Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Đại kết cục (85)
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
"Mời song thân Tưởng gia ngồi lên cao đường, dùng hỉ trà của cô dâu
chú rể." Bà Chu chậm rãi xoay người, nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc cùng
Diệp Mạn Nghi thập phần tôn trọng nói.Tất cả mọi người đều yên lặng xoay người, nhìn về phía vợ chồng Tưởng Vĩ Quốc trong đám người.
Diệp Mạn Nghi nghẹn ngào ẩn nhẫn chua xót trong lòng, nhẹ chớp đôi mắt, lúc này mới xoay người, cố gắng giữ tư thái nhìn về phía mọi người mỉm cười lúng túng nói: "Tôi thấy... Chuyện kính trà hai vợ chồng tôi, coi như xong rồi đi... Dù sao không quan hệ họ hàng, không phải bạn bè ... Huống chi, Hạo Nhiên từ nhỏ đến lớn, vợ chồng chúng tôi cũng không hết sức giáo dục nó, thương yêu nó, sao có thể nhận chén trà này?"
Tưởng Vĩ Quốc nghe thấy vợ nói như vậy, mặt hơi có chút mất mát, trầm mặc không nói.
Trang Hạo Nhiên cũng nhẹ nhàng đỡ vợ mình dậy, đau lòng trầm mặc nghe lời này của Diệp Mạn Nghi, trong lòng có ngàn vạn suy nghĩ, lại chỉ đành nuốt xuống nơi cổ họng, đau đến không biết nói gì.
Đường Chí Long cũng trầm mặc nhìn về phía vợ chồng Tưởng Vĩ Quốc, nhớ tới lúc Tưởng lão có quyết định này, Tưởng Vĩ Quốc trầm mặc nghẹn ngào rất lâu, dù sao từ quá khứ đến thời khắc đó, ông ấy vẫn luôn thập phần nghe theo cùng sùng bái cha mình, trong lòng ông cũng có hùng đạo vĩ lược, nhưng sống trong thời đại này, đối mặt với việc xông hạ giang sơn, bảo vệ giang sơn là việc cấp bách, còn nhớ ông lúc đó ôm con trai đưa đến trước mặt Tưởng lão, nói câu: Hôm nay người bậc làm cha nhẫn tâm để con vứt bỏ con trai mình, trong lòng con lúc này như bị thiên đao vạn quát, nhưng dù sao người là trời, người cũng là đất , con nếu như vi phạm nguyện vọng của người, cả đời này cũng không có cách nào cắt thịt trả lại cho người ! Con cống hiến con trai của con, coi như là trả lại ân tình của người! Hi vọng người bậc làm cha tương lai giấu kín bí mật này thật tốt, không thể để cho chân tướng phơi bày, bởi vì con trai con... Chịu không nổi sự đau đớn này! Mặc kệ Tưởng gia tương lai chịu báo ứng thế nào, cũng đều để hết cho con trai gánh chịu, hi vọng người bảo dưỡng tuổi thọ!"
Tưởng Vĩ Quốc một người lạnh lùng cứng rắn như thế, nhớ tới chuyện cũ, cũng không khỏi hai tròng mắt hồng hào, nhẹ nắm đầu nắm tay không lên tiếng, vì một chút tự trọng cuối cùng của cha, vào thời khắc chân tướng rõ ràng, bị giẫm đạp đến mức mọi thứ tan thành mây khói.
Trang Tĩnh Vũ cùng Ân Nguyệt Dung cũng có khổ có đau, nghẹn ngào trong lòng, áy náy cúi mặt không lên tiếng. .
Ủy viên Trương biết rõ sự tình cùng chân tướng, ông trực tiếp bộc lộ phong phạm của bậc vĩ nhân, có chủ ý chậm rãi nói: "Lời nói này của Tưởng phu nhân hơi quá rồi, cái gì gọi là chịu không nổi trà này? ! Tập đoàn Hoàn Cầu có sự nỗ lực của hai nhà Tưởng Trang, mới đi đến ngày hôm nay! Trước không nói các người rốt cuộc có hay không giáo dục cùng nuôi nấng Hạo Nhiên, nhưng các người vì Hoàn Cầu mà hi sinh cùng dâng hiến, cũng đã có thể trở thành tấm gương của ngàn vạn bậc vợ chồng khác. Nhân sinh trên đời, bất kể là thân tình, hữu tình, hay cái gọi là tình yêu, cũng không sánh bằng hai chữ trách nhiệm, cùng ý nghĩa sâu xa của nó! Một người gánh vác cuộc sống của mình, cũng đã là vạn phu mạc địch(*), càng không cần phải nói, vợ chồng các người cùng nỗ lực, gánh vác nhân sinh của nhiều người như vậy. Hôm nay Hạo Nhiên mặc dù thân là tổng giám đốc Hoàn Cầu, nhưng cũng là thừa hưởng năng lực giống cha là Vĩ Quốc ngài, mới đi đến được hôm nay. Nếu không có ngài, hoặc không có Tĩnh Vũ, sẽ không có đứa trẻ ưu tú như bây giờ! Liền ngồi xuống đi! Nhận chén trà của hai đứa trẻ này!"
(*): Muôn người không chống lại được.
"Đúng!" Tô Triệu Thần cũng gật đầu, thật sâu nói: "Đừng nói không nhận nổi chén trà này, tương lai vợ chồng các người cũng đừng nói gì mà không phải người thân hay bạn bè, hai đứa trẻ này vẫn còn muốn hai người các vị giáo dục nhiều hơn nữa, nhanh như vậy liền muốn vứt bỏ trách nhiệm, thực sự là khách sáo quá rồi. Ngồi xuống đi."
Đường Khả Hinh nghe lời này, đôi mắt cô càng rưng rưng đi hướng Diệp Mạn Nghi, hai tay nhẹ nắm cánh tay bà, nghẹn ngào trông mong gọi: "Mẹ... Người mau ngồi xuống, uống chén trà của con dâu đi..."
Diệp Mạn Nghi trong nháy mắt quay mặt sang, kích động đau lòng nghẹn ngào rơi lệ nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Trang Hạo Nhiên cũng nghẹn ngào tươi cười, bước nhanh đi tới trước mặt Tưởng Vĩ Quốc, lần đầu tiên trong đời kích động dâng trào muốn kêu lên...
Tưởng Vĩ Quốc trong nháy mắt xoay người, trực tiếp nhanh chóng đi về phía ghế hoa cúc lê nơi chính sảnh ngồi xuống, nghiêm mặt, đôi mắt ẩn chứa nước mắt, chuẩn bị nghe tiếng gọi này.
Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn về phía dáng vẻ cha nghiêm mặt như vậy, nhất thời xúc động, hai tròng mắt anh run rẩy đau đớn ngấn lệ, trực tiếp chậm rãi đi qua, đơn độc quỳ gối trước mặt cha, thật sâu nhìn ông, nhớ tới mỗi lần lúc mình về nước, ông đều sẽ ở một địa điểm đặc biệt, dường như đang tập trung vào gì đó, thực ra đang đợi chính mình...
Diệp Mạn Nghi đã dưới sự nâng đỡ của mọi người, rơi lệ xoay người, ngồi ghế hoa cúc lê bên cạnh, cúi đầu khóc không thành tiếng.
Đường Khả Hinh cũng nhanh chóng nhấc đuôi váy dài lên, hai tròng mắt đẫm lệ, đi tới trước mặt chồng, quỳ xuống, tôn kính mà cảm kích nhìn về phía song thân.
Bà Chu nhìn một màn này, đầu tiên là ngưng lại một hồi, nhìn Ủy viên Trương cùng Tô Triệu Thần, cùng các khách mời đều đã yên tĩnh lại, bà do dự một hồi, mới sai người đưa tới hai chén trà Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào ấm, nói: "Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào này vốn có thơ văn chứng minh: Chùa Vĩnh Lạc tu chính quả, Hồng Vũ tứ dư đjai thường, bán bích giang sơn vô nhân tống, cửu long khoa nham quân lai thường. “Vua trà” này, chỉ dành cho người kính trọng nhất, người kính trọng nhất này, mặc dù không có công ơn nuôi dưỡng, lại có trách nhiệm truyền thừa, tựa như chén trà nồng đậm, giống như huyết thống... Hôm nay xin mời tổng giám đốc Trang với tấm lòng của một người con trai, kính dâng cha mẹ một chén trà! Cảm kích bọn họ nhiều năm qua kỳ vọng cùng ẩn nhẫn, tương lai phải nhớ đến ân điển của một chén trà, hảo hảo mà hiếu thuận song thân."
Lời này vừa dứt, Diệp Mạn Nghi nghe câu giống như huyết thống, bà cũng đã thân thể run run, đau đớn khóc không thành tiếng
Tưởng Vĩ Quốc cũng hơi xoay mặt, hai tròng mắt nghẹn ngào ngấn lệ, không nói lời nào.
Trang Hạo Nhiên nghe xong bà Chu nói đến đây, hai tròng mắt rưng rưng, vươn hai tay tiếp nhận chén trà nóng kia, mới nghẹn ngào nói: "Cảm ơn tấm lòng thương cảm của bà Chu dành cho Hạo Nhiên, xác thực chén trà nồng này không cách nào báo đáp được một chút tình máu mủ, Hạo Nhiên... Chưa từng nghĩ tới, có thể có một ngày đạt được duyên phận, kính song thân cha mẹ một chén trà như vậy... Mặc dù khát vọng đã lâu, không dám nghĩ tới cầu được vận mệnh chiếu cố... Dù sao kiếp này không có duyên phận có thể đi vào Tưởng gia ... Xin mời cha hôm nay nhận của con trai một chén trà, bất luận có phải là Nam hà một khắc chiêm bao hay không, con trai cũng chờ mong tâm nguyện từ lâu này..."
Lời này vừa nói ra, những người biết chân tướng trong hội trường, đều rơi lệ , bao gồm cả Tưởng Thiên Lỗi ẩn ở trong đám người, anh không nhịn được xoay người, ẩn nhẫn nước mắt nơi viền mắt.
Đôi mắt Tưởng Vĩ Quốc cũng bỗng chốc đỏ bừng, chậm rãi quay mặt sang, kích động nghẹn ngào nhìn về phía con trai.
"Cha... Mời người dùng trà..." Trang Hạo Nhiên lại bưng chén trà nóng, hai tròng mắt run rẩy rưng rưng nhìn về phía cha mình...
Tưởng Vĩ Quốc do dự nghẹn ngào nửa khắc, rốt cuộc mới run rẩy tiếp nhận chén trà yêu thương trong tay con trai, nhẹ mở nắp, uống một hớp nhỏ, đau lòng ẩn nhẫn rất lâu, mới chậm rãi buông chén trà, gật gật đầu; "Ngoan..."
Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt rưng rưng nhìn về phía cha, kỳ thực khát vọng muốn được dặn dò nhiều hơn, dù sao nhân sinh có lẽ chỉ có một lần cơ hội như vậy.
Bà Chu lại vào thời khắc thời gian như lắng đọng này, chậm rãi bưng một chén trà nóng khác, đưa đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, nói: "Đều nói tình mẹ như sông, mỗi giọt nước mắt đều là vàng, bà là người kiếp này ban tặng cho con vô hạn tài phú, hôm nay liền kính mẹ một chén trà đi."
Trang Hạo Nhiên tức khắc vươn hai tay bưng chén trà, hai tròng mắt càng rưng rưng nhìn về phía mẹ khóc không thành tiếng, cuối cùng khát vọng thật lâu mở miệng, nghẹn ngào gọi: "Mẹ... Mời người dùng trà... . . ."
Diệp Mạn Nghi thật sâu nhìn về phía con trai, nước mắt từng giọt từng giợt cứ thế lăn dài, muốn nói gì đó, nhưng lại sợ ân tình quá sâu đậm, nói ra những lời quá sâu đậm sẽ khiến người ta hoài nghi, bà liền cũng chỉ run run rơi lệ, chậm rãi tiếp nhận chén trà nóng kia, vừa uống một ngụm không nhịn được nghẹn ngào gật đầu, đau lòng nhưng vẫn an ủi gật đầu, gần như nức nở nói: "Ngoan... Con trai ngoan..."
Trang Hạo Nhiên nghe lời này của mẹ, anh lại đau lòng cúi mặt, nghẹn ngào không lên tiếng.
Bà Chu lại bưng qua một chén trà "Hoa nhài", đưa đến trước mặt Đường Khả Hinh, nói; "Mời tiểu phu nhân trước kính mẹ chồng một chén trà."
Đường Khả Hinh khẽ gật đầu, hai tròng mắt rưng rưng, thong thả vươn hai tay bưng chén trà hoa nhài kia, đưa đến trước mặt Diệp Mạn Nghi, nghẹn ngào gọi: "Mẹ... Đã từng Khả Hinh ở trước trận thi đấu lớn, có thể được nghe những lời tâm huyết của người, vẫn cảm động đến nay. Mặc dù chén trà hoa nhài này, không bằng Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào, nhưng cũng là săn sóc tỉ mỉ, tương lai Khả Hinh nhất định sẽ hảo hảo mà hiếu thuận, phụng dưỡng người và cha. Con vân xluôn khắc sâu những lời của người, mặc kệ tương lai trải qua biến cố cùng cảnh ngộ thế nào, đều sẽ lấy Hoàn Cầu làm trọng."
Diệp Mạn Nghi bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía cô bé khôn ngoan hiểu chuyện trước mặt, bà cuối cùng lại không nhịn được rơi lệ, đau khổ nói; "Khả Hinh a... Là Tưởng gia chúng ta không có phúc phận, không giữ được con làm con dâu, thế nhưng con phải biết, chúng ta đã từng mất đi đứa con trai nhỏ của mình, từ khi thời khắc đó bắt đầu, cửa chính trong nhà cho tới bây giờ cũng chưa từng mở ra, nghĩ một ngày nào đó, đứa nhỏ này có thể trở về nhìn chúng ta... Cho nên không có gì khó khăn khi tiến dần từng bước... Con hôm nay gọi ta một tiếng mẹ, tương lai con chính là con dâu của ta, tương lai Tưởng gia chúng ta nhất định cũng sẽ chúng tinh phủng nguyệt như nhau, bảo vệ con, thương yêu con. Nếu như có thể, liền mang viên ngọc quý như con, về nhà nhiều một chút, có lẽ có thể phát hiện, cái nhà kia đã từng có bao nhiêu chờ mong và khát vọng..."
Đường Khả Hinh nước mắt lăn dài, khẳng định mỉm cười, nghẹn ngào nói: "Con sẽ như vậy ... Người yên tâm... Mẹ... Mời người dùng trà..."
Diệp Mạn Nghi thật sâu liếc mắt nhìn về phía Đường Khả Hinh một cái, mới chậm rãi nhận chén trà hoa nhài trong tay cô, uống một hớp, chợt cảm thấy ấm áp thấu tâm, bà vội vã mỉm cười lau nước mắt, gật đầu nói; "Ngoan."
Đường Khả Hinh lại chậm rãi bưng chén trà hoa nhài, mặt bộc lộ sự tôn kính, hướng về phía Tưởng Vĩ Quốc, hết sức kích động gọi: "Cha... Con thực sự rất vui vẻ... Rất hạnh phúc... Có thể gọi người một tiếng cha... Mặc dù người bình thường ít khi chỉ bảo con... Thế nhưng tcon vẫn dưới quầng sáng của người, cảm thấy mị lực của Hoàn Cầu, sự quyết đoán của người. Con thực sự thực sự rất vui vẻ... Hôm nay có thể như vậy tiếp cận người... Xin nhận của Khả Hinh một chén trà, nếu như người không chê, tương lai để Khả Hinh thay thế Hạo Nhiên, hảo hảo mà phụng dưỡng người..."
Tưởng Vĩ Quốc thật sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, dừng rất lâu, cuối cùng mới chậm rãi vươn tay, bưng chén trà hoa nhài kia, nếm một ngụm, lập tức thư thả thấu tâm, trên mặt cuối cùng bộc lộ ý cười thỏa mãn, kỳ thực thân thể cường tráng của lão nhân gia này, thập phần khát vọng uống chén trà này của con dâu.
Đường Khả Hinh nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc uống xong chén trà của mình, cô liền tức khắc bộc lộ nụ cười khát vọng, hai tay chắp lại khẽ cắn môi dưới nhìn về phía cha chồng.
Tưởng Vĩ Quốc vừa đặt chén trà xuống, vừa nhìn ánh mắt khát vọng kia của Đường Khả Hinh, đnag lúc nghi hoặc, mới bừng tỉnh nhớ tới hồng bao vẫn chưa đưa, liền tức khắc xoay người phân phó quản gia đưa tới hai hồng bao, cùng đưa tới trước mặt cô, nói: "Đến đây, đây là hồng bao cho con, sau này phải cùng Hạo Nhiên ân ân ái ái sống qua ngày, biết không?"
"Cảm ơn cha mẹ!" Đường Khả Hinh tức khắc thật vui vẻ tiếp nhận hồng bao kia, phấn khởi hệt như thiếu tiền !
Mọi người xem bộ dáng này của cô, đều không khỏi bật cười.
Ủy viên Trương càng nhịn không được nhìn về phía Đường Chí Long, cười nói; "Chí Long... Ông nhìn xem có phải... Cái này gọi là nữ đại bất trung lưu a?"
"Ha ha ha ha ha..." Tất cả mọi người cười to lên nhìn về phía Đường Khả Hinh, Đường Chí Long cùng Lý Tú Dung cũng không khỏi lắc đầu cười khổ.
Bà Chu vào thời khắc vui mừng này, lại mời Đường Chí Long cùng Lý Tú Dung ngồi, nói; "Hiện tại mời hai vị tôn thân ngồi, tiếp nhận con gái cùng con rể kính trà!"
Đường Chí Long còn chưa có động tác, Ủy viên Trương lại một mình đứng lên, mặt khẽ cười, đi tới nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Hạo Nhiên! ! Vị nhạc phụ này của con, mặc dù với con không có công ơn nuôi dưỡng, cũng không có huyết thống, nhưng ông ấy ở nhân sinh của con, là cao hơn trời, nặng hơn đất ! ! Bởi vì nhạc phụ con một nhân vật như vậy, xác thực vì con, vì rất nhiều người đều làm ra cống hiến vĩ đại. Ba trăm năm cũng không biết có hay không một vĩ nhân như vậy, dĩ thiên hạ chi nhâm dĩ nhâm! Dĩ thiên hạ chi sự vĩ sự! Thậm chí ông ấy còn chịu hàm oan nhiều năm, hôm nay phong phạm cùng không có nửa điểm trầm bổng, ta cùng với thủ tướng làm bạn tốt của ông ấy nhiều năm, xác thực muốn tận mắt chứng kiến ông ấy hôm nay ngồi trước cao đường, thưởng thức một chén trà! Cũng không ngông cuồng mong đoạn đường ông ấy từng vì ta, tiễn đoạn đường gian khổ kia đi!"
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, khuynh khắc kích động nhìn về phía Đường Chí Long.
Đường Chí Long lại vẫn khiêm tốn khẽ nhếch tiếu ý, vốn vào thời khắc hưởng thụ việc kính trà này, có chút không hợp lễ quy, nhưng vẫn được mọi người khuyên ngồi trên ghế chủ vị Cao đường, mà Lý Tú Dung đã dưới sự nâng đỡ của Nhã Tuệ, ngồi xuống ghế bên cạnh, bộc lộ nụ cười ngại ngùng.
Trang Hạo Nhiên lại cùng Đường Khả Hinh kích động tươi cười, đồng thời quỳ gối trước mặt Đường Chí Long cùng Lý Tú Dung, nhìn về phía song thân, thực sự cũng chờ đợi ngày này rất lâu rồi ...
Bà Chu chuẩn bị trà thiết quan âm, mọi người đã nhao nhao cười nhìn.
Đường Chí Long liền nặng nề yên lặng mỉm cười nhìn về phía Hạo Nhiên, hai tròng mắt cơ trí dần lưu chuyển, có lẽ giống như người cha, khát vọng con trai đội trời đạp đất, cứ việc tình thâm ý thiết, cũng hiểu được dưới trướng nam nhi có hoàng kim, không muốn anh chịu một chút khuất nhục, nhưng vẫn thở dài một hơi, mới chậm thanh nói: "Hạo Nhiên... Bố già luôn luôn dạy con làm người không chỉ như long đằng hổ nhược, còn phải kiếm khiếu như trần, nhưng dù sao sự xuất sắc của sinh mệnh, chính là ở chỗ không biết, ở chỗ sáng tạo. Vừa rồi Ủy viên Trương nói quá lời, ba trăm năm mới ra vĩ nhân, tất nhiên là cao nhân thủ ác trọng quyền, sáng lập thiên địa. Mà bố già cho tới bây giờ, cũng chỉ muốn cầu được thanh nhàn, cùng tri âm tri kỷ tìm kiếm một chút ý nghĩa nhân sinh mà thôi. Nhưng bất đắc dĩ theo Tưởng lão, chỉ có thể tận tâm tận lực. Hôm nay Hoàn Cầu có thể lật chuyển trời đất như vậy, là kết quả cho sự nỗ lực của tất cả mọi người. Hạo Nhiên là một người tài, trong lòng con có hùng đạo vĩ lược, tương lai liền thỏa thích tận lực mà mở rộng, chân chính làm đại sự, nhất định phải gánh vác một trong những trách nhiệm nặng nề nhất. Mà hôn nhân là một trong những trách nhiệm quan trọng nhất trong đời con. Tục ngữ nói, vô gia tựu vô quốc. Một người không biết xử lý tốt chuyện gia đình, là người không có cách nào xử lý tốt đại sự! Khiêm tốn như thế nào, sẽ phải nhìn con và Khả Hinh cùng nhau nỗ lực."
Lời này, nói xong thương yêu đến cực điểm, nói xong kỳ vọng đến cực điểm.
Trang Hạo Nhiên bộc lộ kích động tươi cười, thật sâu nhìn về phía Đường Chí Long, gật gật đầu nói; "Con biết... Cha.. Người cũng không biết con khát vọng ngày này... Khát vọng bao lâu rồi đâu... Hạo Nhiên vẫn hi vọng đi theo cha... Tâm sự chuyện thiên hạ... Bởi vì đây là trí tuệ kéo dài vô tận... Đây là phút giây vô hạn trân quý... . . . Suy nghĩ một chút... Đều là thời khắc hạnh phúc! Cảm ơn cha... Thời điểm Hạo Nhiên cảm động như vậy, cho con thêm năng lượng. Người lúc nào cũng là trời xanh rộng lớn trong lòng của con!"
Đường Chí Long thật sâu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nghe những lời xúc động cùng càng lúc càng trưởng thành này, hai tròng mắt không khỏi hồng hào, lại bởi vì đêm nay qua đã rơi nước mắt nhiều, chỉ mỉm cười gật đầu.
"Mời chú rể kính tôn thân một chén trà!" Bà Chu mỉm cười bưng chén trà "Thiết quan âm" đưa tới trước mặt Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên tức khắc kích động dâng trào vươn hai tay, bưng qua chén trà nóng đầy ý nghĩa nhân sinh kia, đưa đến trước mặt Đường Chí Long, vui vẻ gọi: "Cha... Mời người dùng trà... Tương lai để Hạo Nhiên và Khả Hinh hảo hảo chiếu cố người, tuyệt đối sẽ không rời khỏi người nửa bước! !"
Phốc! Lời này khiến mọi người đều muốn cười.
Đường Chí Long nghe xác thực tâm tình an ủi vui mừng, vươn tay nhận lấy chén trà thiết quan âm, nhẹ uống một ngụm, mới gật gật đầu cười nói; "Ngoan. Cha cám ơn con hôm nay chí tình chí nghĩa, tương lai Khả Hinh đứa bé này có cái gì không khôn ngoan, con tha thứ một chút, nó vẫn chưa có trưởng thành, các con phải tâm sự trò chuyện nhiều hơn, đừng cho vấn đề tồn đọng đến ngày mai, hiểu chưa?"
"Con hiểu rồi!" Trang Hạo Nhiên lên tiếng trả lời, tức khắc lại vươn tay, tiếp nhận một chén trà thiết quan âm khác, tôn kính kích động nhìn về phía Lý Tú Dung, cực kỳ rõ ràng gọi: "Mẹ! Mời người dùng trà!"
Lý Tú Dung cũng như Diệp Mạn Nghi, Ân Nguyệt Dung, đã khóc không thành tiếng, bà vừa lau nước mắt vừa nhìn Trang Hạo Nhiên đứa con rể với dáng vẻ xuất chúng này, đột nhiên nhớ tới quá khứ thân ảnh thường xuyên len lén xuất hiện ở hẻm nhỏ, bà hơi cảm thấy kích động vươn tay, tiếp nhận chén trà kia, nhẹ uống một ngụm, mới nói; "Ngoan... Mẹ cám ơn con, có thể thương yêu Khả Hinh như vậy... Tương lai nếu nó có chỗ nào làm không tốt, con khó mà nói ra miệng , con cứ nói cho mẹ biết, để mẹ giáo huấn nó!"
Trang Hạo Nhiên tức khắc cười đáp: "Vâng!"
Bà Chu lại đưa trà đến trước mặt Đường Khả Hinh, cười nói; "Mời tiểu thư kính trà cha mẹ, tỏ lòng biết ơn ân đức trọng thiên!"
Đường Khả Hinh tức khắc mỉm cười kích động vươn tay, tiếp nhận chén trà trong tay, vì sáng nay đã quỳ tạ ơn cha mẹ, liền không lặp lại lời nói nữa, chỉ là khôn ngoan cùng hiếu thuận kính trà cha mẹ, nói: "Cha, mẹ, mời dùng trà..."
Lý Tú Dung trước mỉm cười tiếp nhận chén trà nhẹ uống một ngụm liền đặt chén trà vào trong đĩa, Đường Chí Long thì mỉm cười nhàn nhạt tay bưng chén trà, cưng chiều liếc mắt nhìn con gái một cái, lúc này mới chậm rãi cúi đầu uống xong chén trà thiết quan âm kia...
Mọi người thấy mấy vị cao đường tất cả đều uống xong chén trà kia, tất cả đều nhao nhao cười vui vẻ.
Đường Khả Hinh cũng nhìn cha mẹ rốt cuộc uống xong hai chén trà nóng, hai tròng mắt tức khắc bộc lộ tia nhìn đầy hưng phấn, chợt lóe chợt lóe .
Lý Tú Dung không hiểu con gái, chỉ là mỉm cười nhìn.
Đường Chí Long lại cố ý nhìn con gái, nói; "Ánh mắt này của con... Muốn làm gì?"
Lời này vừa ra, mọi người cùng nhau nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng sửng sốt nhìn về phía cha.
Đường Chí Long lại cố ý nhìn về phía con gái, lúc này mới không khỏi cười nói; "Con đã nhận hai hồng bao của cha mẹ chồng, bây giờ còn muốn hồng bao của cha mẹ sao? Đây không phải là đưa cho con! Là của Hạo Nhiên! Thật không hiểu phép tắc, thảo nào Ủy viên Trương nói con nữ đại bất trung lưu."
Phốc!
Lời này vừa nói ra, mọi người lại một trận cười to lên, liền ngay cả Trần Mạn Hồng đứng ở một bên, cũng không khỏi cười rộ lên hỏi Nhã Tuệ, rốt cuộc Khả Hinh muốn hồng bao để làm gì? Cô ấy thiếu tiền sao?
Nhã Tuệ không lên tiếng, nhìn về phía Đường Khả Hinh cúi đầu đỏ bừng mặt, lại không nhịn được cười rộ lên.
Diệp Mạn Nghi nghẹn ngào ẩn nhẫn chua xót trong lòng, nhẹ chớp đôi mắt, lúc này mới xoay người, cố gắng giữ tư thái nhìn về phía mọi người mỉm cười lúng túng nói: "Tôi thấy... Chuyện kính trà hai vợ chồng tôi, coi như xong rồi đi... Dù sao không quan hệ họ hàng, không phải bạn bè ... Huống chi, Hạo Nhiên từ nhỏ đến lớn, vợ chồng chúng tôi cũng không hết sức giáo dục nó, thương yêu nó, sao có thể nhận chén trà này?"
Tưởng Vĩ Quốc nghe thấy vợ nói như vậy, mặt hơi có chút mất mát, trầm mặc không nói.
Trang Hạo Nhiên cũng nhẹ nhàng đỡ vợ mình dậy, đau lòng trầm mặc nghe lời này của Diệp Mạn Nghi, trong lòng có ngàn vạn suy nghĩ, lại chỉ đành nuốt xuống nơi cổ họng, đau đến không biết nói gì.
Đường Chí Long cũng trầm mặc nhìn về phía vợ chồng Tưởng Vĩ Quốc, nhớ tới lúc Tưởng lão có quyết định này, Tưởng Vĩ Quốc trầm mặc nghẹn ngào rất lâu, dù sao từ quá khứ đến thời khắc đó, ông ấy vẫn luôn thập phần nghe theo cùng sùng bái cha mình, trong lòng ông cũng có hùng đạo vĩ lược, nhưng sống trong thời đại này, đối mặt với việc xông hạ giang sơn, bảo vệ giang sơn là việc cấp bách, còn nhớ ông lúc đó ôm con trai đưa đến trước mặt Tưởng lão, nói câu: Hôm nay người bậc làm cha nhẫn tâm để con vứt bỏ con trai mình, trong lòng con lúc này như bị thiên đao vạn quát, nhưng dù sao người là trời, người cũng là đất , con nếu như vi phạm nguyện vọng của người, cả đời này cũng không có cách nào cắt thịt trả lại cho người ! Con cống hiến con trai của con, coi như là trả lại ân tình của người! Hi vọng người bậc làm cha tương lai giấu kín bí mật này thật tốt, không thể để cho chân tướng phơi bày, bởi vì con trai con... Chịu không nổi sự đau đớn này! Mặc kệ Tưởng gia tương lai chịu báo ứng thế nào, cũng đều để hết cho con trai gánh chịu, hi vọng người bảo dưỡng tuổi thọ!"
Tưởng Vĩ Quốc một người lạnh lùng cứng rắn như thế, nhớ tới chuyện cũ, cũng không khỏi hai tròng mắt hồng hào, nhẹ nắm đầu nắm tay không lên tiếng, vì một chút tự trọng cuối cùng của cha, vào thời khắc chân tướng rõ ràng, bị giẫm đạp đến mức mọi thứ tan thành mây khói.
Trang Tĩnh Vũ cùng Ân Nguyệt Dung cũng có khổ có đau, nghẹn ngào trong lòng, áy náy cúi mặt không lên tiếng. .
Ủy viên Trương biết rõ sự tình cùng chân tướng, ông trực tiếp bộc lộ phong phạm của bậc vĩ nhân, có chủ ý chậm rãi nói: "Lời nói này của Tưởng phu nhân hơi quá rồi, cái gì gọi là chịu không nổi trà này? ! Tập đoàn Hoàn Cầu có sự nỗ lực của hai nhà Tưởng Trang, mới đi đến ngày hôm nay! Trước không nói các người rốt cuộc có hay không giáo dục cùng nuôi nấng Hạo Nhiên, nhưng các người vì Hoàn Cầu mà hi sinh cùng dâng hiến, cũng đã có thể trở thành tấm gương của ngàn vạn bậc vợ chồng khác. Nhân sinh trên đời, bất kể là thân tình, hữu tình, hay cái gọi là tình yêu, cũng không sánh bằng hai chữ trách nhiệm, cùng ý nghĩa sâu xa của nó! Một người gánh vác cuộc sống của mình, cũng đã là vạn phu mạc địch(*), càng không cần phải nói, vợ chồng các người cùng nỗ lực, gánh vác nhân sinh của nhiều người như vậy. Hôm nay Hạo Nhiên mặc dù thân là tổng giám đốc Hoàn Cầu, nhưng cũng là thừa hưởng năng lực giống cha là Vĩ Quốc ngài, mới đi đến được hôm nay. Nếu không có ngài, hoặc không có Tĩnh Vũ, sẽ không có đứa trẻ ưu tú như bây giờ! Liền ngồi xuống đi! Nhận chén trà của hai đứa trẻ này!"
(*): Muôn người không chống lại được.
"Đúng!" Tô Triệu Thần cũng gật đầu, thật sâu nói: "Đừng nói không nhận nổi chén trà này, tương lai vợ chồng các người cũng đừng nói gì mà không phải người thân hay bạn bè, hai đứa trẻ này vẫn còn muốn hai người các vị giáo dục nhiều hơn nữa, nhanh như vậy liền muốn vứt bỏ trách nhiệm, thực sự là khách sáo quá rồi. Ngồi xuống đi."
Đường Khả Hinh nghe lời này, đôi mắt cô càng rưng rưng đi hướng Diệp Mạn Nghi, hai tay nhẹ nắm cánh tay bà, nghẹn ngào trông mong gọi: "Mẹ... Người mau ngồi xuống, uống chén trà của con dâu đi..."
Diệp Mạn Nghi trong nháy mắt quay mặt sang, kích động đau lòng nghẹn ngào rơi lệ nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Trang Hạo Nhiên cũng nghẹn ngào tươi cười, bước nhanh đi tới trước mặt Tưởng Vĩ Quốc, lần đầu tiên trong đời kích động dâng trào muốn kêu lên...
Tưởng Vĩ Quốc trong nháy mắt xoay người, trực tiếp nhanh chóng đi về phía ghế hoa cúc lê nơi chính sảnh ngồi xuống, nghiêm mặt, đôi mắt ẩn chứa nước mắt, chuẩn bị nghe tiếng gọi này.
Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn về phía dáng vẻ cha nghiêm mặt như vậy, nhất thời xúc động, hai tròng mắt anh run rẩy đau đớn ngấn lệ, trực tiếp chậm rãi đi qua, đơn độc quỳ gối trước mặt cha, thật sâu nhìn ông, nhớ tới mỗi lần lúc mình về nước, ông đều sẽ ở một địa điểm đặc biệt, dường như đang tập trung vào gì đó, thực ra đang đợi chính mình...
Diệp Mạn Nghi đã dưới sự nâng đỡ của mọi người, rơi lệ xoay người, ngồi ghế hoa cúc lê bên cạnh, cúi đầu khóc không thành tiếng.
Đường Khả Hinh cũng nhanh chóng nhấc đuôi váy dài lên, hai tròng mắt đẫm lệ, đi tới trước mặt chồng, quỳ xuống, tôn kính mà cảm kích nhìn về phía song thân.
Bà Chu nhìn một màn này, đầu tiên là ngưng lại một hồi, nhìn Ủy viên Trương cùng Tô Triệu Thần, cùng các khách mời đều đã yên tĩnh lại, bà do dự một hồi, mới sai người đưa tới hai chén trà Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào ấm, nói: "Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào này vốn có thơ văn chứng minh: Chùa Vĩnh Lạc tu chính quả, Hồng Vũ tứ dư đjai thường, bán bích giang sơn vô nhân tống, cửu long khoa nham quân lai thường. “Vua trà” này, chỉ dành cho người kính trọng nhất, người kính trọng nhất này, mặc dù không có công ơn nuôi dưỡng, lại có trách nhiệm truyền thừa, tựa như chén trà nồng đậm, giống như huyết thống... Hôm nay xin mời tổng giám đốc Trang với tấm lòng của một người con trai, kính dâng cha mẹ một chén trà! Cảm kích bọn họ nhiều năm qua kỳ vọng cùng ẩn nhẫn, tương lai phải nhớ đến ân điển của một chén trà, hảo hảo mà hiếu thuận song thân."
Lời này vừa dứt, Diệp Mạn Nghi nghe câu giống như huyết thống, bà cũng đã thân thể run run, đau đớn khóc không thành tiếng
Tưởng Vĩ Quốc cũng hơi xoay mặt, hai tròng mắt nghẹn ngào ngấn lệ, không nói lời nào.
Trang Hạo Nhiên nghe xong bà Chu nói đến đây, hai tròng mắt rưng rưng, vươn hai tay tiếp nhận chén trà nóng kia, mới nghẹn ngào nói: "Cảm ơn tấm lòng thương cảm của bà Chu dành cho Hạo Nhiên, xác thực chén trà nồng này không cách nào báo đáp được một chút tình máu mủ, Hạo Nhiên... Chưa từng nghĩ tới, có thể có một ngày đạt được duyên phận, kính song thân cha mẹ một chén trà như vậy... Mặc dù khát vọng đã lâu, không dám nghĩ tới cầu được vận mệnh chiếu cố... Dù sao kiếp này không có duyên phận có thể đi vào Tưởng gia ... Xin mời cha hôm nay nhận của con trai một chén trà, bất luận có phải là Nam hà một khắc chiêm bao hay không, con trai cũng chờ mong tâm nguyện từ lâu này..."
Lời này vừa nói ra, những người biết chân tướng trong hội trường, đều rơi lệ , bao gồm cả Tưởng Thiên Lỗi ẩn ở trong đám người, anh không nhịn được xoay người, ẩn nhẫn nước mắt nơi viền mắt.
Đôi mắt Tưởng Vĩ Quốc cũng bỗng chốc đỏ bừng, chậm rãi quay mặt sang, kích động nghẹn ngào nhìn về phía con trai.
"Cha... Mời người dùng trà..." Trang Hạo Nhiên lại bưng chén trà nóng, hai tròng mắt run rẩy rưng rưng nhìn về phía cha mình...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Vĩ Quốc do dự nghẹn ngào nửa khắc, rốt cuộc mới run rẩy tiếp nhận chén trà yêu thương trong tay con trai, nhẹ mở nắp, uống một hớp nhỏ, đau lòng ẩn nhẫn rất lâu, mới chậm rãi buông chén trà, gật gật đầu; "Ngoan..."
Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt rưng rưng nhìn về phía cha, kỳ thực khát vọng muốn được dặn dò nhiều hơn, dù sao nhân sinh có lẽ chỉ có một lần cơ hội như vậy.
Bà Chu lại vào thời khắc thời gian như lắng đọng này, chậm rãi bưng một chén trà nóng khác, đưa đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, nói: "Đều nói tình mẹ như sông, mỗi giọt nước mắt đều là vàng, bà là người kiếp này ban tặng cho con vô hạn tài phú, hôm nay liền kính mẹ một chén trà đi."
Trang Hạo Nhiên tức khắc vươn hai tay bưng chén trà, hai tròng mắt càng rưng rưng nhìn về phía mẹ khóc không thành tiếng, cuối cùng khát vọng thật lâu mở miệng, nghẹn ngào gọi: "Mẹ... Mời người dùng trà... . . ."
Diệp Mạn Nghi thật sâu nhìn về phía con trai, nước mắt từng giọt từng giợt cứ thế lăn dài, muốn nói gì đó, nhưng lại sợ ân tình quá sâu đậm, nói ra những lời quá sâu đậm sẽ khiến người ta hoài nghi, bà liền cũng chỉ run run rơi lệ, chậm rãi tiếp nhận chén trà nóng kia, vừa uống một ngụm không nhịn được nghẹn ngào gật đầu, đau lòng nhưng vẫn an ủi gật đầu, gần như nức nở nói: "Ngoan... Con trai ngoan..."
Trang Hạo Nhiên nghe lời này của mẹ, anh lại đau lòng cúi mặt, nghẹn ngào không lên tiếng.
Bà Chu lại bưng qua một chén trà "Hoa nhài", đưa đến trước mặt Đường Khả Hinh, nói; "Mời tiểu phu nhân trước kính mẹ chồng một chén trà."
Đường Khả Hinh khẽ gật đầu, hai tròng mắt rưng rưng, thong thả vươn hai tay bưng chén trà hoa nhài kia, đưa đến trước mặt Diệp Mạn Nghi, nghẹn ngào gọi: "Mẹ... Đã từng Khả Hinh ở trước trận thi đấu lớn, có thể được nghe những lời tâm huyết của người, vẫn cảm động đến nay. Mặc dù chén trà hoa nhài này, không bằng Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào, nhưng cũng là săn sóc tỉ mỉ, tương lai Khả Hinh nhất định sẽ hảo hảo mà hiếu thuận, phụng dưỡng người và cha. Con vân xluôn khắc sâu những lời của người, mặc kệ tương lai trải qua biến cố cùng cảnh ngộ thế nào, đều sẽ lấy Hoàn Cầu làm trọng."
Diệp Mạn Nghi bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía cô bé khôn ngoan hiểu chuyện trước mặt, bà cuối cùng lại không nhịn được rơi lệ, đau khổ nói; "Khả Hinh a... Là Tưởng gia chúng ta không có phúc phận, không giữ được con làm con dâu, thế nhưng con phải biết, chúng ta đã từng mất đi đứa con trai nhỏ của mình, từ khi thời khắc đó bắt đầu, cửa chính trong nhà cho tới bây giờ cũng chưa từng mở ra, nghĩ một ngày nào đó, đứa nhỏ này có thể trở về nhìn chúng ta... Cho nên không có gì khó khăn khi tiến dần từng bước... Con hôm nay gọi ta một tiếng mẹ, tương lai con chính là con dâu của ta, tương lai Tưởng gia chúng ta nhất định cũng sẽ chúng tinh phủng nguyệt như nhau, bảo vệ con, thương yêu con. Nếu như có thể, liền mang viên ngọc quý như con, về nhà nhiều một chút, có lẽ có thể phát hiện, cái nhà kia đã từng có bao nhiêu chờ mong và khát vọng..."
Đường Khả Hinh nước mắt lăn dài, khẳng định mỉm cười, nghẹn ngào nói: "Con sẽ như vậy ... Người yên tâm... Mẹ... Mời người dùng trà..."
Diệp Mạn Nghi thật sâu liếc mắt nhìn về phía Đường Khả Hinh một cái, mới chậm rãi nhận chén trà hoa nhài trong tay cô, uống một hớp, chợt cảm thấy ấm áp thấu tâm, bà vội vã mỉm cười lau nước mắt, gật đầu nói; "Ngoan."
Đường Khả Hinh lại chậm rãi bưng chén trà hoa nhài, mặt bộc lộ sự tôn kính, hướng về phía Tưởng Vĩ Quốc, hết sức kích động gọi: "Cha... Con thực sự rất vui vẻ... Rất hạnh phúc... Có thể gọi người một tiếng cha... Mặc dù người bình thường ít khi chỉ bảo con... Thế nhưng tcon vẫn dưới quầng sáng của người, cảm thấy mị lực của Hoàn Cầu, sự quyết đoán của người. Con thực sự thực sự rất vui vẻ... Hôm nay có thể như vậy tiếp cận người... Xin nhận của Khả Hinh một chén trà, nếu như người không chê, tương lai để Khả Hinh thay thế Hạo Nhiên, hảo hảo mà phụng dưỡng người..."
Tưởng Vĩ Quốc thật sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, dừng rất lâu, cuối cùng mới chậm rãi vươn tay, bưng chén trà hoa nhài kia, nếm một ngụm, lập tức thư thả thấu tâm, trên mặt cuối cùng bộc lộ ý cười thỏa mãn, kỳ thực thân thể cường tráng của lão nhân gia này, thập phần khát vọng uống chén trà này của con dâu.
Đường Khả Hinh nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc uống xong chén trà của mình, cô liền tức khắc bộc lộ nụ cười khát vọng, hai tay chắp lại khẽ cắn môi dưới nhìn về phía cha chồng.
Tưởng Vĩ Quốc vừa đặt chén trà xuống, vừa nhìn ánh mắt khát vọng kia của Đường Khả Hinh, đnag lúc nghi hoặc, mới bừng tỉnh nhớ tới hồng bao vẫn chưa đưa, liền tức khắc xoay người phân phó quản gia đưa tới hai hồng bao, cùng đưa tới trước mặt cô, nói: "Đến đây, đây là hồng bao cho con, sau này phải cùng Hạo Nhiên ân ân ái ái sống qua ngày, biết không?"
"Cảm ơn cha mẹ!" Đường Khả Hinh tức khắc thật vui vẻ tiếp nhận hồng bao kia, phấn khởi hệt như thiếu tiền !
Mọi người xem bộ dáng này của cô, đều không khỏi bật cười.
Ủy viên Trương càng nhịn không được nhìn về phía Đường Chí Long, cười nói; "Chí Long... Ông nhìn xem có phải... Cái này gọi là nữ đại bất trung lưu a?"
"Ha ha ha ha ha..." Tất cả mọi người cười to lên nhìn về phía Đường Khả Hinh, Đường Chí Long cùng Lý Tú Dung cũng không khỏi lắc đầu cười khổ.
Bà Chu vào thời khắc vui mừng này, lại mời Đường Chí Long cùng Lý Tú Dung ngồi, nói; "Hiện tại mời hai vị tôn thân ngồi, tiếp nhận con gái cùng con rể kính trà!"
Đường Chí Long còn chưa có động tác, Ủy viên Trương lại một mình đứng lên, mặt khẽ cười, đi tới nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Hạo Nhiên! ! Vị nhạc phụ này của con, mặc dù với con không có công ơn nuôi dưỡng, cũng không có huyết thống, nhưng ông ấy ở nhân sinh của con, là cao hơn trời, nặng hơn đất ! ! Bởi vì nhạc phụ con một nhân vật như vậy, xác thực vì con, vì rất nhiều người đều làm ra cống hiến vĩ đại. Ba trăm năm cũng không biết có hay không một vĩ nhân như vậy, dĩ thiên hạ chi nhâm dĩ nhâm! Dĩ thiên hạ chi sự vĩ sự! Thậm chí ông ấy còn chịu hàm oan nhiều năm, hôm nay phong phạm cùng không có nửa điểm trầm bổng, ta cùng với thủ tướng làm bạn tốt của ông ấy nhiều năm, xác thực muốn tận mắt chứng kiến ông ấy hôm nay ngồi trước cao đường, thưởng thức một chén trà! Cũng không ngông cuồng mong đoạn đường ông ấy từng vì ta, tiễn đoạn đường gian khổ kia đi!"
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, khuynh khắc kích động nhìn về phía Đường Chí Long.
Đường Chí Long lại vẫn khiêm tốn khẽ nhếch tiếu ý, vốn vào thời khắc hưởng thụ việc kính trà này, có chút không hợp lễ quy, nhưng vẫn được mọi người khuyên ngồi trên ghế chủ vị Cao đường, mà Lý Tú Dung đã dưới sự nâng đỡ của Nhã Tuệ, ngồi xuống ghế bên cạnh, bộc lộ nụ cười ngại ngùng.
Trang Hạo Nhiên lại cùng Đường Khả Hinh kích động tươi cười, đồng thời quỳ gối trước mặt Đường Chí Long cùng Lý Tú Dung, nhìn về phía song thân, thực sự cũng chờ đợi ngày này rất lâu rồi ...
Bà Chu chuẩn bị trà thiết quan âm, mọi người đã nhao nhao cười nhìn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Chí Long liền nặng nề yên lặng mỉm cười nhìn về phía Hạo Nhiên, hai tròng mắt cơ trí dần lưu chuyển, có lẽ giống như người cha, khát vọng con trai đội trời đạp đất, cứ việc tình thâm ý thiết, cũng hiểu được dưới trướng nam nhi có hoàng kim, không muốn anh chịu một chút khuất nhục, nhưng vẫn thở dài một hơi, mới chậm thanh nói: "Hạo Nhiên... Bố già luôn luôn dạy con làm người không chỉ như long đằng hổ nhược, còn phải kiếm khiếu như trần, nhưng dù sao sự xuất sắc của sinh mệnh, chính là ở chỗ không biết, ở chỗ sáng tạo. Vừa rồi Ủy viên Trương nói quá lời, ba trăm năm mới ra vĩ nhân, tất nhiên là cao nhân thủ ác trọng quyền, sáng lập thiên địa. Mà bố già cho tới bây giờ, cũng chỉ muốn cầu được thanh nhàn, cùng tri âm tri kỷ tìm kiếm một chút ý nghĩa nhân sinh mà thôi. Nhưng bất đắc dĩ theo Tưởng lão, chỉ có thể tận tâm tận lực. Hôm nay Hoàn Cầu có thể lật chuyển trời đất như vậy, là kết quả cho sự nỗ lực của tất cả mọi người. Hạo Nhiên là một người tài, trong lòng con có hùng đạo vĩ lược, tương lai liền thỏa thích tận lực mà mở rộng, chân chính làm đại sự, nhất định phải gánh vác một trong những trách nhiệm nặng nề nhất. Mà hôn nhân là một trong những trách nhiệm quan trọng nhất trong đời con. Tục ngữ nói, vô gia tựu vô quốc. Một người không biết xử lý tốt chuyện gia đình, là người không có cách nào xử lý tốt đại sự! Khiêm tốn như thế nào, sẽ phải nhìn con và Khả Hinh cùng nhau nỗ lực."
Lời này, nói xong thương yêu đến cực điểm, nói xong kỳ vọng đến cực điểm.
Trang Hạo Nhiên bộc lộ kích động tươi cười, thật sâu nhìn về phía Đường Chí Long, gật gật đầu nói; "Con biết... Cha.. Người cũng không biết con khát vọng ngày này... Khát vọng bao lâu rồi đâu... Hạo Nhiên vẫn hi vọng đi theo cha... Tâm sự chuyện thiên hạ... Bởi vì đây là trí tuệ kéo dài vô tận... Đây là phút giây vô hạn trân quý... . . . Suy nghĩ một chút... Đều là thời khắc hạnh phúc! Cảm ơn cha... Thời điểm Hạo Nhiên cảm động như vậy, cho con thêm năng lượng. Người lúc nào cũng là trời xanh rộng lớn trong lòng của con!"
Đường Chí Long thật sâu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nghe những lời xúc động cùng càng lúc càng trưởng thành này, hai tròng mắt không khỏi hồng hào, lại bởi vì đêm nay qua đã rơi nước mắt nhiều, chỉ mỉm cười gật đầu.
"Mời chú rể kính tôn thân một chén trà!" Bà Chu mỉm cười bưng chén trà "Thiết quan âm" đưa tới trước mặt Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên tức khắc kích động dâng trào vươn hai tay, bưng qua chén trà nóng đầy ý nghĩa nhân sinh kia, đưa đến trước mặt Đường Chí Long, vui vẻ gọi: "Cha... Mời người dùng trà... Tương lai để Hạo Nhiên và Khả Hinh hảo hảo chiếu cố người, tuyệt đối sẽ không rời khỏi người nửa bước! !"
Phốc! Lời này khiến mọi người đều muốn cười.
Đường Chí Long nghe xác thực tâm tình an ủi vui mừng, vươn tay nhận lấy chén trà thiết quan âm, nhẹ uống một ngụm, mới gật gật đầu cười nói; "Ngoan. Cha cám ơn con hôm nay chí tình chí nghĩa, tương lai Khả Hinh đứa bé này có cái gì không khôn ngoan, con tha thứ một chút, nó vẫn chưa có trưởng thành, các con phải tâm sự trò chuyện nhiều hơn, đừng cho vấn đề tồn đọng đến ngày mai, hiểu chưa?"
"Con hiểu rồi!" Trang Hạo Nhiên lên tiếng trả lời, tức khắc lại vươn tay, tiếp nhận một chén trà thiết quan âm khác, tôn kính kích động nhìn về phía Lý Tú Dung, cực kỳ rõ ràng gọi: "Mẹ! Mời người dùng trà!"
Lý Tú Dung cũng như Diệp Mạn Nghi, Ân Nguyệt Dung, đã khóc không thành tiếng, bà vừa lau nước mắt vừa nhìn Trang Hạo Nhiên đứa con rể với dáng vẻ xuất chúng này, đột nhiên nhớ tới quá khứ thân ảnh thường xuyên len lén xuất hiện ở hẻm nhỏ, bà hơi cảm thấy kích động vươn tay, tiếp nhận chén trà kia, nhẹ uống một ngụm, mới nói; "Ngoan... Mẹ cám ơn con, có thể thương yêu Khả Hinh như vậy... Tương lai nếu nó có chỗ nào làm không tốt, con khó mà nói ra miệng , con cứ nói cho mẹ biết, để mẹ giáo huấn nó!"
Trang Hạo Nhiên tức khắc cười đáp: "Vâng!"
Bà Chu lại đưa trà đến trước mặt Đường Khả Hinh, cười nói; "Mời tiểu thư kính trà cha mẹ, tỏ lòng biết ơn ân đức trọng thiên!"
Đường Khả Hinh tức khắc mỉm cười kích động vươn tay, tiếp nhận chén trà trong tay, vì sáng nay đã quỳ tạ ơn cha mẹ, liền không lặp lại lời nói nữa, chỉ là khôn ngoan cùng hiếu thuận kính trà cha mẹ, nói: "Cha, mẹ, mời dùng trà..."
Lý Tú Dung trước mỉm cười tiếp nhận chén trà nhẹ uống một ngụm liền đặt chén trà vào trong đĩa, Đường Chí Long thì mỉm cười nhàn nhạt tay bưng chén trà, cưng chiều liếc mắt nhìn con gái một cái, lúc này mới chậm rãi cúi đầu uống xong chén trà thiết quan âm kia...
Mọi người thấy mấy vị cao đường tất cả đều uống xong chén trà kia, tất cả đều nhao nhao cười vui vẻ.
Đường Khả Hinh cũng nhìn cha mẹ rốt cuộc uống xong hai chén trà nóng, hai tròng mắt tức khắc bộc lộ tia nhìn đầy hưng phấn, chợt lóe chợt lóe .
Lý Tú Dung không hiểu con gái, chỉ là mỉm cười nhìn.
Đường Chí Long lại cố ý nhìn con gái, nói; "Ánh mắt này của con... Muốn làm gì?"
Lời này vừa ra, mọi người cùng nhau nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng sửng sốt nhìn về phía cha.
Đường Chí Long lại cố ý nhìn về phía con gái, lúc này mới không khỏi cười nói; "Con đã nhận hai hồng bao của cha mẹ chồng, bây giờ còn muốn hồng bao của cha mẹ sao? Đây không phải là đưa cho con! Là của Hạo Nhiên! Thật không hiểu phép tắc, thảo nào Ủy viên Trương nói con nữ đại bất trung lưu."
Phốc!
Lời này vừa nói ra, mọi người lại một trận cười to lên, liền ngay cả Trần Mạn Hồng đứng ở một bên, cũng không khỏi cười rộ lên hỏi Nhã Tuệ, rốt cuộc Khả Hinh muốn hồng bao để làm gì? Cô ấy thiếu tiền sao?
Nhã Tuệ không lên tiếng, nhìn về phía Đường Khả Hinh cúi đầu đỏ bừng mặt, lại không nhịn được cười rộ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro