Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Đại kết cục (tám)
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
Editor: Ngày Đẹp Tươi
Người địa cầu đều biết! ! Đường Khả Hinh nhấc đuôi váy dài lên, lúc Thi Ngữ thật cẩn thận bung dù cho mình đi về phía Thúy Trúc hiên, cô chỉ nhớ tới câu nói kia của Tưởng Thiên Lỗi người địa cầu đều biết, cô liền một trận nghiến răng nghiến lợi, mắc cỡ xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng, trong lúc nhất thời, trái tim đập loạn dừng bước lại, đón mưa rơi tí tách, nhìn về phía Thi Ngữ, Lạp Lạp còn có Tiên Nhi bên cạnh, nhanh chóng hỏi; "Các cô nói! ! Tôi... Tôi... Tôi ôm cái gối đi ra khỏi nhà Trang Hạo Nhiên, là thật sự... Có thể mất mặt như vậy sao?"
Ba người Thi Ngữ cùng Lạp Lạp Tiên Nhi, nhìn về phía vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng của cô, mấy người dường như đã đồng loạt nhất trí thương lượng từ trước, nhanh chóng lắc lắc đầu, nói; "Không có a! Cô tại sao có thể nghĩ như vậy?"
Đường Khả Hinh nheo mắt, nhìn các vẻ mặt khẩn trương của bọn họ, liếc nhìn ra đang an ủi, cô xoay người, hai tay nhấc đuôi váy dài kia, vừa vô lực đi về phía trước, vừa nhìn Thúy Trúc hiên đang ở trước mắt, cô cắn chặt môi dưới, vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng, vươn tay gõ đầu mình, như muốn khóc nói; "Thật là mất thể diện chết mất! Tôi phải nhanh chóng rời khỏi nhà họ Trang là được rồi! Sao lại còn nghĩ về cái gối kia a? Bên trong có sổ tiết kiệm sao? Có kim cương sao? Thật là đồ vô dụng, ghê tởm chính mình!"
Phốc!
Mấy người Thi Ngữ nghe lời này, cảm thấy vừa khẩn trương vừa buồn cười.
Đường Khả Hinh dường như nghe thấy tiếng cười đó, mới vừa đến lối vào Thúy Trúc hiên, lại xoay người nhìn vẻ mặt này của bọn họ, thực sự muốn đào cái hố đem mình chon vào, cô thở dốc, mặc dù muốn chạy trốn, nhưng cũng biết tiệc đêm nay quan trọng, liền đành phải xấu hổ, cứng đầu từ từ đi về phía Thúy Trúc hiên! ! Thúy Trúc hiên tối nay tập trung vô số nhân vật danh tiếng hiển hách, bao gồm các nguyên thủ cao cấp nhất của đất nước, thủ tướng tiền nhiệm, mặc dù lúc này đêm mưa ẩm ướt, ta cũng có thể rõ ràng cảm giác được bên trong chút không khí khẩn trương cùng long trọng, vô số đặc công, cùng vệ sĩ bí mật, đương nhiên còn có cặp song sinh, mấy người Khương Vĩ cùng Đỗ Uy, đã trong đội ngũ bảo hộ, cho nên lúc Đường Khả Hinh dẫn mấy người Thi Ngữ vừa muốn tiến vào Thúy Trúc hiên, cảnh sát trưởng tức khắc dẫn vài đặc công đón cô vào ————
"Đường tiểu thư, chúng tôi đang mong cô tới!" Tịnh Kỳ trong nháy mắt cùng Phương Di từ trong mưa ra đón, đầu tiên là hơi dương tay, dùng tư thái của cảnh sát trưởng, dẫn hơn mười vệ sĩ thân cận của Ủy viên Trương cùng Thủ tướng, mỉm cười, thập phần tôn kính cùng vui sướng bước trên con đường đá cuội ẩm ướt, đi về phía Đường Khả Hinh, nhìn cô tối nay mặc váy dài vô giá, bóng hình xinh đẹp ôn nhu động lòng người như vậy, mặc kệ mưa bụi trắng xóa, cũng khó che lấp được khí chất tiên tử của cô... Chỉ là bên cạnh đơn giản có ba người Thi Ngữ theo hầu hạ ...
Tịnh Kỳ tức khắc đau lòng đi qua, tiếp nhận lấy cây dù trong tay Thi Ngữ, tự mình đỡ cô đi về phía hành lang dài, mới nói; "Đường tiểu thư! Trời mưa lạnh như thế, cô muốn đi qua, có thể trực tiếp từ khách sạn cử xe đến hộ tống cô qua đây a... Lỡ như không cẩn thận thân thể bị lạnh thfi làm sao?"
Đường Khả Hinh vừa vén đuôi váy thật dài, vừa ôn nhu tươi cười, lúc đi về phía trước, mới nói: "Không có việc gì. Lúc tôi ở trong nhà đi ra, cũng đã mặc áo khoác , tới khách sạn trái lại cảm thấy không lạnh, chỉ là không nghĩ đến, cơn mưa này lại dai dẳng đến như vậy."
Tịnh Kỳ che dù, ngăn nước mưa cho cô, mới cười rộ lên nói: "Cô khoan hãy nói, đúng như thủ tướng vừa nói, Thúy Trúc hiên buổi tối động long người, không phải tiếng lạc điển kia, mà là nghe tiếng mưa tí ta tí tách, Tô Linh tiểu thư nghe lời này, tức khắc cười rộ lên nói ông nội lại nhớ bụi chuối tây trong nhà!"
Đường Khả Hinh nghe lời này, không khỏi một trận bật cười.
Hành lang rồng bay dài, qua lại không ít vị khách quý trong ngoài nước cùng thiên kim danh viện, đều nhao nhao thưởng thức bức bích họa lưu ly Trung Quốc hiếm thấy cùng tác phẩm điêu khắc mộc hoàng hậu danh xưng là hoa cúc lê, mà đang giữa bầu không khí vui sướng cùng vui mừng nàyngười hầu thân cận hai nhà Diệp Mạn Nghi cùng Ân Nguyệt Dung, nghe nói Đường Khả Hinh tới, nhao nhao nghe theo lời dặn của phu nhân, nhanh chóng từ phòng yến hội đi ra...
Đường Khả Hinh cũng vào thời khắc này, được Tịnh Kỳ cùng Phương Di đỡ đi vào hành lang rồng bay, khi cô mang giày cao gót nhẹ đi trên con đường đá xanh, đèn lồng đỏ kiểu cung đình tại hành lang rồng bay, dường như đã được ước định, từng chiếc từng chiếc theo bước đi của cô mà dần sáng lên, đôi mắt cô lóe lên, cảm giác được khuôn mặt nhỏ nhắn của mình trong nháy mắt cũng bị nhiễm chút phiếm hồng của ánh đèn vô cùng e thẹn, cô lập tức trở nên có chút khẩn trương...
"Đi thôi..." Tịnh Kỳ ý thức được Đường Khả Hinh khẩn trương, liền mỉm cười đỡ cô đi về phía trước.
Đường Khả Hinh liền cũng chỉ khẽ mỉm cười gật đầu, đón mưa rơi tí tách, còn có ánh sáng màu hồng của từng chiếc đèn lồng đỏ, di chuyển giày cao gót, tùy ý váy dài nhẹ nhàng, bóng hình xinh đẹp thập phần mê người đi về phía trước... . . .
Bên ngoài phòng tiệc, canh giữ vô số đặc công cùng vệ sĩ cao cấp, bầu không khí vốn dĩ có chút khẩn trương, mọi người lại bị vật nhỏ hình vòm ngoài cửa được điêu khắc từ gỗ lim hấp dẫn... Chỉ thấy hình vòm trên cửa, treo một cái giỏ được bện thập phần tinh xảo, bên trong giỏ lam kia là một chú vẹt siêu đáng yêu, lông chim thập phần rực rỡ, nó chính là "Tiểu Hinh Hinh" trong nhà thủ tướng, chỉ thấy chú vẹt nhỏ này, vốn dĩ mỏ đỏ xinh đẹp, không biết vì sao bị ai đó dùng vải xô quấn chặt, nó trừ việc có thể quay đầu, xoay xoay đuôi, cái gì cũng không làm được, một dáng vẻ rất không cam lòng!
"Tiểu Hinh Hinh?" Đường Khả Hinh nhìn thấy chú vẹt nhỏ kia, lập tức tâm tình thật tốt kêu lên! !
Chú vẹt nhỏ nghe thấy tiếng kêu của Đường Khả Hinh, tức khắc muốn vỗ cánh bay tới trước gót chân cô, lại bất đắc dĩ cánh cùng hai chân nhỏ đều bị Tô Thụy Kỳ trói lại, nó tức khắc muốn dùng ánh mắt hướng cô cầu cứu.
"Đường tiểu thư, vào đi thôi! Tô thiếu gia nói, nó đêm nay làm sai chuyện, ai cũng không được cầu xin giúp nó!" Tịnh Kỳ mỉm cười nói xong, liền bỗng chốc đỡ Đường Khả Hinh, cất bước đi vào phòng tiệc huy hoàng kia, hơi cao giọng kêu lên: "Đường tiểu thư tới!"
Toàn bộ phòng yến hội kiểu cung đình, chói mắt nhất đó là bàn ăn chín rồng kiểu Trung Quốc được chế tác từ gỗ tử đàn và đá cẩm thạch, trị giá ba trăm vạn, hoa văn trên đã cẩm thạch kia thiên về thiên nhiên, lại là tùng nghênh khách điêu khắc trên đá vàng, đây chính là kỳ cảnh hiếm thấy, năm đó Tưởng Thiên Lỗi vì mua món bảo vật này, không tiếc số tiền lớn cắt cử Hoắc Minh cùng nhân viên cấp cao khách sạn đấu thầu đoạt được, sau đó lại cùng với gỗ tử đàn điêu khắc hai năm mà thành, mà giờ khắc này, Ủy viên Trương mặc âu phục màu đen, thân ảnh hiển hách ấy đnag ngồi tại ghế chủ vị, mặc dù theo thói quen mà mang theo chiếc đồng hồ cũ, thế nhưng khí phách thông thiên kia, như ngọa long gọi trời đất! !
Ông đầu tiên nghe lời Tịnh Kỳ, mặt tức theo thói quen cứng lại, hai tròng mắt sắc bén nhìn về phía trước ————
Thủ tướng cũng ngồi giữa yến hội, mặt mỉm cười cùng mọi người ngẩng đầu, nhìn về phía trước... Mà Đường Chí Long ngay lúc đang cùng Ủy viên Trương nói chuyện, nghe con gái tới, liền cũng vui sướng tươi cười, đi phía trước nhìn sang...
Tô Linh cùng Tô Thụy Kỳ, còn có Trang Ngải Lâm, Tuyết Nhi cùng thiên kim danh viện, đã ở một phòng tiệc khác, nhao nhao mỉm cười ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài phòng yến hội...
Đường Khả Hinh lúc này rốt cuộc dưới ánh nhìn dò xét của mọi người, mặt hơi bộc lộ vài phần ngượng ngùng tươi cười, đầu tiên là nhẹ nhấc váy lên, thập phần lễ phép đúng mực đi tới trước mặt Ủy viên Trương cùng thủ tướng, hướng về phía các vị chủ tịch cùng các trưởng bối và quan chức cấp cao, thập phần tôn kính khẽ gật đầu nói: "Ủy viên Trương, Thủ tướng, các vị chủ tịch... Rất xin lỗi, cháu đã tới trễ."
Toàn bộ người trong phòng yến hội, nhìn về phía cô nhao nhao cười rộ lên, Đường Chí Long nhìn về phía con gái ôn nhu động long người như vậy, cũng không khỏi kiêu ngạo tự hào tươi cười, mặc dù hôm nay hẳn là thời khắc quan trọng đối với con gái như vậy, nhưng Thiên Lỗi nhất định nhiệt tình thiết yến, lại khó có được sự hiện diện của Ủy viên Trương, liền đành phải tạm thời kiềm chế thời khắc cùng con gái gặp nhau, nhìn hoàn cảnh làm việc của con gái, nhìn Hoàn Cầu hôm nay hiển hách huy hoàng như vậy, trong lòng ông thực sự thập phần an ủi... . . .
Ủy viên Trương vốn dĩ theo thói quen mặt trầm lạnh, nhìn về phía Đường Khả Hinh ôn nhu khôn ngoan hiểu chuyện đứng ở bên cạnh mình, hai mắt ông cũng không khỏi theo nụ cười của cô mà trở nên nhu hòa, hơi quay mặt sang, nhìn về phía Đường Chí Long không quên tán thưởng nói: "Chí Long... Đều nói một người cho dù sự nghiệp có lớn hơn nữa, đều không thể bù đắp được sơ sẩy trong việc dạy dỗ một đứa bé, tôi đêm nay thực sự muốn nói một câu, ông có một cô con gái rất tuyệt! Nó xác thực đáng giá để ông kiêu ngạo và tự hào!"
Đường Chí Long nghe lời này của Ủy viên Trương, kìm lòng không được lại bộc lộ vài phần tiếu ý, đau lòng mà tự hào nhìn về phía con gái của mình.
Đường Khả Hinh vốn là người thập phần khiêm tốn, nghe lời tán thưởng của Ủy viên Trương, cô cũng có chút ngượng ngùng, mắc cỡ mặt có chút đỏ bừng lên, vội vàng khẩn trương khách khí nói: "Ủy viên Trương, ngài quá khách khí rồi... Khó có được ngài tán thưởng Khả Hinh như vậy, thế nhưng cháu chung quy không thể chân chính làm được chút gì... So với các vị chủ tịch cùng cha từng huy hoàng hiến dâng, cháu tương lai còn có thật nhiều đường phải đi."
"Đúng, xác thực phải duy trì thái độ như vậy..." Đường Chí Long mặt bộc lộ mỉm cười nhìn về phía con gái nói: "Ủy viên Trương khen con, là bởi vì muốn cho con một chút cổ vũ, con tương lai nhất định không thể kiêu ngạo, liền hao phí lời tán thưởng của Ủy viên Trương đối với con."
"Con biết..." Đường Khả Hinh tức khắc gật đầu, đáp lời cha!
Thủ tướng nếm đậu nành bảy màu, đang tâm tình vui mừng, liền hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Cháu không cần đứng... Ngồi xuống nói chuyện..."
"Vâng!" Đường Khả Hinh vội vã mỉm cười gật đầu, trước hướng các vị trong bàn chào hỏi, muốn đi về phía bàn ăn của mấy người Tô Linh...
"Đi đâu vậy?" Ủy viên Trương trực tiếp ngưng mặt nghiêm túc nhìn Đường Khả Hinh, phân phó nói: "Ngồi bên cạnh ta và thủ tướng!"
"A?" Đường Khả Hinh hai mắt lóe lên, lập tức khẩn trương đến mức biểu hiện có chút ngạc nhiên!
Tô Linh cho tới bây giờ cũng không có hâm mộ bất cứ ai, thế nhưng cô nghe Ủy viên Trương nói những lời này, cũng không khỏi bật cười hâm mộ, không muốn nói mình, liền ngay cả Trang Ngải Lâm cùng em trai mình như vậy, ngay cả tư cách chủ bàn cũng không có! !
"Ách... Này..." Đường Khả Hinh lập tức trở nên có chút khẩn trương, vô ý thức nắm chặt đuôi váy, nhìn về phía cha mình.
Đường Chí Long có lẽ hiểu được ý tứ của Ủy viên Trương, vội vã tôn kính khách khí cười nói: "Ủy viên Trương... Khả Hinh vẫn là một vãn bối còn trẻ tuổi, vậy có thể ngồi ở vị trí trên bàn chủ vị? Đây không phải là quá phô trương sao? Để cô ấy cùng người trẻ tuổi cùng nhau ngồi đi..."
"Không có quy củ nhiều như vậy... Ngồi đi!" Ủy viên Trương tự có đạo lý, ra lệnh cho Phương Di cùng Hoắc Minh lấy ghế cho Đường Khả Hinh, ngồi giữa mình và thủ tướng!
Thủ tướng cũng hiểu được ý nghĩa sâu sắc của hành động này, lập tức mỉm cười.
Người địa cầu đều biết! ! Đường Khả Hinh nhấc đuôi váy dài lên, lúc Thi Ngữ thật cẩn thận bung dù cho mình đi về phía Thúy Trúc hiên, cô chỉ nhớ tới câu nói kia của Tưởng Thiên Lỗi người địa cầu đều biết, cô liền một trận nghiến răng nghiến lợi, mắc cỡ xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng, trong lúc nhất thời, trái tim đập loạn dừng bước lại, đón mưa rơi tí tách, nhìn về phía Thi Ngữ, Lạp Lạp còn có Tiên Nhi bên cạnh, nhanh chóng hỏi; "Các cô nói! ! Tôi... Tôi... Tôi ôm cái gối đi ra khỏi nhà Trang Hạo Nhiên, là thật sự... Có thể mất mặt như vậy sao?"
Ba người Thi Ngữ cùng Lạp Lạp Tiên Nhi, nhìn về phía vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng của cô, mấy người dường như đã đồng loạt nhất trí thương lượng từ trước, nhanh chóng lắc lắc đầu, nói; "Không có a! Cô tại sao có thể nghĩ như vậy?"
Đường Khả Hinh nheo mắt, nhìn các vẻ mặt khẩn trương của bọn họ, liếc nhìn ra đang an ủi, cô xoay người, hai tay nhấc đuôi váy dài kia, vừa vô lực đi về phía trước, vừa nhìn Thúy Trúc hiên đang ở trước mắt, cô cắn chặt môi dưới, vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng, vươn tay gõ đầu mình, như muốn khóc nói; "Thật là mất thể diện chết mất! Tôi phải nhanh chóng rời khỏi nhà họ Trang là được rồi! Sao lại còn nghĩ về cái gối kia a? Bên trong có sổ tiết kiệm sao? Có kim cương sao? Thật là đồ vô dụng, ghê tởm chính mình!"
Phốc!
Mấy người Thi Ngữ nghe lời này, cảm thấy vừa khẩn trương vừa buồn cười.
Đường Khả Hinh dường như nghe thấy tiếng cười đó, mới vừa đến lối vào Thúy Trúc hiên, lại xoay người nhìn vẻ mặt này của bọn họ, thực sự muốn đào cái hố đem mình chon vào, cô thở dốc, mặc dù muốn chạy trốn, nhưng cũng biết tiệc đêm nay quan trọng, liền đành phải xấu hổ, cứng đầu từ từ đi về phía Thúy Trúc hiên! ! Thúy Trúc hiên tối nay tập trung vô số nhân vật danh tiếng hiển hách, bao gồm các nguyên thủ cao cấp nhất của đất nước, thủ tướng tiền nhiệm, mặc dù lúc này đêm mưa ẩm ướt, ta cũng có thể rõ ràng cảm giác được bên trong chút không khí khẩn trương cùng long trọng, vô số đặc công, cùng vệ sĩ bí mật, đương nhiên còn có cặp song sinh, mấy người Khương Vĩ cùng Đỗ Uy, đã trong đội ngũ bảo hộ, cho nên lúc Đường Khả Hinh dẫn mấy người Thi Ngữ vừa muốn tiến vào Thúy Trúc hiên, cảnh sát trưởng tức khắc dẫn vài đặc công đón cô vào ————
"Đường tiểu thư, chúng tôi đang mong cô tới!" Tịnh Kỳ trong nháy mắt cùng Phương Di từ trong mưa ra đón, đầu tiên là hơi dương tay, dùng tư thái của cảnh sát trưởng, dẫn hơn mười vệ sĩ thân cận của Ủy viên Trương cùng Thủ tướng, mỉm cười, thập phần tôn kính cùng vui sướng bước trên con đường đá cuội ẩm ướt, đi về phía Đường Khả Hinh, nhìn cô tối nay mặc váy dài vô giá, bóng hình xinh đẹp ôn nhu động lòng người như vậy, mặc kệ mưa bụi trắng xóa, cũng khó che lấp được khí chất tiên tử của cô... Chỉ là bên cạnh đơn giản có ba người Thi Ngữ theo hầu hạ ...
Tịnh Kỳ tức khắc đau lòng đi qua, tiếp nhận lấy cây dù trong tay Thi Ngữ, tự mình đỡ cô đi về phía hành lang dài, mới nói; "Đường tiểu thư! Trời mưa lạnh như thế, cô muốn đi qua, có thể trực tiếp từ khách sạn cử xe đến hộ tống cô qua đây a... Lỡ như không cẩn thận thân thể bị lạnh thfi làm sao?"
Đường Khả Hinh vừa vén đuôi váy thật dài, vừa ôn nhu tươi cười, lúc đi về phía trước, mới nói: "Không có việc gì. Lúc tôi ở trong nhà đi ra, cũng đã mặc áo khoác , tới khách sạn trái lại cảm thấy không lạnh, chỉ là không nghĩ đến, cơn mưa này lại dai dẳng đến như vậy."
Tịnh Kỳ che dù, ngăn nước mưa cho cô, mới cười rộ lên nói: "Cô khoan hãy nói, đúng như thủ tướng vừa nói, Thúy Trúc hiên buổi tối động long người, không phải tiếng lạc điển kia, mà là nghe tiếng mưa tí ta tí tách, Tô Linh tiểu thư nghe lời này, tức khắc cười rộ lên nói ông nội lại nhớ bụi chuối tây trong nhà!"
Đường Khả Hinh nghe lời này, không khỏi một trận bật cười.
Hành lang rồng bay dài, qua lại không ít vị khách quý trong ngoài nước cùng thiên kim danh viện, đều nhao nhao thưởng thức bức bích họa lưu ly Trung Quốc hiếm thấy cùng tác phẩm điêu khắc mộc hoàng hậu danh xưng là hoa cúc lê, mà đang giữa bầu không khí vui sướng cùng vui mừng nàyngười hầu thân cận hai nhà Diệp Mạn Nghi cùng Ân Nguyệt Dung, nghe nói Đường Khả Hinh tới, nhao nhao nghe theo lời dặn của phu nhân, nhanh chóng từ phòng yến hội đi ra...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Khả Hinh cũng vào thời khắc này, được Tịnh Kỳ cùng Phương Di đỡ đi vào hành lang rồng bay, khi cô mang giày cao gót nhẹ đi trên con đường đá xanh, đèn lồng đỏ kiểu cung đình tại hành lang rồng bay, dường như đã được ước định, từng chiếc từng chiếc theo bước đi của cô mà dần sáng lên, đôi mắt cô lóe lên, cảm giác được khuôn mặt nhỏ nhắn của mình trong nháy mắt cũng bị nhiễm chút phiếm hồng của ánh đèn vô cùng e thẹn, cô lập tức trở nên có chút khẩn trương...
"Đi thôi..." Tịnh Kỳ ý thức được Đường Khả Hinh khẩn trương, liền mỉm cười đỡ cô đi về phía trước.
Đường Khả Hinh liền cũng chỉ khẽ mỉm cười gật đầu, đón mưa rơi tí tách, còn có ánh sáng màu hồng của từng chiếc đèn lồng đỏ, di chuyển giày cao gót, tùy ý váy dài nhẹ nhàng, bóng hình xinh đẹp thập phần mê người đi về phía trước... . . .
Bên ngoài phòng tiệc, canh giữ vô số đặc công cùng vệ sĩ cao cấp, bầu không khí vốn dĩ có chút khẩn trương, mọi người lại bị vật nhỏ hình vòm ngoài cửa được điêu khắc từ gỗ lim hấp dẫn... Chỉ thấy hình vòm trên cửa, treo một cái giỏ được bện thập phần tinh xảo, bên trong giỏ lam kia là một chú vẹt siêu đáng yêu, lông chim thập phần rực rỡ, nó chính là "Tiểu Hinh Hinh" trong nhà thủ tướng, chỉ thấy chú vẹt nhỏ này, vốn dĩ mỏ đỏ xinh đẹp, không biết vì sao bị ai đó dùng vải xô quấn chặt, nó trừ việc có thể quay đầu, xoay xoay đuôi, cái gì cũng không làm được, một dáng vẻ rất không cam lòng!
"Tiểu Hinh Hinh?" Đường Khả Hinh nhìn thấy chú vẹt nhỏ kia, lập tức tâm tình thật tốt kêu lên! !
Chú vẹt nhỏ nghe thấy tiếng kêu của Đường Khả Hinh, tức khắc muốn vỗ cánh bay tới trước gót chân cô, lại bất đắc dĩ cánh cùng hai chân nhỏ đều bị Tô Thụy Kỳ trói lại, nó tức khắc muốn dùng ánh mắt hướng cô cầu cứu.
"Đường tiểu thư, vào đi thôi! Tô thiếu gia nói, nó đêm nay làm sai chuyện, ai cũng không được cầu xin giúp nó!" Tịnh Kỳ mỉm cười nói xong, liền bỗng chốc đỡ Đường Khả Hinh, cất bước đi vào phòng tiệc huy hoàng kia, hơi cao giọng kêu lên: "Đường tiểu thư tới!"
Toàn bộ phòng yến hội kiểu cung đình, chói mắt nhất đó là bàn ăn chín rồng kiểu Trung Quốc được chế tác từ gỗ tử đàn và đá cẩm thạch, trị giá ba trăm vạn, hoa văn trên đã cẩm thạch kia thiên về thiên nhiên, lại là tùng nghênh khách điêu khắc trên đá vàng, đây chính là kỳ cảnh hiếm thấy, năm đó Tưởng Thiên Lỗi vì mua món bảo vật này, không tiếc số tiền lớn cắt cử Hoắc Minh cùng nhân viên cấp cao khách sạn đấu thầu đoạt được, sau đó lại cùng với gỗ tử đàn điêu khắc hai năm mà thành, mà giờ khắc này, Ủy viên Trương mặc âu phục màu đen, thân ảnh hiển hách ấy đnag ngồi tại ghế chủ vị, mặc dù theo thói quen mà mang theo chiếc đồng hồ cũ, thế nhưng khí phách thông thiên kia, như ngọa long gọi trời đất! !
Ông đầu tiên nghe lời Tịnh Kỳ, mặt tức theo thói quen cứng lại, hai tròng mắt sắc bén nhìn về phía trước ————
Thủ tướng cũng ngồi giữa yến hội, mặt mỉm cười cùng mọi người ngẩng đầu, nhìn về phía trước... Mà Đường Chí Long ngay lúc đang cùng Ủy viên Trương nói chuyện, nghe con gái tới, liền cũng vui sướng tươi cười, đi phía trước nhìn sang...
Tô Linh cùng Tô Thụy Kỳ, còn có Trang Ngải Lâm, Tuyết Nhi cùng thiên kim danh viện, đã ở một phòng tiệc khác, nhao nhao mỉm cười ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài phòng yến hội...
Đường Khả Hinh lúc này rốt cuộc dưới ánh nhìn dò xét của mọi người, mặt hơi bộc lộ vài phần ngượng ngùng tươi cười, đầu tiên là nhẹ nhấc váy lên, thập phần lễ phép đúng mực đi tới trước mặt Ủy viên Trương cùng thủ tướng, hướng về phía các vị chủ tịch cùng các trưởng bối và quan chức cấp cao, thập phần tôn kính khẽ gật đầu nói: "Ủy viên Trương, Thủ tướng, các vị chủ tịch... Rất xin lỗi, cháu đã tới trễ."
Toàn bộ người trong phòng yến hội, nhìn về phía cô nhao nhao cười rộ lên, Đường Chí Long nhìn về phía con gái ôn nhu động long người như vậy, cũng không khỏi kiêu ngạo tự hào tươi cười, mặc dù hôm nay hẳn là thời khắc quan trọng đối với con gái như vậy, nhưng Thiên Lỗi nhất định nhiệt tình thiết yến, lại khó có được sự hiện diện của Ủy viên Trương, liền đành phải tạm thời kiềm chế thời khắc cùng con gái gặp nhau, nhìn hoàn cảnh làm việc của con gái, nhìn Hoàn Cầu hôm nay hiển hách huy hoàng như vậy, trong lòng ông thực sự thập phần an ủi... . . .
Ủy viên Trương vốn dĩ theo thói quen mặt trầm lạnh, nhìn về phía Đường Khả Hinh ôn nhu khôn ngoan hiểu chuyện đứng ở bên cạnh mình, hai mắt ông cũng không khỏi theo nụ cười của cô mà trở nên nhu hòa, hơi quay mặt sang, nhìn về phía Đường Chí Long không quên tán thưởng nói: "Chí Long... Đều nói một người cho dù sự nghiệp có lớn hơn nữa, đều không thể bù đắp được sơ sẩy trong việc dạy dỗ một đứa bé, tôi đêm nay thực sự muốn nói một câu, ông có một cô con gái rất tuyệt! Nó xác thực đáng giá để ông kiêu ngạo và tự hào!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Chí Long nghe lời này của Ủy viên Trương, kìm lòng không được lại bộc lộ vài phần tiếu ý, đau lòng mà tự hào nhìn về phía con gái của mình.
Đường Khả Hinh vốn là người thập phần khiêm tốn, nghe lời tán thưởng của Ủy viên Trương, cô cũng có chút ngượng ngùng, mắc cỡ mặt có chút đỏ bừng lên, vội vàng khẩn trương khách khí nói: "Ủy viên Trương, ngài quá khách khí rồi... Khó có được ngài tán thưởng Khả Hinh như vậy, thế nhưng cháu chung quy không thể chân chính làm được chút gì... So với các vị chủ tịch cùng cha từng huy hoàng hiến dâng, cháu tương lai còn có thật nhiều đường phải đi."
"Đúng, xác thực phải duy trì thái độ như vậy..." Đường Chí Long mặt bộc lộ mỉm cười nhìn về phía con gái nói: "Ủy viên Trương khen con, là bởi vì muốn cho con một chút cổ vũ, con tương lai nhất định không thể kiêu ngạo, liền hao phí lời tán thưởng của Ủy viên Trương đối với con."
"Con biết..." Đường Khả Hinh tức khắc gật đầu, đáp lời cha!
Thủ tướng nếm đậu nành bảy màu, đang tâm tình vui mừng, liền hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Cháu không cần đứng... Ngồi xuống nói chuyện..."
"Vâng!" Đường Khả Hinh vội vã mỉm cười gật đầu, trước hướng các vị trong bàn chào hỏi, muốn đi về phía bàn ăn của mấy người Tô Linh...
"Đi đâu vậy?" Ủy viên Trương trực tiếp ngưng mặt nghiêm túc nhìn Đường Khả Hinh, phân phó nói: "Ngồi bên cạnh ta và thủ tướng!"
"A?" Đường Khả Hinh hai mắt lóe lên, lập tức khẩn trương đến mức biểu hiện có chút ngạc nhiên!
Tô Linh cho tới bây giờ cũng không có hâm mộ bất cứ ai, thế nhưng cô nghe Ủy viên Trương nói những lời này, cũng không khỏi bật cười hâm mộ, không muốn nói mình, liền ngay cả Trang Ngải Lâm cùng em trai mình như vậy, ngay cả tư cách chủ bàn cũng không có! !
"Ách... Này..." Đường Khả Hinh lập tức trở nên có chút khẩn trương, vô ý thức nắm chặt đuôi váy, nhìn về phía cha mình.
Đường Chí Long có lẽ hiểu được ý tứ của Ủy viên Trương, vội vã tôn kính khách khí cười nói: "Ủy viên Trương... Khả Hinh vẫn là một vãn bối còn trẻ tuổi, vậy có thể ngồi ở vị trí trên bàn chủ vị? Đây không phải là quá phô trương sao? Để cô ấy cùng người trẻ tuổi cùng nhau ngồi đi..."
"Không có quy củ nhiều như vậy... Ngồi đi!" Ủy viên Trương tự có đạo lý, ra lệnh cho Phương Di cùng Hoắc Minh lấy ghế cho Đường Khả Hinh, ngồi giữa mình và thủ tướng!
Thủ tướng cũng hiểu được ý nghĩa sâu sắc của hành động này, lập tức mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro