Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Đẹp
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
Editor: Ngày Đẹp Tươi
Giữa trưa! Bầu trời vẫn mưa to gió lớn ào ào rơi xuống mặt đất, toàn bộ thế giới khắp nơi một mảnh tối tăm.
Trang Tĩnh Vũ cùng Ân Nguyệt Dung, còn có mấy người Bác Dịch, Vitas, Tô Thụy Kỳ vừa tới, nhao nhao đứng ở tổng thống phòng, mặt bộc lộ vẻ khiếp sợ cùng đau lòng, nhìn về phía cô gái trước mặt...
Đường Khả Hinh cứ như vậy mặc áo cưới ẩm ướt, lại vẫn mộng ảo động lòng người như vậy, từ trong xe chạy nhanh ra, không nhìn thấy lúc này bài báo đưa tin khắp nơi, mà điên cuồng đón mưa gió thét gào, hai tay xách đuôi váy thật dài, mặt bộc lộ sự dịu dàng, từ từ cất bước đi vào phòng khách ấm áp, cho đến khi đi tới trước mặt Trang Tĩnh Vũ cùng Ân Nguyệt Dung, giống như con dâu, thập phần tôn kính lễ phép khom lưng gật đầu, lại chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía hai vị trưởng bối tôn kính, mỉm cười gọi: "Cha... Mẹ..."
Trang Tĩnh Vũ cùng Ân Nguyệt Dung lập tức quái dị cùng đau lòng, nhìn về phía Đường Khả Hinh...
Trang Ngải Lâm cả người tiều tụy vô lực ngồi trên sô pha, thân thể vẫn ẩm ướt, nghĩ em trai sắp sửa một đi không trở lại, nước mắt cô vẫn còn vương, lúc này, nghe thấy Đường Khả Hinh kêu như vậy, cô từ từ quay mặt sang, rơi lệ đau lòng nhìn cô gái trước mặt...
Đường Khả Hinh tiếp tục ngọt ngào tươi cười, nhìn về phía hai vị trưởng bối mềm giọng nói: "Hôm nay con và Hạo Nhiên đã cử hành hôn lễ, mặc dù có chút tiếc nuối, không thể cùng mọi người cùng nhau vui vẻ, thế nhưng con nghĩ, con hiểu tâm tư anh ấy... Anh ấy hiện tại nhớ thương nhất chính là cha mẹ... Thường nghe anh ấy nói rằng, cuộc sống này yêu thích nhất một việc, chính là có thời gian cùng cha mẹ ăn một bữa cơm, trò chuyện, người một nhà thật vui vẻ... Đây thực sự rất hạnh phúc. Cha mẹ đừng thương tâm, cũng không cần khổ sở, tương lai, con sẽ thay thế Hạo Nhiên, chăm sóc cha mẹ thật tốt, thật tốt mà hiếu thuận với cha mẹ."
"Khả Hinh..." Ân Nguyệt Dung rơi lệ đau lòng kêu tên cô con dâu khó mà có được này.
Trang Tĩnh Vũ cũng đau lòng ngẩng đầu, nhìn về phía cô gái trước mặt, Vitas cùng Tô Thụy Kỳ, Bác Dịch càng đau lòng nói không nên lời.
Đường Khả Hinh lại mặt bộc lộ vẻ không oán không hối hận tươi cười, hai tròng mắt tràn đầy nước mắt hạnh phúc, lại bước về trước một bước, đi tới trước mặt hai vị trưởng bối, mềm giọng nói: "Con nghĩ... Cha mẹ không nên không thích con... Bởi vì con từ nhỏ, chính là quả vui vẻ trong nhà. Tương lai... Con sẽ làm cho cha mẹ vui vẻ... Sẽ cho hai người yên lòng..."
Nhã Tuệ đứng bên ngoài phòng tổng thống, tay run rẩy che miệng, đau lòng kiềm chế khóc thật khổ sở...
"Khả Hinh, con không cần như vậy... Chúng ta không thể lại liên lụy đến con ... Hai nhà chúng ta đã mắc nợ con rất nhiều rồi... Con hiện tại chính là độ tuổi đẹp nhất đời người..." Ân Nguyệt Dung mặc dù đau lòng không nỡ, nhưng vẫn nghẹn ngào rơi lệ nói.
Vitas cùng Bác Dịch cũng đau lòng nhìn về phía Khả Hinh, Tô Thụy Kỳ đã hiểu được quyết định của cô, anh đau lòng cúi đầu, kiềm chế nước mắt nghẹn ngào...
Đường Khả Hinh lại vẫn nét mặt tươi cười như hoa, ôn nhu hiếu thuận nhìn Ân Nguyệt Dung, nói "Mẹ... Người không nên nói như vậy, thời gian đẹp nhất trong cuộc sống của con, chính là gặp được Hạo Nhiên... Là chuyện hạnh phúc nhất cả đời này của con. Con sẽ giùn giữ thậy kỳ mỗi khắc cùng anh ấy quen biết và hiểu nhau... Mỗi một khắc kia, đều là vĩnh viễn... Cho nên... Xin cha mẹ đừng ghét bỏ ta... Tương lai chị cũng sẽ lập gia đình... Con muốn hầu hạ hai người trongtương lai... Thay thế Hạo Nhiên, cùng hai người đi trên con đường vào buổi hoàng hôn..."
Trang Ngải Lâm đột nhiên ngồi trên sô pha, thất thanh khóc rống...
Ân Nguyệt Dung cũng khóc không thành tiếng, tùy ý nước mắt lăn dài, muốn nói gì cũng không thể nói thành lời...
"Khả Hinh..." Trang Tĩnh Vũ cũng đau lòng nghẹn ngào kêu tên cô bé này..."Con gái ngoan... Con có lòng là đã đủ rồi, thực sự không cần như vậy..."
"Cha mẹ..." Đường Khả Hinh run rẩy, đột nhiên co quắp vài phần kiên trì nghẹn ngào tươi cười, cố nén nước mắt, mới ôn nhu nói: "Con trở về phòng ... Trước thay quần áo, trở ra cùng các người dùng cơm trưa... Dì Lý..."
"A..." Dì Lý cùng mấy người hầu đều đứng ở một bên, lặng yên lau nước mắt, nghe thấy Đường Khả Hinh gọi, bà vội vàng vừa khóc vừa đáp lại: "Thiếu phu nhân, ngài có cái gì phân phó?"
"Chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo sạch sẽ... Tôi mắc mưa, sợ cảm mạo... Buổi chiều tôi còn phải mở cuộc họp..." Đường Khả Hinh hai tròng mắt run rẩy ngấn lệ, nhưng vẫn yên lặng nhẹ nhàng phân phó.
"Được... Được..." Dì Lý khóc gật đầu đáp lại.
Đường Khả Hinh không nói nữa, mà lấy tư thái của một người con dâu, lại hướng về phía hai trưởng bối thật sâu gật gật đầu, mặt bộc lộ vẻ ôn nhu, hướng về phía căn phòng Trang Hạo Nhiên trầm mặc đi đến...
Ân Nguyệt Dung cùng Trang Tĩnh Vũ hai ông bà già đứng ở một bên, nghe lời này, cũng không khỏi cúi đầu rơi lệ nức nở... Bác Dịch hai tròng mắt cũng đau lòng rưng rưng, anh nhìn Trang Ngải Lâm đang thống khổ rơi lệ, trước hết đi tới trước mặt Ân Nguyệt Dung, lấy tư thái vãn bối, nhẹ nhàng đỡ bà... Tô Thụy Kỳ yên lặng đứng ở một bên, nước mắt bỗng lăn dài, do dự suy tư thật lâu, mới kiên quyết xoay người, theo Đường Khả Hinh đi vào trong...
Cửa phòng, nhẹ nhàng mở.
Đường Khả Hinh mặc chiếc áo cưới tuyết trắng mộng ảo, đứng ở trước cửa phòng, đôi mắt ôn nhu nhẹ nhàng nhìn quét qua căn phòng của Trang Hạo Nhiên, từ giá sách cổ bằng gỗ lim, sô pha vòng tròn màu đen sẫm, còn có chiếc bàn làm việc rộn lớn thời thượng, anh là người thực sự rất thích đọc sách, bất cứ lúc nào nơi nào, đều sẽ đặt đủ loại sách vở, anh thậm chí thông thiên văn hiểu địa lý, dường như thế gian bất cứ chuyện gì đều không làm khó được anh...
Cô bé ngọt ngào tươi cười, vẫn nhìn toàn bộ không gian thời thượng mà mị lực này, dường như nhìn thấy thân ảnh đẹp trai cá tính của Trang Hạo Nhiên đi qua lại bên trong phòng, thậm chí nhớ tới anh vừa nói vừa cười, đôi mắt tinh anh kia vĩnh viễn đều mê người như vậy, cô liền như vậy dần dần kéo đuôi váy ẩm ướt, thong thả đi vào trong phòng, cho đến đi tới trước đệm giường màu lam đậm, nhìn đệm giường bằng phẳng, đặt một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt đã được ủi thẳng, gấp chỉnh tề…
Đường Khả Hinh mỉm cười, hơi khom người, ôn nhu nâng áo sơ mi đã được xếp chỉnh tề kia lên, vươn ngón tay thon dài lạnh như băng, nhẹ nhàng lướt qua cổ áo sơ mi kia, mới yếu ớt giống như hô hoán nói: "Ông xã... Sau này em mỗi ngày đều xếp sơ mi cho anh, giúp anh thu xếp mọi thứ trong nhà này, anh không thể hoàn thành lý tưởng, em sẽ giúp anh thực hiện, người anh không thể chăm sóc, em sẽ giúp anh chăm sóc... Trời ạ... Bây giờ suy nghĩ một chút, thì ra em còn nhiều việc cần phải làm như vậy..."
Cô thật thỏa mãn cười, tay lại nhẹ vỗ về chiếc áo sơ mi vẫn còn ấm kia...
Tô Thụy Kỳ chậm rãi đi tới trước cửa phòng, hai tròng mắt đẫm lệ, đau lòng nhìn về phía bóng lưng Đường Khả Hinh ướt đẫm, anh một trận đau lòng nói: "Khả Hinh! ! Không bằng anh mang em đi... . . . Em có thể yêu anh ta! ! Vĩnh viễn yêu anh ta! Thế nhưng tạm thời để anh mang em rời khỏi đây trước đã! Được không?"
Đường Khả Hinh vươn tay, thật sâu vỗ về áo sơ mi kia, mặt bộc lộ vẻ nhàn nhạt, chậm rãi nói: "Em sau này... Chỗ nào cũng không đi... Cái nhà này, chính là toàn bộ thế giới của em sau này..."
"Khả Hinh! !" Tô Thụy Kỳ lại nghẹn ngào đau lòng rơi lệ gọi cô!
Đường Khả Hinh nghẹn ngào đôi mắt đẫm lệ, mặt bộc lộ vẻ nhu thuận như cánh hoa lan, yếu ớt nói: "Vì sao tất cả mọi người đều cảm thấy vận mệnh của em dường như rất bi thảm? Em không có... So với má trái không trọn vẹn trong quá khứ, khát cầu một thước dương quang, mỗi ngày đều sống một cách cẩu thả, em hôm nay lấy được tất cả, tình yêu của Hạo Nhiên, tình yêu thương của bạn bè, người nhà, đồng nghiệp... Rất nhiều . Em rất thỏa mãn... Em rất hạnh phúc... Các người không cần nghi hoặc... Em đang cố gắng sông mỗi ngày thật tốt, hơn nữa chân chính cảm thụ mỗi một ngày..."
Cô nói cho hết lời, lập tức, mặt bộc lộ nụ cười tươi như đóa anh đào, chậm rãi xoay người, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ ôn nhu ngọt ngào hỏi: "Tô Thụy Kỳ... Anh cảm thấy em hôm nay... Đẹp không?"
Tô Thụy Kỳ thật sâu nhìn về phía cô bé này, mặc váy cưới dài mộng ảo, xoay người, ôn nhu nhìn về phía chính mình trong nháy mắt, gương mặt nghiêng nức nghiêng thành của cô, dưới từng trận gột rửa của nước mưa, giống như nàng tiên, bộc lộ một ánh hào quang thuần khiết của cuộc sống... Anh có lẽ trong lòng đã có đáp án, liền kìm lòng không được mặt nghẹn ngào tươi cười, ôn nhu gật gật đầu, đáp: "Đẹp.. Rất đẹp..."
Đường Khả Hinh nghe lời này, hai tròng mắt tràn đầy lệ cười.
Mặc kệ, lòng người, là bằng phẳng , là cống hiến , là trả giá , hay là hi sinh ... Thế nhưng khắp bầu trời, nước mưa vẫn róc rách rơi, dường như ngay cả thượng đế cũng xúc động, vù tình yêu này, mà xúc động... Mưa, nước mắt, vẫn không ngừng rơi xuống đất ... Từng trận tiếng vang "Tí tách", dường như theo tiết tấu vang lên, là giai điệu bi thương, vĩnh viễn bất biến.
Biến động lớn của Hoàn Cầu, tất cả cổ phiếu, hết thảy mọi thứ, đều giống như nước mưa, ào ào mà giảm chấn động, Tưởng Thiên Lỗi tổng phụ trách Hoàn Cầu, minh rằng Hoàn Á là tâm huyết cả đời của em trai, anh không mất một phút do dự, mà là cực nhanh nhập tâm vào làm việc, cũng không cho tứ đại phó tổng thời gian kích động, mà nhanh chóng ra mệnh lệnh điều đi các nơi...
Lãnh Mặc Hàn hai ngày hai đêm không ngủ, cũng hiểu được thời gian cấp bách, liền muốn tới trước bệnh viện thăm em gái, lại trở về công ty xử lý công việc, khi anh tiều tụy mệt mỏi một tay nắm tay lái, lái xe phóng đi giữa mưa bụi trắng xóa, nhớ tới tư thái Trang Hạo Nhiên dũng cảm cùng đầy trách nhiệm, xoay người ngồi vào xe cảnh sát đạo nghĩa không thể chùn bước, đôi mắt anh không khỏi đẫm lệ, thậm chí nghĩ, nếu như chân tướng không có xuất hiện nhanh như vậy, có lẽ mọi người không cần thương tâm ly biệt sớm như vậy...
Thế nhưng, cuộc sống vốn là mâu thuẫn như vậy...
Lãnh Mặc Hàn thở phì phò, toàn thân hư mềm vô lực, không nhìn phía sau xe cộ đang ấn còi liên tục, mà rất thong thả rất thong thả lái xe, nghĩ Trang Hạo Nhiên mặc dù đi vào trạm cảnh sát, giao nộp chân tướng phóng hỏa năm đó, thế nhưng muốn xác định tình huống, còn cần một chút thời gian, chính anh cũng muốn một lần nữa đem tình tiết vụ án xác minh lại một lần cuối cùng, xem trong đó còn có thể hé lộ ra khe hở gì đó nữa không, mặc dù hiểu rằng hi vọng này rất mong manh, nghĩ tới đây, anh lại một trận vô lực xoay tròn tay lái, đem xe chạy đến trước cửa lớn bệnh viện, anh mới thong thả ngừng xe lại, cũng không nhớ đóng cửa xe, cứ như vậy đón mưa bụi đi ra ngoài, tùy ý cuồng phong đập vào trên người mình, anh lại tiếp tục trầm mặt thong thả đi vào trong khu nội trú...
Con đường hành lang thật dài, thế giới trắng xóa, hệt như trên thiên đường.
Lãnh Mặc Hàn toàn thân mệt mỏi vô lực đi tới trước cửa phòng bệnh, chậm rãi mở cửa phòng, lại ngẩng đầu trong nháy mắt, nhìn em gãi vẫn còn ngồi trên xe lăn, tay cầm một ảnh chụp đen trắng, đang nhìn một cách nhập thần... Anh liền yếu ớt nhìn về phía em gái, kêu nhỏ: "Uyển Thanh..."
Uyển Thanh không nghe thấy anh trai gọi, mà hai tròng mắt càng lúc càng sắc bén nhìn chằm chằm vào ảnh chụp kia! !
Giữa trưa! Bầu trời vẫn mưa to gió lớn ào ào rơi xuống mặt đất, toàn bộ thế giới khắp nơi một mảnh tối tăm.
Trang Tĩnh Vũ cùng Ân Nguyệt Dung, còn có mấy người Bác Dịch, Vitas, Tô Thụy Kỳ vừa tới, nhao nhao đứng ở tổng thống phòng, mặt bộc lộ vẻ khiếp sợ cùng đau lòng, nhìn về phía cô gái trước mặt...
Đường Khả Hinh cứ như vậy mặc áo cưới ẩm ướt, lại vẫn mộng ảo động lòng người như vậy, từ trong xe chạy nhanh ra, không nhìn thấy lúc này bài báo đưa tin khắp nơi, mà điên cuồng đón mưa gió thét gào, hai tay xách đuôi váy thật dài, mặt bộc lộ sự dịu dàng, từ từ cất bước đi vào phòng khách ấm áp, cho đến khi đi tới trước mặt Trang Tĩnh Vũ cùng Ân Nguyệt Dung, giống như con dâu, thập phần tôn kính lễ phép khom lưng gật đầu, lại chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía hai vị trưởng bối tôn kính, mỉm cười gọi: "Cha... Mẹ..."
Trang Tĩnh Vũ cùng Ân Nguyệt Dung lập tức quái dị cùng đau lòng, nhìn về phía Đường Khả Hinh...
Trang Ngải Lâm cả người tiều tụy vô lực ngồi trên sô pha, thân thể vẫn ẩm ướt, nghĩ em trai sắp sửa một đi không trở lại, nước mắt cô vẫn còn vương, lúc này, nghe thấy Đường Khả Hinh kêu như vậy, cô từ từ quay mặt sang, rơi lệ đau lòng nhìn cô gái trước mặt...
Đường Khả Hinh tiếp tục ngọt ngào tươi cười, nhìn về phía hai vị trưởng bối mềm giọng nói: "Hôm nay con và Hạo Nhiên đã cử hành hôn lễ, mặc dù có chút tiếc nuối, không thể cùng mọi người cùng nhau vui vẻ, thế nhưng con nghĩ, con hiểu tâm tư anh ấy... Anh ấy hiện tại nhớ thương nhất chính là cha mẹ... Thường nghe anh ấy nói rằng, cuộc sống này yêu thích nhất một việc, chính là có thời gian cùng cha mẹ ăn một bữa cơm, trò chuyện, người một nhà thật vui vẻ... Đây thực sự rất hạnh phúc. Cha mẹ đừng thương tâm, cũng không cần khổ sở, tương lai, con sẽ thay thế Hạo Nhiên, chăm sóc cha mẹ thật tốt, thật tốt mà hiếu thuận với cha mẹ."
"Khả Hinh..." Ân Nguyệt Dung rơi lệ đau lòng kêu tên cô con dâu khó mà có được này.
Trang Tĩnh Vũ cũng đau lòng ngẩng đầu, nhìn về phía cô gái trước mặt, Vitas cùng Tô Thụy Kỳ, Bác Dịch càng đau lòng nói không nên lời.
Đường Khả Hinh lại mặt bộc lộ vẻ không oán không hối hận tươi cười, hai tròng mắt tràn đầy nước mắt hạnh phúc, lại bước về trước một bước, đi tới trước mặt hai vị trưởng bối, mềm giọng nói: "Con nghĩ... Cha mẹ không nên không thích con... Bởi vì con từ nhỏ, chính là quả vui vẻ trong nhà. Tương lai... Con sẽ làm cho cha mẹ vui vẻ... Sẽ cho hai người yên lòng..."
Nhã Tuệ đứng bên ngoài phòng tổng thống, tay run rẩy che miệng, đau lòng kiềm chế khóc thật khổ sở...
"Khả Hinh, con không cần như vậy... Chúng ta không thể lại liên lụy đến con ... Hai nhà chúng ta đã mắc nợ con rất nhiều rồi... Con hiện tại chính là độ tuổi đẹp nhất đời người..." Ân Nguyệt Dung mặc dù đau lòng không nỡ, nhưng vẫn nghẹn ngào rơi lệ nói.
Vitas cùng Bác Dịch cũng đau lòng nhìn về phía Khả Hinh, Tô Thụy Kỳ đã hiểu được quyết định của cô, anh đau lòng cúi đầu, kiềm chế nước mắt nghẹn ngào...
Đường Khả Hinh lại vẫn nét mặt tươi cười như hoa, ôn nhu hiếu thuận nhìn Ân Nguyệt Dung, nói "Mẹ... Người không nên nói như vậy, thời gian đẹp nhất trong cuộc sống của con, chính là gặp được Hạo Nhiên... Là chuyện hạnh phúc nhất cả đời này của con. Con sẽ giùn giữ thậy kỳ mỗi khắc cùng anh ấy quen biết và hiểu nhau... Mỗi một khắc kia, đều là vĩnh viễn... Cho nên... Xin cha mẹ đừng ghét bỏ ta... Tương lai chị cũng sẽ lập gia đình... Con muốn hầu hạ hai người trongtương lai... Thay thế Hạo Nhiên, cùng hai người đi trên con đường vào buổi hoàng hôn..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trang Ngải Lâm đột nhiên ngồi trên sô pha, thất thanh khóc rống...
Ân Nguyệt Dung cũng khóc không thành tiếng, tùy ý nước mắt lăn dài, muốn nói gì cũng không thể nói thành lời...
"Khả Hinh..." Trang Tĩnh Vũ cũng đau lòng nghẹn ngào kêu tên cô bé này..."Con gái ngoan... Con có lòng là đã đủ rồi, thực sự không cần như vậy..."
"Cha mẹ..." Đường Khả Hinh run rẩy, đột nhiên co quắp vài phần kiên trì nghẹn ngào tươi cười, cố nén nước mắt, mới ôn nhu nói: "Con trở về phòng ... Trước thay quần áo, trở ra cùng các người dùng cơm trưa... Dì Lý..."
"A..." Dì Lý cùng mấy người hầu đều đứng ở một bên, lặng yên lau nước mắt, nghe thấy Đường Khả Hinh gọi, bà vội vàng vừa khóc vừa đáp lại: "Thiếu phu nhân, ngài có cái gì phân phó?"
"Chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo sạch sẽ... Tôi mắc mưa, sợ cảm mạo... Buổi chiều tôi còn phải mở cuộc họp..." Đường Khả Hinh hai tròng mắt run rẩy ngấn lệ, nhưng vẫn yên lặng nhẹ nhàng phân phó.
"Được... Được..." Dì Lý khóc gật đầu đáp lại.
Đường Khả Hinh không nói nữa, mà lấy tư thái của một người con dâu, lại hướng về phía hai trưởng bối thật sâu gật gật đầu, mặt bộc lộ vẻ ôn nhu, hướng về phía căn phòng Trang Hạo Nhiên trầm mặc đi đến...
Ân Nguyệt Dung cùng Trang Tĩnh Vũ hai ông bà già đứng ở một bên, nghe lời này, cũng không khỏi cúi đầu rơi lệ nức nở... Bác Dịch hai tròng mắt cũng đau lòng rưng rưng, anh nhìn Trang Ngải Lâm đang thống khổ rơi lệ, trước hết đi tới trước mặt Ân Nguyệt Dung, lấy tư thái vãn bối, nhẹ nhàng đỡ bà... Tô Thụy Kỳ yên lặng đứng ở một bên, nước mắt bỗng lăn dài, do dự suy tư thật lâu, mới kiên quyết xoay người, theo Đường Khả Hinh đi vào trong...
Cửa phòng, nhẹ nhàng mở.
Đường Khả Hinh mặc chiếc áo cưới tuyết trắng mộng ảo, đứng ở trước cửa phòng, đôi mắt ôn nhu nhẹ nhàng nhìn quét qua căn phòng của Trang Hạo Nhiên, từ giá sách cổ bằng gỗ lim, sô pha vòng tròn màu đen sẫm, còn có chiếc bàn làm việc rộn lớn thời thượng, anh là người thực sự rất thích đọc sách, bất cứ lúc nào nơi nào, đều sẽ đặt đủ loại sách vở, anh thậm chí thông thiên văn hiểu địa lý, dường như thế gian bất cứ chuyện gì đều không làm khó được anh...
Cô bé ngọt ngào tươi cười, vẫn nhìn toàn bộ không gian thời thượng mà mị lực này, dường như nhìn thấy thân ảnh đẹp trai cá tính của Trang Hạo Nhiên đi qua lại bên trong phòng, thậm chí nhớ tới anh vừa nói vừa cười, đôi mắt tinh anh kia vĩnh viễn đều mê người như vậy, cô liền như vậy dần dần kéo đuôi váy ẩm ướt, thong thả đi vào trong phòng, cho đến đi tới trước đệm giường màu lam đậm, nhìn đệm giường bằng phẳng, đặt một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt đã được ủi thẳng, gấp chỉnh tề…
Đường Khả Hinh mỉm cười, hơi khom người, ôn nhu nâng áo sơ mi đã được xếp chỉnh tề kia lên, vươn ngón tay thon dài lạnh như băng, nhẹ nhàng lướt qua cổ áo sơ mi kia, mới yếu ớt giống như hô hoán nói: "Ông xã... Sau này em mỗi ngày đều xếp sơ mi cho anh, giúp anh thu xếp mọi thứ trong nhà này, anh không thể hoàn thành lý tưởng, em sẽ giúp anh thực hiện, người anh không thể chăm sóc, em sẽ giúp anh chăm sóc... Trời ạ... Bây giờ suy nghĩ một chút, thì ra em còn nhiều việc cần phải làm như vậy..."
Cô thật thỏa mãn cười, tay lại nhẹ vỗ về chiếc áo sơ mi vẫn còn ấm kia...
Tô Thụy Kỳ chậm rãi đi tới trước cửa phòng, hai tròng mắt đẫm lệ, đau lòng nhìn về phía bóng lưng Đường Khả Hinh ướt đẫm, anh một trận đau lòng nói: "Khả Hinh! ! Không bằng anh mang em đi... . . . Em có thể yêu anh ta! ! Vĩnh viễn yêu anh ta! Thế nhưng tạm thời để anh mang em rời khỏi đây trước đã! Được không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Khả Hinh vươn tay, thật sâu vỗ về áo sơ mi kia, mặt bộc lộ vẻ nhàn nhạt, chậm rãi nói: "Em sau này... Chỗ nào cũng không đi... Cái nhà này, chính là toàn bộ thế giới của em sau này..."
"Khả Hinh! !" Tô Thụy Kỳ lại nghẹn ngào đau lòng rơi lệ gọi cô!
Đường Khả Hinh nghẹn ngào đôi mắt đẫm lệ, mặt bộc lộ vẻ nhu thuận như cánh hoa lan, yếu ớt nói: "Vì sao tất cả mọi người đều cảm thấy vận mệnh của em dường như rất bi thảm? Em không có... So với má trái không trọn vẹn trong quá khứ, khát cầu một thước dương quang, mỗi ngày đều sống một cách cẩu thả, em hôm nay lấy được tất cả, tình yêu của Hạo Nhiên, tình yêu thương của bạn bè, người nhà, đồng nghiệp... Rất nhiều . Em rất thỏa mãn... Em rất hạnh phúc... Các người không cần nghi hoặc... Em đang cố gắng sông mỗi ngày thật tốt, hơn nữa chân chính cảm thụ mỗi một ngày..."
Cô nói cho hết lời, lập tức, mặt bộc lộ nụ cười tươi như đóa anh đào, chậm rãi xoay người, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ ôn nhu ngọt ngào hỏi: "Tô Thụy Kỳ... Anh cảm thấy em hôm nay... Đẹp không?"
Tô Thụy Kỳ thật sâu nhìn về phía cô bé này, mặc váy cưới dài mộng ảo, xoay người, ôn nhu nhìn về phía chính mình trong nháy mắt, gương mặt nghiêng nức nghiêng thành của cô, dưới từng trận gột rửa của nước mưa, giống như nàng tiên, bộc lộ một ánh hào quang thuần khiết của cuộc sống... Anh có lẽ trong lòng đã có đáp án, liền kìm lòng không được mặt nghẹn ngào tươi cười, ôn nhu gật gật đầu, đáp: "Đẹp.. Rất đẹp..."
Đường Khả Hinh nghe lời này, hai tròng mắt tràn đầy lệ cười.
Mặc kệ, lòng người, là bằng phẳng , là cống hiến , là trả giá , hay là hi sinh ... Thế nhưng khắp bầu trời, nước mưa vẫn róc rách rơi, dường như ngay cả thượng đế cũng xúc động, vù tình yêu này, mà xúc động... Mưa, nước mắt, vẫn không ngừng rơi xuống đất ... Từng trận tiếng vang "Tí tách", dường như theo tiết tấu vang lên, là giai điệu bi thương, vĩnh viễn bất biến.
Biến động lớn của Hoàn Cầu, tất cả cổ phiếu, hết thảy mọi thứ, đều giống như nước mưa, ào ào mà giảm chấn động, Tưởng Thiên Lỗi tổng phụ trách Hoàn Cầu, minh rằng Hoàn Á là tâm huyết cả đời của em trai, anh không mất một phút do dự, mà là cực nhanh nhập tâm vào làm việc, cũng không cho tứ đại phó tổng thời gian kích động, mà nhanh chóng ra mệnh lệnh điều đi các nơi...
Lãnh Mặc Hàn hai ngày hai đêm không ngủ, cũng hiểu được thời gian cấp bách, liền muốn tới trước bệnh viện thăm em gái, lại trở về công ty xử lý công việc, khi anh tiều tụy mệt mỏi một tay nắm tay lái, lái xe phóng đi giữa mưa bụi trắng xóa, nhớ tới tư thái Trang Hạo Nhiên dũng cảm cùng đầy trách nhiệm, xoay người ngồi vào xe cảnh sát đạo nghĩa không thể chùn bước, đôi mắt anh không khỏi đẫm lệ, thậm chí nghĩ, nếu như chân tướng không có xuất hiện nhanh như vậy, có lẽ mọi người không cần thương tâm ly biệt sớm như vậy...
Thế nhưng, cuộc sống vốn là mâu thuẫn như vậy...
Lãnh Mặc Hàn thở phì phò, toàn thân hư mềm vô lực, không nhìn phía sau xe cộ đang ấn còi liên tục, mà rất thong thả rất thong thả lái xe, nghĩ Trang Hạo Nhiên mặc dù đi vào trạm cảnh sát, giao nộp chân tướng phóng hỏa năm đó, thế nhưng muốn xác định tình huống, còn cần một chút thời gian, chính anh cũng muốn một lần nữa đem tình tiết vụ án xác minh lại một lần cuối cùng, xem trong đó còn có thể hé lộ ra khe hở gì đó nữa không, mặc dù hiểu rằng hi vọng này rất mong manh, nghĩ tới đây, anh lại một trận vô lực xoay tròn tay lái, đem xe chạy đến trước cửa lớn bệnh viện, anh mới thong thả ngừng xe lại, cũng không nhớ đóng cửa xe, cứ như vậy đón mưa bụi đi ra ngoài, tùy ý cuồng phong đập vào trên người mình, anh lại tiếp tục trầm mặt thong thả đi vào trong khu nội trú...
Con đường hành lang thật dài, thế giới trắng xóa, hệt như trên thiên đường.
Lãnh Mặc Hàn toàn thân mệt mỏi vô lực đi tới trước cửa phòng bệnh, chậm rãi mở cửa phòng, lại ngẩng đầu trong nháy mắt, nhìn em gãi vẫn còn ngồi trên xe lăn, tay cầm một ảnh chụp đen trắng, đang nhìn một cách nhập thần... Anh liền yếu ớt nhìn về phía em gái, kêu nhỏ: "Uyển Thanh..."
Uyển Thanh không nghe thấy anh trai gọi, mà hai tròng mắt càng lúc càng sắc bén nhìn chằm chằm vào ảnh chụp kia! !
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro