Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
ĐIỆN THOẠI NỘI BỘ
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
Gần tối, từng cơn gió mát thổi tới.
Cây mộc lan nhẹ nhàng lay động, truyền đến tiếng xào xạc.
Ánh đèn màu xanh dương vẫn phát ra ánh sáng rực rỡ, nghe nói đèn đường màu xanh dương, là do ban ngày thu lấy màu sắc bầu trời xanh, đây là màu sắc duy nhất mà đêm tối hiểu được ban ngày.
Từ đàng xa xe buýt chậm rãi lái tới, cuối cùng dừng ở bên đường.
Bóng dáng nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh nhẹ nhàng đi xuống xe, trên mặt của cô vẫn lộ ra nụ cười ngọt ngào, tròng mắt đen ở trong màn đêm nhấp nháy giống như ánh sao, thỉnh thoảng nghĩ tới câu nói của người kia, trái tim của cô không nhịn được đập mạnh một lần nữa, vẫn không thể tin được, nhưng câu kia rất chân thật quanh quẩn trong đầu của mình, cô thở ra một hơi, đè xuống tâm trạng kích động, đi qua đám người náo nhiệt trong một cửa tiệm ở dưới lầu, đi về phía căn lầu nhỏ của mình.
Cô đứng ở trước cửa sắt, chợt cảm thấy cảm xúc sôi trào, giống như giọng nói đó đang đến gần một chút, sắc mặt của cô ửng đỏ, vươn tay đè xuống mật mã, mở cửa, đi vào, đi qua ngọn đèn nhỏ màu vàng yếu ớt, từng bậc từng bậc đi lên cầu thang, đi tới trước cửa nhà, móc ra chìa khóa mở cửa ra, trong lòng đột nhiên có chút lo sợ, nếu lỡ một chút nữa, anh không nhận điện thoại thì làm thế nào?
Chìa khóa nhẹ nhàng chuyển động.
Cô vặn mở cửa, đi vào, thấy phòng khách nhỏ sáng ngời, hiển nhiên đã quét dọn qua rồi, sau đó thấy Nhã Tuệ mặc quần áo thể thao màu trắng, buộc tóc, cầm khăn lau, không ngừng lau tủ rượu đỏ, chai rượu đỏ kia vẫn thật bình yên nằm ở bên trong, chiếu ra ánh sáng lịch sử rất chân thật, cô đi đến nhìn thoáng qua bên trong. . . . . .
"Đã về rồi! ?" Nhã Tuệ cầm khăn lau, ngẩng đầu lên nhìn về phía Khả Hinh, biết gần đây cô bận rộn cuộc thi rượu đỏ, cho nên phải ở lại học tập trong nhà Trang Hạo Nhiên.
"Ừ. . . . . ." Đường Khả Hinh đáp nhẹ một tiếng, sau đó đặt túi xách và túi quýt xuống, còn xếp xong tây trang để xuống, có chút mệt mỏi nói: "Mệt quá . . . . . ."
"Nhanh đi tắm đi. . . . . . Ăn cơm chưa?" Nhã Tuệ xoay người, nhìn về phía Đường Khả Hinh hỏi, cũng không để ý quần áo xếp xong là tây trang của đàn ông.
"Ăn rồi. . . . . ." Đường Khả Hinh xoay người đi vào gian phòng.
Nhã Tuệ liếc nhìn vào trong, cầm khăn lau, nhẹ nhàng lau ghế sa lon, vừa lau vừa suy nghĩ, mới cẩn thận hỏi: "Cô. . . . . . Cô ăn với ai?"
"Với Tổng Giám đốc Trang. . . . . ." Đường Khả Hinh đứng ở trước tủ treo quần áo, lấy áo ngủ ra, chuẩn bị tắm. . . . . .
". . . . . . . . . . . ." Nhã Tuệ suy nghĩ trong chốc lát, lại cẩn thận hỏi: "Cũng chỉ ăn với Tổng Giám đốc Trang sao?"
Đường Khả Hinh cảm thấy những lời này có chút kì lạ, liền đi ra, nhìn về phía Nhã Tuệ nói: "Đúng vậy . . . . . . Thế nào? Cô. . . . . . Muốn hỏi ai vậy?"
Mặt của Nhã Tuệ đỏ lên, lập tức ah một tiếng, cười xấu hổ nói: "Không có. . . . . . Chỉ tùy tiện hỏi một chút, bởi vì bình thường, tôi thấy cô và mấy Phó tổng chơi rất vui, còn tưởng rằng mọi người ăn chung thôi?"
"Không có. . . . . . hôm nay bọn họ đi ăn chực hay sao ? . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Nhã Tuệ thở một hơi, cầm khăn lau, suy nghĩ trong chốc lát, mới nói với Đường Khả Hinh: "Khả Hinh? Mới vừa ông Lưu gọi tôi đi xuống đánh cờ với ông, tôi đi xuống chơi hai bàn, trong tủ lạnh có thức ăn, nếu cô đói bụng, hâm nóng lên ăn nha. . . . . ."
"Ừ. . . . . ." Tiếng của Đường Khả Hinh từ trong phòng tắm truyền đến.
Nhã Tuệ nghe xong, liền vội vàng giặt khăn lau, đem ra trên ban công phơi khô, liền xoay người đi ra khỏi cửa nhà.
Trong chốc lát, Đường Khả Hinh tắm xong, mặc áo ngủ Vịt Donald của cô, cầm khăn lông, lau tóc ngắn, đi ra, nhìn phòng khách gọn gàng sạch sẽ, cô mỉm cười, theo bản năng đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống, vừa lúc đè ép túi xách tay, cô cúi đầu liếc mắt nhìn túi kia, khẽ chớp mắt một cái, trên mặt từ từ hiện lên nụ cười, rồi thở nhẹ một hơi, khẽ cắn môi dưới, nhẹ nhàng mở túi ra, từ bên trong lấy ra điện thoại di động màu trắng của mình, mở màn hình, ngón cái nhẹ nhàng trượt danh bạ . . . . . .
Bên trong không có số điện thoại của anh! !
Sắc mặt của Đường Khả Hinh thay đổi, lập tức nhảy dựng lên, nắm điện thoại di động, muốn khóc nói: "Trời ạ! Tôi không có số di động của anh, vậy tôi làm sao gọi điện thoại cho anh chứ? ?"
Cô bối rối, lập tức cầm điện thoại di động, đứng ở trên ghế sa lon, thật sự muốn khóc! !
Cô cầm điện thoại, ngẩng đầu lên, cau mày cố nhớ số điện thoại của Tưởng Thiên Lỗi, nhưng cô nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi, cô gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, tâm trạng phức tạp được khó chịu, suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho ai đó hỏi một chút hay không? Hỏi Trang Hạo Nhiên? Làm sao có thể? Rốt cuộc làm thế nào đây? Cô lập tức ngồi trên ghế sa lon, trong đầu có một loại cảm giác tuyệt vọng, cảm thấy đây là ý trời. . . . . .
Cô thở dài, tay buông xuống dưới, điện thoại di động nghiêng qua một bên, đang lúc cô tuyệt vọng, tròng mắt cô đột nhiên sáng lên, lập tức bấm điện thoại tổng đài Khách sạn Á Châu, có chút căng thẳng cầm điện thoại lắng nghe. . . . . .
"Xin chào! Khách sạn Á Châu nghe!" Nữ nhân viên tổng đài mỉm cười, âm thanh ngọt ngào, lễ phép truyền đến.
"A. . . . . . xin chào, làm phiền cô giúp tôi chuyển đến phòng Tổng Giám đốc. . . . . ." Cô đánh giá bản thân quá cao rồi.
". . . . . . . . . . . ." Nữ nhân viên tổng đài sững sờ, sau đó liền mỉm cười nói: "Mời cô chờ một chút. . . . . ."
Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên, thật vui vẻ hào hứng cầm điện thoại di động, đứng ở trên ghế sa lon, cảm giác mình thật sự rất thông minh.
Điện thoại nối máy. . . . . .
"Xin chào, văn phòng hành chánh Tổng Giám đốc !" Giọng nói ngọt ngào của nữ nhân viên tổng đài văn phòng hành chánh truyền đến.
Trái tim của Đường Khả Hinh bùm một tiếng, rơi xuống, hơi đỏ mặt, mới phát hiện mình thật sự quá ngây thơ rồi, Tưởng Thiên Lỗi là ai, làm sao cô nói chuyển phòng Tổng Giám đốc là có thể chuyển, cô có chút thất vọng nói: "Xin chào, tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi . . . . . muốn nối máy Phòng làm việc của Tổng Giám đốc . . . . . . . . . . ."
Cô biết không có khả năng.
". . . . . . . . . . . ." Quả nhiên đối phương im lặng.
Đường Khả Hinh cười khổ một tiếng, cô cũng biết là không thể nào.
"Xin hỏi tên cô là gì để nối máy phòng làm việc Tổng Giám đốc?" Nữ nhân viên tổng đài văn phòng hành chánh vẫn không dám xúc phạm, hết sức có lễ phép hỏi.
"Tôi là. . . . . ." Lúc này Đường Khả Hinh mới nhớ, bây giờ mình không phải nhân viên của phòng ăn ngự tôn nữa, liền nói ra thân phận hiện tại của mình nói: "Tôi là thư kí hành chánh Tổng Giám đốc Trang, Đường Khả Hinh. . . . . ."
Cô thất vọng nói, biết là không có hi vọng rồi.
Nữ nhân viên tổng đài văn phòng hành chánh nghe nói thân phận này, lập tức mỉm cười cung kính nói: "Thư ký Đường, xin chào, xin chờ một chút, chúng tôi chuyển máy cho cô. . . . . ."
Con ngươi Đường Khả Hinh sáng lên, đột nhiên nghĩ tới Trang Hạo Nhiên ban tặng cho cái thân phận này, thật ra không phải chức vị thấp, vào thời điểm nào đó, cũng có thể mượn lệnh của sếp, hô mưa gọi gió, cô nhất thời vẫn có chút không dám tin, cầm điện thoại di động, thật cẩn thận lắng nghe tiếng chuông chuyển máy. . . . . .
"Xin chào, phòng thư kí Tổng Giám đốc nghe!" Tiếng của một cô gái, lưu loát, chuyên nghiệp, lễ phép truyền đến.
Đường Khả Hinh đột nhiên kích động muốn cười, thật kích động nắm điện thoại di động, nhanh chóng nói: "Xin chào, tôi là Thư ký của Tổng Giám đốc Trang, Đường Khả Hinh, tôi muốn tìm thư ký Lưu Đông Anh. . . . . ."
"Xin chờ một chút. . . . . ." Thư ký lập tức mỉm cười lại chuyển điện thoại nội bộ!
Đường Khả Hinh hồi hộp, có chút không thể tin nổi mình thật sự có thể liên lạc đến Đông Anh, thật sự là cám ơn trời đất, cám ơn Trang Hạo Nhiên!
"Xin chào, tôi là Đông Anh. . . . . ." Giọng nói ngọt ngào thân thiện của Đông Anh truyền đến.
Đường Khả Hinh kích động bật cười, cắn chặt ngón tay, cười ngọt ngào vài tiếng, mới nhanh chóng nói với Đông Anh: "Chị Đông Anh, tôi là Khả Hinh. . . . . ."
Đông Anh nghe tiếng của Đường Khả Hinh, liền mỉm cười nói: "Khả Hinh? Làm sao cô lại gọi điện thoại tới đây?"
"Tôi . . . . ." Trong lúc nhất thời Đường Khả Hinh không biết nói sao, đỏ mặt do dự một lát, trái tim đập thình thịch, dịu dàng nói với Đông Anh: "Tôi có chút chuyện. . . . . . Muốn tìm Tổng Giám đốc Tưởng một chút. . . . . . Nhưng tôi . . . . . Tôi không biết số điện thoại của anh ấy. . . . . ."
Đông Anh nghe nói như thế, đầu tiên hơi sửng sốt, mới mỉm cười nói: "Cho nên. . . . . . Cô gọi điện thoại đến phòng thư kí, tìm tôi trước . . . . . sau đó tìm Tổng Giám đốc?"
"À. . . . . ." Đường Khả Hinh cảm thấy quá mất mặt, đầu cũng thấp xuống, hơi cẩn thận hỏi: "Tổng. . . . . . Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . . Anh. . . . . . Anh ấy có ở đây không? Lúc này, anh ấy về nhà chưa?"
Cô đột nhiên nhớ tới, bây giờ đã tối.
Đông Anh mỉm cười nắm điện thoại, ngọt ngào nói: "Anh ấy đang. . . . . . Vốn là phải đi về nghỉ ngơi, nhưng tạm thời có chút việc, anh muốn xử lý, cho nên hiện tại vẫn còn ở phòng làm việc.".
Đường Khả Hinh vừa nghe, trong lòng không khỏi ấm áp lên, trong thế giới tình yêu tràn đầy hoa hồng, nở rộ khắp nơi, trái tim của cô đập càng lợi hại, có chút căng thẳng hỏi: "Vậy. . . . . . Vậy. . . . . . chị có thể giúp tôi chuyển điện thoại nội bộ không? Tôi . . . . . Tôi . . . . . Thật có chút chuyện muốn tìm anh ấy. . . . . ."
"Tốt. . . . . ." Đông Anh thật sự không nhịn được cười, nhấn nhẹ điện thoại phòng làm việc Tổng Giám đốc, sau đó mới cúp điện thoại.
Điện thoại văn phòng Tổng Giám đốc vang lên.
Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, thường phục ngồi ở ghế làm việc trước Tổng Giám đốc, đang xem lại số liệu trong văn kiện và báo cáo đánh giá thẩm định, hơi phân tâm cầm điện thoại lên, lạnh nhạt đáp một tiếng, tiếp tục xem số liệu.
"Alô. . . . . . Là tôi . . . . ." Giọng nói ngọt ngào của Đường Khả Hinh yếu ớt truyền đến.
"Ừ. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi quen đáp một tiếng, vẫn còn nhìn tài liệu, chưa có lấy lại tinh thần.
". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh nghe giọng lạnh nhạt của Tưởng Thiên Lỗi, tâm trạng vui sướng mới đó, chợt lạnh lẽo, hai mắt xoay tròn, hơi mất mát nói nhỏ: "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi là Khả Hinh. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng trả lời theo thói quen, nhưng nghe nói như thế, anh đột nhiên sững sờ, từ trong nội dung văn kiện, phục hồi lại tinh thần, có chút không dám tin liếc mắt nhìn điện thoại bàn nắm trong tay, không phải điện thoại di động, có hơi kinh ngạc nói: "A. . . . . . Đường Khả Hinh?"
Cây mộc lan nhẹ nhàng lay động, truyền đến tiếng xào xạc.
Ánh đèn màu xanh dương vẫn phát ra ánh sáng rực rỡ, nghe nói đèn đường màu xanh dương, là do ban ngày thu lấy màu sắc bầu trời xanh, đây là màu sắc duy nhất mà đêm tối hiểu được ban ngày.
Từ đàng xa xe buýt chậm rãi lái tới, cuối cùng dừng ở bên đường.
Bóng dáng nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh nhẹ nhàng đi xuống xe, trên mặt của cô vẫn lộ ra nụ cười ngọt ngào, tròng mắt đen ở trong màn đêm nhấp nháy giống như ánh sao, thỉnh thoảng nghĩ tới câu nói của người kia, trái tim của cô không nhịn được đập mạnh một lần nữa, vẫn không thể tin được, nhưng câu kia rất chân thật quanh quẩn trong đầu của mình, cô thở ra một hơi, đè xuống tâm trạng kích động, đi qua đám người náo nhiệt trong một cửa tiệm ở dưới lầu, đi về phía căn lầu nhỏ của mình.
Cô đứng ở trước cửa sắt, chợt cảm thấy cảm xúc sôi trào, giống như giọng nói đó đang đến gần một chút, sắc mặt của cô ửng đỏ, vươn tay đè xuống mật mã, mở cửa, đi vào, đi qua ngọn đèn nhỏ màu vàng yếu ớt, từng bậc từng bậc đi lên cầu thang, đi tới trước cửa nhà, móc ra chìa khóa mở cửa ra, trong lòng đột nhiên có chút lo sợ, nếu lỡ một chút nữa, anh không nhận điện thoại thì làm thế nào?
Chìa khóa nhẹ nhàng chuyển động.
Cô vặn mở cửa, đi vào, thấy phòng khách nhỏ sáng ngời, hiển nhiên đã quét dọn qua rồi, sau đó thấy Nhã Tuệ mặc quần áo thể thao màu trắng, buộc tóc, cầm khăn lau, không ngừng lau tủ rượu đỏ, chai rượu đỏ kia vẫn thật bình yên nằm ở bên trong, chiếu ra ánh sáng lịch sử rất chân thật, cô đi đến nhìn thoáng qua bên trong. . . . . .
"Đã về rồi! ?" Nhã Tuệ cầm khăn lau, ngẩng đầu lên nhìn về phía Khả Hinh, biết gần đây cô bận rộn cuộc thi rượu đỏ, cho nên phải ở lại học tập trong nhà Trang Hạo Nhiên.
"Ừ. . . . . ." Đường Khả Hinh đáp nhẹ một tiếng, sau đó đặt túi xách và túi quýt xuống, còn xếp xong tây trang để xuống, có chút mệt mỏi nói: "Mệt quá . . . . . ."
"Nhanh đi tắm đi. . . . . . Ăn cơm chưa?" Nhã Tuệ xoay người, nhìn về phía Đường Khả Hinh hỏi, cũng không để ý quần áo xếp xong là tây trang của đàn ông.
"Ăn rồi. . . . . ." Đường Khả Hinh xoay người đi vào gian phòng.
Nhã Tuệ liếc nhìn vào trong, cầm khăn lau, nhẹ nhàng lau ghế sa lon, vừa lau vừa suy nghĩ, mới cẩn thận hỏi: "Cô. . . . . . Cô ăn với ai?"
"Với Tổng Giám đốc Trang. . . . . ." Đường Khả Hinh đứng ở trước tủ treo quần áo, lấy áo ngủ ra, chuẩn bị tắm. . . . . .
". . . . . . . . . . . ." Nhã Tuệ suy nghĩ trong chốc lát, lại cẩn thận hỏi: "Cũng chỉ ăn với Tổng Giám đốc Trang sao?"
Đường Khả Hinh cảm thấy những lời này có chút kì lạ, liền đi ra, nhìn về phía Nhã Tuệ nói: "Đúng vậy . . . . . . Thế nào? Cô. . . . . . Muốn hỏi ai vậy?"
Mặt của Nhã Tuệ đỏ lên, lập tức ah một tiếng, cười xấu hổ nói: "Không có. . . . . . Chỉ tùy tiện hỏi một chút, bởi vì bình thường, tôi thấy cô và mấy Phó tổng chơi rất vui, còn tưởng rằng mọi người ăn chung thôi?"
"Không có. . . . . . hôm nay bọn họ đi ăn chực hay sao ? . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Nhã Tuệ thở một hơi, cầm khăn lau, suy nghĩ trong chốc lát, mới nói với Đường Khả Hinh: "Khả Hinh? Mới vừa ông Lưu gọi tôi đi xuống đánh cờ với ông, tôi đi xuống chơi hai bàn, trong tủ lạnh có thức ăn, nếu cô đói bụng, hâm nóng lên ăn nha. . . . . ."
"Ừ. . . . . ." Tiếng của Đường Khả Hinh từ trong phòng tắm truyền đến.
Nhã Tuệ nghe xong, liền vội vàng giặt khăn lau, đem ra trên ban công phơi khô, liền xoay người đi ra khỏi cửa nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong chốc lát, Đường Khả Hinh tắm xong, mặc áo ngủ Vịt Donald của cô, cầm khăn lông, lau tóc ngắn, đi ra, nhìn phòng khách gọn gàng sạch sẽ, cô mỉm cười, theo bản năng đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống, vừa lúc đè ép túi xách tay, cô cúi đầu liếc mắt nhìn túi kia, khẽ chớp mắt một cái, trên mặt từ từ hiện lên nụ cười, rồi thở nhẹ một hơi, khẽ cắn môi dưới, nhẹ nhàng mở túi ra, từ bên trong lấy ra điện thoại di động màu trắng của mình, mở màn hình, ngón cái nhẹ nhàng trượt danh bạ . . . . . .
Bên trong không có số điện thoại của anh! !
Sắc mặt của Đường Khả Hinh thay đổi, lập tức nhảy dựng lên, nắm điện thoại di động, muốn khóc nói: "Trời ạ! Tôi không có số di động của anh, vậy tôi làm sao gọi điện thoại cho anh chứ? ?"
Cô bối rối, lập tức cầm điện thoại di động, đứng ở trên ghế sa lon, thật sự muốn khóc! !
Cô cầm điện thoại, ngẩng đầu lên, cau mày cố nhớ số điện thoại của Tưởng Thiên Lỗi, nhưng cô nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi, cô gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, tâm trạng phức tạp được khó chịu, suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho ai đó hỏi một chút hay không? Hỏi Trang Hạo Nhiên? Làm sao có thể? Rốt cuộc làm thế nào đây? Cô lập tức ngồi trên ghế sa lon, trong đầu có một loại cảm giác tuyệt vọng, cảm thấy đây là ý trời. . . . . .
Cô thở dài, tay buông xuống dưới, điện thoại di động nghiêng qua một bên, đang lúc cô tuyệt vọng, tròng mắt cô đột nhiên sáng lên, lập tức bấm điện thoại tổng đài Khách sạn Á Châu, có chút căng thẳng cầm điện thoại lắng nghe. . . . . .
"Xin chào! Khách sạn Á Châu nghe!" Nữ nhân viên tổng đài mỉm cười, âm thanh ngọt ngào, lễ phép truyền đến.
"A. . . . . . xin chào, làm phiền cô giúp tôi chuyển đến phòng Tổng Giám đốc. . . . . ." Cô đánh giá bản thân quá cao rồi.
". . . . . . . . . . . ." Nữ nhân viên tổng đài sững sờ, sau đó liền mỉm cười nói: "Mời cô chờ một chút. . . . . ."
Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên, thật vui vẻ hào hứng cầm điện thoại di động, đứng ở trên ghế sa lon, cảm giác mình thật sự rất thông minh.
Điện thoại nối máy. . . . . .
"Xin chào, văn phòng hành chánh Tổng Giám đốc !" Giọng nói ngọt ngào của nữ nhân viên tổng đài văn phòng hành chánh truyền đến.
Trái tim của Đường Khả Hinh bùm một tiếng, rơi xuống, hơi đỏ mặt, mới phát hiện mình thật sự quá ngây thơ rồi, Tưởng Thiên Lỗi là ai, làm sao cô nói chuyển phòng Tổng Giám đốc là có thể chuyển, cô có chút thất vọng nói: "Xin chào, tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi . . . . . muốn nối máy Phòng làm việc của Tổng Giám đốc . . . . . . . . . . ."
Cô biết không có khả năng.
". . . . . . . . . . . ." Quả nhiên đối phương im lặng.
Đường Khả Hinh cười khổ một tiếng, cô cũng biết là không thể nào.
"Xin hỏi tên cô là gì để nối máy phòng làm việc Tổng Giám đốc?" Nữ nhân viên tổng đài văn phòng hành chánh vẫn không dám xúc phạm, hết sức có lễ phép hỏi.
"Tôi là. . . . . ." Lúc này Đường Khả Hinh mới nhớ, bây giờ mình không phải nhân viên của phòng ăn ngự tôn nữa, liền nói ra thân phận hiện tại của mình nói: "Tôi là thư kí hành chánh Tổng Giám đốc Trang, Đường Khả Hinh. . . . . ."
Cô thất vọng nói, biết là không có hi vọng rồi.
Nữ nhân viên tổng đài văn phòng hành chánh nghe nói thân phận này, lập tức mỉm cười cung kính nói: "Thư ký Đường, xin chào, xin chờ một chút, chúng tôi chuyển máy cho cô. . . . . ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con ngươi Đường Khả Hinh sáng lên, đột nhiên nghĩ tới Trang Hạo Nhiên ban tặng cho cái thân phận này, thật ra không phải chức vị thấp, vào thời điểm nào đó, cũng có thể mượn lệnh của sếp, hô mưa gọi gió, cô nhất thời vẫn có chút không dám tin, cầm điện thoại di động, thật cẩn thận lắng nghe tiếng chuông chuyển máy. . . . . .
"Xin chào, phòng thư kí Tổng Giám đốc nghe!" Tiếng của một cô gái, lưu loát, chuyên nghiệp, lễ phép truyền đến.
Đường Khả Hinh đột nhiên kích động muốn cười, thật kích động nắm điện thoại di động, nhanh chóng nói: "Xin chào, tôi là Thư ký của Tổng Giám đốc Trang, Đường Khả Hinh, tôi muốn tìm thư ký Lưu Đông Anh. . . . . ."
"Xin chờ một chút. . . . . ." Thư ký lập tức mỉm cười lại chuyển điện thoại nội bộ!
Đường Khả Hinh hồi hộp, có chút không thể tin nổi mình thật sự có thể liên lạc đến Đông Anh, thật sự là cám ơn trời đất, cám ơn Trang Hạo Nhiên!
"Xin chào, tôi là Đông Anh. . . . . ." Giọng nói ngọt ngào thân thiện của Đông Anh truyền đến.
Đường Khả Hinh kích động bật cười, cắn chặt ngón tay, cười ngọt ngào vài tiếng, mới nhanh chóng nói với Đông Anh: "Chị Đông Anh, tôi là Khả Hinh. . . . . ."
Đông Anh nghe tiếng của Đường Khả Hinh, liền mỉm cười nói: "Khả Hinh? Làm sao cô lại gọi điện thoại tới đây?"
"Tôi . . . . ." Trong lúc nhất thời Đường Khả Hinh không biết nói sao, đỏ mặt do dự một lát, trái tim đập thình thịch, dịu dàng nói với Đông Anh: "Tôi có chút chuyện. . . . . . Muốn tìm Tổng Giám đốc Tưởng một chút. . . . . . Nhưng tôi . . . . . Tôi không biết số điện thoại của anh ấy. . . . . ."
Đông Anh nghe nói như thế, đầu tiên hơi sửng sốt, mới mỉm cười nói: "Cho nên. . . . . . Cô gọi điện thoại đến phòng thư kí, tìm tôi trước . . . . . sau đó tìm Tổng Giám đốc?"
"À. . . . . ." Đường Khả Hinh cảm thấy quá mất mặt, đầu cũng thấp xuống, hơi cẩn thận hỏi: "Tổng. . . . . . Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . . Anh. . . . . . Anh ấy có ở đây không? Lúc này, anh ấy về nhà chưa?"
Cô đột nhiên nhớ tới, bây giờ đã tối.
Đông Anh mỉm cười nắm điện thoại, ngọt ngào nói: "Anh ấy đang. . . . . . Vốn là phải đi về nghỉ ngơi, nhưng tạm thời có chút việc, anh muốn xử lý, cho nên hiện tại vẫn còn ở phòng làm việc.".
Đường Khả Hinh vừa nghe, trong lòng không khỏi ấm áp lên, trong thế giới tình yêu tràn đầy hoa hồng, nở rộ khắp nơi, trái tim của cô đập càng lợi hại, có chút căng thẳng hỏi: "Vậy. . . . . . Vậy. . . . . . chị có thể giúp tôi chuyển điện thoại nội bộ không? Tôi . . . . . Tôi . . . . . Thật có chút chuyện muốn tìm anh ấy. . . . . ."
"Tốt. . . . . ." Đông Anh thật sự không nhịn được cười, nhấn nhẹ điện thoại phòng làm việc Tổng Giám đốc, sau đó mới cúp điện thoại.
Điện thoại văn phòng Tổng Giám đốc vang lên.
Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, thường phục ngồi ở ghế làm việc trước Tổng Giám đốc, đang xem lại số liệu trong văn kiện và báo cáo đánh giá thẩm định, hơi phân tâm cầm điện thoại lên, lạnh nhạt đáp một tiếng, tiếp tục xem số liệu.
"Alô. . . . . . Là tôi . . . . ." Giọng nói ngọt ngào của Đường Khả Hinh yếu ớt truyền đến.
"Ừ. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi quen đáp một tiếng, vẫn còn nhìn tài liệu, chưa có lấy lại tinh thần.
". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh nghe giọng lạnh nhạt của Tưởng Thiên Lỗi, tâm trạng vui sướng mới đó, chợt lạnh lẽo, hai mắt xoay tròn, hơi mất mát nói nhỏ: "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi là Khả Hinh. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng trả lời theo thói quen, nhưng nghe nói như thế, anh đột nhiên sững sờ, từ trong nội dung văn kiện, phục hồi lại tinh thần, có chút không dám tin liếc mắt nhìn điện thoại bàn nắm trong tay, không phải điện thoại di động, có hơi kinh ngạc nói: "A. . . . . . Đường Khả Hinh?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro