Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
GẤU MÈO DỊU NGOAN
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
Nhã Tuệ kinh ngạc nhìn cô, lại cúp điện thoại của Tô Thụy Kỳ, tức giận đi vào gian phòng, Nhã Tuệ mất hồn cũng đi vào, hỏi cô: “Này! Cô làm sao vậy?”
“Không có việc gì!” Đường Khả Hinh đặt tài liệu xuống, tức giận đùng đùng xoay người cầm áo ngủ, chuẩn bị muốn đi tắm!
“Này! !” Nhã Tuệ nắm bắt được cô, có chút căng thẳng hỏi: “Cô làm sao vậy? Mất hứng cũng có lý do chứ? Hôm nay không phải Tổng Giám đốc Trang cho cô học bổ túc sao? Chân còn đau không? Thân thể có khỏe không?”
Nói đến những việc này, Khả Hinh cũng cảm giác thân thể của mình, cả trên lẫn dưới người đều đau đến ngổn ngang, cô đột nhiên cảm giác mình rất ủy khuất nức nức nở nở ngồi ở trên ghế sa lon, đá rơi giày vải màu trắng xuống, nhìn chân của mình!
“Khả Hinh! ! Đường Khả Hinh!” Tiếng của Trang Hạo Nhiên ở dưới lầu truyền đến!
Nhã Tuệ nghe được giọng nói này, cô liền nhìn Khả Hinh một cái, mới đi ra khỏi ban công, nhìn Trang Hạo Nhiên đứng ở dưới lầu, đang ngẩng đầu nhìn mình, cô thở hốc vì kinh ngạc, có chút khó tin kêu nhỏ: “Trang. . . . . . Trang. . . . . . Tổng Giám đốc Trang?”
“Đường Khả Hinh đâu?” Trang Hạo Nhiên Hữu chút lo lắng hỏi!
“Ở. . . . . . Ở trong nhà. . . . . . Anh. . . . . . Anh có muốn đi lên ngồi hay không?” Nhã Tuệ lễ phép lập tức muốn mời anh lên lầu.
“Tôi không có ở nhà !” Đường Khả Hinh đột nhiên đi ra, nhìn Trang Hạo Nhiên tức giận nói!
Trang Hạo Nhiên thấy Đường Khả Hinh đi ra, anh liền bật cười nói: “Tôi không có tính đi lên, chỉ muốn nhắc nhở cô một câu, tối nay nhớ làm tài liệu cho xong, ngày mai tôi muốn kiểm tra màu đỏ thẫm!”
“Anh. . . . . .” Đường Khả Hinh tức giận, chợt cầm một củ khoai lang đỏ ngày đó Tiểu Nhu đưa tới, ném xuống anh ở dưới lầu!
“Ôi chao” Trang Hạo Nhiên né tránh, nhưng anh vẫn kêu lên: “Đau quá!”
Đường Khả Hinh trợn mắt giận dữ nhìn một cái, hận mệnh ôm lấy rau củ mà Tiểu Nhu dùng sọt phơi khô ở ban công, hắt toàn bộ xuống anh nói: “Anh đi đi! ! Tôi không muốn gặp lại anh!”
Nhã Tuệ không thể tin nổi quay đầu trợn to hai mắt nhìn Đường Khả Hinh!
Cả trên người Trang Hạo Nhiên bị hắt đầy rau củ phơi khô, anh vội vã xoay người, vừa cầm rau củ, vừa nói: “Lần sau lấy đồ bỏ mà ném, ném rau củ phơi khô, cô phải xuống lầu nhặt lại!”
Chiếc Audi Pikes Peak nhanh chóng lao đi!
“Cô điên sao! !” Nhã Tuệ tức giận nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: “Rốt cuộc cô muốn đuổi đi bao nhiêu Tổng Giám đốc hả? Lần trước ném điện thoại di động, lần này ném khoai lang đỏ và rau củ! Cô có thể làm chút chuyện có dinh dưỡng hay không? Tại sao kích động như vậy?”
“Mặc kệ!” Cô nói xong, sau đó xoay người đi vào!
Nhã Tuệ lại một phát nắm được cô, tức giận nói: “Con bé chết tiệt này! Cô đừng chạy cho tôi, trời sắp mưa rồi, mau đi xuống dưới lầu nhặt rau củ lên cho tôi! Đây là rau Tiểu Nhu thật vất vả bóc ra phơi nắng!”
Đường Khả Hinh cũng sắp muốn điên rồi, dậm chân lung tung một trận, kêu to: “A . . . . . . . . . . . “
Một đêm này, nhất định là cả đêm không yên, điện thoại của Tô Thụy Kỳ vang lên hai mươi mấy lần, nhưng vẫn không có ai nghe, Nhã Tuệ không chịu nổi, mang máy trợ thính ngủ thiếp đi, Đường Khả Hinh tắm rửa xong, thay áo ngủ, ngồi ở trước bàn nhỏ, hai mắt chăm chú mở tài liệu và máy vi tính, sau đó nhanh chóng chép tài liệu vào trong máy vi tính, vừa chép vừa theo bản năng tỉ mỉ xem tài liệu rượu đỏ liên quan, hai ngày nay, cô giống như cảm thấy mình cùng thế giới rượu đỏ tiến thêm bước, ngày trước chỉ tiến hành nghiên cứu rượu đỏ, nhưng như thế mới phát hiện, ở trong thế giới rượu đỏ khổng lồ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. . . . . . Loại cảm giác này, giống như biển, tuôn trào, rất phong phú, rất chậm rãi, rất hạnh phúc. . . . . .
Mặt của cô hơi lộ ra nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn về phía cánh cửa đóng chặt sổ, mắt thoáng một chút cảm xúc khác thường, thật lâu thật lâu, giống như nhìn thấy ánh nắng trước cửa sổ thủy tinh, lấp lánh ánh sáng thật xinh đẹp, cô nhớ lại hình xăm trên vai mình, không nhịn được đưa ngón tay ngọc thon dài, khẽ vuốt vị trí vai trái, cảm thấy có một ngọn lửa khắc sâu, đang cháy hừng hực trong thân thể của mình, cô có chút mất hồn, khi mình chìm đắm vào công việc thì đã trời vừa rạng sáng, cơn buồn ngủ ập đến, đêm qua không ngủ, tối nay vẫn không thể ngủ, ngáp mạnh một cái, theo bản năng mở ngăn kéo, móc ra hộp kim châm, lấy ra một cây kim châm to và dài, cắn chặt răng, hung ác đâm xuống cánh tay của mình!
Một giọt máu tràn ra.
“A. . . . . .” Vẻ mặt Đường Khả Hinh nhăn nhó, đau đớn kêu nhỏ, lại cố chấp mở tài liệu ra, tiếp tục chăm chú ghi chép nội dung.
Một đôi bàn tay nhỏ bé tinh xảo, gõ lốc cốc ở trên bàn phím.
Từ đêm hôm qua đến khi bình minh lên càng ngày càng sáng.
Ngoài cửa sổ bay tới một chú chim nhỏ cất tiếng kêu chíu chít, ngày trước luôn có một vài chú chim nhỏ thích bay vào phòng của Khả Hinh, hôm nay cánh cửa sổ đóng chặt, chim nhỏ không có bay vào được, hai mắt Khả Hinh vẫn sắc bén ghi chép tài liệu rượu đỏ, hơn nữa càng ghi chép, càng chăm chú, không có buồn ngủ chút nào, cô thật không nghĩ tại sao mấy năm gần đây rượu Rafael Lopez de Heredia tăng giá quá cao, hơn nữa lý do có chút không hợp lí, cô vô thức đau lòng, cảm thấy mặc dù có thể có nhiều người thích uống rượu đỏ, nhưng bởi vì giá tiền tăng quá cao, nên chỉ có thể ngưỡng mộ thôi, thông qua số liệu này biết được rượu đỏ có chất lượng cao được tiêu thụ ở trong nước tốt hơn nhiều so với ở nước ngoài, mà ở Pháp, Mĩ, bao gồm nhiều quốc gia xuất khẩu rượu đỏ, bọn họ chọn lựa loại rượu đỏ giá 1000 đôla cũng đã cảm giác đây là một loại xa xỉ phẩm rồi, nhưng rượu đỏ chất lượng cao ở trong nước có giá hang chục ngàn đô la vẫn tiêu thụ rất nhiều. . . . . . tại sao như vậy?
Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa sổ, đã từ màu xanh dần dần chuyển sang màu trắng sáng, ánh mặt trời xuyên qua kính chiếu vào gian phòng trở nên sang sủa, cô vẫn trầm trầm suy nghĩ chuyện này.
Ngoài cửa sổ, con chim nhỏ vẫn cất tiếng kêu vào thu.
Đồng hồ báo thức cũng vang lên.
Nhã Tuệ nằm ở trên giường vẫn còn buồn ngủ, kéo chăn che mình, muốn ngủ, nhưng đồng hồ báo thức tiếp tục vang, cô đành phải mơ mơ màng màng nhíu mày, híp mắt, xoay người, liếc mắt nhìn trước mặt, lại thấy Khả Hinh vẫn còn ở ngơ ngác ngồi ở trước bàn máy vi tính, cô hả một tiếng, tiếng khàn khàn, có chút kinh ngạc nói: “Cô lại không ngủ một đêm nữa à?”
Đường Khả Hinh còn đang đắm chìm ở trong sự kiện rượu Rafael Lopez de Heredia, suy nghĩ thật lâu, nghe tiếng Nhã Tuệ gọi mình, sắc mặt cô hơi tái nhợt, mệt mỏi quay đầu nhìn về phía Nhã Tuệ, mỉm cười nói: “Ừ. . . . . . Không ngủ. . . . . . mới vừa làm xong tài liệu. . . . . .”
Nhã Tuệ nằm ở trên giường, thở ra một hơi thật nặng, mới nói: “Cô như vậy làm sao chịu được? Cô đã không ngủ hai đêm rồi. . . . . .”
“Không có việc gì! Buổi trưa hôm nay, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút. . . . . .” Cô nói xong, liền duỗi cái lưng mệt mỏi thật dài, ngáp một cái, mới đứng lên, muốn đi rửa mặt.
Theo bản năng Nhã Tuệ cầm điện thoại di động lên xem giờ, lại thấy trong màn hình, hiện lên 48 cuộc gọi nhỡ, cô gào khóc một tiếng, gọi Đường Khả Hinh: “Con nhóc kia, cô qua đây!”
“Làm gì?” Đường Khả Hinh xoay người, đi về phía cô, hỏi.
Nhã Tuệ mở màn hình điện thoại màn ảnh đưa cho Khả Hinh xem, nói: “Cô nhìn đi!”
Đường Khả Hinh lấy di động, nhìn 48 cuộc gọi nhỡ, cô kêu lên một tiếng sợ hãi, nói: “Đây là điện thoại của người nào?”
“Còn có thể là ai hả? Anh Ricky của cô đấy! Ngày hôm qua cô phát giận, liền nói ghét người ta, có thể làm cho anh ấy lo sợ. . . . . .” Nhã Tuệ nói.
Đường Khả Hinh có chút áy náy nhìn số di động trên màn hình điện thoại.
“Có thời gian gọi điện thoại lại cho người ta đi. . . . . .” Nhã Tuệ lấy hơi nói.
“À. . . . . . Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi sắp bị muộn rồi! Đến lúc đó nói đi!” Cô ngại mất mặt, lập tức chạy mất!
Nhã Tuệ ngẩng đầu lên nhìn cô, ah một tiếng nói: “Tiểu quỷ nhát gan! Sớm muộn cô phải tha gia tiệc sinh nhật tối của anh ấy, cô không chạy thoát được đâu! Ngày mai là sinh nhật của anh ấy rồi, cô mua quà tặng chưa?”
Đường Khả Hinh vừa đánh răng, vừa nghe nói, cô đột nhiên mở trừng hai mắt, nói: “A! Quên mất!”
Có lẽ thật sắp đến mùa thu rồi.
Sáng sớm, bầu trời vẫn đổ mưa phùn, hôm nay Đường Khả Hinh không ngủ, vì hôm nay Nhã Tuệ đi làm buổi trưa, cô ôm tài liệu và trong máy vi tính đi làm rồi.
Mưa phùn nhẹ nhàng rơi giống như hòa tan mặt đất.
Trải qua một đêm, bàn chân của Khả Hinh khá hơn một chút rồi, liền mặc T-shirt màu trắng tay ngắn, quần jean màu xanh dương, mang giày vải màu trắng ngày hôm qua Trang Hạo Nhiên mua ình, đi xuống xe buýt, đi tới khách sạn, đúng lúc này, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi bước xuống xe của anh, cuộc đua ngựa đã bắt đầu, số người vào ở trong khách sạn càng tăng cao, cho nên Tưởng Thiên Lỗi bận rộn hơn, hôm nay anh mặc tây trang màu xám tro, áo sơ mi màu xanh dương nhạt, có vẻ phong độ tao nhã, thân thiết hơn nhiều.
Đường Khả Hinh chỉ liếc anh một cái, cũng không có nghĩ nhiều, ôm tài liệu của mình cũng đi vào đại sảnh.
Tưởng Thiên Lỗi dừng ở trước cửa khách sạn, nhìn Đường Khả Hinh mặc quần áo trẻ trung xinh đẹp, nhưng mặt sắc tái nhợt, chìa ra đôi mắt gấu mèo 0.0, hết sức hết sức tiều tụy ngẩng đầu lên, sắp đi qua bên cạnh anh, đi vào khách sạn, anh nở nụ cười, nói: “Vườn thú khách sạn chúng ta vừa nhập về một con vật nhỏ, mắt quầng thâm, xinh đẹp biết bao nhiêu!”
Đường Khả Hinh dừng bước lại, tức giận trợn trừng mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Anh có ý gì?”
“Tôi có ý gì?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô, hơi cười nhạo, lạnh lùng nói: “Ý là khách sạn chúng ta đã không còn cần con rối nữa, bộ dạng của cô nên ở nhà đi!”
“Anh quên! bây giờ tôi là nhân viên Hoàn Cầu! Tôi không phải khách!” Sắc mặt của Đường Khả Hinh lạnh lẽo, trong đầu không nhịn được nhớ tới đêm hôm đó, anh nói chỉ có một đóa hoa hồng, cô thở mạnh một hơi, liền tiếp tục đi về phía trước, Tưởng Thiên Lỗi cũng không để ý tới cô, bảo thư ký đi theo, lạnh nhạt đi về phía trước, hai người một trước một sau, có chút cân bằng.
“Mặc kệ cô là nhân viên chỗ nào, ăn mặc giống như con rối, rất chuyên nghiệp đấy! khu vườn gấu mèo cũng không tệ! Cô có muốn đi vào ngồi một chút không?” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói.
Đường Khả Hinh tức giận quay đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: “Bản tiểu thư ở bên cạnh cọp rất lâu, đã không quen làm gấu mèo dịu ngoan nữa!”
“Cô có ý gì?” Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn cô hỏi.
“Tôi có ý gì anh tự hiểu!” Đường Khả Hinh tức giận ôm tài liệu đi về phía trước, muốn đi qua đại sảnh, đi vòng ra phía sau vườn hoa!
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên lạnh lẽo, chậm rãi đi theo bước chân của cô, đi lên. . . . . .
Đường Khả Hinh bước nhanh về phía trước, đột nhiên cảm giác phía sau có tiếng bước chân nặng nề đi theo mình, hai mắt của cô chợt lóe, nhanh chóng cất bước đi về phía trước.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ chậm rãi đi theo phía sau cô, từng bước từng bước đi về phía trước.
Đường Khả Hinh chợt xoay người, nhìn Tưởng Thiên Lỗi quả nhiên người đã đi tới trước mặt, cô lui về phía sau một bước, lo sợ nói: “Anh đi theo tôi làm gì?”.
“Tôi đi theo cô?” Tưởng Thiên Lỗi cau mày, nhìn về phía cô nói: “Chỗ cô đứng có thể là của tôi đấy!”
Đường Khả Hinh không lên tiếng, muốn xoay người nhanh chóng đi khỏi. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên tiến lên nắm chặt cổ tay của cô, lập tức ném vào trong cửa thang máy mới vừa mở ra, sau đó mình sải bước đi vào, nhìn cô, tay nhấn một cái lên tầng phòng làm việc của mình!
“Anh làm gì đấy?” Tài liệu và máy vi tính trong tay Đường Khả Hinh toàn bộ rơi trên mặt sàn, cả người cô cũng ngã ở trên tường, tức giận nhìn anh hỏi: “Tại sao anh túm tôi đi vào?”
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, tiến lên đè ở trước người cô, nhìn cô chằm chằm nói: “Lúc nảy cô nói cái gì? Sống bên cạnh cọp rất lâu, đã không có thói quen làm gấu mèo dịu ngoan? Cô nói cho tôi biết, cô dịu ngoan từ lúc nào?”
Đường Khả Hinh chớp mắt, mím chặt môi, không lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn vẻ mặt của cô, đột nhiên cười một tiếng, lạnh lùng nói: “Xem ra, đổi cấp trên, quả nhiên là không giống nhau. Thái độ cũng khác hơn so với trước kia, ở trước mặt của tôi, đã từng hèn mọn đáng thương quỳ xuống cầu xin tôi . . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn anh, lập tức nói: “Đúng vậy. Tôi đã từng đáng thương hèn mọn quỳ xuống cầu xin anh cho tôi một chút ánh mặt trời, nhưng kết quả thế nào ? Là anh không quan tâm tôi, Tổng Giám đốc Tưởng!”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô không lên tiếng.
Hai mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng đỏ thắm, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Anh nói với tôi một câu, suýt chút nữa anh bóp chết tôi, chuyện của Như Mạt tiểu thư, anh vì cô ấy, đưa tôi vào trong tù. . . . . . Đến cuối cùng anh không cần tôi, còn muốn tôi làm sao nữa? Quỳ xuống van xin anh nữa sao? Khóc lóc, đừng đuổi tôi đi, tôi chỉ cầu xin một chỗ yên thân? Hay nghe lời của anh, giữ điện thoại di động anh, ngoan ngoãn chờ anh ra lệnh? Mặc kệ anh đối với tôi như thế nào, tôi vẫn thử hiểu anh, thông cảm cho anh. . . . . . Anh còn muốn tôi làm sao nữa?”
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhìn anh, nói tiếp: “Tổng Giám đốc Tưởng, tôi muốn đổi chủ, là do anh đồng ý chứ? Nếu anh không cho, cho dù là ai, tôi cũng không cần . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng chớp mắt, nhìn cô, nở nụ cười nói: “Xem ra, mới hai ngày, đã tiến bộ rồi hả ?”
“Đầu óc còn tiến bộ hơn!” Đường Khả Hinh đột nhiên muốn đẩy ra anh, tức giận nói: “Anh tránh ra! ! Tôi không có thời gian, tôi sắp đi trễ rồi!”
Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt tay của cô, giơ mu bàn tay lên, mặt nhìn khuôn mặt của cô nói: “Có chuyện gì? Tại sao tay sưng đỏ như vậy?”
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt lạnh lung của anh, nói: “Bởi vì tôi muốn sống, tôi muốn sống thật tốt, không bao giờ muốn quỳ xuống cầu xin bất kỳ ai nữa! Cho nên tôi phải cố gắng, phải cố gắng hết sức, có thể dựa vào sự kiên trì của mình, tạo một thế giới riêng, cho dù cực khổ đi nữa, tôi cũng phải đi đến cùng! Dùng năng lực của mình chứng minh cho người cha của tôi đang ngồi ở trong tù, có một đứa con gái đáng tự hào! Là tình yêu và sự kiên trì của ông ấy, tôi có thành tựu hôm nay là có tinh thần tốt đẹp đối với khách sạn, cuối cùng có một ngày, tôi sẽ ọi người rõ biết điều này! !”
Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng nhìn anh nói: “Tôi không muốn dựa vào bất kì ai, tôi chỉ có thể dựa vào bản thân tôi, tôi không muốn nghe có người nói, sau khi người anh yêu nhất rơi xuống biển, không có bất kỳ chứng cứ nào mà tùy ý chà đạp tôn nghiêm của tôi!”
Cô không muốn nói nữa, im lặng muốn rút cổ tay, hất tay của anh ra, muốn rời khỏi!
Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt cổ tay của cô, im lặng nhìn cô!
“Không có việc gì!” Đường Khả Hinh đặt tài liệu xuống, tức giận đùng đùng xoay người cầm áo ngủ, chuẩn bị muốn đi tắm!
“Này! !” Nhã Tuệ nắm bắt được cô, có chút căng thẳng hỏi: “Cô làm sao vậy? Mất hứng cũng có lý do chứ? Hôm nay không phải Tổng Giám đốc Trang cho cô học bổ túc sao? Chân còn đau không? Thân thể có khỏe không?”
Nói đến những việc này, Khả Hinh cũng cảm giác thân thể của mình, cả trên lẫn dưới người đều đau đến ngổn ngang, cô đột nhiên cảm giác mình rất ủy khuất nức nức nở nở ngồi ở trên ghế sa lon, đá rơi giày vải màu trắng xuống, nhìn chân của mình!
“Khả Hinh! ! Đường Khả Hinh!” Tiếng của Trang Hạo Nhiên ở dưới lầu truyền đến!
Nhã Tuệ nghe được giọng nói này, cô liền nhìn Khả Hinh một cái, mới đi ra khỏi ban công, nhìn Trang Hạo Nhiên đứng ở dưới lầu, đang ngẩng đầu nhìn mình, cô thở hốc vì kinh ngạc, có chút khó tin kêu nhỏ: “Trang. . . . . . Trang. . . . . . Tổng Giám đốc Trang?”
“Đường Khả Hinh đâu?” Trang Hạo Nhiên Hữu chút lo lắng hỏi!
“Ở. . . . . . Ở trong nhà. . . . . . Anh. . . . . . Anh có muốn đi lên ngồi hay không?” Nhã Tuệ lễ phép lập tức muốn mời anh lên lầu.
“Tôi không có ở nhà !” Đường Khả Hinh đột nhiên đi ra, nhìn Trang Hạo Nhiên tức giận nói!
Trang Hạo Nhiên thấy Đường Khả Hinh đi ra, anh liền bật cười nói: “Tôi không có tính đi lên, chỉ muốn nhắc nhở cô một câu, tối nay nhớ làm tài liệu cho xong, ngày mai tôi muốn kiểm tra màu đỏ thẫm!”
“Anh. . . . . .” Đường Khả Hinh tức giận, chợt cầm một củ khoai lang đỏ ngày đó Tiểu Nhu đưa tới, ném xuống anh ở dưới lầu!
“Ôi chao” Trang Hạo Nhiên né tránh, nhưng anh vẫn kêu lên: “Đau quá!”
Đường Khả Hinh trợn mắt giận dữ nhìn một cái, hận mệnh ôm lấy rau củ mà Tiểu Nhu dùng sọt phơi khô ở ban công, hắt toàn bộ xuống anh nói: “Anh đi đi! ! Tôi không muốn gặp lại anh!”
Nhã Tuệ không thể tin nổi quay đầu trợn to hai mắt nhìn Đường Khả Hinh!
Cả trên người Trang Hạo Nhiên bị hắt đầy rau củ phơi khô, anh vội vã xoay người, vừa cầm rau củ, vừa nói: “Lần sau lấy đồ bỏ mà ném, ném rau củ phơi khô, cô phải xuống lầu nhặt lại!”
Chiếc Audi Pikes Peak nhanh chóng lao đi!
“Cô điên sao! !” Nhã Tuệ tức giận nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: “Rốt cuộc cô muốn đuổi đi bao nhiêu Tổng Giám đốc hả? Lần trước ném điện thoại di động, lần này ném khoai lang đỏ và rau củ! Cô có thể làm chút chuyện có dinh dưỡng hay không? Tại sao kích động như vậy?”
“Mặc kệ!” Cô nói xong, sau đó xoay người đi vào!
Nhã Tuệ lại một phát nắm được cô, tức giận nói: “Con bé chết tiệt này! Cô đừng chạy cho tôi, trời sắp mưa rồi, mau đi xuống dưới lầu nhặt rau củ lên cho tôi! Đây là rau Tiểu Nhu thật vất vả bóc ra phơi nắng!”
Đường Khả Hinh cũng sắp muốn điên rồi, dậm chân lung tung một trận, kêu to: “A . . . . . . . . . . . “
Một đêm này, nhất định là cả đêm không yên, điện thoại của Tô Thụy Kỳ vang lên hai mươi mấy lần, nhưng vẫn không có ai nghe, Nhã Tuệ không chịu nổi, mang máy trợ thính ngủ thiếp đi, Đường Khả Hinh tắm rửa xong, thay áo ngủ, ngồi ở trước bàn nhỏ, hai mắt chăm chú mở tài liệu và máy vi tính, sau đó nhanh chóng chép tài liệu vào trong máy vi tính, vừa chép vừa theo bản năng tỉ mỉ xem tài liệu rượu đỏ liên quan, hai ngày nay, cô giống như cảm thấy mình cùng thế giới rượu đỏ tiến thêm bước, ngày trước chỉ tiến hành nghiên cứu rượu đỏ, nhưng như thế mới phát hiện, ở trong thế giới rượu đỏ khổng lồ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. . . . . . Loại cảm giác này, giống như biển, tuôn trào, rất phong phú, rất chậm rãi, rất hạnh phúc. . . . . .
Mặt của cô hơi lộ ra nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn về phía cánh cửa đóng chặt sổ, mắt thoáng một chút cảm xúc khác thường, thật lâu thật lâu, giống như nhìn thấy ánh nắng trước cửa sổ thủy tinh, lấp lánh ánh sáng thật xinh đẹp, cô nhớ lại hình xăm trên vai mình, không nhịn được đưa ngón tay ngọc thon dài, khẽ vuốt vị trí vai trái, cảm thấy có một ngọn lửa khắc sâu, đang cháy hừng hực trong thân thể của mình, cô có chút mất hồn, khi mình chìm đắm vào công việc thì đã trời vừa rạng sáng, cơn buồn ngủ ập đến, đêm qua không ngủ, tối nay vẫn không thể ngủ, ngáp mạnh một cái, theo bản năng mở ngăn kéo, móc ra hộp kim châm, lấy ra một cây kim châm to và dài, cắn chặt răng, hung ác đâm xuống cánh tay của mình!
Một giọt máu tràn ra.
“A. . . . . .” Vẻ mặt Đường Khả Hinh nhăn nhó, đau đớn kêu nhỏ, lại cố chấp mở tài liệu ra, tiếp tục chăm chú ghi chép nội dung.
Một đôi bàn tay nhỏ bé tinh xảo, gõ lốc cốc ở trên bàn phím.
Từ đêm hôm qua đến khi bình minh lên càng ngày càng sáng.
Ngoài cửa sổ bay tới một chú chim nhỏ cất tiếng kêu chíu chít, ngày trước luôn có một vài chú chim nhỏ thích bay vào phòng của Khả Hinh, hôm nay cánh cửa sổ đóng chặt, chim nhỏ không có bay vào được, hai mắt Khả Hinh vẫn sắc bén ghi chép tài liệu rượu đỏ, hơn nữa càng ghi chép, càng chăm chú, không có buồn ngủ chút nào, cô thật không nghĩ tại sao mấy năm gần đây rượu Rafael Lopez de Heredia tăng giá quá cao, hơn nữa lý do có chút không hợp lí, cô vô thức đau lòng, cảm thấy mặc dù có thể có nhiều người thích uống rượu đỏ, nhưng bởi vì giá tiền tăng quá cao, nên chỉ có thể ngưỡng mộ thôi, thông qua số liệu này biết được rượu đỏ có chất lượng cao được tiêu thụ ở trong nước tốt hơn nhiều so với ở nước ngoài, mà ở Pháp, Mĩ, bao gồm nhiều quốc gia xuất khẩu rượu đỏ, bọn họ chọn lựa loại rượu đỏ giá 1000 đôla cũng đã cảm giác đây là một loại xa xỉ phẩm rồi, nhưng rượu đỏ chất lượng cao ở trong nước có giá hang chục ngàn đô la vẫn tiêu thụ rất nhiều. . . . . . tại sao như vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa sổ, đã từ màu xanh dần dần chuyển sang màu trắng sáng, ánh mặt trời xuyên qua kính chiếu vào gian phòng trở nên sang sủa, cô vẫn trầm trầm suy nghĩ chuyện này.
Ngoài cửa sổ, con chim nhỏ vẫn cất tiếng kêu vào thu.
Đồng hồ báo thức cũng vang lên.
Nhã Tuệ nằm ở trên giường vẫn còn buồn ngủ, kéo chăn che mình, muốn ngủ, nhưng đồng hồ báo thức tiếp tục vang, cô đành phải mơ mơ màng màng nhíu mày, híp mắt, xoay người, liếc mắt nhìn trước mặt, lại thấy Khả Hinh vẫn còn ở ngơ ngác ngồi ở trước bàn máy vi tính, cô hả một tiếng, tiếng khàn khàn, có chút kinh ngạc nói: “Cô lại không ngủ một đêm nữa à?”
Đường Khả Hinh còn đang đắm chìm ở trong sự kiện rượu Rafael Lopez de Heredia, suy nghĩ thật lâu, nghe tiếng Nhã Tuệ gọi mình, sắc mặt cô hơi tái nhợt, mệt mỏi quay đầu nhìn về phía Nhã Tuệ, mỉm cười nói: “Ừ. . . . . . Không ngủ. . . . . . mới vừa làm xong tài liệu. . . . . .”
Nhã Tuệ nằm ở trên giường, thở ra một hơi thật nặng, mới nói: “Cô như vậy làm sao chịu được? Cô đã không ngủ hai đêm rồi. . . . . .”
“Không có việc gì! Buổi trưa hôm nay, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút. . . . . .” Cô nói xong, liền duỗi cái lưng mệt mỏi thật dài, ngáp một cái, mới đứng lên, muốn đi rửa mặt.
Theo bản năng Nhã Tuệ cầm điện thoại di động lên xem giờ, lại thấy trong màn hình, hiện lên 48 cuộc gọi nhỡ, cô gào khóc một tiếng, gọi Đường Khả Hinh: “Con nhóc kia, cô qua đây!”
“Làm gì?” Đường Khả Hinh xoay người, đi về phía cô, hỏi.
Nhã Tuệ mở màn hình điện thoại màn ảnh đưa cho Khả Hinh xem, nói: “Cô nhìn đi!”
Đường Khả Hinh lấy di động, nhìn 48 cuộc gọi nhỡ, cô kêu lên một tiếng sợ hãi, nói: “Đây là điện thoại của người nào?”
“Còn có thể là ai hả? Anh Ricky của cô đấy! Ngày hôm qua cô phát giận, liền nói ghét người ta, có thể làm cho anh ấy lo sợ. . . . . .” Nhã Tuệ nói.
Đường Khả Hinh có chút áy náy nhìn số di động trên màn hình điện thoại.
“Có thời gian gọi điện thoại lại cho người ta đi. . . . . .” Nhã Tuệ lấy hơi nói.
“À. . . . . . Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi sắp bị muộn rồi! Đến lúc đó nói đi!” Cô ngại mất mặt, lập tức chạy mất!
Nhã Tuệ ngẩng đầu lên nhìn cô, ah một tiếng nói: “Tiểu quỷ nhát gan! Sớm muộn cô phải tha gia tiệc sinh nhật tối của anh ấy, cô không chạy thoát được đâu! Ngày mai là sinh nhật của anh ấy rồi, cô mua quà tặng chưa?”
Đường Khả Hinh vừa đánh răng, vừa nghe nói, cô đột nhiên mở trừng hai mắt, nói: “A! Quên mất!”
Có lẽ thật sắp đến mùa thu rồi.
Sáng sớm, bầu trời vẫn đổ mưa phùn, hôm nay Đường Khả Hinh không ngủ, vì hôm nay Nhã Tuệ đi làm buổi trưa, cô ôm tài liệu và trong máy vi tính đi làm rồi.
Mưa phùn nhẹ nhàng rơi giống như hòa tan mặt đất.
Trải qua một đêm, bàn chân của Khả Hinh khá hơn một chút rồi, liền mặc T-shirt màu trắng tay ngắn, quần jean màu xanh dương, mang giày vải màu trắng ngày hôm qua Trang Hạo Nhiên mua ình, đi xuống xe buýt, đi tới khách sạn, đúng lúc này, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi bước xuống xe của anh, cuộc đua ngựa đã bắt đầu, số người vào ở trong khách sạn càng tăng cao, cho nên Tưởng Thiên Lỗi bận rộn hơn, hôm nay anh mặc tây trang màu xám tro, áo sơ mi màu xanh dương nhạt, có vẻ phong độ tao nhã, thân thiết hơn nhiều.
Đường Khả Hinh chỉ liếc anh một cái, cũng không có nghĩ nhiều, ôm tài liệu của mình cũng đi vào đại sảnh.
Tưởng Thiên Lỗi dừng ở trước cửa khách sạn, nhìn Đường Khả Hinh mặc quần áo trẻ trung xinh đẹp, nhưng mặt sắc tái nhợt, chìa ra đôi mắt gấu mèo 0.0, hết sức hết sức tiều tụy ngẩng đầu lên, sắp đi qua bên cạnh anh, đi vào khách sạn, anh nở nụ cười, nói: “Vườn thú khách sạn chúng ta vừa nhập về một con vật nhỏ, mắt quầng thâm, xinh đẹp biết bao nhiêu!”
Đường Khả Hinh dừng bước lại, tức giận trợn trừng mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Anh có ý gì?”
“Tôi có ý gì?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô, hơi cười nhạo, lạnh lùng nói: “Ý là khách sạn chúng ta đã không còn cần con rối nữa, bộ dạng của cô nên ở nhà đi!”
“Anh quên! bây giờ tôi là nhân viên Hoàn Cầu! Tôi không phải khách!” Sắc mặt của Đường Khả Hinh lạnh lẽo, trong đầu không nhịn được nhớ tới đêm hôm đó, anh nói chỉ có một đóa hoa hồng, cô thở mạnh một hơi, liền tiếp tục đi về phía trước, Tưởng Thiên Lỗi cũng không để ý tới cô, bảo thư ký đi theo, lạnh nhạt đi về phía trước, hai người một trước một sau, có chút cân bằng.
“Mặc kệ cô là nhân viên chỗ nào, ăn mặc giống như con rối, rất chuyên nghiệp đấy! khu vườn gấu mèo cũng không tệ! Cô có muốn đi vào ngồi một chút không?” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Khả Hinh tức giận quay đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: “Bản tiểu thư ở bên cạnh cọp rất lâu, đã không quen làm gấu mèo dịu ngoan nữa!”
“Cô có ý gì?” Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn cô hỏi.
“Tôi có ý gì anh tự hiểu!” Đường Khả Hinh tức giận ôm tài liệu đi về phía trước, muốn đi qua đại sảnh, đi vòng ra phía sau vườn hoa!
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên lạnh lẽo, chậm rãi đi theo bước chân của cô, đi lên. . . . . .
Đường Khả Hinh bước nhanh về phía trước, đột nhiên cảm giác phía sau có tiếng bước chân nặng nề đi theo mình, hai mắt của cô chợt lóe, nhanh chóng cất bước đi về phía trước.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ chậm rãi đi theo phía sau cô, từng bước từng bước đi về phía trước.
Đường Khả Hinh chợt xoay người, nhìn Tưởng Thiên Lỗi quả nhiên người đã đi tới trước mặt, cô lui về phía sau một bước, lo sợ nói: “Anh đi theo tôi làm gì?”.
“Tôi đi theo cô?” Tưởng Thiên Lỗi cau mày, nhìn về phía cô nói: “Chỗ cô đứng có thể là của tôi đấy!”
Đường Khả Hinh không lên tiếng, muốn xoay người nhanh chóng đi khỏi. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên tiến lên nắm chặt cổ tay của cô, lập tức ném vào trong cửa thang máy mới vừa mở ra, sau đó mình sải bước đi vào, nhìn cô, tay nhấn một cái lên tầng phòng làm việc của mình!
“Anh làm gì đấy?” Tài liệu và máy vi tính trong tay Đường Khả Hinh toàn bộ rơi trên mặt sàn, cả người cô cũng ngã ở trên tường, tức giận nhìn anh hỏi: “Tại sao anh túm tôi đi vào?”
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, tiến lên đè ở trước người cô, nhìn cô chằm chằm nói: “Lúc nảy cô nói cái gì? Sống bên cạnh cọp rất lâu, đã không có thói quen làm gấu mèo dịu ngoan? Cô nói cho tôi biết, cô dịu ngoan từ lúc nào?”
Đường Khả Hinh chớp mắt, mím chặt môi, không lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn vẻ mặt của cô, đột nhiên cười một tiếng, lạnh lùng nói: “Xem ra, đổi cấp trên, quả nhiên là không giống nhau. Thái độ cũng khác hơn so với trước kia, ở trước mặt của tôi, đã từng hèn mọn đáng thương quỳ xuống cầu xin tôi . . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn anh, lập tức nói: “Đúng vậy. Tôi đã từng đáng thương hèn mọn quỳ xuống cầu xin anh cho tôi một chút ánh mặt trời, nhưng kết quả thế nào ? Là anh không quan tâm tôi, Tổng Giám đốc Tưởng!”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô không lên tiếng.
Hai mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng đỏ thắm, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Anh nói với tôi một câu, suýt chút nữa anh bóp chết tôi, chuyện của Như Mạt tiểu thư, anh vì cô ấy, đưa tôi vào trong tù. . . . . . Đến cuối cùng anh không cần tôi, còn muốn tôi làm sao nữa? Quỳ xuống van xin anh nữa sao? Khóc lóc, đừng đuổi tôi đi, tôi chỉ cầu xin một chỗ yên thân? Hay nghe lời của anh, giữ điện thoại di động anh, ngoan ngoãn chờ anh ra lệnh? Mặc kệ anh đối với tôi như thế nào, tôi vẫn thử hiểu anh, thông cảm cho anh. . . . . . Anh còn muốn tôi làm sao nữa?”
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhìn anh, nói tiếp: “Tổng Giám đốc Tưởng, tôi muốn đổi chủ, là do anh đồng ý chứ? Nếu anh không cho, cho dù là ai, tôi cũng không cần . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng chớp mắt, nhìn cô, nở nụ cười nói: “Xem ra, mới hai ngày, đã tiến bộ rồi hả ?”
“Đầu óc còn tiến bộ hơn!” Đường Khả Hinh đột nhiên muốn đẩy ra anh, tức giận nói: “Anh tránh ra! ! Tôi không có thời gian, tôi sắp đi trễ rồi!”
Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt tay của cô, giơ mu bàn tay lên, mặt nhìn khuôn mặt của cô nói: “Có chuyện gì? Tại sao tay sưng đỏ như vậy?”
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt lạnh lung của anh, nói: “Bởi vì tôi muốn sống, tôi muốn sống thật tốt, không bao giờ muốn quỳ xuống cầu xin bất kỳ ai nữa! Cho nên tôi phải cố gắng, phải cố gắng hết sức, có thể dựa vào sự kiên trì của mình, tạo một thế giới riêng, cho dù cực khổ đi nữa, tôi cũng phải đi đến cùng! Dùng năng lực của mình chứng minh cho người cha của tôi đang ngồi ở trong tù, có một đứa con gái đáng tự hào! Là tình yêu và sự kiên trì của ông ấy, tôi có thành tựu hôm nay là có tinh thần tốt đẹp đối với khách sạn, cuối cùng có một ngày, tôi sẽ ọi người rõ biết điều này! !”
Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng nhìn anh nói: “Tôi không muốn dựa vào bất kì ai, tôi chỉ có thể dựa vào bản thân tôi, tôi không muốn nghe có người nói, sau khi người anh yêu nhất rơi xuống biển, không có bất kỳ chứng cứ nào mà tùy ý chà đạp tôn nghiêm của tôi!”
Cô không muốn nói nữa, im lặng muốn rút cổ tay, hất tay của anh ra, muốn rời khỏi!
Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt cổ tay của cô, im lặng nhìn cô!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro