Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
NGỒI XUỐNG !
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
Thang máy nhanh chóng hạ xuống, cho tới lầu một!
Trang Hạo Nhiên bước nhanh ra thang máy, vừa vặn nhìn thấy bốn cầm thú Tô Lạc Hoành đang thương lượng chuẩn bị muốn đi ăn cơm trưa, Lâm Sở Nhai lại đề nghị muốn đi phòng ăn biển!
"Khoảng thời gian này, tại sao anh thường đi phòng ăn biển ăn cơm ?" Tô Lạc Hoành tức giận nhìn Lâm Sở Nhai, hỏi: "Anh có bệnh à?"
"Anh mới có bệnh ! Tôi thích ăn, không được ah...!" Lâm Sở Nhai cũng tức giận nói!
"Chúng ta đã ăn cua Nhật Bản chân dài ở phòng ăn biển mười ngày rồi ! Ăn nữa, tôi có thể xuống biển sinh trứng!" Tô Lạc Hoành không chịu nổi, anh không muốn ăn phòng ăn biển nữa!
Lãnh Mặc Hàn cũng nói lên dị nghị nói: "Đúng vậy! Mỗi ngày cho tôi ăn kem, còn chê tôi không đủ lạnh sao?"
Tào Anh Kiệt lập tức nói: "Đúng vậy! Đến phòng ăn của bà xã tôi ăn đi!"
"Tôi không muốn!" Tô Lạc Hoành lại không chịu nổi nói: "Tôi thấy hai người các người thân mật, tôi cũng no rồi! !"
"Vậy anh có thể. . . . . . chọn. . . . . . chọn Tôm hùm !" Lâm Sở Nhai tức giận nói !
"Tôi chọn tôm hùm cái rắm! ! Tại sao tôi chọn tôm hùm? ! Tôi là một sinh vật trên đất liền ở địa cầu, đừng mang sinh vật trong nước ra chống đỡ! ! Trong khoảng thời gian này, bụng của lão tử không phải tôm hùm chính là cua chân dài! Dạ dày thật sự không chịu nổi! Hôm nay cho dù chết lão tử cũng không ăn! Muốn ăn, mọi người đi ăn đi!" Tô Lạc Hoành phát giận! ! Anh rất tức giận! ! Rất tức giận!
"Vậy muốn như thế nào!" Lâm Sở Nhai nói, thật sự không còn cách nào với anh.
"Lão tử muốn ăn món ăn thái!"
"Ăn bằng tay?" Ba người đàn ông đồng thời kêu lên!
"Nếu như các người không thích, có thể ăn bằng chân!" Tô Lạc Hoành sải bước đi về phía trước! !
Ba người Lâm Sở Nhai nhìn anh, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Muốn anh em hay là muốn cua chân dài Nhật Bản, chính các người chọn!" Tô Lạc Hoành lại uy hiếp nói.
"Muốn anh em làm cái gì? Có thể ăn cơm sao?" Có người sau lưng lạnh lùng nói.
"Mẹ nó, người nào lắm mồm!" Tô Lạc Hoành lập tức xoay người, lại nhìn thấy Trang Hạo Nhiên lạnh lùng đi tới, anh lập tức sững sờ, gọi nhỏ: "Lão đại. . . . . ."
Đám người Lâm Sở Nhai cũng xoay người, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên cũng sững sờ, cười gọi: "Lão đại!"
"Đang nói chuyện gì?" Trang Hạo Nhiên lạnh lùng hỏi.
" Đang nói ăn cơm trưa ở nơi nào. . . . . ." Lâm Sở Nhai nhìn vẻ mặt anh, ngơ ngác nói.
"Ừm! Tốt!" Trang Hạo Nhiên đột nhiên xoay người, nói: "Vậy thì đi thôi."
"Đi đâu?" Tô Lạc Hoành ngạc nhiên hỏi.
"Ăn cơm trưa . . . . . ." Trang Hạo Nhiên nói.
"Bên kia không có phòng ăn . . . . . ." Lâm Sở Nhai đáng yêu nói.
"Tại sao không có? Phòng ăn nhân viên!" Trang Hạo Nhiên đã đi tới đầu kia.
"À? Phòng ăn nhân viên?" Bọn Lâm Sở Nhai quen ăn mát, uống cay, mất hồn nhìn về phía anh.
"Muốn công việc hay là muốn món thái, chính các người chọn!" Tiếng của Trang Hạo Nhiên ở xa xa truyền đến! !
Phòng ăn nhân viên náo nhiệt.
Nhã Tuệ và Mạn Hồng còn có đaám người Từ Trạch Minh đã nhận thức ăn, ngồi chung một chỗ vừa nói vừa cười, Đường Khả Hinh và Tiểu Nhu cũng ngồi ở trong đó nhưng tinh thần có chút không tốt, cầm đôi đũa, xới cơm, lùa từng chút vào trong miệng.
Trần Mạn Hồng nói chuyện với Từ Trạch Minh về chiếc nhẫn kim cương 8 Karla thì nở nụ cười đắc ý làm cho Nhã Tuệ cũng hạnh phúc thay cho bạn thân.
"Khả Hinh?" Trần Mạn Hồng đột nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, gọi nhỏ.
"À?" Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trần Mạn Hồng, miễn cưỡng nở nụ cười đáp: "Có chuyện gì sao?"
"Muốn nhờ cô một chuyện" Trần Mạn Hồng nhìn về phía cô cười nói.
"Chị nói đi. . . . . ." Đường Khả Hinh cung kính nói.
"Hôm nay cô phải cùng Laurence tiên sinh đi Nhà hàng Pháp chúng ta hầu rượu có đúng không?" Trần Mạn Hồng nhìn về phía cô, mỉm cười hỏi.
"Phải . . . . ." Đường Khả Hinh gật đầu.
"Đến lúc đó cô đi qua tiệm châu báu "Phạm khắc". . . . . . Anh Kiệt đặt cho tôi một đôi vòng tai kim cương, 3 giờ lấy, đến lúc đó cô có thể giúp tôi đi lấy về hay không? Tối hôm nay tôi có thể phải bận đến 12 giờ. . . . . ." Trần Mạn Hồng có chút áy náy nhìn về phía cô, cười nói.
"À. . . . . . Tốt!" Đường Khả Hinh cười gật đầu.
"Cám ơn nhé!" Trần Mạn Hồng cười nói.
"Không cần khách sáo. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười nhẹ cúi đầu.
"Lúc cầm cẩn thận một chút, đừng để mất." Nhã Tuệ nhìn về phía Khả Hinh, mỉm cười nói.
"Ừm. . . . . ." Đường Khả Hinh nhàn nhạt đáp lời, cầm đũa lên, lại nhẹ nhàng lùa một chút cơm ăn.
Lúc này, bên ngoài phòng ăn đột nhiên truyền đến một trận xôn xao.
"Tổng Giám đốc và Phó Tổng Giám đốc tới phòng ăn ăn cơm!" Có người từ bên ngoài chạy vào nói!
"À?" Bọn Trần Mạn Hồng ngồi dựa vào cạnh cửa, có chút kinh ngạc nói: "Lại tới! ? Lần trước không phải anh ấy đã tới sao? Lần này tới nữa?"
Quản lý Bộ phận cây cảnh lập tức bưng khay đồ ăn, có chút căng thẳng nói: "Không phải Tổng Giám đốc Tưởng! Là Tổng Giám đốc Trang! Còn có bốn Phó tổng đều tới!"
Cả phòng ăn đều cho nổ tung! !
Tất cả nhân viên rối rít loạn xạ kêu lên, Tào Ngọc Tinh ngồi ở đầu đó, cau mày nói: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Phòng ăn nhân viên được hoan nghênh như vậy từ lúc nào? Tôi cảm thấy lão đầu bếp làm món ăn không hề có chút tiến bộ! Ăn không ngon chút nào!"
Từ Trạch Minh cũng có chút căng thẳng nói: "Trời ạ! ! Phòng ăn nhân viên do Bộ phận nào quản lý?"
Mọi người cùng nhau im lặng nhìn về phía anh. Trần Mạn Hồng hết buồn cười nhìn về phía anh, nói: "Anh đó ! Quản lý quầy tiếp tân!"
Rầm rầm rầm! Từ Trạch Minh giật mình, liền vội vàng đứng lên, thật nhanh đi về phía phòng bếp, nói thật, Tưởng Thiên Lỗi người là cẩn thận, cũng không bắt bẻ, đối đãi nhân viên, thật ra rất tha thứ, nhưng ánh mắt Trang Hạo Nhiên rất sắc bén, trong lúc anh lơ đãng, quét mắt nhìn chi tiết rất nhỏ tiết , mặc dù không truy cứu, nhưng tính nguyên tắc rất nặng, chỉ sợ anh ấy mất hứng một cái, quở trách thì phiền toái. Hơn nữa anh ấy cũng không phải là cấp trên trực tiếp, nếu bị bắt được, càng nguy hiểm hơn.
Từ Trạch Minh nhào vào phòng bếp thật nhanh, yêu cầu tất cả đầu bếp đều mặc chỉnh tề, thậm chí sửa sang lại sợi tóc bạc trên trán lão đầu bếp. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn thấy phòng ăn mới vừa còn náo nhiệt, lập tức yên lặng lại, cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn về phía lối vào. Chỉ chốc lát, quả nhiên nghe được một loạt tiếng bước chân, không đến bao lâu. . . . . .
Trang Hạo Nhiên một mình đi trước, mặc tây trang màu đen, áo sơ mi đen, đeo cà vạt màu bạc, nụ cười nhiệt tình thường ngày trở nên nghiêm túc, tác phong nghiêm nghị, khí thế đi vào, đi theo phía sau là mấy người Lâm Sở Nhai, khí thế mạnh mẽ. . . . . .
Đồng nhất, làm Từ Trạch Minh hoảng sợ đứng ở bên cửa, vội vàng cúi đầu gọi nhỏ: "Tổng Giám đốc!"
"Ừ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lạnh nhạt lên tiếng trả lời.
Nhân viên cả phòng ăn, xoạt một cái đứng lên lần nữa, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cung kính gọi: "Tổng Giám đốc!"
"Ngồi đi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lộ ra nụ cười, nhìn về phía toàn thể nhân viên, hơi giơ tay nói: "Nghe nói lão đầu bếp phòng ăn chúng ta làm thức ăn không tệ, tới đây nếm thử một chút. Đừng căng thẳng, tiếp tục ăn đi."
"Vâng . . . . ." Toàn thể nhân viên đồng thời ngồi xuống, mọi người lại cầm đũa, nhẹ nhàng gắp thức ăn, ăn không biết ngon ngẩng đầu, tò mò nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Sắc mặt của Đường Khả Hinh tối sầm lại, tiếp tục ăn cơm của mình! Lúc này Nhã Tuệ cũng không nhịn được nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên hơi dịu lại, đi về phía cửa sổ phòng ăn chuyền món ăn, mỉm cười ngẩng đầu lên, vừa nhìn thực đơn trên cửa sổ, ánh mắt vừa nhìn về phía lão đầu bếp bên trong cửa sổ.
Lão đầu bếp lập tức có chút căng thẳng cúi thấp đầu.
"Lão đầu bếp. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn về phía ông, có chút thoải mái cười nói: "Không nên vén tóc chỉnh tề như vậy, sẽ rất khó chịu."
Lão đầu bếp lập tức lúng túng cúi đầu mỉm cười.
"Trang tổng này. . . . . ." Nhã Tuệ nhìn về phía bóng lưng cao lớn của Trang Hạo Nhiên, mỉm cười nói: "Trái lại rất. . . . . . Tỉ mỉ."
Đường Khả Hinh lập tức đen mặt, cầm đũa lên ăn cơm.
"Tỉ mỉ?" Trần Mạn Hồng đột nhiên nhìn về phía Nhã Tuệ, trêu chọc nói: "Không nên dùng loại từ ngữ kinh người này để hình dung anh ấy, mọi người chưa từng nghe nói truyền thuyết của anh ấy."
"Cái gì?" Nhã Tuệ quay đầu nhìn về phía Trần Mạn Hồng, biết cô làm ở khách sạn đã lâu, chứng kiến rất nhiều lãnh đạo nổi lên và cùng buồn bã sa sút, biết chuyện, cũng khá chính xác, liền mỉm cười hỏi.
"Đừng nhìn Tổng Giám đốc Trang ở trong nước, giống như chuyện gì cũng không để ý, đó là bởi vì không phải địa phương anh ấy quản lý, tôi có người bạn học đang làm quản lí tiếp tân ở Anh quốc, mỗi tháng kiểm tra, còn có điểm ghi chép hoạt động thực tế, dùng hết năng lực của cô ấy! Không cho phép nhân viên lười biếng, còn gọi là khảo hạch ma quỷ, mà tất cả khách sạn Hoàn Á ở châu âu đều nổi tiếng là Lhu Vô Trần." Trần Mạn Hồng cười cúi đầu cầm đũa lên ăn một hạt đậu phộng.
"Khu Vô Trần?" Nhã Tuệ tò mò nhìn về phía cô, hỏi.
"Chính là không nhiễm một hạt bụi!" Trần Mạn Hồng lại nhìn về phía mọi người, cười nói: "Nhất là khách sạn Anh quốc, nghe nói ngoài chiêu đãi thành viên hoàng thất, hoặc nguyên thủ các nước và khách quý, thậm chí mỗi nơi nghỉ lại đều không để cho cô thấy được một hạt bụi, tàn thuốc lá không quá ba mươi giây, cũng sẽ không để cho mọi người thấy bất kỳ một nhân viên nào ở trạng thái không tốt! Cũng không có hoa hồng héo tàn, đến ga giường không hề có nếp nhăn, cho đến cái ly trong suốt sạch sẽ, quản lý rất chặt chẽ, cho dù Trang tổng ở xa ngoài ngàn dặm, tiếng tăm vẫn có thể làm kinh sợ toàn bộ Châu Âu! Nhất là nổi tiếng trong việc bảo vệ môi trường! Mặc kệ nước uống hay thức ăn của khách, tất cả đều vô trùng, ở California bản thân anh ấy có một trăm vườn trái cây, toàn bộ bên trong trồng ăn trái cây khách thích! Gần đây ở Australia triển khai chuỗi khách sạn mới, trồng thực vật dây leo, bò đầy cả ngoài tường khách sạn, lớn mật đưa ra ý tưởng kiến trúc điều hoà không khí!"
Kỳ Gia Minh cũng cười nói: "Tôi bội phục nhất là ánh mắt sắc bén và tốc độ nắm bắt tin tức thị trường của anh ấy! Ý kiến về bảo vệ môi trường thế giới vừa qua, mặc dù có chuyên gia nói thật ra các-bon-đi ô-xít cũng không có nguy hại nặng nề như trong tưởng tượng của chúng ta, phủ định ý kiến nó là thủ phạm trực tiếp gây ra sự nóng lên của trái đất, nhưng mỗi lần luôn tung ra tin tức vô cùng chính xác, anh ấy tiến hành kế hoạch của mình!"
"Ý của anh nói. . . . . ." Nhã Tuệ có chút không thể tin nổi nói: "Khi anh ấy có kế hoạch, sẽ lợi dụng truyền thông làm ra tuyên truyền? Thậm chí. . . . . ."
"Kinh sợ sao!" Trần Mạn Hồng đột nhiên cười nói: "Cô cho rằng anh ấy chưa tới ba mươi tuổi có thể ngồi vào vị trí này, thật sự dựa vào cha? Người của Hội đồng quản trị không phải là những kẻ ngốc!"
"Một trăm vườn trái cây. . . . . ." Đối với chuyện này Tiểu Nhu cảm thấy hứng thú, cầm đũa lên, mơ tưởng cười nói: "Nếu như tôi ở bên cạnh vườn cây ăn quả, trồng một số loại gừng, đậu ..., thật tốt, gừng, đậu hưởng thụ ánh mặt trời tốt đẹp California, củ quả nhất định lớn hơn. . . . . ." Cô mơ mộng.
"Đem đầu óc của cô đi trồng, xem hưởng thụ một chút ánh mặt trời California có thể lớn lên một chút, cứu mạng cô được hay không!" Trần Mạn Hồng không khách khí nhìn cô nói!
Phốc! Mọi người cùng nhau cười!
"Nhưng. . . . . ." Kỳ Gia Minh vừa ăn cơm, vừa ngạc nhiên nói: "Người như vậy, vì sao muốn tới phòng ăn chúng ta ăn cơm?"
"Tôi làm sao biết? Dù sao không phải là bởi vì tôi, Cũng sẽ không tới bàn của chúng ta!" Trần Mạn Hồng bật cười nói.
"Nếu quả thật tới đây?" Tiểu Nhu trợn mắt nhìn hướng cô nói.
"Làm sao có thể? Trừ khi Anh Kiệt của tôi nhớ tôi," Trần Mạn Hồng nói xong, nở nụ cười.
Đường Khả Hinh nghe bọn họ nói vậy, liền không nhịn được ngẩng đầu lên, lạnh lùng chuyển mắt nhìn về phía người kia.
"Bánh gạo thịt bò, cá Tây Hồ sốt chua, thịt heo Đông Ba, thịt cừu rán, đậu hũ chiên, đậu hũ trộn salad, cá nấu cải chua, gà ướp bạc hà, vịt nấu gừng, canh thịt bò. . . . . . Cái gì cũng không tệ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.
Lão đầu bếp có chút căng thẳng nở nụ cười, xoa xoa mồ hôi trên trán.
"Lấy gà bạc hà, bánh gạo thịt bò, đậu hũ trộn salad, vịt nấu gừng. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nói.
"Vâng, vâng, vâng!" Lão đầu bếp lập tức đi chuẩn bị.
Trang Hạo Nhiên xoay người, nhìn về phía bọn Tào Anh Kiệt ngây ngô đứng ở một bên, vẫn ngạc nhiênkì quái nhìn mình, anh liền trực tiếp nói: "Gọi thức ăn đi?" Muốn cút ra khỏi Hoàn Cầu rồi, đúng không?
Lâm Sở Nhai lập tức tiến lên, nói: "Được, được, được! Gọi thức ăn!"
Thật ra bốn người mặc dù cao giọng, vẫn không quen bưng khay thức ăn ăn cơm dưới con mắt rất nhiều người và nhiều nhân viên, nếu để cho những minh tinh kia thấy được, rất mất mặt mũi !
Tiểu Nhu cắn đũa, nhìn nhân viên hai bên phòng ăn một chút, tất cả đều ngồi đầy, tò mò nói: "Không có chỗ ngồi trống rồi ! Bọn họ ngồi nơi nào?"
"Dù sao sẽ không tới chỗ của chúng ta!" Kỳ Gia Minh chỉ muốn chăm chú ăn cơm.
Trang Hạo Nhiên bưng khay thức ăn, dừng lại ở nơi đó, nhìn toàn trường một vòng. Tất cả nhân viên, hô to một tiếng, toàn thể đứng lên, nhường chỗ cho Tổng Giám đốc.
"Ngồi đi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lại giơ tay, để cho bọn họ ngồi xuống, đừng căng thẳng. Mọi người nhìn nhau, cũng không dám ngồi. . . . . .
"Ngồi đi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười nói.
Lúc này mọi người mới yên lặng ngồi xuống, nói nhỏ, Tổng Giám đốc sẽ ngồi ở chỗ nào? Hai mắt Trang Hạo Nhiên khẽ xoay tròn, lưu ý mỗi bàn ăn, rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh cùng Trần Mạn Hồng ngồi một bàn, chen chúc ở giữa, đang cầm đũa xới cơm, ánh mắt anh dịu dàng chợt lóe, không lên tiếng, cầm khay trực tiếp đi về phía bàn của bọn người Trần Mạn Hồng. . . . . .
Đám người ở bàn của Trần Mạn Hồng đang muốn yên lặng dùng cơm, sau đó trong lúc Kỳ Gia Minh đang cắn cà ri thịt bò, còn chưa nhai, liền nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang cầm khay, đi về phía mình, hai mắt của anh trừng to, lập tức ném đôi đũa, bưng khay lên, chen vào bàn của ông chú bộ phận cây cảnh ở đối diện! !
Người cả bàn cũng hô to một tiếng, đều giống như gặp ma, bưng khay lên, lập tức tránh ra! !
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, trong chớp mắt không thể tin nổi trợn to hai mắt, đã thấy bàn ăn to lớn lập tức trống không, tất cả mọi người đều đi hết, chỉ để lại mình và Nhã Tuệ, sau đó nóng mắt nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang cầm khay đi tới, ngồi ở đối diện với mình, cùng phía Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ đáng thương.
Nhã Tuệ không nói nên nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhìn ánh mắt cô căng thẳng, đột nhiên miễn cưỡng mỉm cười, nói: "Tôi . . . . . Cảm thấy nơi này quá chật, tôi chuyển sang nơi khác." Cô không chịu nổi, bưng cái khau thiết chen chúc cùng Mạn Hồng ở phía xa!
"Này!" Đường Khả Hinh lập tức nhìn về phía bạn thân, mặt đỏ lên!
Bốn người đàn ông Lâm Sở Nhai, ai cũng biết Trang Hạo Nhiên có tâm sự, không dám đi qua, lại cùng chen chúc với chị dâu Mạn Hồng, một bàn tám người, ngồi thành mười sáu người! Làm cho chú chăm sóc cây cảnh hoảng sợ cũng không dám ăn, đầu đầy mồ hôi.
Cả phòng ăn, trăm hoa đua nở, chỉ chừa một bàn ở giữa trống trơn, chỉ ngồi hai người. người cả phòng ăn đều rất tò mò nhìn hai người bọn họ.
Đường Khả Hinh lạnh lùng nhìn anh một cái, lại tức giận cầm đũa lên, gắp một miếng thịt gà ăn.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, cũng im lặng cầm đũa lên, gắp một khối đậu hũ gạo ăn, nhai nhẹ, giống như rất hưởng thụ mùi vị của nó, dừng lại một lát, rốt cuộc nói: "Còn sức sống à?"
Đường Khả Hinh không nói lời nào. Trang Hạo Nhiên lùa cơm vào trong miệng nhai, thấy đĩa gừng ngọt của Khả Hinh, đoán chừng là làm điểm tâm cho mình giữ lại, liền muốn đưa đũa gắp. . . . . .
Chát!
Đường Khả Hinh dùng đôi đũa gạt đôi đũa của anh! Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô. Đường Khả Hinh tiếp tục ăn từng ngụm từng ngụm, còn chưa có nuốt xuống, lại cầm muỗng, múc một muỗng cơm lớn hơn bỏ vào miệng, ăn mặt không lộ vẻ gì, xem đối phương như trong suốt.
Trang Hạo Nhiên cầm đôi đũa, khẽ tựa vào trên bàn ăn, nhìn cô. Trong miệng Đường Khả Hinh đã chất đầy thịt vịt, lại gắp lên miếng thịt gà kho, nhét vào miệng, tuyệt không để cho mình có cơ hội nói chuyện!
Trang Hạo Nhiên chậm rãi cầm chén canh nóng hổi của mình, đưa tới trước mặt cô. Đường Khả Hinh lập tức cầm nó, phịch một tiếng, nện trở về trước bàn của anh, không cho chút mặt mũi! .
Người cả phòng ăn đều giật mình, mọi người cũng cắn đôi đũa, nhìn về phía cô! Tức giận thành ra như vậy?
Trang Hạo Nhiên nóng mắt nhìn cô, đè nén lửa giận!
Không khí càng ngày càng căng thẳng, nhân viên cả phòng ăn nhìn bộ dáng ngang ngược của Đường Khả Hinh, cũng trợn mắt hốc mồm.
"Này. . . . . ." Trần Mạn Hồng dựa vào hướng Tào Anh Kiệt, khe khẽ nói: "Hai người bọn họ xảy ra chuyện gì?"
"Anh cũng không biết, sáng sớm hôm nay, lão đại ngủ dậy đã khác lạ . . . . . ." Tào Anh Kiệt nói, lắc đầu một cái.
"Bọn họ giống như ăn gừng!" Trần Mạn Hồng khe khẽ nói xong, lại nhìn về phía Nhã Tuệ, vẻ mặt lo lắng, nói: "Thân ái, con bé Khả Hinh tức giận cũng không nhỏ đấy. . . . . ."
"Cá tính cô ấy rất quật cường, con lừa cũng kéo không trở lại!" Nhã Tuệ bất đắc dĩ nói.
Mọi người cùng nhau lặng lẽ quay đầu, nhìn về phía bọn họ.
"Phần của cô đâu?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, rốt cuộc không nhịn được nói.
". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh cầm muỗng, lại múc một muỗng cơm, nhét vào miệng, sau đó cầm đĩa ớt xanh nhỏ nhỏ nhét hết vào trong miệng, cũng không sợ cay, lại ăn từng miếng từng miếng gà hầm rượu, không cho mình có cơ hội nói chuyện!
Một cơn tức giận dâng lên!
Trang Hạo Nhiên vừa nhai đậu hũ gạo, vừa nhìn cô !
Đường Khả Hinh ăn sạch sẽ cơm và thức ăn trong khay rất nhanh, sau đó bưng chén canh, uống từng ngụm từng ngụm xong, bộp một tiếng, nện chén xuống, liền đứng lên, lạnh lùng đi ra ngoài!
Trang Hạo Nhiên lập tức vươn tay, chặn ngang bàn, kéo cô ngồi xuống!
Đường Khả Hinh lập tức hất tay của anh ra, vẻ mặt cứng ngắc, nhất định đứng lên, đi ra ngoài!
"Ngồi xuống! ! !" Trang Hạo Nhiên đột nhiên tức giận nện đũa xuống bốp một tiếng vang dội cả phòng ăn, nhìn Đường Khả Hinh lạnh lùng rống lên! !
Người cả phòng ăn đều hoảng sợ !
Trang Hạo Nhiên bước nhanh ra thang máy, vừa vặn nhìn thấy bốn cầm thú Tô Lạc Hoành đang thương lượng chuẩn bị muốn đi ăn cơm trưa, Lâm Sở Nhai lại đề nghị muốn đi phòng ăn biển!
"Khoảng thời gian này, tại sao anh thường đi phòng ăn biển ăn cơm ?" Tô Lạc Hoành tức giận nhìn Lâm Sở Nhai, hỏi: "Anh có bệnh à?"
"Anh mới có bệnh ! Tôi thích ăn, không được ah...!" Lâm Sở Nhai cũng tức giận nói!
"Chúng ta đã ăn cua Nhật Bản chân dài ở phòng ăn biển mười ngày rồi ! Ăn nữa, tôi có thể xuống biển sinh trứng!" Tô Lạc Hoành không chịu nổi, anh không muốn ăn phòng ăn biển nữa!
Lãnh Mặc Hàn cũng nói lên dị nghị nói: "Đúng vậy! Mỗi ngày cho tôi ăn kem, còn chê tôi không đủ lạnh sao?"
Tào Anh Kiệt lập tức nói: "Đúng vậy! Đến phòng ăn của bà xã tôi ăn đi!"
"Tôi không muốn!" Tô Lạc Hoành lại không chịu nổi nói: "Tôi thấy hai người các người thân mật, tôi cũng no rồi! !"
"Vậy anh có thể. . . . . . chọn. . . . . . chọn Tôm hùm !" Lâm Sở Nhai tức giận nói !
"Tôi chọn tôm hùm cái rắm! ! Tại sao tôi chọn tôm hùm? ! Tôi là một sinh vật trên đất liền ở địa cầu, đừng mang sinh vật trong nước ra chống đỡ! ! Trong khoảng thời gian này, bụng của lão tử không phải tôm hùm chính là cua chân dài! Dạ dày thật sự không chịu nổi! Hôm nay cho dù chết lão tử cũng không ăn! Muốn ăn, mọi người đi ăn đi!" Tô Lạc Hoành phát giận! ! Anh rất tức giận! ! Rất tức giận!
"Vậy muốn như thế nào!" Lâm Sở Nhai nói, thật sự không còn cách nào với anh.
"Lão tử muốn ăn món ăn thái!"
"Ăn bằng tay?" Ba người đàn ông đồng thời kêu lên!
"Nếu như các người không thích, có thể ăn bằng chân!" Tô Lạc Hoành sải bước đi về phía trước! !
Ba người Lâm Sở Nhai nhìn anh, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Muốn anh em hay là muốn cua chân dài Nhật Bản, chính các người chọn!" Tô Lạc Hoành lại uy hiếp nói.
"Muốn anh em làm cái gì? Có thể ăn cơm sao?" Có người sau lưng lạnh lùng nói.
"Mẹ nó, người nào lắm mồm!" Tô Lạc Hoành lập tức xoay người, lại nhìn thấy Trang Hạo Nhiên lạnh lùng đi tới, anh lập tức sững sờ, gọi nhỏ: "Lão đại. . . . . ."
Đám người Lâm Sở Nhai cũng xoay người, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên cũng sững sờ, cười gọi: "Lão đại!"
"Đang nói chuyện gì?" Trang Hạo Nhiên lạnh lùng hỏi.
" Đang nói ăn cơm trưa ở nơi nào. . . . . ." Lâm Sở Nhai nhìn vẻ mặt anh, ngơ ngác nói.
"Ừm! Tốt!" Trang Hạo Nhiên đột nhiên xoay người, nói: "Vậy thì đi thôi."
"Đi đâu?" Tô Lạc Hoành ngạc nhiên hỏi.
"Ăn cơm trưa . . . . . ." Trang Hạo Nhiên nói.
"Bên kia không có phòng ăn . . . . . ." Lâm Sở Nhai đáng yêu nói.
"Tại sao không có? Phòng ăn nhân viên!" Trang Hạo Nhiên đã đi tới đầu kia.
"À? Phòng ăn nhân viên?" Bọn Lâm Sở Nhai quen ăn mát, uống cay, mất hồn nhìn về phía anh.
"Muốn công việc hay là muốn món thái, chính các người chọn!" Tiếng của Trang Hạo Nhiên ở xa xa truyền đến! !
Phòng ăn nhân viên náo nhiệt.
Nhã Tuệ và Mạn Hồng còn có đaám người Từ Trạch Minh đã nhận thức ăn, ngồi chung một chỗ vừa nói vừa cười, Đường Khả Hinh và Tiểu Nhu cũng ngồi ở trong đó nhưng tinh thần có chút không tốt, cầm đôi đũa, xới cơm, lùa từng chút vào trong miệng.
Trần Mạn Hồng nói chuyện với Từ Trạch Minh về chiếc nhẫn kim cương 8 Karla thì nở nụ cười đắc ý làm cho Nhã Tuệ cũng hạnh phúc thay cho bạn thân.
"Khả Hinh?" Trần Mạn Hồng đột nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, gọi nhỏ.
"À?" Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trần Mạn Hồng, miễn cưỡng nở nụ cười đáp: "Có chuyện gì sao?"
"Muốn nhờ cô một chuyện" Trần Mạn Hồng nhìn về phía cô cười nói.
"Chị nói đi. . . . . ." Đường Khả Hinh cung kính nói.
"Hôm nay cô phải cùng Laurence tiên sinh đi Nhà hàng Pháp chúng ta hầu rượu có đúng không?" Trần Mạn Hồng nhìn về phía cô, mỉm cười hỏi.
"Phải . . . . ." Đường Khả Hinh gật đầu.
"Đến lúc đó cô đi qua tiệm châu báu "Phạm khắc". . . . . . Anh Kiệt đặt cho tôi một đôi vòng tai kim cương, 3 giờ lấy, đến lúc đó cô có thể giúp tôi đi lấy về hay không? Tối hôm nay tôi có thể phải bận đến 12 giờ. . . . . ." Trần Mạn Hồng có chút áy náy nhìn về phía cô, cười nói.
"À. . . . . . Tốt!" Đường Khả Hinh cười gật đầu.
"Cám ơn nhé!" Trần Mạn Hồng cười nói.
"Không cần khách sáo. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười nhẹ cúi đầu.
"Lúc cầm cẩn thận một chút, đừng để mất." Nhã Tuệ nhìn về phía Khả Hinh, mỉm cười nói.
"Ừm. . . . . ." Đường Khả Hinh nhàn nhạt đáp lời, cầm đũa lên, lại nhẹ nhàng lùa một chút cơm ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, bên ngoài phòng ăn đột nhiên truyền đến một trận xôn xao.
"Tổng Giám đốc và Phó Tổng Giám đốc tới phòng ăn ăn cơm!" Có người từ bên ngoài chạy vào nói!
"À?" Bọn Trần Mạn Hồng ngồi dựa vào cạnh cửa, có chút kinh ngạc nói: "Lại tới! ? Lần trước không phải anh ấy đã tới sao? Lần này tới nữa?"
Quản lý Bộ phận cây cảnh lập tức bưng khay đồ ăn, có chút căng thẳng nói: "Không phải Tổng Giám đốc Tưởng! Là Tổng Giám đốc Trang! Còn có bốn Phó tổng đều tới!"
Cả phòng ăn đều cho nổ tung! !
Tất cả nhân viên rối rít loạn xạ kêu lên, Tào Ngọc Tinh ngồi ở đầu đó, cau mày nói: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Phòng ăn nhân viên được hoan nghênh như vậy từ lúc nào? Tôi cảm thấy lão đầu bếp làm món ăn không hề có chút tiến bộ! Ăn không ngon chút nào!"
Từ Trạch Minh cũng có chút căng thẳng nói: "Trời ạ! ! Phòng ăn nhân viên do Bộ phận nào quản lý?"
Mọi người cùng nhau im lặng nhìn về phía anh. Trần Mạn Hồng hết buồn cười nhìn về phía anh, nói: "Anh đó ! Quản lý quầy tiếp tân!"
Rầm rầm rầm! Từ Trạch Minh giật mình, liền vội vàng đứng lên, thật nhanh đi về phía phòng bếp, nói thật, Tưởng Thiên Lỗi người là cẩn thận, cũng không bắt bẻ, đối đãi nhân viên, thật ra rất tha thứ, nhưng ánh mắt Trang Hạo Nhiên rất sắc bén, trong lúc anh lơ đãng, quét mắt nhìn chi tiết rất nhỏ tiết , mặc dù không truy cứu, nhưng tính nguyên tắc rất nặng, chỉ sợ anh ấy mất hứng một cái, quở trách thì phiền toái. Hơn nữa anh ấy cũng không phải là cấp trên trực tiếp, nếu bị bắt được, càng nguy hiểm hơn.
Từ Trạch Minh nhào vào phòng bếp thật nhanh, yêu cầu tất cả đầu bếp đều mặc chỉnh tề, thậm chí sửa sang lại sợi tóc bạc trên trán lão đầu bếp. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn thấy phòng ăn mới vừa còn náo nhiệt, lập tức yên lặng lại, cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn về phía lối vào. Chỉ chốc lát, quả nhiên nghe được một loạt tiếng bước chân, không đến bao lâu. . . . . .
Trang Hạo Nhiên một mình đi trước, mặc tây trang màu đen, áo sơ mi đen, đeo cà vạt màu bạc, nụ cười nhiệt tình thường ngày trở nên nghiêm túc, tác phong nghiêm nghị, khí thế đi vào, đi theo phía sau là mấy người Lâm Sở Nhai, khí thế mạnh mẽ. . . . . .
Đồng nhất, làm Từ Trạch Minh hoảng sợ đứng ở bên cửa, vội vàng cúi đầu gọi nhỏ: "Tổng Giám đốc!"
"Ừ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lạnh nhạt lên tiếng trả lời.
Nhân viên cả phòng ăn, xoạt một cái đứng lên lần nữa, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cung kính gọi: "Tổng Giám đốc!"
"Ngồi đi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lộ ra nụ cười, nhìn về phía toàn thể nhân viên, hơi giơ tay nói: "Nghe nói lão đầu bếp phòng ăn chúng ta làm thức ăn không tệ, tới đây nếm thử một chút. Đừng căng thẳng, tiếp tục ăn đi."
"Vâng . . . . ." Toàn thể nhân viên đồng thời ngồi xuống, mọi người lại cầm đũa, nhẹ nhàng gắp thức ăn, ăn không biết ngon ngẩng đầu, tò mò nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Sắc mặt của Đường Khả Hinh tối sầm lại, tiếp tục ăn cơm của mình! Lúc này Nhã Tuệ cũng không nhịn được nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên hơi dịu lại, đi về phía cửa sổ phòng ăn chuyền món ăn, mỉm cười ngẩng đầu lên, vừa nhìn thực đơn trên cửa sổ, ánh mắt vừa nhìn về phía lão đầu bếp bên trong cửa sổ.
Lão đầu bếp lập tức có chút căng thẳng cúi thấp đầu.
"Lão đầu bếp. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn về phía ông, có chút thoải mái cười nói: "Không nên vén tóc chỉnh tề như vậy, sẽ rất khó chịu."
Lão đầu bếp lập tức lúng túng cúi đầu mỉm cười.
"Trang tổng này. . . . . ." Nhã Tuệ nhìn về phía bóng lưng cao lớn của Trang Hạo Nhiên, mỉm cười nói: "Trái lại rất. . . . . . Tỉ mỉ."
Đường Khả Hinh lập tức đen mặt, cầm đũa lên ăn cơm.
"Tỉ mỉ?" Trần Mạn Hồng đột nhiên nhìn về phía Nhã Tuệ, trêu chọc nói: "Không nên dùng loại từ ngữ kinh người này để hình dung anh ấy, mọi người chưa từng nghe nói truyền thuyết của anh ấy."
"Cái gì?" Nhã Tuệ quay đầu nhìn về phía Trần Mạn Hồng, biết cô làm ở khách sạn đã lâu, chứng kiến rất nhiều lãnh đạo nổi lên và cùng buồn bã sa sút, biết chuyện, cũng khá chính xác, liền mỉm cười hỏi.
"Đừng nhìn Tổng Giám đốc Trang ở trong nước, giống như chuyện gì cũng không để ý, đó là bởi vì không phải địa phương anh ấy quản lý, tôi có người bạn học đang làm quản lí tiếp tân ở Anh quốc, mỗi tháng kiểm tra, còn có điểm ghi chép hoạt động thực tế, dùng hết năng lực của cô ấy! Không cho phép nhân viên lười biếng, còn gọi là khảo hạch ma quỷ, mà tất cả khách sạn Hoàn Á ở châu âu đều nổi tiếng là Lhu Vô Trần." Trần Mạn Hồng cười cúi đầu cầm đũa lên ăn một hạt đậu phộng.
"Khu Vô Trần?" Nhã Tuệ tò mò nhìn về phía cô, hỏi.
"Chính là không nhiễm một hạt bụi!" Trần Mạn Hồng lại nhìn về phía mọi người, cười nói: "Nhất là khách sạn Anh quốc, nghe nói ngoài chiêu đãi thành viên hoàng thất, hoặc nguyên thủ các nước và khách quý, thậm chí mỗi nơi nghỉ lại đều không để cho cô thấy được một hạt bụi, tàn thuốc lá không quá ba mươi giây, cũng sẽ không để cho mọi người thấy bất kỳ một nhân viên nào ở trạng thái không tốt! Cũng không có hoa hồng héo tàn, đến ga giường không hề có nếp nhăn, cho đến cái ly trong suốt sạch sẽ, quản lý rất chặt chẽ, cho dù Trang tổng ở xa ngoài ngàn dặm, tiếng tăm vẫn có thể làm kinh sợ toàn bộ Châu Âu! Nhất là nổi tiếng trong việc bảo vệ môi trường! Mặc kệ nước uống hay thức ăn của khách, tất cả đều vô trùng, ở California bản thân anh ấy có một trăm vườn trái cây, toàn bộ bên trong trồng ăn trái cây khách thích! Gần đây ở Australia triển khai chuỗi khách sạn mới, trồng thực vật dây leo, bò đầy cả ngoài tường khách sạn, lớn mật đưa ra ý tưởng kiến trúc điều hoà không khí!"
Kỳ Gia Minh cũng cười nói: "Tôi bội phục nhất là ánh mắt sắc bén và tốc độ nắm bắt tin tức thị trường của anh ấy! Ý kiến về bảo vệ môi trường thế giới vừa qua, mặc dù có chuyên gia nói thật ra các-bon-đi ô-xít cũng không có nguy hại nặng nề như trong tưởng tượng của chúng ta, phủ định ý kiến nó là thủ phạm trực tiếp gây ra sự nóng lên của trái đất, nhưng mỗi lần luôn tung ra tin tức vô cùng chính xác, anh ấy tiến hành kế hoạch của mình!"
"Ý của anh nói. . . . . ." Nhã Tuệ có chút không thể tin nổi nói: "Khi anh ấy có kế hoạch, sẽ lợi dụng truyền thông làm ra tuyên truyền? Thậm chí. . . . . ."
"Kinh sợ sao!" Trần Mạn Hồng đột nhiên cười nói: "Cô cho rằng anh ấy chưa tới ba mươi tuổi có thể ngồi vào vị trí này, thật sự dựa vào cha? Người của Hội đồng quản trị không phải là những kẻ ngốc!"
"Một trăm vườn trái cây. . . . . ." Đối với chuyện này Tiểu Nhu cảm thấy hứng thú, cầm đũa lên, mơ tưởng cười nói: "Nếu như tôi ở bên cạnh vườn cây ăn quả, trồng một số loại gừng, đậu ..., thật tốt, gừng, đậu hưởng thụ ánh mặt trời tốt đẹp California, củ quả nhất định lớn hơn. . . . . ." Cô mơ mộng.
"Đem đầu óc của cô đi trồng, xem hưởng thụ một chút ánh mặt trời California có thể lớn lên một chút, cứu mạng cô được hay không!" Trần Mạn Hồng không khách khí nhìn cô nói!
Phốc! Mọi người cùng nhau cười!
"Nhưng. . . . . ." Kỳ Gia Minh vừa ăn cơm, vừa ngạc nhiên nói: "Người như vậy, vì sao muốn tới phòng ăn chúng ta ăn cơm?"
"Tôi làm sao biết? Dù sao không phải là bởi vì tôi, Cũng sẽ không tới bàn của chúng ta!" Trần Mạn Hồng bật cười nói.
"Nếu quả thật tới đây?" Tiểu Nhu trợn mắt nhìn hướng cô nói.
"Làm sao có thể? Trừ khi Anh Kiệt của tôi nhớ tôi," Trần Mạn Hồng nói xong, nở nụ cười.
Đường Khả Hinh nghe bọn họ nói vậy, liền không nhịn được ngẩng đầu lên, lạnh lùng chuyển mắt nhìn về phía người kia.
"Bánh gạo thịt bò, cá Tây Hồ sốt chua, thịt heo Đông Ba, thịt cừu rán, đậu hũ chiên, đậu hũ trộn salad, cá nấu cải chua, gà ướp bạc hà, vịt nấu gừng, canh thịt bò. . . . . . Cái gì cũng không tệ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.
Lão đầu bếp có chút căng thẳng nở nụ cười, xoa xoa mồ hôi trên trán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lấy gà bạc hà, bánh gạo thịt bò, đậu hũ trộn salad, vịt nấu gừng. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nói.
"Vâng, vâng, vâng!" Lão đầu bếp lập tức đi chuẩn bị.
Trang Hạo Nhiên xoay người, nhìn về phía bọn Tào Anh Kiệt ngây ngô đứng ở một bên, vẫn ngạc nhiênkì quái nhìn mình, anh liền trực tiếp nói: "Gọi thức ăn đi?" Muốn cút ra khỏi Hoàn Cầu rồi, đúng không?
Lâm Sở Nhai lập tức tiến lên, nói: "Được, được, được! Gọi thức ăn!"
Thật ra bốn người mặc dù cao giọng, vẫn không quen bưng khay thức ăn ăn cơm dưới con mắt rất nhiều người và nhiều nhân viên, nếu để cho những minh tinh kia thấy được, rất mất mặt mũi !
Tiểu Nhu cắn đũa, nhìn nhân viên hai bên phòng ăn một chút, tất cả đều ngồi đầy, tò mò nói: "Không có chỗ ngồi trống rồi ! Bọn họ ngồi nơi nào?"
"Dù sao sẽ không tới chỗ của chúng ta!" Kỳ Gia Minh chỉ muốn chăm chú ăn cơm.
Trang Hạo Nhiên bưng khay thức ăn, dừng lại ở nơi đó, nhìn toàn trường một vòng. Tất cả nhân viên, hô to một tiếng, toàn thể đứng lên, nhường chỗ cho Tổng Giám đốc.
"Ngồi đi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lại giơ tay, để cho bọn họ ngồi xuống, đừng căng thẳng. Mọi người nhìn nhau, cũng không dám ngồi. . . . . .
"Ngồi đi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười nói.
Lúc này mọi người mới yên lặng ngồi xuống, nói nhỏ, Tổng Giám đốc sẽ ngồi ở chỗ nào? Hai mắt Trang Hạo Nhiên khẽ xoay tròn, lưu ý mỗi bàn ăn, rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh cùng Trần Mạn Hồng ngồi một bàn, chen chúc ở giữa, đang cầm đũa xới cơm, ánh mắt anh dịu dàng chợt lóe, không lên tiếng, cầm khay trực tiếp đi về phía bàn của bọn người Trần Mạn Hồng. . . . . .
Đám người ở bàn của Trần Mạn Hồng đang muốn yên lặng dùng cơm, sau đó trong lúc Kỳ Gia Minh đang cắn cà ri thịt bò, còn chưa nhai, liền nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang cầm khay, đi về phía mình, hai mắt của anh trừng to, lập tức ném đôi đũa, bưng khay lên, chen vào bàn của ông chú bộ phận cây cảnh ở đối diện! !
Người cả bàn cũng hô to một tiếng, đều giống như gặp ma, bưng khay lên, lập tức tránh ra! !
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, trong chớp mắt không thể tin nổi trợn to hai mắt, đã thấy bàn ăn to lớn lập tức trống không, tất cả mọi người đều đi hết, chỉ để lại mình và Nhã Tuệ, sau đó nóng mắt nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang cầm khay đi tới, ngồi ở đối diện với mình, cùng phía Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ đáng thương.
Nhã Tuệ không nói nên nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhìn ánh mắt cô căng thẳng, đột nhiên miễn cưỡng mỉm cười, nói: "Tôi . . . . . Cảm thấy nơi này quá chật, tôi chuyển sang nơi khác." Cô không chịu nổi, bưng cái khau thiết chen chúc cùng Mạn Hồng ở phía xa!
"Này!" Đường Khả Hinh lập tức nhìn về phía bạn thân, mặt đỏ lên!
Bốn người đàn ông Lâm Sở Nhai, ai cũng biết Trang Hạo Nhiên có tâm sự, không dám đi qua, lại cùng chen chúc với chị dâu Mạn Hồng, một bàn tám người, ngồi thành mười sáu người! Làm cho chú chăm sóc cây cảnh hoảng sợ cũng không dám ăn, đầu đầy mồ hôi.
Cả phòng ăn, trăm hoa đua nở, chỉ chừa một bàn ở giữa trống trơn, chỉ ngồi hai người. người cả phòng ăn đều rất tò mò nhìn hai người bọn họ.
Đường Khả Hinh lạnh lùng nhìn anh một cái, lại tức giận cầm đũa lên, gắp một miếng thịt gà ăn.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, cũng im lặng cầm đũa lên, gắp một khối đậu hũ gạo ăn, nhai nhẹ, giống như rất hưởng thụ mùi vị của nó, dừng lại một lát, rốt cuộc nói: "Còn sức sống à?"
Đường Khả Hinh không nói lời nào. Trang Hạo Nhiên lùa cơm vào trong miệng nhai, thấy đĩa gừng ngọt của Khả Hinh, đoán chừng là làm điểm tâm cho mình giữ lại, liền muốn đưa đũa gắp. . . . . .
Chát!
Đường Khả Hinh dùng đôi đũa gạt đôi đũa của anh! Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô. Đường Khả Hinh tiếp tục ăn từng ngụm từng ngụm, còn chưa có nuốt xuống, lại cầm muỗng, múc một muỗng cơm lớn hơn bỏ vào miệng, ăn mặt không lộ vẻ gì, xem đối phương như trong suốt.
Trang Hạo Nhiên cầm đôi đũa, khẽ tựa vào trên bàn ăn, nhìn cô. Trong miệng Đường Khả Hinh đã chất đầy thịt vịt, lại gắp lên miếng thịt gà kho, nhét vào miệng, tuyệt không để cho mình có cơ hội nói chuyện!
Trang Hạo Nhiên chậm rãi cầm chén canh nóng hổi của mình, đưa tới trước mặt cô. Đường Khả Hinh lập tức cầm nó, phịch một tiếng, nện trở về trước bàn của anh, không cho chút mặt mũi! .
Người cả phòng ăn đều giật mình, mọi người cũng cắn đôi đũa, nhìn về phía cô! Tức giận thành ra như vậy?
Trang Hạo Nhiên nóng mắt nhìn cô, đè nén lửa giận!
Không khí càng ngày càng căng thẳng, nhân viên cả phòng ăn nhìn bộ dáng ngang ngược của Đường Khả Hinh, cũng trợn mắt hốc mồm.
"Này. . . . . ." Trần Mạn Hồng dựa vào hướng Tào Anh Kiệt, khe khẽ nói: "Hai người bọn họ xảy ra chuyện gì?"
"Anh cũng không biết, sáng sớm hôm nay, lão đại ngủ dậy đã khác lạ . . . . . ." Tào Anh Kiệt nói, lắc đầu một cái.
"Bọn họ giống như ăn gừng!" Trần Mạn Hồng khe khẽ nói xong, lại nhìn về phía Nhã Tuệ, vẻ mặt lo lắng, nói: "Thân ái, con bé Khả Hinh tức giận cũng không nhỏ đấy. . . . . ."
"Cá tính cô ấy rất quật cường, con lừa cũng kéo không trở lại!" Nhã Tuệ bất đắc dĩ nói.
Mọi người cùng nhau lặng lẽ quay đầu, nhìn về phía bọn họ.
"Phần của cô đâu?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, rốt cuộc không nhịn được nói.
". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh cầm muỗng, lại múc một muỗng cơm, nhét vào miệng, sau đó cầm đĩa ớt xanh nhỏ nhỏ nhét hết vào trong miệng, cũng không sợ cay, lại ăn từng miếng từng miếng gà hầm rượu, không cho mình có cơ hội nói chuyện!
Một cơn tức giận dâng lên!
Trang Hạo Nhiên vừa nhai đậu hũ gạo, vừa nhìn cô !
Đường Khả Hinh ăn sạch sẽ cơm và thức ăn trong khay rất nhanh, sau đó bưng chén canh, uống từng ngụm từng ngụm xong, bộp một tiếng, nện chén xuống, liền đứng lên, lạnh lùng đi ra ngoài!
Trang Hạo Nhiên lập tức vươn tay, chặn ngang bàn, kéo cô ngồi xuống!
Đường Khả Hinh lập tức hất tay của anh ra, vẻ mặt cứng ngắc, nhất định đứng lên, đi ra ngoài!
"Ngồi xuống! ! !" Trang Hạo Nhiên đột nhiên tức giận nện đũa xuống bốp một tiếng vang dội cả phòng ăn, nhìn Đường Khả Hinh lạnh lùng rống lên! !
Người cả phòng ăn đều hoảng sợ !
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro