Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Ngừng lại
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
Phòng bệnh VIP của biệt thự, một con chim xanh, sợ hãi bay đi.
"Cậu không phải là yêu tôi sao? Sao lại không phải là tôi?" Tưởng
Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen ủi thẳng, dường như suốt
một đêm không ngủ, mở nút áo trước ngực, đang nho nhã ngồi trên ghế bên
cạnh giường, hơi nghiêng người yếu ớt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên hỏi.
Trang Hạo Nhiên mặc trang phục bệnh nhân màu trắng, trải qua một đêm cấp cứu, vẫn có vài phần tiều tụy, nằm trên giường bệnh, thở dốc một cái, mới nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cười như không cười nói: "Anh ăn mặc mập mờ như thế, tôi có chút sợ hãi..."
Tưởng Thiên Lỗi vừa nghe lời này, liền tức khắc bộc lộ vẻ mặt không thể chịu nổi anh, tay chống trên đệm giường làm bộ muốn đứng lên, lại ghét bỏ tức giận nói: "Chú dì, còn có cha mẹ tôi biết cậu không sao, vừa mới đi không lâu..."
Trang Hạo Nhiên có chút cảm động cầm tay anh, mặt bộc lộ chút ái muội, khẽ cắn môi dưới, nói: "Anh... Anh... Anh mặc thành như vậy, bên cạnh tôi suốt đêm sao?"
Tưởng Thiên Lỗi hất mạnh tay anh ra, tức giận nói: "Chẳng lẽ cậu muốn tôi cởi hết rồi bên cạnh cậu cả đêm sao?"
"Không cần như vậy, quá bại hoại rồi! !" Trang Hạo Nhiên tức khắc kéo chăn đệm, che chặt trên lồng ngực mình.
"Sắp chết lại còn không đứng đắn như vậy! !" Tưởng Thiên Lỗi tức giận lại muốn đi ra khỏi phòng bệnh...
"Này, chờ một chút! !" Trang Hạo Nhiên nắm chặt tay anh, bộc lộ một chút trêu đùa, nhưng vẫn rất nghiêm túc, và khẩn trương hỏi: "Khả Hinh thế nào rồi ?"
Tưởng Thiên Lỗi dừng lại một lúc, mới cúi đầu nhìn về phía anh, hơi bộc lộ một chút bất đắc dĩ nói: "Cô ấy không sao, cậu anh hùng cứu mỹ nhân như vậy , cô ấy còn có thể gặp chuyện không may sao? Tối hôm qua cô ấy cũng qua thăm cậu, khóc thật lâu, ba giờ sáng mới quay về ngủ, lúc này mới tám giờ sáng, dự đoán còn chưa thức dậy đâu, có muốn tôi giúp cậu đi xem một chút không?"
"Không cần..." Trang Hạo Nhiên thở dốc, yên tâm nói.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn người này, lúc nhỏ cùng cậu ta ăn cơm, chưa từng nhận được một miếng thịt trong chén cậu ta, nhìn người này vừa sống lại, lại là vẻ mặt không đứng đắn, liền trực tiếp nói: "Không sao là tốt rồi, không uổng công tôi trông giữ cậu cả đêm, nếu thật sự xảy ra chuyện, tôi cũng có chút bận rộn rồi."
Anh nói xong, người vừa muốn đi ra...
"Chờ một chút! !" Trang Hạo Nhiên thoáng cái lại thâm tình nắm tay anh.
"Làm gì?" Tưởng Thiên Lỗi tức khắc hất mạnh tay anh ra, có chút tức giận hỏi.
Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên lại bộc lộ dáng vẻ tiều tụy cùng mệt mỏi, lại mang theo vài phần đáng thương, nhìn về phía anh khàn khàn nói: "Anh thương tôi, tội nghiệp tôi, tôi lúc trước vẫn cả ngày bận rộn đến tận hôm qua, lại cho tới hôm nay, thật sự là quá đói ..."
Lông mi Tưởng Thiên Lỗi nhẹ chớp, mặt bộc lộ một chút cổ quái nhìn về phía anh, hỏi: "Sau đó thì sao?"
Trang Hạo Nhiên lại dáng vẻ tội nghiệp, nhếch nhẹ cánh môi trắng bệch, liếc về phía bàn cơm bên cạnh giường di động, đặt cháo cùng điểm tâm ăn sáng mà dì Lý đã nấu sáng nay đưa tới, nuốt một cái nơi cổ họng, nói: "Tôi đói bụng..."
"Đói bụng, thì cậu mau ăn đi! !" Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp tức giận nói.
"Nhưng mà hai tay của tôi... Không biết xảy ra chuyện gì, không có chút sức lực nào…” Trang Hạo Nhiên vẫn nằm trên giường bệnh, hai tay vô lực đặt hai bên, tỏ vẻ khó chịu nuốt cổ họng một cái.
Tưởng Thiên Lỗi trầm mặc nhìn anh, nhớ tới đêm qua Tô Thụy Kỳ gắng hết sức cấp cứu, đúng là tiêm cho anh một liều thuốc tê không hề nhẹ, huống chi, anh lại tung mình xuống biển cứu tài xế và Khả Hinh, lúc ngoi lên, thể lực đã tiêu hao.
"Nhanh lên một chút! ! Mau giúp tôi! Đói chết mất! Tôi muốn ăn cháo dì Lý nấu!" Trang Hạo Nhiên hối thúc Tưởng Thiên Lỗi.
"Cậu thực sự là khắc tinh trong đời tôi! !" Tưởng Thiên Lỗi bộc lộ vẻ khó hiểu, cất bước đi về phía bàn ăn kia, kéo mạnh nó qua bên này.
Trang Hạo Nhiên nhìn dáng vẻ này của anh, nhịn không được lại cười trộm .
Tưởng Thiên Lỗi cả khuôn mặt căng thẳng, kéo bàn ăn dời về phía bên giường, lại lắc giá đỡ bên giường, để cho thân thể Trang Hạo Nhiên hơi dịch chuyển lên, mới cầm một chén sứ trắng nhỏ, múc một chút cháo nóng thơm ngon, thái độ đầy sự không cam tâm tình nguyện, đưa về phía anh nói: "Ăn đi! !"
Trang Hạo Nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi đưa qua một chén cháo thơm ngon lại nóng hổi, ngẩng đầu làm nũng nhìn anh, có chút đáng thương nói: "Nếu như tự tôi có thể ăn, còn muốn anh bưng qua đây làm gì chứ?"
Tưởng Thiên Lỗi tức khắc nóng mắt, cho là mình nghe lầm nói: "Chẳng lẽ cậu còn muốn tôi đút cho cậu sao?"
Trang Hạo Nhiên lại ra vẻ tội nghiệp nhìn về phía anh, nói: "Không được sao?"
"Cậu thật là đáng ghê tởm buồn nôn, sáng nay tôi vẫn chưa dùng điểm tâm đâu đấy!" Tưởng Thiên Lỗi phịch một tiếng nện mạnh chén cháo kia xuống, nổi giận nói: "Tôi cho điều dưỡng qua đây đút cho cậu!"
"Tôi không muốn các cô ấy! Đầu ngón tay toàn mùi thuốc khó chịu!" Trang Hạo Nhiên từ nhỏ sợ nhất ngửi thấy mùi thuốc, vì không muốn vào bệnh viện, cho nên mỗi ngày đều tập thể hình.
"Cậu..." Tưởng Thiên Lỗi không có cách nào đành nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhất thời lại ngẩng đầu, nhìn anh, mang theo vài phần khẩn cầu nói: "Nhanh lên một chút! ! Đói chết rồi!"
Tưởng Thiên Lỗi thực sự lửa giận ngút trời, nhưng với người này không còn cách nào khác khác, nhìn cậu ta hôm qua được bác sĩ cấp cứu như vậy, thiếu chút nữa tính mạng đã bị đe dọa, vẫn có chút không đành lòng, thở dốc, rồi lại thở dốc, vẫn còn tức giận ngồi bên giường, bất đắc dĩ nâng chén cháo kia lên, đen mặt cầm thìa, vô cùng tức giận trộn trộn cháo nóng bốc hơi nghi ngút, cuối cùng mới múc lên một thìa, đưa tới bên miệng người này, nói: "Ăn a! !"
Trang Hạo Nhiên mặt nhịn không được tươi cười, lại nhìn thìa cháo hoa đang nóng hổi, lại ngẩng đầu ra lệnh nói: "Thổi một chút đã!"
"Cậu..." Tưởng Thiên Lỗi tay cầm thìa, nóng mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn nét mặt tái nhợt tiều tụy kia, đành phải cúi đầu, thổi thổi cháo nóng, mới lại đưa đến gần miệng anh, nói: "Này! ! !"
Trang Hạo Nhiên lúc này mới vui vẻ cúi đầu, ăn xong thìa cháo kia, lập tức cảm thấy Thiên Lỗi tràn đầy tình yêu thương, hơi thở mang theo chút hạnh phúc, thật vui vẻ mà cười.
Tưởng Thiên Lỗi với vẻ mặt buồn nôn ghét bỏ nhìn anh một cái, lại muốn múc một thìa cháo...
"Cho chút đồ ăn ngũ sắc..." Cằm Trang Hạo Nhiên hướng về đĩa điểm tâm trên bàn ăn, lại làm nũng nói.
Tưởng Thiên Lỗi nheo mắt, thật sâu chăm chú trợn mắt liếc nhìn người này một cái, nhưng vẫn xoay người, cầm đũa lên gắp một chút cải bông, đưa đến bên miệng Trang Hạo Nhiên, không đợi anh há to miệng, liền nhét cả miếng vào trong!
"Ai!" Trang Hạo Nhiên hơi hé miệng nhai cải bông thơm ngon này, mới ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "Anh nhẹ chút."
Tưởng Thiên Lỗi không để ý đến anh, tiếp tục bưng chén, cầm thìa, múc một ít cháo, làm bộ thổi thổi, lại đưa tới bên miệng anh...
Trang Hạo Nhiên lại cười cúi đầu ăn.
Tưởng Thiên Lỗi biến sắc, hai tròng mắt lưu chuyển, nhớ ra chuyện gì đó, vừa thong thả khuấy cháo, lại múc một thìa đưa đến miệng anh, mới chậm rãi lên tiếng: "Chai rượu đỏ kia, cậu đã giấu đi đâu?"
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn anh, dường như không biết chuyện gì nói: "Anh nói cái gì? Chai rượu đỏ nào?"
Tưởng Thiên Lỗi ngước mắt, sắc mặt cứng lại nhìn chằm chằm về phía Trang Hạo Nhiên, yếu ớt nói: "Cậu đừng tưởng rằng, cậu có thể lừa gạt được người khác, cũng có thể giấu giếm được tôi. Lãnh Mặc Hàn tính tình làm việc cẩn thận, sao có thể xuất hiện người trong nội bộ của cậu ta mà phản bội? Uyển Thanh lại là cao thủ đọc được suy nghĩ người khác xuất sắc nhất thế giới này, bên cạnh cô ấy thực sự cũng sẽ không xuất hiện thuộc hạ như vậy. Cậu tốt nhất nên ngoan ngoãn đem chai rượu đỏ kia giao ra đây cho tôi, nó không phải của một mình cậu, Trang Hạo Nhiên!"
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, sắc mặt đột nhiên biến hóa, nhìn Tưởng Thiên Lỗi khẩn trương nói: "Anh nói cái gì? Ý của anh là nói... Rượu đỏ đã bị mất?"
Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày nhìn về phía anh! !
Mặt Trang Hạo Nhiên lập tức bộc lộ sự cẩn thận, lại nhanh chóng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi hỏi: "Tình huống cụ thể như thế nào, anh mau nói cho tôi biết!"
"Trang Hạo Nhiên! !" Tưởng Thiên Lỗi tức giận kêu tên anh! !
P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail : [email protected]
"Tôi thật sự không biết! !" Trang Hạo Nhiên tức khắc nhanh chóng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Hôm qua tôi cũng chỉ cố gắng cứu Khả Hinh và tài xế, làm gì có thời gian nghĩ đến chai rượu đỏ? Lúc tôi vừa lên thuyền cũng đã ngất xỉu, anh cũng biết mà?"
Tưởng Thiên Lỗi tức điên trong lòng, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên tức giận nói: "Hồi bé trong nhà trẻ, cậu có thể vừa chơi game, vừa xem phim hoạt hình, vừa chơi rùa, vừa làm bài tập, vừa muốn coi thường tôi! Tất cả mọi việc, toàn bộ cũng không hề ngừng lại! Chuyện rượu đỏ quan trọng như vậy, cậu sẽ vì cứu Khả Hinh cùng tài xế mà quên nó được sao? Rõ ràng chính là cậu cố ý rơi trong xe, sau đó làm cho người ta rơi xuống biển, sau đó diễn xuất thành một màn kịch như thế! !"
Trang Hạo Nhiên ha một tiếng bật cười, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "Thì ra anh hồi bé đã quan tâm đến tôi như vậy? Thế nhưng tôi trưởng thành, vẫn chỉ đối với một việc rất chuyên chú... Ví dụ như... Khả Hinh..."
Tưởng Thiên Lỗi sắc mặt cứng lại, phịch nện chén xuống, nhìn về phía anh tức giận hỏi: "Cậu có ý gì?"
"Ai, không nên tức giận mà!" Trang Hạo Nhiên lại trấn an anh, cười rộ lên nói: "Tôi thề! ! Tôi thề độc rằng, tôi thực sự thực sự không biết chuyện chai rượu đỏ kia!"
Tưởng Thiên Lỗi đưa tay chỉ vào mặt Trang Hạo Nhiên, nói: "Cậu đừng có không biết xấu hổ như vậy! ! Cậu cho là lấy được chai rượu đỏ, cậu có thể có được cả thế giới sao?"
Trang Hạo Nhiên vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, cười khổ nói: "Thiên Lỗi, tôi thực sự không biết... Tin tôi đi!"
Bộc lộ một cách thâm tình như vậy! !
Tưởng Thiên Lỗi trong nháy mắt đứng lên, cúi xuống tức giận nhìn anh, nói: "Tôi cảnh cáo cậu, Trang Hạo Nhiên! Tôi nói lại một lần nữa, chai rượu đỏ kia, không phải của một mình cậu ! ! Cậu tốt nhất ngoan ngoãn giao ra đây cho tôi, bằng không, đừng trách tôi không khách sáo! !"
Anh vừa dứt lời, liền tức khắc xoay người nhanh chóng đi ra ngoài, thậm chí phịch một tiếng đóng cửa lại! !
Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn Tưởng Thiên Lỗi đi ra ngoài, khuôn mặt vốn dĩ là vẻ đùa cợt, hai tròng mắt chợt lóe lên, sắc mặt dần thu lại, hiện ra vài phần có kế hoạch, vươn tay nâng chén cháo thơm ngon kia lên, vừa dùng thìa múc ăn, vừa nghĩ đên trước lúc hôm qua tự mình xuống biển, cùng Lãnh Mặc Hàn bạn bạc kế hoạch, mặt anh hơi bộc lộ vài phần thở phào nhẹ nhõm...
***
Bên ngoài phòng bệnh.
Viện trưởng vừa cùng vài vị giáo sư đi về phía trước, vừa thảo luận về chuyện bệnh tình của Trang Hạo Nhiên, thỉnh thoảng lại ngước mắt, nhìn thấy một y tá nào đó đang bưng thuốc đi về phía trước, hai mắt cô lưu chuyển qua mấy phần kế hoạch, ông ta lại cười cười, tiếp tục cùng giáo sư khác bàn về chuyện này...
Trang Hạo Nhiên mặc trang phục bệnh nhân màu trắng, trải qua một đêm cấp cứu, vẫn có vài phần tiều tụy, nằm trên giường bệnh, thở dốc một cái, mới nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cười như không cười nói: "Anh ăn mặc mập mờ như thế, tôi có chút sợ hãi..."
Tưởng Thiên Lỗi vừa nghe lời này, liền tức khắc bộc lộ vẻ mặt không thể chịu nổi anh, tay chống trên đệm giường làm bộ muốn đứng lên, lại ghét bỏ tức giận nói: "Chú dì, còn có cha mẹ tôi biết cậu không sao, vừa mới đi không lâu..."
Trang Hạo Nhiên có chút cảm động cầm tay anh, mặt bộc lộ chút ái muội, khẽ cắn môi dưới, nói: "Anh... Anh... Anh mặc thành như vậy, bên cạnh tôi suốt đêm sao?"
Tưởng Thiên Lỗi hất mạnh tay anh ra, tức giận nói: "Chẳng lẽ cậu muốn tôi cởi hết rồi bên cạnh cậu cả đêm sao?"
"Không cần như vậy, quá bại hoại rồi! !" Trang Hạo Nhiên tức khắc kéo chăn đệm, che chặt trên lồng ngực mình.
"Sắp chết lại còn không đứng đắn như vậy! !" Tưởng Thiên Lỗi tức giận lại muốn đi ra khỏi phòng bệnh...
"Này, chờ một chút! !" Trang Hạo Nhiên nắm chặt tay anh, bộc lộ một chút trêu đùa, nhưng vẫn rất nghiêm túc, và khẩn trương hỏi: "Khả Hinh thế nào rồi ?"
Tưởng Thiên Lỗi dừng lại một lúc, mới cúi đầu nhìn về phía anh, hơi bộc lộ một chút bất đắc dĩ nói: "Cô ấy không sao, cậu anh hùng cứu mỹ nhân như vậy , cô ấy còn có thể gặp chuyện không may sao? Tối hôm qua cô ấy cũng qua thăm cậu, khóc thật lâu, ba giờ sáng mới quay về ngủ, lúc này mới tám giờ sáng, dự đoán còn chưa thức dậy đâu, có muốn tôi giúp cậu đi xem một chút không?"
"Không cần..." Trang Hạo Nhiên thở dốc, yên tâm nói.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn người này, lúc nhỏ cùng cậu ta ăn cơm, chưa từng nhận được một miếng thịt trong chén cậu ta, nhìn người này vừa sống lại, lại là vẻ mặt không đứng đắn, liền trực tiếp nói: "Không sao là tốt rồi, không uổng công tôi trông giữ cậu cả đêm, nếu thật sự xảy ra chuyện, tôi cũng có chút bận rộn rồi."
Anh nói xong, người vừa muốn đi ra...
"Chờ một chút! !" Trang Hạo Nhiên thoáng cái lại thâm tình nắm tay anh.
"Làm gì?" Tưởng Thiên Lỗi tức khắc hất mạnh tay anh ra, có chút tức giận hỏi.
Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên lại bộc lộ dáng vẻ tiều tụy cùng mệt mỏi, lại mang theo vài phần đáng thương, nhìn về phía anh khàn khàn nói: "Anh thương tôi, tội nghiệp tôi, tôi lúc trước vẫn cả ngày bận rộn đến tận hôm qua, lại cho tới hôm nay, thật sự là quá đói ..."
Lông mi Tưởng Thiên Lỗi nhẹ chớp, mặt bộc lộ một chút cổ quái nhìn về phía anh, hỏi: "Sau đó thì sao?"
Trang Hạo Nhiên lại dáng vẻ tội nghiệp, nhếch nhẹ cánh môi trắng bệch, liếc về phía bàn cơm bên cạnh giường di động, đặt cháo cùng điểm tâm ăn sáng mà dì Lý đã nấu sáng nay đưa tới, nuốt một cái nơi cổ họng, nói: "Tôi đói bụng..."
"Đói bụng, thì cậu mau ăn đi! !" Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp tức giận nói.
"Nhưng mà hai tay của tôi... Không biết xảy ra chuyện gì, không có chút sức lực nào…” Trang Hạo Nhiên vẫn nằm trên giường bệnh, hai tay vô lực đặt hai bên, tỏ vẻ khó chịu nuốt cổ họng một cái.
Tưởng Thiên Lỗi trầm mặc nhìn anh, nhớ tới đêm qua Tô Thụy Kỳ gắng hết sức cấp cứu, đúng là tiêm cho anh một liều thuốc tê không hề nhẹ, huống chi, anh lại tung mình xuống biển cứu tài xế và Khả Hinh, lúc ngoi lên, thể lực đã tiêu hao.
"Nhanh lên một chút! ! Mau giúp tôi! Đói chết mất! Tôi muốn ăn cháo dì Lý nấu!" Trang Hạo Nhiên hối thúc Tưởng Thiên Lỗi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cậu thực sự là khắc tinh trong đời tôi! !" Tưởng Thiên Lỗi bộc lộ vẻ khó hiểu, cất bước đi về phía bàn ăn kia, kéo mạnh nó qua bên này.
Trang Hạo Nhiên nhìn dáng vẻ này của anh, nhịn không được lại cười trộm .
Tưởng Thiên Lỗi cả khuôn mặt căng thẳng, kéo bàn ăn dời về phía bên giường, lại lắc giá đỡ bên giường, để cho thân thể Trang Hạo Nhiên hơi dịch chuyển lên, mới cầm một chén sứ trắng nhỏ, múc một chút cháo nóng thơm ngon, thái độ đầy sự không cam tâm tình nguyện, đưa về phía anh nói: "Ăn đi! !"
Trang Hạo Nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi đưa qua một chén cháo thơm ngon lại nóng hổi, ngẩng đầu làm nũng nhìn anh, có chút đáng thương nói: "Nếu như tự tôi có thể ăn, còn muốn anh bưng qua đây làm gì chứ?"
Tưởng Thiên Lỗi tức khắc nóng mắt, cho là mình nghe lầm nói: "Chẳng lẽ cậu còn muốn tôi đút cho cậu sao?"
Trang Hạo Nhiên lại ra vẻ tội nghiệp nhìn về phía anh, nói: "Không được sao?"
"Cậu thật là đáng ghê tởm buồn nôn, sáng nay tôi vẫn chưa dùng điểm tâm đâu đấy!" Tưởng Thiên Lỗi phịch một tiếng nện mạnh chén cháo kia xuống, nổi giận nói: "Tôi cho điều dưỡng qua đây đút cho cậu!"
"Tôi không muốn các cô ấy! Đầu ngón tay toàn mùi thuốc khó chịu!" Trang Hạo Nhiên từ nhỏ sợ nhất ngửi thấy mùi thuốc, vì không muốn vào bệnh viện, cho nên mỗi ngày đều tập thể hình.
"Cậu..." Tưởng Thiên Lỗi không có cách nào đành nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhất thời lại ngẩng đầu, nhìn anh, mang theo vài phần khẩn cầu nói: "Nhanh lên một chút! ! Đói chết rồi!"
Tưởng Thiên Lỗi thực sự lửa giận ngút trời, nhưng với người này không còn cách nào khác khác, nhìn cậu ta hôm qua được bác sĩ cấp cứu như vậy, thiếu chút nữa tính mạng đã bị đe dọa, vẫn có chút không đành lòng, thở dốc, rồi lại thở dốc, vẫn còn tức giận ngồi bên giường, bất đắc dĩ nâng chén cháo kia lên, đen mặt cầm thìa, vô cùng tức giận trộn trộn cháo nóng bốc hơi nghi ngút, cuối cùng mới múc lên một thìa, đưa tới bên miệng người này, nói: "Ăn a! !"
Trang Hạo Nhiên mặt nhịn không được tươi cười, lại nhìn thìa cháo hoa đang nóng hổi, lại ngẩng đầu ra lệnh nói: "Thổi một chút đã!"
"Cậu..." Tưởng Thiên Lỗi tay cầm thìa, nóng mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn nét mặt tái nhợt tiều tụy kia, đành phải cúi đầu, thổi thổi cháo nóng, mới lại đưa đến gần miệng anh, nói: "Này! ! !"
Trang Hạo Nhiên lúc này mới vui vẻ cúi đầu, ăn xong thìa cháo kia, lập tức cảm thấy Thiên Lỗi tràn đầy tình yêu thương, hơi thở mang theo chút hạnh phúc, thật vui vẻ mà cười.
Tưởng Thiên Lỗi với vẻ mặt buồn nôn ghét bỏ nhìn anh một cái, lại muốn múc một thìa cháo...
"Cho chút đồ ăn ngũ sắc..." Cằm Trang Hạo Nhiên hướng về đĩa điểm tâm trên bàn ăn, lại làm nũng nói.
Tưởng Thiên Lỗi nheo mắt, thật sâu chăm chú trợn mắt liếc nhìn người này một cái, nhưng vẫn xoay người, cầm đũa lên gắp một chút cải bông, đưa đến bên miệng Trang Hạo Nhiên, không đợi anh há to miệng, liền nhét cả miếng vào trong!
"Ai!" Trang Hạo Nhiên hơi hé miệng nhai cải bông thơm ngon này, mới ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "Anh nhẹ chút."
Tưởng Thiên Lỗi không để ý đến anh, tiếp tục bưng chén, cầm thìa, múc một ít cháo, làm bộ thổi thổi, lại đưa tới bên miệng anh...
Trang Hạo Nhiên lại cười cúi đầu ăn.
Tưởng Thiên Lỗi biến sắc, hai tròng mắt lưu chuyển, nhớ ra chuyện gì đó, vừa thong thả khuấy cháo, lại múc một thìa đưa đến miệng anh, mới chậm rãi lên tiếng: "Chai rượu đỏ kia, cậu đã giấu đi đâu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn anh, dường như không biết chuyện gì nói: "Anh nói cái gì? Chai rượu đỏ nào?"
Tưởng Thiên Lỗi ngước mắt, sắc mặt cứng lại nhìn chằm chằm về phía Trang Hạo Nhiên, yếu ớt nói: "Cậu đừng tưởng rằng, cậu có thể lừa gạt được người khác, cũng có thể giấu giếm được tôi. Lãnh Mặc Hàn tính tình làm việc cẩn thận, sao có thể xuất hiện người trong nội bộ của cậu ta mà phản bội? Uyển Thanh lại là cao thủ đọc được suy nghĩ người khác xuất sắc nhất thế giới này, bên cạnh cô ấy thực sự cũng sẽ không xuất hiện thuộc hạ như vậy. Cậu tốt nhất nên ngoan ngoãn đem chai rượu đỏ kia giao ra đây cho tôi, nó không phải của một mình cậu, Trang Hạo Nhiên!"
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, sắc mặt đột nhiên biến hóa, nhìn Tưởng Thiên Lỗi khẩn trương nói: "Anh nói cái gì? Ý của anh là nói... Rượu đỏ đã bị mất?"
Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày nhìn về phía anh! !
Mặt Trang Hạo Nhiên lập tức bộc lộ sự cẩn thận, lại nhanh chóng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi hỏi: "Tình huống cụ thể như thế nào, anh mau nói cho tôi biết!"
"Trang Hạo Nhiên! !" Tưởng Thiên Lỗi tức giận kêu tên anh! !
P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail : [email protected]
"Tôi thật sự không biết! !" Trang Hạo Nhiên tức khắc nhanh chóng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Hôm qua tôi cũng chỉ cố gắng cứu Khả Hinh và tài xế, làm gì có thời gian nghĩ đến chai rượu đỏ? Lúc tôi vừa lên thuyền cũng đã ngất xỉu, anh cũng biết mà?"
Tưởng Thiên Lỗi tức điên trong lòng, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên tức giận nói: "Hồi bé trong nhà trẻ, cậu có thể vừa chơi game, vừa xem phim hoạt hình, vừa chơi rùa, vừa làm bài tập, vừa muốn coi thường tôi! Tất cả mọi việc, toàn bộ cũng không hề ngừng lại! Chuyện rượu đỏ quan trọng như vậy, cậu sẽ vì cứu Khả Hinh cùng tài xế mà quên nó được sao? Rõ ràng chính là cậu cố ý rơi trong xe, sau đó làm cho người ta rơi xuống biển, sau đó diễn xuất thành một màn kịch như thế! !"
Trang Hạo Nhiên ha một tiếng bật cười, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "Thì ra anh hồi bé đã quan tâm đến tôi như vậy? Thế nhưng tôi trưởng thành, vẫn chỉ đối với một việc rất chuyên chú... Ví dụ như... Khả Hinh..."
Tưởng Thiên Lỗi sắc mặt cứng lại, phịch nện chén xuống, nhìn về phía anh tức giận hỏi: "Cậu có ý gì?"
"Ai, không nên tức giận mà!" Trang Hạo Nhiên lại trấn an anh, cười rộ lên nói: "Tôi thề! ! Tôi thề độc rằng, tôi thực sự thực sự không biết chuyện chai rượu đỏ kia!"
Tưởng Thiên Lỗi đưa tay chỉ vào mặt Trang Hạo Nhiên, nói: "Cậu đừng có không biết xấu hổ như vậy! ! Cậu cho là lấy được chai rượu đỏ, cậu có thể có được cả thế giới sao?"
Trang Hạo Nhiên vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, cười khổ nói: "Thiên Lỗi, tôi thực sự không biết... Tin tôi đi!"
Bộc lộ một cách thâm tình như vậy! !
Tưởng Thiên Lỗi trong nháy mắt đứng lên, cúi xuống tức giận nhìn anh, nói: "Tôi cảnh cáo cậu, Trang Hạo Nhiên! Tôi nói lại một lần nữa, chai rượu đỏ kia, không phải của một mình cậu ! ! Cậu tốt nhất ngoan ngoãn giao ra đây cho tôi, bằng không, đừng trách tôi không khách sáo! !"
Anh vừa dứt lời, liền tức khắc xoay người nhanh chóng đi ra ngoài, thậm chí phịch một tiếng đóng cửa lại! !
Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn Tưởng Thiên Lỗi đi ra ngoài, khuôn mặt vốn dĩ là vẻ đùa cợt, hai tròng mắt chợt lóe lên, sắc mặt dần thu lại, hiện ra vài phần có kế hoạch, vươn tay nâng chén cháo thơm ngon kia lên, vừa dùng thìa múc ăn, vừa nghĩ đên trước lúc hôm qua tự mình xuống biển, cùng Lãnh Mặc Hàn bạn bạc kế hoạch, mặt anh hơi bộc lộ vài phần thở phào nhẹ nhõm...
***
Bên ngoài phòng bệnh.
Viện trưởng vừa cùng vài vị giáo sư đi về phía trước, vừa thảo luận về chuyện bệnh tình của Trang Hạo Nhiên, thỉnh thoảng lại ngước mắt, nhìn thấy một y tá nào đó đang bưng thuốc đi về phía trước, hai mắt cô lưu chuyển qua mấy phần kế hoạch, ông ta lại cười cười, tiếp tục cùng giáo sư khác bàn về chuyện này...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro