Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Nhậm Tử Hiền
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
Phòng thay quần áo nhân viên, toilet!
Trần Mạn Hồng và Nhã Tuệ hai người ôm vai, tựa vào hai bên, nghe người ở bên trong càng không ngừng nôn mửa, vừa nôn vừa khóc.
Trần Mạn Hồng cảm thấy rất buồn cười lắc đầu, chắc lưỡi gọi: "Mới vừa rồi tôi còn nhận được tin tức nói Tổng Giám đốc đang dạy cô đánh golf, tôi còn buồn bực. Chẳng lẽ ánh mắt Tổng Giám đốc mù rồi sao?"
Nhã Tuệ lập tức trợn mắt nhìn Trần Mạn Hồng một cái, mới vừa trực hết ca đêm, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, không ngờ nhận được tin tức nói Tổng Giám đốc để Khả Hinh ở lại sân đánh Golf, cô đang lo lắng cũng đã nhìn thấy Khả Hinh giống như một mũi tên xông tới, sau đó phát điên xông vào trong phòng nhân viên, cô và Mạn Hồng liền vội vàng đi theo cô, không ngờ nhìn thấy cô đã chạy vào toilet, phát điên nôn mửa.
"Khả Hinh . . . . . ." Nhã Tuệ có chút lo lắng vỗ cửa phòng toilet, nói: "Cô còn tốt chứ? Không có sao chứ?"
Bên trong truyền tới tiếng nôn mửa mãnh liệt, thật lâu thật lâu, âm thanh Khả Hinh run rẩy, suy yếu không còn hơi sức từ bên trong truyền ra: "Bây giờ ruột của tôi đều cay đến muốn cháy. . . . . ."
Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng cũng bày ra vẻ mặt đồng tình, đi vào bên trong hỏi: "Rốt cuộc cô uống bao nhiêu mù tạt?"
"Hết một ly nước táo, tối thiểu có phân nữa là mù tạt. . . . . . Nôn. . . . . ." Đường Khả Hinh lại dựa trên bồn cầu, nôn đến thất điên bát đảo, nôn đến thần trí mơ hồ?
"Rốt cuộc cô đã làm chuyện gì, xúc phạm Tổng Giám đốc à?" Trần Mạn Hồng ngạc nhiên hỏi.
Khả Hinh tiếp tục ở bên trong nôn mửa, vừa nôn vừa nói: "Ở trong bản ghi chép tôi viết tên của anh ấy, sau đó ở phía trên tên anh ấy vẽ hai cây xiên, muốn xiên giết anh ấy đã bị anh ấy phát hiện. . . . . ."
Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng kinh ngạc nhìn nhau, sau đó nghe được bên trong truyền đến tiếng xả nước bồn cầu, cả người Khả Hinh mềm nhũn nằm ở trên bồn rửa tay, dùng tay mở vòi nước, đôi tay vốc nước súc miệng, đập vào mặt, nhưng rửa thế nào cũng cảm giác trong thân thể có mùi vị mù tạt sặc đến lợi hại. Cô gấp đến độ thở hổn hển nói: "Bây giờ tôi vừa nhìn thấy đồ màu xanh đều sợ hãi."
Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng phụt một tiếng, không nhịn được bật cười.
Rốt cuộc Khả Hinh cảm giác miệng trong lại, thở một hơi, ủy khuất tựa vào một bên, thở mạnh, nhớ tới bộ dáng Tưởng Thiên Lỗi trêu cợt mình hôm nay, cô không nhịn được cắn chặt môi dưới, đôi mắt trừng to.
Nhã Tuệ thấy vẻ mặt của cô, ngay lập tức đi tới gõ xuống đầu của cô, mới nói: "Không nên như vậy! Dùng loại ánh mắt này thì cô xong rồi. Hiện tại biểu hiện rất tốt a, có khách ăn đậu hũ của cô, Tổng Giám đốc bảo vệ cô."
"Sau đó cho tôi uống một ly mù tạt" Khả Hinh trả lời cô.
"Dù sao cũng tốt hơn trước kia, vặn gảy ngón tay khách chứ?" Nhã Tuệ nhìn cô chằm chằm.
Khả Hinh có chút bất đắc dĩ nhìn Nhã Tuệ.
Trần Mạn Hồng cũng nhìn Đường Khả Hinh, cau mày nói: "Xin lỗi, tôi không có cách nào nghĩ ra cô và Tổng Giám đốc đi cùng nhau, chẳng qua cảm thấy cô tương đối xui xẻo, cô như vậy cũng có thể bị Lưu đổng nhìn trúng, cả khách sạn cũng bàn tán ầm ĩ chuyện này, đều nói phòng ăn ngự tôn của tôi, sắp thành Phượng Hoàng! Cô nói tôi vui vẻ hay không vui vẻ?"
Khả Hinh ngượng ngùng nói với Trần Mạn Hồng: "Thật xin lỗi. . . . . ."
"Đừng bày ra khuôn mặt này với tôi. Ba chữ thật xin lỗi này, không cho phép xuất hiện tại khách sạn, chỉ là tôi nhắc nhỡ cô, ở chỗ này thật sự là đất thị phi, không cần đem bộ dạng trước kia ở quán bar mang tới nơi đây. Tổng Giám đốc cứu cô, một là xuất phát từ đồng tình, hai cũng là vì duy trì lợi ích và nguyên tắc của khách sạn, cô đừng suy nghĩ quá nhiều." Trần Mạn Hồng nghiêm túc nói với Khả Hinh.
Nhã Tuệ cũng ngồi xổm xuống, nhẹ đỡ bạn thân, cũng gật đầu tán thành nói: "Đúng vậy. Sau này không có việc gì, phải cố gắng khiêm tốn một chút. Nơi này lúc nào cũng tràn đầy châm chọc chế giễu, hơi không cẩn thận đụng phải quy định của khách sạn, quy định nơi này cứng rắn giống như sắt thép, nếu cô không làm tốt, ở trên đời này không ai bảo vệ được cô. Sau này không có việc gì, cũng không cần xen vào việc của người khác. Cố giữ mình a"
Đường Khả Hinh nghe vậy, liền im lặng gật đầu, nói: "Tôi biết rồi. Sau này tôi sẽ cẩn thận chú ý."
"Đứng lên đi." Nhã Tuệ cẩn thận đở Khả Hinh, đau lòng lau nước trên mặt cô.
Trần Mạn Hồng nhìn thấy tình bạn thân thiết của các cô, liền lắc đầu cười nói: "Tôi nói, Đường Khả Hinh a, cô thật rất may mắn, cả đời này có một người bạn luôn suy nghĩ cho cô, giúp đỡ cô, cô cũng nên thỏa mãn, hãy làm cho thật tốt nhé, đừng để cho cô ấy mất mặt."
Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Nhã Tuệ, thật lòng ăn ý cười một tiếng, sau đó ba người cùng nhau đến phòng ăn ăn xong cơm trưa, nói cười đi vòng qua đại sảnh, quẹt thẻ buổi chiều, chuẩn bị trở về đi làm việc của mình hoặc về nhà nghỉ ngơi, không ngờ mới vừa xoay người cũng đã nghe được một loạt tiếng giày cao gót, tiếng bước chân, mọi người hơi sửng sốt nhìn thấy Đông Anh, Giám đốc, Phó Giám đốc quản lý đại sảnh, thậm chí Tào Ngọc Tinh cùng nhau bước nhanh ra ngoài.
"Xảy ra chuyện gì à?" Trần Mạn Hồng nhìn giờ làm việc, còn hơn 10' nữa, vừa quẹt thẻ, vừa nhìn ra phía ngoài.
Nhã Tuệ cúi đầu suy nghĩ một chút, mới chợt nhớ ra nói: "Tôi biết rồi. Hôm nay vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc trở về nước, sau đó sẽ nghỉ ngơi ở ‘phòng tổng thống', mượn sảnh tiệc lầu bảy, tối nay sẽ tổ chức buổi trình diễn thời trang của mình. Nhân viên bộ phận sảnh tiệc bận tối mày tối mặt rồi."
"Hả?" Trần Mạn Hồng nghe vậy hết sức hứng thú quay đầu, nhìn phía ba nhân viên tiếp tân, có chuyện này thật không?.
Ba người nhân viên mỉm cười gật đầu.
"Vậy cũng phải xem một chút." Trần Mạn Hồng vô cùng hứng thú tựa vào quầy tiếp tân, nhìn ra ngoài đại sảnh.
Lúc này gió biển thật mạnh!
Đông Anh và Giám đốc cùng tất cả quản lý, còn có người quản lý bộ phận trông coi ‘phòng tổng thống', đầu bếp Pháp do cô chỉ định cũng rối rít đứng ở ngoài cửa lớn, quả nhiên không đến bao lâu, nơi xa bay tới một luồng hương thơm, tràn ngập ở trong gió biển, đập vào mặt.
"Thơm quá a. . . . . ." Người nơi đại sảnh kinh ngạc nói.
Đông Anh ngẩng mặt nhìn đường lớn ven biển nơi xa, chậm rãi lái tới một chiếc xe thể thao Lamborghini Hermes màu vàng, số lượng có hạn, trên thế giới cũng chỉ có mười chiếc, đón gió thổi tới, đi theo phía sau là đoàn vệ sĩ nhà họ Nhậm, lái cách xe của tiểu thư gần một cây số, không dám quá gần, mọi người nhìn thấy, ngay lập tức nhanh chóng đi ra ngoài cửa chờ đợi.
Chiếc xe thể thao nhanh chóng dừng ở trước thảm đỏ, cửa xe nhanh chóng mở ra, bên trong đi ra một cô gái xinh đẹp ăn mặc hấp dẫn, chiều cao gần 1m70, mặc áo sơ mi chiffon tay ngắn màu đen cao cổ, quần màu đen bó sát người, mang giày cao gót cao màu đen 12 cm, mái tóc xoăn dài đến eo, đeo mắt kính màu đen cực lớn, ngẩng mặt mỉm cười nhìn về phía mọi người, đôi môi nhỏ sảng khoái cười một tiếng.
"Nhâm tiểu thư, chào mừng cô trở về nước" Đông Anh đứng ở trước mặt của Tử Hiền, mỉm cười chào hỏi.
Nhậm Tử Hiền nhìn về phía Đông Anh, đưa mắt nhìn một chút, mới đưa ra tay trái mang chiếc nhẫn màu lam cực lớn, tháo xuống mắt kính, nhất thời thấy một đôi mắt phượng thật đẹp, lúc nhìn người, dứt khoát, mạnh mẽ, lộ ra hơi thở của một phụ nữ thành công rực rỡ, cô cười ngọt ngào, giọng trong trẻo, nhìn về phía Đông Anh cười nói: "Đông Anh, đã lâu không gặp. Nửa năm rồi, tôi và Tổng Giám đốc của cô nửa năm không gặp mặt, thật vất vả cho cô làm trung gian truyền đạt tin tức cho chúng tôi."
"Cô quá khách sáo, đây là việc tôi nên làm." Đông Anh lập tức cúi người nói.
"Đây không phải là việc cô nên làm, cô nên làm là để cho người chồng chưa cưới hoàn mỹ của tôi đích thân gọi điện thoại cho tôi, cho nên có lúc vẫn không thể quá nghe theo anh ấy. Đừng để ý, những lời này không phải chê trách cô. Thoải mái đi." Nhậm Tử Hiền mỉm cười nói dứt lời, rồi liếc mắt nhìn lãnh đạo cấp cao trước mặt, sau đó nhìn xung quanh đại sảnh khách sạn Á Châu một chút, vẫn vô cùng khí phách, cô hài lòng mỉm cười hỏi: "Đại sảnh nhà hàng tây, nhà khách Đại Dương đã thay thảm xong chưa?"
"Đã thay xong." Đông Anh lập tức nói.
"Ừm! Tôi đi lên nghỉ ngơi trước làm spa, điều chỉnh chênh lệch múi giờ một chút, sau đó tôi đến nhà khách Đại Dương dùng cơm, tối nay tôi trình diễn thời trang, nhớ phải thay đổi loại ghế kim loại mà tôi vận chuyển bằng đường hàng không từ Pháp về, trang phục đêm nay lấy kim loại làm chủ đề." Nhậm Tử Hiền nói xong, cũng khẽ nở nụ cười, cất bước đi như biểu diễn trên sàn catwalk quốc tế, gọn gàng hấp dẫn đi về phía trước, phong cách tiêu chuẩn quốc tế, hôm nay cô mặc đồ này, thể hiện vô cùng tinh tế, bộ ngực đầy đặn hoàn mỹ, eo nhỏ mảnh khảnh, quần màu đen bó sát người, cặp chân thon dài giống như ngọn bút, bước đi vô cùng quyến rũ tự nhiên. . . . . .
Đông Anh lập tức dẫn Giám đốc và mọi người đi theo sau, sau đó từ trong chiếc xe màu đen, một đoàn người, thợ xoa bóp mát xa, nhà tạo mẫu tóc, chuyên gia trang phục, người làm nghề móng tay, chuyên gia trang điểm, còn có một đám trợ lý, rối rít đi theo phía sau Nhậm Tử Hiền, vào phòng khách sạn cao cấp nhất.
"Thiên Lỗi đâu?" Nhậm Tử Hiền vừa đi qua trước quầy tiếp tân, vừa cười hỏi.
"Anh ấy đang dùng cơm trưa với Lưu đổng ở Nhà hàng Pháp." Đông Anh lập tức nói.
Nhậm Tử Hiền dừng bước lại, hấp dẫn xoay người, cặp mắt phượng xinh đẹp phát ra vẻ nghi ngờ nhìn Đông Anh.
Đông Anh có chút căng thẳng cúi thấp đầu.
Nhậm Tử Hiền quay đầu, sắc mặt có chút không vui suy nghĩ một chút, mới hỏi: "Phòng tổng thống của tôi chuẩn bị xong chưa? Tối nay sau khi biểu diễn thời trang, tôi muốn mở par¬ty riêng"
"Đã chuẩn bị xong rồi, theo như căn dặn của cô, chọn ‘phòng tổng thống' bạch kim, tất cả các nơi đều phủ kín Hoa Bách Hợp cô thích. . . . . ."
"Cô luôn như vậy." Nhậm Tử Hiền đột nhiên xoay người, nhìn về phía Đông Anh mỉm cười nói.
Đông Anh hơi không hiểu ngẩng đầu lên, thấy trên mặt Nhậm Tử Hiền vẫn hiện lên nụ cười, nhưng cảm thấy một chút không vui giấu ở trong ánh mắt, trong lòng của cô hơi lạnh lẽo, căng thẳng nói: "Nhâm tiểu thư, ý của cô là. . . . . ."
"Chuẩn bị xong cho tôi ‘phòng tổng thống', chuẩn bị hoa, chuẩn bị tất cả, xem ra vô cùng tỉ mỉ đúng mực, vậy tại sao từ lúc tôi xuống xe đến giờ, chồng chưa cưới của tôi lại đang dùng bữa cùng người khác? Cô làm thư ký thân cận của anh ấy, cầm lương bổng cao như vậy, tại sao lúc tôi cần nhất cô lại chuẩn bị không tốt?" Nhậm Tử Hiền nhìn Đông Anh, hỏi.
Trần Mạn Hồng và Nhã Tuệ hai người ôm vai, tựa vào hai bên, nghe người ở bên trong càng không ngừng nôn mửa, vừa nôn vừa khóc.
Trần Mạn Hồng cảm thấy rất buồn cười lắc đầu, chắc lưỡi gọi: "Mới vừa rồi tôi còn nhận được tin tức nói Tổng Giám đốc đang dạy cô đánh golf, tôi còn buồn bực. Chẳng lẽ ánh mắt Tổng Giám đốc mù rồi sao?"
Nhã Tuệ lập tức trợn mắt nhìn Trần Mạn Hồng một cái, mới vừa trực hết ca đêm, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, không ngờ nhận được tin tức nói Tổng Giám đốc để Khả Hinh ở lại sân đánh Golf, cô đang lo lắng cũng đã nhìn thấy Khả Hinh giống như một mũi tên xông tới, sau đó phát điên xông vào trong phòng nhân viên, cô và Mạn Hồng liền vội vàng đi theo cô, không ngờ nhìn thấy cô đã chạy vào toilet, phát điên nôn mửa.
"Khả Hinh . . . . . ." Nhã Tuệ có chút lo lắng vỗ cửa phòng toilet, nói: "Cô còn tốt chứ? Không có sao chứ?"
Bên trong truyền tới tiếng nôn mửa mãnh liệt, thật lâu thật lâu, âm thanh Khả Hinh run rẩy, suy yếu không còn hơi sức từ bên trong truyền ra: "Bây giờ ruột của tôi đều cay đến muốn cháy. . . . . ."
Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng cũng bày ra vẻ mặt đồng tình, đi vào bên trong hỏi: "Rốt cuộc cô uống bao nhiêu mù tạt?"
"Hết một ly nước táo, tối thiểu có phân nữa là mù tạt. . . . . . Nôn. . . . . ." Đường Khả Hinh lại dựa trên bồn cầu, nôn đến thất điên bát đảo, nôn đến thần trí mơ hồ?
"Rốt cuộc cô đã làm chuyện gì, xúc phạm Tổng Giám đốc à?" Trần Mạn Hồng ngạc nhiên hỏi.
Khả Hinh tiếp tục ở bên trong nôn mửa, vừa nôn vừa nói: "Ở trong bản ghi chép tôi viết tên của anh ấy, sau đó ở phía trên tên anh ấy vẽ hai cây xiên, muốn xiên giết anh ấy đã bị anh ấy phát hiện. . . . . ."
Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng kinh ngạc nhìn nhau, sau đó nghe được bên trong truyền đến tiếng xả nước bồn cầu, cả người Khả Hinh mềm nhũn nằm ở trên bồn rửa tay, dùng tay mở vòi nước, đôi tay vốc nước súc miệng, đập vào mặt, nhưng rửa thế nào cũng cảm giác trong thân thể có mùi vị mù tạt sặc đến lợi hại. Cô gấp đến độ thở hổn hển nói: "Bây giờ tôi vừa nhìn thấy đồ màu xanh đều sợ hãi."
Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng phụt một tiếng, không nhịn được bật cười.
Rốt cuộc Khả Hinh cảm giác miệng trong lại, thở một hơi, ủy khuất tựa vào một bên, thở mạnh, nhớ tới bộ dáng Tưởng Thiên Lỗi trêu cợt mình hôm nay, cô không nhịn được cắn chặt môi dưới, đôi mắt trừng to.
Nhã Tuệ thấy vẻ mặt của cô, ngay lập tức đi tới gõ xuống đầu của cô, mới nói: "Không nên như vậy! Dùng loại ánh mắt này thì cô xong rồi. Hiện tại biểu hiện rất tốt a, có khách ăn đậu hũ của cô, Tổng Giám đốc bảo vệ cô."
"Sau đó cho tôi uống một ly mù tạt" Khả Hinh trả lời cô.
"Dù sao cũng tốt hơn trước kia, vặn gảy ngón tay khách chứ?" Nhã Tuệ nhìn cô chằm chằm.
Khả Hinh có chút bất đắc dĩ nhìn Nhã Tuệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Mạn Hồng cũng nhìn Đường Khả Hinh, cau mày nói: "Xin lỗi, tôi không có cách nào nghĩ ra cô và Tổng Giám đốc đi cùng nhau, chẳng qua cảm thấy cô tương đối xui xẻo, cô như vậy cũng có thể bị Lưu đổng nhìn trúng, cả khách sạn cũng bàn tán ầm ĩ chuyện này, đều nói phòng ăn ngự tôn của tôi, sắp thành Phượng Hoàng! Cô nói tôi vui vẻ hay không vui vẻ?"
Khả Hinh ngượng ngùng nói với Trần Mạn Hồng: "Thật xin lỗi. . . . . ."
"Đừng bày ra khuôn mặt này với tôi. Ba chữ thật xin lỗi này, không cho phép xuất hiện tại khách sạn, chỉ là tôi nhắc nhỡ cô, ở chỗ này thật sự là đất thị phi, không cần đem bộ dạng trước kia ở quán bar mang tới nơi đây. Tổng Giám đốc cứu cô, một là xuất phát từ đồng tình, hai cũng là vì duy trì lợi ích và nguyên tắc của khách sạn, cô đừng suy nghĩ quá nhiều." Trần Mạn Hồng nghiêm túc nói với Khả Hinh.
Nhã Tuệ cũng ngồi xổm xuống, nhẹ đỡ bạn thân, cũng gật đầu tán thành nói: "Đúng vậy. Sau này không có việc gì, phải cố gắng khiêm tốn một chút. Nơi này lúc nào cũng tràn đầy châm chọc chế giễu, hơi không cẩn thận đụng phải quy định của khách sạn, quy định nơi này cứng rắn giống như sắt thép, nếu cô không làm tốt, ở trên đời này không ai bảo vệ được cô. Sau này không có việc gì, cũng không cần xen vào việc của người khác. Cố giữ mình a"
Đường Khả Hinh nghe vậy, liền im lặng gật đầu, nói: "Tôi biết rồi. Sau này tôi sẽ cẩn thận chú ý."
"Đứng lên đi." Nhã Tuệ cẩn thận đở Khả Hinh, đau lòng lau nước trên mặt cô.
Trần Mạn Hồng nhìn thấy tình bạn thân thiết của các cô, liền lắc đầu cười nói: "Tôi nói, Đường Khả Hinh a, cô thật rất may mắn, cả đời này có một người bạn luôn suy nghĩ cho cô, giúp đỡ cô, cô cũng nên thỏa mãn, hãy làm cho thật tốt nhé, đừng để cho cô ấy mất mặt."
Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Nhã Tuệ, thật lòng ăn ý cười một tiếng, sau đó ba người cùng nhau đến phòng ăn ăn xong cơm trưa, nói cười đi vòng qua đại sảnh, quẹt thẻ buổi chiều, chuẩn bị trở về đi làm việc của mình hoặc về nhà nghỉ ngơi, không ngờ mới vừa xoay người cũng đã nghe được một loạt tiếng giày cao gót, tiếng bước chân, mọi người hơi sửng sốt nhìn thấy Đông Anh, Giám đốc, Phó Giám đốc quản lý đại sảnh, thậm chí Tào Ngọc Tinh cùng nhau bước nhanh ra ngoài.
"Xảy ra chuyện gì à?" Trần Mạn Hồng nhìn giờ làm việc, còn hơn 10' nữa, vừa quẹt thẻ, vừa nhìn ra phía ngoài.
Nhã Tuệ cúi đầu suy nghĩ một chút, mới chợt nhớ ra nói: "Tôi biết rồi. Hôm nay vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc trở về nước, sau đó sẽ nghỉ ngơi ở ‘phòng tổng thống', mượn sảnh tiệc lầu bảy, tối nay sẽ tổ chức buổi trình diễn thời trang của mình. Nhân viên bộ phận sảnh tiệc bận tối mày tối mặt rồi."
"Hả?" Trần Mạn Hồng nghe vậy hết sức hứng thú quay đầu, nhìn phía ba nhân viên tiếp tân, có chuyện này thật không?.
Ba người nhân viên mỉm cười gật đầu.
"Vậy cũng phải xem một chút." Trần Mạn Hồng vô cùng hứng thú tựa vào quầy tiếp tân, nhìn ra ngoài đại sảnh.
Lúc này gió biển thật mạnh!
Đông Anh và Giám đốc cùng tất cả quản lý, còn có người quản lý bộ phận trông coi ‘phòng tổng thống', đầu bếp Pháp do cô chỉ định cũng rối rít đứng ở ngoài cửa lớn, quả nhiên không đến bao lâu, nơi xa bay tới một luồng hương thơm, tràn ngập ở trong gió biển, đập vào mặt.
"Thơm quá a. . . . . ." Người nơi đại sảnh kinh ngạc nói.
Đông Anh ngẩng mặt nhìn đường lớn ven biển nơi xa, chậm rãi lái tới một chiếc xe thể thao Lamborghini Hermes màu vàng, số lượng có hạn, trên thế giới cũng chỉ có mười chiếc, đón gió thổi tới, đi theo phía sau là đoàn vệ sĩ nhà họ Nhậm, lái cách xe của tiểu thư gần một cây số, không dám quá gần, mọi người nhìn thấy, ngay lập tức nhanh chóng đi ra ngoài cửa chờ đợi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chiếc xe thể thao nhanh chóng dừng ở trước thảm đỏ, cửa xe nhanh chóng mở ra, bên trong đi ra một cô gái xinh đẹp ăn mặc hấp dẫn, chiều cao gần 1m70, mặc áo sơ mi chiffon tay ngắn màu đen cao cổ, quần màu đen bó sát người, mang giày cao gót cao màu đen 12 cm, mái tóc xoăn dài đến eo, đeo mắt kính màu đen cực lớn, ngẩng mặt mỉm cười nhìn về phía mọi người, đôi môi nhỏ sảng khoái cười một tiếng.
"Nhâm tiểu thư, chào mừng cô trở về nước" Đông Anh đứng ở trước mặt của Tử Hiền, mỉm cười chào hỏi.
Nhậm Tử Hiền nhìn về phía Đông Anh, đưa mắt nhìn một chút, mới đưa ra tay trái mang chiếc nhẫn màu lam cực lớn, tháo xuống mắt kính, nhất thời thấy một đôi mắt phượng thật đẹp, lúc nhìn người, dứt khoát, mạnh mẽ, lộ ra hơi thở của một phụ nữ thành công rực rỡ, cô cười ngọt ngào, giọng trong trẻo, nhìn về phía Đông Anh cười nói: "Đông Anh, đã lâu không gặp. Nửa năm rồi, tôi và Tổng Giám đốc của cô nửa năm không gặp mặt, thật vất vả cho cô làm trung gian truyền đạt tin tức cho chúng tôi."
"Cô quá khách sáo, đây là việc tôi nên làm." Đông Anh lập tức cúi người nói.
"Đây không phải là việc cô nên làm, cô nên làm là để cho người chồng chưa cưới hoàn mỹ của tôi đích thân gọi điện thoại cho tôi, cho nên có lúc vẫn không thể quá nghe theo anh ấy. Đừng để ý, những lời này không phải chê trách cô. Thoải mái đi." Nhậm Tử Hiền mỉm cười nói dứt lời, rồi liếc mắt nhìn lãnh đạo cấp cao trước mặt, sau đó nhìn xung quanh đại sảnh khách sạn Á Châu một chút, vẫn vô cùng khí phách, cô hài lòng mỉm cười hỏi: "Đại sảnh nhà hàng tây, nhà khách Đại Dương đã thay thảm xong chưa?"
"Đã thay xong." Đông Anh lập tức nói.
"Ừm! Tôi đi lên nghỉ ngơi trước làm spa, điều chỉnh chênh lệch múi giờ một chút, sau đó tôi đến nhà khách Đại Dương dùng cơm, tối nay tôi trình diễn thời trang, nhớ phải thay đổi loại ghế kim loại mà tôi vận chuyển bằng đường hàng không từ Pháp về, trang phục đêm nay lấy kim loại làm chủ đề." Nhậm Tử Hiền nói xong, cũng khẽ nở nụ cười, cất bước đi như biểu diễn trên sàn catwalk quốc tế, gọn gàng hấp dẫn đi về phía trước, phong cách tiêu chuẩn quốc tế, hôm nay cô mặc đồ này, thể hiện vô cùng tinh tế, bộ ngực đầy đặn hoàn mỹ, eo nhỏ mảnh khảnh, quần màu đen bó sát người, cặp chân thon dài giống như ngọn bút, bước đi vô cùng quyến rũ tự nhiên. . . . . .
Đông Anh lập tức dẫn Giám đốc và mọi người đi theo sau, sau đó từ trong chiếc xe màu đen, một đoàn người, thợ xoa bóp mát xa, nhà tạo mẫu tóc, chuyên gia trang phục, người làm nghề móng tay, chuyên gia trang điểm, còn có một đám trợ lý, rối rít đi theo phía sau Nhậm Tử Hiền, vào phòng khách sạn cao cấp nhất.
"Thiên Lỗi đâu?" Nhậm Tử Hiền vừa đi qua trước quầy tiếp tân, vừa cười hỏi.
"Anh ấy đang dùng cơm trưa với Lưu đổng ở Nhà hàng Pháp." Đông Anh lập tức nói.
Nhậm Tử Hiền dừng bước lại, hấp dẫn xoay người, cặp mắt phượng xinh đẹp phát ra vẻ nghi ngờ nhìn Đông Anh.
Đông Anh có chút căng thẳng cúi thấp đầu.
Nhậm Tử Hiền quay đầu, sắc mặt có chút không vui suy nghĩ một chút, mới hỏi: "Phòng tổng thống của tôi chuẩn bị xong chưa? Tối nay sau khi biểu diễn thời trang, tôi muốn mở par¬ty riêng"
"Đã chuẩn bị xong rồi, theo như căn dặn của cô, chọn ‘phòng tổng thống' bạch kim, tất cả các nơi đều phủ kín Hoa Bách Hợp cô thích. . . . . ."
"Cô luôn như vậy." Nhậm Tử Hiền đột nhiên xoay người, nhìn về phía Đông Anh mỉm cười nói.
Đông Anh hơi không hiểu ngẩng đầu lên, thấy trên mặt Nhậm Tử Hiền vẫn hiện lên nụ cười, nhưng cảm thấy một chút không vui giấu ở trong ánh mắt, trong lòng của cô hơi lạnh lẽo, căng thẳng nói: "Nhâm tiểu thư, ý của cô là. . . . . ."
"Chuẩn bị xong cho tôi ‘phòng tổng thống', chuẩn bị hoa, chuẩn bị tất cả, xem ra vô cùng tỉ mỉ đúng mực, vậy tại sao từ lúc tôi xuống xe đến giờ, chồng chưa cưới của tôi lại đang dùng bữa cùng người khác? Cô làm thư ký thân cận của anh ấy, cầm lương bổng cao như vậy, tại sao lúc tôi cần nhất cô lại chuẩn bị không tốt?" Nhậm Tử Hiền nhìn Đông Anh, hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro