Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

OIL

Hàn Trinh Trinh

2024-07-24 20:48:37

Phòng làm việc Tổng Giám đốc! !

Tưởng Thiên Lỗi giống như tượng phật, vẻ mặt lạnh lùng, tàn nhẫn, vô tình, ánh mắt tức giận nhìn bốn phế vật trước mặt!

Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành, Tào Anh Kiệt, Lãnh Mặc Hàn chi ra ngồi ở trước bàn làm việc củaTưởng Thiên Lỗi n, không nói một lời, Trần Tuấn Nam và Thẩm Quân Du, Phó Tổng Giám đốc phụ trách công việc khách sạn ở Nhật Bản và Hàn Quốc, ngồi ở trên ghế sa lon giữa phòng, cười như không cười, cũng không dám lên tiếng, thấy Đông Anh muốn bưng cà phê đi vào, Trần Tuấn Nam lắc đầu một cái, cô nhẹ nhàng lui đi ra ngoài.

Tưởng Thiên Lỗi nắm lên một phần tài liệu ném qua trên người bọn Lâm Sở Nhai!

Soạt, tài liệu mở ra, rơi xuống đất, phía trên là bài viết của Ruth ngày hôm sau liên quan đến giá cổ phiếu Tập đoàn Á Châu, từ đỉnh núi cao rớt xuống đỉnh núi nhỏ, đang thuận lợi bỗng lao dốc. . . . . . Lâm Sở Nhai kêu lên: "Đáng sợ quá!"

Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn đám người này nói: "Tập đoàn Á Châu của tôi mỗi ngày có một triệu bảy trăm ngàn nhân viên làm việc, nhân viên hậu cần càng đếm không hết, mỗi người đều cần cù vất vả, chưa từng có xảy ra sai lầm to lớn như thế, hôm nay, bị tình yêu của Tổng Giám đốc Trang của các người đã hủy bỏ những cố gắng của bọn họ! Thân là Phó Tổng Giám đốc Hoàn Cầu, trải qua một ngàn người Trang Hạo Nhiên mới chọn được một người ưu tú, lại cho phép loại chuyện xảy ra bên cạnh Tổng Giám đốc, mọi người phải bị tội gì?"

Bọn Lâm Sở Nhai thật oan uổng cúi thấp đầu.

Ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe nhìn Tào Anh Kiệt ở trước mặt, sâu kín nói: "Tào Phó tổng!"

"Vâng!" Tào Anh Kiệt hết sức hết sức căng thẳng đáp lời.

"Lúc cậu làm ở Khách sạn Á Châu, tôi không bạc đãi cậu chứ?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía anh, lạnh lùng nói.

Tào Anh Kiệt lập tức nói: "Tổng Giám đốc đối với tôi rất tốt! Không chỉ sắp xếp cho tôi ở tại phòng ăn ngự tôn học tập, còn dạy tôi rất nhiều việc."

"Dù nói thế nào, nơi này cũng là ngôi nhà thứ hai của cậu, cậu trơ mắt nhìn thị trường chứng khoán khách sạn lao dốc, cậu có cảm giác gì?" Tưởng Thiên Lỗi hỏi.

"Tôi cảm giác bi thương, khổ sở, tiếc nuối sâu sắc!" Tào Anh Kiệt vô sỉ nói!

Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành nhìn về phía anh, Lãnh Mặc Hàn khinh thường!

Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn về phía bốn người bọn họ nói: "Tôi mặc kệ các người và Tổng Giám đốc Trang nặng tình thế nào, nhưng tôi cảnh cáo các người, nếu như nữ ký giả này lại viết về Tập đoàn Á Châu của tôi một lần, tôi bảo đảm cho dù các người ở nơi nào cũng không còn hài cốt! ! Nói! ! Tổng Giám đốc Trang và nữ ký giả kia, còn có Khả Hinh tại sao muốn ăn cơm cùng nhau? !"

Bọn Lâm Sở Nhai lộ ra vẻ mặt hết sức hết sức bất đắc dĩ.

Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt, nhìn về phía bọn họ chợt nhíu mày nói: "Tôi cho các người một phút, nếu không nói, Tưởng Thiên Lỗi tôi sẽ dùng quyền hạn cổ đông để cho các người vĩnh viễn cút khỏi Hoàn Cầu! Tôi cũng sẽ thuê nhiều ký giả trong và ngoài nước ca ngợi Hoàn Cầu một phen! !"

Tí tách tí tách!

Một phút đồng hồ dài dằng dặc, nhưng cũng quá ngắn ngủi!

Rốt cuộc cửa chính Phòng Tổng Giám đốc mở ra!

Đông Anh hết sức căng thẳng nhìn khí thế lẫm liệt trên mặt Lâm Sở Nhai, dáng vẻ có thể chết chứ không thể chịu nhục, cô có chút hoảng sợ nói: "Lâm Phó tổng. . . . . . Chuyện này. . . . . ."

Lâm Sở Nhai không nói lời nào, lạnh lùng đi về phía trước, kế tiếp là ba người Tô Lạc Hoành cùng đi ra, vẻ mặt cũng thâm trầm, trong lòng của cô chợt lạnh, vội vàng đi tới vài bước, có chút quan tâm hỏi: "Rốt cuộc. . . . . . Xảy ra chuyện gì?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Aiz. . . . . ." Bốn người đồng thời thở dài, Lâm Sở Nhai vẫn đứng ở trước thang máy, có chút tức giận nhìn về phía Tô Lạc Hoành nói: "Trong bốn người chúng ta có nội gian!"

"Có ý gì?" Tào Anh Kiệt có chút tức giận nhìn về phía Tô Lạc Hoành và Lãnh Mặc Hàn nói: "Trong bốn người chúng ta, ngoại trừ tôi và anh yêu nhau, bọn họ đều có hiềm nghi!"

"Phi!" Tô Lạc Hoành cũng tức giận nói: "Hai người các người có bản lãnh thì sinh đứa bé ra ngoài, tôi sẽ tin tưởng các người yêu nhau!"

"Vậy rốt cuộc là ai nói ra chuyện Tổng Giám đốc muốn ăn cơm chung với Khả Hinh! ?" Lâm Sở Nhai trực tiếp liếc về phía Lãnh Mặc Hàn!

Lãnh Mặc Hàn giống như tòa núi băng nói cho anh một đáp án: "Chính là cô gái có dáng dấp giống tôm viên!"

"Tôm viên?" Lâm Sở Nhai suy nghĩ hai chữ này, lúc chưa nghĩ ra được là ai, Tô Lạc Hoành lập tức kinh ngạc hô lên nói: "Chính là bạn thân của Khả Hinh, cô gái đó tên Nhã Tuệ đấy!"

Lâm Sở Nhai lập tức nhìn Lãnh Mặc Hàn tức giận nói: "Người ta thật cao ráo thẳng tắp, dáng dấp giống tôm viên chỗ nào hả ?"

"Không phải cô đó!" Lãnh Mặc Hàn không lên tiếng.

"Vậy là ai vậy?" Lâm Sở Nhai không tin nói.

Tào Anh Kiệt lập tức kinh ngạc nói: "Tiểu Nhu?"

"Ừm!" Lãnh Mặc Hàn gật đầu!

"Cô ấy làm sao nói cho Tổng Giám đốc?" Lâm Sở Nhai không hiểu hỏi.

Lãnh Mặc Hàn nhớ lại lúc mình mới vừa đi ra đại sảnh, muốn đi đón Nhã Tuệ, vừa lúc thấy Tổng Giám đốc hỏi Nhã Tuệ về chuyện Khả Hinh, mặc dù lúc ấy Tưởng Thiên Lỗi nghi ngờ nhưng không có nghĩ quá xa, chỉ là chạm mặt thấy Tiểu Nhu ôm Hoa Bách Hợp cho khách, đi ra thang máy thấy Nhã Tuệ, kinh ngạc cười nói: "Quản lý Lưu, có phải mọi người chuẩn bị đến phòng ăn của chúng tôi ăn cơm hay không?"

Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như thế lập tức nhìn về phía Tiểu Nhu.

Lúc này Tiểu Nhu mới phát hiện Tưởng Thiên Lỗi, ngay lập tức không lên tiếng, không ngờ bị Tưởng Thiên Lỗi ép hỏi, đã nói ra Tổng Giám đốc Trang vĩ đại đặt chỗ ở phòng ăn ngự tôn, còn nói rõ có Quản lý Trần, Quản lý Lưu và một nữ ký giả, mời quản lý nhất định phải phục vụ thật tốt cho vị nữ ký giả nổi tiếng quốc tế, nói ngòi bút của cô có thể làm cho một khách sạn từ chết sống lại cũng có thể làm cho sống không bằng chết!

"Trời ạ. . . . . ." Lâm Sở Nhai gào khóc, nhớ tới cô Tiểu Nhu đó, không nhịn được sụp đổ nói: "Bốn người đàn ông đẹp trai phóng khoáng chúng ta thua trong tay con bé chết tiệt kia! !"

"Đừng nói nữa! ! Nhanh gọi điện thoại cho lão đại đi!" Tào Anh Kiệt lập tức nói!

Lâm Sở Nhai không nói hai lời lấy điện thoại di động ra, bấm mã số của anh, sau đó nghe được: "Số máy quý khách tạm thời không liên lạc được!" Anh tức giận: "Rốt cuộc anh ấy có còn sống trên trái đất hay không? Tại sao không có việc gì, không bao giờ sạc pin điện thoại di động? Tiêu Đồng cũng thật là, tại sao không nhớ sạc pin điện thoại di động cho Boss chứ, bán khăn lông ... À?"

Tô Lạc Hoành không nói nên lời, cười nói: "Người ta nói, mình chỉ bán nghệ, không bán thân, tại sao phải sạc pin cho anh ấy, bán khăn lông à?"

"Đuổi việc cô ấy! !" Lâm Sở Nhai ngang ngược nói!

"Nhanh đi xuống chặn người đi! Tôi xem lần này Tổng Giám đốc Tưởng tức giận thật, anh ấy tức giận cũng không phải chuyện đùa! Huống chi, mấy người chúng ta còn hẹn gặp mặt Ruth ở đại sảnh! Đi xuống đi!" Tô Lạc Hoành lập tức nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đại sảnh Khách sạn Á Châu.

Con đường rừng trúc xanh thẳm kéo dài sâu đến phía sau vườn hoa, ngọn đèn nhỏ xanh đậm phân ra treo trên nhánh trúc, theo cành lá đón gió đong đưa vang tiếng xào xạc, huyền bí, mê người.

Hơn mười gian phòng làm đẹp VIP kiểu Trung Quốc ở trong rừng trúc, thỉnh thoảng sáng lên ánh đèn lồng màu đỏ thẫm, mấy nhân viên phục vụ khách sạn nhanh chóng đi từ con đường trúc, ra ra vào vào và cuối cùng biến mất ở đầu kia con đường cây, ba người đàn ông Thái mặc đồng phục thợ massage, tay nâng khay màu đen, thật cẩn thận đi vào trong rừng trúc, trên khay đựng hộp nhung màu tím, cũng biến mất ở trong bóng đêm, chìm vào trong màu xanh của Rừng trúc.

Nương theo tòa núi giả nào đó có tiếng nước chảy róc rách, một dãy phòng tắm xông hơi bằng gỗ xây lên nằm ở phía sau Rừng trúc, trước cửa treo hai đèn lồng đỏ thật lớn, nhẹ nhàng đung đưa.

Thợ massage đang cầm tinh dầu cẩn thận đi vào, dọc theo hành lang mái hiên nhà nghỉ, đi vào phòng khách to lớn khắp nơi đốt đèn cầy hồng, ở chính giữa để một cây quạt khổng lồ dựa vào bức tường, bên trái là rèm cửa sổ màu trắng bay bay, phía bên phải để ghế nằm màu đỏ thẫm, bên cạnh một bộ ghế sa lon tròn bằng gỗ lê, bao quanh bàn trà bằng gỗ vào giữa, bình hoa hình tròn khác lạ, tựa vào bên ghế sa lon, cắm mấy cành Hỏa Liệt Điểu.

Thợ massage đi xuyên qua phòng khách, đi lên một cây cầu nhỏ chín khúc, đi lên boong thuyền, nhìn thấy một cô gái mặc quần áo tập yoga màu trắng ngồi trên ban công hình tròn, để mái tóc ngắn cá tính, chậm rãi vươn người lên không trung, mở hai cánh tay, tay phải lui về phía sau dọc theo người, nắm mũi chân phải, người nằm ngang xuống, tay trái đưa lên thẳng phía trước đình nghỉ mát, một chân đón gió nhẹ, đứng vững ở trên ban công, mồ hôi hột trượt vào bộ ngực khêu gợi của cô, không hề nhúc nhích. . . . . .

Ba nhân viên trợ lý và thợ massage không dám nhúc nhích, chờ đợi.

Cô từ từ buông chân xuống, hít một hơi, đôi tay chấp lại, giống như nghi thức bái lạy hướng về phía ánh trăng nhắm mắt thật lâu.

Người xung quanh vẫn chờ đợi.

Âm nhạc yoga Ấn Độ, rốt cuộc động tác của cô đã hoàn chỉnh thu về phía sau rồi dừng lại, cô chậm rãi mở mắt, nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Bảy giờ 35 phút. . . . . ." Trợ lý lập tức nói.

Tiêu Hào Oánh chớp mắt nhìn nhà nghỉ mát sâu thẳm, chậm rãi đưa tay khẽ kéo cổ áo trước ngực, cởi xuống áo lót màu đỏ, sau đó ở trước mặt sáu người, nhẹ cởi xuống váy ngắn yoga lộ ra thân thể màu lúa mì tuyệt đẹp, hấp dẫn, chọc giận hiện ra ở trong bóng đêm, cô không cố kỵ khẽ nâng mủi chân, phô bày thân thể xinh đẹp đi xuống bậc thang gỗ, bước vào trong nước nóng, tay phất lên, quét qua bầu ngực sữa. . . . . .

Trợ lý đem điện thoại di động đã tiếp thông đưa tới trước mặt cô, ấn nút tắt ghi âm.

"Chuyện gì?" Cô sâu kín hỏi.

"Ruth?" Đồng nghiệp gọi tên tiếng anh của cô.

"Ừ." Cô vừa rửa mặt, rửa phía sau cổ.

"British princess exposed scandal, we didn’t get the rirst hand information! (Vụ tai tiếng của Vương phi Anh quốc, chúng tôi thật đáng tiếc không có trực tiếp lấy được tư liệu"). Đồng sự nói

Tiêu hào Oánh khinh miệt dùng tiếng anh lưu loát, cười nói: "Long term perspective, ont just staring at the sex scandal, perhaps nude, so your careerss a journalist will soon be over! (Nhìn xa trông rộng một chút, đừng mỗi ngày nhìn chằm chằm vào chuyện xấu, như vậy kiếp sống ký giả của cô sẽ rất nhanh kết thúc!" Cô lại lạnh lùng nói.

"Ok, you come to china for what purpose? What time are you coming back? (OK, chừng nào cô trở về? Đến Trung Quốc có mục đích gì?"

Hai mắt Tiêu Hào Oánh lộ ra ánh sáng như hồ ly, không nói gì thêm, mà nhìn ánh trăng như biết quá nhiều bí mật, từ trong suối nước nóng đứng lên, nhận lấy áo choàng tắm như tơ mặc vào, dọc theo bốn ván cửa đi vào nội sảnh, nói một câu: "Tối nay tôi không có thời gian, không cần massage".

"Vâng!"

Cô lặng lẽ đi vào phòng ngủ của mình, mở tủ treo quần áo thật dài bằng gỗ Đàn Hương, từ bên trong lấy ra một chiếc váy tơ tằm thắt dây màu xanh dương đậm, đứng soi gương, không mặc vào áo lót, sau đó mới từ trong ngăn kéo, lấy ra quần lót ren màu tím, tao nhã giơ chân dài mặc vào, nhìn gò bồng đào kiêu ngạo của mình, lúc ẩn lúc hiện dưới lớp tơ tằm, cô hài lòng mỉm cười, nhìn đồng hồ treo trên tường: 7 giờ 50 phút.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0