Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
SAI
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
Ánh đèn flash tươi vui chợt lóe! !
Tấm hình vui vẻ ngay lập tức chụp được.
Tất cả mọi người đều vui vẻ mỉm cười.
Lúc này, Laurence và Vitas hai người tới trễ, song song đứng ở dưới khán đài, nhìn người trên khán đài nở nụ cười.
Trang Hạo Nhiên nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức vui vẻ cùng Tào Anh Kiệt đi lên trước, cùng hai người bắt tay.
Đường Khả Hinh cũng mỉm cười nhấc khẽ đuôi váy, đi xuống khán đài, vừa muốn đi tới chỗ Trần Mạn Hồng. . . . . .
Bóng dáng của Tưởng Thiên Lỗi vẫn đứng ở trước mặt cô, nhàn nhạt ngăn cản.
Đường Khả Hinh dừng bước lại, ngẩng đầu lên, thấy Tưởng Thiên Lỗi, khẽ mỉm cười.
Tưởng Thiên Lỗi cũng nhàn nhạt ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên nói một câu: "Cho dù là ai cũng có thể, Trang Hạo Nhiên không được!"
Tròng mắt Đường Khả Hinh hơi híp, nhìn anh.
Hai mắt sắc bén của Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, lại nhìn Đường Khả Hinh, giọng nói thâm trầm: "Cho dù là ai cũng có thể, Trang Hạo Nhiên không được!"
Đường Khả Hinh giống như cảm thấy người này từ ngoài không gian tới, nhìn anh, đột nhiên bật cười một tiếng nói: "Tổng Giám đốc Tưởng, ngài nói gì ?"
"Cho dù là ai cũng có thể, Trang Hạo Nhiên không được! !" Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, lại lạnh giọng nói.
Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng anh giống như duy ngã độc tôn, nổi giận, nhìn anh, hai mắt lóe lên nguội lạnh nói: "Anh có tư cách gì, còn dám ở trước mặt của tôi, kêu gào hành vi của tôi?"
"Anh khuyên em một lần cuối cùng! Cho dù là ai cũng có thể, nhưng Trang Hạo Nhiên không được!" Tưởng Thiên Lỗi nói xong, cũng đã lạnh lùng tránh ra.
Đường Khả Hinh tức giận đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng anh thản nhiên đi khỏi, nhớ tới bốn tháng nay bị uất ức, nhớ tới nằm trên bàn mổ chịu tất cả uất ức, hai tay nắm chặt quả đấm, tức giận đến cả người phát run! !
Tưởng Thiên Lỗi lại đi đến trước mặt của Như Mạt, đỡ nhẹ cánh tay của cô, dắt cô tới chỗ khách quý ngồi xuống, rất săn sóc và dịu dàng.
Đường Khả Hinh tức giận đến sắc mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt quả đấm, vang lên răn rắc, móng tay cắm vào trong thịt! !.
Phải như thế nào mới có thể không gặp! ! Không hèn mọn ! !
Phải như thế nào mới có thể làm được?
Hai mắt Đường Khả Hinh ửng hồng, kích động run rẩy nhìn Tưởng Thiên Lỗi cùng Như Mạt hạnh phúc rúc vào với nhau, nhớ tới bốn tháng trước đây, anh đứng ở trong mưa cầu hôn mình, lôi kéo mình đi vào tiệm trang sức, nói mình là tài sản quý giá nhất trong cuộc đời anh, nhưng anh xoay người muốn moi tim của mình ra, lắp cho người phụ nữ anh yêu! ! Mà người phụ nữ dịu dàng đó đã vì mình ném bỏ vé máy bay, không cho chính mình thêm cơ hội! !
Lạnh lẽo ! !
Rơi vào trong băng lạnh lẽo! !
Mình thành vật hy sinh cho tình yêu của hai người bọn họ! !
Cô đột nhiên có chút buồn cười, muốn cười, linh hồn giống như thích uống máu, mùi máu tươi làm cho linh hồn mình cũng không thể kiềm chế, căng lên! ! Căng lên! ! Lập tức quay mặt sang, nhìn biển rộng mênh mông, hung hăng cắn răng nghiến lợi, hung hăng cắn răng nghiến lợi ! ! !
"Khả Hinh?" Nhã Tuệ đột nhiên đi tới, kéo nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, mỉm cười nói: "Nhanh qua đây, chúng ta cùng nhau chụp hình!"
Sắc mặt Đường Khả Hinh tái nhợt, rịn mồ hôi, hai mắt rời rạc nhìn cô, run rẩy có chút tức giận.
Nhã Tuệ nhìn cô, lập tức ngây người, ngạc nhiên hỏi: "Khả Hinh? Cô làm sao vậy?"
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt lo lắng của Nhã Tuệ, cơn tức giận trong thân thể giống như ngọn lửa bùng cháy lên!
"Khả Hinh! !" Nhã Tuệ lại nhìn cả người cô tức giận, lo lắng gọi nhỏ: "Rốt cuộc cô có chuyện gì vậy?"
Nước mắt muốn trào ra!
Đường Khả Hinh hết sức đè nén cảm xúc, móng tay lại từng hồi cắm vào trong thịt, cuối cùng, một móng tay bén nhọn, phá vỡ lòng bàn tay, máu tràn ra ngoài!
Đêm hôm đó, sau lưng thân trúng một đao khổ sở, bắt đầu điên cuồng hét lên ! !
Hai mắt của cô sợ hãi trừng to! !
"Nếu như em muốn để cho người kia nhìn thấy em kiên cường, không nên khinh địch, dễ dàng yếu ớt. . . . . ."
Một tiếng nói từ trong thân thể của mình dâng lên! !
"Khả Hinh?" Nhã Tuệ nhìn cô như vậy, lại kích động gọi cô.
Hai mắt Đường Khả Hinh run rẩy nước mắt, nhưng bởi vì một câu nói của Trang Hạo Nhiên, cắn răng nghiến lợi thu hồi tức giận trong thân thể, máu từ trong lòng bàn tay dần dần tràn ra, đau, rất đau, rất đau, lấn át cả nổi đau kia. . . . . . Cô dần dần bình tĩnh, đè ép cảm xúc, nhìn ánh mắt của Nhã Tuệ đã có chút hoảng sợ, cô khẽ nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Bất chợt, cảm thấy thân thể có chút không thoải mái. . . . . ."
"Nơi nào không thoải mái, chỗ nào?" Nhã Tuệ vươn tay, nâng nhẹ mặt của cô, lo lắng hỏi tiếp.
Đường Khả Hinh dịu dàng mỉm cười đưa bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo, nắm nhẹ tay của Nhã Tuệ, nói: "Không có việc gì. . . . . . Thật không có việc gì. . . . . . Bất quá em muốn đi về nghỉ một lát, có thể là tối hôm qua ngủ không được, thân thể em có chút lạnh. . . . . ."
"Vậy tôi đi với cô. . . . . ." Nhã Tuệ lập tức nói.
"Không. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, có chút thở gấp khó chịu miễn cưỡng cười nói: "Chị là cô dâu phụ thứ nhất, có thật nhiều chuyện, cũng phải phụ giúp, làm sao đi chứ ! Em trở về phòng của Trang chị nằm một lát, không có chuyện gì, em cũng không phải là đứa bé. . . . . ."
"Nhưng. . . . . ." Nhã Tuệ nhìn cô, có chút lo lắng nói.
"Thật không có chuyện gì. . . . . ." Đường Khả Hinh vươn tay, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, khẽ mỉm cười, gật đầu.
"Tôi bảo Tiểu Nhu đi cùng cô thôi. . . . . ." Cuối cùng Nhã Tuệ có chút lo lắng.
"Thật không có việc gì, em đi trước, đừng lo lắng. . . . . ." Đường Khả Hinh sửa sang xong tâm tình, nở nu cười ngọt ngào, sau khi chia tay Nhã Tuệ, một mình kéo đuôi váy thật dài, đi tới khách sạn.
Trang Hạo Nhiên đang nói chuyện với Laurence, thấy bóng lưng Đường Khả Hinh đi xa như vậy, anh hơi suy nghĩ một chút, vẫn nói một câu xin lỗi, rời sân trước, đi theo bóng dáng của cô đi về phía trước.
Đường Khả Hinh hai mắt rời rạc, sắc mặt tái nhợt, tay cầm đuôi váy thật dài, một mình từng bước từng bước đi về phía trước! !
Tại sao? Tại sao? Tại sao anh phải làm như vậy? Sau khi tôi chết đi sống lại, anh vẫn đối với tôi như vậy !
Hai mắt của cô run rẩy nước mắt, càng lúc càng gia tăng bước chân, đi tới đại sảnh khách sạn, vừa đi vừa nhớ đến lúc nảy anh rất dịu dàng và săn sóc đỡ Như Mạt ngồi xuống, tim như bị cắt đau! !
Trang Hạo Nhiên đi theo phía sau, nhìn Khả Hinh vọt vào đại sảnh khách sạn, càng đi càng nhanh, hai mắt anh chợt lóe, cũng bước nhanh tới trước! !
Tấm hình vui vẻ ngay lập tức chụp được.
Tất cả mọi người đều vui vẻ mỉm cười.
Lúc này, Laurence và Vitas hai người tới trễ, song song đứng ở dưới khán đài, nhìn người trên khán đài nở nụ cười.
Trang Hạo Nhiên nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức vui vẻ cùng Tào Anh Kiệt đi lên trước, cùng hai người bắt tay.
Đường Khả Hinh cũng mỉm cười nhấc khẽ đuôi váy, đi xuống khán đài, vừa muốn đi tới chỗ Trần Mạn Hồng. . . . . .
Bóng dáng của Tưởng Thiên Lỗi vẫn đứng ở trước mặt cô, nhàn nhạt ngăn cản.
Đường Khả Hinh dừng bước lại, ngẩng đầu lên, thấy Tưởng Thiên Lỗi, khẽ mỉm cười.
Tưởng Thiên Lỗi cũng nhàn nhạt ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên nói một câu: "Cho dù là ai cũng có thể, Trang Hạo Nhiên không được!"
Tròng mắt Đường Khả Hinh hơi híp, nhìn anh.
Hai mắt sắc bén của Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, lại nhìn Đường Khả Hinh, giọng nói thâm trầm: "Cho dù là ai cũng có thể, Trang Hạo Nhiên không được!"
Đường Khả Hinh giống như cảm thấy người này từ ngoài không gian tới, nhìn anh, đột nhiên bật cười một tiếng nói: "Tổng Giám đốc Tưởng, ngài nói gì ?"
"Cho dù là ai cũng có thể, Trang Hạo Nhiên không được! !" Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, lại lạnh giọng nói.
Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng anh giống như duy ngã độc tôn, nổi giận, nhìn anh, hai mắt lóe lên nguội lạnh nói: "Anh có tư cách gì, còn dám ở trước mặt của tôi, kêu gào hành vi của tôi?"
"Anh khuyên em một lần cuối cùng! Cho dù là ai cũng có thể, nhưng Trang Hạo Nhiên không được!" Tưởng Thiên Lỗi nói xong, cũng đã lạnh lùng tránh ra.
Đường Khả Hinh tức giận đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng anh thản nhiên đi khỏi, nhớ tới bốn tháng nay bị uất ức, nhớ tới nằm trên bàn mổ chịu tất cả uất ức, hai tay nắm chặt quả đấm, tức giận đến cả người phát run! !
Tưởng Thiên Lỗi lại đi đến trước mặt của Như Mạt, đỡ nhẹ cánh tay của cô, dắt cô tới chỗ khách quý ngồi xuống, rất săn sóc và dịu dàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Khả Hinh tức giận đến sắc mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt quả đấm, vang lên răn rắc, móng tay cắm vào trong thịt! !.
Phải như thế nào mới có thể không gặp! ! Không hèn mọn ! !
Phải như thế nào mới có thể làm được?
Hai mắt Đường Khả Hinh ửng hồng, kích động run rẩy nhìn Tưởng Thiên Lỗi cùng Như Mạt hạnh phúc rúc vào với nhau, nhớ tới bốn tháng trước đây, anh đứng ở trong mưa cầu hôn mình, lôi kéo mình đi vào tiệm trang sức, nói mình là tài sản quý giá nhất trong cuộc đời anh, nhưng anh xoay người muốn moi tim của mình ra, lắp cho người phụ nữ anh yêu! ! Mà người phụ nữ dịu dàng đó đã vì mình ném bỏ vé máy bay, không cho chính mình thêm cơ hội! !
Lạnh lẽo ! !
Rơi vào trong băng lạnh lẽo! !
Mình thành vật hy sinh cho tình yêu của hai người bọn họ! !
Cô đột nhiên có chút buồn cười, muốn cười, linh hồn giống như thích uống máu, mùi máu tươi làm cho linh hồn mình cũng không thể kiềm chế, căng lên! ! Căng lên! ! Lập tức quay mặt sang, nhìn biển rộng mênh mông, hung hăng cắn răng nghiến lợi, hung hăng cắn răng nghiến lợi ! ! !
"Khả Hinh?" Nhã Tuệ đột nhiên đi tới, kéo nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, mỉm cười nói: "Nhanh qua đây, chúng ta cùng nhau chụp hình!"
Sắc mặt Đường Khả Hinh tái nhợt, rịn mồ hôi, hai mắt rời rạc nhìn cô, run rẩy có chút tức giận.
Nhã Tuệ nhìn cô, lập tức ngây người, ngạc nhiên hỏi: "Khả Hinh? Cô làm sao vậy?"
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt lo lắng của Nhã Tuệ, cơn tức giận trong thân thể giống như ngọn lửa bùng cháy lên!
"Khả Hinh! !" Nhã Tuệ lại nhìn cả người cô tức giận, lo lắng gọi nhỏ: "Rốt cuộc cô có chuyện gì vậy?"
Nước mắt muốn trào ra!
Đường Khả Hinh hết sức đè nén cảm xúc, móng tay lại từng hồi cắm vào trong thịt, cuối cùng, một móng tay bén nhọn, phá vỡ lòng bàn tay, máu tràn ra ngoài!
Đêm hôm đó, sau lưng thân trúng một đao khổ sở, bắt đầu điên cuồng hét lên ! !
Hai mắt của cô sợ hãi trừng to! !
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nếu như em muốn để cho người kia nhìn thấy em kiên cường, không nên khinh địch, dễ dàng yếu ớt. . . . . ."
Một tiếng nói từ trong thân thể của mình dâng lên! !
"Khả Hinh?" Nhã Tuệ nhìn cô như vậy, lại kích động gọi cô.
Hai mắt Đường Khả Hinh run rẩy nước mắt, nhưng bởi vì một câu nói của Trang Hạo Nhiên, cắn răng nghiến lợi thu hồi tức giận trong thân thể, máu từ trong lòng bàn tay dần dần tràn ra, đau, rất đau, rất đau, lấn át cả nổi đau kia. . . . . . Cô dần dần bình tĩnh, đè ép cảm xúc, nhìn ánh mắt của Nhã Tuệ đã có chút hoảng sợ, cô khẽ nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Bất chợt, cảm thấy thân thể có chút không thoải mái. . . . . ."
"Nơi nào không thoải mái, chỗ nào?" Nhã Tuệ vươn tay, nâng nhẹ mặt của cô, lo lắng hỏi tiếp.
Đường Khả Hinh dịu dàng mỉm cười đưa bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo, nắm nhẹ tay của Nhã Tuệ, nói: "Không có việc gì. . . . . . Thật không có việc gì. . . . . . Bất quá em muốn đi về nghỉ một lát, có thể là tối hôm qua ngủ không được, thân thể em có chút lạnh. . . . . ."
"Vậy tôi đi với cô. . . . . ." Nhã Tuệ lập tức nói.
"Không. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, có chút thở gấp khó chịu miễn cưỡng cười nói: "Chị là cô dâu phụ thứ nhất, có thật nhiều chuyện, cũng phải phụ giúp, làm sao đi chứ ! Em trở về phòng của Trang chị nằm một lát, không có chuyện gì, em cũng không phải là đứa bé. . . . . ."
"Nhưng. . . . . ." Nhã Tuệ nhìn cô, có chút lo lắng nói.
"Thật không có chuyện gì. . . . . ." Đường Khả Hinh vươn tay, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, khẽ mỉm cười, gật đầu.
"Tôi bảo Tiểu Nhu đi cùng cô thôi. . . . . ." Cuối cùng Nhã Tuệ có chút lo lắng.
"Thật không có việc gì, em đi trước, đừng lo lắng. . . . . ." Đường Khả Hinh sửa sang xong tâm tình, nở nu cười ngọt ngào, sau khi chia tay Nhã Tuệ, một mình kéo đuôi váy thật dài, đi tới khách sạn.
Trang Hạo Nhiên đang nói chuyện với Laurence, thấy bóng lưng Đường Khả Hinh đi xa như vậy, anh hơi suy nghĩ một chút, vẫn nói một câu xin lỗi, rời sân trước, đi theo bóng dáng của cô đi về phía trước.
Đường Khả Hinh hai mắt rời rạc, sắc mặt tái nhợt, tay cầm đuôi váy thật dài, một mình từng bước từng bước đi về phía trước! !
Tại sao? Tại sao? Tại sao anh phải làm như vậy? Sau khi tôi chết đi sống lại, anh vẫn đối với tôi như vậy !
Hai mắt của cô run rẩy nước mắt, càng lúc càng gia tăng bước chân, đi tới đại sảnh khách sạn, vừa đi vừa nhớ đến lúc nảy anh rất dịu dàng và săn sóc đỡ Như Mạt ngồi xuống, tim như bị cắt đau! !
Trang Hạo Nhiên đi theo phía sau, nhìn Khả Hinh vọt vào đại sảnh khách sạn, càng đi càng nhanh, hai mắt anh chợt lóe, cũng bước nhanh tới trước! !
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro