Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
SỨ MẠNG
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
"Cô là người thân của Đường Khả Hinh?" Nhân viên hành chính của bệnh viện chậm rãi đi về phía Nhã Tuệ, đi tới, nhẹ nhàng hỏi.
Nhã Tuệ lập tức rơi lệ, chống người đứng lên, nhìn bọn họ, nghẹn ngào nói: "Là tôi. . . . . ."
Nhân viên hành chính nhìn Nhã Tuệ, im lặng một lát, mới nhìn cô, nói: "Mới vừa rồi, chúng tôi biết, Đường tiểu thư xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cảm thấy vô cùng khiếp sợ và tiếc nuối. Nhưng mời nén bi thương, bởi vì nguyên tắc của bệnh viện chúng tôi, phải tập trung cứu người, mặc kệ là ai, chúng tôi cũng sẽ dốc hết toàn lực để cứu người!"
Nhã Tuệ là người đơn thuần, đầu óc hỗn loạn cũng không có nghe được trong lời của bọn họ có hàm ý, chỉ gật đầu, nước mắt rơi xuống, nói: "Vâng, cám ơn các người cứu cô ấy, các người nhất định phải cứu cô ấy! !"
Nhân viên hành chính nghe vậy, có chút xấu hổ, nhưng vẫn chịu đựng áp lực, nói ra, nói: "Chúng tôi mới vừa nhận được điện thoại của phòng cấp cứu, nói tình huống của Đường tiểu thư vô cùng nguy cấp, dĩ nhiên chúng tôi hi vọng có thể cứu được cô ấy, chỉ là tôi muốn nói, nếu như cô ấy thật sự xảy ta chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi hi vọng cô ấy có thể kịp thời hiến một bộ phận trong thân thể, cứu vớt một bệnh nhân khác sắp xuất hiện nguy hiểm đến tính mạng."
Trong lòng của Nhã Tuệ run lên, nhìn nhân viên hành chính, sắc mặt lập tức tái nhợt, nói: "Có ý gì?"
Nhân viên hành chính không có cách nào, chỉ đành phải nói: "Bệnh viện chúng tôi, hiện tại vừa lúc có một nữ bệnh nhân cần gấp tim, hiện tại sinh mạng cũng bị nguy hiểm, cho nên, nếu như sinh mạng của Đường tiểu thư có chuyện ngoài ý muốn, xin cô căn cứ nhân đạo tinh thần, tha thứ và rộng lượng một chút, ký tên để Đường tiểu thư hiến trái tim."
Nhã Tuệ loạng choạng, cả não bộ dồn dập thiếu dưỡng khí, một cơn bi phẫn tràn lên, cả người tức giận đến phát run, nước mắt từng viên kích động rơi xuống, sụp đổ kêu to: "Bây giờ cô ấy còn đang ở trong phòng bệnh! ! Cô ấy vẫn còn ở hơi thở! ! Cô ấy còn có ý thức! ! Tại sao lúc này, các người muốn cô ấy hiến trái tim? Các người là ai? Muốn lúc cô ấy vẫn còn sống, lấy trái tim đó ra? Các người vẫn là người sao?"
"Cô bình tĩnh trước, tôn chỉ của chúng tôi, vị tiểu thư này, cô ấy đang xuất hiện tình huống bất ngờ, chúng tôi mới có thể đưa ra quyết định này!" Nhân viên hành chính, vội vàng giải thích! !
"Mặc kệ xảy ra chuyện gì! !" Nhã Tuệ kích động rơi lệ kêu to: "Cô ấy nằm ở phòng cấp cứu, sáng sớm hôm nay vẫn là một cô gái hoạt bát sáng sủa! ! Cho tới bây giờ tôi cũng không có nghĩ cô ấy sẽ xảy ra chuyện! ! Cô ấy không có việc gì! ! Các người cút cho tôi ! Cút đi! ! Bây giờ tôi không có biện pháp nghĩ tới phải cứu người nào, tôi chỉ muốn Khả Hinh của tôi còn sống! ! Tại sao cô ấy không thể sống? Cô ấy rất khổ cực, rất cố gắng! ! Tại sao cô ấy không thể sống! ! Cô ấy không có tổn thương người nào! ! Cô ấy vẫn rất hiền lành! ! Tôi sẽ không để cho cô ấy chết! ! Cô ấy sẽ không chết! Các người cút cho tôi ! Cút đi! !"
Nhã Tuệ run rẩy thê lương xoay người, quỳ trên mặt đất, nhìn cánh cửa kia, khóc kêu to: "Bác sĩ, y tá bên trong, tôi cầu xin mọi người! ! Nhất định phải cứu sống Khả Hinh! ! Cầu xin mọi người! Nếu như mọi người cứu sống cô ấy, sẽ phát hiện, cô ấy thật sự là một cô gái thật đáng yêu, là thật, cô ấy nhất định sẽ nhớ ơn lòng tốt của mọi người! ! Mang theo lòng tốt của mọi người đã bỏ ra, sẽ tiếp tục cố gắng đến cùng! Tôi cầu xin mọi người, tôi dập đầu lạy mọi người! Tôi dập đầu lạy mọi người! !"
Nhã Tuệ cũng không nói gì nữa, hai tay chống, dập đầu rầm rầm rầm, nước mắt rơi xuống! !
Bên trong Phòng cấp cứu!
Mấy vị bác sĩ và y tá nghe được bên ngoài phòng cấp cứu truyền tới tiếng khóc rống, khổ sở cầu xin, cũng không nhịn được nhìn cô gái máu me đầy người, nằm ở trên giường nệm trắng tinh, hai mắt nhắm lại, thoi thóp, cũng không khỏi cảm thán, hai mắt đỏ thắm.
Một bác sĩ nhìn hình CT trái tim trong máy vi tính mới vừa gửi tới, một bộ phận có bóng mờ, sững sờ, nói: "Xem ra, phải mời Cậu chủ Tô trở lại."
Đêm vẫn kéo dài, tiếng vẫn khóc kéo dài.
‘Phòng tổng thống', chuông điện thoại vang lên.
Trang Hạo Nhiên nằm ở trên giường, ngủ say, trong mơ hồ nhận điện thoại, sau đó nghe truyền đến tiếng gọi dồn dập của Lâm Sở Nhai, anh nhanh chóng cúp điện thoại, vén chăn rời giường, nhanh chóng nắm một cái áo khoác, khoác lên người, nhào xuống lầu, phịch một tiếng đóng cửa lại! !
Không đến bao lâu, dưới đại sảnh lập tức truyền đến âm thanh chiếc Audi Pikes Peak màu trắng chậm rãi lái tới, không đến bao lâu, chiếc xe này mang theo sứ mạng dừng ở trước đại sảnh.
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên nghiêm túc, từ bên trong thang máy nhào ra ngoài, chạy như điên về xe của mình.
Nhân viên tiếp tân lập tức đi ra, khẩn cấp ném hộp điều khiển và chìa khóa cho Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên trên không trung tiếp được, thật nhanh ngồi lên của mình xe, lập tức đạp mạnh chân ga, cho xe lao đi, nhanh chóng bấm điện thoại của Lâm Sở Nhai, hét to: "Lập tức tra vị trí của Tô Thụy Kỳ cho tôi."
Tô Lạc Hoành cũng biết chuyện của Khả Hinh, lập tức dùng máy vi tính nhập số điện thoại của Tô Thụy Kỳ, lại sử dụng Software "Grand World", thấy vị trí dừng tại trấn nhỏ cách thành phố 100 km, lập tức nói: "Hiện tại vị trí của Cậu chủ Tô, ở thị trấn nhỏ "Phía Tây" cách trung tâm thành phố chúng ta ngoài 100 km, chính là chỗ phu nhân của Thủ tướng qua đời, cho nên đến ngày giỗ của Thủ tướng phu nhân, nhà họ Tô cũng sẽ trở lại nhà cũ, trai giới ba ngày!"
Hai mắt Trang Hạo Nhiên thoáng qua ánh sáng mãnh liệt, nắm chặt tay lái, lại đạp chân ga, lao về phía trước như tên bắn! ! !
"Hiện tại tôi cung cấp cho anh một con đường nhỏ! ! Có thể sẽ rút ngắn một ít thời gian! ! Lập tức truyền tới gps của anh! ! Phải lái xe cẩn thận! Anh đạp tận chân ga, Audi Pikes Peak sẽ bay lên! !" Tô Lạc Hoành lập tức nói! !
"Cậu và Sở Nhai lập tức đến bệnh viện cùng Nhã Tuệ trước! ! Tôi sẽ tới sau ! ! !" Trang Hạo Nhiên nói xong, lập tức cúp điện thoại, nắm chặt tay lái, kích động nói: "Xe thân yêu! ! Tối nay phải dựa vào mày rồi ! ! Cố lên! ! !"
Chiếc Audi Pikes Peak màu trắng đang tiếp nhận mệnh lệnh của ông chủ, giống như con Truy Phong, hí vang một tiếng dài, hai cánh màu trắng, xòe lên, ầm một tiếng, nhắm con đường chỉ định ra khỏi thành! !
Nước mưa điên cuồng rơi vẫy!
Tầm mắt không rõ! !
Chiếc Audi Pikes Peak hướng con đường nhỏ trong núi vọt thẳng đến cực nhanh, u u u u u, giống như mũi tên lấp lánh bay đi ! !
Trang Hạo Nhiên nắm chặt tay lái, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, trong đầu nhớ tới Đường Khả Hinh khóc: Tối nay, hãy để cho tôi lớn lên, để cho tôi giống như một người lớn, chịu đựng tất cả hậu quả. . . . . . Bao gồm đau khổ. . . . . . Hôm nay tôi hẹn anh ra ngoài, là muốn nói cho anh biết, mặc kệ sau khi ở bên anh ấy xảy ra bất cứ chuyện gì, vào lúc này, tôi không có tôn nghiêm van xin, xin anh để mặc cho tánh mạng của tôi rơi vào trong địa ngục. . . . . .
Anh nổi giận gầm lên một tiếng, chụp lại tay lái, cũng đang mất hồn, tốc độ xe quá nhanh, ầm một tiếng, xông ngã một gốc cây trăm năm trước mặt! ! !
Chiếc Audi Pikes Peak ngừng lại.
Trang Hạo Nhiên bộp một tiếng, đầu đập vào tay lái, trên trán tràn máu, thật may là thắng xe kịp, phao khí chưa bung xe! ! Anh không nói gì, hai mắt nóng rực, thoáng qua một tia gấp gáp nói: "Đường Khả Hinh! ! Cô chờ tôi một chút! !"
Anh nhanh chóng lái xe, đạp chân ga, nhanh chóng de xe về phía sau, lại ầm một tiếng, xông về phía trước! ! !
Thị trấn nhỏ "Phía Tây".
Một ngôi biệt thự, nằm bên dòng sông, vài ánh lửa lóe sáng ở trong bầu trời đêm yên tĩnh.
Vô số quân khuyển, đang tuần tra khắp nơi.
Vô số quân cảnh, cũng cẩn thận tuần tra khắp nơi.
Trong biệt thự người nhà họ Tô, theo ngày giỗ thường lệ, đang mặc quần áo trắng, làm lễ lạy.
Người cả nhà quỳ gối trước linh vị Thủ tướng phu nhân, chắp tay trước ngực, cúi đầu lạy.
Thủ tướng đứng ở trước linh vị của vợ, nhìn bộ dáng vợ lúc còn trẻ, khẽ mỉm cười.
Đúng lúc này, một trận tiếng động cơ mãnh liệt truyền đến, phá vỡ yên tĩnh.
Tô Thụy Kỳ mặc áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, quỳ trên mặt đất, có chút không vui quay đầu, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Có vị đặc cảnh đi tới, sắc mặt trầm trọng nói: "Phát hiện một nhiệt năng đang hoạt động, đang phóng tốc độ 300 km/h bay về phía này !"
"300 km/h?" Tô Linh có chút hoảng sợ kêu lên.
Người nhà họ Tô đều bắt đầu có chút lo lắng, đang lúc bọn họ muốn lui về phía sau . . . . . .
Đám đặc cảnh lập tức rút súng, chuẩn bị xuất động máy bay trực thăng, vừa dứt lời, đã nhìn thấy luồng ánh sáng lóe lên, một chiếc Audi Pikes Peak màu trắng giống như tia chớp, u u lao đến! ! !
"Lập tức dừng xe! ! !"
Vô số cảnh sát nắm chặt súng lục, lập tức lên đạn, sắp nổ súng! !
Trang Hạo Nhiên nắm chặt tay lái, nhìn cửa chính biệt thự đang ở trước mặt, hai mắt anh nóng lên, đạp mạnh chân ga, khiến chiếc Audi Pikes Peak giống như U Linh, nhanh chóng bay thẳng lên, ầm một tiếng, đụng ngã cửa, thắng gấp trước cửa biệt thự! !
"Không được nhúc nhích! ! Người trên xe là ai ? Tại sao tự tiện xông vào phủ Thủ tướng! ?" Tất cả cảnh sát rối rít rút súng lục, nhắm ngay người trong xe! !
Trang Hạo Nhiên trên trán chảy máu, lập tức mở cửa xe, đi ra, giơ hai tay lên, nhìn ánh đèn bên trong nhà, kích động kêu to: "Tô Thụy Kỳ! ! ! Mau ra đây! ! Đường Khả Hinh đã xảy ra chuyện! ! !"
Tô Thụy Kỳ đang đặc cảnh bảo vệ, vừa muốn đi mật thất, nghe tiếng kêu thất thanh, lập tức gấp gáp nhào ra ngoài, quả nhiên là Trang Hạo Nhiên, lập tức hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Trang Hạo Nhiên nhìn Tô Thụy Kỳ, hai mắt xẹt qua một chút đau lòng, kích động nói: "Cô ấy sẽ chết! ! ! Đi theo tôi ! ! Mau lên!"
Tô Thụy Kỳ vừa nghe, lập tức kinh hãi, nhanh chóng chạy tới xe của Trang Hạo Nhiên, Trang Hạo Nhiên lập tức lên xe, cửa cũng không có đóng, lập tức de xe về phía sau, quẹo cua, nhanh chóng bay đi! ! ! !
Bệnh viện!
Nhã Tuệ đang quỳ trên mặt đất, thất thanh khóc rống, kêu to: "Khả Hinh! ! Cô cố kiên trì, cố kiên trì! ! Tôi cầu xin cô ! !"
Các nhân viên hành chính đứng ở trước mặt của Nhã Tuệ, nhỏ giọng khuyên nhủ, nói: "Lưu tiểu thư, tôi biết cô rất đau buồn, suy nghĩ một chút đến gia đình kia cũng giống như cô, tâm trạng cũng đau buồn, chúng tôi không muốn lúc sinh mạng cô ấy có khả năng khôi phục, yêu cầu cô trao đổi trái tim, nhưng bây giờ, xin cô. . . . . . Thông cảm cho tâm trạng của gia đình kia thôi. . . . . ."
"Ai thông cảm tâm trạng của tôi?" Nhã Tuệ kích động đứng lên, nhìn bọn họ gào to: "Em gái của tôi đang ở bên trong, sống chết không rõ! Có người làm ở bệnh viện như các người sao? Tại sao cấp bách bức ép như vậy? Rốt cuộc người đó là ai? Đến cao quý cỡ nào! ! ?"
"Cô ấy là con gái của tôi! !" Lúc này, Bà Tần rơi lệ đi ra, không có chú ý tới quy định của pháp luật hay không, chạy đến trước mặt của Nhã Tuệ, khóc nói: "Cô gái, tôi biết rõ, tôi nói yêu cầu này, rất vô lý! Nhưng cô phải tin tưởng tôi, ! Tin tưởng tôi, Tôi nhất định sẽ cho cô thù lao tốt nhất! ! Để cho cô không lo cơm áo cả đời ! ! Ký giấy cam kết kia đi? Tôi cầu xin cô, cứu con gái của tôi! !"
"Đừng nói với tôi, tiền của bà có thể mua được tất cả! !" Nhã Tuệ Khí tức giận phát run nói: "Tôi cảnh cáo bà! ! Lúc em gái của tôi vẫn còn sống, bà đừng nói cô ấy chết! ! Các người cút đi! ! Tất cả đều cút hết cho tôi! !"
Bà Tần không thể tiếp tục chịu nổi, lúc Viện trưởng và ông Tần không kịp ngăn cản, ngửa mặt khóc rống: "Thiên Lỗi ! ! Cháu mau tới đi! ! Thuyết phục người này! ! Không cần biết dùng biện pháp gì, tôi muốn Như Mạt của tôi sống! !"
Nhã Tuệ sững sờ, nước mắt lăn xuống.
Lúc này Tưởng Thiên Lỗi cũng vội vàng đi tới, còn chưa thấy rõ người tới, hỏi nhanh: "Ký giấy cam kết chưa?"
Anh sững sờ, khiếp sợ nhìn thấy Nhã Tuệ. . . . . .
Nhã Tuệ cũng khiếp sợ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lại nhìn Bà Tần một chút, lập tức mất đi lý trí mỉm cười, nước mắt kích động rơi xuống, hai mắt lại thoáng qua ánh sáng bi phẫn hận, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cắn răng nghiến lợi nói từng chữ từng câu: "Thì ra . . . . . . Chính là anh muốn trái tim của Khả Hinh? ? Là anh? Là anh? ? ? ? ? ?"
Cô kích động thét chói tai! ! !
Tưởng Thiên Lỗi lập tức mất hồn, nhìn Nhã Tuệ, lại căng thẳng nhìn cánh cửa kia, trái tim đau nhói.
Nhã Tuệ kích động thở hổn hển, không nói hai lời, bước lên trước, vung tay ra sức tát trên mặt của anh một bạt tai ! !
Chát một tiếng vang lên ! !
Tưởng Thiên Lỗi khiếp sợ đến nói không ra lời, nhìn Nhã Tuệ. . . . . . .
Nhã Tuệ không hết hận, lại cắn răng, bi phẫn vung tay, ra sức tát mạnh trên mặt của anh một bạt tai nữa, hét to: "Tên khốn kiếp đáng chết! ! !".
Nhã Tuệ lập tức rơi lệ, chống người đứng lên, nhìn bọn họ, nghẹn ngào nói: "Là tôi. . . . . ."
Nhân viên hành chính nhìn Nhã Tuệ, im lặng một lát, mới nhìn cô, nói: "Mới vừa rồi, chúng tôi biết, Đường tiểu thư xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cảm thấy vô cùng khiếp sợ và tiếc nuối. Nhưng mời nén bi thương, bởi vì nguyên tắc của bệnh viện chúng tôi, phải tập trung cứu người, mặc kệ là ai, chúng tôi cũng sẽ dốc hết toàn lực để cứu người!"
Nhã Tuệ là người đơn thuần, đầu óc hỗn loạn cũng không có nghe được trong lời của bọn họ có hàm ý, chỉ gật đầu, nước mắt rơi xuống, nói: "Vâng, cám ơn các người cứu cô ấy, các người nhất định phải cứu cô ấy! !"
Nhân viên hành chính nghe vậy, có chút xấu hổ, nhưng vẫn chịu đựng áp lực, nói ra, nói: "Chúng tôi mới vừa nhận được điện thoại của phòng cấp cứu, nói tình huống của Đường tiểu thư vô cùng nguy cấp, dĩ nhiên chúng tôi hi vọng có thể cứu được cô ấy, chỉ là tôi muốn nói, nếu như cô ấy thật sự xảy ta chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi hi vọng cô ấy có thể kịp thời hiến một bộ phận trong thân thể, cứu vớt một bệnh nhân khác sắp xuất hiện nguy hiểm đến tính mạng."
Trong lòng của Nhã Tuệ run lên, nhìn nhân viên hành chính, sắc mặt lập tức tái nhợt, nói: "Có ý gì?"
Nhân viên hành chính không có cách nào, chỉ đành phải nói: "Bệnh viện chúng tôi, hiện tại vừa lúc có một nữ bệnh nhân cần gấp tim, hiện tại sinh mạng cũng bị nguy hiểm, cho nên, nếu như sinh mạng của Đường tiểu thư có chuyện ngoài ý muốn, xin cô căn cứ nhân đạo tinh thần, tha thứ và rộng lượng một chút, ký tên để Đường tiểu thư hiến trái tim."
Nhã Tuệ loạng choạng, cả não bộ dồn dập thiếu dưỡng khí, một cơn bi phẫn tràn lên, cả người tức giận đến phát run, nước mắt từng viên kích động rơi xuống, sụp đổ kêu to: "Bây giờ cô ấy còn đang ở trong phòng bệnh! ! Cô ấy vẫn còn ở hơi thở! ! Cô ấy còn có ý thức! ! Tại sao lúc này, các người muốn cô ấy hiến trái tim? Các người là ai? Muốn lúc cô ấy vẫn còn sống, lấy trái tim đó ra? Các người vẫn là người sao?"
"Cô bình tĩnh trước, tôn chỉ của chúng tôi, vị tiểu thư này, cô ấy đang xuất hiện tình huống bất ngờ, chúng tôi mới có thể đưa ra quyết định này!" Nhân viên hành chính, vội vàng giải thích! !
"Mặc kệ xảy ra chuyện gì! !" Nhã Tuệ kích động rơi lệ kêu to: "Cô ấy nằm ở phòng cấp cứu, sáng sớm hôm nay vẫn là một cô gái hoạt bát sáng sủa! ! Cho tới bây giờ tôi cũng không có nghĩ cô ấy sẽ xảy ra chuyện! ! Cô ấy không có việc gì! ! Các người cút cho tôi ! Cút đi! ! Bây giờ tôi không có biện pháp nghĩ tới phải cứu người nào, tôi chỉ muốn Khả Hinh của tôi còn sống! ! Tại sao cô ấy không thể sống? Cô ấy rất khổ cực, rất cố gắng! ! Tại sao cô ấy không thể sống! ! Cô ấy không có tổn thương người nào! ! Cô ấy vẫn rất hiền lành! ! Tôi sẽ không để cho cô ấy chết! ! Cô ấy sẽ không chết! Các người cút cho tôi ! Cút đi! !"
Nhã Tuệ run rẩy thê lương xoay người, quỳ trên mặt đất, nhìn cánh cửa kia, khóc kêu to: "Bác sĩ, y tá bên trong, tôi cầu xin mọi người! ! Nhất định phải cứu sống Khả Hinh! ! Cầu xin mọi người! Nếu như mọi người cứu sống cô ấy, sẽ phát hiện, cô ấy thật sự là một cô gái thật đáng yêu, là thật, cô ấy nhất định sẽ nhớ ơn lòng tốt của mọi người! ! Mang theo lòng tốt của mọi người đã bỏ ra, sẽ tiếp tục cố gắng đến cùng! Tôi cầu xin mọi người, tôi dập đầu lạy mọi người! Tôi dập đầu lạy mọi người! !"
Nhã Tuệ cũng không nói gì nữa, hai tay chống, dập đầu rầm rầm rầm, nước mắt rơi xuống! !
Bên trong Phòng cấp cứu!
Mấy vị bác sĩ và y tá nghe được bên ngoài phòng cấp cứu truyền tới tiếng khóc rống, khổ sở cầu xin, cũng không nhịn được nhìn cô gái máu me đầy người, nằm ở trên giường nệm trắng tinh, hai mắt nhắm lại, thoi thóp, cũng không khỏi cảm thán, hai mắt đỏ thắm.
Một bác sĩ nhìn hình CT trái tim trong máy vi tính mới vừa gửi tới, một bộ phận có bóng mờ, sững sờ, nói: "Xem ra, phải mời Cậu chủ Tô trở lại."
Đêm vẫn kéo dài, tiếng vẫn khóc kéo dài.
‘Phòng tổng thống', chuông điện thoại vang lên.
Trang Hạo Nhiên nằm ở trên giường, ngủ say, trong mơ hồ nhận điện thoại, sau đó nghe truyền đến tiếng gọi dồn dập của Lâm Sở Nhai, anh nhanh chóng cúp điện thoại, vén chăn rời giường, nhanh chóng nắm một cái áo khoác, khoác lên người, nhào xuống lầu, phịch một tiếng đóng cửa lại! !
Không đến bao lâu, dưới đại sảnh lập tức truyền đến âm thanh chiếc Audi Pikes Peak màu trắng chậm rãi lái tới, không đến bao lâu, chiếc xe này mang theo sứ mạng dừng ở trước đại sảnh.
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên nghiêm túc, từ bên trong thang máy nhào ra ngoài, chạy như điên về xe của mình.
Nhân viên tiếp tân lập tức đi ra, khẩn cấp ném hộp điều khiển và chìa khóa cho Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên trên không trung tiếp được, thật nhanh ngồi lên của mình xe, lập tức đạp mạnh chân ga, cho xe lao đi, nhanh chóng bấm điện thoại của Lâm Sở Nhai, hét to: "Lập tức tra vị trí của Tô Thụy Kỳ cho tôi."
Tô Lạc Hoành cũng biết chuyện của Khả Hinh, lập tức dùng máy vi tính nhập số điện thoại của Tô Thụy Kỳ, lại sử dụng Software "Grand World", thấy vị trí dừng tại trấn nhỏ cách thành phố 100 km, lập tức nói: "Hiện tại vị trí của Cậu chủ Tô, ở thị trấn nhỏ "Phía Tây" cách trung tâm thành phố chúng ta ngoài 100 km, chính là chỗ phu nhân của Thủ tướng qua đời, cho nên đến ngày giỗ của Thủ tướng phu nhân, nhà họ Tô cũng sẽ trở lại nhà cũ, trai giới ba ngày!"
Hai mắt Trang Hạo Nhiên thoáng qua ánh sáng mãnh liệt, nắm chặt tay lái, lại đạp chân ga, lao về phía trước như tên bắn! ! !
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hiện tại tôi cung cấp cho anh một con đường nhỏ! ! Có thể sẽ rút ngắn một ít thời gian! ! Lập tức truyền tới gps của anh! ! Phải lái xe cẩn thận! Anh đạp tận chân ga, Audi Pikes Peak sẽ bay lên! !" Tô Lạc Hoành lập tức nói! !
"Cậu và Sở Nhai lập tức đến bệnh viện cùng Nhã Tuệ trước! ! Tôi sẽ tới sau ! ! !" Trang Hạo Nhiên nói xong, lập tức cúp điện thoại, nắm chặt tay lái, kích động nói: "Xe thân yêu! ! Tối nay phải dựa vào mày rồi ! ! Cố lên! ! !"
Chiếc Audi Pikes Peak màu trắng đang tiếp nhận mệnh lệnh của ông chủ, giống như con Truy Phong, hí vang một tiếng dài, hai cánh màu trắng, xòe lên, ầm một tiếng, nhắm con đường chỉ định ra khỏi thành! !
Nước mưa điên cuồng rơi vẫy!
Tầm mắt không rõ! !
Chiếc Audi Pikes Peak hướng con đường nhỏ trong núi vọt thẳng đến cực nhanh, u u u u u, giống như mũi tên lấp lánh bay đi ! !
Trang Hạo Nhiên nắm chặt tay lái, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, trong đầu nhớ tới Đường Khả Hinh khóc: Tối nay, hãy để cho tôi lớn lên, để cho tôi giống như một người lớn, chịu đựng tất cả hậu quả. . . . . . Bao gồm đau khổ. . . . . . Hôm nay tôi hẹn anh ra ngoài, là muốn nói cho anh biết, mặc kệ sau khi ở bên anh ấy xảy ra bất cứ chuyện gì, vào lúc này, tôi không có tôn nghiêm van xin, xin anh để mặc cho tánh mạng của tôi rơi vào trong địa ngục. . . . . .
Anh nổi giận gầm lên một tiếng, chụp lại tay lái, cũng đang mất hồn, tốc độ xe quá nhanh, ầm một tiếng, xông ngã một gốc cây trăm năm trước mặt! ! !
Chiếc Audi Pikes Peak ngừng lại.
Trang Hạo Nhiên bộp một tiếng, đầu đập vào tay lái, trên trán tràn máu, thật may là thắng xe kịp, phao khí chưa bung xe! ! Anh không nói gì, hai mắt nóng rực, thoáng qua một tia gấp gáp nói: "Đường Khả Hinh! ! Cô chờ tôi một chút! !"
Anh nhanh chóng lái xe, đạp chân ga, nhanh chóng de xe về phía sau, lại ầm một tiếng, xông về phía trước! ! !
Thị trấn nhỏ "Phía Tây".
Một ngôi biệt thự, nằm bên dòng sông, vài ánh lửa lóe sáng ở trong bầu trời đêm yên tĩnh.
Vô số quân khuyển, đang tuần tra khắp nơi.
Vô số quân cảnh, cũng cẩn thận tuần tra khắp nơi.
Trong biệt thự người nhà họ Tô, theo ngày giỗ thường lệ, đang mặc quần áo trắng, làm lễ lạy.
Người cả nhà quỳ gối trước linh vị Thủ tướng phu nhân, chắp tay trước ngực, cúi đầu lạy.
Thủ tướng đứng ở trước linh vị của vợ, nhìn bộ dáng vợ lúc còn trẻ, khẽ mỉm cười.
Đúng lúc này, một trận tiếng động cơ mãnh liệt truyền đến, phá vỡ yên tĩnh.
Tô Thụy Kỳ mặc áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, quỳ trên mặt đất, có chút không vui quay đầu, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Có vị đặc cảnh đi tới, sắc mặt trầm trọng nói: "Phát hiện một nhiệt năng đang hoạt động, đang phóng tốc độ 300 km/h bay về phía này !"
"300 km/h?" Tô Linh có chút hoảng sợ kêu lên.
Người nhà họ Tô đều bắt đầu có chút lo lắng, đang lúc bọn họ muốn lui về phía sau . . . . . .
Đám đặc cảnh lập tức rút súng, chuẩn bị xuất động máy bay trực thăng, vừa dứt lời, đã nhìn thấy luồng ánh sáng lóe lên, một chiếc Audi Pikes Peak màu trắng giống như tia chớp, u u lao đến! ! !
"Lập tức dừng xe! ! !"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vô số cảnh sát nắm chặt súng lục, lập tức lên đạn, sắp nổ súng! !
Trang Hạo Nhiên nắm chặt tay lái, nhìn cửa chính biệt thự đang ở trước mặt, hai mắt anh nóng lên, đạp mạnh chân ga, khiến chiếc Audi Pikes Peak giống như U Linh, nhanh chóng bay thẳng lên, ầm một tiếng, đụng ngã cửa, thắng gấp trước cửa biệt thự! !
"Không được nhúc nhích! ! Người trên xe là ai ? Tại sao tự tiện xông vào phủ Thủ tướng! ?" Tất cả cảnh sát rối rít rút súng lục, nhắm ngay người trong xe! !
Trang Hạo Nhiên trên trán chảy máu, lập tức mở cửa xe, đi ra, giơ hai tay lên, nhìn ánh đèn bên trong nhà, kích động kêu to: "Tô Thụy Kỳ! ! ! Mau ra đây! ! Đường Khả Hinh đã xảy ra chuyện! ! !"
Tô Thụy Kỳ đang đặc cảnh bảo vệ, vừa muốn đi mật thất, nghe tiếng kêu thất thanh, lập tức gấp gáp nhào ra ngoài, quả nhiên là Trang Hạo Nhiên, lập tức hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Trang Hạo Nhiên nhìn Tô Thụy Kỳ, hai mắt xẹt qua một chút đau lòng, kích động nói: "Cô ấy sẽ chết! ! ! Đi theo tôi ! ! Mau lên!"
Tô Thụy Kỳ vừa nghe, lập tức kinh hãi, nhanh chóng chạy tới xe của Trang Hạo Nhiên, Trang Hạo Nhiên lập tức lên xe, cửa cũng không có đóng, lập tức de xe về phía sau, quẹo cua, nhanh chóng bay đi! ! ! !
Bệnh viện!
Nhã Tuệ đang quỳ trên mặt đất, thất thanh khóc rống, kêu to: "Khả Hinh! ! Cô cố kiên trì, cố kiên trì! ! Tôi cầu xin cô ! !"
Các nhân viên hành chính đứng ở trước mặt của Nhã Tuệ, nhỏ giọng khuyên nhủ, nói: "Lưu tiểu thư, tôi biết cô rất đau buồn, suy nghĩ một chút đến gia đình kia cũng giống như cô, tâm trạng cũng đau buồn, chúng tôi không muốn lúc sinh mạng cô ấy có khả năng khôi phục, yêu cầu cô trao đổi trái tim, nhưng bây giờ, xin cô. . . . . . Thông cảm cho tâm trạng của gia đình kia thôi. . . . . ."
"Ai thông cảm tâm trạng của tôi?" Nhã Tuệ kích động đứng lên, nhìn bọn họ gào to: "Em gái của tôi đang ở bên trong, sống chết không rõ! Có người làm ở bệnh viện như các người sao? Tại sao cấp bách bức ép như vậy? Rốt cuộc người đó là ai? Đến cao quý cỡ nào! ! ?"
"Cô ấy là con gái của tôi! !" Lúc này, Bà Tần rơi lệ đi ra, không có chú ý tới quy định của pháp luật hay không, chạy đến trước mặt của Nhã Tuệ, khóc nói: "Cô gái, tôi biết rõ, tôi nói yêu cầu này, rất vô lý! Nhưng cô phải tin tưởng tôi, ! Tin tưởng tôi, Tôi nhất định sẽ cho cô thù lao tốt nhất! ! Để cho cô không lo cơm áo cả đời ! ! Ký giấy cam kết kia đi? Tôi cầu xin cô, cứu con gái của tôi! !"
"Đừng nói với tôi, tiền của bà có thể mua được tất cả! !" Nhã Tuệ Khí tức giận phát run nói: "Tôi cảnh cáo bà! ! Lúc em gái của tôi vẫn còn sống, bà đừng nói cô ấy chết! ! Các người cút đi! ! Tất cả đều cút hết cho tôi! !"
Bà Tần không thể tiếp tục chịu nổi, lúc Viện trưởng và ông Tần không kịp ngăn cản, ngửa mặt khóc rống: "Thiên Lỗi ! ! Cháu mau tới đi! ! Thuyết phục người này! ! Không cần biết dùng biện pháp gì, tôi muốn Như Mạt của tôi sống! !"
Nhã Tuệ sững sờ, nước mắt lăn xuống.
Lúc này Tưởng Thiên Lỗi cũng vội vàng đi tới, còn chưa thấy rõ người tới, hỏi nhanh: "Ký giấy cam kết chưa?"
Anh sững sờ, khiếp sợ nhìn thấy Nhã Tuệ. . . . . .
Nhã Tuệ cũng khiếp sợ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lại nhìn Bà Tần một chút, lập tức mất đi lý trí mỉm cười, nước mắt kích động rơi xuống, hai mắt lại thoáng qua ánh sáng bi phẫn hận, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cắn răng nghiến lợi nói từng chữ từng câu: "Thì ra . . . . . . Chính là anh muốn trái tim của Khả Hinh? ? Là anh? Là anh? ? ? ? ? ?"
Cô kích động thét chói tai! ! !
Tưởng Thiên Lỗi lập tức mất hồn, nhìn Nhã Tuệ, lại căng thẳng nhìn cánh cửa kia, trái tim đau nhói.
Nhã Tuệ kích động thở hổn hển, không nói hai lời, bước lên trước, vung tay ra sức tát trên mặt của anh một bạt tai ! !
Chát một tiếng vang lên ! !
Tưởng Thiên Lỗi khiếp sợ đến nói không ra lời, nhìn Nhã Tuệ. . . . . . .
Nhã Tuệ không hết hận, lại cắn răng, bi phẫn vung tay, ra sức tát mạnh trên mặt của anh một bạt tai nữa, hét to: "Tên khốn kiếp đáng chết! ! !".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro