Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
TỔN THƯƠNG
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
"Ricky! ! Ricky! !"
Tiệp Dư rơi lệ đứng ở trước cửa phòng VIP, thất thanh khóc rống nói: "Mở cửa đi! Em sai rồi! Anh mở cửa đi! Em cố ý chọn sinh nhật của anh trở
lại là hy vọng cho anh một bất ngờ! Em biết rõ anh yêu em, em biết rõ
anh mãi mãi cũng sẽ không quên em, Ricky, mở cửa đi! Em yêu anh, em đã
trở về, trước kia do em tham lam, sau khi không có anh, vẻ đẹp của em,
mọi thứ của em, tất cả đều không quan trọng, khi đó, em mới phát hiện,
anh mới là người quan trọng nhất trong cuộc đời em. . . . . ."
Vẻ mặt Tô Thụy Kỳ tiều tụy và đau thương ngã ngồi cạnh cửa, hai mắt rưng rưng, lại tức giận nhìn về phía trước.
"Ricky! Em cầu xin anh! Mở cửa đi!" Tiệp Dư lại dùng sức vỗ cửa, thất thanh khóc rống!
Tô Linh ngăn cản mọi người đi vào VIP, tự mình tức giận đi tới, hai mắt rưng rưng nhìn về phía cô gái được gọi là xinh đẹp nhất Phương Đông, giờ phút này không còn dáng vẻ, ngã ngồi ở trên cửa khóc rống, Tô Linh lạnh lùng và oán hận nói với cô: "Cô trở về làm gì? Cô còn dám trở về? Em trai của tôi mới vừa khôi phục từ trong thế giới của cô! ! Bây giờ cô lại còn không biết xấu hổ trở về?"
"Chị. . . . . ." Tiệp Dư rơi lệ kêu lên.
"Cô đừng gọi tôi là chị!" Tô Linh tức giận quát khẽ: "Tôi không có em gái như cô! Cũng không có em dâu như cô! Tôi vô cùng hận cô! Tại sao cô cứ ích kỷ như vậy? Lúc ấy nói đi là đi, bỏ rơi người đàn ông cứu cô sống lại, yêu cô đến chết, không để ý thâm tình của cậu ấy, tình yêu của cậu ấy, tất cả mọi thứ của cậu ấy, cứ bỏ đi ! Cô biết lúc cô đi khỏi, cậu ấy khổ sở thế nào không? Ngày ngày sống giống như đã chết, mấy ngày mấy đêm không ăn cơm, không ngủ được, cha mẹ tôi ngậm đắng nuốt cay nuôi con khôn lớn, lại bị cô tổn thương, người cả nhà chúng tôi đau khổ theo cậu ấy mấy năm! Tại sao cô còn không biết xấu hổ trở về? Cô sống ở trong thế giới kia không phải rất tốt sao? Tại sao cô còn muốn trở lại? Rốt cuộc cô còn muốn tổn thương cậu ấy bao nhiêu lần mới bằng lòng hả! ! ?"
Nước mắt Tô Thụy Kỳ bi phẫn lăn xuống.
"Em sai rồi, em thật sự sai rồi, chị, chị tha thứ cho em đi . . . . . Em sai rồi. . . . . ." Tiệp Dư lại khóc nhìn Tô Linh.
"Cô đừng nói tôi tha thứ cho cô! Bây giờ tôi và cô không có quan hệ, người cả nhà chúng tôi cũng không có quan hệ tới cô! Tôi xin cô, tôi cầu xin cô sau này đừng dây dưa em trai của tôi nữa! Cô cút cho tôi! Lập tức cút cho tôi!" Tô Linh tức giận hét!
"Chị, em cầu xin chị, để cho em gặp Ricky! Nhiều năm qua, em vẫn rất cố gắng rất cố gắng sống, chính là vì để kiêu ngạo trở về gặp anh ấy một lần. . . . . . Em cầu xin chị, đừng đuổi em đi, em sai rồi, em vì anh ấy, bây giờ em có thể không cần gì cả, nếu muốn em khôi phục lại mặt mũi trước kia em cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần Ricky chấp nhận yêu em, em sẽ không cần gì cả, em thề. . . . . . em thề. . . . . ." Tiệp Dư khóc ngã xuống đất.
Tô Linh lại tức giận nói: "Cô không cần thề với tôi! Cuộc đời của cô không có liên quan đến chúng tôi! Cô cút cho tôi! Nếu không, cô đừng trách tôi không khách khí! Quá khứ tôi lưu cho cô một con đường sống, là bởi vì tôi cũng thương em trai! Hôm nay thì không! ! Cút! !"
"Chị. . . . . . cho dù hôm nay chị giết chết em, cũng cho em gặp anh ấy một lần đi, đã nhiều năm, em thật sự rất nhớ anh ấy, nhớ đến muốn phát điên. . . . . ." Tiệp Dư khóc thật bi thảm.
Tô Thụy Kỳ cắn chặt răng, hai mắt tràn lệ nhưng cũng không nhúc nhích.
Lúc này Nhậm Tử Hiền cũng đi vào, hết sức tức giận nhìn về phía Tiệp Dư nói: "Từ trước đến giờ tôi nói lời độc ác, nhưng hiện tại tôi mắng cô cũng cảm thấy cô không có tư cách để nghe! Tôi chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như vậy! Anh ấy bị cô vứt bỏ, cô biết không? Một người yêu cô sâu đậm, cô vì việc riêng của mình, vứt bỏ anh ấy! Đợi đến khi người ta đã bình phục, cô lại đâm một dao vào trên vết thuơng của người ta! ! Ngay cả từ chối cô cũng đau! Nếu cô thật lòng muốn tốt cho anh ấy, tại sao không mang theo bi thương của cô mà chết đi! ! Đi tìm chết là được! Không nên nói cái gì vì anh ấy, cô đều chấp nhận, cô tình nguyện chết đi! ! Tôi cũng không tin trên thế giới này thực sự có người chết vì người khác! Tôi càng không tin loại người như cô sẽ vì người khác mà chết! Tôi không chút nào tin lời nói của cô! ! Cô đi đi! Đừng tổn thương Ricky và người nhà bọn họ!"
"Cho em một cơ hội chuộc tội đi! Chị!" Tiệp Dư quỳ đến trước mặt của Tô Linh, nắm váy của cô, khóc nói.
"Cô không hề có cơ hội chuộc tội!" Hai mắt Tử Hiền chợt lóe, đột nhiên vỗ cửa phòng, kêu to: "Tô Thụy Kỳ! ! Mặc dù tôi không coi trọng Đường Khả Hinh! Mặc dù tôi rất ghét cô ấy! Nhưng anh làm chuyện gì phải đến nơi đến chốn chứ? Tối nay nhiều người nhìn trừng trừng, tay cũng đã dắt, cơm cũng ăn, cha mẹ cũng gọi rồi, nhảy cũng nhảy rồi, đèn cầy cũng cùng nhau thổi, còn thiếu một chút thời gian, buổi tối này sẽ kết thúc, anh cũng làm cho người ta bị mất hết mặt mũi tại trước mặt bao nhiêu người, cô ấy không chịu nổi, đã ngất đi!"
Hai mắt Tô Thụy Kỳ nóng lên, lập tức đau lòng nhảy dựng lên, nhanh chóng mở cửa phòng, trực tiếp nhìn về phía Tử Hiền, gấp gáp hỏi: "Khả Hinh đâu?"
"Không biết cô ấy đi đâu! Giống như là Trang Hạo Nhiên đưa cô ấy đi rồi, lúc đi, người đã hôn mê!" Tử Hiền nhìn anh nói.
Tô Thụy Kỳ nóng nảy, lập tức phóng người lên trước, kêu to: "Khả Hinh . . . . . ."
"Ricky! !" Tiệp Dư khóc gọi Tô Thụy Kỳ!
Ánh mắt Nhậm Tử Hiền lạnh lùng nhìn về phía cô nói: "Trên thế giới này, cái gì cũng có thời hạn bảo đảm chất lượng! Bao gồm tình yêu! !"
Tiệp Dư khóc nhìn về phía bóng dáng Tô Thụy Kỳ chạy lên phía trước, cô ngã trên mặt đất.
"Khả Hinh . . . . . ." Tô Thụy Kỳ đau lòng chạy ra đại sảnh, nhìn xung quanh một vòng, nhìn tân khách sắp rời khỏi đang ngạc nhiên nhìn mình, trong lòng của anh quýnh lên, lại chạy như bay ra ngoài, nhanh chóng đi xuống cầu thang xoắn ốc, lao ra Câu lạc bộ Á Châu, nhưng phát hiện lúc này trên bầu trời đêm sâu kín, nhẹ nhàng rơi xuống hạt mưa lất phất, giọt mưa ẩm ướt đêm đen, giờ phút này đang buông thả một chút hơi lạnh đầu thu.
Trong lòng của anh đau nhói, nhanh chóng đi xuống bậc thang, dọc theo con đường hoa hồng thật dài, nhìn xung quanh gấp gáp đau lòng gọi: "Khả Hinh! ! Thật xin lỗi! Lúc nảy anh không nên tổn thương em! Bây giờ em ở đâu! Em mau ra đây đi! Anh thật sự rất lo lắng, thật lo lắng cho em! Tất cả đều không có thay đổi, chúng ta đều không có thay đổi! ! Khả Hinh . . . . . . "
Một tiếng thét to, truyền khắp cả bầu trời đêm, truyền khắp cả Câu lạc bộ, nào có ai biết vào lúc vui vẻ phải cẩn thận một chút, bởi vì tất cả mọi thứ đều cần phải gìn giữ bảo vệ.
Âm thanh kia tràn đầy áy náy và lo lắng, kéo dài ở trong đêm mưa, thét cao, nhưng không có âm thanh nào đáp lại áy náy của anh.
***
Một chiếc xe thể thao màu trắng, ở trong đêm tối, tiếp tục lướt đi.
Trang Hạo Nhiên vừa lái xe, vừa quay đầu nhìn về phía Khả Hinh đang thoi thóp giống như chết, ánh mắt cô rời rạc, mê man tựa vào chỗ ngồi, sâu kín nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ, ở trong từng ánh đèn đường, lập lòe những lằn nước chảy giống như nước mắt bi thương, sắc mặt cô tái nhợt nhìn "Nước mắt" này, im lặng không lên tiếng. . . . . .
Anh cũng không nói chuyện gì, chỉ chăm chú lái xe.
Có một yếu ớt âm thanh, tuyệt vọng, sâu thẳm, bi thương, không còn hơi sức vang ở trong buồng xe. . . . . ."Người ta. . . . . . yêu người và được người yêu. . . . . . Người ta đều vì yêu người và được người yêu mà cố gắng,. . . . . . Còn tôi thì sao ?"
Tiếng nói từ trong linh hồn Đường Khả Hinh khẽ phát ra.
Trang Hạo Nhiên hơi đau lòng quay đầu sang, tối nay cũng không muốn nói gì, chỉ đau lòng nhẹ nhàng hỏi: "Cô không có yêu và được người yêu sao?"
Đường Khả Hinh chớp mắt một cái, không còn hơi sức nói nhỏ: "Tôi rất cố gắng yêu người tôi yêu, tôi rất cố gắng yêu người yêu tôi. . . . . . Nhưng bọn họ đều không hẹn mà cùng rời bỏ tôi . . . . . Bỏ lại tôi một mình, để cho bọn họ sống với số mệnh của bọn họ. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, chợt cảm thấy tâm trạng nặng nề, khẽ nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, tôi đưa cô về nhà trước."
"Nhà. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên sâu kín nhớ tới chữ này, hai mắt lộ ra buồn bã, không còn hơi sức nói: "Nơi đó thật là của tôi nhà sao? Tôi không có nhà. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ lái xe, chạy nhanh tới ven đường, dừng lại, nghe tiếng mưa rơi tí tách, xoay người lại nhìn cô, nói: "Như vậy. . . . . . cô muốn đi chỗ nào? Tối nay, mặc kệ cô muốn đi đâu. . . . . . Tôi đều đi với cô. . . . . ."
Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, nhìn bầu trời đêm phía ngoài cửa sổ, nhìn nước mưa, nước mắt của cô lăn xuống.
Chiếc xe thể thao màu trắng tiếp tục chạy như bay trên đường, chạy qua đường lớn ven biển, chạy qua cái cầu cao, chạy vào phố xá sầm uất, đến một vùng ngoại ô nào đó, cuối cùng mới chuyển vào một con đường nhỏ âm u, chậm rãi ngừng lại, anh quay đầu nhìn về phía Khả Hinh.
Đường Khả Hinh không nói gì, thân thể mềm nhũn không còn hơi sức đẩy cửa xe ra, mang giày cao gót, bước ở mặt trên đất ướt đẫm, vén chặt đuôi váy, từng bước từng bước, thật gian nan đi tới trong hẻm nhỏ.
Trang Hạo Nhiên vội vàng dừng xe đi theo tới, mới vừa muốn đưa tay dìu cô.
Tôi muốn đi mình . . . . . ." Cô không còn hơi sức tránh ra khỏi tay của anh, hai mắt nổi lên hơi nước, đau lòng nghẹn ngào nói: "Tôi không dám tùy ý tiếp nhận sự đồng tình của người khác, bởi vì tôi biết có một ngày, thứ này sẽ giống như thủy tinh tan vỡ trong thế giới của tôi, đâm vào làm cho tôi đau đớn, thậm chí nụ cười cảm động trong quá khứ, hôm nay trở thành châm chọc thật sâu, tôi không dám cầu xa. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên đau lòng nhìn cô.
Vẻ mặt Đường Khả Hinh mệt mỏi đi vào trong hẻm nhỏ, càng đi càng sâu, rốt cuộc nhìn thấy trước mặt có cây chuối tây, có một cái sân nhỏ, ngọn đèn nhỏ trước sân đang thắp sáng, cô có chút an ủi nở nụ cười, nước mắt lăn xuống, hơi vui vẻ đi về phía trước.
Trang Hạo Nhiên biết đêm này cô muốn tới gặp người này, không thuộc về thế giới của mình liền dừng lại ở một bên tường, nhìn về phía cô. . . . . .
Đường Khả Hinh đứng ở trong mưa nhỏ, dưới ánh đèn, nghẹn ngào gọi nhỏ: "Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . Con là Khả Hinh. . . . . ."
Cô vừa gọi, vừa có chút đau lòng, phát ra tiếng khóc nhỏ, khóc gọi: "Mẹ. . . . . . mẹ đi ra gặp con đi . . . . . con là Khả Hinh. . . . . . Mẹ. . . . . ."
Trong nhà nhanh chóng vang lên tiếng mở cửa, sau đó có người gấp rút đi ra sân nhỏ, sau đó một người phụ nữ trung niên nhanh chóng mở cửa!
Trang Hạo Nhiên không có nhìn lại, chỉ nghiêng mặt sang bên, im lặng không lên tiếng.
"Khả Hinh?" Lý Tú Lan đau lòng cũng kinh ngạc nhìn con gái mặc đồ này, khuôn mặt lại rơi lệ, rất bi thương nhìn mình, bà lập tức hoảng sợ, nhìn con gái, bật khóc hỏi: "Con gái, con làm sao vậy?"
Nghe tiếng gọi, Đường Khả Hinh càng rơi lệ nhìn mẹ, khó chịu nói không ra lời, cả người mãnh liệt nức nở rơi lệ.
"Con làm sao? Mau vào đây! Người kia không có ở nhà! Mau vào, đừng sợ!" Lý Tú Lan đau lòng vội vàng đỡ con gái, muốn đi vào trong nhà.
"Con không vào được. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên không nở nhìn mẹ, tiếp tục rơi lệ nói: "Mẹ. . . . . . con chỉ nhớ mẹ thôi, để cho con nhìn mẹ một chút. . . . . . Tối hôm nay con đột nhiên rất nhớ mẹ. . . . . . tại sao năm đó mẹ không quan tâm con. . . . . Để cho con giống như đứa bé không có cha mẹ . . . . . ."
Nước mắt Lý Tú Lan lăn xuống, biết con gái bị thương, nếu không, cô sẽ không tới tìm mình, đau lòng tiến lên ôm nhẹ con gái vào trong ngực khóc nói: "Mẹ sai rồi. . . . . . con mau đi vào, đội mưa bị cảm thì sao?"
Nghe lời nói quan tâm này, nước mắt Khả Hinh lại từng viên lăn xuống, bật khóc nói: "Tối nay, con thật nhớ mẹ, con rất nhớ . . . . ."
"Mẹ thương con. . . . . . Mẹ thương con. . . . . ." Lý Tú Lan vội vàng ôm con gái, cũng bất đắc dĩ bật khóc.
Mưa phùn vẫn bay tán loạn, ánh đèn trước cái sân nhỏ, lóe có chút ánh sáng ấm áp.
Mưa nhỏ giọt, Trang Hạo Nhiên vẫn đứng ở góc tường, ngắm nhìn vào trong sân nhỏ. . . . . .
Khả Hinh mặc váy dài thật xinh đẹp, chống cây dù mẹ cho cô, cẩn thận nhẹ nắm váy dài, ngồi ở trên ghế nhỏ, nước mắt không khô, cũng đã có chút nụ cười cầm dao nhỏ, gọt vỏ khoai tây, vừa gọt vừa quay đầu nhìn về phía mẹ ở bên trong phòng bếp nhỏ, đang cầm bột mì, nhào nặn cho mình, vừa nhào nặn vừa nhìn mình, rất đau lòng mỉm cười, cô cười thỏa mãn, nước mắt lăn xuống, tiếp tục chăm chú gọt vỏ khoai tây, dịu dàng nói: "Mẹ, con tìm được một công việc tốt rồi, cấp trên rất thương con, dạy cho con học rượu đỏ. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, im lặng không lên tiếng, mỉm cười.
"Thật sao? Tốt. . . . . ." Lý Tú Lan nghe vậy, tiếp tục nhào nặn bột mì, tay thuần thục đem từng khối bột nhanh chóng kéo thành sợi mì, bỏ vào trong nồi nước đun sôi, sau đó cầm đũa lên, nhanh chóng vớt vớt, lại bỏ vào rau cải và thịt băm ăn còn dư lại đêm qua, nhìn nó lăn lộn ở phía trên, lại nhanh chóng đem khoai tây con gái gọt xong, nhanh chóng thái sợi, sau đó bắt chảo nóng, xào khoai tây chua cay cho con gái, món mà cô thích ăn nhất.
Khả Hinh cứ ngồi ở trên ghế nhỏ, ánh mắt vui vẻ, sâu kín nhìn bóng dáng mẹ bận rộn vì mình, khóe mắt lăn xuống nước mắt, lại nhanh chóng lau đi. . . . . .
Lý Tú Lan đang chăm chú xào khoai tây sợi, nghe tiếng khóc của con gái, bà có chút lo lắng xoay người, nhìn con gái một cái, phát hiện cô lại rơi lệ, liền nghẹn ngào đau lòng nói: "Con chờ một chút, ăn được ngay. . . . . ."
"Vâng. . . . . ." Đường Khả Hinh như đứa bé khéo léo, mỉm cười thỏa mãn gật đầu một cái.
Lý Tú Lan lại vui vẻ xoay người, chăm chú xào món ăn.
Đường Khả Hinh vẫn ngồi trong cây dù, ánh mắt vui vẻ nhìn về phía mẹ, đúng lúc này, cô nghe được âm thanh say rượu, thô lỗ đáng sợ từ nơi xa truyền đến bên này, sắc mặt của cô khẽ thay đổi.
Lý Tú Lan nhanh chóng xào kỹ khoai tây, trút vào mì sợi xong, cũng không sợ nóng, cầm một tay, vui vẻ cười đi ra nói: "Nấu xong rồi, đói bụng, mau ăn đi. . . . . . . . . . ."
Khuôn mặt già nua của bà sững sờ, đang cầm món ăn, nhìn sân nhỏ trước mặt đã trống rỗng, chỉ có nước mưa tí tách rơi vô tận giống như nước mắt, còn có cây dù màu đen rách nát đặt xuống ở một bên, mới vừa rồi con gái đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ, đã ướt đẫm rồi, tay của bà mềm nhũn, tô mì nóng trong tay và cái đĩa toàn bộ rơi trên mặt đất, soảng một tiếng, vẩy ra . . . . . . bà đau lòng chạy nhanh ra cửa nhà, nhìn con hẻm nhỏ tối tăm ướt đẫm, thê lương đau lòng kêu khóc: "Con gái . . . . . ."
Vẻ mặt Tô Thụy Kỳ tiều tụy và đau thương ngã ngồi cạnh cửa, hai mắt rưng rưng, lại tức giận nhìn về phía trước.
"Ricky! Em cầu xin anh! Mở cửa đi!" Tiệp Dư lại dùng sức vỗ cửa, thất thanh khóc rống!
Tô Linh ngăn cản mọi người đi vào VIP, tự mình tức giận đi tới, hai mắt rưng rưng nhìn về phía cô gái được gọi là xinh đẹp nhất Phương Đông, giờ phút này không còn dáng vẻ, ngã ngồi ở trên cửa khóc rống, Tô Linh lạnh lùng và oán hận nói với cô: "Cô trở về làm gì? Cô còn dám trở về? Em trai của tôi mới vừa khôi phục từ trong thế giới của cô! ! Bây giờ cô lại còn không biết xấu hổ trở về?"
"Chị. . . . . ." Tiệp Dư rơi lệ kêu lên.
"Cô đừng gọi tôi là chị!" Tô Linh tức giận quát khẽ: "Tôi không có em gái như cô! Cũng không có em dâu như cô! Tôi vô cùng hận cô! Tại sao cô cứ ích kỷ như vậy? Lúc ấy nói đi là đi, bỏ rơi người đàn ông cứu cô sống lại, yêu cô đến chết, không để ý thâm tình của cậu ấy, tình yêu của cậu ấy, tất cả mọi thứ của cậu ấy, cứ bỏ đi ! Cô biết lúc cô đi khỏi, cậu ấy khổ sở thế nào không? Ngày ngày sống giống như đã chết, mấy ngày mấy đêm không ăn cơm, không ngủ được, cha mẹ tôi ngậm đắng nuốt cay nuôi con khôn lớn, lại bị cô tổn thương, người cả nhà chúng tôi đau khổ theo cậu ấy mấy năm! Tại sao cô còn không biết xấu hổ trở về? Cô sống ở trong thế giới kia không phải rất tốt sao? Tại sao cô còn muốn trở lại? Rốt cuộc cô còn muốn tổn thương cậu ấy bao nhiêu lần mới bằng lòng hả! ! ?"
Nước mắt Tô Thụy Kỳ bi phẫn lăn xuống.
"Em sai rồi, em thật sự sai rồi, chị, chị tha thứ cho em đi . . . . . Em sai rồi. . . . . ." Tiệp Dư lại khóc nhìn Tô Linh.
"Cô đừng nói tôi tha thứ cho cô! Bây giờ tôi và cô không có quan hệ, người cả nhà chúng tôi cũng không có quan hệ tới cô! Tôi xin cô, tôi cầu xin cô sau này đừng dây dưa em trai của tôi nữa! Cô cút cho tôi! Lập tức cút cho tôi!" Tô Linh tức giận hét!
"Chị, em cầu xin chị, để cho em gặp Ricky! Nhiều năm qua, em vẫn rất cố gắng rất cố gắng sống, chính là vì để kiêu ngạo trở về gặp anh ấy một lần. . . . . . Em cầu xin chị, đừng đuổi em đi, em sai rồi, em vì anh ấy, bây giờ em có thể không cần gì cả, nếu muốn em khôi phục lại mặt mũi trước kia em cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần Ricky chấp nhận yêu em, em sẽ không cần gì cả, em thề. . . . . . em thề. . . . . ." Tiệp Dư khóc ngã xuống đất.
Tô Linh lại tức giận nói: "Cô không cần thề với tôi! Cuộc đời của cô không có liên quan đến chúng tôi! Cô cút cho tôi! Nếu không, cô đừng trách tôi không khách khí! Quá khứ tôi lưu cho cô một con đường sống, là bởi vì tôi cũng thương em trai! Hôm nay thì không! ! Cút! !"
"Chị. . . . . . cho dù hôm nay chị giết chết em, cũng cho em gặp anh ấy một lần đi, đã nhiều năm, em thật sự rất nhớ anh ấy, nhớ đến muốn phát điên. . . . . ." Tiệp Dư khóc thật bi thảm.
Tô Thụy Kỳ cắn chặt răng, hai mắt tràn lệ nhưng cũng không nhúc nhích.
Lúc này Nhậm Tử Hiền cũng đi vào, hết sức tức giận nhìn về phía Tiệp Dư nói: "Từ trước đến giờ tôi nói lời độc ác, nhưng hiện tại tôi mắng cô cũng cảm thấy cô không có tư cách để nghe! Tôi chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như vậy! Anh ấy bị cô vứt bỏ, cô biết không? Một người yêu cô sâu đậm, cô vì việc riêng của mình, vứt bỏ anh ấy! Đợi đến khi người ta đã bình phục, cô lại đâm một dao vào trên vết thuơng của người ta! ! Ngay cả từ chối cô cũng đau! Nếu cô thật lòng muốn tốt cho anh ấy, tại sao không mang theo bi thương của cô mà chết đi! ! Đi tìm chết là được! Không nên nói cái gì vì anh ấy, cô đều chấp nhận, cô tình nguyện chết đi! ! Tôi cũng không tin trên thế giới này thực sự có người chết vì người khác! Tôi càng không tin loại người như cô sẽ vì người khác mà chết! Tôi không chút nào tin lời nói của cô! ! Cô đi đi! Đừng tổn thương Ricky và người nhà bọn họ!"
"Cho em một cơ hội chuộc tội đi! Chị!" Tiệp Dư quỳ đến trước mặt của Tô Linh, nắm váy của cô, khóc nói.
"Cô không hề có cơ hội chuộc tội!" Hai mắt Tử Hiền chợt lóe, đột nhiên vỗ cửa phòng, kêu to: "Tô Thụy Kỳ! ! Mặc dù tôi không coi trọng Đường Khả Hinh! Mặc dù tôi rất ghét cô ấy! Nhưng anh làm chuyện gì phải đến nơi đến chốn chứ? Tối nay nhiều người nhìn trừng trừng, tay cũng đã dắt, cơm cũng ăn, cha mẹ cũng gọi rồi, nhảy cũng nhảy rồi, đèn cầy cũng cùng nhau thổi, còn thiếu một chút thời gian, buổi tối này sẽ kết thúc, anh cũng làm cho người ta bị mất hết mặt mũi tại trước mặt bao nhiêu người, cô ấy không chịu nổi, đã ngất đi!"
Hai mắt Tô Thụy Kỳ nóng lên, lập tức đau lòng nhảy dựng lên, nhanh chóng mở cửa phòng, trực tiếp nhìn về phía Tử Hiền, gấp gáp hỏi: "Khả Hinh đâu?"
"Không biết cô ấy đi đâu! Giống như là Trang Hạo Nhiên đưa cô ấy đi rồi, lúc đi, người đã hôn mê!" Tử Hiền nhìn anh nói.
Tô Thụy Kỳ nóng nảy, lập tức phóng người lên trước, kêu to: "Khả Hinh . . . . . ."
"Ricky! !" Tiệp Dư khóc gọi Tô Thụy Kỳ!
Ánh mắt Nhậm Tử Hiền lạnh lùng nhìn về phía cô nói: "Trên thế giới này, cái gì cũng có thời hạn bảo đảm chất lượng! Bao gồm tình yêu! !"
Tiệp Dư khóc nhìn về phía bóng dáng Tô Thụy Kỳ chạy lên phía trước, cô ngã trên mặt đất.
"Khả Hinh . . . . . ." Tô Thụy Kỳ đau lòng chạy ra đại sảnh, nhìn xung quanh một vòng, nhìn tân khách sắp rời khỏi đang ngạc nhiên nhìn mình, trong lòng của anh quýnh lên, lại chạy như bay ra ngoài, nhanh chóng đi xuống cầu thang xoắn ốc, lao ra Câu lạc bộ Á Châu, nhưng phát hiện lúc này trên bầu trời đêm sâu kín, nhẹ nhàng rơi xuống hạt mưa lất phất, giọt mưa ẩm ướt đêm đen, giờ phút này đang buông thả một chút hơi lạnh đầu thu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng của anh đau nhói, nhanh chóng đi xuống bậc thang, dọc theo con đường hoa hồng thật dài, nhìn xung quanh gấp gáp đau lòng gọi: "Khả Hinh! ! Thật xin lỗi! Lúc nảy anh không nên tổn thương em! Bây giờ em ở đâu! Em mau ra đây đi! Anh thật sự rất lo lắng, thật lo lắng cho em! Tất cả đều không có thay đổi, chúng ta đều không có thay đổi! ! Khả Hinh . . . . . . "
Một tiếng thét to, truyền khắp cả bầu trời đêm, truyền khắp cả Câu lạc bộ, nào có ai biết vào lúc vui vẻ phải cẩn thận một chút, bởi vì tất cả mọi thứ đều cần phải gìn giữ bảo vệ.
Âm thanh kia tràn đầy áy náy và lo lắng, kéo dài ở trong đêm mưa, thét cao, nhưng không có âm thanh nào đáp lại áy náy của anh.
***
Một chiếc xe thể thao màu trắng, ở trong đêm tối, tiếp tục lướt đi.
Trang Hạo Nhiên vừa lái xe, vừa quay đầu nhìn về phía Khả Hinh đang thoi thóp giống như chết, ánh mắt cô rời rạc, mê man tựa vào chỗ ngồi, sâu kín nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ, ở trong từng ánh đèn đường, lập lòe những lằn nước chảy giống như nước mắt bi thương, sắc mặt cô tái nhợt nhìn "Nước mắt" này, im lặng không lên tiếng. . . . . .
Anh cũng không nói chuyện gì, chỉ chăm chú lái xe.
Có một yếu ớt âm thanh, tuyệt vọng, sâu thẳm, bi thương, không còn hơi sức vang ở trong buồng xe. . . . . ."Người ta. . . . . . yêu người và được người yêu. . . . . . Người ta đều vì yêu người và được người yêu mà cố gắng,. . . . . . Còn tôi thì sao ?"
Tiếng nói từ trong linh hồn Đường Khả Hinh khẽ phát ra.
Trang Hạo Nhiên hơi đau lòng quay đầu sang, tối nay cũng không muốn nói gì, chỉ đau lòng nhẹ nhàng hỏi: "Cô không có yêu và được người yêu sao?"
Đường Khả Hinh chớp mắt một cái, không còn hơi sức nói nhỏ: "Tôi rất cố gắng yêu người tôi yêu, tôi rất cố gắng yêu người yêu tôi. . . . . . Nhưng bọn họ đều không hẹn mà cùng rời bỏ tôi . . . . . Bỏ lại tôi một mình, để cho bọn họ sống với số mệnh của bọn họ. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, chợt cảm thấy tâm trạng nặng nề, khẽ nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, tôi đưa cô về nhà trước."
"Nhà. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên sâu kín nhớ tới chữ này, hai mắt lộ ra buồn bã, không còn hơi sức nói: "Nơi đó thật là của tôi nhà sao? Tôi không có nhà. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ lái xe, chạy nhanh tới ven đường, dừng lại, nghe tiếng mưa rơi tí tách, xoay người lại nhìn cô, nói: "Như vậy. . . . . . cô muốn đi chỗ nào? Tối nay, mặc kệ cô muốn đi đâu. . . . . . Tôi đều đi với cô. . . . . ."
Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, nhìn bầu trời đêm phía ngoài cửa sổ, nhìn nước mưa, nước mắt của cô lăn xuống.
Chiếc xe thể thao màu trắng tiếp tục chạy như bay trên đường, chạy qua đường lớn ven biển, chạy qua cái cầu cao, chạy vào phố xá sầm uất, đến một vùng ngoại ô nào đó, cuối cùng mới chuyển vào một con đường nhỏ âm u, chậm rãi ngừng lại, anh quay đầu nhìn về phía Khả Hinh.
Đường Khả Hinh không nói gì, thân thể mềm nhũn không còn hơi sức đẩy cửa xe ra, mang giày cao gót, bước ở mặt trên đất ướt đẫm, vén chặt đuôi váy, từng bước từng bước, thật gian nan đi tới trong hẻm nhỏ.
Trang Hạo Nhiên vội vàng dừng xe đi theo tới, mới vừa muốn đưa tay dìu cô.
Tôi muốn đi mình . . . . . ." Cô không còn hơi sức tránh ra khỏi tay của anh, hai mắt nổi lên hơi nước, đau lòng nghẹn ngào nói: "Tôi không dám tùy ý tiếp nhận sự đồng tình của người khác, bởi vì tôi biết có một ngày, thứ này sẽ giống như thủy tinh tan vỡ trong thế giới của tôi, đâm vào làm cho tôi đau đớn, thậm chí nụ cười cảm động trong quá khứ, hôm nay trở thành châm chọc thật sâu, tôi không dám cầu xa. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên đau lòng nhìn cô.
Vẻ mặt Đường Khả Hinh mệt mỏi đi vào trong hẻm nhỏ, càng đi càng sâu, rốt cuộc nhìn thấy trước mặt có cây chuối tây, có một cái sân nhỏ, ngọn đèn nhỏ trước sân đang thắp sáng, cô có chút an ủi nở nụ cười, nước mắt lăn xuống, hơi vui vẻ đi về phía trước.
Trang Hạo Nhiên biết đêm này cô muốn tới gặp người này, không thuộc về thế giới của mình liền dừng lại ở một bên tường, nhìn về phía cô. . . . . .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Khả Hinh đứng ở trong mưa nhỏ, dưới ánh đèn, nghẹn ngào gọi nhỏ: "Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . Con là Khả Hinh. . . . . ."
Cô vừa gọi, vừa có chút đau lòng, phát ra tiếng khóc nhỏ, khóc gọi: "Mẹ. . . . . . mẹ đi ra gặp con đi . . . . . con là Khả Hinh. . . . . . Mẹ. . . . . ."
Trong nhà nhanh chóng vang lên tiếng mở cửa, sau đó có người gấp rút đi ra sân nhỏ, sau đó một người phụ nữ trung niên nhanh chóng mở cửa!
Trang Hạo Nhiên không có nhìn lại, chỉ nghiêng mặt sang bên, im lặng không lên tiếng.
"Khả Hinh?" Lý Tú Lan đau lòng cũng kinh ngạc nhìn con gái mặc đồ này, khuôn mặt lại rơi lệ, rất bi thương nhìn mình, bà lập tức hoảng sợ, nhìn con gái, bật khóc hỏi: "Con gái, con làm sao vậy?"
Nghe tiếng gọi, Đường Khả Hinh càng rơi lệ nhìn mẹ, khó chịu nói không ra lời, cả người mãnh liệt nức nở rơi lệ.
"Con làm sao? Mau vào đây! Người kia không có ở nhà! Mau vào, đừng sợ!" Lý Tú Lan đau lòng vội vàng đỡ con gái, muốn đi vào trong nhà.
"Con không vào được. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên không nở nhìn mẹ, tiếp tục rơi lệ nói: "Mẹ. . . . . . con chỉ nhớ mẹ thôi, để cho con nhìn mẹ một chút. . . . . . Tối hôm nay con đột nhiên rất nhớ mẹ. . . . . . tại sao năm đó mẹ không quan tâm con. . . . . Để cho con giống như đứa bé không có cha mẹ . . . . . ."
Nước mắt Lý Tú Lan lăn xuống, biết con gái bị thương, nếu không, cô sẽ không tới tìm mình, đau lòng tiến lên ôm nhẹ con gái vào trong ngực khóc nói: "Mẹ sai rồi. . . . . . con mau đi vào, đội mưa bị cảm thì sao?"
Nghe lời nói quan tâm này, nước mắt Khả Hinh lại từng viên lăn xuống, bật khóc nói: "Tối nay, con thật nhớ mẹ, con rất nhớ . . . . ."
"Mẹ thương con. . . . . . Mẹ thương con. . . . . ." Lý Tú Lan vội vàng ôm con gái, cũng bất đắc dĩ bật khóc.
Mưa phùn vẫn bay tán loạn, ánh đèn trước cái sân nhỏ, lóe có chút ánh sáng ấm áp.
Mưa nhỏ giọt, Trang Hạo Nhiên vẫn đứng ở góc tường, ngắm nhìn vào trong sân nhỏ. . . . . .
Khả Hinh mặc váy dài thật xinh đẹp, chống cây dù mẹ cho cô, cẩn thận nhẹ nắm váy dài, ngồi ở trên ghế nhỏ, nước mắt không khô, cũng đã có chút nụ cười cầm dao nhỏ, gọt vỏ khoai tây, vừa gọt vừa quay đầu nhìn về phía mẹ ở bên trong phòng bếp nhỏ, đang cầm bột mì, nhào nặn cho mình, vừa nhào nặn vừa nhìn mình, rất đau lòng mỉm cười, cô cười thỏa mãn, nước mắt lăn xuống, tiếp tục chăm chú gọt vỏ khoai tây, dịu dàng nói: "Mẹ, con tìm được một công việc tốt rồi, cấp trên rất thương con, dạy cho con học rượu đỏ. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, im lặng không lên tiếng, mỉm cười.
"Thật sao? Tốt. . . . . ." Lý Tú Lan nghe vậy, tiếp tục nhào nặn bột mì, tay thuần thục đem từng khối bột nhanh chóng kéo thành sợi mì, bỏ vào trong nồi nước đun sôi, sau đó cầm đũa lên, nhanh chóng vớt vớt, lại bỏ vào rau cải và thịt băm ăn còn dư lại đêm qua, nhìn nó lăn lộn ở phía trên, lại nhanh chóng đem khoai tây con gái gọt xong, nhanh chóng thái sợi, sau đó bắt chảo nóng, xào khoai tây chua cay cho con gái, món mà cô thích ăn nhất.
Khả Hinh cứ ngồi ở trên ghế nhỏ, ánh mắt vui vẻ, sâu kín nhìn bóng dáng mẹ bận rộn vì mình, khóe mắt lăn xuống nước mắt, lại nhanh chóng lau đi. . . . . .
Lý Tú Lan đang chăm chú xào khoai tây sợi, nghe tiếng khóc của con gái, bà có chút lo lắng xoay người, nhìn con gái một cái, phát hiện cô lại rơi lệ, liền nghẹn ngào đau lòng nói: "Con chờ một chút, ăn được ngay. . . . . ."
"Vâng. . . . . ." Đường Khả Hinh như đứa bé khéo léo, mỉm cười thỏa mãn gật đầu một cái.
Lý Tú Lan lại vui vẻ xoay người, chăm chú xào món ăn.
Đường Khả Hinh vẫn ngồi trong cây dù, ánh mắt vui vẻ nhìn về phía mẹ, đúng lúc này, cô nghe được âm thanh say rượu, thô lỗ đáng sợ từ nơi xa truyền đến bên này, sắc mặt của cô khẽ thay đổi.
Lý Tú Lan nhanh chóng xào kỹ khoai tây, trút vào mì sợi xong, cũng không sợ nóng, cầm một tay, vui vẻ cười đi ra nói: "Nấu xong rồi, đói bụng, mau ăn đi. . . . . . . . . . ."
Khuôn mặt già nua của bà sững sờ, đang cầm món ăn, nhìn sân nhỏ trước mặt đã trống rỗng, chỉ có nước mưa tí tách rơi vô tận giống như nước mắt, còn có cây dù màu đen rách nát đặt xuống ở một bên, mới vừa rồi con gái đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ, đã ướt đẫm rồi, tay của bà mềm nhũn, tô mì nóng trong tay và cái đĩa toàn bộ rơi trên mặt đất, soảng một tiếng, vẩy ra . . . . . . bà đau lòng chạy nhanh ra cửa nhà, nhìn con hẻm nhỏ tối tăm ướt đẫm, thê lương đau lòng kêu khóc: "Con gái . . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro