Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
TRÁI TIM NHỎ KÍCH ĐỘNG
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
Ánh đèn chùm màu vàng chiếu sáng trong gian phòng màu tím trang nhã, càng tăng thêm hiệu quả huyền bí hiếm thấy.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, sau khi tắm xong, Đường Khả Hinh mặc áo ngủ màu trắng đi vào gian phòng trang nhã có thể giấu kín bí mật của người ta, cô nhìn ngay chính giữa có một ghế nằm màu tím, trên bàn bên cạnh để một bó hoa sen, ngâm trong bình thủy tinh trong suốt, trong một chiếc ly đế cao tỏa ra một mùi thơm làm say lòng người, chắc chắn đồ uống bên trong là rượu cocktail.
Cô có chút căng thẳng.
“Mời cô chờ một chút, chuyên gia xăm của chúng tôi sẽ tới ngay. . . . . .” Nhân viên cẩn thận đóng cửa lại, lui ra ngoài, dọc theo hành lang dài, nhanh chóng đi về phía đại sảnh, đi qua sảnh triển lãm, liếc nhìn vào trong mới biến mất ở trước cửa.
Trang Hạo Nhiên vẫn có chút không tin nổi nhìn ngọn lửa đỏ thẫm, bật cười, một loạt tiếng bước chân từ bên ngoài nhanh chóng truyền đến, anh có thể nghe thấy người tới, bước chân nặng nề, bước về phía trước hết sức bình tĩnh và kiên quyết, anh không nhịn được xoay người nhìn thấy một bóng dáng biến mất ở cửa, chỉ còn lại mái tóc dài phất phới, anh khẽ cau mày, không khỏi bước ra sảnh triển lãm, đã thấy có người đi vào phòng của Đường Khả Hinh, đóng cửa lại.
Trong tay Tinh Xuyên cầm cái rương nhỏ bằng hợp kim nhôm của mình nhìn cô gái mềm mại ở trước mặt, cô đang khoác áo ngủ, đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, vẻ mặt của cô bình tĩnh, không hề gợn sóng gọi: “Chào cô!”
Đường Khả Hinh hơi căng thẳng xoay người, thấy trước mặt là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, người mặc áo yếm màu trắng, quần jean ống đứng màu xanh dương, mái tóc dài đen nhánh đến giữa eo, khuôn mặt có chút lạnh lùng làm cho Khả Hinh có cảm giác cực kỳ căng thẳng, cô chớp mắt.
Tinh Xuyên nhìn vẻ mặt cô, trên mặt không trói buộc xẹt qua nụ cười, mang theo mấy phần lười biếng, giống như một người chị hỏi: “Cô sợ sao?”
Đường Khả Hinh nhìn cô có chút thay đổi, trong lòng hơi bình tĩnh, nhưng vẫn nắm chặt áo ngủ, thở dốc nói: “Tôi . . . . . Tôi hơi căng thẳng. . . . . .”
Tinh Xuyên đặt cái rương ở trên ghế dựa, mới chậm rãi nói: “Đừng căng thẳng, những cô gái tuổi trẻ tuổi muốn xăm, trong tương lai, nếu cô không muốn nữa, có thể xóa nó. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn cô từ trong rương lấy ra máy xăm, cùng các loại dao nhỏ, mở ngăn kéo trong gian phòng tối, lấy ra các loại mực nước, hỏi: “Trước khi đến, có uống rượu hay không?”
“Không có. . . . . .”
“Hiện tại buông lỏng thân thể chưa?”
“Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh yếu ớt trả lời.
“Nếu như quá mệt mỏi, không thích hợp xăm.” Tinh Xuyên nói.
“A. . . . . .” Đường Khả Hinh cẩn thận đáp lời.
Tinh Xuyên ngưng mắt nhìn bức tranh một chút, mới lấy ra mực nước tương ứng, rót vào đường ống phun máy xăm, nói: “Đã tắm rửa khử trùng rồi sao?”
“Vâng!”
“Nằm xuống đi, nằm ở trên ghế dựa màu tím. . . . . .” Tinh Xuyên nói.
Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn về phía ghế nằm, tâm trạng cô vẫn có chút căng thẳng, nhưng vẫn bước từng bước đi về phía ghế nằm, ngồi xuống, đôi tay nắm chặt áo ngủ, xoay người nhìn về phía cô.
Tinh Xuyên chuẩn bị xong tất cả, liền đẩy cái bàn nhỏ đến bên Đường Khả Hinh, đứng ở trước mặt của cô, đôi tay nhẹ chống nạnh, nhìn xuống cô một cái, mới ngồi ở trên ghế nhỏ bên cạnh ghế nằm, nói với cô: “Xoay người lại, nằm ở trên ghế dựa, không nên tùy tiện lộn xộn, nếu như đường nét có chút sai lệch, hiệu quả sẽ giảm đi ít nhiều.”
Đường Khả Hinh yên lặng nằm ở trên ghế.
Sắc mặt của Tinh Xuyên đột nhiên cứng lại, đôi tay nhẹ nhàng đưa về phía bả vai của Khả Hinh, kéo nhẹ áo ngủ màu trắng của cô xuống, lộ ra bả vai trắng nõn, nhìn vết sẹo màu hồng sau vai, làn da hết sức mỏng, cô cau mày nhìn vết sẹo nói: “Vết sẹo này muốn che lại, không dễ dàng đây? Lần này xăm hình rất có thể sẽ thất bại, hơn nữa xuống màu sẽ rất đau đớn. Cô có thể chịu được sao?”
Đường Khả Hinh cắn chặt răng, gật đầu một cái.
Tinh Xuyên lại nhìn cô một cái, mới nói: “Vậy bắt đầu. . . . . .”
Đường Khả Hinh không lên tiếng, hai mắt nhắm lại, mặt tựa vào trên ghế dựa, nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa!
Tinh Xuyên im lặng cầm dao nhọn, cắm vào trong máy xăm, nhấn nút tay cầm, dao nhọn nhanh chóng chuyển động, cô chậm rãi nhìn về phía bả vai mềm mại của Đường Khả Hinh, khẽ cúi người xuống, chậm rãi phủ ở trên người của cô, ánh mắt lộ ra kì lạ, cái cằm hấp dẫn nhẹ cọ qua bả vai của Đường Khả Hinh. . . . . .
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, hơi căng thẳng nghiêng người.
Đôi mắt lạnh lung của Tinh Xuyên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Khả Hinh, bả vai nhẵn bóng thơm mát, thân thể tỏa ra mùi thơm cơ thể tự nhiên, mới sâu kín hỏi: “Tại sao thích ngọn lửa này?”
Hai mắt Đường Khả Hinh xoay tròn, hơi căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt nói: “Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . . Có một loại cảm giác khó hiểu, cảm giác nói không ra lời, giống như cảm thấy trời sinh nó là thuộc về tôi. . . . . .”
Ánh mắt lạnh lùng của Tinh Xuyên chợt lóe, trong đầu càng không ngừng hoạch định hình xăm, lại đảo mắt nhìn bã vai trắng nõn của Khả Hinh ở dưới ánh đèn lóe ra ánh sáng thật là mê người, cô không lên tiếng, đột nhiên rất lưu luyến bả vai nhẵn bóng thơm mát có vết sẹo màu hồng, vừa vặn dùng cái cằm nhẹ nhàng lướt qua da thịt của cô. . . . . .
Sắc mặt của Đường Khả Hinh đỏ bừng, lập tức có chút căng thẳng.
“Thả lỏng. . . . . .” Tinh Xuyên nói xong, hai mắt chợt lóe lên, tìm đúng điểm, đột nhiên tay đè mạnh bả vai Khả Hinh, nhắm vết sẹo nhỏ dài, cầm máy xăm chích vào trên da thịt.
Vẻ mặt Đường Khả Hinh nhăn nhó thầm kêu một tiếng, nắm chặt áo ngủ rơi xuống, đau đến đổ mồ hôi hột.
Tiếng máy xăm chuyển động, không ngừng vang lên trong căn phòng.
Có vài thứ, không ngừng bị phá hủy, càng không ngừng hình thành.
Thời gian từng giờ từng giờ trôi qua.
Trang Hạo Nhiên ngồi ở phòng VIP nhắc cổ tay nhìn đồng hồ, đã gần ba giờ, anh liền đứng lên, đôi tay cắm nhẹ vào túi quần, đi ra hành lang, đứng ở đại sảnh lầu hai nhìn ánh đèn neon phía ngoài cửa sổ.
Âm thanh trong căn phòng tối đen hoa lệ đã dừng lại.
Trên trán Tinh Xuyên rịn mồ hôi lạnh, ngẩng đầu lên, chậm rãi nhìn ngọn lửa đỏ thẫm trên bả vai Đường Khả Hinh, ở trên da thịt trắng như tuyết của cô, giống như đang thiêu đốt hừng hực, trong ngọn lửa đỏ thẫm ẩn giấu đôi cánh màu vàng đang muốn di động, bay ra, cô cười hài lòng, vươn tay, dùng cánh tay lau đi mồ hôi trên trán, nhìn gò má Đường Khả Hinh mệt mỏi rịn mồ hôi, nói: “Được rồi. . . . . .”
Đường Khả Hinh đau đến toàn thân mệt mỏi, sâu kín mở mắt, sau đó nhìn Tinh Xuyên dùng hai tấm gương chiếu rọi ngọn lửa màu đỏ thẫm sau lưng cô, hai mắt của cô trợn to, thậm chí có cảm giác kích động, hơi nghiêng đầu, nhìn kỹ ngọn lửa sinh động hấp dẫn bám thật chặt vào trên vai trái của mình, rất đẹp, rất nhiệt tình, rất ấm áp, rất ấm áp, cô đột nhiên nở nụ cười cảm động, trong hốc mắt đầy tràn nước mắt
Tinh Xuyên nhìn nét mặt của Đường Khả Hinh, mỉm cười hỏi: “Thích không?”
“Thích. . . . . .” Đường Khả Hinh vươn tay, dùng ngón tay ngọc thon dài, muốn quét nhẹ ngọn lửa đỏ thẫm, nhưng Tinh Xuyên lại nắm chặt tay của cô nói: “Hiện tại không thể sờ vào. . . . . .”.
Đường Khả Hinh rất cảm động nhìn ngọn lửa này, lần đầu tiên cảm nhận được “Thay đổi” cuộc sống thật đáng quý, cô thở dài một hơi, cảm thán ngọn lửa này quá xinh đẹp.
Tinh Xuyên mỉm cười để gương xuống, sau đó nhẹ kéo lên áo ngủ trắng tinh cho cô, nói: “Có thể, thay quần áo đi ra ngoài.”
Đường Khả Hinh chậm rãi đứng dậy, quấn dây áo ngủ bên hông xong, nhìn về phía Tinh Xuyên đang dọn dẹp dụng cụ, cô rất biết ơn mỉm cười nói Tinh Xuyên: “Cám ơn chị. . . . . .”
Tinh Xuyên nhìn cô một cái, mới mỉm cười nói: “Không cần khách sáo. Rất ít người chọn loại hình xăm này, hôm nay hiếm có cơ hội để cho tôi thử thách bản thân mình. . . . . .”
“Thật sao?” Đường Khả Hinh có chút không dám tin hỏi.
“Ừ. . . . . .” Tinh Xuyên dọn xong thuốc màu, mới mỉm cười nói: “Hình xăm 170 ngàn không phải là hình xăm bình thường”.
“À?” Đường Khả Hinh khiếp sợ kêu lên: “170 ngàn? Đắt như thế?”
Tinh Xuyên mỉm cười chỉnh sửa các đồ vật khác, mới nói: “Đây là thuốc màu đẹp nhất trên thế giới, hơn nữa tôi cũng rất quý. . . . . .”
Lúc này Đường Khả Hinh mới ý thức mình thất lễ, liền nói với cô: “Xin lỗi. . . . . .”
“Không có gì, thay quần áo đi ra ngoài đi. . . . . .” Tinh Xuyên cười nói.
Đường Khả Hinh im lặng xoay người đi vào gian phòng thay đồ, thay quần áo của mình, nhớ tới ngọn lửa đỏ thẫm trên bả vai mình, cô rất vui vẻ, rất cảm động mỉm cười, đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Tinh Xuyên vẫn còn cẩn thận thu dọn đồ đạc, cô không dám quấy rầy nữa, đẩy cửa đi ra, vừa vặn nhìn ở đầu kia hành lang thật dài, Trang Hạo Nhiên tựa bên hành lang, nhắc cổ tay nhìn đồng hồ, cũng không còn kiên nhẫn, cô đột nhiên cười, nhẹ nhàng gọi: “Tổng Giám đốc. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe tiếng gọi, lập tức quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh đã đứng ở hành lang, đang mỉm cười nhìn mình, anh cười một tiếng, lập tức bước nhanh đi tới, nhưng đột nhiên thấy một cửa phòng mở ra một lần nữa, một phụ nữ xinh đẹp hấp dẫn, chừng hơn ba mươi tuổi đi ra khỏi phòng, mái tóc dài bồng bềnh, cái loại xinh đẹp, cá tính hấp dẫn từ trong xương, hai mắt anh đột nhiên lóe lên hình trái tim màu hồng, sau đó nhấp nháy nhấp nháy, cả trên đỉnh đầu bay ra trái tim màu hồng, anh thật kích động đi tới! !
Đường Khả Hinh cũng rất kích động nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên bước nhanh đi đến trước mặt của Đường Khả Hinh, cặp mắt lóe lên đỏ rực, mù, lướt qua bên cạnh cô, đi về phía cô gái xinh đẹp cực kỳ hấp dẫn chín chắn ở sau lưng cô!
Đường Khả Hinh ngây người quay đầu lại, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, người nọ đã đi tới trước mặt của chuyên gia xăm hình, rất đẹp trai phong độ, tao nhã, thân sĩ hấp dẫn, cất tiếng chào hi, cô bật cười, nghe tiếng hi này, cô nổi da gà, tức giận đến không nói nên lời, mới vừa rồi mình còn tin tưởng người đàn ông này rất muốn cưới người nào đó làm vợ, cho rằng anh là một người đàn ông thâm tình!
Tinh Xuyên rất lạnh lùng ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, chỉ khẽ gật đầu, liền đưa tay hất mái tóc thật dài trên trán, mái tóc quyến rũ ào ào chảy xuống, rũ xuống trên bờ vai nhỏ nhắn. . . . . .
Trang Hạo Nhiên nhìn đến ngây người, hai mắt mang hình trái tim màu hồng lại nhấp nháy nhấp nháy, trái tim mong manh nhảy lên nhảy xuống thình thịch, nhảy đến nổi anh muốn chết! !
“Tiểu thư. . . . . . Xin hỏi cô họ gì?” Trang Hạo Nhiên vừa đụng đến chị gái xinh đẹp, đầu óc của anh đã hoàn toàn không còn sang suốt, thần trí thất thường, nhìn Tinh Xuyên rất tình thâm chân thành giống như nhìn vợ của mình.
“Tinh Xuyên!” Tinh Xuyên ngẩng đầu lên, đáp lời, nhìn bộ dáng hoa si của người đàn ông trước mặt, cô đã sớm quen như thường.
“A. . . . . .” Trang Hạo Nhiên thở một hơi thật sâu, rốt cuộc giống như ba ngàn năm trước, xuyên không qua ba ngàn năm sau, rất chân tình nói: “Tôi vừa nghe đến cái tên này, tôi liền cảm giác, giống như mấy ngàn năm trước tôi đã biết cô, đời này kiếp này, tôi tới tìm cô.”
Đường Khả Hinh chắt lưỡi một tiếng, hơi khinh bỉ.
Tinh Xuyên có chút nhàm chán nhìn người đàn ông trước mặt, nói: “Cám ơn anh đã vượt qua ba ngàn năm tìm đến tôi. . . . . . Nhưng tôi không có thời gian lãng phí ba ngàn năm với anh, tôi muốn đi ký hóa đơn, hẹn gặp lại.”
Cô cất bước muốn đi khỏi.
Trang Hạo Nhiên tiếp tục chặn đường cô lại, giống như cô vừa đi, phải ba ngàn năm sau mới có thể gặp nhau, có chút thâm tình cười nói: “Tiểu thư, chờ cô ba ngàn năm, có thể để lại số điện thoại, mời cô ăn một bữa cơm hay không?”
Rốt cuộc Tinh Xuyên có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Ai cũng từ ba ngàn năm trước tới tìm tôi, ai cũng nói muốn mời tôi ăn cơm, vậy không phải tôi ăn no quá rồi chết sao? Xin đừng ngăn cản tôi….tôi muốn đi ký hóa đơn. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên vẫn lưu luyến không rời ngăn chặn cô.
Đường Khả Hinh không thể nhịn được nữa, đưa chân lên, ra sức đạp một cước trên chân của Trang Hạo Nhiên !
“A!” Trang Hạo Nhiên đau nhói, gào khóc một tiếng, quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh kêu lên: “Cô làm gì đấy? Đau chết rồi!”
Tinh Xuyên cất bước đi trước, đi tới đại sảnh.
Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người, xa xôi nhìn theo bóng lưng của Tinh Xuyên, hưởng thụ xương cốt khêu gợi, eo thon, thậm chí có thể nhìn thấy dây áo lót khêu gợi mơ hồ hiện ra trong áo yếm của cô, cái mông tròn lẳng, không chút uốn éo nhưng rất hấp dẫn, đôi hai chân thon dài, ẩn dưới quần rộng rãi, tùy ý đong đưa, hai mắt của anh lại lóe lên trái tim màu hồng, sáng lấp lánh. . . . . .
Đường Khả Hinh cắn chặt răng, nhìn người này vừa đụng đến chị thì thần kinh thất thường, cô thật sự là không thể nhịn được nữa kêu: “Tổng Giám đốc! Anh cố ý dẫn tôi tới đây nơi này xăm, nói là suy nghĩ cho tôi, thật ra là vì chuyên gia xăm hình này chứ?”
Trang Hạo Nhiên lập tức quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh rất nghiêm túc nói: “Sẽ không! Làm sao cô nghĩ như vậy? Nếu như tôi biết có một phụ nữ xinh đẹp ở chỗ này, tôi sớm dẫn cô tới xăm rồi !”
Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, không nói nên lời vươn tay chỉ vào người này, tức giận đến ngón tay run rẩy nói: “Anh…anh, anh thật quá đáng!”
Cô không nói thêm lời nào, lập tức xoay người đi khỏi.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô đi khỏi, lập tức căng thẳng theo sau, mới nói: “Cô chờ tôi một chút! Đừng đi nha! Cô đến trước quầy đứng một lát, tôi đi tính tiền, để tôi trò chuyện với cô gái đẹp kia một chút nữa!”
“Không cần anh!” Đường Khả Hinh thật sự tức giận đến hết ý kiến, sải bước đi về phía trước, vừa đi vừa tức giận đến phồng má, mình mới vừa ở trong phòng, đau đến nửa chết nửa sống, còn nghĩ người ở bên ngoài có lo lắng ình hay không, trong lòng có chút mềm yếu muốn dựa vào người này! Nhưng đàn ông đều không thể tin! Rất ghê tởm! ! Ghê tởm muốn chết!
Trang Hạo Nhiên đuổi theo ra trước quầy tính tiền, chuyên gia xăm hình xinh đẹp đã không thấy, anh gấp gáp hỏi thăm mới biết, người phụ nữ này gọi là Tinh Xuyên, là chuyên gia xăm tốt nhất, bình thường xăm 100 ngàn trở xuống, cô cũng không nổi tiếng, hơn nữa là người cổ quái cực kỳ lạnh lùng, trong hoàn cảnh bình thường, không nói chuyện với khách, ngay cả có lần, có một khách nam mê vẻ đẹp của cô, đưa tay sờ cái mông cô một chút, bị cô vặn gảy xương tay, Trang Hạo Nhiên nghe được chuyện này, trong đôi mắt mang hình trái tim của anh lại nhấp nháy nhấp nháy, cuộc đời anh yêu thích nhất loại phụ nữ có cá tính này, yêu thích biết bao nhiêu!
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, sau khi tắm xong, Đường Khả Hinh mặc áo ngủ màu trắng đi vào gian phòng trang nhã có thể giấu kín bí mật của người ta, cô nhìn ngay chính giữa có một ghế nằm màu tím, trên bàn bên cạnh để một bó hoa sen, ngâm trong bình thủy tinh trong suốt, trong một chiếc ly đế cao tỏa ra một mùi thơm làm say lòng người, chắc chắn đồ uống bên trong là rượu cocktail.
Cô có chút căng thẳng.
“Mời cô chờ một chút, chuyên gia xăm của chúng tôi sẽ tới ngay. . . . . .” Nhân viên cẩn thận đóng cửa lại, lui ra ngoài, dọc theo hành lang dài, nhanh chóng đi về phía đại sảnh, đi qua sảnh triển lãm, liếc nhìn vào trong mới biến mất ở trước cửa.
Trang Hạo Nhiên vẫn có chút không tin nổi nhìn ngọn lửa đỏ thẫm, bật cười, một loạt tiếng bước chân từ bên ngoài nhanh chóng truyền đến, anh có thể nghe thấy người tới, bước chân nặng nề, bước về phía trước hết sức bình tĩnh và kiên quyết, anh không nhịn được xoay người nhìn thấy một bóng dáng biến mất ở cửa, chỉ còn lại mái tóc dài phất phới, anh khẽ cau mày, không khỏi bước ra sảnh triển lãm, đã thấy có người đi vào phòng của Đường Khả Hinh, đóng cửa lại.
Trong tay Tinh Xuyên cầm cái rương nhỏ bằng hợp kim nhôm của mình nhìn cô gái mềm mại ở trước mặt, cô đang khoác áo ngủ, đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, vẻ mặt của cô bình tĩnh, không hề gợn sóng gọi: “Chào cô!”
Đường Khả Hinh hơi căng thẳng xoay người, thấy trước mặt là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, người mặc áo yếm màu trắng, quần jean ống đứng màu xanh dương, mái tóc dài đen nhánh đến giữa eo, khuôn mặt có chút lạnh lùng làm cho Khả Hinh có cảm giác cực kỳ căng thẳng, cô chớp mắt.
Tinh Xuyên nhìn vẻ mặt cô, trên mặt không trói buộc xẹt qua nụ cười, mang theo mấy phần lười biếng, giống như một người chị hỏi: “Cô sợ sao?”
Đường Khả Hinh nhìn cô có chút thay đổi, trong lòng hơi bình tĩnh, nhưng vẫn nắm chặt áo ngủ, thở dốc nói: “Tôi . . . . . Tôi hơi căng thẳng. . . . . .”
Tinh Xuyên đặt cái rương ở trên ghế dựa, mới chậm rãi nói: “Đừng căng thẳng, những cô gái tuổi trẻ tuổi muốn xăm, trong tương lai, nếu cô không muốn nữa, có thể xóa nó. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn cô từ trong rương lấy ra máy xăm, cùng các loại dao nhỏ, mở ngăn kéo trong gian phòng tối, lấy ra các loại mực nước, hỏi: “Trước khi đến, có uống rượu hay không?”
“Không có. . . . . .”
“Hiện tại buông lỏng thân thể chưa?”
“Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh yếu ớt trả lời.
“Nếu như quá mệt mỏi, không thích hợp xăm.” Tinh Xuyên nói.
“A. . . . . .” Đường Khả Hinh cẩn thận đáp lời.
Tinh Xuyên ngưng mắt nhìn bức tranh một chút, mới lấy ra mực nước tương ứng, rót vào đường ống phun máy xăm, nói: “Đã tắm rửa khử trùng rồi sao?”
“Vâng!”
“Nằm xuống đi, nằm ở trên ghế dựa màu tím. . . . . .” Tinh Xuyên nói.
Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn về phía ghế nằm, tâm trạng cô vẫn có chút căng thẳng, nhưng vẫn bước từng bước đi về phía ghế nằm, ngồi xuống, đôi tay nắm chặt áo ngủ, xoay người nhìn về phía cô.
Tinh Xuyên chuẩn bị xong tất cả, liền đẩy cái bàn nhỏ đến bên Đường Khả Hinh, đứng ở trước mặt của cô, đôi tay nhẹ chống nạnh, nhìn xuống cô một cái, mới ngồi ở trên ghế nhỏ bên cạnh ghế nằm, nói với cô: “Xoay người lại, nằm ở trên ghế dựa, không nên tùy tiện lộn xộn, nếu như đường nét có chút sai lệch, hiệu quả sẽ giảm đi ít nhiều.”
Đường Khả Hinh yên lặng nằm ở trên ghế.
Sắc mặt của Tinh Xuyên đột nhiên cứng lại, đôi tay nhẹ nhàng đưa về phía bả vai của Khả Hinh, kéo nhẹ áo ngủ màu trắng của cô xuống, lộ ra bả vai trắng nõn, nhìn vết sẹo màu hồng sau vai, làn da hết sức mỏng, cô cau mày nhìn vết sẹo nói: “Vết sẹo này muốn che lại, không dễ dàng đây? Lần này xăm hình rất có thể sẽ thất bại, hơn nữa xuống màu sẽ rất đau đớn. Cô có thể chịu được sao?”
Đường Khả Hinh cắn chặt răng, gật đầu một cái.
Tinh Xuyên lại nhìn cô một cái, mới nói: “Vậy bắt đầu. . . . . .”
Đường Khả Hinh không lên tiếng, hai mắt nhắm lại, mặt tựa vào trên ghế dựa, nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa!
Tinh Xuyên im lặng cầm dao nhọn, cắm vào trong máy xăm, nhấn nút tay cầm, dao nhọn nhanh chóng chuyển động, cô chậm rãi nhìn về phía bả vai mềm mại của Đường Khả Hinh, khẽ cúi người xuống, chậm rãi phủ ở trên người của cô, ánh mắt lộ ra kì lạ, cái cằm hấp dẫn nhẹ cọ qua bả vai của Đường Khả Hinh. . . . . .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, hơi căng thẳng nghiêng người.
Đôi mắt lạnh lung của Tinh Xuyên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Khả Hinh, bả vai nhẵn bóng thơm mát, thân thể tỏa ra mùi thơm cơ thể tự nhiên, mới sâu kín hỏi: “Tại sao thích ngọn lửa này?”
Hai mắt Đường Khả Hinh xoay tròn, hơi căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt nói: “Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . . Có một loại cảm giác khó hiểu, cảm giác nói không ra lời, giống như cảm thấy trời sinh nó là thuộc về tôi. . . . . .”
Ánh mắt lạnh lùng của Tinh Xuyên chợt lóe, trong đầu càng không ngừng hoạch định hình xăm, lại đảo mắt nhìn bã vai trắng nõn của Khả Hinh ở dưới ánh đèn lóe ra ánh sáng thật là mê người, cô không lên tiếng, đột nhiên rất lưu luyến bả vai nhẵn bóng thơm mát có vết sẹo màu hồng, vừa vặn dùng cái cằm nhẹ nhàng lướt qua da thịt của cô. . . . . .
Sắc mặt của Đường Khả Hinh đỏ bừng, lập tức có chút căng thẳng.
“Thả lỏng. . . . . .” Tinh Xuyên nói xong, hai mắt chợt lóe lên, tìm đúng điểm, đột nhiên tay đè mạnh bả vai Khả Hinh, nhắm vết sẹo nhỏ dài, cầm máy xăm chích vào trên da thịt.
Vẻ mặt Đường Khả Hinh nhăn nhó thầm kêu một tiếng, nắm chặt áo ngủ rơi xuống, đau đến đổ mồ hôi hột.
Tiếng máy xăm chuyển động, không ngừng vang lên trong căn phòng.
Có vài thứ, không ngừng bị phá hủy, càng không ngừng hình thành.
Thời gian từng giờ từng giờ trôi qua.
Trang Hạo Nhiên ngồi ở phòng VIP nhắc cổ tay nhìn đồng hồ, đã gần ba giờ, anh liền đứng lên, đôi tay cắm nhẹ vào túi quần, đi ra hành lang, đứng ở đại sảnh lầu hai nhìn ánh đèn neon phía ngoài cửa sổ.
Âm thanh trong căn phòng tối đen hoa lệ đã dừng lại.
Trên trán Tinh Xuyên rịn mồ hôi lạnh, ngẩng đầu lên, chậm rãi nhìn ngọn lửa đỏ thẫm trên bả vai Đường Khả Hinh, ở trên da thịt trắng như tuyết của cô, giống như đang thiêu đốt hừng hực, trong ngọn lửa đỏ thẫm ẩn giấu đôi cánh màu vàng đang muốn di động, bay ra, cô cười hài lòng, vươn tay, dùng cánh tay lau đi mồ hôi trên trán, nhìn gò má Đường Khả Hinh mệt mỏi rịn mồ hôi, nói: “Được rồi. . . . . .”
Đường Khả Hinh đau đến toàn thân mệt mỏi, sâu kín mở mắt, sau đó nhìn Tinh Xuyên dùng hai tấm gương chiếu rọi ngọn lửa màu đỏ thẫm sau lưng cô, hai mắt của cô trợn to, thậm chí có cảm giác kích động, hơi nghiêng đầu, nhìn kỹ ngọn lửa sinh động hấp dẫn bám thật chặt vào trên vai trái của mình, rất đẹp, rất nhiệt tình, rất ấm áp, rất ấm áp, cô đột nhiên nở nụ cười cảm động, trong hốc mắt đầy tràn nước mắt
Tinh Xuyên nhìn nét mặt của Đường Khả Hinh, mỉm cười hỏi: “Thích không?”
“Thích. . . . . .” Đường Khả Hinh vươn tay, dùng ngón tay ngọc thon dài, muốn quét nhẹ ngọn lửa đỏ thẫm, nhưng Tinh Xuyên lại nắm chặt tay của cô nói: “Hiện tại không thể sờ vào. . . . . .”.
Đường Khả Hinh rất cảm động nhìn ngọn lửa này, lần đầu tiên cảm nhận được “Thay đổi” cuộc sống thật đáng quý, cô thở dài một hơi, cảm thán ngọn lửa này quá xinh đẹp.
Tinh Xuyên mỉm cười để gương xuống, sau đó nhẹ kéo lên áo ngủ trắng tinh cho cô, nói: “Có thể, thay quần áo đi ra ngoài.”
Đường Khả Hinh chậm rãi đứng dậy, quấn dây áo ngủ bên hông xong, nhìn về phía Tinh Xuyên đang dọn dẹp dụng cụ, cô rất biết ơn mỉm cười nói Tinh Xuyên: “Cám ơn chị. . . . . .”
Tinh Xuyên nhìn cô một cái, mới mỉm cười nói: “Không cần khách sáo. Rất ít người chọn loại hình xăm này, hôm nay hiếm có cơ hội để cho tôi thử thách bản thân mình. . . . . .”
“Thật sao?” Đường Khả Hinh có chút không dám tin hỏi.
“Ừ. . . . . .” Tinh Xuyên dọn xong thuốc màu, mới mỉm cười nói: “Hình xăm 170 ngàn không phải là hình xăm bình thường”.
“À?” Đường Khả Hinh khiếp sợ kêu lên: “170 ngàn? Đắt như thế?”
Tinh Xuyên mỉm cười chỉnh sửa các đồ vật khác, mới nói: “Đây là thuốc màu đẹp nhất trên thế giới, hơn nữa tôi cũng rất quý. . . . . .”
Lúc này Đường Khả Hinh mới ý thức mình thất lễ, liền nói với cô: “Xin lỗi. . . . . .”
“Không có gì, thay quần áo đi ra ngoài đi. . . . . .” Tinh Xuyên cười nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Khả Hinh im lặng xoay người đi vào gian phòng thay đồ, thay quần áo của mình, nhớ tới ngọn lửa đỏ thẫm trên bả vai mình, cô rất vui vẻ, rất cảm động mỉm cười, đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Tinh Xuyên vẫn còn cẩn thận thu dọn đồ đạc, cô không dám quấy rầy nữa, đẩy cửa đi ra, vừa vặn nhìn ở đầu kia hành lang thật dài, Trang Hạo Nhiên tựa bên hành lang, nhắc cổ tay nhìn đồng hồ, cũng không còn kiên nhẫn, cô đột nhiên cười, nhẹ nhàng gọi: “Tổng Giám đốc. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe tiếng gọi, lập tức quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh đã đứng ở hành lang, đang mỉm cười nhìn mình, anh cười một tiếng, lập tức bước nhanh đi tới, nhưng đột nhiên thấy một cửa phòng mở ra một lần nữa, một phụ nữ xinh đẹp hấp dẫn, chừng hơn ba mươi tuổi đi ra khỏi phòng, mái tóc dài bồng bềnh, cái loại xinh đẹp, cá tính hấp dẫn từ trong xương, hai mắt anh đột nhiên lóe lên hình trái tim màu hồng, sau đó nhấp nháy nhấp nháy, cả trên đỉnh đầu bay ra trái tim màu hồng, anh thật kích động đi tới! !
Đường Khả Hinh cũng rất kích động nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên bước nhanh đi đến trước mặt của Đường Khả Hinh, cặp mắt lóe lên đỏ rực, mù, lướt qua bên cạnh cô, đi về phía cô gái xinh đẹp cực kỳ hấp dẫn chín chắn ở sau lưng cô!
Đường Khả Hinh ngây người quay đầu lại, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, người nọ đã đi tới trước mặt của chuyên gia xăm hình, rất đẹp trai phong độ, tao nhã, thân sĩ hấp dẫn, cất tiếng chào hi, cô bật cười, nghe tiếng hi này, cô nổi da gà, tức giận đến không nói nên lời, mới vừa rồi mình còn tin tưởng người đàn ông này rất muốn cưới người nào đó làm vợ, cho rằng anh là một người đàn ông thâm tình!
Tinh Xuyên rất lạnh lùng ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, chỉ khẽ gật đầu, liền đưa tay hất mái tóc thật dài trên trán, mái tóc quyến rũ ào ào chảy xuống, rũ xuống trên bờ vai nhỏ nhắn. . . . . .
Trang Hạo Nhiên nhìn đến ngây người, hai mắt mang hình trái tim màu hồng lại nhấp nháy nhấp nháy, trái tim mong manh nhảy lên nhảy xuống thình thịch, nhảy đến nổi anh muốn chết! !
“Tiểu thư. . . . . . Xin hỏi cô họ gì?” Trang Hạo Nhiên vừa đụng đến chị gái xinh đẹp, đầu óc của anh đã hoàn toàn không còn sang suốt, thần trí thất thường, nhìn Tinh Xuyên rất tình thâm chân thành giống như nhìn vợ của mình.
“Tinh Xuyên!” Tinh Xuyên ngẩng đầu lên, đáp lời, nhìn bộ dáng hoa si của người đàn ông trước mặt, cô đã sớm quen như thường.
“A. . . . . .” Trang Hạo Nhiên thở một hơi thật sâu, rốt cuộc giống như ba ngàn năm trước, xuyên không qua ba ngàn năm sau, rất chân tình nói: “Tôi vừa nghe đến cái tên này, tôi liền cảm giác, giống như mấy ngàn năm trước tôi đã biết cô, đời này kiếp này, tôi tới tìm cô.”
Đường Khả Hinh chắt lưỡi một tiếng, hơi khinh bỉ.
Tinh Xuyên có chút nhàm chán nhìn người đàn ông trước mặt, nói: “Cám ơn anh đã vượt qua ba ngàn năm tìm đến tôi. . . . . . Nhưng tôi không có thời gian lãng phí ba ngàn năm với anh, tôi muốn đi ký hóa đơn, hẹn gặp lại.”
Cô cất bước muốn đi khỏi.
Trang Hạo Nhiên tiếp tục chặn đường cô lại, giống như cô vừa đi, phải ba ngàn năm sau mới có thể gặp nhau, có chút thâm tình cười nói: “Tiểu thư, chờ cô ba ngàn năm, có thể để lại số điện thoại, mời cô ăn một bữa cơm hay không?”
Rốt cuộc Tinh Xuyên có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Ai cũng từ ba ngàn năm trước tới tìm tôi, ai cũng nói muốn mời tôi ăn cơm, vậy không phải tôi ăn no quá rồi chết sao? Xin đừng ngăn cản tôi….tôi muốn đi ký hóa đơn. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên vẫn lưu luyến không rời ngăn chặn cô.
Đường Khả Hinh không thể nhịn được nữa, đưa chân lên, ra sức đạp một cước trên chân của Trang Hạo Nhiên !
“A!” Trang Hạo Nhiên đau nhói, gào khóc một tiếng, quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh kêu lên: “Cô làm gì đấy? Đau chết rồi!”
Tinh Xuyên cất bước đi trước, đi tới đại sảnh.
Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người, xa xôi nhìn theo bóng lưng của Tinh Xuyên, hưởng thụ xương cốt khêu gợi, eo thon, thậm chí có thể nhìn thấy dây áo lót khêu gợi mơ hồ hiện ra trong áo yếm của cô, cái mông tròn lẳng, không chút uốn éo nhưng rất hấp dẫn, đôi hai chân thon dài, ẩn dưới quần rộng rãi, tùy ý đong đưa, hai mắt của anh lại lóe lên trái tim màu hồng, sáng lấp lánh. . . . . .
Đường Khả Hinh cắn chặt răng, nhìn người này vừa đụng đến chị thì thần kinh thất thường, cô thật sự là không thể nhịn được nữa kêu: “Tổng Giám đốc! Anh cố ý dẫn tôi tới đây nơi này xăm, nói là suy nghĩ cho tôi, thật ra là vì chuyên gia xăm hình này chứ?”
Trang Hạo Nhiên lập tức quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh rất nghiêm túc nói: “Sẽ không! Làm sao cô nghĩ như vậy? Nếu như tôi biết có một phụ nữ xinh đẹp ở chỗ này, tôi sớm dẫn cô tới xăm rồi !”
Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, không nói nên lời vươn tay chỉ vào người này, tức giận đến ngón tay run rẩy nói: “Anh…anh, anh thật quá đáng!”
Cô không nói thêm lời nào, lập tức xoay người đi khỏi.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô đi khỏi, lập tức căng thẳng theo sau, mới nói: “Cô chờ tôi một chút! Đừng đi nha! Cô đến trước quầy đứng một lát, tôi đi tính tiền, để tôi trò chuyện với cô gái đẹp kia một chút nữa!”
“Không cần anh!” Đường Khả Hinh thật sự tức giận đến hết ý kiến, sải bước đi về phía trước, vừa đi vừa tức giận đến phồng má, mình mới vừa ở trong phòng, đau đến nửa chết nửa sống, còn nghĩ người ở bên ngoài có lo lắng ình hay không, trong lòng có chút mềm yếu muốn dựa vào người này! Nhưng đàn ông đều không thể tin! Rất ghê tởm! ! Ghê tởm muốn chết!
Trang Hạo Nhiên đuổi theo ra trước quầy tính tiền, chuyên gia xăm hình xinh đẹp đã không thấy, anh gấp gáp hỏi thăm mới biết, người phụ nữ này gọi là Tinh Xuyên, là chuyên gia xăm tốt nhất, bình thường xăm 100 ngàn trở xuống, cô cũng không nổi tiếng, hơn nữa là người cổ quái cực kỳ lạnh lùng, trong hoàn cảnh bình thường, không nói chuyện với khách, ngay cả có lần, có một khách nam mê vẻ đẹp của cô, đưa tay sờ cái mông cô một chút, bị cô vặn gảy xương tay, Trang Hạo Nhiên nghe được chuyện này, trong đôi mắt mang hình trái tim của anh lại nhấp nháy nhấp nháy, cuộc đời anh yêu thích nhất loại phụ nữ có cá tính này, yêu thích biết bao nhiêu!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro