Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
TRỜI XANH BIỂN BIẾC
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
"Cứu mạng. . . . . ."
Tiếng trẻ con trong trẻo tràn đầy hoảng sợ, xuyên qua tiếng sóng biển dữ dội, giống như từ hang sâu xa xôi truyền đến, rồi lập tức biến mất ở trong thế giới mênh mông, một con chim ưng màu đen, lập tức xuyên qua không trung, ở cuối chân trời tràn đầy nguy hiểm, nhìn vùng xoáy, đứng trên thềm lục địa mênh mông bát ngát, vực sâu vạn trượng, đón sóng biển mạnh mẽ chạy dài, tuôn trào, bắn lên bọt sóng, lại dọc theo vách đá đen ngòm trượt xuống, nhưng lập tức bị đáy biển khổng lồ hút lấy, giống như không muốn bỏ qua cho một chút sinh vật ! !
"Cứu mạng . . . . . ."
Tiếng trẻ con lại từ đỉnh núi truyền đến, giống như không phát hiện, một chút ánh sáng phía trên cao, rất có thể theo ánh mặt trời nóng rực, biến mất ở trên thế giới này.
Đỉnh núi, đầy cỏ khô vàng, có một vài con rắn hổ mang đang ngẩng chiếc đầu quỷ dị, tròn mắt nhìn chằm chằm, đang thong thả trượt thân thể đầy vảy, thỉnh thoảng vọt qua bụi cỏ, truyền đến tiếng kêu "Phì phì" kinh khủng đáng sợ, bàn tay nho nhỏ kia khuất ở trong bụi cỏ, cuối cùng bị phát hiện. . . . . . Một trận gió mạnh thổi qua, lập tức thiếu chút nữa quét cái bóng dáng nho nhỏ treo ngược ở trên vách đá cao chót vót !
Giống như nghe được tiếng nức nở, nhưng lại kiên cường bị nó cắn răng nhịn được! !
Một bàn tay nhỏ bé khác lại nắm chặt một chút góc nhọn nơi đỉnh núi, rốt cuộc xuyên qua cỏ vòng vọt, thấy được một cái đầu nhỏ màu đen, tóc của nó ướt đẫm, khuôn mặt tràn đầy mồ hôi và máu tươi, hai mắt đầy nước mắt nhìn chằm chằm, cắn răng kiên cường liều mạng đưa hai bàn tay nhỏ bé run rẩy, nắm thật chặt vách đá đỉnh núi, mặc cho thân thể sáu tuổi nhỏ bé của mình, treo ngược trên không trung ở bên cạnh vách đá vạn trượng, theo gió mãnh liệt, đung đưa trái phải, đôi chân nhỏ ngừng trên không trung, thỉnh thoảng như khát vọng muốn đạp đạp trên đất bằng, nhưng trống không, trái tim cũng bị trống rỗng đến đáng sợ! !
Đáy biển mênh mông bát ngát, mang theo bọt sóng mãnh liệt, mênh mông rộng lớn xông vào đáy vực, tiếng gào thét kinh khủng, đe dọa, giống như chỉ cần một sinh linh rơi xuống, cũng không chút lưu tình hút lấy, cắn nuốt! !
"Cứu mạng! !" Âm thanh mệt mỏi, đè nén, run rẩy, gấp gáp ! !
Đôi tay đứa bé trai run rẩy nắm chặt đá nhọn nơi đỉnh núi, đầu ngón tay trượt thoáng qua viên đá nhỏ bên cạnh, viên đá lập tức "rào rào" dọc theo vách đá lăn ra, nện trên thân thể nhỏ nhỏ, sắc mặt của nó hoàn toàn trắng bệch, hai mắt run rẩy ánh sáng hoảng sợ nhưng vì bản tính cứng cỏi, thở dốc, tiếp tục cắn chặt răng, da khóe miệng bị xé rách tràn máu, nuốt cổ họng khô rát, ngẩng đầu lên, vẻ mặt sợ hãi mang theo chống đỡ không nổi, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm và ánh mặt trời sáng lạn . . . . . ..
Mười ngón tay nho nhỏ, bắt đầu lại dần dần chống đỡ không nổi, từng ngón tay nhỏ bắt đầu co rút, buông lỏng. . . . . .
"Nếu như! ! Nếu như có một ngày, tánh mạng của con bị treo lơ lững trên vách đá rơi xuống thẳng đứng, ngàn vạn lần không được ham cọng cỏ non không cách nào chống đỡ sức nặng thân thể của con, nhất định phải níu lấy thật chặt, thật chặt vách đá cứng rắn như đá! Chỉ có nó mới có thể cứu mạng con! Chỉ có đồ vật chịu đựng quan trọng hơn sinh mạng, mới có thể cứu mạng con! !" Âm thanh này từ phía chân trời sâu kín truyền đến! !
Đứa bé trai này trợn to hai mắt hoảng sợ, nhớ lại lời của cha đỡ đầu, đành phải cắn chặt răng, nhăn mặt, dùng hết hơi sức, cắn chặt răng lại đưa đầu ngón tay buông lỏng, cùng ngón tay khác, liều mạng bám chặt bên vách đá, thở hổn hển tức. . . . . .
Trên cách đá có mấy con rắn hổ mang, rốt cuộc tìm đến phương hướng nào đó, cùng nhau tập trung tại vách đá, cùng nhấc đầu lên, hai mắt tròn xoe tối tăm tràn đầy mê hoặc nhìn chòng chọc vào sinh vật duy nhất treo ngược ở vách đá ! !
Đứa bé trai cũng lập tức nín thở, ngẩng đầu lên, đón gió thổi mãnh liệt, hai mắt trợn to, nhìn mấy con rắn hổ mang đang gắt gao nhìn chằm chằm vào mình, thân thể nho nhỏ của nó nhanh chóng tràn ra tê dại rét lạnh thấu xương, bản năng dựa vào ý chí, đôi tay nắm chặt vách đá, mặc cho thân thể bị treo ngược trên không trung, lại ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mấy con rắn hổ mang, lập tức giống như như từ trong ánh mắt kinh khủng kia, nhìn thấy điều quỷ dị, đáng sợ, cám dỗ, đầu óc của nó nhanh chóng tê dại. . . . . .
"Trên thế giới này, thứ đáng sợ nhất chính là sự cám dỗ! ! Cám dỗ cũng không phải đến từ trên thân thể của người khác, mà là trong lòng con chứa đựng tham lam! ! Nếu như có một ngày, con đối mặt với thứ cám dỗ con, lúc con muốn phản kháng, quan trọng nhất, không phải là chiến thắng nó! ! Mà là chiến thắng chính con! Không cần phải sợ, trên thế giới này không tồn tại sợ hãi, nó chỉ đến từ tưởng tượng của con! Thậm chí sức mạnh của nó không bằng một bụi cỏ nhỏ! ! Hít thở, không ngừng hít thở để nhắc nhở mình, chỉ cần con còn sống thì nhất định có thể nghĩ ra biện pháp, thoát ra khỏi tìm đường sống! ! !" Giọng nói từ xa xôi truyền đến! !
Hai mắt đứa bé trai lập tức trừng to, nhìn mấy con rắn hổ mang, lập tức nhắc thân thể của mình, dùng tất cả ngón tay và bản năng, hai mắt lộ ra một chút sắc bén nhìn chằm chằm mấy con rắn hổ mang, thở phì phò, mặc cho luồng khí này liên tục không ngừng lan ra khắp lần thân thể của mình, nó nhìn chằm chằm vào mấy con rắn hổ mang, đang dần dần di chuyển thân thể, muốn thò đầu xuống, hai mắt to tròn mê hoặc hướng tới mình. . . . . .
Hơi thở càng lúc càng nặng! ! !
Nó cắn chặt răng, cố gắng khôi phục lý trí của mình, cúi xuống nhìn sóng biển mênh mông, từng hồi mạnh mẽ đánh vào vách đá, bọt sóng tung tóe đáng sợ, nuốt một ngụm nước bọt, nhớ tới cha nuôi đã phái người dạy mình kỹ năng bơi lội, nó biết trên định có một số rắn độc muốn thò đầu xuống, nó lập tức thở dốc, nước mắt trượt xuống, nhưng lập tức buông một đôi bàn tay nhỏ bé, để cho thân thể chợt rơi xuống dưới, muốn chạy trốn một chút hy vọng sống sót ! !
"A . . . . . . "
Một âm thanh vô tận tuyệt vọng từ vách núi truyền đến, chấn động vô tận sóng biển! ! !
Một bàn tay đầy lưu huỳnh, nắm thật chặt tay đứa bé trai kia! !
Đứa bé trai thở dốc, toàn thân toát mồ hôi nóng, thân thể vẫn treo trên không trung, khiếp sợ ngẩng đầu lên, thấy thiếu niên mặc đồ trắng, trên người đầy lưu huỳnh, lại cắn chặt răng, khuôn mặt đong cứng, hai mắt lộ ra vô hạn kiên định, cố hết sức nằm ở bên trên vách núi, tay đầy lưu huỳnh, đang cắn răng nắm chặt bàn tay nhỏ bé kia, chết cũng không buông lỏng, đứa bé trai nhìn thấy thiếu niên kia, lập tức gọi ra tiếng đầu tiên sau khi biết sự thật: "Anh trai . . . . . . . "
"Nắm chặt tay của tôi! ! Đừng buông ra! ! Tôi kéo cậu lên! !" Thiếu niên không nói hai lời, liền cắn chặt răng, đứng ở vách đá, cố hết sức nắm chặt đứa bé trai, từng chút từng chút để cho thân thể nó bay lên!
Lúc này, một cơn gió mạnh thổi tới, mang đi rất nhiều bột lưu huỳnh, nơi xa một đám rắn hổ mang lại ngẩng đầu lên, bắt đầu chờ đợi, muốn chậm rãi trượt thân thể!
Thiếu niên không có phát hiện được một bầy rắn, mà cắn chặt răng, cố hết sức nắm chặt tay của cậu bé, mặc cho mồ hôi nóng ướt đẫm, lướt qua mí mắt của cậu, lại giận dữ cố sức quát lên một tiếng, lập tức kéo đứa bé trai từ vách đá lên, ôm chặt thân thể nho nhỏ của nó, cùng nhau té ở trên vách đá, còn chưa kịp cùng nhau thở dốc, khuôn mặt đứa bé trai đầy máu, chảy mồ hôi quỳ gối bên vách núi thì đã thấy một đám rắn đang muốn cùng nhào về phía thiếu niên kia, nó cảm giác sợ hãi, kinh ngạc quát to một tiếng, thân thể nhào về phía thiếu niên kia, ý muốn đỡ cho cậu, nhưng đôi tay lại dùng sức quá mạnh, liền đẩy thiếu niên xuống vách đá vạn trượng! !
"A . . . . . . . ."
Bóng dáng màu trắng kia, rơi xuống đáy vực, kèm theo tiếng kêu tuyệt vọng và khó hiểu! ! ! !
"Anh trai . . . . . . " Đứa bé trai mặc cho thân rắn nhào về phía mình, đôi tay chống nhẹ ở bên bờ đá, nhìn thân thể rơi xuống vách đá, khàn giọng kêu to! ! !
***
"Tổng Giám đốc! ?"
Một giọng nói vội vã, ngạc nhiên kêu lên !
Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ánh mắt cổ quái của Tiêu Đồng, hai tròng mắt lóe lên, vô thức khẽ cắn răng, nắm chặt quả đấm, tuy bình tĩnh nhưng bình tĩnh giống như một chiến binh vận sức chờ bộc phát, nhiều năm qua, không cách nào buông lỏng căng thẳng trong một chớp mắt! !
". . . . . . . . . . . ." Tiêu Đồng ngạc nhiên nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, ngồi ở sau xe, nhớ tới chuyện xảy ra sau khi rơi xuống vách núi, anh hai mắt lóe lên, mang theo vài phần cảm xúc không đè nén được, không nhịn được âm trầm lạnh lẽo nói: "Trước kia tôi vẫn cảm thấy, đó là số mệnh của tôi và anh ấy ! Ông trời sắp đặt số mệnh! Cho nên tôi nhận! ! Hôm nay tôi mới biết, đây là không phải!"
Anh nói xong, mặt lộ ra giống như chiến binh, khuôn mặt căng cứng, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn biển rộng mênh mông phía ngoài cửa sổ, sóng lớn tuôn trào, hai tròng mắt anh sắc bén như kiếm, mang theo tức giận như trả thù, cắn chặt răng nói: "Nếu như đây không phải là số mệnh! ! Như vậy tôi muốn cho những người từng để cho tôi chịu đựng đau khổ nhất trong cuộc đời, trả lại món nợ này cho tôi! ! Tôi muốn để cho bọn họ nếm thử một chút, treo ở vực sâu vạn trượng, rốt cuộc có tư vị gì! Tôi muốn bọn họ trả cho tôi một mảnh yên vui . . . . . . Trời xanh biển biếc! !"
Nói xong, một cơn sóng biển vút lên cao chót vót tuôn về phía chân trời! ! !
Vách đá này, vẫn là vách đá này, chỉ là không gian thay đổi, vách đá thẳng đứng treo giữa hang núi, không ngờ có mấy bóng đen đang di động, bóng dáng cả người mặc áo sơ mi trắng và váy ngắn màu đen bó sát người, dừng ở bên bờ vách đá, cô mang giày cao gót màu đen hơn mười cm, đứng ở bên vách núi, mặc cho đá vụn rơi, bị sóng biển nuốt mất, lại hiên ngang mạnh mẽ, tóc thật dài bồng bềnh ngưng nhìn xuống hang núi, không chút nào úy kị. . . . . .
Xa xôi, thảm cỏ lavender cùng với tòa biệt thự nhà họ Tưởng, dừng ở trong thế giới hạnh phúc, nhưng cũng lộ ra một cỗ uy nghiêm! !
Trợ lý Yến Yến, mặc đồng phục màu đen, tay cầm một cái rương nhỏ, trong gió biển gào thét, đi về phía Phương Di, nói: "Tất cả chuẩn bị xong! ! !"
Phương Di nghe xong, đón gió nhìn một cảnh xung quanh vòng hoàn, hai mắt sắc bén không để cho một chút sinh linh lướt qua từ trước mắt của mình!
Tiếng trẻ con trong trẻo tràn đầy hoảng sợ, xuyên qua tiếng sóng biển dữ dội, giống như từ hang sâu xa xôi truyền đến, rồi lập tức biến mất ở trong thế giới mênh mông, một con chim ưng màu đen, lập tức xuyên qua không trung, ở cuối chân trời tràn đầy nguy hiểm, nhìn vùng xoáy, đứng trên thềm lục địa mênh mông bát ngát, vực sâu vạn trượng, đón sóng biển mạnh mẽ chạy dài, tuôn trào, bắn lên bọt sóng, lại dọc theo vách đá đen ngòm trượt xuống, nhưng lập tức bị đáy biển khổng lồ hút lấy, giống như không muốn bỏ qua cho một chút sinh vật ! !
"Cứu mạng . . . . . ."
Tiếng trẻ con lại từ đỉnh núi truyền đến, giống như không phát hiện, một chút ánh sáng phía trên cao, rất có thể theo ánh mặt trời nóng rực, biến mất ở trên thế giới này.
Đỉnh núi, đầy cỏ khô vàng, có một vài con rắn hổ mang đang ngẩng chiếc đầu quỷ dị, tròn mắt nhìn chằm chằm, đang thong thả trượt thân thể đầy vảy, thỉnh thoảng vọt qua bụi cỏ, truyền đến tiếng kêu "Phì phì" kinh khủng đáng sợ, bàn tay nho nhỏ kia khuất ở trong bụi cỏ, cuối cùng bị phát hiện. . . . . . Một trận gió mạnh thổi qua, lập tức thiếu chút nữa quét cái bóng dáng nho nhỏ treo ngược ở trên vách đá cao chót vót !
Giống như nghe được tiếng nức nở, nhưng lại kiên cường bị nó cắn răng nhịn được! !
Một bàn tay nhỏ bé khác lại nắm chặt một chút góc nhọn nơi đỉnh núi, rốt cuộc xuyên qua cỏ vòng vọt, thấy được một cái đầu nhỏ màu đen, tóc của nó ướt đẫm, khuôn mặt tràn đầy mồ hôi và máu tươi, hai mắt đầy nước mắt nhìn chằm chằm, cắn răng kiên cường liều mạng đưa hai bàn tay nhỏ bé run rẩy, nắm thật chặt vách đá đỉnh núi, mặc cho thân thể sáu tuổi nhỏ bé của mình, treo ngược trên không trung ở bên cạnh vách đá vạn trượng, theo gió mãnh liệt, đung đưa trái phải, đôi chân nhỏ ngừng trên không trung, thỉnh thoảng như khát vọng muốn đạp đạp trên đất bằng, nhưng trống không, trái tim cũng bị trống rỗng đến đáng sợ! !
Đáy biển mênh mông bát ngát, mang theo bọt sóng mãnh liệt, mênh mông rộng lớn xông vào đáy vực, tiếng gào thét kinh khủng, đe dọa, giống như chỉ cần một sinh linh rơi xuống, cũng không chút lưu tình hút lấy, cắn nuốt! !
"Cứu mạng! !" Âm thanh mệt mỏi, đè nén, run rẩy, gấp gáp ! !
Đôi tay đứa bé trai run rẩy nắm chặt đá nhọn nơi đỉnh núi, đầu ngón tay trượt thoáng qua viên đá nhỏ bên cạnh, viên đá lập tức "rào rào" dọc theo vách đá lăn ra, nện trên thân thể nhỏ nhỏ, sắc mặt của nó hoàn toàn trắng bệch, hai mắt run rẩy ánh sáng hoảng sợ nhưng vì bản tính cứng cỏi, thở dốc, tiếp tục cắn chặt răng, da khóe miệng bị xé rách tràn máu, nuốt cổ họng khô rát, ngẩng đầu lên, vẻ mặt sợ hãi mang theo chống đỡ không nổi, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm và ánh mặt trời sáng lạn . . . . . ..
Mười ngón tay nho nhỏ, bắt đầu lại dần dần chống đỡ không nổi, từng ngón tay nhỏ bắt đầu co rút, buông lỏng. . . . . .
"Nếu như! ! Nếu như có một ngày, tánh mạng của con bị treo lơ lững trên vách đá rơi xuống thẳng đứng, ngàn vạn lần không được ham cọng cỏ non không cách nào chống đỡ sức nặng thân thể của con, nhất định phải níu lấy thật chặt, thật chặt vách đá cứng rắn như đá! Chỉ có nó mới có thể cứu mạng con! Chỉ có đồ vật chịu đựng quan trọng hơn sinh mạng, mới có thể cứu mạng con! !" Âm thanh này từ phía chân trời sâu kín truyền đến! !
Đứa bé trai này trợn to hai mắt hoảng sợ, nhớ lại lời của cha đỡ đầu, đành phải cắn chặt răng, nhăn mặt, dùng hết hơi sức, cắn chặt răng lại đưa đầu ngón tay buông lỏng, cùng ngón tay khác, liều mạng bám chặt bên vách đá, thở hổn hển tức. . . . . .
Trên cách đá có mấy con rắn hổ mang, rốt cuộc tìm đến phương hướng nào đó, cùng nhau tập trung tại vách đá, cùng nhấc đầu lên, hai mắt tròn xoe tối tăm tràn đầy mê hoặc nhìn chòng chọc vào sinh vật duy nhất treo ngược ở vách đá ! !
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đứa bé trai cũng lập tức nín thở, ngẩng đầu lên, đón gió thổi mãnh liệt, hai mắt trợn to, nhìn mấy con rắn hổ mang đang gắt gao nhìn chằm chằm vào mình, thân thể nho nhỏ của nó nhanh chóng tràn ra tê dại rét lạnh thấu xương, bản năng dựa vào ý chí, đôi tay nắm chặt vách đá, mặc cho thân thể bị treo ngược trên không trung, lại ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mấy con rắn hổ mang, lập tức giống như như từ trong ánh mắt kinh khủng kia, nhìn thấy điều quỷ dị, đáng sợ, cám dỗ, đầu óc của nó nhanh chóng tê dại. . . . . .
"Trên thế giới này, thứ đáng sợ nhất chính là sự cám dỗ! ! Cám dỗ cũng không phải đến từ trên thân thể của người khác, mà là trong lòng con chứa đựng tham lam! ! Nếu như có một ngày, con đối mặt với thứ cám dỗ con, lúc con muốn phản kháng, quan trọng nhất, không phải là chiến thắng nó! ! Mà là chiến thắng chính con! Không cần phải sợ, trên thế giới này không tồn tại sợ hãi, nó chỉ đến từ tưởng tượng của con! Thậm chí sức mạnh của nó không bằng một bụi cỏ nhỏ! ! Hít thở, không ngừng hít thở để nhắc nhở mình, chỉ cần con còn sống thì nhất định có thể nghĩ ra biện pháp, thoát ra khỏi tìm đường sống! ! !" Giọng nói từ xa xôi truyền đến! !
Hai mắt đứa bé trai lập tức trừng to, nhìn mấy con rắn hổ mang, lập tức nhắc thân thể của mình, dùng tất cả ngón tay và bản năng, hai mắt lộ ra một chút sắc bén nhìn chằm chằm mấy con rắn hổ mang, thở phì phò, mặc cho luồng khí này liên tục không ngừng lan ra khắp lần thân thể của mình, nó nhìn chằm chằm vào mấy con rắn hổ mang, đang dần dần di chuyển thân thể, muốn thò đầu xuống, hai mắt to tròn mê hoặc hướng tới mình. . . . . .
Hơi thở càng lúc càng nặng! ! !
Nó cắn chặt răng, cố gắng khôi phục lý trí của mình, cúi xuống nhìn sóng biển mênh mông, từng hồi mạnh mẽ đánh vào vách đá, bọt sóng tung tóe đáng sợ, nuốt một ngụm nước bọt, nhớ tới cha nuôi đã phái người dạy mình kỹ năng bơi lội, nó biết trên định có một số rắn độc muốn thò đầu xuống, nó lập tức thở dốc, nước mắt trượt xuống, nhưng lập tức buông một đôi bàn tay nhỏ bé, để cho thân thể chợt rơi xuống dưới, muốn chạy trốn một chút hy vọng sống sót ! !
"A . . . . . . "
Một âm thanh vô tận tuyệt vọng từ vách núi truyền đến, chấn động vô tận sóng biển! ! !
Một bàn tay đầy lưu huỳnh, nắm thật chặt tay đứa bé trai kia! !
Đứa bé trai thở dốc, toàn thân toát mồ hôi nóng, thân thể vẫn treo trên không trung, khiếp sợ ngẩng đầu lên, thấy thiếu niên mặc đồ trắng, trên người đầy lưu huỳnh, lại cắn chặt răng, khuôn mặt đong cứng, hai mắt lộ ra vô hạn kiên định, cố hết sức nằm ở bên trên vách núi, tay đầy lưu huỳnh, đang cắn răng nắm chặt bàn tay nhỏ bé kia, chết cũng không buông lỏng, đứa bé trai nhìn thấy thiếu niên kia, lập tức gọi ra tiếng đầu tiên sau khi biết sự thật: "Anh trai . . . . . . . "
"Nắm chặt tay của tôi! ! Đừng buông ra! ! Tôi kéo cậu lên! !" Thiếu niên không nói hai lời, liền cắn chặt răng, đứng ở vách đá, cố hết sức nắm chặt đứa bé trai, từng chút từng chút để cho thân thể nó bay lên!
Lúc này, một cơn gió mạnh thổi tới, mang đi rất nhiều bột lưu huỳnh, nơi xa một đám rắn hổ mang lại ngẩng đầu lên, bắt đầu chờ đợi, muốn chậm rãi trượt thân thể!
Thiếu niên không có phát hiện được một bầy rắn, mà cắn chặt răng, cố hết sức nắm chặt tay của cậu bé, mặc cho mồ hôi nóng ướt đẫm, lướt qua mí mắt của cậu, lại giận dữ cố sức quát lên một tiếng, lập tức kéo đứa bé trai từ vách đá lên, ôm chặt thân thể nho nhỏ của nó, cùng nhau té ở trên vách đá, còn chưa kịp cùng nhau thở dốc, khuôn mặt đứa bé trai đầy máu, chảy mồ hôi quỳ gối bên vách núi thì đã thấy một đám rắn đang muốn cùng nhào về phía thiếu niên kia, nó cảm giác sợ hãi, kinh ngạc quát to một tiếng, thân thể nhào về phía thiếu niên kia, ý muốn đỡ cho cậu, nhưng đôi tay lại dùng sức quá mạnh, liền đẩy thiếu niên xuống vách đá vạn trượng! !
"A . . . . . . . ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bóng dáng màu trắng kia, rơi xuống đáy vực, kèm theo tiếng kêu tuyệt vọng và khó hiểu! ! ! !
"Anh trai . . . . . . " Đứa bé trai mặc cho thân rắn nhào về phía mình, đôi tay chống nhẹ ở bên bờ đá, nhìn thân thể rơi xuống vách đá, khàn giọng kêu to! ! !
***
"Tổng Giám đốc! ?"
Một giọng nói vội vã, ngạc nhiên kêu lên !
Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ánh mắt cổ quái của Tiêu Đồng, hai tròng mắt lóe lên, vô thức khẽ cắn răng, nắm chặt quả đấm, tuy bình tĩnh nhưng bình tĩnh giống như một chiến binh vận sức chờ bộc phát, nhiều năm qua, không cách nào buông lỏng căng thẳng trong một chớp mắt! !
". . . . . . . . . . . ." Tiêu Đồng ngạc nhiên nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, ngồi ở sau xe, nhớ tới chuyện xảy ra sau khi rơi xuống vách núi, anh hai mắt lóe lên, mang theo vài phần cảm xúc không đè nén được, không nhịn được âm trầm lạnh lẽo nói: "Trước kia tôi vẫn cảm thấy, đó là số mệnh của tôi và anh ấy ! Ông trời sắp đặt số mệnh! Cho nên tôi nhận! ! Hôm nay tôi mới biết, đây là không phải!"
Anh nói xong, mặt lộ ra giống như chiến binh, khuôn mặt căng cứng, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn biển rộng mênh mông phía ngoài cửa sổ, sóng lớn tuôn trào, hai tròng mắt anh sắc bén như kiếm, mang theo tức giận như trả thù, cắn chặt răng nói: "Nếu như đây không phải là số mệnh! ! Như vậy tôi muốn cho những người từng để cho tôi chịu đựng đau khổ nhất trong cuộc đời, trả lại món nợ này cho tôi! ! Tôi muốn để cho bọn họ nếm thử một chút, treo ở vực sâu vạn trượng, rốt cuộc có tư vị gì! Tôi muốn bọn họ trả cho tôi một mảnh yên vui . . . . . . Trời xanh biển biếc! !"
Nói xong, một cơn sóng biển vút lên cao chót vót tuôn về phía chân trời! ! !
Vách đá này, vẫn là vách đá này, chỉ là không gian thay đổi, vách đá thẳng đứng treo giữa hang núi, không ngờ có mấy bóng đen đang di động, bóng dáng cả người mặc áo sơ mi trắng và váy ngắn màu đen bó sát người, dừng ở bên bờ vách đá, cô mang giày cao gót màu đen hơn mười cm, đứng ở bên vách núi, mặc cho đá vụn rơi, bị sóng biển nuốt mất, lại hiên ngang mạnh mẽ, tóc thật dài bồng bềnh ngưng nhìn xuống hang núi, không chút nào úy kị. . . . . .
Xa xôi, thảm cỏ lavender cùng với tòa biệt thự nhà họ Tưởng, dừng ở trong thế giới hạnh phúc, nhưng cũng lộ ra một cỗ uy nghiêm! !
Trợ lý Yến Yến, mặc đồng phục màu đen, tay cầm một cái rương nhỏ, trong gió biển gào thét, đi về phía Phương Di, nói: "Tất cả chuẩn bị xong! ! !"
Phương Di nghe xong, đón gió nhìn một cảnh xung quanh vòng hoàn, hai mắt sắc bén không để cho một chút sinh linh lướt qua từ trước mắt của mình!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro