Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
TRƯƠNG THỤC DAO
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
Phòng bếp Phủ Thủ tướng nằm ở phía sau rừng trúc, bên trong một tòa biệt thự hai tầng giống như khu trồng cây cảnh Tô Châu! !
Một mùi thơm bánh ngọt bay ra.
Tô Linh vẫn cảm thấy, món điểm tâm tinh xảo là một loại thái độ sinh hoạt, bởi vì ông nội tuổi tác đã cao, hơn nữa chú trọng sức khỏe, cho nên cô quán xuyến công việc trong nhà, đặc biệt sai người ở phía sau rừng trúc, dọn một mảnh đất, bên trong trồng trọt rau sống và cây trái, thỉnh thoảng cả nhà sẽ đi vào khu vườn xem một chút, cảm thụ thực vật tươi tốt thiên nhiên trao cho, thậm chí biết ông nội thích nghe âm thanh lộp bộp của mưa thu gõ vào trên cây chuối tây, đặc biệt sai người trồng vài bụi chuối tây ở bên ngoài phòng đọc sách của ông nội.
Người nhà họ Tô quả thật xa hoa, nhưng bọn họ cho xa hoa là một loại thái độ sinh hoạt, một loại chăm sóc, một loại báo đáp.
Âm thanh cắt gọt truyền đến, kèm theo tiếng nước mưa lộp độp.
Hai cô gái mặc đồng phục áo sơ mi trắng và váy ngắn màu đen, vén búi tóc xinh đẹp, đang đứng ở dưới cây chuối tây trước phòng đọc sách của Thủ tướng, tay cầm một con dao nhỏ sắc bén, đang cố hết sức cắt một bắp chuối trên cây chuối tây, làm cho nước mưa trên cây chuối tây tích táp rơi xuống, cuối cùng cố hết sức cắt được bắp chuối tây thật to, thở dốc một hơi, liền cùng nhau trò chuyện vui vẻ đi tới phòng bếp. . . . . .
Sân nhỏ trước phòng bếp, trợ lý đầu bếp đang lo lắng đứng ở trên hành lang, liếc nhìn hai người giúp việc đang cầm một bắp chuối tây đưa vào, anh lập tức đi tới, đôi tay nhận lấy bắp chuối tây thật to, lại nhanh chóng xoay người đi qua cái sân nhỏ, đi vào phòng bếp, đầu bếp lập tức nhận lấy bắp chuối tây, rửa sạch sẽ, nhanh chóng lột vỏ đỏ tím bên ngoài, hái bỏ nhụy hoa vàng non mềm của nó, bỏ vào trong nồi nước đã đun nóng hổi, loại bỏ vị chát, để lại mùi thơm đặc biệt mang theo ý thu buổi sớm, lại nhanh chóng vớt lên, dùng ngón tay ấm áp xé sợi, lại bỏ vào trong gạo thơm đã nấu thành cháo đã nóng hổi, trộn vào gà xé sợi đã dùng nước chanh và nước sốt đặc biệt để ướp, dùng muỗng ngọc khuấy đều theo chiều kim đồng hồ. . . . . .
Một số đầu bếp khác đã đem tỏi ngọt thượng đẳng, chiên vàng óng ánh trong suốt, đặt vào trong đĩa ngọc nho nhỏ, xếp thành hình tròn, ở giữa là thịt bò tươi trộn lòng đỏ trứng, lại rưới vào nước sốt đặc biệt, đây là món ăn Hàn Quốc hết sức nổi tiếng, trợ lý đầu bếp đã đưa tới đậu hủ dùng suối nước trên núi và cách làm thủ công, đặt vào trong đĩa, ở phía trên mỗi khối đậu, trải một chút thịt băm và trứng cá muối, bên cạnh gừng ngọt thái sợi tươi ngon mới vừa đào về, gừng ngọt còn lộ ra mùi vị bùn đất hết sức đặc biệt.
Bên này trợ lý đầu bếp đã nhanh chóng múc cháo gà hầm bắp chuối tây vào trong chén sứ, đặt vào trong khay, một người giúp việc đã đi vào, bưng đi ra, hai người giúp việc kế tiếp, thật cẩn thận bưng những món điểm tâm khác, xoay người đi ra ngoài. . . . . . . . .
Phòng ăn.
Cả phòng khách to lớn vẫn bóng trúc chập chờn, chiếu rọi vào đại sảnh cổ kính, vô cùng ý vị, không gian mới vừa rồi còn yên tĩnh, lúc này người giúp việc lục tục đi vào không ít, trên mặt mọi người lộ ra nụ cười khẽ, đi qua hành lang quanh co trang nhã, bưng vào từng phần món ăn tinh xảo, thật cẩn thận đưa đến trước bàn ăn, dì Tinh và Tịnh Kỳ đứng ở một bên, tự mình nhận lấy các món điểm tâm, mỉm cười đặt xuống bàn cơm, các món ăn đều đầy đủ màu sắc mùi vị, làm người ta ứa nước bọt.
Thủ tướng ngồi ở ghế chủ, mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh rối loạn nhìn hoa mắt, nói: "Khả Hinh, ở nhà của Thủ tướng coi như nhà của mình, đừng khách sáo, nếu cháu là con gái của Đường Chí Long, nhất định hưởng qua món ngon trong thiên hạ, hôm nay nếm thử một chút món rau thô, cơm nhạt nhà Thủ tướng, nhìn có mùi vị khác hay không."
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, lập tức áy náy ngẩng đầu lên nhìn Thủ tướng, biết ơn mỉm cười nói: "Thủ tướng, ngài nói như vậy thật sự cháu rất ngại, mặc dù cha của cháu là đầu bếp giỏi, nhưng ở nhà ông ấy luôn rất chú trọng đến sức khỏe, bình thường chúng tôi ăn uống, đều là những món hết sức đơn giản. Huống chi, cha của cháu luôn cảm thấy, bất cứ món nào đã trải qua tổ tiên chọn lọc, đều là món ăn quý giá, động vật gia cầm sống nhất định tốt nhất và thích hợp nhất cho chúng ta, cho nên cũng sẽ không cố ý thay đổi món ăn mới mẻ kì lạ cho chúng tôi ăn. Hôm nay may mắn được Thủ tướng mời, nhìn thấy những món ăn hương vị đặc biệt độc đáo, thật sự làm cho người ta mở rộng tầm mắt."
Thủ tướng nghe vậy mỉm cười gật đầu một cái.
Dì Tinh cung kính đứng ở một bên, lại tự mình nhận lấy cháo bắp chuối tây đựng trong chén sứ xanh người giúp việc bưng tới, thật cẩn thận đặt xuống giữa các món điểm tâm tinh xảo của mọi người, một mùi thơm lượn quanh mang theo mùi trái cây nhiệt đới, nhẹ nhàng bay ra.
Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên, không nhịn được nhìn nồi cháo gà nóng hổi sôi ùn ục, cực kì kinh ngạc nói nhỏ: "Thơm quá, đây là cháo gì? Mùi vị rất đặc biệt!"
Tịnh Kỳ vừa định mỉm cười trả lời. . . . . .
"Đây là cháo gà hoa chuối tây!" Ngay sau đó, ngoài phòng bay tới một giọng nói trong trẻo.
Đường Khả Hinh vừa nghe giọng trong trẻo ngọt ngào này, cũng biết là Tô Linh trở về, liền hết sức lễ phép, căng thẳng đứng lên, nhìn ngoài cửa. . . . . .
"Tôn tiểu thư. . . . . ." Mấy người giúp việc, mới vừa dọn món ăn xong, nghe nói Tô Linh trở lại, lập tức chia ra ngoài cổng chính, hết sức cung kính gọi.
Vẻ mặt Tô Linh rạng rỡ bước qua bậc thang, nở nụ cười động lòng người, tay cầm túi xách ngọc trai, muốn đi vào phòng khách, lại không khỏi phát hiện con vẹt của em trai, cả người ướt đẫm giống như mới vừa tắm rửa xong, lông vũ hết sức tươi đẹp, đầu co rúc, móng vuốt phát run đi vào trong, cô ngạc nhiên nhìn con vật nhỏ này, dáng vẻ lạnh lẽo uất ức, liền hỏi: "Thế nào? Làm sai chuyện gì sao?"
Con vẹt nhỏ không trả lời câu hỏi của cô, mà thân thể tiếp tục loạng choạng, móng vuốt đi vào trong, rất đáng thương. . . . . .
Hai người giúp việc trẻ đứng ở bên cửa, nhịn cười nhìn con vẹt nhỏ!
Tô Linh nhìn con vật nhỏ bình thường bị nuông chiều sinh hư, nghịch ngợm, cổ quái, khẽ mỉm cười, không nói gì, chỉ cất bước đi vào phòng khách, vừa đưa túi xách trong tay cho người giúp việc đi tới, liếc mắt liền nhìn thấy Đường Khả Hinh đang đứng ở bên cạnh, hết sức lễ phép và căng thẳng, liền nhiệt tình nói: "Khả Hinh, mau ngồi đi. Chị còn nói đi ra ngoài một chút, lập tức trở về dùng điểm tâm với cô, không ngờ chị vẫn tới chậm. . . . . ."
Đường Khả Hinh lập tức căng thẳng mỉm cười nói: "Tô tiểu thư, chị quá khách sáo, em tới đây, thật sự quá quấy rầy."
"Đừng nói như vậy. . . . . ." Tô Linh giống như chị gái, cố ý giận trách nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới cất bước đi về phía bàn ăn, lấy dáng vẻ chủ nhà, nhìn món ăn tinh xảo trên bàn ăn một vòng, hài lòng gật đầu một cái, liền vươn tay nhẹ đỡ Đường Khả Hinh ngồi xuống, lại mỉm cười giải thích với cô: "Đây là cháo gà hoa chuối tây, chị thường thích ăn cháo này, cảm thấy nó rất thơm, có mùi vị đặc biệt, hơn nữa có rất giàu protein, chất xơ và vitamin, là món ăn hết sức nổi tiếng của dân tộc Thái, cô cũng nếm thử một chút. . . . . ."
Đường Khả Hinh cảm thấy Tô Linh nhiệt tình, trong lòng của cô ấm áp, chỉ đành phải khẽ mỉm cười.
"Trở về sớm như vậy sao?" Thủ tướng bưng trà gừng, uống một hớp nhỏ, mới hỏi.
"Bên Tô Hàng có nhóm tơ lụa thượng hạng, lúc chuẩn bị kiểm tra xuất khẩu, đột nhiên bị nhuộm nước màu, mẹ vì chuyện này, đang nước ngoài nổi giận, bảo cho cháu đi qua xem một chút, cũng không có chuyện gì, cháu nói nha, là người nhà của Thủ tướng, chúng cháu thật sự rất oan uổng, không những không thể nhận được Thủ tướng che chở, hưởng được một chút chỗ tốt của ông, còn phải làm việc thật cẩn thận, không để cho người khác nói nhà họ Tô chúng ta ỷ thế hiếp người, càng không thể làm bất kỳ chuyện xấu ảnh hưởng đến danh tiếng thanh liêm của ông, kể từ sau khi mẹ mang theo đồ cưới sánh bằng tài sản một nước, gả cho cha, ngay cả ông bà ngoại cũng sống rất thấp thỏm, lần trước cháu trở về thăm bọn họ, hai người bọn họ còn giả vờ lơ đãng khách sáo hỏi cháu, lúc nào ông về hưu! ?" Tô Linh ngồi xuống bên ông nội, cứ nói một tràng như vậy!
Phốc!
Đường Khả Hinh mới vừa bưng trà trái cây uống vào miệng, nghe nói như vậy, nhịn không khỏi bị sặc, phốc một tiếng, mặt mắc cỡ đỏ bừng, đưa tay che miệng ho khan.
Tô Linh lập tức nở nụ cười ngọt ngào, nhận lấy khăn lông nóng người giúp việc đưa tới, lau tay ngọc thon thon, vừa lau vừa hỏi: "Cô có chuyện gì vậy? Khả Hinh! Trà không ngon miệng sao?"
"Không có. . . . . . Không có. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức không nhịn được, cười xấu hổ.
Thủ tướng nhìn thấy không nói gì, vừa uống trà vừa nhàn nhạt nói: "Khả Hinh, cháu phải làm quen, trong nhà này chỉ nó và con vẹt nói nhiều nhất, buồn cười hay không buồn cười, phải nói một tràng."
"Ông nội! !" Tô Linh lập tức làm nũng giận dỗi, quay mặt sang, không nhịn được cười nhìn ông nội!
Dì Tinh mỉm cười bưng trà táo đỏ tiểu thư thích uống, đặt trước mặt của Tô Linh. . . . . .
"Thụy Kỳ đâu?" Tô Linh ngẩng đầu lên, nhìn cả phòng một vòng, liền ngạc nhiên nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên Khả Hinh đến trong nhà của chúng ta làm khách, sao cậu ấy còn chưa về?"
"Trở về rồi, đang ở trên lầu rửa mặt!" Dì Tinh lập tức cười đáp.
Nói xong. . . . . .
Tô Thụy Kỳ đã thay một áo T-shirt len màu trắng, quần tây màu nâu, mới vừa gội đầu, chưa có khô hoàn toàn, có vẻ mấy phần sạch sẽ và lười biếng đi xuống lầu. . . . . .
Con vẹt nhỏ mới vừa vặn đi vào phòng khách, đang muốn vươn móng vuốt nhỏ đi vào phòng ăn, nghe tiếng bước chân quen thuộc, nó liền có chút căng thẳng ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ đang chậm rãi xuống lầu, nó lập tức lo sợ loạng choạng người, nhanh chóng chạy trốn đến bên chân của Thủ tướng thượng. . . . . .
Tô Thụy Kỳ đứng ở bên cầu thang, tức giận nhìn chằm chằm con vật nhỏ kia trốn bên chân ông nội, hơi nheo mắt lại, cũng đành phải im lặng cất bước đi vào phòng ăn, nói: "Chị đã về rồi!"
"Cái nhà này, trừ cậu thường không trở về, gần như chúng tôi đều ở nhà!" Tô Linh ngẩng đầu lên, nói đùa với em trai.
Tô Thụy Kỳ không cho ý kiến, cười cười, theo Tịnh Kỳ kéo ghế ngồi cho mình bên cạnh Đường Khả Hinh, cũng ngồi xuống, tay nắm nhẹ cô bả vai, có hơi mệt mỏi ngồi xuống, thở dốc một hơi, nói: "Mệt quá. . . . . ."
Đường Khả Hinh quan tâm quay mặt sang nhìn Tô Thụy Kỳ nói: "Nghe nói thân thể Lãnh Phó tổng không khỏe, được mọi người và Bác Phúc cứu xong, thật sự cám ơn trời đất, tối hôm qua lúc em đến đây vẫn còn lo lắng chuyện này, mọi người thật sự vất vả. . . . . . Cảm giác giống như anh vài ngày chưa ngủ, một chút nữa ăn điểm tâm xong, lên lầu nghỉ ngơi thật tốt. . . . . ."
Tô Thụy Kỳ nghe nói như vậy, mỉm cười quay mặt sang, dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh, thật có chút không thể tin được, không ngờ mình có thể ở khoảng cách thật gần cùng cô ở chung nhà, một chút ngọt ngào bởi vậy mà sinh ra. . . . . .
"Tiểu Hinh Hinh! ! Tiểu Hinh Hinh! !"
Dưới đáy bàn, lại một âm thanh kỳ lạ vang lên.
Sắc mặt của Tô Thụy Kỳ chợt thay đổi, thật sự hết sức khó xử và tức giận, hơi nghiêng đầu, muốn đưa chân đá con vật nhỏ kia, nói: "Mọi người mau mang con súc sinh này ra cho tôi! ! đi ồn ào chết được...!"
"Kệ nó đi, mới tắm rửa xong, cũng không sấy khô lông đã chạy ra chơi, có thể là đói bụng, cho nó ăn một chút gì đi. . . . . ." Thủ tướng lạnh nhạt nói.
Vẻ mặt Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn ông nội.
Tô Linh không nhịn được cười.
Tịnh Kỳ tự mình múc cháo gà hoa chuối tây cho Đường Khả Hinh, dì Tinh cũng cùng một người giúp việc thật cẩn thận bưng một cái lồng trúc tinh xảo, để trước cửa sổ sát đất cách bàn ăn không xa, bóng trúc xanh chiếu rọi, có thể nhìn thấy rõ ở trong lồng trúc đặt một tấm nệm nhung nhỏ nhỏ màu đỏ thẫm, còn treo ngược một vòng nhỏ màu vàng, cho nó chơi đùa, người giúp việc trẻ ngồi xổm người xuống, bắt con vẹt nhỏ dưới đáy bàn, nhẹ nhàng đặt ở trong lồng trúc, người còn lại cầm một đĩa thức ăn nhỏ nhỏ, đưa đến trước mặt của nó. . . . . .
Con vẹt nhỏ lập tức hết sức vui sướng cúi đầu, thật vui vẻ dùng cái mỏ màu đỏ tươi, mổ thức ăn, ăn say sưa ngon lành, nhưng có thể do mới vừa tắm xong, bị lạnh, vừa ăn còn thỉnh thoảng nhảy mũi thật đáng thương. . . . . .
Đường Khả Hinh phát hiện con vẹt này hết sức đáng yêu, nhất là cái đầu vàng vàng của nó theo bộ lông từ từ được gió hong khô, hất lên giống như cây quạt, rất dễ nhìn, cô vừa nhìn chằm chằm, vừa cầm muỗng, nếm thử một chút cháo gà hoa chuối tây, nhất thời cảm thấy mùi cháo đặc biệt mang theo mùi vị trái cây nhiệt đới, gà xé sợi và sốt tương thượng đẳng, kết hợp không chê vào đâu được, hết sức ngon miệng, thậm chí có thể lộ ra tình ý nho nhỏ. . . . .
"Ăn thật ngon. . . . . ." Cô rất vui vẻ, không nhịn được khẽ húp một ngụm cháo thơm, cười ngọt ngào nói.
Tô Linh vừa ăn cháo, vừa hài lòng nở nụ cười ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh, cũng vui vẻ nhiệt tình nói: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, chúng tôi ăn hằng ngày!"
"Tôn tiểu thư. . . . . ." Tịnh Kỳ có chút ngượng ngùng nhắc nhở cô, mỉm cười nói: "Đây là bắp chuối tây cuối cùng trong vườn chúng ta. Đoán chừng vì mùa trổ hoa, sẽ không mọc nữa. . . . . ."
Tô Linh cũng có chút mất mát.
"Không sao. . . . . ." Tô Thụy Kỳ mỉm cười đưa đũa, gắp một khối đậu hũ nước, đưa đến đĩa ngọc bên cạnh chén của Đường Khả Hinh, nhìn cô dịu dàng nói: "Năm nay không có, sang năm trở lại nhà anh ăn!"
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, trong lòng ấm áp, biết ơn nở nụ cười nhìn Tô Thụy Kỳ.
Tô Thụy Kỳ cũng dịu dàng mà chăm chú nhìn cô, một lúc lâu không nói ra lời. . . . . .
"Tiểu Hinh Hinh! ! Tiểu Hinh Hinh! !"
Con súc sinh này trong miệng có đồ ăn, vẫn không nhàn rỗi! !
Tô Thụy Kỳ lập tức vừa xấu hổ, vừa tức giận quay đầu nhìn cái thứ muốn ăn đòn, trong lòng ùn ứ tức giận, không biết nên làm sao mới phải! !
Đường Khả Hinh cũng hết sức tò mò, nở nụ cười vừa ăn cháo, vừa mỉm cười hỏi: "Con vẹt này thật sự rất đáng yêu, lúc em còn nhỏ cũng có nuôi một con, nhưng nuôi chưa được mấy ngày, nó liền bay đi, em vì nó còn khóc thật lâu, con vật nhỏ này là trống hay mái?"
Tô Thụy Kỳ ngẩn ra.
Tô Linh không nhịn được ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Con mái! Năm nay mới vừa tròn một tuổi, đáng yêu chứ?"
"Vâng !" Đường Khả Hinh hớp một ngụm cháo, con ngươi lại tinh nghịch liếc đến vẹt, nhìn nó đang buồn cười cúi đầu mổ thức ăn, ăn không vẻ gì vui mừng, vừa ăn vừa hưởng thụ gọi: Tiểu Hinh Hinh, thật sự rất đáng yêu. . . . . . Cô nhất thời kinh ngạc, bật cười, hào hứng hỏi: "Nó tên là gì vậy?"
"Phốc!" Tô Thụy Kỳ mới vừa húp cháo, nghe nói như vậy, cẩn thận bị sặc, vừa có chút đỏ mặt lúng túng ho khan, bên ánh mắt chừng lóe lên, không biết nên làm sao làm sao đây mới phải?
"Nó gọi là tên là gì?" Đường Khả Hinh nghiêng đầu qua, nhìn Tô Thụy Kỳ, sáng lên mắt to chưa từ bỏ ý định hỏi.
"À. . . . . ." Tô Thụy Kỳ nhất thời có chút lúng túng ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, không biết nên nói gì.
Tô Linh nghe nói như vậy, thật sự không nhịn được bật cười, nhìn cô rất hài hước nói: "Nó tên là Tiểu Tinh Tinh, bầu trời sáng lấp lánh! !"
***
Sáng sớm, Tòa nhà Hoàn Á trải qua một đêm tẩy rửa, phản chiếu ánh sáng vô hạn! !
Một bóng người màu đen, nhanh chóng đi tới!
Cô mặc đồng phục váy ngắn màu đen, để tóc ngắn chạm vai, vén tóc bên trái, đặt sau vành tai, lộ ra bông tai ngọc trai và nửa khuôn mặt hoàn mỹ, hai mắt sáng ngời, tay cầm một phần tài liệu, nhanh chóng xuyên qua đại sảnh khách sạn Á Châu, đi vào vườn hoa phía sau, sắp đi vào vườn hoa phía trước Hoàn Á, hai nhân viên bảo vệ nhìn khuôn mặt cô xa lạ, liền trầm mặt tiến lên ngăn lại, muốn xem thẻ làm việc của cô! !
Khuôn mặt cô nở nụ cười nhàn nhạt, lập tức cầm thẻ làm việc, giơ ở trước mặt hai nhân viên bảo vệ! !
Hai nhân viên bảo vệ nhìn thấy thẻ làm việc này, vẻ mặt lập tức lộ ra cung kính, hơi tránh người ra, để cho cô tiếp tục bước đi.
Hai tròng mắt cô lóe ra mấy phần nụ cười, lại ngẩng mặt tiếp tục đi về phía trước, cô tên Trương Thục Dao, thạc sĩ kinh tế trường đại học Harvard, là thư ký ngầm của Trang Hạo Nhiên, vẫn cùng Lãnh Mặc Hàn chịu gánh vác thân phận hacker, trước mắt Lãnh Mặc Hàn bị thương, cô từ nước Anh chuyển trở về, phụ trách tiếp sự vụ phối hợp với đám người Phương Di và Tịnh Kỳ, còn có phụ trách công việc trong lúc Lãnh Mặc Hàn bị thương, chỉ thấy cô tiếp tục cất bước đi về phía trước, trong ánh mắt kinh ngạc của nhân viên tiếp tân ở đại sảnh, cô im lặng ngưng mặt đi vào thang máy.
Thang máy trong suốt nhanh chóng vọt lên trên, cuối cùng dừng ở tầng lầu Tổng Giám đốc, đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, Trương Thục Dao bước ra thang máy, nhìn thấy Tiêu Đồng mới vừa đi ra phòng thư kí, khuôn mặt của cô lộ ra nụ cười.
"Rốt cuộc cô đến rồi! ! Tổng Giám đốc chờ cô một lúc rồi. . . . . ." Tiêu Đồng đi về phía Trương Thục Dao, mỉm cười nói.
Trương Thục Dao mỉm cười gật đầu một cái, tay cầm tài liệu, cất bước đi về phía Văn phòng Tổng Giám đốc, tự mình gõ cửa một cái.
"Vào đi. . . . . ." Một giọng nói trông có vẻ hết sức nghiêm túc vang lên.
Cô biết rõ Tổng Giám đốc đang xem tài liệu, khẽ mỉm cười, đẩy cửa chính phòng làm việc ra, cùng Tiêu Đồng cùng đi vào phòng làm việc.
Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi màu đen và quần tây dài đen, bên ngoài khoác tây trang màu trắng, cổ áo mở ra, cả người từ bên trong tới bên ngoài tỏa ra mùi nước hoa đàn ông chết người, ngồi ở trước bàn làm việc to lớn, sắc mặt cẩn thận cúi đầu xem tài liệu, hai mắt lóe ra ánh sáng có chút không vui, không nói một câu, ngón tay, thỉnh thoảng gõ một góc tài liệu, không ngừng lặp lại động tác này. . . . . .
"Tổng Giám đốc!" Trương Thục Dao mỉm cười tay cầm một phần tài liệu, cất bước đi đến trước bàn làm việc, vô cùng quen thuộc và hiểu ý yên lặng chờ đợi.
Trang Hạo Nhiên không nói lời nào, tiếp tục xem hàng năm, Hoàn Cầu thu mua vườn nho ngày càng nhiều hơn, rất có xu thế bành trướng, anh hơi cau mày. . . . .
Trương Thục Dao và Tiêu Đồng đều yên lặng chờ đợi. . . . . .
Không đến bao lâu. . . . . .
"Nói đi !" Trang Hạo Nhiên vừa nhìn tài liệu, vừa bình tĩnh ra lệnh.
Lúc này Trương Thục Dao mới cung kính cầm phần tài liệu trong tay mình đặt xuống ở trước bàn làm việc, nhẹ giọng nói: "Đây là tài liệu tôi cùng Tịnh Kỳ và Phương Di, tối hôm qua giao ra, bước đầu tra được cha của Như Mạt, Hách Dục Hải xuất xứ và lập nghiệp! ! Mời anh xem qua!".
Hai mắt Trang Hạo Nhiên dừng lại một chút, cảm thấy thần kinh cả người anh chậm rãi căng thẳng, vẻ mặt nặng nề, lộ ra nghiêm túc, cuối cùng từ trong đống tài liệu hầm rượu, chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc bén nhìn Trương Thục Dao!
Một mùi thơm bánh ngọt bay ra.
Tô Linh vẫn cảm thấy, món điểm tâm tinh xảo là một loại thái độ sinh hoạt, bởi vì ông nội tuổi tác đã cao, hơn nữa chú trọng sức khỏe, cho nên cô quán xuyến công việc trong nhà, đặc biệt sai người ở phía sau rừng trúc, dọn một mảnh đất, bên trong trồng trọt rau sống và cây trái, thỉnh thoảng cả nhà sẽ đi vào khu vườn xem một chút, cảm thụ thực vật tươi tốt thiên nhiên trao cho, thậm chí biết ông nội thích nghe âm thanh lộp bộp của mưa thu gõ vào trên cây chuối tây, đặc biệt sai người trồng vài bụi chuối tây ở bên ngoài phòng đọc sách của ông nội.
Người nhà họ Tô quả thật xa hoa, nhưng bọn họ cho xa hoa là một loại thái độ sinh hoạt, một loại chăm sóc, một loại báo đáp.
Âm thanh cắt gọt truyền đến, kèm theo tiếng nước mưa lộp độp.
Hai cô gái mặc đồng phục áo sơ mi trắng và váy ngắn màu đen, vén búi tóc xinh đẹp, đang đứng ở dưới cây chuối tây trước phòng đọc sách của Thủ tướng, tay cầm một con dao nhỏ sắc bén, đang cố hết sức cắt một bắp chuối trên cây chuối tây, làm cho nước mưa trên cây chuối tây tích táp rơi xuống, cuối cùng cố hết sức cắt được bắp chuối tây thật to, thở dốc một hơi, liền cùng nhau trò chuyện vui vẻ đi tới phòng bếp. . . . . .
Sân nhỏ trước phòng bếp, trợ lý đầu bếp đang lo lắng đứng ở trên hành lang, liếc nhìn hai người giúp việc đang cầm một bắp chuối tây đưa vào, anh lập tức đi tới, đôi tay nhận lấy bắp chuối tây thật to, lại nhanh chóng xoay người đi qua cái sân nhỏ, đi vào phòng bếp, đầu bếp lập tức nhận lấy bắp chuối tây, rửa sạch sẽ, nhanh chóng lột vỏ đỏ tím bên ngoài, hái bỏ nhụy hoa vàng non mềm của nó, bỏ vào trong nồi nước đã đun nóng hổi, loại bỏ vị chát, để lại mùi thơm đặc biệt mang theo ý thu buổi sớm, lại nhanh chóng vớt lên, dùng ngón tay ấm áp xé sợi, lại bỏ vào trong gạo thơm đã nấu thành cháo đã nóng hổi, trộn vào gà xé sợi đã dùng nước chanh và nước sốt đặc biệt để ướp, dùng muỗng ngọc khuấy đều theo chiều kim đồng hồ. . . . . .
Một số đầu bếp khác đã đem tỏi ngọt thượng đẳng, chiên vàng óng ánh trong suốt, đặt vào trong đĩa ngọc nho nhỏ, xếp thành hình tròn, ở giữa là thịt bò tươi trộn lòng đỏ trứng, lại rưới vào nước sốt đặc biệt, đây là món ăn Hàn Quốc hết sức nổi tiếng, trợ lý đầu bếp đã đưa tới đậu hủ dùng suối nước trên núi và cách làm thủ công, đặt vào trong đĩa, ở phía trên mỗi khối đậu, trải một chút thịt băm và trứng cá muối, bên cạnh gừng ngọt thái sợi tươi ngon mới vừa đào về, gừng ngọt còn lộ ra mùi vị bùn đất hết sức đặc biệt.
Bên này trợ lý đầu bếp đã nhanh chóng múc cháo gà hầm bắp chuối tây vào trong chén sứ, đặt vào trong khay, một người giúp việc đã đi vào, bưng đi ra, hai người giúp việc kế tiếp, thật cẩn thận bưng những món điểm tâm khác, xoay người đi ra ngoài. . . . . . . . .
Phòng ăn.
Cả phòng khách to lớn vẫn bóng trúc chập chờn, chiếu rọi vào đại sảnh cổ kính, vô cùng ý vị, không gian mới vừa rồi còn yên tĩnh, lúc này người giúp việc lục tục đi vào không ít, trên mặt mọi người lộ ra nụ cười khẽ, đi qua hành lang quanh co trang nhã, bưng vào từng phần món ăn tinh xảo, thật cẩn thận đưa đến trước bàn ăn, dì Tinh và Tịnh Kỳ đứng ở một bên, tự mình nhận lấy các món điểm tâm, mỉm cười đặt xuống bàn cơm, các món ăn đều đầy đủ màu sắc mùi vị, làm người ta ứa nước bọt.
Thủ tướng ngồi ở ghế chủ, mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh rối loạn nhìn hoa mắt, nói: "Khả Hinh, ở nhà của Thủ tướng coi như nhà của mình, đừng khách sáo, nếu cháu là con gái của Đường Chí Long, nhất định hưởng qua món ngon trong thiên hạ, hôm nay nếm thử một chút món rau thô, cơm nhạt nhà Thủ tướng, nhìn có mùi vị khác hay không."
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, lập tức áy náy ngẩng đầu lên nhìn Thủ tướng, biết ơn mỉm cười nói: "Thủ tướng, ngài nói như vậy thật sự cháu rất ngại, mặc dù cha của cháu là đầu bếp giỏi, nhưng ở nhà ông ấy luôn rất chú trọng đến sức khỏe, bình thường chúng tôi ăn uống, đều là những món hết sức đơn giản. Huống chi, cha của cháu luôn cảm thấy, bất cứ món nào đã trải qua tổ tiên chọn lọc, đều là món ăn quý giá, động vật gia cầm sống nhất định tốt nhất và thích hợp nhất cho chúng ta, cho nên cũng sẽ không cố ý thay đổi món ăn mới mẻ kì lạ cho chúng tôi ăn. Hôm nay may mắn được Thủ tướng mời, nhìn thấy những món ăn hương vị đặc biệt độc đáo, thật sự làm cho người ta mở rộng tầm mắt."
Thủ tướng nghe vậy mỉm cười gật đầu một cái.
Dì Tinh cung kính đứng ở một bên, lại tự mình nhận lấy cháo bắp chuối tây đựng trong chén sứ xanh người giúp việc bưng tới, thật cẩn thận đặt xuống giữa các món điểm tâm tinh xảo của mọi người, một mùi thơm lượn quanh mang theo mùi trái cây nhiệt đới, nhẹ nhàng bay ra.
Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên, không nhịn được nhìn nồi cháo gà nóng hổi sôi ùn ục, cực kì kinh ngạc nói nhỏ: "Thơm quá, đây là cháo gì? Mùi vị rất đặc biệt!"
Tịnh Kỳ vừa định mỉm cười trả lời. . . . . .
"Đây là cháo gà hoa chuối tây!" Ngay sau đó, ngoài phòng bay tới một giọng nói trong trẻo.
Đường Khả Hinh vừa nghe giọng trong trẻo ngọt ngào này, cũng biết là Tô Linh trở về, liền hết sức lễ phép, căng thẳng đứng lên, nhìn ngoài cửa. . . . . .
"Tôn tiểu thư. . . . . ." Mấy người giúp việc, mới vừa dọn món ăn xong, nghe nói Tô Linh trở lại, lập tức chia ra ngoài cổng chính, hết sức cung kính gọi.
Vẻ mặt Tô Linh rạng rỡ bước qua bậc thang, nở nụ cười động lòng người, tay cầm túi xách ngọc trai, muốn đi vào phòng khách, lại không khỏi phát hiện con vẹt của em trai, cả người ướt đẫm giống như mới vừa tắm rửa xong, lông vũ hết sức tươi đẹp, đầu co rúc, móng vuốt phát run đi vào trong, cô ngạc nhiên nhìn con vật nhỏ này, dáng vẻ lạnh lẽo uất ức, liền hỏi: "Thế nào? Làm sai chuyện gì sao?"
Con vẹt nhỏ không trả lời câu hỏi của cô, mà thân thể tiếp tục loạng choạng, móng vuốt đi vào trong, rất đáng thương. . . . . .
Hai người giúp việc trẻ đứng ở bên cửa, nhịn cười nhìn con vẹt nhỏ!
Tô Linh nhìn con vật nhỏ bình thường bị nuông chiều sinh hư, nghịch ngợm, cổ quái, khẽ mỉm cười, không nói gì, chỉ cất bước đi vào phòng khách, vừa đưa túi xách trong tay cho người giúp việc đi tới, liếc mắt liền nhìn thấy Đường Khả Hinh đang đứng ở bên cạnh, hết sức lễ phép và căng thẳng, liền nhiệt tình nói: "Khả Hinh, mau ngồi đi. Chị còn nói đi ra ngoài một chút, lập tức trở về dùng điểm tâm với cô, không ngờ chị vẫn tới chậm. . . . . ."
Đường Khả Hinh lập tức căng thẳng mỉm cười nói: "Tô tiểu thư, chị quá khách sáo, em tới đây, thật sự quá quấy rầy."
"Đừng nói như vậy. . . . . ." Tô Linh giống như chị gái, cố ý giận trách nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới cất bước đi về phía bàn ăn, lấy dáng vẻ chủ nhà, nhìn món ăn tinh xảo trên bàn ăn một vòng, hài lòng gật đầu một cái, liền vươn tay nhẹ đỡ Đường Khả Hinh ngồi xuống, lại mỉm cười giải thích với cô: "Đây là cháo gà hoa chuối tây, chị thường thích ăn cháo này, cảm thấy nó rất thơm, có mùi vị đặc biệt, hơn nữa có rất giàu protein, chất xơ và vitamin, là món ăn hết sức nổi tiếng của dân tộc Thái, cô cũng nếm thử một chút. . . . . ."
Đường Khả Hinh cảm thấy Tô Linh nhiệt tình, trong lòng của cô ấm áp, chỉ đành phải khẽ mỉm cười.
"Trở về sớm như vậy sao?" Thủ tướng bưng trà gừng, uống một hớp nhỏ, mới hỏi.
"Bên Tô Hàng có nhóm tơ lụa thượng hạng, lúc chuẩn bị kiểm tra xuất khẩu, đột nhiên bị nhuộm nước màu, mẹ vì chuyện này, đang nước ngoài nổi giận, bảo cho cháu đi qua xem một chút, cũng không có chuyện gì, cháu nói nha, là người nhà của Thủ tướng, chúng cháu thật sự rất oan uổng, không những không thể nhận được Thủ tướng che chở, hưởng được một chút chỗ tốt của ông, còn phải làm việc thật cẩn thận, không để cho người khác nói nhà họ Tô chúng ta ỷ thế hiếp người, càng không thể làm bất kỳ chuyện xấu ảnh hưởng đến danh tiếng thanh liêm của ông, kể từ sau khi mẹ mang theo đồ cưới sánh bằng tài sản một nước, gả cho cha, ngay cả ông bà ngoại cũng sống rất thấp thỏm, lần trước cháu trở về thăm bọn họ, hai người bọn họ còn giả vờ lơ đãng khách sáo hỏi cháu, lúc nào ông về hưu! ?" Tô Linh ngồi xuống bên ông nội, cứ nói một tràng như vậy!
Phốc!
Đường Khả Hinh mới vừa bưng trà trái cây uống vào miệng, nghe nói như vậy, nhịn không khỏi bị sặc, phốc một tiếng, mặt mắc cỡ đỏ bừng, đưa tay che miệng ho khan.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Linh lập tức nở nụ cười ngọt ngào, nhận lấy khăn lông nóng người giúp việc đưa tới, lau tay ngọc thon thon, vừa lau vừa hỏi: "Cô có chuyện gì vậy? Khả Hinh! Trà không ngon miệng sao?"
"Không có. . . . . . Không có. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức không nhịn được, cười xấu hổ.
Thủ tướng nhìn thấy không nói gì, vừa uống trà vừa nhàn nhạt nói: "Khả Hinh, cháu phải làm quen, trong nhà này chỉ nó và con vẹt nói nhiều nhất, buồn cười hay không buồn cười, phải nói một tràng."
"Ông nội! !" Tô Linh lập tức làm nũng giận dỗi, quay mặt sang, không nhịn được cười nhìn ông nội!
Dì Tinh mỉm cười bưng trà táo đỏ tiểu thư thích uống, đặt trước mặt của Tô Linh. . . . . .
"Thụy Kỳ đâu?" Tô Linh ngẩng đầu lên, nhìn cả phòng một vòng, liền ngạc nhiên nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên Khả Hinh đến trong nhà của chúng ta làm khách, sao cậu ấy còn chưa về?"
"Trở về rồi, đang ở trên lầu rửa mặt!" Dì Tinh lập tức cười đáp.
Nói xong. . . . . .
Tô Thụy Kỳ đã thay một áo T-shirt len màu trắng, quần tây màu nâu, mới vừa gội đầu, chưa có khô hoàn toàn, có vẻ mấy phần sạch sẽ và lười biếng đi xuống lầu. . . . . .
Con vẹt nhỏ mới vừa vặn đi vào phòng khách, đang muốn vươn móng vuốt nhỏ đi vào phòng ăn, nghe tiếng bước chân quen thuộc, nó liền có chút căng thẳng ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ đang chậm rãi xuống lầu, nó lập tức lo sợ loạng choạng người, nhanh chóng chạy trốn đến bên chân của Thủ tướng thượng. . . . . .
Tô Thụy Kỳ đứng ở bên cầu thang, tức giận nhìn chằm chằm con vật nhỏ kia trốn bên chân ông nội, hơi nheo mắt lại, cũng đành phải im lặng cất bước đi vào phòng ăn, nói: "Chị đã về rồi!"
"Cái nhà này, trừ cậu thường không trở về, gần như chúng tôi đều ở nhà!" Tô Linh ngẩng đầu lên, nói đùa với em trai.
Tô Thụy Kỳ không cho ý kiến, cười cười, theo Tịnh Kỳ kéo ghế ngồi cho mình bên cạnh Đường Khả Hinh, cũng ngồi xuống, tay nắm nhẹ cô bả vai, có hơi mệt mỏi ngồi xuống, thở dốc một hơi, nói: "Mệt quá. . . . . ."
Đường Khả Hinh quan tâm quay mặt sang nhìn Tô Thụy Kỳ nói: "Nghe nói thân thể Lãnh Phó tổng không khỏe, được mọi người và Bác Phúc cứu xong, thật sự cám ơn trời đất, tối hôm qua lúc em đến đây vẫn còn lo lắng chuyện này, mọi người thật sự vất vả. . . . . . Cảm giác giống như anh vài ngày chưa ngủ, một chút nữa ăn điểm tâm xong, lên lầu nghỉ ngơi thật tốt. . . . . ."
Tô Thụy Kỳ nghe nói như vậy, mỉm cười quay mặt sang, dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh, thật có chút không thể tin được, không ngờ mình có thể ở khoảng cách thật gần cùng cô ở chung nhà, một chút ngọt ngào bởi vậy mà sinh ra. . . . . .
"Tiểu Hinh Hinh! ! Tiểu Hinh Hinh! !"
Dưới đáy bàn, lại một âm thanh kỳ lạ vang lên.
Sắc mặt của Tô Thụy Kỳ chợt thay đổi, thật sự hết sức khó xử và tức giận, hơi nghiêng đầu, muốn đưa chân đá con vật nhỏ kia, nói: "Mọi người mau mang con súc sinh này ra cho tôi! ! đi ồn ào chết được...!"
"Kệ nó đi, mới tắm rửa xong, cũng không sấy khô lông đã chạy ra chơi, có thể là đói bụng, cho nó ăn một chút gì đi. . . . . ." Thủ tướng lạnh nhạt nói.
Vẻ mặt Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn ông nội.
Tô Linh không nhịn được cười.
Tịnh Kỳ tự mình múc cháo gà hoa chuối tây cho Đường Khả Hinh, dì Tinh cũng cùng một người giúp việc thật cẩn thận bưng một cái lồng trúc tinh xảo, để trước cửa sổ sát đất cách bàn ăn không xa, bóng trúc xanh chiếu rọi, có thể nhìn thấy rõ ở trong lồng trúc đặt một tấm nệm nhung nhỏ nhỏ màu đỏ thẫm, còn treo ngược một vòng nhỏ màu vàng, cho nó chơi đùa, người giúp việc trẻ ngồi xổm người xuống, bắt con vẹt nhỏ dưới đáy bàn, nhẹ nhàng đặt ở trong lồng trúc, người còn lại cầm một đĩa thức ăn nhỏ nhỏ, đưa đến trước mặt của nó. . . . . .
Con vẹt nhỏ lập tức hết sức vui sướng cúi đầu, thật vui vẻ dùng cái mỏ màu đỏ tươi, mổ thức ăn, ăn say sưa ngon lành, nhưng có thể do mới vừa tắm xong, bị lạnh, vừa ăn còn thỉnh thoảng nhảy mũi thật đáng thương. . . . . .
Đường Khả Hinh phát hiện con vẹt này hết sức đáng yêu, nhất là cái đầu vàng vàng của nó theo bộ lông từ từ được gió hong khô, hất lên giống như cây quạt, rất dễ nhìn, cô vừa nhìn chằm chằm, vừa cầm muỗng, nếm thử một chút cháo gà hoa chuối tây, nhất thời cảm thấy mùi cháo đặc biệt mang theo mùi vị trái cây nhiệt đới, gà xé sợi và sốt tương thượng đẳng, kết hợp không chê vào đâu được, hết sức ngon miệng, thậm chí có thể lộ ra tình ý nho nhỏ. . . . .
"Ăn thật ngon. . . . . ." Cô rất vui vẻ, không nhịn được khẽ húp một ngụm cháo thơm, cười ngọt ngào nói.
Tô Linh vừa ăn cháo, vừa hài lòng nở nụ cười ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh, cũng vui vẻ nhiệt tình nói: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, chúng tôi ăn hằng ngày!"
"Tôn tiểu thư. . . . . ." Tịnh Kỳ có chút ngượng ngùng nhắc nhở cô, mỉm cười nói: "Đây là bắp chuối tây cuối cùng trong vườn chúng ta. Đoán chừng vì mùa trổ hoa, sẽ không mọc nữa. . . . . ."
Tô Linh cũng có chút mất mát.
"Không sao. . . . . ." Tô Thụy Kỳ mỉm cười đưa đũa, gắp một khối đậu hũ nước, đưa đến đĩa ngọc bên cạnh chén của Đường Khả Hinh, nhìn cô dịu dàng nói: "Năm nay không có, sang năm trở lại nhà anh ăn!"
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, trong lòng ấm áp, biết ơn nở nụ cười nhìn Tô Thụy Kỳ.
Tô Thụy Kỳ cũng dịu dàng mà chăm chú nhìn cô, một lúc lâu không nói ra lời. . . . . .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiểu Hinh Hinh! ! Tiểu Hinh Hinh! !"
Con súc sinh này trong miệng có đồ ăn, vẫn không nhàn rỗi! !
Tô Thụy Kỳ lập tức vừa xấu hổ, vừa tức giận quay đầu nhìn cái thứ muốn ăn đòn, trong lòng ùn ứ tức giận, không biết nên làm sao mới phải! !
Đường Khả Hinh cũng hết sức tò mò, nở nụ cười vừa ăn cháo, vừa mỉm cười hỏi: "Con vẹt này thật sự rất đáng yêu, lúc em còn nhỏ cũng có nuôi một con, nhưng nuôi chưa được mấy ngày, nó liền bay đi, em vì nó còn khóc thật lâu, con vật nhỏ này là trống hay mái?"
Tô Thụy Kỳ ngẩn ra.
Tô Linh không nhịn được ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Con mái! Năm nay mới vừa tròn một tuổi, đáng yêu chứ?"
"Vâng !" Đường Khả Hinh hớp một ngụm cháo, con ngươi lại tinh nghịch liếc đến vẹt, nhìn nó đang buồn cười cúi đầu mổ thức ăn, ăn không vẻ gì vui mừng, vừa ăn vừa hưởng thụ gọi: Tiểu Hinh Hinh, thật sự rất đáng yêu. . . . . . Cô nhất thời kinh ngạc, bật cười, hào hứng hỏi: "Nó tên là gì vậy?"
"Phốc!" Tô Thụy Kỳ mới vừa húp cháo, nghe nói như vậy, cẩn thận bị sặc, vừa có chút đỏ mặt lúng túng ho khan, bên ánh mắt chừng lóe lên, không biết nên làm sao làm sao đây mới phải?
"Nó gọi là tên là gì?" Đường Khả Hinh nghiêng đầu qua, nhìn Tô Thụy Kỳ, sáng lên mắt to chưa từ bỏ ý định hỏi.
"À. . . . . ." Tô Thụy Kỳ nhất thời có chút lúng túng ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, không biết nên nói gì.
Tô Linh nghe nói như vậy, thật sự không nhịn được bật cười, nhìn cô rất hài hước nói: "Nó tên là Tiểu Tinh Tinh, bầu trời sáng lấp lánh! !"
***
Sáng sớm, Tòa nhà Hoàn Á trải qua một đêm tẩy rửa, phản chiếu ánh sáng vô hạn! !
Một bóng người màu đen, nhanh chóng đi tới!
Cô mặc đồng phục váy ngắn màu đen, để tóc ngắn chạm vai, vén tóc bên trái, đặt sau vành tai, lộ ra bông tai ngọc trai và nửa khuôn mặt hoàn mỹ, hai mắt sáng ngời, tay cầm một phần tài liệu, nhanh chóng xuyên qua đại sảnh khách sạn Á Châu, đi vào vườn hoa phía sau, sắp đi vào vườn hoa phía trước Hoàn Á, hai nhân viên bảo vệ nhìn khuôn mặt cô xa lạ, liền trầm mặt tiến lên ngăn lại, muốn xem thẻ làm việc của cô! !
Khuôn mặt cô nở nụ cười nhàn nhạt, lập tức cầm thẻ làm việc, giơ ở trước mặt hai nhân viên bảo vệ! !
Hai nhân viên bảo vệ nhìn thấy thẻ làm việc này, vẻ mặt lập tức lộ ra cung kính, hơi tránh người ra, để cho cô tiếp tục bước đi.
Hai tròng mắt cô lóe ra mấy phần nụ cười, lại ngẩng mặt tiếp tục đi về phía trước, cô tên Trương Thục Dao, thạc sĩ kinh tế trường đại học Harvard, là thư ký ngầm của Trang Hạo Nhiên, vẫn cùng Lãnh Mặc Hàn chịu gánh vác thân phận hacker, trước mắt Lãnh Mặc Hàn bị thương, cô từ nước Anh chuyển trở về, phụ trách tiếp sự vụ phối hợp với đám người Phương Di và Tịnh Kỳ, còn có phụ trách công việc trong lúc Lãnh Mặc Hàn bị thương, chỉ thấy cô tiếp tục cất bước đi về phía trước, trong ánh mắt kinh ngạc của nhân viên tiếp tân ở đại sảnh, cô im lặng ngưng mặt đi vào thang máy.
Thang máy trong suốt nhanh chóng vọt lên trên, cuối cùng dừng ở tầng lầu Tổng Giám đốc, đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, Trương Thục Dao bước ra thang máy, nhìn thấy Tiêu Đồng mới vừa đi ra phòng thư kí, khuôn mặt của cô lộ ra nụ cười.
"Rốt cuộc cô đến rồi! ! Tổng Giám đốc chờ cô một lúc rồi. . . . . ." Tiêu Đồng đi về phía Trương Thục Dao, mỉm cười nói.
Trương Thục Dao mỉm cười gật đầu một cái, tay cầm tài liệu, cất bước đi về phía Văn phòng Tổng Giám đốc, tự mình gõ cửa một cái.
"Vào đi. . . . . ." Một giọng nói trông có vẻ hết sức nghiêm túc vang lên.
Cô biết rõ Tổng Giám đốc đang xem tài liệu, khẽ mỉm cười, đẩy cửa chính phòng làm việc ra, cùng Tiêu Đồng cùng đi vào phòng làm việc.
Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi màu đen và quần tây dài đen, bên ngoài khoác tây trang màu trắng, cổ áo mở ra, cả người từ bên trong tới bên ngoài tỏa ra mùi nước hoa đàn ông chết người, ngồi ở trước bàn làm việc to lớn, sắc mặt cẩn thận cúi đầu xem tài liệu, hai mắt lóe ra ánh sáng có chút không vui, không nói một câu, ngón tay, thỉnh thoảng gõ một góc tài liệu, không ngừng lặp lại động tác này. . . . . .
"Tổng Giám đốc!" Trương Thục Dao mỉm cười tay cầm một phần tài liệu, cất bước đi đến trước bàn làm việc, vô cùng quen thuộc và hiểu ý yên lặng chờ đợi.
Trang Hạo Nhiên không nói lời nào, tiếp tục xem hàng năm, Hoàn Cầu thu mua vườn nho ngày càng nhiều hơn, rất có xu thế bành trướng, anh hơi cau mày. . . . .
Trương Thục Dao và Tiêu Đồng đều yên lặng chờ đợi. . . . . .
Không đến bao lâu. . . . . .
"Nói đi !" Trang Hạo Nhiên vừa nhìn tài liệu, vừa bình tĩnh ra lệnh.
Lúc này Trương Thục Dao mới cung kính cầm phần tài liệu trong tay mình đặt xuống ở trước bàn làm việc, nhẹ giọng nói: "Đây là tài liệu tôi cùng Tịnh Kỳ và Phương Di, tối hôm qua giao ra, bước đầu tra được cha của Như Mạt, Hách Dục Hải xuất xứ và lập nghiệp! ! Mời anh xem qua!".
Hai mắt Trang Hạo Nhiên dừng lại một chút, cảm thấy thần kinh cả người anh chậm rãi căng thẳng, vẻ mặt nặng nề, lộ ra nghiêm túc, cuối cùng từ trong đống tài liệu hầm rượu, chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc bén nhìn Trương Thục Dao!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro