Ai bảo cô ấy xinh chứ
Ân Tầm
2024-07-23 14:54:01
Kể cũng phải.
Tưởng Ly lại ngây ngất, rồi hỏi tiếp: "Nhưng Tần Thiên Bảo sợ thì sợ, vì sao trong giấc mơ, nhân vật chính lại cứ phải là người phụ nữ đó? Nội dung của giấc mơ không thể tùy ý tổ hợp sao? Chắc chắn có nguyên nhân gì phải không?"
Câu hỏi này nhắm trúng trọng điểm rồi.
Tố Diệp nói: "Sự liên quan. Đây là đặc điểm lớn nhất của giấc mơ. Người hoặc việc trong thực tế trong mơ sẽ đều có những phản ánh mang tính liên quan. Cũng tức là, nội dung sợ hãi mà Tần Thiên Bảo phải chịu trong thực tế ít nhiều có liên quan đến người phụ nữ đó, hoặc là có liên quan về tâm lý."
Tưởng Ly chép miệng: "Tuy rằng mình đúng là thông minh tuyệt đỉnh, nhưng câu này của cậu mình không hiểu."
"Việc này nếu giải thích ra thì sẽ hơi phức tạp, à..." Tố Diệp ở đầu kia trầm mặc một lúc rồi mới nói: "Lấy một ví dụ, cậu mơ thấy mình đi vào rừng cùng một người bạn đồng hành. Kết quả người bạn đồng hành ấy lạc mất. Vậy thì trong thực tế, rất có thể cậu đã gặp nguy hiểm trong một chuyến đi rừng, để lại bóng ma tâm lý, nên phản ánh vào giấc mơ; Cũng có thể thật ra trong thực tại cậu căm ghét một người, nên trong mơ sẽ phản ánh đối phương đi lạc hoặc mất tích, còn người bạn đồng hành mà cậu mơ thấy, có thể chỉ là một khái niệm, mơ hồ không rõ ràng, là sự cụ thể hóa những cảm xúc chán ghét trong cậu, cũng có thể chính là người cậu ghét, hoặc là một người cậu đã sớm phản cảm nhưng sau này quên lãng đi."
Tuy nói có hơi vòng vèo nhưng như đột nhiên cạy mở một khe hẹp trong con ngõ cụt tại não bộ Tưởng Ly, một tia sáng chợt lóe lên. Đúng lúc này, Lục Đông Thâm vòng tay ra phía trước cô, khẽ bấu nhẹ một cái. Cô giật mình, nhảy dựng lên, hình ảnh trong đầu đột ngột bừng sáng!
"Vậy mình phải chăng có thể hiểu thành..." Tưởng Ly liếm môi, tổng kết nhanh chóng: "Có thể Tần Thiên Bảo đã nhìn thấy có người bị hại, hơn nữa đó là người bình thường thằng bé thân thiết, thậm chí chơi rất vui, thế nên nó đã bị hoảng sợ, nằm mơ thấy người phụ nữ đó. Còn người phụ nữ trong tiềm thức cũng là người thằng bé yêu quý nhất, thân thiết nhất?"
Đầu kia Tố Diệp bật cười: "Đúng vậy đúng vậy, Tưởng gia đúng là thông minh, học một biết mười."
Nhịp tim Tưởng Ly đập dồn dập, một là vì bàn tay không an phận của Lục Đông Thâm lúc này, hai là vì cô nghĩ ra một khả năng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn.
Nhưng, suy nghĩ ấy chỉ trong khoảnh khắc đã khiến máu huyết cô sôi trào.
"Nhưng..." Ở đầu kia, Tố Diệp đổi giọng: "Nếu cậu muốn hỏi mình làm cách nào để chữa trị cho Tần Thiên Bảo, thì có thể sẽ khiến cậu thất vọng. Bởi vì suốt quá trình tiếp xúc người bệnh, mình chưa từng gặp kiểu như thằng bé, sống tỉnh táo trong thế giới của mình. Nếu nhất định phải đưa ra một phương án trị liệu, vậy thì bắt buộc phải tới đó mặt đối mặt tìm hiểu về nó mới được, nhưng bây giờ mình..."
"Hiểu mà." Tưởng Ly đương nhiên không dồn hết hy vọng vào người khác, chỉ cần nắm rõ phương hướng, cô khắc có cách giải quyết.
"Nhưng mình đúng là có thể cho cậu một gợi ý."
"Cậu nói đi."
"Nếu tới cuối cùng thực sự vẫn không tìm ra cách thức chữa trị, vậy thì cứ chữa như một người bị chứng tự kỷ. Đương nhiên, biểu hiện của Tần Thiên Bảo quả thật không giống chứng tự kỷ, nhưng được đến đâu thì hay tới đó." Tố Diệp đưa ra đề nghị: "Nếu thằng bé không thể bước ra khỏi thế giới của mình thì cậu hãy nghĩ cách bước vào thế giới của nó."
Bước vào thế giới của nó?
Tưởng Ly tỉ mỉ nhấm nháp, đây quả thực là một phương pháp không tồi.
Cuối cùng, cô cười nói: "Mình còn tưởng bà bầu như cậu phải ngơ ngẩn ba năm, bây giờ xem ra tư duy vẫn rất mạch lạc, đúng là khiến mình phải nhìn cậu bằng ánh mắt khác đấy."
"Làm sao dám ngơ ngẩn? Ngơ ngẩn rồi con gái mình phải làm sao?" Tố Diệp khẽ cười, rồi nhảy thẳng qua chuyện khác: "À, mình còn chưa cảm ơn lọ thuốc viên lần trước cậu nhờ người mang đến đấy, bụng của Tịnh Hảo đúng là không còn chướng lên nữa. Hơn nữa bây giờ cô nhóc ấy ngày nào cũng thơm phưng phức, khiến người ta thật sự chỉ muốn cắn nó."
Tưởng Ly luồn tay vào mái tóc, chầm chậm vần vò: "Đại tỷ, đó là "Anh An hoàn", thuốc viên cái gì chứ? Có thể gọi tên chuyên nghiệp một chút không? Trẻ con mới sinh, chắc chắn sẽ có vấn đề này vấn đề kia, chăm sóc tốt rồi sẽ không cần uống thuốc hay tiêm nữa. Thuốc mình cho cậu sẽ không tạo ra bất kỳ phản ứng xấu nào cho Tịnh Hảo. Cậu tự cân nhắc, nếu con bé không bệnh không đau thì một quý ngậm một viên là được rồi."
"Một quý mới ngậm một viên? Vậy có phải sẽ không thơm như bây giờ không?"
Tưởng Ly câm nín: "Cậu bắt Tịnh Hảo thơm như vậy làm cái gì?"
"Lớn lên tiết kiệm tiền mua nước chứ sao, cho mình thêm một ít đi."
Tưởng Ly hận nghiến răng nghiến lợi: "Lúc trước mình cho cậu tổng cộng mười viên. Cậu có biết giá sản xuất một viên không? Viên này mà tung ra ngoài bán thì giá cao ngất ngưởng, còn đắt hơn nhiều sau này nó dùng nước hoa đấy. Còn dám hỏi xin mình thêm? Mình nghĩ bản thân cậu muốn dùng thì có!"
"Anh an hoàn*" là tên Tưởng Ly tự đặt, đơn giản dễ hiểu, nhưng công thức này xuất phát từ sách cổ, sau đó được cô đích thân cải thiện. Nguyên liệu cũng không phải là thứ gì hiếm có khó tìm, dùng cho trẻ con, thích hợp quan trọng hơn đắt đỏ.
*Thuốc giúp trẻ ngủ ngon.
Nhưng những nguyên liệu này cần Tưởng Ly dồn tâm sức cân nhắc, vì phải dùng cho trẻ con, môi trường sinh trưởng, thổ nhưỡng, ánh nắng và hoàn cảnh của một loại nguyên liệu đều phải được chọn lọc nghiêm ngặt, không chỉ đơn thuần là không ô nhiễm là xong.
Trong nguyên liệu không chỉ có những thành phần chiết xuất từ thực vật, còn cả những loài vật chạy dưới đất, bay trên trời và bơi trong nước. Có loài cần lấy dịch, có loài cần lấy lông vũ, còn có loài lấy tinh dầu cả chất nhất...
Thực vật đa phần là hoa, bớt gỗ. Tưởng Ly lấy nguyên liệu từ nơi sản xuất ban đầu, khi sai người thu thập còn phải yêu cầu xem mật hoa đã hết hay chưa, tuổi đời còn nhiều hay không.
Từ cải thiện công thức, thu thập, chiết tách, tổ hợp lại mùi hương... một viên thuốc Anh an hoàn trở nên vô cùng đắt đỏ.
Nó là thứ thuần túy nhất trong đại tự nhiên, đặt dưới cuống lưỡi của trẻ có thể điều chỉnh những sự khó chịu trong cơ thể, dần dần tan vào dịch nước bọt, tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng, từ cơ thể, từ các lỗ chân lông, hình thành mùi cơ thể dễ chịu.
Ban đầu khi sản xuất, Tưởng Ly đã nghĩ đến việc Tịnh Hảo là con gái, vì thế cho thêm một chút hương hoa vào trong. Ba tháng uống một viên là đủ ổn định mùi hương cơ thể, dần dần cùng với việc ăn uống, vệ sinh của trẻ cũng không gây mùi khó chịu, là một mùi sạch sẽ dịu dàng, khiến người ngửi tự dưng có thiện cảm.
Sau khi Tố Diệp sinh, cô đã chuyển Anh an hoàn tới, cả hộp gấm cũng do cô đích thân làm.
Khi ở nước ngoài, Tưởng Ly đã hiểu rõ "lòng tham không đáy" của Tố Diệp. Cô đã biết, một khi làm xong Anh an hoàn sẽ không thể dừng lại, giống như việc cô tạo mùi thơm cho văn phòng của Tố Diệp vậy.
Quả nhiên, Tố Diệp dọa dẫm cực kỳ thản nhiên: "Mình mặc kệ, dù sao thì mình cũng muốn chắc rồi. À phải, mùi hương trong văn phòng cũng không còn nhiều nữa. Các khách hàng tới khám đều rất thích, lần này cậu làm nhiều một chút."
...
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tưởng Ly nằm bò lên người Lục Đông Thâm, thở dài ngao ngán: "Em thật sự nợ cô ấy mà, hết cách thôi. Ai bảo cô ấy xinh, cô ấy mà là đàn ông em đã chẳng chiều chuộng như vậy."
Tưởng Ly lại ngây ngất, rồi hỏi tiếp: "Nhưng Tần Thiên Bảo sợ thì sợ, vì sao trong giấc mơ, nhân vật chính lại cứ phải là người phụ nữ đó? Nội dung của giấc mơ không thể tùy ý tổ hợp sao? Chắc chắn có nguyên nhân gì phải không?"
Câu hỏi này nhắm trúng trọng điểm rồi.
Tố Diệp nói: "Sự liên quan. Đây là đặc điểm lớn nhất của giấc mơ. Người hoặc việc trong thực tế trong mơ sẽ đều có những phản ánh mang tính liên quan. Cũng tức là, nội dung sợ hãi mà Tần Thiên Bảo phải chịu trong thực tế ít nhiều có liên quan đến người phụ nữ đó, hoặc là có liên quan về tâm lý."
Tưởng Ly chép miệng: "Tuy rằng mình đúng là thông minh tuyệt đỉnh, nhưng câu này của cậu mình không hiểu."
"Việc này nếu giải thích ra thì sẽ hơi phức tạp, à..." Tố Diệp ở đầu kia trầm mặc một lúc rồi mới nói: "Lấy một ví dụ, cậu mơ thấy mình đi vào rừng cùng một người bạn đồng hành. Kết quả người bạn đồng hành ấy lạc mất. Vậy thì trong thực tế, rất có thể cậu đã gặp nguy hiểm trong một chuyến đi rừng, để lại bóng ma tâm lý, nên phản ánh vào giấc mơ; Cũng có thể thật ra trong thực tại cậu căm ghét một người, nên trong mơ sẽ phản ánh đối phương đi lạc hoặc mất tích, còn người bạn đồng hành mà cậu mơ thấy, có thể chỉ là một khái niệm, mơ hồ không rõ ràng, là sự cụ thể hóa những cảm xúc chán ghét trong cậu, cũng có thể chính là người cậu ghét, hoặc là một người cậu đã sớm phản cảm nhưng sau này quên lãng đi."
Tuy nói có hơi vòng vèo nhưng như đột nhiên cạy mở một khe hẹp trong con ngõ cụt tại não bộ Tưởng Ly, một tia sáng chợt lóe lên. Đúng lúc này, Lục Đông Thâm vòng tay ra phía trước cô, khẽ bấu nhẹ một cái. Cô giật mình, nhảy dựng lên, hình ảnh trong đầu đột ngột bừng sáng!
"Vậy mình phải chăng có thể hiểu thành..." Tưởng Ly liếm môi, tổng kết nhanh chóng: "Có thể Tần Thiên Bảo đã nhìn thấy có người bị hại, hơn nữa đó là người bình thường thằng bé thân thiết, thậm chí chơi rất vui, thế nên nó đã bị hoảng sợ, nằm mơ thấy người phụ nữ đó. Còn người phụ nữ trong tiềm thức cũng là người thằng bé yêu quý nhất, thân thiết nhất?"
Đầu kia Tố Diệp bật cười: "Đúng vậy đúng vậy, Tưởng gia đúng là thông minh, học một biết mười."
Nhịp tim Tưởng Ly đập dồn dập, một là vì bàn tay không an phận của Lục Đông Thâm lúc này, hai là vì cô nghĩ ra một khả năng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn.
Nhưng, suy nghĩ ấy chỉ trong khoảnh khắc đã khiến máu huyết cô sôi trào.
"Nhưng..." Ở đầu kia, Tố Diệp đổi giọng: "Nếu cậu muốn hỏi mình làm cách nào để chữa trị cho Tần Thiên Bảo, thì có thể sẽ khiến cậu thất vọng. Bởi vì suốt quá trình tiếp xúc người bệnh, mình chưa từng gặp kiểu như thằng bé, sống tỉnh táo trong thế giới của mình. Nếu nhất định phải đưa ra một phương án trị liệu, vậy thì bắt buộc phải tới đó mặt đối mặt tìm hiểu về nó mới được, nhưng bây giờ mình..."
"Hiểu mà." Tưởng Ly đương nhiên không dồn hết hy vọng vào người khác, chỉ cần nắm rõ phương hướng, cô khắc có cách giải quyết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhưng mình đúng là có thể cho cậu một gợi ý."
"Cậu nói đi."
"Nếu tới cuối cùng thực sự vẫn không tìm ra cách thức chữa trị, vậy thì cứ chữa như một người bị chứng tự kỷ. Đương nhiên, biểu hiện của Tần Thiên Bảo quả thật không giống chứng tự kỷ, nhưng được đến đâu thì hay tới đó." Tố Diệp đưa ra đề nghị: "Nếu thằng bé không thể bước ra khỏi thế giới của mình thì cậu hãy nghĩ cách bước vào thế giới của nó."
Bước vào thế giới của nó?
Tưởng Ly tỉ mỉ nhấm nháp, đây quả thực là một phương pháp không tồi.
Cuối cùng, cô cười nói: "Mình còn tưởng bà bầu như cậu phải ngơ ngẩn ba năm, bây giờ xem ra tư duy vẫn rất mạch lạc, đúng là khiến mình phải nhìn cậu bằng ánh mắt khác đấy."
"Làm sao dám ngơ ngẩn? Ngơ ngẩn rồi con gái mình phải làm sao?" Tố Diệp khẽ cười, rồi nhảy thẳng qua chuyện khác: "À, mình còn chưa cảm ơn lọ thuốc viên lần trước cậu nhờ người mang đến đấy, bụng của Tịnh Hảo đúng là không còn chướng lên nữa. Hơn nữa bây giờ cô nhóc ấy ngày nào cũng thơm phưng phức, khiến người ta thật sự chỉ muốn cắn nó."
Tưởng Ly luồn tay vào mái tóc, chầm chậm vần vò: "Đại tỷ, đó là "Anh An hoàn", thuốc viên cái gì chứ? Có thể gọi tên chuyên nghiệp một chút không? Trẻ con mới sinh, chắc chắn sẽ có vấn đề này vấn đề kia, chăm sóc tốt rồi sẽ không cần uống thuốc hay tiêm nữa. Thuốc mình cho cậu sẽ không tạo ra bất kỳ phản ứng xấu nào cho Tịnh Hảo. Cậu tự cân nhắc, nếu con bé không bệnh không đau thì một quý ngậm một viên là được rồi."
"Một quý mới ngậm một viên? Vậy có phải sẽ không thơm như bây giờ không?"
Tưởng Ly câm nín: "Cậu bắt Tịnh Hảo thơm như vậy làm cái gì?"
"Lớn lên tiết kiệm tiền mua nước chứ sao, cho mình thêm một ít đi."
Tưởng Ly hận nghiến răng nghiến lợi: "Lúc trước mình cho cậu tổng cộng mười viên. Cậu có biết giá sản xuất một viên không? Viên này mà tung ra ngoài bán thì giá cao ngất ngưởng, còn đắt hơn nhiều sau này nó dùng nước hoa đấy. Còn dám hỏi xin mình thêm? Mình nghĩ bản thân cậu muốn dùng thì có!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh an hoàn*" là tên Tưởng Ly tự đặt, đơn giản dễ hiểu, nhưng công thức này xuất phát từ sách cổ, sau đó được cô đích thân cải thiện. Nguyên liệu cũng không phải là thứ gì hiếm có khó tìm, dùng cho trẻ con, thích hợp quan trọng hơn đắt đỏ.
*Thuốc giúp trẻ ngủ ngon.
Nhưng những nguyên liệu này cần Tưởng Ly dồn tâm sức cân nhắc, vì phải dùng cho trẻ con, môi trường sinh trưởng, thổ nhưỡng, ánh nắng và hoàn cảnh của một loại nguyên liệu đều phải được chọn lọc nghiêm ngặt, không chỉ đơn thuần là không ô nhiễm là xong.
Trong nguyên liệu không chỉ có những thành phần chiết xuất từ thực vật, còn cả những loài vật chạy dưới đất, bay trên trời và bơi trong nước. Có loài cần lấy dịch, có loài cần lấy lông vũ, còn có loài lấy tinh dầu cả chất nhất...
Thực vật đa phần là hoa, bớt gỗ. Tưởng Ly lấy nguyên liệu từ nơi sản xuất ban đầu, khi sai người thu thập còn phải yêu cầu xem mật hoa đã hết hay chưa, tuổi đời còn nhiều hay không.
Từ cải thiện công thức, thu thập, chiết tách, tổ hợp lại mùi hương... một viên thuốc Anh an hoàn trở nên vô cùng đắt đỏ.
Nó là thứ thuần túy nhất trong đại tự nhiên, đặt dưới cuống lưỡi của trẻ có thể điều chỉnh những sự khó chịu trong cơ thể, dần dần tan vào dịch nước bọt, tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng, từ cơ thể, từ các lỗ chân lông, hình thành mùi cơ thể dễ chịu.
Ban đầu khi sản xuất, Tưởng Ly đã nghĩ đến việc Tịnh Hảo là con gái, vì thế cho thêm một chút hương hoa vào trong. Ba tháng uống một viên là đủ ổn định mùi hương cơ thể, dần dần cùng với việc ăn uống, vệ sinh của trẻ cũng không gây mùi khó chịu, là một mùi sạch sẽ dịu dàng, khiến người ngửi tự dưng có thiện cảm.
Sau khi Tố Diệp sinh, cô đã chuyển Anh an hoàn tới, cả hộp gấm cũng do cô đích thân làm.
Khi ở nước ngoài, Tưởng Ly đã hiểu rõ "lòng tham không đáy" của Tố Diệp. Cô đã biết, một khi làm xong Anh an hoàn sẽ không thể dừng lại, giống như việc cô tạo mùi thơm cho văn phòng của Tố Diệp vậy.
Quả nhiên, Tố Diệp dọa dẫm cực kỳ thản nhiên: "Mình mặc kệ, dù sao thì mình cũng muốn chắc rồi. À phải, mùi hương trong văn phòng cũng không còn nhiều nữa. Các khách hàng tới khám đều rất thích, lần này cậu làm nhiều một chút."
...
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tưởng Ly nằm bò lên người Lục Đông Thâm, thở dài ngao ngán: "Em thật sự nợ cô ấy mà, hết cách thôi. Ai bảo cô ấy xinh, cô ấy mà là đàn ông em đã chẳng chiều chuộng như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro