Anh thà rằng cô cứ dứt tình bạc ý
Ân Tầm
2024-07-23 14:54:01
Dương Viễn nghe được câu này, giật mình thon thót: "Cận Nghiêm đã bóc trần Hạ Trú đến tan nát rồi, bóc tiếp thì còn cái gì?"
"Có chuyện này tôi chưa từng kể với cậu." Lục Đông Thâm hút thuốc mà tâm tư mơ màng, giống như đang nhìn thấy Hạ Trú đứng trước mặt anh bịt mũi nhăn mặt, anh giơ tay dập tắt nó. "Hạ Trú từng chữa trị cho bố tôi."
"Là ân nhân cứu mạng của bác trai." Dương Viễn thở dài sửng sốt.
"Cũng là ân nhân cứu mạng của tôi."
"Hả?"
"Ba năm trước nếu không gặp được Hạ Trú, tôi đã chết từ lâu rồi." Lục Đông Thâm khẽ thở dài.
Dương Viễn bàng hoàng, chỉ tay vào anh, ấp úng mãi không nói lên lời. Sau đó anh ấy vỗ đùi cái đét, sắp xếp lại những ý tứ mình muốn biểu đạt: "Nói một cách khác chính là, bố mẹ cô ấy suýt hại cậu đi chầu Diêm Dương, còn cậu thì lại được cô ấy cứu... Ông trời ơi, đây là cái thể loại oái ăm gì?"
Vừa dứt lời, một suy nghĩ lại lóe lên trong đầu anh ấy. Anh ấy tiếp tục đập tay cái rầm xuống bàn uống nước. Lục Đông Thâm bực bội nhăn mày: "Cậu có thể nói chuyện trong yên lặng không hả?"
"Chẳng phải vì tôi quá kinh ngạc sao?" Dương Viễn dập tắt điếu thuốc, đứng lên, tay chống hông đi đi lại lại, rồi hết vò đầu lại bứt tai, sau đó trở về bên cạnh bàn, chống hai tay lên mép bàn nhìn Lục Đông Thâm.
"Tôi hiểu ý của cậu rồi, cậu nghi ngờ người đứng đằng sau dự án năm đó là Lục Khởi Bạch?"
Nhưng nghĩ lại thấy không đúng.
"Năm đó Lục Khởi Bạch không có năng lực lớn đến vậy chứ? Thò tay được sang cả Trung Quốc?"
Ánh mắt Lục Đông Thâm tối đi, anh nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Năm đó Lục Khởi Bạch đúng là không có năng lực lớn đến thế. Người thật sự móc nối với Hạ Vận Thành là chú hai của tôi, Lục Chấn Danh."
Dương Viễn trợn tròn mắt, miệng há hốc, đủ để bỏ lọt một quả trứng gà.
"Bố tôi và chú hai tôi tranh giành quyền lực, đó mới thật sự là anh em tương tàn. Tuy không thấy máu nhưng còn đáng sợ hơn cả thấy máu. Năm xưa chú hai tôi chỉ thiếu một bước nữa là ngồi lên được chiếc ghế quyền lực. Bao năm nay, cậu tưởng chú ấy thật sự đã tịnh tâm như nước hay sao?"
Dương Viễn chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, mồ hôi lạnh như bị ép ra qua từng câu nói của Lục Đông Thâm, rất lâu không thể thở bình thường trở lại. Anh ấy hoàn toàn không ngờ được, đằng sau câu chuyện tai nạn năm xưa là những âm mưu sâu xa đến vậy.
"Cậu điều tra rõ ràng hết rồi sao? Danh tiếng của Hạ Vận Thành khi còn sống là rất tốt, hơn nữa ông ta còn là cấp dưới ưu ái của Nhiêu Cẩn Hoài." Dương Viễn vẫn không thể tin nổi.
Vết thương của Lục Đông Thâm lại vô duyên vô cớ nhói lên, cực kỳ nóng rát, nếu cảm nhận kỹ thì nó không giống một vết thương mà giống như đang bị một ngọn lửa thiêu đốt. Lại giống như là nhiệt độ nước mắt của Hạ Trú, cô đã từng tựa vào ngực anh mà khóc.
Cô gái của anh rất ít khóc, nhưng một khi đã khóc, anh sẽ rất đau lòng.
"Điều tra rất rõ ràng. Nhiêu Cẩn Hoài hoàn toàn không biết Hạ Vận Thành âm thầm vận hành dự án ở phía sau. Con người ai cũng có lòng riêng, có những người tốt cũng không đọ lại được sự thúc đẩy của thời gian." Lục Đông Thâm giơ tay khẽ ấn lên vết thương: "Nhưng chưa biết chừng sau này Lục Khởi Bạch chó cùng bứt giậu, lấy dự án tự kinh doanh của Hạ Vận Thành ra để hướng dao về phía Hạ Trú."
"Lục Khởi Bạch đi từng bước, đánh một ván cờ như ý, một tay kiểm soát chuyện sản phẩm mới của thương hiệu H chuẩn bị khiến cậu đánh mất uy tín trước mặt Hội đồng quản trị, một tay lại thao túng giá cổ phiếu của Trường Thịnh, nhân cơ hội để thu mua, làm sao có thể ngờ được Hạ Trú có thể tạo ra một sản phẩm mới khác trong thời gian ngắn và bán thành công. Còn Thai Tử Tân lại mượn cậu để ổn định giá cổ phiếu. Ngoài mặt giống như cậu đang giúp Thai Tử Thân, thực ra chiêu này của cậu là phản công lại thế gọng kìm của Lục Khởi Bạch."
Sau khi phân tích xong, sắc mặt Dương Viễn trở nên nặng nề: "Bây giờ cậu đẩy Hạ Trú ra chưa chắc đã là chuyện tốt, lỡ như bây giờ cậu ta chó cùng bứt giậu..."
"Bây giờ cậu ta không dám động vào Hạ Trú đâu." Lục Đông Thâm nhẹ nhàng ngắt lời anh ấy: "Hôm qua Nhiêu Tôn đã nói thẳng, Hạ Trú sẽ tạm thời an toàn. Hơn nữa Thương Lăng không phải địa bàn của Lục Khởi Bạch, cậu ta muốn động vào thế lực ở Thương Lăng là quá khó. Tôi nói rồi, Hạ Trú sẽ là quân cờ cuối khi Lục Khởi Bạch bị ép tới đường cùng, thế nên bây giờ cậu ta sẽ không cùng chết. Bây giờ việc chúng ta cần làm chính là khiến Lục Khởi Bạch tự động bỏ cờ."
"Thông qua chuyện lần này ư? Cậu nghĩ cậu ta sẽ chủ động bỏ cờ?"
Lục Đông Thâm lắc đầu: "Tôi quá hiểu Lục Khởi Bạch. Cậu ta có một sự nhạy cảm rất mãnh liệt. Chuyện lần này cậu ta sẽ chỉ ngập ngừng. Nhưng dù cậu ta tin hay không tin, tôi đều muốn bảo vệ Hạ Trú nhanh hơn cậu ta một bước."
Chuyện mượn đao giết người Lục Khởi Bạch cũng làm được, hơn nữa còn khiến người ta không nắm được chứng cứ. Nếu cậu ta thật sự muốn đối phó với Hạ Trú thì Hạ Trú sẽ đứng bên bờ vực nguy hiểm. Mục đích của cậu ta là lợi ích của Lục Môn, đằng sau còn có Lục Chấn Danh. Mặc dù bây giờ Lục Chấn Danh tỏ ra giữ tâm hồn thanh tịnh, nhưng đằng sau còn có lính đánh thuê
Năm xưa anh gần như chín chết một sống, ngoài việc "nhờ ơn" của Hạ Vận Thành ra, còn nhờ cả đám lính đánh thuê lén lút nhập cảnh đó nữa. Nếu không lần tìm tới tận ngọn nguồn, anh sẽ không thể điều tra ra những chuyện này.
Thế nên, muốn diệt binh phải phá doanh trại trước. Ba năm trước anh không chết trong tay chú hai, đây có lẽ chính là ý trời.
Dương Viễn trầm mặc rất lâu: "Tôi cảm thấy, chí ít thì hiện tại Lục Khởi Bạch đang tin tưởng. Hạ Trú có thể nói là đã dùng dao nói chuyện, nếu ngay cả hành động này cũng khiến Lục Khởi Bạch nghi ngờ thì chẳng phải máu của cậu và cô ấy đều chảy hoài chảy phí sao?"
Nghe xong Lục Đông Thâm sững người, ngay sau đó trái tim anh cũng cuộn trào dữ dội. Sau đó anh nhớ lại lời nói của Thai Tử Tân: Hạ Trú là một cô gái rất thông minh...
Tuyệt đối không thể.
Nhưng Dương Viễn lại nhất quyết chọc vào nỗi lo của anh: "Chưa biết chừng Hạ Trú cũng đang giúp cậu thôi."
Thấy sắc mặt Lục Đông Thâm trở nên khó coi, Dương Viễn hắng giọng: "Chẳng lẽ cậu lại không ngờ đến? Lục Khởi Bạch không hiểu Hạ Trú, nhưng cậu phải rất hiểu cô ấy chứ. Phải, Hạ Trú ngang bướng, có lúc còn không nói đạo lý, nhưng tuyệt đối là một cô gái biết phân biệt nặng nhẹ. Làm sao biết được, khi nào đó cô ấy đột ngột nghĩ thông suốt, đâm một dao để giúp màn kịch của cậu diễn đến cùng."
"Không thể nào." Hơi thở của Lục Đông Thâm hơi dồn dập, vết thương lại nhói đau.
Dương Viễn thở dài, thẳng thừng ngồi lên mặt bàn: "Lục Đông Thâm, có lẽ chính bản thân cậu không cảm thấy, nhưng tôi thì nhìn thấu hết. So với trước đây, sự tàn nhẫn của cậu đã không còn triệt để nữa, nhất là khi đối mặt với Hạ Trú. Xét về độ tàn nhẫn, thật ra cậu chưa bằng cô ấy. Tuy rằng hôm đó tôi không có mặt tại buổi họp báo, nhưng tôi cũng có thể nghĩ ra được khi đối mặt với Hạ Trú, cậu chắc chắn động lòng trắc ẩn. Nếu Hạ Trú không quyết tâm làm đến cùng thì màn kịch này sẽ bị cậu một tay hủy hoại."
Lần này đến lượt Lục Đông Thâm rơi vào trầm mặc, đáy mắt còn dấy lên sự lo lắng sâu sắc.
"Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi. Tôi chỉ cảm thấy Hạ Trú cũng là một cô gái đã trải nhiều sóng gió, đáng nhẽ phải rất nhạy cảm với chuyện này mới đúng, biết tiến biết lùi, biết từ bỏ." Dương Viễn khẽ nhíu mày: "Nhưng tôi vẫn còn một điểm chưa nghĩ thông suốt. Nếu cô ấy thật sự xuất phát từ khổ nhục kế, thì với kế hoạch của cậu, cô ấy chắc chắn sẽ không quay về Thương Lăng. Nhưng, nếu cô ấy quay về đó thật thì sao? Cô ấy định làm gì? Trừ phi nhát dao hôm họp báo của cô ấy thật sự là vì đã bị tổn thương đến tận cùng."
Nói tới đây, Dương Viễn lại nhìn về phía Lục Đông Thâm: "Cậu xem, đến cậu cũng không phân biệt được là thật hay giả, thế nên Lục Khởi Bạch càng không dám chắc. Dù thế nào, mục đích của cậu cũng đã đạt được rồi, chí ít Hạ Trú tạm thời an toàn."
Những phân tích như bị mây núi che chặt của Dương Viễn quả thực khiến trái tim Lục Đông Thâm như bị khuấy đảo loạn lên. Anh trầm ngâm giây lát rồi nói: "Thế nên cô ấy bắt buộc phải có mặt tại Thương Lăng."
Anh đã từng vượt bao khó khăn để đưa cô ra khỏi Thương Lăng, vì lúc đó Thương Lăng không chứa được cô. Bây giờ thì khác, chỉ cần cô quay về Thương Lăng cũng là quay về với phạm vi bảo vệ của anh. Cùng lắm thì, có chuyện gì anh cũng biết được ngay lập tức.
Thế nên, anh thà rằng thái độ của Hạ Trú hôm họp báo ấy phải là vô duyên vô cớ, phải là dứt tình bạc ý...
"Có chuyện này tôi chưa từng kể với cậu." Lục Đông Thâm hút thuốc mà tâm tư mơ màng, giống như đang nhìn thấy Hạ Trú đứng trước mặt anh bịt mũi nhăn mặt, anh giơ tay dập tắt nó. "Hạ Trú từng chữa trị cho bố tôi."
"Là ân nhân cứu mạng của bác trai." Dương Viễn thở dài sửng sốt.
"Cũng là ân nhân cứu mạng của tôi."
"Hả?"
"Ba năm trước nếu không gặp được Hạ Trú, tôi đã chết từ lâu rồi." Lục Đông Thâm khẽ thở dài.
Dương Viễn bàng hoàng, chỉ tay vào anh, ấp úng mãi không nói lên lời. Sau đó anh ấy vỗ đùi cái đét, sắp xếp lại những ý tứ mình muốn biểu đạt: "Nói một cách khác chính là, bố mẹ cô ấy suýt hại cậu đi chầu Diêm Dương, còn cậu thì lại được cô ấy cứu... Ông trời ơi, đây là cái thể loại oái ăm gì?"
Vừa dứt lời, một suy nghĩ lại lóe lên trong đầu anh ấy. Anh ấy tiếp tục đập tay cái rầm xuống bàn uống nước. Lục Đông Thâm bực bội nhăn mày: "Cậu có thể nói chuyện trong yên lặng không hả?"
"Chẳng phải vì tôi quá kinh ngạc sao?" Dương Viễn dập tắt điếu thuốc, đứng lên, tay chống hông đi đi lại lại, rồi hết vò đầu lại bứt tai, sau đó trở về bên cạnh bàn, chống hai tay lên mép bàn nhìn Lục Đông Thâm.
"Tôi hiểu ý của cậu rồi, cậu nghi ngờ người đứng đằng sau dự án năm đó là Lục Khởi Bạch?"
Nhưng nghĩ lại thấy không đúng.
"Năm đó Lục Khởi Bạch không có năng lực lớn đến vậy chứ? Thò tay được sang cả Trung Quốc?"
Ánh mắt Lục Đông Thâm tối đi, anh nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Năm đó Lục Khởi Bạch đúng là không có năng lực lớn đến thế. Người thật sự móc nối với Hạ Vận Thành là chú hai của tôi, Lục Chấn Danh."
Dương Viễn trợn tròn mắt, miệng há hốc, đủ để bỏ lọt một quả trứng gà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bố tôi và chú hai tôi tranh giành quyền lực, đó mới thật sự là anh em tương tàn. Tuy không thấy máu nhưng còn đáng sợ hơn cả thấy máu. Năm xưa chú hai tôi chỉ thiếu một bước nữa là ngồi lên được chiếc ghế quyền lực. Bao năm nay, cậu tưởng chú ấy thật sự đã tịnh tâm như nước hay sao?"
Dương Viễn chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, mồ hôi lạnh như bị ép ra qua từng câu nói của Lục Đông Thâm, rất lâu không thể thở bình thường trở lại. Anh ấy hoàn toàn không ngờ được, đằng sau câu chuyện tai nạn năm xưa là những âm mưu sâu xa đến vậy.
"Cậu điều tra rõ ràng hết rồi sao? Danh tiếng của Hạ Vận Thành khi còn sống là rất tốt, hơn nữa ông ta còn là cấp dưới ưu ái của Nhiêu Cẩn Hoài." Dương Viễn vẫn không thể tin nổi.
Vết thương của Lục Đông Thâm lại vô duyên vô cớ nhói lên, cực kỳ nóng rát, nếu cảm nhận kỹ thì nó không giống một vết thương mà giống như đang bị một ngọn lửa thiêu đốt. Lại giống như là nhiệt độ nước mắt của Hạ Trú, cô đã từng tựa vào ngực anh mà khóc.
Cô gái của anh rất ít khóc, nhưng một khi đã khóc, anh sẽ rất đau lòng.
"Điều tra rất rõ ràng. Nhiêu Cẩn Hoài hoàn toàn không biết Hạ Vận Thành âm thầm vận hành dự án ở phía sau. Con người ai cũng có lòng riêng, có những người tốt cũng không đọ lại được sự thúc đẩy của thời gian." Lục Đông Thâm giơ tay khẽ ấn lên vết thương: "Nhưng chưa biết chừng sau này Lục Khởi Bạch chó cùng bứt giậu, lấy dự án tự kinh doanh của Hạ Vận Thành ra để hướng dao về phía Hạ Trú."
"Lục Khởi Bạch đi từng bước, đánh một ván cờ như ý, một tay kiểm soát chuyện sản phẩm mới của thương hiệu H chuẩn bị khiến cậu đánh mất uy tín trước mặt Hội đồng quản trị, một tay lại thao túng giá cổ phiếu của Trường Thịnh, nhân cơ hội để thu mua, làm sao có thể ngờ được Hạ Trú có thể tạo ra một sản phẩm mới khác trong thời gian ngắn và bán thành công. Còn Thai Tử Tân lại mượn cậu để ổn định giá cổ phiếu. Ngoài mặt giống như cậu đang giúp Thai Tử Thân, thực ra chiêu này của cậu là phản công lại thế gọng kìm của Lục Khởi Bạch."
Sau khi phân tích xong, sắc mặt Dương Viễn trở nên nặng nề: "Bây giờ cậu đẩy Hạ Trú ra chưa chắc đã là chuyện tốt, lỡ như bây giờ cậu ta chó cùng bứt giậu..."
"Bây giờ cậu ta không dám động vào Hạ Trú đâu." Lục Đông Thâm nhẹ nhàng ngắt lời anh ấy: "Hôm qua Nhiêu Tôn đã nói thẳng, Hạ Trú sẽ tạm thời an toàn. Hơn nữa Thương Lăng không phải địa bàn của Lục Khởi Bạch, cậu ta muốn động vào thế lực ở Thương Lăng là quá khó. Tôi nói rồi, Hạ Trú sẽ là quân cờ cuối khi Lục Khởi Bạch bị ép tới đường cùng, thế nên bây giờ cậu ta sẽ không cùng chết. Bây giờ việc chúng ta cần làm chính là khiến Lục Khởi Bạch tự động bỏ cờ."
"Thông qua chuyện lần này ư? Cậu nghĩ cậu ta sẽ chủ động bỏ cờ?"
Lục Đông Thâm lắc đầu: "Tôi quá hiểu Lục Khởi Bạch. Cậu ta có một sự nhạy cảm rất mãnh liệt. Chuyện lần này cậu ta sẽ chỉ ngập ngừng. Nhưng dù cậu ta tin hay không tin, tôi đều muốn bảo vệ Hạ Trú nhanh hơn cậu ta một bước."
Chuyện mượn đao giết người Lục Khởi Bạch cũng làm được, hơn nữa còn khiến người ta không nắm được chứng cứ. Nếu cậu ta thật sự muốn đối phó với Hạ Trú thì Hạ Trú sẽ đứng bên bờ vực nguy hiểm. Mục đích của cậu ta là lợi ích của Lục Môn, đằng sau còn có Lục Chấn Danh. Mặc dù bây giờ Lục Chấn Danh tỏ ra giữ tâm hồn thanh tịnh, nhưng đằng sau còn có lính đánh thuê
Năm xưa anh gần như chín chết một sống, ngoài việc "nhờ ơn" của Hạ Vận Thành ra, còn nhờ cả đám lính đánh thuê lén lút nhập cảnh đó nữa. Nếu không lần tìm tới tận ngọn nguồn, anh sẽ không thể điều tra ra những chuyện này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nên, muốn diệt binh phải phá doanh trại trước. Ba năm trước anh không chết trong tay chú hai, đây có lẽ chính là ý trời.
Dương Viễn trầm mặc rất lâu: "Tôi cảm thấy, chí ít thì hiện tại Lục Khởi Bạch đang tin tưởng. Hạ Trú có thể nói là đã dùng dao nói chuyện, nếu ngay cả hành động này cũng khiến Lục Khởi Bạch nghi ngờ thì chẳng phải máu của cậu và cô ấy đều chảy hoài chảy phí sao?"
Nghe xong Lục Đông Thâm sững người, ngay sau đó trái tim anh cũng cuộn trào dữ dội. Sau đó anh nhớ lại lời nói của Thai Tử Tân: Hạ Trú là một cô gái rất thông minh...
Tuyệt đối không thể.
Nhưng Dương Viễn lại nhất quyết chọc vào nỗi lo của anh: "Chưa biết chừng Hạ Trú cũng đang giúp cậu thôi."
Thấy sắc mặt Lục Đông Thâm trở nên khó coi, Dương Viễn hắng giọng: "Chẳng lẽ cậu lại không ngờ đến? Lục Khởi Bạch không hiểu Hạ Trú, nhưng cậu phải rất hiểu cô ấy chứ. Phải, Hạ Trú ngang bướng, có lúc còn không nói đạo lý, nhưng tuyệt đối là một cô gái biết phân biệt nặng nhẹ. Làm sao biết được, khi nào đó cô ấy đột ngột nghĩ thông suốt, đâm một dao để giúp màn kịch của cậu diễn đến cùng."
"Không thể nào." Hơi thở của Lục Đông Thâm hơi dồn dập, vết thương lại nhói đau.
Dương Viễn thở dài, thẳng thừng ngồi lên mặt bàn: "Lục Đông Thâm, có lẽ chính bản thân cậu không cảm thấy, nhưng tôi thì nhìn thấu hết. So với trước đây, sự tàn nhẫn của cậu đã không còn triệt để nữa, nhất là khi đối mặt với Hạ Trú. Xét về độ tàn nhẫn, thật ra cậu chưa bằng cô ấy. Tuy rằng hôm đó tôi không có mặt tại buổi họp báo, nhưng tôi cũng có thể nghĩ ra được khi đối mặt với Hạ Trú, cậu chắc chắn động lòng trắc ẩn. Nếu Hạ Trú không quyết tâm làm đến cùng thì màn kịch này sẽ bị cậu một tay hủy hoại."
Lần này đến lượt Lục Đông Thâm rơi vào trầm mặc, đáy mắt còn dấy lên sự lo lắng sâu sắc.
"Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi. Tôi chỉ cảm thấy Hạ Trú cũng là một cô gái đã trải nhiều sóng gió, đáng nhẽ phải rất nhạy cảm với chuyện này mới đúng, biết tiến biết lùi, biết từ bỏ." Dương Viễn khẽ nhíu mày: "Nhưng tôi vẫn còn một điểm chưa nghĩ thông suốt. Nếu cô ấy thật sự xuất phát từ khổ nhục kế, thì với kế hoạch của cậu, cô ấy chắc chắn sẽ không quay về Thương Lăng. Nhưng, nếu cô ấy quay về đó thật thì sao? Cô ấy định làm gì? Trừ phi nhát dao hôm họp báo của cô ấy thật sự là vì đã bị tổn thương đến tận cùng."
Nói tới đây, Dương Viễn lại nhìn về phía Lục Đông Thâm: "Cậu xem, đến cậu cũng không phân biệt được là thật hay giả, thế nên Lục Khởi Bạch càng không dám chắc. Dù thế nào, mục đích của cậu cũng đã đạt được rồi, chí ít Hạ Trú tạm thời an toàn."
Những phân tích như bị mây núi che chặt của Dương Viễn quả thực khiến trái tim Lục Đông Thâm như bị khuấy đảo loạn lên. Anh trầm ngâm giây lát rồi nói: "Thế nên cô ấy bắt buộc phải có mặt tại Thương Lăng."
Anh đã từng vượt bao khó khăn để đưa cô ra khỏi Thương Lăng, vì lúc đó Thương Lăng không chứa được cô. Bây giờ thì khác, chỉ cần cô quay về Thương Lăng cũng là quay về với phạm vi bảo vệ của anh. Cùng lắm thì, có chuyện gì anh cũng biết được ngay lập tức.
Thế nên, anh thà rằng thái độ của Hạ Trú hôm họp báo ấy phải là vô duyên vô cớ, phải là dứt tình bạc ý...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro