Chỉ có kẻ điên mới đối phó được với kẻ điên
Ân Tầm
2024-07-23 14:54:01
Tâm lý chiến là chuyện hai người họ sở trường nhất, nhất là Lục Đông
Thâm. Thế nên Tưởng Ly cảm thấy muốn khiến tộc trưởng Tần thỏa hiệp đối
với họ mà nói không phải chuyện khó. Nhưng cô không đành lòng, đối
phương chỉ là một đứa trẻ.
Thế là cô nói: "Được."
Nhiêu Tôn ngồi bên ho khẽ một tiếng, có ý nhắc nhở.
Lục Đông Thâm quay đầu nhìn Tưởng Ly. Tâm tư của cô anh không khó đoán, thế nên chỉ mỉm cười, những lời thừa thãi không nói thêm nữa.
Nguyễn Kỳ yên lặng quan sát tất cả, không lên tiếng.
Tộc trưởng Tần bất ngờ nghe Tưởng Ly nói vậy, nhất thời chưa kịp hoàn hồn, cứ ngây người nhìn cô chằm chằm. Tưởng Ly nhìn thẳng vào mắt tộc trưởng Tần, nói rõ ràng hơn một chút: "Tôi có thể chấp nhận bài kiểm tra của Vu chúc."
"Thật... Thật sao?" Tộc trưởng Tần ban đầu sững sờ, sau đó thì mừng rỡ, rồi lại ý thức được phản ứng của mình là thái quá, ông kiềm chế lại rồi nói: "Tưởng cô nương không có ý kiến gì thì quá tốt rồi."
Tưởng Ly đứng lên: "Khi nào có thể đi gặp đứa bé?"
Tộc trưởng Tần cũng đứng lên, nhìn sắc trời: "Đêm xuống đi."
Sau khi tộc trưởng Tần đi khỏi, Tưởng Ly mới thả lỏng, bò rạp xuống bàn như một động vật không xương. Nhiêu Tôn đứng trước cửa sổ, mải miết nhìn về phía bóng tộc trưởng Tần vừa biến mất. Ánh hoàng hôn hắt lên xương mày của anh ấy. Màu sắc của con bướm kia đã càng ngày càng nhạt dần.
Anh ấy quay người lại, tựa hông vào bậu cửa sổ, nhìn Tưởng Ly nửa đùa nửa thật: "Em nói em có ngốc không? Bây giờ họ chưa kịp hồi sức, cho rằng có việc cậy nhờ chúng ta, thế nên lúc này là dễ đàm phán nhất."
Tưởng Ly nằm bò ra đó không nhúc nhích, uể oải nói: "Làm theo cách của hai anh là thắng nhưng không vẻ vang."
Nhiêu Tôn nghe xong suýt phụt máu, tức cười vì cô: "Tưởng gia, mục đích của chúng ta là tốc chiến tốc thắng giành được bí kíp, quan tâm việc dùng thủ đoạn gì? Cầm được bí kíp còn nói chuyện đạo nghĩa giang hồ gì?"
Tưởng Ly lười cãi với anh ấy, gật đầu qua quýt.
Quả thật chưa ai dám đối phó với Nhiêu Tôn như vậy. Anh ấy chỉ vào cô rồi lại nói với Lục Đông Thâm: "Cô gái của anh được nước lấn tới đây này, không lo nữa phải không?"
Lục Đông Thâm từ tốn giơ tay xoa đầu Tưởng Ly, như xoa đầu thú cưng vậy, ngữ khí cưng chiều: "Thì cứ được nước lấn tới đi."
Nhiêu Tôn câm nín.
Nguyễn Kỳ im lặng nãy giờ lên tiếng, hướng về phía Tưởng Ly: "Tôi nghĩ là không sai, dù sao chúng ta cũng đang muốn lấy một thứ mà tổ tiên họ để lại, khiến người ta tâm phục khẩu phục vẫn phải "lễ trước binh sau"."
Nhiêu Tôn ngước mắt lên, ánh mắt họ chạm phải nhau, rồi bắn đi chỗ khác trong tức tốc. Cả hai đều có phần ngượng ngập, vành tai Nguyễn Kỳ càng nóng rần lên.
Tưởng Ly không nhìn thấy sự mờ ám giữa hai người, chỉ vươn vai một cái: "Nhiêu Tôn, đến Nguyễn Kỳ cũng đồng ý với em, anh chấp nhận đi."
Một câu nói khiến Nhiêu Tôn không thể phản bác, quay người mở cửa phòng.
"Tức giận phủi đít bỏ đi sao?" Tưởng Ly cố tình chọc anh ấy.
Anh ấy không buồn quay đầu: "Bổ củi."
Tưởng Ly ngồi dậy, khẽ thở dài: "Tôn thiếu này từ nhỏ đã như thân vàng ngọc, bất thình lình lại làm việc nặng nhiều như vậy, chắc phải có người bưng trà rót nước bên cạnh mới được." Dứt lời, cô lẳng lặng liếc nhìn Nguyễn Kỳ.
Nguyễn Kỳ cũng không biết có phải đang giả ngây giả ngô hay không, cúi đầu nghịch móng tay, không nói gì.
Chuông di động vang lên, là của Lục Đông Thâm. Anh đứng dậy, ra ngoài bắt máy.
Trong phòng chỉ còn lại Tưởng Ly và Nguyễn Kỳ. Theo lý mà nói, hai cô gái này bây giờ đây nhất định thích nói những lời thầm thì. Nhưng Nguyễn Kỳ không hùa theo Tưởng Ly, hoàn toàn không định tâm sự thầm kín.
Tưởng Ly là ai chứ? Tâm tư của Nguyễn Kỳ không thoát khỏi mắt cô.
Cô đứng lên, đan hai tay vào nhau vươn cao, bàn tay hướng ra ngoài làm động tác vặn người, rồi từ tốn đi tới trước cửa sổ, cúi xuống, chống tay lên bậu cửa, chép miệng nhìn ra ngoài: "Bổ củi thật kìa? Dù sao cũng là người đang bị thương mà..."
Nguyễn Kỳ đánh mắt nhìn nhanh ra ngoài, lát sau nói: "Tôi về phòng uống chút nước."
Sau khi cô ấy đi khỏi, Tưởng Ly vui thầm, phòng cô không có nước chắc? Còn phải tự về phòng uống nước.
Sau khi Lục Đông Thâm nghe xong điện thoại trở về, thì vào thẳng phòng Tưởng Ly.
Lúc anh bước vào, cô đang hứng khởi dựa vào cửa sổ "vụng trộm" quan sát cảnh đẹp ngoài vườn, nói với Lục Đông Thâm: "Nhìn thấy chưa, tình chàng ý thiếp, một người bổ củi, một người đưa nước. Nguyễn Kỳ này cũng thật là, có gì mà phải giấu giếm chứ? Lượn lờ trong sân thế kia, nghĩ em mù chắc?"
Người đàn ông không lên tiếng.
Tưởng Ly quay đầu nhìn Lục Đông Thâm mới phát hiện sắc mặt anh trông không ổn lắm. Cô vội tiến lên: "Vết thương đau à?"
Lục Đông Thâm lắc đầu.
Tưởng Ly giật mình: "Vậy thì... xảy ra chuyện gì rồi sao?" Cô nhớ tới cuộc điện thoại ban nãy của anh.
Lục Đông Thâm không giấu cô, cất giọng trầm trầm: "Charles Ellison ra đi rồi."
Ra đi rồi?
Tưởng Ly nghe thấy một tiếng nổ lớn trong đầu. Sau khi dừng hình mấy giây, cô ngồi bệt xuống ghế, hỏi anh: "Sao lại đột ngột vậy?"
"Tình hình của Charles Ellison vẫn luôn không ổn, ông ấy vẫn luôn nằm trên ranh giới sống chết." Trông Lục Đông Thâm có phần mỏi mệt, anh giơ tay xoa mặt, tiếp tục nói: "Hai giờ sáng phát hiện tắt thở, hô hấp suy yếu dẫn đến ngừng thở."
Tưởng LY cảm thấy lồng ngực như bị cả đống bông chèn chặt, không sao thở nổi. Cô ngẫm nghĩ, đứng lên, rút bao thuốc lá anh để trong túi áo khoác sau ghế ra, đưa cho anh điếu thuốc: "Là cái chết bình thường sao?"
Lục Đông Thâm đón lấy, rít một hơi rồi phả khói: "Từ kết quả giám định thì không nhìn ra bất thường, nhưng giống như em nói, quá đột ngột."
Tưởng Ly ngồi xuống ghế: "Anh có nghi ngờ đúng không?"
Lục Đông Thâm gật đầu: "Tuy nhiên chỉ là nghi ngờ, hơn nữa cũng chỉ xuất phát từ cảm giác. Dương Viễn đã gửi kết quả giám định vào điện thoại, tất cả trông quá bình thường."
Tưởng Ly hiểu.
Trên đời thường xuyên có những chuyện như vậy, càng bình thường càng bất thường.
"Tình hình Lục Môn bây giờ thế nào?" Tưởng Ly hơi lo lắng.
Lục Đông Thâm vừa rít xong một hơi thuốc, chần chừ chưa rít hơi thứ hai, chắc là anh đang mải suy nghĩ, đầu lọc dần dần tụ lại tàn thuốc. "Bố anh đã quay về Lục Môn, chú hai cũng đề nghị xây dựng lại dự án công nghệ sinh học. Nhưng rõ ràng, không còn Charles Ellison ngăn cản, dự án này tám, chín phần sẽ được thông qua. Chỉ xem bố anh có thể cản được Hội đồng quản trị không."
"Chẳng phải còn có em trai anh sao?" Tưởng Ly nhớ tới tình hình sức khỏe của Lục Chấn Dương, e là ở trong Lục Môn lại càng giày vò.
Lục Đông Thâm hiểu cô đang chỉ Lục Bắc Thâm. Anh hơi trầm mặc một chút, đồng thời gạt tàn thuốc và nói: "Nói thật, anh không tin tưởng nó."
Tưởng Ly sững người.
Lục Đông Thâm tay kẹp điếu thuốc, cất giọng trầm trầm: "Nó là một kẻ điên, có lúc, chỉ có kẻ điên mới đối phó được với kẻ điên."
Chỉ có kẻ điên mới đối phó được với kẻ điên... Đúng là đạo lý này.
Tưởng Ly không ở trong Lục Môn, nhưng dù cách xa vạn dặm cô cũng cảm nhận được sự áp lực và ngột ngạt. Rất lâu sau, cô lẩm bẩm: "Vậy... anh phải đi sao?"
Thế là cô nói: "Được."
Nhiêu Tôn ngồi bên ho khẽ một tiếng, có ý nhắc nhở.
Lục Đông Thâm quay đầu nhìn Tưởng Ly. Tâm tư của cô anh không khó đoán, thế nên chỉ mỉm cười, những lời thừa thãi không nói thêm nữa.
Nguyễn Kỳ yên lặng quan sát tất cả, không lên tiếng.
Tộc trưởng Tần bất ngờ nghe Tưởng Ly nói vậy, nhất thời chưa kịp hoàn hồn, cứ ngây người nhìn cô chằm chằm. Tưởng Ly nhìn thẳng vào mắt tộc trưởng Tần, nói rõ ràng hơn một chút: "Tôi có thể chấp nhận bài kiểm tra của Vu chúc."
"Thật... Thật sao?" Tộc trưởng Tần ban đầu sững sờ, sau đó thì mừng rỡ, rồi lại ý thức được phản ứng của mình là thái quá, ông kiềm chế lại rồi nói: "Tưởng cô nương không có ý kiến gì thì quá tốt rồi."
Tưởng Ly đứng lên: "Khi nào có thể đi gặp đứa bé?"
Tộc trưởng Tần cũng đứng lên, nhìn sắc trời: "Đêm xuống đi."
Sau khi tộc trưởng Tần đi khỏi, Tưởng Ly mới thả lỏng, bò rạp xuống bàn như một động vật không xương. Nhiêu Tôn đứng trước cửa sổ, mải miết nhìn về phía bóng tộc trưởng Tần vừa biến mất. Ánh hoàng hôn hắt lên xương mày của anh ấy. Màu sắc của con bướm kia đã càng ngày càng nhạt dần.
Anh ấy quay người lại, tựa hông vào bậu cửa sổ, nhìn Tưởng Ly nửa đùa nửa thật: "Em nói em có ngốc không? Bây giờ họ chưa kịp hồi sức, cho rằng có việc cậy nhờ chúng ta, thế nên lúc này là dễ đàm phán nhất."
Tưởng Ly nằm bò ra đó không nhúc nhích, uể oải nói: "Làm theo cách của hai anh là thắng nhưng không vẻ vang."
Nhiêu Tôn nghe xong suýt phụt máu, tức cười vì cô: "Tưởng gia, mục đích của chúng ta là tốc chiến tốc thắng giành được bí kíp, quan tâm việc dùng thủ đoạn gì? Cầm được bí kíp còn nói chuyện đạo nghĩa giang hồ gì?"
Tưởng Ly lười cãi với anh ấy, gật đầu qua quýt.
Quả thật chưa ai dám đối phó với Nhiêu Tôn như vậy. Anh ấy chỉ vào cô rồi lại nói với Lục Đông Thâm: "Cô gái của anh được nước lấn tới đây này, không lo nữa phải không?"
Lục Đông Thâm từ tốn giơ tay xoa đầu Tưởng Ly, như xoa đầu thú cưng vậy, ngữ khí cưng chiều: "Thì cứ được nước lấn tới đi."
Nhiêu Tôn câm nín.
Nguyễn Kỳ im lặng nãy giờ lên tiếng, hướng về phía Tưởng Ly: "Tôi nghĩ là không sai, dù sao chúng ta cũng đang muốn lấy một thứ mà tổ tiên họ để lại, khiến người ta tâm phục khẩu phục vẫn phải "lễ trước binh sau"."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhiêu Tôn ngước mắt lên, ánh mắt họ chạm phải nhau, rồi bắn đi chỗ khác trong tức tốc. Cả hai đều có phần ngượng ngập, vành tai Nguyễn Kỳ càng nóng rần lên.
Tưởng Ly không nhìn thấy sự mờ ám giữa hai người, chỉ vươn vai một cái: "Nhiêu Tôn, đến Nguyễn Kỳ cũng đồng ý với em, anh chấp nhận đi."
Một câu nói khiến Nhiêu Tôn không thể phản bác, quay người mở cửa phòng.
"Tức giận phủi đít bỏ đi sao?" Tưởng Ly cố tình chọc anh ấy.
Anh ấy không buồn quay đầu: "Bổ củi."
Tưởng Ly ngồi dậy, khẽ thở dài: "Tôn thiếu này từ nhỏ đã như thân vàng ngọc, bất thình lình lại làm việc nặng nhiều như vậy, chắc phải có người bưng trà rót nước bên cạnh mới được." Dứt lời, cô lẳng lặng liếc nhìn Nguyễn Kỳ.
Nguyễn Kỳ cũng không biết có phải đang giả ngây giả ngô hay không, cúi đầu nghịch móng tay, không nói gì.
Chuông di động vang lên, là của Lục Đông Thâm. Anh đứng dậy, ra ngoài bắt máy.
Trong phòng chỉ còn lại Tưởng Ly và Nguyễn Kỳ. Theo lý mà nói, hai cô gái này bây giờ đây nhất định thích nói những lời thầm thì. Nhưng Nguyễn Kỳ không hùa theo Tưởng Ly, hoàn toàn không định tâm sự thầm kín.
Tưởng Ly là ai chứ? Tâm tư của Nguyễn Kỳ không thoát khỏi mắt cô.
Cô đứng lên, đan hai tay vào nhau vươn cao, bàn tay hướng ra ngoài làm động tác vặn người, rồi từ tốn đi tới trước cửa sổ, cúi xuống, chống tay lên bậu cửa, chép miệng nhìn ra ngoài: "Bổ củi thật kìa? Dù sao cũng là người đang bị thương mà..."
Nguyễn Kỳ đánh mắt nhìn nhanh ra ngoài, lát sau nói: "Tôi về phòng uống chút nước."
Sau khi cô ấy đi khỏi, Tưởng Ly vui thầm, phòng cô không có nước chắc? Còn phải tự về phòng uống nước.
Sau khi Lục Đông Thâm nghe xong điện thoại trở về, thì vào thẳng phòng Tưởng Ly.
Lúc anh bước vào, cô đang hứng khởi dựa vào cửa sổ "vụng trộm" quan sát cảnh đẹp ngoài vườn, nói với Lục Đông Thâm: "Nhìn thấy chưa, tình chàng ý thiếp, một người bổ củi, một người đưa nước. Nguyễn Kỳ này cũng thật là, có gì mà phải giấu giếm chứ? Lượn lờ trong sân thế kia, nghĩ em mù chắc?"
Người đàn ông không lên tiếng.
Tưởng Ly quay đầu nhìn Lục Đông Thâm mới phát hiện sắc mặt anh trông không ổn lắm. Cô vội tiến lên: "Vết thương đau à?"
Lục Đông Thâm lắc đầu.
Tưởng Ly giật mình: "Vậy thì... xảy ra chuyện gì rồi sao?" Cô nhớ tới cuộc điện thoại ban nãy của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Đông Thâm không giấu cô, cất giọng trầm trầm: "Charles Ellison ra đi rồi."
Ra đi rồi?
Tưởng Ly nghe thấy một tiếng nổ lớn trong đầu. Sau khi dừng hình mấy giây, cô ngồi bệt xuống ghế, hỏi anh: "Sao lại đột ngột vậy?"
"Tình hình của Charles Ellison vẫn luôn không ổn, ông ấy vẫn luôn nằm trên ranh giới sống chết." Trông Lục Đông Thâm có phần mỏi mệt, anh giơ tay xoa mặt, tiếp tục nói: "Hai giờ sáng phát hiện tắt thở, hô hấp suy yếu dẫn đến ngừng thở."
Tưởng LY cảm thấy lồng ngực như bị cả đống bông chèn chặt, không sao thở nổi. Cô ngẫm nghĩ, đứng lên, rút bao thuốc lá anh để trong túi áo khoác sau ghế ra, đưa cho anh điếu thuốc: "Là cái chết bình thường sao?"
Lục Đông Thâm đón lấy, rít một hơi rồi phả khói: "Từ kết quả giám định thì không nhìn ra bất thường, nhưng giống như em nói, quá đột ngột."
Tưởng Ly ngồi xuống ghế: "Anh có nghi ngờ đúng không?"
Lục Đông Thâm gật đầu: "Tuy nhiên chỉ là nghi ngờ, hơn nữa cũng chỉ xuất phát từ cảm giác. Dương Viễn đã gửi kết quả giám định vào điện thoại, tất cả trông quá bình thường."
Tưởng Ly hiểu.
Trên đời thường xuyên có những chuyện như vậy, càng bình thường càng bất thường.
"Tình hình Lục Môn bây giờ thế nào?" Tưởng Ly hơi lo lắng.
Lục Đông Thâm vừa rít xong một hơi thuốc, chần chừ chưa rít hơi thứ hai, chắc là anh đang mải suy nghĩ, đầu lọc dần dần tụ lại tàn thuốc. "Bố anh đã quay về Lục Môn, chú hai cũng đề nghị xây dựng lại dự án công nghệ sinh học. Nhưng rõ ràng, không còn Charles Ellison ngăn cản, dự án này tám, chín phần sẽ được thông qua. Chỉ xem bố anh có thể cản được Hội đồng quản trị không."
"Chẳng phải còn có em trai anh sao?" Tưởng Ly nhớ tới tình hình sức khỏe của Lục Chấn Dương, e là ở trong Lục Môn lại càng giày vò.
Lục Đông Thâm hiểu cô đang chỉ Lục Bắc Thâm. Anh hơi trầm mặc một chút, đồng thời gạt tàn thuốc và nói: "Nói thật, anh không tin tưởng nó."
Tưởng Ly sững người.
Lục Đông Thâm tay kẹp điếu thuốc, cất giọng trầm trầm: "Nó là một kẻ điên, có lúc, chỉ có kẻ điên mới đối phó được với kẻ điên."
Chỉ có kẻ điên mới đối phó được với kẻ điên... Đúng là đạo lý này.
Tưởng Ly không ở trong Lục Môn, nhưng dù cách xa vạn dặm cô cũng cảm nhận được sự áp lực và ngột ngạt. Rất lâu sau, cô lẩm bẩm: "Vậy... anh phải đi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro