Chúng ta có thể quan tâm tới tình hình trước mắt được không?
Ân Tầm
2024-07-23 14:54:01
"Vệ Bạc Tôn."
Lục Khởi Bạch cứ thế gọi ra tên của đối phương ngay trước mặt Cảnh Ninh, điều này quả thực khiến Cảnh Ninh thầm sửng sốt.
"Đừng tưởng tôi không biết ý đồ của cậu. Thứ bản thân cậu không giành được nên cậu muốn mượn tay Hạ Trú để giành về, tính toán cũng hoàn hảo đấy." Anh cất giọng trầm lạnh: "Nhưng tốt nhất cất ngay cái suy nghĩ ấy của cậu đi. Cậu bò được lên vị trí ngày hôm nay đừng quên là dựa vào ai. Lần này xong việc, cậu muốn gì mà không có?"
"Ý của tôi là..."
"Tôi không cần biết cậu có ý gì, cũng không cần quan tâm cậu có quan hệ gì với thôn đó. Tóm lại, ai dám làm đá ngáng đường tôi lúc này, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó." Lục Khởi Bạch lạnh giọng.
Vệ Bạc Tôn ở đầu kia im lặng một lúc, rồi nói: "Tôi hiểu rồi."
"Nhớ kỹ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác." Lục Khởi Bạch đưa ra mệnh lệnh.
Cảnh Ninh ở bên nghe lập tức hiểu ngay. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, chứng tỏ chí ít trước mắt Lục Khởi Bạch vẫn chưa chắc chắn Lục Đông Thâm đã chết hay chưa?
Cảm giác tuyệt vọng bắt đầu có chút hòa hoãn.
Cô thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng Lục Đông Thâm không sao.
Chỉ cần anh ấy không sao...
Nghĩ đến đây, lòng Cảnh Ninh nghẹn lại.
Cô tự chế giễu bản thân: Cảnh Ninh à Cảnh Ninh, mày có phải cùng Lục Khởi Bạch xuống địa ngục cũng đáng đời, đến tận giờ phút này mà mày vẫn còn nghĩ cho anh ta.
Cô hy vọng Lục Đông Thâm bình an chỉ vì không muốn Lục Khởi Bạch sai đến không còn đường lùi.
Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Lục Khởi Bạch cất di động đi, nâng cằm Cảnh Ninh lên, cười mà như không cười: "Em đang mừng thầm? Cảnh Ninh, em đừng kỳ vọng gì nữa, cho dù em gọi được vào máy của Lục Đông Thâm, em định nói gì với anh ta? Nói với anh ta tôi và Vệ Bạc Tôn là một phe? Hay nói với anh ta tôi định giết anh ta?"
Cảnh Ninh nhất thời á khẩu.
Lục Khởi Bạch sát lại gần cô, hạ thấp mặt xuống: "Em tưởng Lục Đông Thâm không nghĩ đến những chuyện này à? Có thể sống sót hay không là số phận của anh ta, có thể khiến anh ta chết hay không là số phận của tôi. Tôi và anh ta một khi bước lên con đường này đã định sẵn phải đấu với trời, với đất, với mạng sống."
***
Khi Tưởng Ly mở mắt ra chỉ cảm thấy xung quanh có những bóng sáng.
Trong mơ hồ hình như có một vài người đang đứng.
Tứ chi của cô như mất đi hoàn toàn tri giác, nhất thời không thể nhúc nhích được.
Sắc trời đã tối đi không ít, nếu rơi từ trên vách thẳng xuống dưới, cũng không đến mức tối trời.
Có lẽ là mây đen đã che chặt ánh nắng, từng tia sáng u trầm, khi hơi nheo mắt lại có thể chạm được đến ánh lửa.
Và những cái bóng được kéo dài ra bởi ánh lửa ấy.
Từng đám từng đám, như ma.
Khiến cô nhớ lại đoàn đưa tang của Tần Xuyên.
Cô thử nhúc nhích cơ thể, nhưng bên tai chợt vang lên một thanh âm như được đè thấp xuống: "Nằm im."
Một giọng nói như làm nổ tung tất cả ký ức của Tưởng Ly.
Cô lúc này đây đang nằm trong lòng Lục Đông Thâm.
Anh ở dưới, cô ở trên.
Tưởng Ly nhớ rất rõ, khoảnh khắc cô rơi xuống vực, Lục Đông Thâm cũng buông chuôi dao ra, cùng cô rơi xuống. Anh nỗ lực túm chặt lấy cô, rồi đổi hướng, vòng ôm để lại cho cô, sống lưng hướng về đáy vực, nếu chạm xuống đáy, anh sẽ không còn khả năng sống sót.
Bây giờ anh vẫn đang duy trì tư thế ôm ghì lấy cô, dùng lồng ngực rắn chắc làm một bến đỗ an toàn cho cô.
Nhưng, chuyện này không đúng.
Một cơ thể khỏe mạnh cách mấy cũng không thể sống sót sau cú ngã ấy được.
Tưởng Ly nhớ quá trình rơi xuống không quá ngắn. Sau khi hoảng sợ qua đi cô bắt đầu tuyệt vọng, đầu bắt đầu choáng váng, có mấy lần cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Cô chết rồi hay chưa chết đây?
Dù thế nào, Tưởng Ly đều nghe theo lời cảnh cáo của Lục Đông Thâm. Nếu chết rồi, vậy thì đây chính là âm tào địa phủ chăng? Nghĩ lại cũng tốt, lát nữa sẽ đi dạo một vòng thế giới hoàng tuyền rồi thác mộng cho Trần Du hoặc Tố Diệp, nói với họ địa phủ thực sự tồn tại, bảo họ đến ngày giỗ hoặc ngày lễ tết phải đốt nhiều tiền cho cô một chút.
À đúng rồi, chắc là Nhiêu Tôn vẫn đang ở lại trong động, có cần thác mộng cho anh ấy không nhỉ.
Cô nghĩ thôi đi.
Vách động đó lên không lên được, xuống không xuống được, Nhiêu Tôn rời đi kiểu gì còn phải xem xét, chưa biết chừng sắp tụ tập với họ dưới hoàng tuyền rồi.
Tưởng Ly bỗng nhiên cảm thấy tâm lý của mình hơi đen tối.
Chuyến hành trình bỏ mạng này trước khi đi Nhiêu Tôn ắt đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cô nên áy náy mới phải.
Nhưng chuyện đã đến nước này áy náy cũng vô ích. Cũng may cô còn đi chung với Lục Đông Thâm, dù là trên nhân gian hay dưới hoàng tuyền, anh vẫn không buông tay cô.
Ngốc.
Khi cô nhìn thấy anh bất chấp tất cả túm chặt lấy cô, khi hai người cùng rơi xuống vực cô đã mắng anh như vậy, thậm chí xô đẩy, đánh đập anh, còn ảo vọng anh nắm được thứ gì đó để giữ mạng cho anh mới được.
Lục Đông Thâm không nói gì, chỉ ôm riết lấy cô.
Cơn gió bên tai đã hóa thành nhịp tim anh, rắn rỏi mạnh mẽ.
Một sinh mạng còn trẻ trung như thế, đã sắp lìa đời.
Sau đó anh còn tươi cười nói với cô: Không, mạng của anh rất đáng tiền...
Lục Đông Thâm, đồ lừa đảo.
Bây giờ, Tưởng Ly chỉ muốn ôm chặt gã lừa đảo này, nói với anh: Nếu còn có kiếp sau, anh có thể đừng ngốc như vậy, đừng khinh thường mạng sống như vậy không, xuống địa ngục nhất định phải chịu tội đấy.
Lục Đông Thâm nằm dưới khẽ cười. Anh nằm im chỉ nói: "Bé con, anh biết là em rất yêu anh nhưng bây giờ không phải là lúc để chúng ta bày tỏ tình cảm, chúng ta liệu có thể quan tâm tới tình hình trước mắt đã được không?"
Trước mắt?
Tưởng Ly hơi mở mắt ra.
Qua ánh lửa xa gần bất định, cô loáng thoáng nhìn rõ được tình hình.
Cô và Lục Đông Thâm đang ở trong một chiếc túi lưới khổng lồ, mắt không thể nhìn thấy được mép lưới, gần như được trải bằng ra. Chất liệu của nó không thể suy đoán, hình như là kim loại gì đó, nhưng không phải sắt. Có thể khẳng định rằng, khả năng kéo dài và dát mỏng của kim loại này chắc chắn rất tốt.
Trên khóa của lưới kim loại có buộc những chiếc chuông to nhỏ khác nhau, chỉ cần trong lưới có động tĩnh gì sẽ khiến chuông kêu lên. Chẳng trách Lục Đông Thâm bảo cô nằm im. Vào lúc này, "dĩ bất biến ứng vạn biến" là tốt nhất.
Tưởng Ly nhìn xuống, hướng về phía chiếc khóa lưới ngay bên cạnh gáy anh.
Có lẽ đây là một chiếc lưới đã nhiều năm tuổi, cách làm không giống thời hiện đại, có vết rỉ sắt loang lổ. Nhờ ánh lửa, còn loáng thoáng nhìn thấy dấu vết bị rìu chém.
Đầu óc cô xoay chuyển bình thường trở lại, trong lòng đã sớm hiểu ra vấn đề.
Chiếc lưới này có lẽ là vật bảo vệ mạng sống cho đời đời kiếp kiếp những người đưa tang.
Tuy rằng họ có khả năng leo trèo cực giỏi, nhưng dẫu sao cũng là vận chuyển quan tài nặng lên xuống, dây thời cũ chưa chắc đã chắc chắn như dây thời mới, một khi dây đứt hoặc thao tác sai khiến ai đó rơi xuống thì tấm lưới kim loại khổng lồ này sẽ có tác dụng.
Nếu cô suy đoán không nhầm, nó nằm thẳng hàng với vách động hướng xuống.
Ngoài việc bảo vệ an toàn cho người dân trong thôn, chắc là nó vẫn còn dùng vào việc khác. Một khi có người ngoài đột nhập vào thôn, dù là rắp tâm hay cố ý. Một khi rơi xuống vực không chết được nhưng cũng trở thành rùa trong hũ.
Tưởng Ly cảm thấy bây giờ cô và Lục Đông Thâm giống như bị vây hãm, đợi những loài động vật ăn thịt từ từ tiến đến.
Xung quanh có ánh lửa tức là có dân làng.
Tưởng Ly thầm thở dài. Mấy người dân làng này cũng thông minh, chắc là đã sớm biết có người đột nhập thôn nên cứ bình tĩnh ngồi đợi họ "đại giá quang lâm".
Cô giữ im cơ thể, miệng dán sát vào tai Lục Đông Thâm, thì thầm: "Liệu có phải họ cắt đứt dây không?"
Lục Khởi Bạch cứ thế gọi ra tên của đối phương ngay trước mặt Cảnh Ninh, điều này quả thực khiến Cảnh Ninh thầm sửng sốt.
"Đừng tưởng tôi không biết ý đồ của cậu. Thứ bản thân cậu không giành được nên cậu muốn mượn tay Hạ Trú để giành về, tính toán cũng hoàn hảo đấy." Anh cất giọng trầm lạnh: "Nhưng tốt nhất cất ngay cái suy nghĩ ấy của cậu đi. Cậu bò được lên vị trí ngày hôm nay đừng quên là dựa vào ai. Lần này xong việc, cậu muốn gì mà không có?"
"Ý của tôi là..."
"Tôi không cần biết cậu có ý gì, cũng không cần quan tâm cậu có quan hệ gì với thôn đó. Tóm lại, ai dám làm đá ngáng đường tôi lúc này, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó." Lục Khởi Bạch lạnh giọng.
Vệ Bạc Tôn ở đầu kia im lặng một lúc, rồi nói: "Tôi hiểu rồi."
"Nhớ kỹ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác." Lục Khởi Bạch đưa ra mệnh lệnh.
Cảnh Ninh ở bên nghe lập tức hiểu ngay. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, chứng tỏ chí ít trước mắt Lục Khởi Bạch vẫn chưa chắc chắn Lục Đông Thâm đã chết hay chưa?
Cảm giác tuyệt vọng bắt đầu có chút hòa hoãn.
Cô thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng Lục Đông Thâm không sao.
Chỉ cần anh ấy không sao...
Nghĩ đến đây, lòng Cảnh Ninh nghẹn lại.
Cô tự chế giễu bản thân: Cảnh Ninh à Cảnh Ninh, mày có phải cùng Lục Khởi Bạch xuống địa ngục cũng đáng đời, đến tận giờ phút này mà mày vẫn còn nghĩ cho anh ta.
Cô hy vọng Lục Đông Thâm bình an chỉ vì không muốn Lục Khởi Bạch sai đến không còn đường lùi.
Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Lục Khởi Bạch cất di động đi, nâng cằm Cảnh Ninh lên, cười mà như không cười: "Em đang mừng thầm? Cảnh Ninh, em đừng kỳ vọng gì nữa, cho dù em gọi được vào máy của Lục Đông Thâm, em định nói gì với anh ta? Nói với anh ta tôi và Vệ Bạc Tôn là một phe? Hay nói với anh ta tôi định giết anh ta?"
Cảnh Ninh nhất thời á khẩu.
Lục Khởi Bạch sát lại gần cô, hạ thấp mặt xuống: "Em tưởng Lục Đông Thâm không nghĩ đến những chuyện này à? Có thể sống sót hay không là số phận của anh ta, có thể khiến anh ta chết hay không là số phận của tôi. Tôi và anh ta một khi bước lên con đường này đã định sẵn phải đấu với trời, với đất, với mạng sống."
***
Khi Tưởng Ly mở mắt ra chỉ cảm thấy xung quanh có những bóng sáng.
Trong mơ hồ hình như có một vài người đang đứng.
Tứ chi của cô như mất đi hoàn toàn tri giác, nhất thời không thể nhúc nhích được.
Sắc trời đã tối đi không ít, nếu rơi từ trên vách thẳng xuống dưới, cũng không đến mức tối trời.
Có lẽ là mây đen đã che chặt ánh nắng, từng tia sáng u trầm, khi hơi nheo mắt lại có thể chạm được đến ánh lửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Và những cái bóng được kéo dài ra bởi ánh lửa ấy.
Từng đám từng đám, như ma.
Khiến cô nhớ lại đoàn đưa tang của Tần Xuyên.
Cô thử nhúc nhích cơ thể, nhưng bên tai chợt vang lên một thanh âm như được đè thấp xuống: "Nằm im."
Một giọng nói như làm nổ tung tất cả ký ức của Tưởng Ly.
Cô lúc này đây đang nằm trong lòng Lục Đông Thâm.
Anh ở dưới, cô ở trên.
Tưởng Ly nhớ rất rõ, khoảnh khắc cô rơi xuống vực, Lục Đông Thâm cũng buông chuôi dao ra, cùng cô rơi xuống. Anh nỗ lực túm chặt lấy cô, rồi đổi hướng, vòng ôm để lại cho cô, sống lưng hướng về đáy vực, nếu chạm xuống đáy, anh sẽ không còn khả năng sống sót.
Bây giờ anh vẫn đang duy trì tư thế ôm ghì lấy cô, dùng lồng ngực rắn chắc làm một bến đỗ an toàn cho cô.
Nhưng, chuyện này không đúng.
Một cơ thể khỏe mạnh cách mấy cũng không thể sống sót sau cú ngã ấy được.
Tưởng Ly nhớ quá trình rơi xuống không quá ngắn. Sau khi hoảng sợ qua đi cô bắt đầu tuyệt vọng, đầu bắt đầu choáng váng, có mấy lần cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Cô chết rồi hay chưa chết đây?
Dù thế nào, Tưởng Ly đều nghe theo lời cảnh cáo của Lục Đông Thâm. Nếu chết rồi, vậy thì đây chính là âm tào địa phủ chăng? Nghĩ lại cũng tốt, lát nữa sẽ đi dạo một vòng thế giới hoàng tuyền rồi thác mộng cho Trần Du hoặc Tố Diệp, nói với họ địa phủ thực sự tồn tại, bảo họ đến ngày giỗ hoặc ngày lễ tết phải đốt nhiều tiền cho cô một chút.
À đúng rồi, chắc là Nhiêu Tôn vẫn đang ở lại trong động, có cần thác mộng cho anh ấy không nhỉ.
Cô nghĩ thôi đi.
Vách động đó lên không lên được, xuống không xuống được, Nhiêu Tôn rời đi kiểu gì còn phải xem xét, chưa biết chừng sắp tụ tập với họ dưới hoàng tuyền rồi.
Tưởng Ly bỗng nhiên cảm thấy tâm lý của mình hơi đen tối.
Chuyến hành trình bỏ mạng này trước khi đi Nhiêu Tôn ắt đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cô nên áy náy mới phải.
Nhưng chuyện đã đến nước này áy náy cũng vô ích. Cũng may cô còn đi chung với Lục Đông Thâm, dù là trên nhân gian hay dưới hoàng tuyền, anh vẫn không buông tay cô.
Ngốc.
Khi cô nhìn thấy anh bất chấp tất cả túm chặt lấy cô, khi hai người cùng rơi xuống vực cô đã mắng anh như vậy, thậm chí xô đẩy, đánh đập anh, còn ảo vọng anh nắm được thứ gì đó để giữ mạng cho anh mới được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Đông Thâm không nói gì, chỉ ôm riết lấy cô.
Cơn gió bên tai đã hóa thành nhịp tim anh, rắn rỏi mạnh mẽ.
Một sinh mạng còn trẻ trung như thế, đã sắp lìa đời.
Sau đó anh còn tươi cười nói với cô: Không, mạng của anh rất đáng tiền...
Lục Đông Thâm, đồ lừa đảo.
Bây giờ, Tưởng Ly chỉ muốn ôm chặt gã lừa đảo này, nói với anh: Nếu còn có kiếp sau, anh có thể đừng ngốc như vậy, đừng khinh thường mạng sống như vậy không, xuống địa ngục nhất định phải chịu tội đấy.
Lục Đông Thâm nằm dưới khẽ cười. Anh nằm im chỉ nói: "Bé con, anh biết là em rất yêu anh nhưng bây giờ không phải là lúc để chúng ta bày tỏ tình cảm, chúng ta liệu có thể quan tâm tới tình hình trước mắt đã được không?"
Trước mắt?
Tưởng Ly hơi mở mắt ra.
Qua ánh lửa xa gần bất định, cô loáng thoáng nhìn rõ được tình hình.
Cô và Lục Đông Thâm đang ở trong một chiếc túi lưới khổng lồ, mắt không thể nhìn thấy được mép lưới, gần như được trải bằng ra. Chất liệu của nó không thể suy đoán, hình như là kim loại gì đó, nhưng không phải sắt. Có thể khẳng định rằng, khả năng kéo dài và dát mỏng của kim loại này chắc chắn rất tốt.
Trên khóa của lưới kim loại có buộc những chiếc chuông to nhỏ khác nhau, chỉ cần trong lưới có động tĩnh gì sẽ khiến chuông kêu lên. Chẳng trách Lục Đông Thâm bảo cô nằm im. Vào lúc này, "dĩ bất biến ứng vạn biến" là tốt nhất.
Tưởng Ly nhìn xuống, hướng về phía chiếc khóa lưới ngay bên cạnh gáy anh.
Có lẽ đây là một chiếc lưới đã nhiều năm tuổi, cách làm không giống thời hiện đại, có vết rỉ sắt loang lổ. Nhờ ánh lửa, còn loáng thoáng nhìn thấy dấu vết bị rìu chém.
Đầu óc cô xoay chuyển bình thường trở lại, trong lòng đã sớm hiểu ra vấn đề.
Chiếc lưới này có lẽ là vật bảo vệ mạng sống cho đời đời kiếp kiếp những người đưa tang.
Tuy rằng họ có khả năng leo trèo cực giỏi, nhưng dẫu sao cũng là vận chuyển quan tài nặng lên xuống, dây thời cũ chưa chắc đã chắc chắn như dây thời mới, một khi dây đứt hoặc thao tác sai khiến ai đó rơi xuống thì tấm lưới kim loại khổng lồ này sẽ có tác dụng.
Nếu cô suy đoán không nhầm, nó nằm thẳng hàng với vách động hướng xuống.
Ngoài việc bảo vệ an toàn cho người dân trong thôn, chắc là nó vẫn còn dùng vào việc khác. Một khi có người ngoài đột nhập vào thôn, dù là rắp tâm hay cố ý. Một khi rơi xuống vực không chết được nhưng cũng trở thành rùa trong hũ.
Tưởng Ly cảm thấy bây giờ cô và Lục Đông Thâm giống như bị vây hãm, đợi những loài động vật ăn thịt từ từ tiến đến.
Xung quanh có ánh lửa tức là có dân làng.
Tưởng Ly thầm thở dài. Mấy người dân làng này cũng thông minh, chắc là đã sớm biết có người đột nhập thôn nên cứ bình tĩnh ngồi đợi họ "đại giá quang lâm".
Cô giữ im cơ thể, miệng dán sát vào tai Lục Đông Thâm, thì thầm: "Liệu có phải họ cắt đứt dây không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro