Cứ tiếp tục giằng co như vậy đi
Ân Tầm
2024-07-23 14:54:01
Ngay cả một người thẳng ruột ngựa như Ấn Túc Bạch cũng có thể nhận ra điều đáng ngờ bên trong, nói chi tới Tưởng Ly.
Dự án năng lượng tại mảnh đất Thương Lăng này rầm rộ ầm ĩ như vậy, đó là rõ ràng muốn thay máu lượng lớn nhân viên. Loại tình hình này không hiếm gặp, phàm là các vị quan mới lên chức đều muốn một mồi lửa thiêu rụi hết nhân viên cũ.
Tưởng Ly đứng giữa đám đông, nhìn thẳng vào cửa sổ văn phòng nhà máy.
Trong ô cửa đó có người, cũng đang nhìn ra ngoài này.
Cô im lặng không nói, nhưng trong lòng thì ngang dọc bao mối suy nghĩ. Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, Dương Viễn có biết hay không? Hay thậm chí Lục Đông Thâm có biết hay không? Nếu không biết, lúc này Lục Đông Thâm đang xảy ra chuyện gì? Sau khi trở về Mỹ, Dương Viễn hoàn toàn mất hết tin tức lại vì xảy ra chuyện gì?
Mười phút sau, Tưởng Ly được mời vào văn phòng.
Xảy ra chuyện chung quy vẫn phải tìm một người có trách nhiệm tới bàn bạc, Tưởng Ly đã trở thành người phụ trách này. Nguyên do là vì ở Thương Lăng không ai không biết tên Tưởng Ly, thêm nữa những người bao vây nhà máy còn là người của cô.
Mới đầu, những người bên dưới nghe nói Tưởng Ly muốn vào trong đàm phán thì bỏ dở mọi việc, đứng gào vào trong nhà máy: Có chuyện gì thì nhắm vào đàn ông chúng tôi đây này, làm khó một cô gái thì có bản lĩnh gì chứ.
Nhưng sau đó bị Tưởng Ly ngăn lại, tỏ ý bảo họ cứ bình tĩnh đừng nóng vội. Ấn Túc Bạch và đám Răng trắng không yên tâm để cô vào đó một mình. Răng trắng sống chết đòi đi theo, Ấn Túc Bạch sợ bên trong một khi xảy ra biến động gì, một mình Răng trắng không đối phó được, nên cử người giỏi đánh nhau nhất là Mark vào cùng.
Trước khi gần vào, Tưởng Ly bị một nhân viên nghiên cứu giữ lại. Anh ta là chuyên gia có thâm niên làm việc rất lâu trong phòng thí nghiệm, lần này bị thương nặng nhất. Anh ta nói nhỏ với Tưởng Ly: Tôi cảm thấy mấy người mới đến đây không phải là người của Dương tổng. Cô Tưởng, nơi này e là sắp có biến rồi.
Tưởng Ly không nói gì nhiều, chỉ sắp xếp người khẩn trương đưa người bị thương vào bệnh viện.
Có biến sao?
Cô từng trải qua giây phút Thương Lăng có biến. Bây giờ, nhìn thì chỉ là một nhà máy có biến, nhưng thế lực phía sau khiến người ta không thể xem thường.
Người được điều tới Thương Lăng họ Nhậm, những người có mặt ở đây kiên quyết gọi ông ta là Nhậm tổng. Khi đưa danh thiếp, chức vụ trên đó viết là tổng giám đốc quản lý dự án năng lượng khu vực Thương Lăng, không phụ thuộc vào tập đoàn Skyline.
Tưởng Ly giật mình trong lòng, thế này là đối chọi với vị trí của Dương Viễn rồi.
Họ Nhậm đó có vẻ đã đứng tuổi, sắc mặt rất ôn hòa vô hại, vóc dáng vẫn giữ được khá tốt, không phát tướng, bụng phệ như đa phần đàn ông trung niên. Trên danh thiếp thể hiện rõ ông ta còn đảm nhiệm chức vụ ở một công ty khác. Tưởng Ly không cần suy nghĩ cũng hiểu rõ trong lòng. Ông ta là người của Lục Môn, những công ty trên danh thiếp đều trực thuộc Lục Môn, có quan hệ bình đẳng với tập đoàn Skyline.
Lục Môn xem ra đã sóng gió bão bùng rồi, nếu không sao lại có người xen vào ván cờ dưới tay Lục Đông Thâm.
Nhậm tổng khá khách sáo với Tưởng Ly, đầu tiên là mời trà, sau đó đợi trà thơm lừng bốn phía thì bắt đầu nói vào chuyện chính. Đương nhiên, trước tiên không quên hòa nhã cung kính một lượt, đại ý chính là muốn nói đã sớm nghe tên tuổi Tưởng Ly, người người ở Thương Lăng đều kính trọng cô, không ngờ còn trẻ như vậy, đúng là hậu sinh khả úy.
Suốt cả quá trình, ông ta không hề nhắc tới Lục Đông Thâm nửa câu.
Ban đầu Tưởng Ly chỉ mỉm cười ngồi nghe, từ từ thưởng trà, kỳ thực đáy lòng đang cười khẩy. Lúc trước chuyện giữa cô và Lục Đông Thâm ầm ĩ có ai mà không biết. Họ Nhậm này không biết quan hệ trước kia của hai người họ ư? Làm gì có chuyện.
Xem ra vị Nhậm tổng trước mặt đây cũng là người khéo léo, suy nghĩ khá nhiều.Sau đó thì đi vào chuyện chính.
Nhắc tới lần thương tích nặng nề này, Nhậm tổng liên tục tỏ ý tất cả chỉ là hiểu lầm.
"Dự án này tổng bộ cũng rất xem trọng, sao có thể dễ dàng phủ nhận mọi thành quả lúc trước chứ?" Nhậm tổng thở dài nói: "Còn về mâu thuẫn cũng là do gấp rút quá mà thành. Bây giờ là thời gian gấp nhiệm vụ nặng nề, việc thay nhân viên mới cũng khó tránh khỏi. Thêm nữa, ý của công ty chúng tôi cũng không phải là muốn đuổi việc những người đó. Chỉ là... chỉ là biến động về đơn vị mà thôi. Không ngờ lại xảy ra hiểu lầm này, anh đẩy tôi quát thế là động tay động chân với nhau."
Tưởng Ly nhấp trà, mỉm cười: "Phải đấy, chuyện hiểu lầm này cũng thật sự lớn. Tôi thấy mấy nhân viên nghiên cứu bên dưới kia đều bị đánh đến tím bầm mặt mày. Nếu không có người của tôi bảo vệ, có khi còn gãy tay gãy chân không chừng. Nhậm tổng à, đó đều là những người văn hóa, bình thường sức trói gà còn không chặt, người của anh ra tay có phải hơi nặng quá không?"
"Trời ơi cô Tưởng, đều là hiểu lầm, mấy vệ sỹ của tôi đều là đám thô lỗ cộc cằn, sao biết phân biệt nặng nhẹ chứ?" Nhậm tổng vội nói: "Cô yên tâm, phí thuốc men của họ công ty chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm. Những người làm thương tích người khác, tôi tuyệt đối sẽ không để yên."
Nhậm tổng này nhìn thế nào cũng là một người dễ nói chuyện, giọng nhẹ nhàng tính khí ôn hòa. Ông bà ta đều nói: Không ai ra tay đánh kẻ đang cười. Kiểu của Nhậm tổng chính là điển hình cho kiểu không thể tức nổi. Nhưng Tưởng Ly không dễ chơi. Cô đã gặp chán loại người này, nói dễ nghe thì là mặt người dạ thú, nói khó nghe là kẻ lõi đời, miệng trơn như bôi mỡ, rất khó nắm chặt trong tay.
Tưởng Ly đặt bát trà xuống, lẳng lặng nói: "Nghe ý của Nhậm tổng, việc đuổi người cũng chỉ là hiểu lầm?"
"Hiểu lầm hiểu lầm, đương nhiên là hiểu lầm." Nhậm tổng lập tức nói: "Tuyệt đối không có ý đuổi người, nhất là những công nhân cấp dưới. Họ toàn là chủ lực của nhà máy, sao có thể đuổi họ được? Chắc chắn là người chấp hành bên dưới biểu đạt sai ý tứ rồi."
Tưởng Ly "ồ" lên một tiếng, bất thình lình ngẩng đầu nhìn Răng trắng và Mark: "Trà này uống cũng ngon lắm, mọi người nếm thử đi."
Răng trắng và Mark nhất thời chưa hiểu ý cô, ngược lại Nhậm tổng rất tinh ý, lập tức sai vệ sỹ đứng cạnh lấy hai chiếc ghế cho hai người họ, rồi dặn họ thêm cốc thêm trà. Răng trắng thì khá bình tĩnh, Mark có vẻ không quen, dù sao cũng đã nhận lệnh của Ấn Túc Bạch tới bảo vệ Tưởng Ly, sao có thể ngồi xuống uống trà chứ? Anh ta đang định từ chối thì bị Răng trắng kéo xuống: "Tưởng cô nương thưởng trà thì chắc chắn ngon, nếm thử đi."
Tưởng Ly lẳng lặng nhìn Nhậm tổng một cái. Thấy ông ta cười tủm tỉm, cô thầm nghĩ, quả nhiên là người làm việc lớn, rất biết co biết dãn, chịu cúi đầu rót trà cho tùy tùng của cô, ắt có việc nhờ vả.
Việc này cũng không khó đoán.
Quan mới lên chức vốn dĩ muốn làm một mồi lửa lớn, ổn định thế lực của mình, không ngờ lửa quá to không thể kiểm soát, làm ông ta trở tay không kịp. Có lẽ ông ta đã liệu tới nước các nhân viên nghiên cứu bất lực không thể phản kháng, nhưng tuyệt đối đã đánh giá thấp tinh thần của công nhân, nhất là người của cô. Kết quả, toàn thể công nhân đình công, bao vây nhà máy, có vẻ như định chết chung với nhau. Ông ta cố tình cử vệ sỹ ra giải quyết cũng vô ích. Người của cô ai nấy đều giỏi võ, thật sự đánh nhau, nhân vật mới như ông ta chắc chắn thiệt thòi.
Người của cô đã triệt để phá tan kế hoạch của Nhậm tổng, cho dù ông ta muốn điều người của mình qua, nếu không qua được cửa ải các anh em Thương Lăng thì cũng không được, sau này có làm việc được không rất khó nói.
Thế nên, ông ta ắt phải nhờ cậy cô, cũng vì vậy, chỉ đích danh muốn gặp cô hơn nữa thái độ rất hòa nhã. E là chuyện này nếu xử lý bê bết cũng khó có lời với cấp trên.
Nhưng, bên cạnh ông ta lại có vệ sỹ, đủ để thấy người này suy nghĩ kín kẽ, hành sự cũng thận trọng.
Quả nhiên, Nhậm tổng thấy Tưởng Ly không lên tiếng bèn chủ động mở lời: "Tôi biết lời nói của cô Tưởng rất có sức mạnh khắp Thương Lăng này. Trong nhà máy còn có một vài người là người của cô. Cô xem, liệu cô có thể ra mặt hòa hoãn cảm xúc của họ không? Dẫu sao chúng ta chỉ là hiểu lầm, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, nhà máy vẫn phải làm việc, không thể cứ giằng co như vậy được, đúng không?"
Nếu là một cô gái bình thường, ai nghe xong ngữ khí nhẹ nhàng này mà không thỏa hiệp? Dẫu sao mọi người cũng không ai muốn gây chuyện, chắc chắn chỉ hướng về hòa bình. Nhưng Tưởng Ly không phải một cô gái bình thường, nếu biết bên trong có không ít ẩn số, dĩ nhiên cô sẽ không khờ khạo để mặc cho người ta kiểm soát.
Cô uống cạn trà trong tách, cười ngoài mặt không cười trong lòng: "Cứ giằng co như vậy đi, cũng tốt mà."
~Hết chương 395~
Dự án năng lượng tại mảnh đất Thương Lăng này rầm rộ ầm ĩ như vậy, đó là rõ ràng muốn thay máu lượng lớn nhân viên. Loại tình hình này không hiếm gặp, phàm là các vị quan mới lên chức đều muốn một mồi lửa thiêu rụi hết nhân viên cũ.
Tưởng Ly đứng giữa đám đông, nhìn thẳng vào cửa sổ văn phòng nhà máy.
Trong ô cửa đó có người, cũng đang nhìn ra ngoài này.
Cô im lặng không nói, nhưng trong lòng thì ngang dọc bao mối suy nghĩ. Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, Dương Viễn có biết hay không? Hay thậm chí Lục Đông Thâm có biết hay không? Nếu không biết, lúc này Lục Đông Thâm đang xảy ra chuyện gì? Sau khi trở về Mỹ, Dương Viễn hoàn toàn mất hết tin tức lại vì xảy ra chuyện gì?
Mười phút sau, Tưởng Ly được mời vào văn phòng.
Xảy ra chuyện chung quy vẫn phải tìm một người có trách nhiệm tới bàn bạc, Tưởng Ly đã trở thành người phụ trách này. Nguyên do là vì ở Thương Lăng không ai không biết tên Tưởng Ly, thêm nữa những người bao vây nhà máy còn là người của cô.
Mới đầu, những người bên dưới nghe nói Tưởng Ly muốn vào trong đàm phán thì bỏ dở mọi việc, đứng gào vào trong nhà máy: Có chuyện gì thì nhắm vào đàn ông chúng tôi đây này, làm khó một cô gái thì có bản lĩnh gì chứ.
Nhưng sau đó bị Tưởng Ly ngăn lại, tỏ ý bảo họ cứ bình tĩnh đừng nóng vội. Ấn Túc Bạch và đám Răng trắng không yên tâm để cô vào đó một mình. Răng trắng sống chết đòi đi theo, Ấn Túc Bạch sợ bên trong một khi xảy ra biến động gì, một mình Răng trắng không đối phó được, nên cử người giỏi đánh nhau nhất là Mark vào cùng.
Trước khi gần vào, Tưởng Ly bị một nhân viên nghiên cứu giữ lại. Anh ta là chuyên gia có thâm niên làm việc rất lâu trong phòng thí nghiệm, lần này bị thương nặng nhất. Anh ta nói nhỏ với Tưởng Ly: Tôi cảm thấy mấy người mới đến đây không phải là người của Dương tổng. Cô Tưởng, nơi này e là sắp có biến rồi.
Tưởng Ly không nói gì nhiều, chỉ sắp xếp người khẩn trương đưa người bị thương vào bệnh viện.
Có biến sao?
Cô từng trải qua giây phút Thương Lăng có biến. Bây giờ, nhìn thì chỉ là một nhà máy có biến, nhưng thế lực phía sau khiến người ta không thể xem thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người được điều tới Thương Lăng họ Nhậm, những người có mặt ở đây kiên quyết gọi ông ta là Nhậm tổng. Khi đưa danh thiếp, chức vụ trên đó viết là tổng giám đốc quản lý dự án năng lượng khu vực Thương Lăng, không phụ thuộc vào tập đoàn Skyline.
Tưởng Ly giật mình trong lòng, thế này là đối chọi với vị trí của Dương Viễn rồi.
Họ Nhậm đó có vẻ đã đứng tuổi, sắc mặt rất ôn hòa vô hại, vóc dáng vẫn giữ được khá tốt, không phát tướng, bụng phệ như đa phần đàn ông trung niên. Trên danh thiếp thể hiện rõ ông ta còn đảm nhiệm chức vụ ở một công ty khác. Tưởng Ly không cần suy nghĩ cũng hiểu rõ trong lòng. Ông ta là người của Lục Môn, những công ty trên danh thiếp đều trực thuộc Lục Môn, có quan hệ bình đẳng với tập đoàn Skyline.
Lục Môn xem ra đã sóng gió bão bùng rồi, nếu không sao lại có người xen vào ván cờ dưới tay Lục Đông Thâm.
Nhậm tổng khá khách sáo với Tưởng Ly, đầu tiên là mời trà, sau đó đợi trà thơm lừng bốn phía thì bắt đầu nói vào chuyện chính. Đương nhiên, trước tiên không quên hòa nhã cung kính một lượt, đại ý chính là muốn nói đã sớm nghe tên tuổi Tưởng Ly, người người ở Thương Lăng đều kính trọng cô, không ngờ còn trẻ như vậy, đúng là hậu sinh khả úy.
Suốt cả quá trình, ông ta không hề nhắc tới Lục Đông Thâm nửa câu.
Ban đầu Tưởng Ly chỉ mỉm cười ngồi nghe, từ từ thưởng trà, kỳ thực đáy lòng đang cười khẩy. Lúc trước chuyện giữa cô và Lục Đông Thâm ầm ĩ có ai mà không biết. Họ Nhậm này không biết quan hệ trước kia của hai người họ ư? Làm gì có chuyện.
Xem ra vị Nhậm tổng trước mặt đây cũng là người khéo léo, suy nghĩ khá nhiều.Sau đó thì đi vào chuyện chính.
Nhắc tới lần thương tích nặng nề này, Nhậm tổng liên tục tỏ ý tất cả chỉ là hiểu lầm.
"Dự án này tổng bộ cũng rất xem trọng, sao có thể dễ dàng phủ nhận mọi thành quả lúc trước chứ?" Nhậm tổng thở dài nói: "Còn về mâu thuẫn cũng là do gấp rút quá mà thành. Bây giờ là thời gian gấp nhiệm vụ nặng nề, việc thay nhân viên mới cũng khó tránh khỏi. Thêm nữa, ý của công ty chúng tôi cũng không phải là muốn đuổi việc những người đó. Chỉ là... chỉ là biến động về đơn vị mà thôi. Không ngờ lại xảy ra hiểu lầm này, anh đẩy tôi quát thế là động tay động chân với nhau."
Tưởng Ly nhấp trà, mỉm cười: "Phải đấy, chuyện hiểu lầm này cũng thật sự lớn. Tôi thấy mấy nhân viên nghiên cứu bên dưới kia đều bị đánh đến tím bầm mặt mày. Nếu không có người của tôi bảo vệ, có khi còn gãy tay gãy chân không chừng. Nhậm tổng à, đó đều là những người văn hóa, bình thường sức trói gà còn không chặt, người của anh ra tay có phải hơi nặng quá không?"
"Trời ơi cô Tưởng, đều là hiểu lầm, mấy vệ sỹ của tôi đều là đám thô lỗ cộc cằn, sao biết phân biệt nặng nhẹ chứ?" Nhậm tổng vội nói: "Cô yên tâm, phí thuốc men của họ công ty chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm. Những người làm thương tích người khác, tôi tuyệt đối sẽ không để yên."
Nhậm tổng này nhìn thế nào cũng là một người dễ nói chuyện, giọng nhẹ nhàng tính khí ôn hòa. Ông bà ta đều nói: Không ai ra tay đánh kẻ đang cười. Kiểu của Nhậm tổng chính là điển hình cho kiểu không thể tức nổi. Nhưng Tưởng Ly không dễ chơi. Cô đã gặp chán loại người này, nói dễ nghe thì là mặt người dạ thú, nói khó nghe là kẻ lõi đời, miệng trơn như bôi mỡ, rất khó nắm chặt trong tay.
Tưởng Ly đặt bát trà xuống, lẳng lặng nói: "Nghe ý của Nhậm tổng, việc đuổi người cũng chỉ là hiểu lầm?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hiểu lầm hiểu lầm, đương nhiên là hiểu lầm." Nhậm tổng lập tức nói: "Tuyệt đối không có ý đuổi người, nhất là những công nhân cấp dưới. Họ toàn là chủ lực của nhà máy, sao có thể đuổi họ được? Chắc chắn là người chấp hành bên dưới biểu đạt sai ý tứ rồi."
Tưởng Ly "ồ" lên một tiếng, bất thình lình ngẩng đầu nhìn Răng trắng và Mark: "Trà này uống cũng ngon lắm, mọi người nếm thử đi."
Răng trắng và Mark nhất thời chưa hiểu ý cô, ngược lại Nhậm tổng rất tinh ý, lập tức sai vệ sỹ đứng cạnh lấy hai chiếc ghế cho hai người họ, rồi dặn họ thêm cốc thêm trà. Răng trắng thì khá bình tĩnh, Mark có vẻ không quen, dù sao cũng đã nhận lệnh của Ấn Túc Bạch tới bảo vệ Tưởng Ly, sao có thể ngồi xuống uống trà chứ? Anh ta đang định từ chối thì bị Răng trắng kéo xuống: "Tưởng cô nương thưởng trà thì chắc chắn ngon, nếm thử đi."
Tưởng Ly lẳng lặng nhìn Nhậm tổng một cái. Thấy ông ta cười tủm tỉm, cô thầm nghĩ, quả nhiên là người làm việc lớn, rất biết co biết dãn, chịu cúi đầu rót trà cho tùy tùng của cô, ắt có việc nhờ vả.
Việc này cũng không khó đoán.
Quan mới lên chức vốn dĩ muốn làm một mồi lửa lớn, ổn định thế lực của mình, không ngờ lửa quá to không thể kiểm soát, làm ông ta trở tay không kịp. Có lẽ ông ta đã liệu tới nước các nhân viên nghiên cứu bất lực không thể phản kháng, nhưng tuyệt đối đã đánh giá thấp tinh thần của công nhân, nhất là người của cô. Kết quả, toàn thể công nhân đình công, bao vây nhà máy, có vẻ như định chết chung với nhau. Ông ta cố tình cử vệ sỹ ra giải quyết cũng vô ích. Người của cô ai nấy đều giỏi võ, thật sự đánh nhau, nhân vật mới như ông ta chắc chắn thiệt thòi.
Người của cô đã triệt để phá tan kế hoạch của Nhậm tổng, cho dù ông ta muốn điều người của mình qua, nếu không qua được cửa ải các anh em Thương Lăng thì cũng không được, sau này có làm việc được không rất khó nói.
Thế nên, ông ta ắt phải nhờ cậy cô, cũng vì vậy, chỉ đích danh muốn gặp cô hơn nữa thái độ rất hòa nhã. E là chuyện này nếu xử lý bê bết cũng khó có lời với cấp trên.
Nhưng, bên cạnh ông ta lại có vệ sỹ, đủ để thấy người này suy nghĩ kín kẽ, hành sự cũng thận trọng.
Quả nhiên, Nhậm tổng thấy Tưởng Ly không lên tiếng bèn chủ động mở lời: "Tôi biết lời nói của cô Tưởng rất có sức mạnh khắp Thương Lăng này. Trong nhà máy còn có một vài người là người của cô. Cô xem, liệu cô có thể ra mặt hòa hoãn cảm xúc của họ không? Dẫu sao chúng ta chỉ là hiểu lầm, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, nhà máy vẫn phải làm việc, không thể cứ giằng co như vậy được, đúng không?"
Nếu là một cô gái bình thường, ai nghe xong ngữ khí nhẹ nhàng này mà không thỏa hiệp? Dẫu sao mọi người cũng không ai muốn gây chuyện, chắc chắn chỉ hướng về hòa bình. Nhưng Tưởng Ly không phải một cô gái bình thường, nếu biết bên trong có không ít ẩn số, dĩ nhiên cô sẽ không khờ khạo để mặc cho người ta kiểm soát.
Cô uống cạn trà trong tách, cười ngoài mặt không cười trong lòng: "Cứ giằng co như vậy đi, cũng tốt mà."
~Hết chương 395~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro