Em tự do rồi
Ân Tầm
2024-07-23 14:54:01
Hắn cười khẩy nhìn Tưởng Ly: "Thuộc hạ của cô thương cô, nói thật lòng,
tôi cũng thấy xót, Mark là ai chứ? Từ sau khi tới võ quán, cậu ấy chưa
biết thất bại là gì. Tôi thấy cô cứ lấy Meet và Thiên Thành Phú về rồi
cố gắng kinh doanh đi. Còn về phần tôi và các anh em thì không phiền cô
bận lòng. Võ quán, ở đâu tôi cũng có thể mở được."
Tưởng Tiểu Thiên ghé sát lại gần Tưởng Ly, hạ thấp giọng nói: "Kế khích tướng, gia, đừng nhận lời."
Ai không biết đây là mấy lời khích tướng chứ? Nhận thì sẽ bị đánh chết, không nhận thì đừng mong khiến mọi người tâm phục. Ánh mắt Tưởng Ly vững vàng, bàn tay đặt trên eo Phù Dung hơi ghì sát thêm một chút. Cô hỏi: "Tên Mark đó có từng ức hiếp chị không?"
Trái tim Phù Dung run rẩy, cô ấy quay đầu sang nhìn Tưởng Ly: "Em không thể..."
"Có từng ức hiếp chị không?" Tưởng Ly cao giọng, ngắt lời Phù Dung.
Phù Dung hiểu Tưởng Ly, không có việc gì thích đùa đùa cợt cợt thế nào cũng được, nhưng một khi giận lên hoặc nghiêm túc thì thật sự khiến người ta phải sợ hãi. Cô ấy khẽ "ừm" một tiếng, rồi lại nhìn sắc mặt Tưởng Ly, khuyên nhủ: "Chuyện của chị chỉ là chuyện nhỏ, tay Mark đó thật sự không phải người thường có thể đối phó đâu."
Tưởng Ly nhìn thẳng vào gương mặt dương dương tự đắc của Ấn Túc Bạch và nói: "Không thành vấn đề, ba ngày sau, tôi sẽ gặp Mark."
***
Sau khi buổi họp kết thúc, Cảnh Ninh bảo người thư ký ra trước để mình ở lại dọn dẹp tài liệu trên bàn, cô thư ký cảm ơn rối rít rồi ra ngoài.
Lục Đông Thâm nhận một cuộc điện thoại, ra khỏi phòng họp trước.
Những người dự họp cũng lần lượt đi hết.
Lục Khởi Bạch là người cuối cùng rời khỏi ghế, vừa đứng lên thì Cảnh Ninh gọi anh lại.
"Anh làm vậy là có ý gì?" Cảnh Ninh hỏi thẳng.
Từ sau khi trở lại Lục Môn, ngày nào cô cũng sống trong hoang mang thấp thỏm, một là cô có linh cảm Lục Đông Thâm đã phát hiện ra mối quan hệ giữa cô và Lục Khởi Bạch; hai là cô luôn lo lắng về quả bom đếm ngược Lục Khởi Bạch này.
Nhưng Lục Khởi Bạch lại không tới tìm cô nữa.
Không những không sắp xếp nhiệm vụ cho cô, cũng không chốc chốc lại quấy rầy cô như khi còn ở Trung Quốc.
Giống như hai người không hề liên can, cho dù mặt đối mặt đi ngang qua nhau, anh thậm chí cũng không nhìn cô một cái.
Việc này đối với Cảnh Ninh mà nói thật ra là một chuyện tốt, nhưng không hiểu sao, cô lại càng hoang mang hơn, tình thế này khiến cô cảm thấy còn đáng lo ngại hơn ở Trung Quốc.
Nghe xong, Lục Khởi Bạch cũng không vội đi ngay, anh đặt tập tài liệu lên bàn, nửa đùa nửa thật hỏi cô: "Sao, nhớ tôi rồi?"
Cảnh Ninh run lên: "Lục Khởi Bạch, anh lại đang âm mưu chuyện gì nữa?"
Lục Khởi Bạch dựa người vào bàn họp, thu lại vẻ mặt đùa cợt ban nãy, lạnh lùng nói: "Dù là kế hoạch gì cũng không liên quan đến em."
"Cái gì?" Cảnh Ninh ngỡ mình nghe nhầm.
Lục Khởi Bạch hờ hững nhìn cô: "Sau này em không cần phải làm việc cho tôi nữa, em được tự do, đây chẳng phải là mong muốn của em sao?"
Cảnh Ninh sững người.
Những ngày qua cô nghĩ đủ loại khả năng, duy chỉ có câu trả lời này của anh là cô hoàn toàn không ngờ đến.
"Nói một cách khác, giữa tôi và em không còn quan hệ gì nữa." Lục Khởi Bạch nói rất rõ ràng: "Em yên tâm, tôi sẽ không lấy ai hay chuyện gì ra uy hiếp em nữa đâu."
Dứt lời, anh cầm tập tài liệu trên bàn đi ra khỏi phòng họp.
Cảnh Ninh đứng thẫn thờ trong phòng họp một lúc lâu, câu "Vì sao vậy" mãi vẫn không thể nói lên lời.
***
Nhiêu Tôn ấn nút tạm dừng, hình ảnh dừng lại ở giây phút một người đàn ông lực lưỡng bị một đám đánh bay đi.
Dương Viễn cảm thấy thảm không kể xuất, giơ tay day trán che mắt.
Lâm khách lầu trong giây lát rơi vào một sự im lặng chết chóc.
Chuyện Tưởng Ly đối đầu với Mark không còn là bí mật. Lần này là Tưởng Tiểu Thiên chủ động thông báo với Nhiêu Tôn và Dương Viễn, bởi vì cậu cho rằng, đây quả thực là một thử thách mang tính tự sát.
Ban đầu Nhiêu Tôn và Dương Viễn nghe nói Mark là một võ sỹ còn không quá để ý, nhất là Nhiêu Tôn. Bởi vì anh hiêu rất rõ võ công quyền cước của Tưởng Ly là rất khá, cộng thêm việc bình thường cô cũng thích đánh đấm, đừng nói là một người, lấy một chọi ba cũng không quá thiệt thòi.
Nhưng vừa nghe xong ba chữ "đánh quyền chết" thì anh không còn yên tâm nữa, lập tức sai người đào hết thông tin về Mark lên. Anh ta xuất thân từ một võ sỹ nghiệp dư, nhưng trong một lần thi đấu vi phạm nghiêm trọng quy định, từ đó đã nhạt nhòa khỏi tầm ngắm của các giải đấu quyền anh. Nhiêu Tôn cầm được clip lúc Mark phạm quy, cú đấm trí mạng, không chút nguyên tắc.
Tay võ sỹ bị đấm bay trong đoạn băng đó nghe nói tối ấy trước khi kịp đưa vào bệnh viện đã không thể cứu nổi.
Lát sau, Tưởng Ly phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch.
"Người tên Mark này cũng đẹp trai thật đó, vóc dáng thật đẹp..." Cô chép miệng: "Không giống một vài võ sỹ, khắp người toàn là tảng thịt, nhìn là thấy không thoải mái."
Nhiêu Tôn vốn dĩ đã bất mãn với việc cô cứ dây dưa với Ấn Túc Bạch, nghe xong câu này lại càng tức, giơ tay chọc vào đầu cô: "Em trưởng thành lên chút được không? Đẹp trai cái gì mà đẹp trai? Đâu có bảo em lấy người ta! Em đã nắm rõ lịch sử của hắn chưa mà chấp nhận thách đấu?"
Tưởng Ly né tránh của khỏi tay, lẩm bẩm một câu: "Đẹp trai thì vẫn là đẹp trai, còn không cho người ta nói..."
Nhiêu Tôn quả thực bị cô chọc tức chết.
Ngược lại, Dương Viễn bình tĩnh một hồi mới nhìn Tưởng Ly nói: "Nếu cô đã có bản lĩnh khiến cho bốn nghìn người mặc cho cô sắp xếp như đã chết rồi vậy, thì cách tương tự cũng có thể dùng với Mark phải không?"
Tưởng Ly khoanh chân ngồi trên sofa, giơ ngón tay trỏ lên lắc lắc với Dương Viễn: "Khác nhau, khiến mọi người tâm phục khẩu phục, vậy thì phải khiến Mark chủ động nhận thua, không thể thua trong bị động được."
Bắt bốn nghìn người đối với cô mà nói thật sự là chuyện nhỏ. Có lúc mùi hương có tác dụng như thôi miên vậy. Chỉ cần một tay thuộc hạ của Ấn Túc Bạch bị kìm hãm, thì nơi ở và thói quen của những người còn lại cũng sẽ bị nhổ lên như củ cải bật rễ vậy.
Việc phiền phức duy nhất chính là phải thuê xe. Loại xe to tướng đó, cho dù ra sức nhồi nhét vẫn cứ phải nhét đầy mấy chục cái.
Tốn tiền.
Dương Viễn lườm nguýt: "Vậy phải làm sao? Cô đợi bị đánh chết à? Cô cũng xem đoạn băng rồi đó, cú đấm của gã ấy quả thực quá tàn nhẫn."
Một đấm sưng bầm, hai đấm gãy xương, ba đấm mất mạng, đây hoàn toàn là người ở đẳng cấp sát thủ.
"Tôi không có thời gian tiếp xúc với hắn, thế nên muốn dùng mùi hương hoàn toàn khắc chế hắn là chuyện không thể. Hơn nữa bao nhiêu người nhìn vào, không nghiêm chỉnh một chút không được đâu."
Dương Viễn lắc đầu, chỉ nghĩ vậy thôi đã biết là ai thắng ai thua rồi.
Nhiêu Tôn châm một điếu thuốc, chưa hút được mấy hơi đã hờ hững nói: "Nếu Ấn Túc Bạch cử người ra thi đấu thì em cũng có thể."
Tưởng Ly lắc đầu: "Không ai thích hợp."
Bốn người đám Răng trắng và các anh em, thậm chí ngay cả Tưởng Tiểu Thiên cũng chủ động yêu cầu đánh thay cô. Dĩ nhiên họ có võ, nhưng xét về độ tàn nhẫn, cô cho rằng đám Răng trắng chưa chắc đã là đối thủ của Mark, thế nên hà tất phải để họ chịu mạo hiểm chứ?
Nhiêu Tôn dập tắt điếu thuốc còn quá nửa rồi nói: "Anh đánh thay em."
Nếu thật sự mất mạng, anh thay cô, anh cũng chấp nhận.
Dương Viễn vừa nghe câu này, phản ứng còn nhanh hơn cả Tưởng Ly. Mặt anh ấy kích động, gần như thiếu nước dập đầu ta ơn: "Ân nhân cứu mạng, thật trượng nghĩa! Đàn ông!"
Tưởng Ly vốn dĩ định khuyên Nhiêu Tôn, Dương Viễn xen ngang như vậy ngược lại đã thu hút sự hứng thú của cô: "Sao làm như tôi sắp cử anh ra chiến đấu vậy?"
Dương Viễn lau mồ hôi, cười trừ: "Không có gì, không có gì." Dứt lời, anh ấy quay ngoắt sang lườm Tưởng Tiểu Thiên.
Tưởng Tiểu Thiên chột dạ, ánh mắt né tránh, vội né bóng dáng sắc lẹm trong ánh nhìn của Dương Viễn.
Chuyện là hai tiếng đồng hồ trước, Dương Viễn nhận được điện thoại của Lục Đông Thâm, lúc đó anh ấy đang tiếp khách, ca hát tưng bừng. Đầu kia, giọng Lục Đông Thâm rất lạnh, lạnh đến mức sắp đông đá cả không khí nóng nực bên này rồi.
Lục Đông Thâm chỉ nói một câu: Nghe nói cô ấy hẹn đánh nhau với người ta, cậu thay cô ấy lên sàn đấu đi.
Tưởng Tiểu Thiên ghé sát lại gần Tưởng Ly, hạ thấp giọng nói: "Kế khích tướng, gia, đừng nhận lời."
Ai không biết đây là mấy lời khích tướng chứ? Nhận thì sẽ bị đánh chết, không nhận thì đừng mong khiến mọi người tâm phục. Ánh mắt Tưởng Ly vững vàng, bàn tay đặt trên eo Phù Dung hơi ghì sát thêm một chút. Cô hỏi: "Tên Mark đó có từng ức hiếp chị không?"
Trái tim Phù Dung run rẩy, cô ấy quay đầu sang nhìn Tưởng Ly: "Em không thể..."
"Có từng ức hiếp chị không?" Tưởng Ly cao giọng, ngắt lời Phù Dung.
Phù Dung hiểu Tưởng Ly, không có việc gì thích đùa đùa cợt cợt thế nào cũng được, nhưng một khi giận lên hoặc nghiêm túc thì thật sự khiến người ta phải sợ hãi. Cô ấy khẽ "ừm" một tiếng, rồi lại nhìn sắc mặt Tưởng Ly, khuyên nhủ: "Chuyện của chị chỉ là chuyện nhỏ, tay Mark đó thật sự không phải người thường có thể đối phó đâu."
Tưởng Ly nhìn thẳng vào gương mặt dương dương tự đắc của Ấn Túc Bạch và nói: "Không thành vấn đề, ba ngày sau, tôi sẽ gặp Mark."
***
Sau khi buổi họp kết thúc, Cảnh Ninh bảo người thư ký ra trước để mình ở lại dọn dẹp tài liệu trên bàn, cô thư ký cảm ơn rối rít rồi ra ngoài.
Lục Đông Thâm nhận một cuộc điện thoại, ra khỏi phòng họp trước.
Những người dự họp cũng lần lượt đi hết.
Lục Khởi Bạch là người cuối cùng rời khỏi ghế, vừa đứng lên thì Cảnh Ninh gọi anh lại.
"Anh làm vậy là có ý gì?" Cảnh Ninh hỏi thẳng.
Từ sau khi trở lại Lục Môn, ngày nào cô cũng sống trong hoang mang thấp thỏm, một là cô có linh cảm Lục Đông Thâm đã phát hiện ra mối quan hệ giữa cô và Lục Khởi Bạch; hai là cô luôn lo lắng về quả bom đếm ngược Lục Khởi Bạch này.
Nhưng Lục Khởi Bạch lại không tới tìm cô nữa.
Không những không sắp xếp nhiệm vụ cho cô, cũng không chốc chốc lại quấy rầy cô như khi còn ở Trung Quốc.
Giống như hai người không hề liên can, cho dù mặt đối mặt đi ngang qua nhau, anh thậm chí cũng không nhìn cô một cái.
Việc này đối với Cảnh Ninh mà nói thật ra là một chuyện tốt, nhưng không hiểu sao, cô lại càng hoang mang hơn, tình thế này khiến cô cảm thấy còn đáng lo ngại hơn ở Trung Quốc.
Nghe xong, Lục Khởi Bạch cũng không vội đi ngay, anh đặt tập tài liệu lên bàn, nửa đùa nửa thật hỏi cô: "Sao, nhớ tôi rồi?"
Cảnh Ninh run lên: "Lục Khởi Bạch, anh lại đang âm mưu chuyện gì nữa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Khởi Bạch dựa người vào bàn họp, thu lại vẻ mặt đùa cợt ban nãy, lạnh lùng nói: "Dù là kế hoạch gì cũng không liên quan đến em."
"Cái gì?" Cảnh Ninh ngỡ mình nghe nhầm.
Lục Khởi Bạch hờ hững nhìn cô: "Sau này em không cần phải làm việc cho tôi nữa, em được tự do, đây chẳng phải là mong muốn của em sao?"
Cảnh Ninh sững người.
Những ngày qua cô nghĩ đủ loại khả năng, duy chỉ có câu trả lời này của anh là cô hoàn toàn không ngờ đến.
"Nói một cách khác, giữa tôi và em không còn quan hệ gì nữa." Lục Khởi Bạch nói rất rõ ràng: "Em yên tâm, tôi sẽ không lấy ai hay chuyện gì ra uy hiếp em nữa đâu."
Dứt lời, anh cầm tập tài liệu trên bàn đi ra khỏi phòng họp.
Cảnh Ninh đứng thẫn thờ trong phòng họp một lúc lâu, câu "Vì sao vậy" mãi vẫn không thể nói lên lời.
***
Nhiêu Tôn ấn nút tạm dừng, hình ảnh dừng lại ở giây phút một người đàn ông lực lưỡng bị một đám đánh bay đi.
Dương Viễn cảm thấy thảm không kể xuất, giơ tay day trán che mắt.
Lâm khách lầu trong giây lát rơi vào một sự im lặng chết chóc.
Chuyện Tưởng Ly đối đầu với Mark không còn là bí mật. Lần này là Tưởng Tiểu Thiên chủ động thông báo với Nhiêu Tôn và Dương Viễn, bởi vì cậu cho rằng, đây quả thực là một thử thách mang tính tự sát.
Ban đầu Nhiêu Tôn và Dương Viễn nghe nói Mark là một võ sỹ còn không quá để ý, nhất là Nhiêu Tôn. Bởi vì anh hiêu rất rõ võ công quyền cước của Tưởng Ly là rất khá, cộng thêm việc bình thường cô cũng thích đánh đấm, đừng nói là một người, lấy một chọi ba cũng không quá thiệt thòi.
Nhưng vừa nghe xong ba chữ "đánh quyền chết" thì anh không còn yên tâm nữa, lập tức sai người đào hết thông tin về Mark lên. Anh ta xuất thân từ một võ sỹ nghiệp dư, nhưng trong một lần thi đấu vi phạm nghiêm trọng quy định, từ đó đã nhạt nhòa khỏi tầm ngắm của các giải đấu quyền anh. Nhiêu Tôn cầm được clip lúc Mark phạm quy, cú đấm trí mạng, không chút nguyên tắc.
Tay võ sỹ bị đấm bay trong đoạn băng đó nghe nói tối ấy trước khi kịp đưa vào bệnh viện đã không thể cứu nổi.
Lát sau, Tưởng Ly phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch.
"Người tên Mark này cũng đẹp trai thật đó, vóc dáng thật đẹp..." Cô chép miệng: "Không giống một vài võ sỹ, khắp người toàn là tảng thịt, nhìn là thấy không thoải mái."
Nhiêu Tôn vốn dĩ đã bất mãn với việc cô cứ dây dưa với Ấn Túc Bạch, nghe xong câu này lại càng tức, giơ tay chọc vào đầu cô: "Em trưởng thành lên chút được không? Đẹp trai cái gì mà đẹp trai? Đâu có bảo em lấy người ta! Em đã nắm rõ lịch sử của hắn chưa mà chấp nhận thách đấu?"
Tưởng Ly né tránh của khỏi tay, lẩm bẩm một câu: "Đẹp trai thì vẫn là đẹp trai, còn không cho người ta nói..."
Nhiêu Tôn quả thực bị cô chọc tức chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngược lại, Dương Viễn bình tĩnh một hồi mới nhìn Tưởng Ly nói: "Nếu cô đã có bản lĩnh khiến cho bốn nghìn người mặc cho cô sắp xếp như đã chết rồi vậy, thì cách tương tự cũng có thể dùng với Mark phải không?"
Tưởng Ly khoanh chân ngồi trên sofa, giơ ngón tay trỏ lên lắc lắc với Dương Viễn: "Khác nhau, khiến mọi người tâm phục khẩu phục, vậy thì phải khiến Mark chủ động nhận thua, không thể thua trong bị động được."
Bắt bốn nghìn người đối với cô mà nói thật sự là chuyện nhỏ. Có lúc mùi hương có tác dụng như thôi miên vậy. Chỉ cần một tay thuộc hạ của Ấn Túc Bạch bị kìm hãm, thì nơi ở và thói quen của những người còn lại cũng sẽ bị nhổ lên như củ cải bật rễ vậy.
Việc phiền phức duy nhất chính là phải thuê xe. Loại xe to tướng đó, cho dù ra sức nhồi nhét vẫn cứ phải nhét đầy mấy chục cái.
Tốn tiền.
Dương Viễn lườm nguýt: "Vậy phải làm sao? Cô đợi bị đánh chết à? Cô cũng xem đoạn băng rồi đó, cú đấm của gã ấy quả thực quá tàn nhẫn."
Một đấm sưng bầm, hai đấm gãy xương, ba đấm mất mạng, đây hoàn toàn là người ở đẳng cấp sát thủ.
"Tôi không có thời gian tiếp xúc với hắn, thế nên muốn dùng mùi hương hoàn toàn khắc chế hắn là chuyện không thể. Hơn nữa bao nhiêu người nhìn vào, không nghiêm chỉnh một chút không được đâu."
Dương Viễn lắc đầu, chỉ nghĩ vậy thôi đã biết là ai thắng ai thua rồi.
Nhiêu Tôn châm một điếu thuốc, chưa hút được mấy hơi đã hờ hững nói: "Nếu Ấn Túc Bạch cử người ra thi đấu thì em cũng có thể."
Tưởng Ly lắc đầu: "Không ai thích hợp."
Bốn người đám Răng trắng và các anh em, thậm chí ngay cả Tưởng Tiểu Thiên cũng chủ động yêu cầu đánh thay cô. Dĩ nhiên họ có võ, nhưng xét về độ tàn nhẫn, cô cho rằng đám Răng trắng chưa chắc đã là đối thủ của Mark, thế nên hà tất phải để họ chịu mạo hiểm chứ?
Nhiêu Tôn dập tắt điếu thuốc còn quá nửa rồi nói: "Anh đánh thay em."
Nếu thật sự mất mạng, anh thay cô, anh cũng chấp nhận.
Dương Viễn vừa nghe câu này, phản ứng còn nhanh hơn cả Tưởng Ly. Mặt anh ấy kích động, gần như thiếu nước dập đầu ta ơn: "Ân nhân cứu mạng, thật trượng nghĩa! Đàn ông!"
Tưởng Ly vốn dĩ định khuyên Nhiêu Tôn, Dương Viễn xen ngang như vậy ngược lại đã thu hút sự hứng thú của cô: "Sao làm như tôi sắp cử anh ra chiến đấu vậy?"
Dương Viễn lau mồ hôi, cười trừ: "Không có gì, không có gì." Dứt lời, anh ấy quay ngoắt sang lườm Tưởng Tiểu Thiên.
Tưởng Tiểu Thiên chột dạ, ánh mắt né tránh, vội né bóng dáng sắc lẹm trong ánh nhìn của Dương Viễn.
Chuyện là hai tiếng đồng hồ trước, Dương Viễn nhận được điện thoại của Lục Đông Thâm, lúc đó anh ấy đang tiếp khách, ca hát tưng bừng. Đầu kia, giọng Lục Đông Thâm rất lạnh, lạnh đến mức sắp đông đá cả không khí nóng nực bên này rồi.
Lục Đông Thâm chỉ nói một câu: Nghe nói cô ấy hẹn đánh nhau với người ta, cậu thay cô ấy lên sàn đấu đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro