Hóa ra nhỏ mọn đến thế
Ân Tầm
2024-07-23 14:54:01
"Vậy là đúng rồi." Tưởng Tiểu Thiên hí hửng cười ha ha.
"Tưởng Tiểu Thiên, em còn không cút có tin chị khiến em không nói nổi nữa không?" Ở đầu kia đình trúc, Tưởng Ly lên tiếng.
Tưởng Tiểu Thiên rụt đầu lại.
Ấn Túc Bạch xỉa một câu: Ngứa miệng nữa đi, sau đó kéo Tưởng Tiểu Thiên rời khỏi nhà trúc.
Trong đình trúc, Tưởng Ly ngồi trên ghế, hai chân vắt vẻo gác lên bàn, một tay cầm tách trà, vừa nhìn chăm chú bản đồ vừa nhàn nhã uống trà. Bản đồ đó được treo giữa lan can của đình trúc, phần phía dưới bụng gà có đánh dấu, chính là vị trí giáp ranh giữa ba tỉnh Vân Nam, Quý Châu, Quảng Tây.
Đẹp như một bức tranh vậy.
Đình trúc mang một màu xanh rì mát mắt, Tưởng Ly mặc áo trắng mỏng manh, vạt áo dài quá gối, kết hợp với chiếc quần dài trắng, chỉ dùng một cây trâm gỗ lê búi cao mái tóc dài lên, gương mặt cũng trắng trẻo sạch sẽ như quần áo. Thi thoảng có cơn gió nhẹ thổi vài cánh hoa lê bay qua, Lục Đông Thâm nhìn bằng mắt mà cảm thán trong lòng.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, rõ ràng đã khắc trong tim. Anh nên sớm gặp lại cô một chút mới phải.
Đang mải nghĩ thì ngoài cửa vang lên tiếng bánh xe lăn trên đá sỏi, chẳng mấy chốc đã có người bước xuống xe.
Người đó đẩy cửa bước vào, là Nhiêu Tôn.
Anh ấy mặc càng thoải mái hơn, áo phông ngắn tay làm tôn lên vòm ngực rắn chắc. Vừa nhìn thấy Lục Đông Thâm, anh ấy đã bắt đầu tính sổ: "Hay quá, tôi hỏi anh, xe là thế nào?"
Tưởng Ly nghe thấy tiếng động bèn nhìn về phía này.
Lục Đông Thâm không buồn để ý tới Nhiêu Tôn, cứ thế đi thẳng về phía đình trúc. Tưởng Ly thấy vậy quay đi, cúi đầu uống trà.
Hôm nay Nhiêu Tôn ăn mặc nhẹ nhàng, hoàn toàn hợp với cảnh vật của nhà trúc này, trông cực kỳ phóng khoáng. Anh ấy cũng đi về phía này: "Lục Đông Thâm, nói lời giữ lời chẳng phải là châm ngôn sống của anh hay sao? Quay đầu đã nuốt lời, thế là ý gì?"
Lục Đông Thâm ngồi xuống bên tay phải Tưởng Ly, thản nhiên hỏi: "Sao tôi lại nuốt lời chứ?"
Nhiêu Tôn dùng chân móc một chiếc ghế qua, ngồi xuống bên tay trái Tưởng Ly, đối mặt với Lục Đông Thâm: "Không trả lại chiếc xe việt dã nữa sao hả?"
"Xe tôi bỏ tiền ra mua, vì sao phải trả?" Lục Đông Thâm rót một tách trà.
Nhiêu Tôn nhướng mày: "Đúng là anh đã bỏ tiền, nhưng tôi bỏ thời gian sửa chữa lại. Ban đầu anh nói thế nào? Chiếc xe đó mua cho tôi đúng không?"
Tưởng Ly sửng sốt nhìn Lục Đông Thâm rồi lại nhìn Nhiêu Tôn, quan hệ của hai người này hơi khác nhỉ, tính chất cũng thay đổi rồi.
Lục Đông Thâm cười khẽ: "Cậu chỉ mất thời gian sửa chữa, phí sửa chữa cũng do tôi móc ví ra đúng không? Hơn nữa, tôi nói mua cho cậu khi nào hả? Tôi nói là mua để cậu dùng."
"Có gì khác nhau sao?" Nhiêu Tôn chung quy vẫn thấy đôi chân của Tưởng Ly quá vướng, bèn giơ tay hạ chân cô xuống, tiếp tục lý luận với Lục Đông Thâm mà không có gì ngăn trở: "Cho tôi cùng chính là cho tôi, tôi lý giải có vấn đề hả?"
Lục Đông Thâm cũng quyết tâm cãi tới cùng với anh ấy: "Cho cậu dùng tức là cho cậu mượn để dùng, hiểu chưa?"
"Đừng nói nhiều lời phí phạm, đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi lái quen rồi." Nhiêu Tôn không có nhiều kiên nhẫn, đặt tách trà ra trước mặt Lục Đông Thâm.
Lục Đông Thâm cũng rót trà cho anh ấy thật. Thấy Tưởng Ly cứ há hốc miệng, lời nói sau đó của anh càng khiến cô thảng thốt hơn.
"Chủ xe là cậu à? Chủ xe là cô ấy."
Nhiêu Tôn nghẹn lời.
Tưởng Ly ngây ra một lúc lâu mới hiểu "ta"* mà Lục Đông Thâm nói là ai. Cô đập bàn với Nhiêu Tôn: "Anh giỏi lắm, thứ tài sản em bỗng dưng thừa ra mà anh dám giấu như vậy!"
*Ta trong tiếng Trung chỉ cả nam lẫn nữ.
Nhiêu Tôn bèn chơi trò vòng vèo: "Tính em quá gấp gáp, lái xe nguy hiểm lắm."
Tưởng Ly lườm anh ấy, quay đầu nhìn Lục Đông Thâm: "Chuyện tôi là chủ xe sao tôi không biết nhỉ? Làm thủ tục không cần thông báo tôi sao?"
Lục Đông Thâm cười: "Chuyện này có khó gì với Tôn thiếu đâu. Lúc đó anh sợ em có gánh nặng trong lòng, từ chối không lấy. Ở mấy nơi thế này, xe việt dã thích hợp hơn ô tô thường."
Nhiêu Tôn gõ những ngón tay thon gầy lên mặt bàn: "Câu này là tôi nói nhé."
Lục Đông Thâm quét qua một ánh mắt: "Không sai, thế nên cậu chơi tôi một phát là chơi hẳn mấy triệu."
Nhiêu Tôn chưa kịp phản bác, Tưởng Ly đã đau đớn lòng: "Nhiêu Tôn, anh thật quá đáng. Đó là xe của em, đắt như vậy! Vậy mà anh mang nó ra kéo trâu kéo bò kéo hàng hóa? Sớm vậy biệt, em thà bắt anh khiêng vác cũng không thể làm hại xe của em!"
Nhiêu Tôn tức suýt hộc máu.
Lục Đông Thâm kịp thời dừng lại. Anh thật sự lo lắng Tưởng Ly sẽ vì chuyện này mà phát bệnh tim. Không phải anh chưa từng nghe Dương Viễn nói trong điện thoại, lúc trước vì muốn giữ anh ở lại nhà trúc, Dương Viễn đã bỏ ra một khoản tiền lớn, nói theo lời của Tưởng Ly thì: Bây giờ tôi là người nghèo rớt mùng tơi, không có tiền.
Dương Viễn chân thành nói với anh: Lục Đông Thâm, cô gái của cậu tàn nhẫn lắm đấy, tiền ở trọ của cậu đủ cho một người bình thường sống cả đời rồi.
"Vị trí đó chính là Tịch Lĩnh?"
Một câu nói đã thành công kết thúc chủ đề quyền sở hữu ô tô.
Nhiêu Tôn nghe xong cũng thu lại biểu cảm trêu chọc đùa cợt, nghiêm túc nhìn thẳng vào vị trí được đánh dấu trên bản đồ.
Tưởng Ly "ừm" một tiếng: "Trước kia Ấn Đường Đen từng vô tình thâm nhập vào Tịch Lĩnh, vẫn có thể vẽ được một tuyến đường khá chuẩn xác để tới đó."
Lục Đông Thâm đứng lên, đi tới trước bản đồ, nhìn những con đường bộ, đường núi, đường sông xung quanh đó. Muốn tới nơi này phải thâm nhập sâu vào khu vực bụng núi nguy hiểm, đi thẳng là chuyện không thể, cần phải vòng vèo mới được.
Nhiêu Tôn cũng nhìn về phía đó, trầm mặc rất lâu mới nói: "Tả Thời cũng đã từng tới gần đó."
Tưởng Ly sững người.
Ngay sau đó cô hiểu ra, suy đoán của mình trước kia đều chuẩn xác.
Những năm đó, ngoài những lúc ở trong phòng thực nghiệm ra, Tả Thời đều đi ra ngoài thám hiểm, một chuyến đi là biền biệt nhiều ngày, thậm chí nửa tháng. Có những tuyến đường Tưởng Ly biết, có những nơi cô hoàn toàn không rõ, ví dụ như lần mà Nhiêu Tôn nhắc tới. Thì ra Nhiêu Tôn cũng từng tới điểm giáp ranh này. Xem ra khi ấy họ chưa tìm được tới Tịch Lĩnh, lỡ mất dịp tốt.
Cô đoán không sai, Tả Thời đi ra ngoài thám hiểm đúng là chỉ vì công thức.
"Rốt cuộc hai người muốn tìm thứ gì?" Nhiêu Tôn hỏi.
"Hai người" mà anh ấy nói chính là Tưởng Ly và Tả Thời. Tưởng Ly nghe là hiểu, cũng trả lời rõ ràng: "Công thức lúc trước Tả Thời cải tiến có bản gốc, bọn em muốn tìm bản gốc."
Cô không giấu giếm Nhiêu Tôn, dù là chuyện công thức hay chuyện sẽ tới Tịch Lĩnh.
Hai người đàn ông trước mặt, đều đã mua chuộc thành công những người bên cạnh cô. Dù là Tưởng Tiểu Thiên hay đám Răng trắng, cuối cùng đến cả Ấn Túc Bạch và Mark cũng chìm đắm rồi, nên việc gì phải giấu nữa? Nhất là việc đi Tịch Lĩnh, cho dù Nhiêu Tôn không hỏi, chắc chắn cũng có người kể với anh ấy.
Nhiêu Tôn nghe xong ngây ra giây lát, sau đó mới ồ lên một tiếng.
Lục Đông Thâm quay đầu nhìn hai người họ, trong những câu thoại lời qua tiếng lại chứa đứng muôn vàn quan hệ nhì nhằng từ quá khứ, nhất thời khiến anh khó chịu trong lòng. Tuy rằng anh cũng coi như đã gián tiếp quen biết Tả Thời, nhưng so với Nhiêu Tôn, anh và cô luôn cách nhau một quá khứ. Người tham gia vào quá khứ của cô là Tả Thời, là Nhiêu Tôn. Việc này giống như một tấm lưới vô hình, anh ở ngoài lưới, nhìn họ đứng trong lưới.
Nhiêu Tôn lại hỏi: "Hai người định khi nào thì xuất phát?"
Tưởng Ly cân nhắc thời gian, Lục Đông Thâm ngồi lại thay Tưởng Ly trả lời: "Phải chuẩn bị một số vật dụng để vào núi, đủ đồ là xuất phát."
Anh thích Nhiêu Tôn dùng từ "hai người", không nhắc đến quá khứ, chỉ nhắc chuyện sau này, những mây mù trong lòng cũng tan đi không ít. Nhưng cùng lúc này, Lục Đông Thâm cũng mới phát hiện, thì ra khi đối mặt với tình yêu, bản thân anh cũng nhỏ mọn đến thế.
"Tưởng Tiểu Thiên, em còn không cút có tin chị khiến em không nói nổi nữa không?" Ở đầu kia đình trúc, Tưởng Ly lên tiếng.
Tưởng Tiểu Thiên rụt đầu lại.
Ấn Túc Bạch xỉa một câu: Ngứa miệng nữa đi, sau đó kéo Tưởng Tiểu Thiên rời khỏi nhà trúc.
Trong đình trúc, Tưởng Ly ngồi trên ghế, hai chân vắt vẻo gác lên bàn, một tay cầm tách trà, vừa nhìn chăm chú bản đồ vừa nhàn nhã uống trà. Bản đồ đó được treo giữa lan can của đình trúc, phần phía dưới bụng gà có đánh dấu, chính là vị trí giáp ranh giữa ba tỉnh Vân Nam, Quý Châu, Quảng Tây.
Đẹp như một bức tranh vậy.
Đình trúc mang một màu xanh rì mát mắt, Tưởng Ly mặc áo trắng mỏng manh, vạt áo dài quá gối, kết hợp với chiếc quần dài trắng, chỉ dùng một cây trâm gỗ lê búi cao mái tóc dài lên, gương mặt cũng trắng trẻo sạch sẽ như quần áo. Thi thoảng có cơn gió nhẹ thổi vài cánh hoa lê bay qua, Lục Đông Thâm nhìn bằng mắt mà cảm thán trong lòng.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, rõ ràng đã khắc trong tim. Anh nên sớm gặp lại cô một chút mới phải.
Đang mải nghĩ thì ngoài cửa vang lên tiếng bánh xe lăn trên đá sỏi, chẳng mấy chốc đã có người bước xuống xe.
Người đó đẩy cửa bước vào, là Nhiêu Tôn.
Anh ấy mặc càng thoải mái hơn, áo phông ngắn tay làm tôn lên vòm ngực rắn chắc. Vừa nhìn thấy Lục Đông Thâm, anh ấy đã bắt đầu tính sổ: "Hay quá, tôi hỏi anh, xe là thế nào?"
Tưởng Ly nghe thấy tiếng động bèn nhìn về phía này.
Lục Đông Thâm không buồn để ý tới Nhiêu Tôn, cứ thế đi thẳng về phía đình trúc. Tưởng Ly thấy vậy quay đi, cúi đầu uống trà.
Hôm nay Nhiêu Tôn ăn mặc nhẹ nhàng, hoàn toàn hợp với cảnh vật của nhà trúc này, trông cực kỳ phóng khoáng. Anh ấy cũng đi về phía này: "Lục Đông Thâm, nói lời giữ lời chẳng phải là châm ngôn sống của anh hay sao? Quay đầu đã nuốt lời, thế là ý gì?"
Lục Đông Thâm ngồi xuống bên tay phải Tưởng Ly, thản nhiên hỏi: "Sao tôi lại nuốt lời chứ?"
Nhiêu Tôn dùng chân móc một chiếc ghế qua, ngồi xuống bên tay trái Tưởng Ly, đối mặt với Lục Đông Thâm: "Không trả lại chiếc xe việt dã nữa sao hả?"
"Xe tôi bỏ tiền ra mua, vì sao phải trả?" Lục Đông Thâm rót một tách trà.
Nhiêu Tôn nhướng mày: "Đúng là anh đã bỏ tiền, nhưng tôi bỏ thời gian sửa chữa lại. Ban đầu anh nói thế nào? Chiếc xe đó mua cho tôi đúng không?"
Tưởng Ly sửng sốt nhìn Lục Đông Thâm rồi lại nhìn Nhiêu Tôn, quan hệ của hai người này hơi khác nhỉ, tính chất cũng thay đổi rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Đông Thâm cười khẽ: "Cậu chỉ mất thời gian sửa chữa, phí sửa chữa cũng do tôi móc ví ra đúng không? Hơn nữa, tôi nói mua cho cậu khi nào hả? Tôi nói là mua để cậu dùng."
"Có gì khác nhau sao?" Nhiêu Tôn chung quy vẫn thấy đôi chân của Tưởng Ly quá vướng, bèn giơ tay hạ chân cô xuống, tiếp tục lý luận với Lục Đông Thâm mà không có gì ngăn trở: "Cho tôi cùng chính là cho tôi, tôi lý giải có vấn đề hả?"
Lục Đông Thâm cũng quyết tâm cãi tới cùng với anh ấy: "Cho cậu dùng tức là cho cậu mượn để dùng, hiểu chưa?"
"Đừng nói nhiều lời phí phạm, đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi lái quen rồi." Nhiêu Tôn không có nhiều kiên nhẫn, đặt tách trà ra trước mặt Lục Đông Thâm.
Lục Đông Thâm cũng rót trà cho anh ấy thật. Thấy Tưởng Ly cứ há hốc miệng, lời nói sau đó của anh càng khiến cô thảng thốt hơn.
"Chủ xe là cậu à? Chủ xe là cô ấy."
Nhiêu Tôn nghẹn lời.
Tưởng Ly ngây ra một lúc lâu mới hiểu "ta"* mà Lục Đông Thâm nói là ai. Cô đập bàn với Nhiêu Tôn: "Anh giỏi lắm, thứ tài sản em bỗng dưng thừa ra mà anh dám giấu như vậy!"
*Ta trong tiếng Trung chỉ cả nam lẫn nữ.
Nhiêu Tôn bèn chơi trò vòng vèo: "Tính em quá gấp gáp, lái xe nguy hiểm lắm."
Tưởng Ly lườm anh ấy, quay đầu nhìn Lục Đông Thâm: "Chuyện tôi là chủ xe sao tôi không biết nhỉ? Làm thủ tục không cần thông báo tôi sao?"
Lục Đông Thâm cười: "Chuyện này có khó gì với Tôn thiếu đâu. Lúc đó anh sợ em có gánh nặng trong lòng, từ chối không lấy. Ở mấy nơi thế này, xe việt dã thích hợp hơn ô tô thường."
Nhiêu Tôn gõ những ngón tay thon gầy lên mặt bàn: "Câu này là tôi nói nhé."
Lục Đông Thâm quét qua một ánh mắt: "Không sai, thế nên cậu chơi tôi một phát là chơi hẳn mấy triệu."
Nhiêu Tôn chưa kịp phản bác, Tưởng Ly đã đau đớn lòng: "Nhiêu Tôn, anh thật quá đáng. Đó là xe của em, đắt như vậy! Vậy mà anh mang nó ra kéo trâu kéo bò kéo hàng hóa? Sớm vậy biệt, em thà bắt anh khiêng vác cũng không thể làm hại xe của em!"
Nhiêu Tôn tức suýt hộc máu.
Lục Đông Thâm kịp thời dừng lại. Anh thật sự lo lắng Tưởng Ly sẽ vì chuyện này mà phát bệnh tim. Không phải anh chưa từng nghe Dương Viễn nói trong điện thoại, lúc trước vì muốn giữ anh ở lại nhà trúc, Dương Viễn đã bỏ ra một khoản tiền lớn, nói theo lời của Tưởng Ly thì: Bây giờ tôi là người nghèo rớt mùng tơi, không có tiền.
Dương Viễn chân thành nói với anh: Lục Đông Thâm, cô gái của cậu tàn nhẫn lắm đấy, tiền ở trọ của cậu đủ cho một người bình thường sống cả đời rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vị trí đó chính là Tịch Lĩnh?"
Một câu nói đã thành công kết thúc chủ đề quyền sở hữu ô tô.
Nhiêu Tôn nghe xong cũng thu lại biểu cảm trêu chọc đùa cợt, nghiêm túc nhìn thẳng vào vị trí được đánh dấu trên bản đồ.
Tưởng Ly "ừm" một tiếng: "Trước kia Ấn Đường Đen từng vô tình thâm nhập vào Tịch Lĩnh, vẫn có thể vẽ được một tuyến đường khá chuẩn xác để tới đó."
Lục Đông Thâm đứng lên, đi tới trước bản đồ, nhìn những con đường bộ, đường núi, đường sông xung quanh đó. Muốn tới nơi này phải thâm nhập sâu vào khu vực bụng núi nguy hiểm, đi thẳng là chuyện không thể, cần phải vòng vèo mới được.
Nhiêu Tôn cũng nhìn về phía đó, trầm mặc rất lâu mới nói: "Tả Thời cũng đã từng tới gần đó."
Tưởng Ly sững người.
Ngay sau đó cô hiểu ra, suy đoán của mình trước kia đều chuẩn xác.
Những năm đó, ngoài những lúc ở trong phòng thực nghiệm ra, Tả Thời đều đi ra ngoài thám hiểm, một chuyến đi là biền biệt nhiều ngày, thậm chí nửa tháng. Có những tuyến đường Tưởng Ly biết, có những nơi cô hoàn toàn không rõ, ví dụ như lần mà Nhiêu Tôn nhắc tới. Thì ra Nhiêu Tôn cũng từng tới điểm giáp ranh này. Xem ra khi ấy họ chưa tìm được tới Tịch Lĩnh, lỡ mất dịp tốt.
Cô đoán không sai, Tả Thời đi ra ngoài thám hiểm đúng là chỉ vì công thức.
"Rốt cuộc hai người muốn tìm thứ gì?" Nhiêu Tôn hỏi.
"Hai người" mà anh ấy nói chính là Tưởng Ly và Tả Thời. Tưởng Ly nghe là hiểu, cũng trả lời rõ ràng: "Công thức lúc trước Tả Thời cải tiến có bản gốc, bọn em muốn tìm bản gốc."
Cô không giấu giếm Nhiêu Tôn, dù là chuyện công thức hay chuyện sẽ tới Tịch Lĩnh.
Hai người đàn ông trước mặt, đều đã mua chuộc thành công những người bên cạnh cô. Dù là Tưởng Tiểu Thiên hay đám Răng trắng, cuối cùng đến cả Ấn Túc Bạch và Mark cũng chìm đắm rồi, nên việc gì phải giấu nữa? Nhất là việc đi Tịch Lĩnh, cho dù Nhiêu Tôn không hỏi, chắc chắn cũng có người kể với anh ấy.
Nhiêu Tôn nghe xong ngây ra giây lát, sau đó mới ồ lên một tiếng.
Lục Đông Thâm quay đầu nhìn hai người họ, trong những câu thoại lời qua tiếng lại chứa đứng muôn vàn quan hệ nhì nhằng từ quá khứ, nhất thời khiến anh khó chịu trong lòng. Tuy rằng anh cũng coi như đã gián tiếp quen biết Tả Thời, nhưng so với Nhiêu Tôn, anh và cô luôn cách nhau một quá khứ. Người tham gia vào quá khứ của cô là Tả Thời, là Nhiêu Tôn. Việc này giống như một tấm lưới vô hình, anh ở ngoài lưới, nhìn họ đứng trong lưới.
Nhiêu Tôn lại hỏi: "Hai người định khi nào thì xuất phát?"
Tưởng Ly cân nhắc thời gian, Lục Đông Thâm ngồi lại thay Tưởng Ly trả lời: "Phải chuẩn bị một số vật dụng để vào núi, đủ đồ là xuất phát."
Anh thích Nhiêu Tôn dùng từ "hai người", không nhắc đến quá khứ, chỉ nhắc chuyện sau này, những mây mù trong lòng cũng tan đi không ít. Nhưng cùng lúc này, Lục Đông Thâm cũng mới phát hiện, thì ra khi đối mặt với tình yêu, bản thân anh cũng nhỏ mọn đến thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro