Làm vợ anh nhé
Ân Tầm
2024-07-23 14:54:01
Tưởng Ly quả nhiên đã chuẩn bị đầy đủ mọi chuyện, bữa ăn Trung thu tối nay chỉ là một ngọn gió Đông mà thôi.
Lục Đông Thâm ngồi ở đó, nhìn Tưởng Ly xách vali hành lý đã thu dọn sẵn từ trước ra ngoài, chiếc váy trắng dịu dàng trên người cũng đã được thay bằng bộ áo phông quần bò gọn ghẽ.
Anh cứ nhìn cô chằm chằm như thế, dĩ nhiên là cơn giận đang bốc cao trong lòng. Nhưng anh cũng rất hiểu, mình không có đủ khả năng cản đường đi của cô. Cô dám làm vậy không chút sợ hãi, ngoài ngọn đèn bích sa kia, ắt phải còn mùi hương khác khống chế anh.
Cho dù tháo bỏ ngọn đèn, cho dù không uống những bát canh kia nữa cũng vô ích. Ở trong nhà, trên xe ô tô, thậm chí trong phòng làm việc của anh có thể cũng giấu những mùi hương mà anh không ngửi được. Về điểm này, Lục Đông Thâm tin là Tưởng Ly có bản lĩnh làm được.
Huống hồ, anh buộc phải uống những loại canh hay loại nước đó. Quản gia và Cận Nghiêm đều đã trở thành cánh tay trái phải, sống chết vì cô, thậm chí còn có Dương Viễn, chưa biết chừng họ sẽ trực tiếp bóp cổ bắt anh uống.
Đáng chết!
Lục Đông Thâm cuộn chặt tay lại, ánh mắt như chỉ hận không thể nuốt sống cô.
Tưởng Ly sai vệ sỹ bê hành lý lên xe.
Cô nhìn thời gian, vừa đẹp.
Đón lấy ánh mắt anh, cô lại ngồi cạnh, nhẹ nhàng ôm chặt cổ anh: "Xin lỗi Đông Thâm. Em biết làm vậy sẽ khiến anh không thoải mái trong lòng. Nhưng em hiểu anh, cho dù xuất phát từ mục đích gì, anh cũng sẽ không để em đi. Anh yên tâm, em nhất định có thể bình an trở về, em hứa với anh đấy. Vì anh, em cũng sẽ đặt an toàn lên trên hết."
Trong trái tim Lục Đông Thâm bỗng nhiên trào dâng một sự quyến luyến khủng khiếp, cảm xúc như dòng sông cuồn cuộn, nuốt chửng mọi giận dữ của anh. Anh thương cô, lo lắng cho cô, chỉ muốn nâng niu cô, ngậm cô vào miệng.
"Bình thường anh thật sự không nên nuông chiều em." Anh nghiến răng, khẽ nói.
Tưởng Ly cắn khẽ một cái vào môi anh: "Đợi em."
Cô đang định đứng lên thì cổ tay bị Lục Đông Thâm giữ lại. Anh kéo cô vào lòng một lần nữa, thì thầm: "Bất luận thế nào cũng phải chú ý an toàn, phải luôn luôn báo vị trí cho anh biết, giữ liên lạc của điện thoại vệ tinh. Nếu tới nơi không có tín hiệu thì phải đánh dấu lại cẩn thận. Còn nữa..."
Tưởng Ly ngồi thẳng dậy, nhìn anh.
Lục Đông Thâm thở dài, giơ tay xoa đầu cô nhẹ nhàng, trong ánh mắt là yêu thương và bịn rịn, cũng có lo lắng: "Bé con, anh yêu em, dù trong tình huống nào em cũng phải ghi nhớ câu nói này: Nhất định phải bình an trở về."
Hốc mắt Tưởng Ly đỏ rực lên. Anh yêu cô, một lời nói trực tiếp mà bình thường anh rất ít khi nói ra, nhưng cô biết rõ anh yêu cô nhường nào, giống như cô yêu anh hơn yêu bản thân mình vậy.
Cô một lần nữa ôm chặt anh, gật đầu: "Vâng, em hứa."
Trà Trung thu đã nguội, mùi rượu len lỏi vào không khí.
Lục Đông Thâm chỉ có thể đưa mắt nhìn theo bóng Tưởng Ly rời đi trong đêm hôm ấy, dù có không nỡ cách mấy cũng đành nhịn xuống. Anh đang nghĩ, chung quy cô vẫn thuộc về sơn dã, sự hoang dã chảy trong máu cô không thể đè nén được. Cho dù sống nơi phồn hoa, trái tim của cô vẫn thuộc về đất trời.
Anh rút di động ra.
Suy nghĩ rất lâu, rồi gửi đi một tin nhắn.***
Nhiêu Tôn bao trọn cả nhà hàng, ngoại ra, hoa tươi và đủ các món bánh trong đêm ngắm trăng đều không thiếu.
Anh chọn một vị trí đẹp cho Nguyễn Kỳ, ngước mắt lên là có thể nhìn thấy cảnh tượng vầng trăng tròn treo trên đỉnh đầu. Cảnh đêm rất đẹp, không gió không mây, cực kỳ bình yên.
Nguyễn Kỳ không biết trước chuyện này.
Nhưng khoảng thời gian này cô đã quen với việc Nhiêu Tôn sắp xếp mọi thứ. Anh nói anh là một người đàn ông không có lòng với sự nghiệp. Con người sống trên đời, có rượu ngon, đồ nhắm ngon, phong cảnh đẹp lại thêm một giai nhân bầu bạn bên cạnh là quá mãn nguyện, còn mấy chuyện trên thương trường thế nào cũng thỏa mãn. Vì vậy anh có thể dành đa số thời gian và sức lực cho cô, ở bên cạnh cô.
Nói lời này với người khác có lẽ họ sẽ tin, còn Nguyễn Kỳ ư?
Ha!
Cô luôn từ tốn vả mặt anh, nói: Anh kiểu gì cũng thấy mãn nguyện ư? Đó là vì anh đã trải qua một lần giết chóc, thứ gì cũng có rồi, cũng nên ổn định, còn mặt dày nói cứ như mình sống thanh tịnh lắm.
Nhiêu Tôn biết, mỗi lần anh muốn nâng tầm suy nghĩ, một giây sau sẽ bị cái miệng của Nguyễn Kỳ đáp trả lại, cứ thế giẫm đạp những mộng tưởng của anh xuống đất.
Nhưng cũng may, Nguyễn Kỳ không nghĩ anh là một công tử con nhà giàu cưỡi lên máu của người đi trước mà hưởng thụ khoái lạc. Cô vẫn rất khẳng định và tán thưởng năng lực của anh.
Thế nên, bình thường Nguyễn Kỳ càng hay khích bác anh, anh lại càng yêu cô.
Thấy nhà hàng không có ai, ban đầu Nguyễn Kỳ lấy làm lạ, sau đó hỏi nhỏ Nhiêu Tôn: "Không bình thường, em nhớ là nhà hàng này làm ăn rất được. Hơn nữa hôm nay còn là Trung thu, khu vực này cũng đông người Hoa lắm mà."
Nhiêu Tôn ngồi xuống đối diện cô, nghe xong câu này thầm nghĩ trong lòng: Quả nhiên à quả nhiên... Bị Lục Đông Thâm nói trúng!
Anh hắng giọng, cố tình chọc cô: "Ừm, sự tình bất thường ắt có vấn đề."
Nhưng Nguyễn Kỳ nghĩ là thật, cô nghiêm mặt lại, hạ thấp giọng: "Trước kia em từng nghe Tưởng Ly kể về chuyện của Đàm Chiến, cũng ở trong một nhà hàng không người..."
"Anh bao cả nhà hàng đấy." Nhiêu Tôn vội ngắt lời, đưa ra giải thích cho cô.
Ban đầu Nguyễn Kỳ sững sờ, sau khi tỉnh lại thì vỗ mạnh một cái lên cánh tay anh: "Không nói sớm!"
Nhiêu Tôn mặc áo phông ngắn tay, cánh tay hở ra ngoài, cú phát của Nguyễn Kỳ không hề nhẹ, sau khi đánh xong tiện thể còn véo thêm một cái, đau tới mức Nhiêu Tôn nhe răng lè lưỡi, xoa cánh tay mãi: "Con gái con đứa sao thích dùng bạo lực vậy?" Anh cúi đầu xuống nhìn: "Đánh đỏ cả tay rồi! Em tàn nhẫn độc ác quá."
Nguyễn Kỳ chống tay lên cằm, phì cười: "Còn chưa đến mức phải cưa tay, vờ vịt gì chứ."
Nhiêu Tôn câm nín, quả nhiên là theo Hạ Hạ, học toàn thói hư.
Bữa tối hôm nay không tệ, mỗi một món ăn đều được Nhiêu Tôn lựa chọn trước và dặn đầu bếp theo đúng sở thích hằng ngày của Nguyễn Kỳ.Sắc hương vị đủ cả, cộng thêm rượu ngon và nến, hoa tươi và trăng, Trung thu này có phần nghệ thuật một chút. Trong quá trình ăn, di động của Nhiêu Tôn kêu lên một lần. Là điện thoại của Kiều Trân. Nguyễn Kỳ thấy vậy vội giục anh nghe máy.
Bên này, Nhiêu Tôn vừa mở video call, giọng Kiều Trân đã sốt sắng ập tới: "Tôn Tôn à, tình hình bên con sao rồi? Bố và mẹ sốt ruột lắm rồi, rốt cuộc con có..."
"Mẹ, mẹ..." Nhiêu Tôn lập tức ngắt lời Kiều Trân: "Bố và mẹ đừng gấp, có tin gì con báo ngay cho bố mẹ mà."
"Đã đợi cả một ngày rồi..."
"Chênh lệch múi giờ, chênh lệch múi giờ."
"À đúng nhỉ, mẹ quên mất. Thế còn..."
"Con sẽ cố gắng, con sẽ nỗ lực, con sẽ thể hiện, tuyệt đối không để mẹ và bố thất vọng, được chưa ạ?"
"Vậy con phải cố gắng đấy. Con cái gì, cứ ngắt lời mẹ đang nói, đúng là càng ngày càng đáng ghét."
Kết thúc cuộc điện thoại, Nhiêu Tôn ngước mắt nhìn biểu cảm nghi hoặc của Nguyễn Kỳ. Ngẫm nghĩ một chút, anh đưa ra một lời giải thích nghe là thấy vô lý: "À, thì... Anh phải làm chút chuyện, ông bà ở nhà đợi kết quả ấy mà."
Nguyễn Kỳ gật đầu: "Em biết." Sau đó tiếp tục nhìn anh.
Nhiêu Tôn hiểu ý cô, cô muốn biết đó là chuyện gì.
Anh vỗ tay, chuyển chủ đề: "Tết Trung thu không thể không có bánh Trung thu. Anh đã đặc biệt dặn nhà bếp chuẩn bị cho chúng ta một chiếc bánh trung thu rất đặc biệt."
Đặc biệt đến mức nào?
Bánh có đặc biệt đến mấy chắc cũng từng nhìn thấy ở Trung Quốc rồi, xét về kiểu dáng, nước mình đa dạng số một rồi. Nhưng khi nhân viên nhà hàng đẩy xe đồ ăn mang bánh Trung thu tới, Nguyễn Kỳ mới cảm thấy... À, đúng là rất đặc biệt.
Ai từng thấy bánh Trung thu hình Ngôi sao David chưa? Một ngôi sao David to hơn mặt...
*Ngôi sao David, trong tiếng Do Thái được gọi là Tấm khiên David được công nhận rộng rãi là biểu tượng cho nhân dạng Do Thái và Do Thái giáo. Nó có dạng ngôi sao sáu cạnh do hai tam giác đều hợp nên.
Nguyễn Kỳ sửng sốt nuốt nước bọt. Thế này... Còn gọi là bánh trung thu sao? "Thứ này ăn được không?"
"Đùa sao, dĩ nhiên là ăn được. Hình dạng là do anh tự thiết kế, ai quy định bánh trung thu cứ phải là hình tròn?" Nói rồi, Nhiêu Tôn bẻ một góc ngôi sao, đưa cho Nguyễn Kỳ: "Em nếm thử xem."
Người ta đã nói là tự thiết kế, không có công lao cũng có khổ lao, Nguyễn Kỳ không thể không nếm thử. Cô đón lấy cắn một miếng, còn chưa nhấm nháp được mùi vị gì, đã cảm thấy răng kêu "rắc" một tiếng, cô vô thức kêu "aiya".
Ngay sau đó Nhiêu Tôn liền đứng dậy ôm bó hoa to đùng trên bàn, đi tới quỳ một chân trước mặt cô, nói đầy tình cảm: "Nguyễn Kỳ, làm vợ anh nhé?"
~Hết chương 617~
Lục Đông Thâm ngồi ở đó, nhìn Tưởng Ly xách vali hành lý đã thu dọn sẵn từ trước ra ngoài, chiếc váy trắng dịu dàng trên người cũng đã được thay bằng bộ áo phông quần bò gọn ghẽ.
Anh cứ nhìn cô chằm chằm như thế, dĩ nhiên là cơn giận đang bốc cao trong lòng. Nhưng anh cũng rất hiểu, mình không có đủ khả năng cản đường đi của cô. Cô dám làm vậy không chút sợ hãi, ngoài ngọn đèn bích sa kia, ắt phải còn mùi hương khác khống chế anh.
Cho dù tháo bỏ ngọn đèn, cho dù không uống những bát canh kia nữa cũng vô ích. Ở trong nhà, trên xe ô tô, thậm chí trong phòng làm việc của anh có thể cũng giấu những mùi hương mà anh không ngửi được. Về điểm này, Lục Đông Thâm tin là Tưởng Ly có bản lĩnh làm được.
Huống hồ, anh buộc phải uống những loại canh hay loại nước đó. Quản gia và Cận Nghiêm đều đã trở thành cánh tay trái phải, sống chết vì cô, thậm chí còn có Dương Viễn, chưa biết chừng họ sẽ trực tiếp bóp cổ bắt anh uống.
Đáng chết!
Lục Đông Thâm cuộn chặt tay lại, ánh mắt như chỉ hận không thể nuốt sống cô.
Tưởng Ly sai vệ sỹ bê hành lý lên xe.
Cô nhìn thời gian, vừa đẹp.
Đón lấy ánh mắt anh, cô lại ngồi cạnh, nhẹ nhàng ôm chặt cổ anh: "Xin lỗi Đông Thâm. Em biết làm vậy sẽ khiến anh không thoải mái trong lòng. Nhưng em hiểu anh, cho dù xuất phát từ mục đích gì, anh cũng sẽ không để em đi. Anh yên tâm, em nhất định có thể bình an trở về, em hứa với anh đấy. Vì anh, em cũng sẽ đặt an toàn lên trên hết."
Trong trái tim Lục Đông Thâm bỗng nhiên trào dâng một sự quyến luyến khủng khiếp, cảm xúc như dòng sông cuồn cuộn, nuốt chửng mọi giận dữ của anh. Anh thương cô, lo lắng cho cô, chỉ muốn nâng niu cô, ngậm cô vào miệng.
"Bình thường anh thật sự không nên nuông chiều em." Anh nghiến răng, khẽ nói.
Tưởng Ly cắn khẽ một cái vào môi anh: "Đợi em."
Cô đang định đứng lên thì cổ tay bị Lục Đông Thâm giữ lại. Anh kéo cô vào lòng một lần nữa, thì thầm: "Bất luận thế nào cũng phải chú ý an toàn, phải luôn luôn báo vị trí cho anh biết, giữ liên lạc của điện thoại vệ tinh. Nếu tới nơi không có tín hiệu thì phải đánh dấu lại cẩn thận. Còn nữa..."
Tưởng Ly ngồi thẳng dậy, nhìn anh.
Lục Đông Thâm thở dài, giơ tay xoa đầu cô nhẹ nhàng, trong ánh mắt là yêu thương và bịn rịn, cũng có lo lắng: "Bé con, anh yêu em, dù trong tình huống nào em cũng phải ghi nhớ câu nói này: Nhất định phải bình an trở về."
Hốc mắt Tưởng Ly đỏ rực lên. Anh yêu cô, một lời nói trực tiếp mà bình thường anh rất ít khi nói ra, nhưng cô biết rõ anh yêu cô nhường nào, giống như cô yêu anh hơn yêu bản thân mình vậy.
Cô một lần nữa ôm chặt anh, gật đầu: "Vâng, em hứa."
Trà Trung thu đã nguội, mùi rượu len lỏi vào không khí.
Lục Đông Thâm chỉ có thể đưa mắt nhìn theo bóng Tưởng Ly rời đi trong đêm hôm ấy, dù có không nỡ cách mấy cũng đành nhịn xuống. Anh đang nghĩ, chung quy cô vẫn thuộc về sơn dã, sự hoang dã chảy trong máu cô không thể đè nén được. Cho dù sống nơi phồn hoa, trái tim của cô vẫn thuộc về đất trời.
Anh rút di động ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Suy nghĩ rất lâu, rồi gửi đi một tin nhắn.***
Nhiêu Tôn bao trọn cả nhà hàng, ngoại ra, hoa tươi và đủ các món bánh trong đêm ngắm trăng đều không thiếu.
Anh chọn một vị trí đẹp cho Nguyễn Kỳ, ngước mắt lên là có thể nhìn thấy cảnh tượng vầng trăng tròn treo trên đỉnh đầu. Cảnh đêm rất đẹp, không gió không mây, cực kỳ bình yên.
Nguyễn Kỳ không biết trước chuyện này.
Nhưng khoảng thời gian này cô đã quen với việc Nhiêu Tôn sắp xếp mọi thứ. Anh nói anh là một người đàn ông không có lòng với sự nghiệp. Con người sống trên đời, có rượu ngon, đồ nhắm ngon, phong cảnh đẹp lại thêm một giai nhân bầu bạn bên cạnh là quá mãn nguyện, còn mấy chuyện trên thương trường thế nào cũng thỏa mãn. Vì vậy anh có thể dành đa số thời gian và sức lực cho cô, ở bên cạnh cô.
Nói lời này với người khác có lẽ họ sẽ tin, còn Nguyễn Kỳ ư?
Ha!
Cô luôn từ tốn vả mặt anh, nói: Anh kiểu gì cũng thấy mãn nguyện ư? Đó là vì anh đã trải qua một lần giết chóc, thứ gì cũng có rồi, cũng nên ổn định, còn mặt dày nói cứ như mình sống thanh tịnh lắm.
Nhiêu Tôn biết, mỗi lần anh muốn nâng tầm suy nghĩ, một giây sau sẽ bị cái miệng của Nguyễn Kỳ đáp trả lại, cứ thế giẫm đạp những mộng tưởng của anh xuống đất.
Nhưng cũng may, Nguyễn Kỳ không nghĩ anh là một công tử con nhà giàu cưỡi lên máu của người đi trước mà hưởng thụ khoái lạc. Cô vẫn rất khẳng định và tán thưởng năng lực của anh.
Thế nên, bình thường Nguyễn Kỳ càng hay khích bác anh, anh lại càng yêu cô.
Thấy nhà hàng không có ai, ban đầu Nguyễn Kỳ lấy làm lạ, sau đó hỏi nhỏ Nhiêu Tôn: "Không bình thường, em nhớ là nhà hàng này làm ăn rất được. Hơn nữa hôm nay còn là Trung thu, khu vực này cũng đông người Hoa lắm mà."
Nhiêu Tôn ngồi xuống đối diện cô, nghe xong câu này thầm nghĩ trong lòng: Quả nhiên à quả nhiên... Bị Lục Đông Thâm nói trúng!
Anh hắng giọng, cố tình chọc cô: "Ừm, sự tình bất thường ắt có vấn đề."
Nhưng Nguyễn Kỳ nghĩ là thật, cô nghiêm mặt lại, hạ thấp giọng: "Trước kia em từng nghe Tưởng Ly kể về chuyện của Đàm Chiến, cũng ở trong một nhà hàng không người..."
"Anh bao cả nhà hàng đấy." Nhiêu Tôn vội ngắt lời, đưa ra giải thích cho cô.
Ban đầu Nguyễn Kỳ sững sờ, sau khi tỉnh lại thì vỗ mạnh một cái lên cánh tay anh: "Không nói sớm!"
Nhiêu Tôn mặc áo phông ngắn tay, cánh tay hở ra ngoài, cú phát của Nguyễn Kỳ không hề nhẹ, sau khi đánh xong tiện thể còn véo thêm một cái, đau tới mức Nhiêu Tôn nhe răng lè lưỡi, xoa cánh tay mãi: "Con gái con đứa sao thích dùng bạo lực vậy?" Anh cúi đầu xuống nhìn: "Đánh đỏ cả tay rồi! Em tàn nhẫn độc ác quá."
Nguyễn Kỳ chống tay lên cằm, phì cười: "Còn chưa đến mức phải cưa tay, vờ vịt gì chứ."
Nhiêu Tôn câm nín, quả nhiên là theo Hạ Hạ, học toàn thói hư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bữa tối hôm nay không tệ, mỗi một món ăn đều được Nhiêu Tôn lựa chọn trước và dặn đầu bếp theo đúng sở thích hằng ngày của Nguyễn Kỳ.Sắc hương vị đủ cả, cộng thêm rượu ngon và nến, hoa tươi và trăng, Trung thu này có phần nghệ thuật một chút. Trong quá trình ăn, di động của Nhiêu Tôn kêu lên một lần. Là điện thoại của Kiều Trân. Nguyễn Kỳ thấy vậy vội giục anh nghe máy.
Bên này, Nhiêu Tôn vừa mở video call, giọng Kiều Trân đã sốt sắng ập tới: "Tôn Tôn à, tình hình bên con sao rồi? Bố và mẹ sốt ruột lắm rồi, rốt cuộc con có..."
"Mẹ, mẹ..." Nhiêu Tôn lập tức ngắt lời Kiều Trân: "Bố và mẹ đừng gấp, có tin gì con báo ngay cho bố mẹ mà."
"Đã đợi cả một ngày rồi..."
"Chênh lệch múi giờ, chênh lệch múi giờ."
"À đúng nhỉ, mẹ quên mất. Thế còn..."
"Con sẽ cố gắng, con sẽ nỗ lực, con sẽ thể hiện, tuyệt đối không để mẹ và bố thất vọng, được chưa ạ?"
"Vậy con phải cố gắng đấy. Con cái gì, cứ ngắt lời mẹ đang nói, đúng là càng ngày càng đáng ghét."
Kết thúc cuộc điện thoại, Nhiêu Tôn ngước mắt nhìn biểu cảm nghi hoặc của Nguyễn Kỳ. Ngẫm nghĩ một chút, anh đưa ra một lời giải thích nghe là thấy vô lý: "À, thì... Anh phải làm chút chuyện, ông bà ở nhà đợi kết quả ấy mà."
Nguyễn Kỳ gật đầu: "Em biết." Sau đó tiếp tục nhìn anh.
Nhiêu Tôn hiểu ý cô, cô muốn biết đó là chuyện gì.
Anh vỗ tay, chuyển chủ đề: "Tết Trung thu không thể không có bánh Trung thu. Anh đã đặc biệt dặn nhà bếp chuẩn bị cho chúng ta một chiếc bánh trung thu rất đặc biệt."
Đặc biệt đến mức nào?
Bánh có đặc biệt đến mấy chắc cũng từng nhìn thấy ở Trung Quốc rồi, xét về kiểu dáng, nước mình đa dạng số một rồi. Nhưng khi nhân viên nhà hàng đẩy xe đồ ăn mang bánh Trung thu tới, Nguyễn Kỳ mới cảm thấy... À, đúng là rất đặc biệt.
Ai từng thấy bánh Trung thu hình Ngôi sao David chưa? Một ngôi sao David to hơn mặt...
*Ngôi sao David, trong tiếng Do Thái được gọi là Tấm khiên David được công nhận rộng rãi là biểu tượng cho nhân dạng Do Thái và Do Thái giáo. Nó có dạng ngôi sao sáu cạnh do hai tam giác đều hợp nên.
Nguyễn Kỳ sửng sốt nuốt nước bọt. Thế này... Còn gọi là bánh trung thu sao? "Thứ này ăn được không?"
"Đùa sao, dĩ nhiên là ăn được. Hình dạng là do anh tự thiết kế, ai quy định bánh trung thu cứ phải là hình tròn?" Nói rồi, Nhiêu Tôn bẻ một góc ngôi sao, đưa cho Nguyễn Kỳ: "Em nếm thử xem."
Người ta đã nói là tự thiết kế, không có công lao cũng có khổ lao, Nguyễn Kỳ không thể không nếm thử. Cô đón lấy cắn một miếng, còn chưa nhấm nháp được mùi vị gì, đã cảm thấy răng kêu "rắc" một tiếng, cô vô thức kêu "aiya".
Ngay sau đó Nhiêu Tôn liền đứng dậy ôm bó hoa to đùng trên bàn, đi tới quỳ một chân trước mặt cô, nói đầy tình cảm: "Nguyễn Kỳ, làm vợ anh nhé?"
~Hết chương 617~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro