Người Tình Trí Mạng

Ông muốn tin con nhóc này sao?

Ân Tầm

2024-07-23 14:54:01

Tộc trưởng Tần bày ra vẻ mặt gượng gạo, liếc nhìn bóng Tưởng Ly. Ý tứ của cô sao ông lại không hiểu? Quá rõ ràng là: Lời tôi đã nói rồi, làm sao để thương thảo với Vu chúc là việc Tộc trưởng Tần ông phải làm.

Ông đi tới bên cạnh Vu chúc, ngẫm nghĩ xem nên mở lời thế nào. Vu chúc liếc nhìn bóng lưng Tưởng Ly, lạnh lùng hỏi tộc trưởng Tần: "Ông muốn tin con nhóc này sao?"

Tưởng Ly ngồi bên này có thể nghe được lời của Vu chúc, nhưng cô không để ý, chỉ tập trung ngắm chữ. Cô suy nghĩ rõ ràng thông suốt, dù là ai, chỉ cần xen vào chuyện trị căn bệnh lạ cho Tần Thiên Bảo tức là đắc tội với Vu chúc. So với việc hạ mình lấy lòng Vu chúc, chi bằng cứ thể hiện bản lĩnh thật sự để so tài. Nếu đối phương đích thực là người rộng rãi thì dĩ nhiên sẽ không dám xem thường cô.

Nhiệm vụ quan trọng rơi xuống đầu tộc trưởng Tần, ông hắng giọng: "Tình hình của Thiên Bảo, chúng ta cũng đã nghĩ đủ mọi cách nhưng đều không có ích gì, chi bằng cứ để Tưởng cô nương thử xem sao."

Sắc mặt Vu chúc chẳng tốt chút nào, nhưng bà cũng không nói thêm gì, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Tộc trưởng Tần đánh mắt nhìn con trai và con dâu. Hai người họ hiểu ý, chẳng mấy chốc đã tháo hết những thứ như chuông hay bùa xuống, sắp xếp gọn gàng rồi mang trả cho Vu chúc. Sau khi mọi việc đã ổn thỏa, tộc trưởng Tần tiến lên hỏi Tưởng Ly: "Tưởng cô nương, cô thấy cháu nội tôi bị làm sao?"

Tưởng Ly không ngẩng đầu lên khỏi bức tranh chữ, hờ hững đáp một câu: "Tôi cần thời gian."

Lục Đông Thâm ở bên cạnh cố nhịn cười. Anh không lạ lẫm gì dáng vẻ này của cô. Nhớ lại lúc trước ở khách sạn Skyline Thương Lăng, cô cũng không ít lần bày sự kiêu ngạo cho anh xem. Anh là người được nhận nền giáo dục cao, dĩ nhiên không tin cái gọi là trúng tà trừ tà, nhưng lúc đó lại cảm thấy cô cực kỳ quái đản, thế nên cứ yên lặng chờ đợi xem sao.

Người ở đây chắc chắn sẽ khác, dù có tao nhã văn hóa đến mấy thì cũng sống cách xa thế giới bên ngoài. Họ tin vào sức mạnh của trời đất, sùng bái Vu chúc, dĩ nhiên sẽ cung kính có thừa với một Tưởng Ly có thể chữa được bệnh lạ.

Quả không sai, tộc trưởng Tần không dám nói thêm gì, vội vàng rời khỏi phòng.

Lục Đông Thâm chậm rãi đi lên quan sát Tần Thiên Bảo. Lát sau, anh giơ tay giật lấy cuốn sách thằng bé đang đọc. Nhưng Tần Thiên Bảo không hề có chút phản ứng nào, giống như một người đang đọc sách làm rơi sách, thằng bé từ tốn nhặt lại cuốn sách lên, tiếp tục đọc.

Thật sự không chịu ảnh hưởng của thế giới bên ngoài?

Không còn người ngoài, Tưởng Ly cũng thả lỏng hơn, đặt bức tranh thư pháp sang một bên, chống cằm nhìn các kiểu thăm dò của Lục Đông Thâm, cuối cùng nói: "Bệnh tình có lẽ là như vậy, một đứa trẻ còn nhỏ thế này mà có thể diễn kịch được thì đã thành ảnh đế rồi."

Lục Đông Thâm thu tay về, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tần Thiên Bảo, hỏi Tưởng Ly: "Trước kia em đã từng tiếp xúc với kiểu bệnh này chưa?"

Tưởng Ly ngẫm nghĩ, đang định lên tiếng thì nghe thấy Nhiêu Tôn ở phòng ngoài lên tiếng: "Lúc nhỏ anh từng mặc qua bệnh này."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tộc trưởng Tần còn việc trong thôn cần giải quyết, chắc chắn là vì chuyện trong thôn có người ngoài xuất hiện, ông phải đi làm công tác tư tưởng rồi. Bố mẹ Thiên Bảo một người ra đồng một người đi hái trà. Nhân lúc này, Nhiêu Tôn và Nguyễn Kỳ rảnh rỗi không biết làm gì cũng bước vào góp thêm câu chuyện.

Nghe xong câu này, Tưởng Ly quay đầu hỏi Nhiêu Tôn: "Sợ mất hồn?"

Cô hỏi vậy là Nguyễn Kỳ đứng cạnh đã hiểu ngay.

Nhiêu Tôn uể oải loăng quăng tiến lên phía trước, xách ghế trúc, ngồi xuống trước mặt thằng bé, chậm rãi nói: "Ừm, hồi nhỏ từng bị anh họ dọa, phản ứng nhìn chung cũng giống với Tần Thiên Bảo."

Sau đó, anh ấy tường thuật đơn giản lại một lượt "trải nghiệm thảm khốc".

Đó là lúc Nhiêu Tôn mười tuổi. Có một lần cùng anh họ đi dã ngoại. Anh họ lớn hơn anh ấy bốn tuổi, thông minh uyên bác là điều dĩ nhiên. Nhưng rời xa tầm mắt của bố mẹ, bản tính phá phách của mấy đứa nhỏ cũng bộc lộ. Chẳng biết anh họ kiếm đâu ra một con rắn giấu vào trong lều của anh. Tới khi Nhiêu Tôn quay về lều, kéo túi ngủ ra, một con rắn đột ngột từ trong bò ra ngoài.

Lúc đó Nhiêu Tôn hoảng sợ kêu lên thất thanh, một giây sau thì hoàn toàn không biết gì nữa.

Tới khi anh ấy có ý thức thì xung quanh đã vây đầy người. Có mẹ khóc đỏ cả mắt, có bố mặt mũi lo lắng, còn có những người bà con họ hàng khác. Anh họ thì cúi gằm từ đầu tới cuối, mắt sưng vù. Bố mẹ anh họ cũng đứng bên cạnh, biểu cảm sốt sắng.

Tới khi Nhiêu Tôn lớn hơn một chút thì mới biết rõ tình hình của mình lúc đó.

Thì ra khi đó anh ấy đã hai ngày không ăn không uống, cứ đơ ra như khúc gỗ. Người khác nói gì anh ấy cũng không nghe thấy, hoàn toàn không có phản ứng gì với thế giới bên ngoài. Hai hôm đó, người nhà gần như phát điên, tìm đủ các bác sỹ chuyên gia, cuối cùng vẫn là có một người bà con gợi ý, nói tìm cao nhân xem sao.

Khi nói tìm cao nhân, đa phần là hết cách rồi.

Bố mẹ Nhiêu Tôn không tin chuyện này, nhưng thấy con trai như thằng khờ, không có tín hiệu chuyển biến nên đã đích thân đi gặp cao nhân.

Cao nhân đó bấm đốt ngón tay nhẩm tính, nói đứa trẻ này đã rớt mất hồn, bảo nhà họ Nhiêu đi tìm hồn.

Theo chiêu mà cao nhân chỉ, quả nhiên, cuối cùng Nhiêu Tôn cũng có ý thức.

Kể tới đây, Nhiêu Tôn không kể tiếp nữa, Nguyễn Kỳ đang nghe say mê, thấy vậy bèn thúc giục: "Sau đó thì sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Không có sau đó, tôi tỉnh rồi."

Nguyễn Kỳ tò mò: "Cao nhân đã chỉ chiêu gì?"

Nhiêu Tôn đáp nửa vời: "Không rõ nữa, chắc lại là mấy kiểu mơ hồ huyền ảo, trên thực tế tôi cảm thấy tôi tỉnh lại được là do tự khỏi."

Nguyễn Kỳ bĩu môi.

Tưởng Ly vẫn đang chống tay lên má, bất thình lình buông một câu: "Không ngờ hồi nhỏ anh cũng nhát chết nhở."

Quen biết nhiều năm, cô chưa nghe thấy anh ấy kể bao giờ. Xem ra trong lòng anh ấy, chuyện này cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì.

Quả nhiên Nhiêu Tôn hơi đổi sắc mặt: "Nhát chết cái gì? Ai bất thình lình nhìn thấy một thứ chui ra từ trong túi ngủ lại không giật mình? Đoán ngay là em sẽ nghĩ vậy mà, nếu không muốn giúp em chữa bệnh, em nghĩ anh chịu nói chắc?"

Nhiều năm về sau, ý của anh ấy là khi anh ấy đã rất lớn rồi. Vào một buổi chiều nào đó, người mẹ lúc bình thường không hề thích theo dõi bộ phim "Tân Bạch nương tử truyền kỳ" khi ấy bỗng dưng lại xem, thấy anh ấy xuống nhà, mẹ lập tức xách anh ấy lên, ấn ngồi xuống sofa.

Khi đó anh ấy nhìn thấy một tình tiết như thế này: Bạch Tố Trân uống rượu hùng hoàng hóa thân thành rắn. Hứa Tiên lo lắng cho nương tử, vào phòng hỏi. Ai ngờ vừa vén màn lên, một con rắn trắng khổng lồ từ trong chui ra, Hứa Tiên mất hồn ngay tại chỗ.

Mẹ chân thành nói: Tôn Tôn à, con phải khắc phục chướng ngại tâm lý này. Hạ Hạ là một cô gái mạnh bạo, con nhát gan như vậy làm sao xứng với nó?

Lúc đó anh ấy thật sự câm nín.

Tố chất tâm lý của anh ấy không tệ đến mức đó chứ, không thể vì trải nghiệm hồi nhỏ mà sợ đoạn này được...

Tưởng Ly làm sao biết chuyện sau đó? Cô cố nhịn cười trong lòng, giúp cô chữa bệnh? Câu này nghe cứ...

Cô đứng dậy, chắp tay đi đi lại lại.

"Rớt hồn còn gọi là hồn bay phách lạc. Thông thường mà nói có ba nguyên nhân, một là bị dọa mất hồn; Hai là bị đả kích tâm lý, thường hay nói gan chủ mộc giấu hồn, tim chủ kim giấu phách, lại nói gan tổn thương thì lại hại tới hồn, hồn tổn thương thì điên rồ, vui vẻ cùng cực thì tổn thương tới phách, quá mức đau lòng hoặc hưng phấn quá độ đều dẫn đến hồn bay phách lạc; Ba là liên quan đến thể chất, nếu căng thẳng và mệt mỏi quá độ trong một thời gian dài, cũng sẽ dẫn đến ngơ ngẩn tinh thần, cơ thể và tâm hồn kết hợp không vững vàng. Người đời xưa gọi tình trạng này là rớt hồn, còn xét về tâm lý học thì chính là phản ứng của cơ thể với stress."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Trí Mạng

Số ký tự: 0