Người Tình Trí Mạng

Thôn hoang

Ân Tầm

2024-07-23 14:54:01

Khi tới thôn Tiểu Khê, sắc trời đã tối.

Sau khi Lục Đông Thâm đỗ xe tại một nơi gọi là cổng thôn, Tưởng Ly mở cửa bước xuống.

Cô vươn vai, duỗi chân, nhân tiện quan sát một chút khung cảnh xung quanh.

Suốt dọc đường vừa rồi, họ rất hiếm gặp người.

Ban đầu khi ra khỏi trấn Thất Xá thi thoảng vẫn nhìn thấy đôi ba người phụ nữ mặc đồ và đeo trang sức của dân tộc thiểu số, đeo những chiếc gùi cao đi trên đường, chắc hẳn đều vội tới những phiên chợ tại các trấn, các thôn gần đó. Lúc sau, lượng người nhìn thấy hiếm hoi dần, thi thoảng cũng nhìn thấy bò, dê.

Tới cuối cùng, đừng nói là người, ngay cả bò, dê cũng không thấy đâu nữa.

Tưởng Ly nghĩ rằng tới thôn Tiểu Khê rồi, tốt nhất có thể tìm một nơi ngủ nhờ. Cô thật lòng không muốn dựng lều cắm trại nữa, đến tắm cũng không thể.

Kết quả bây giờ phóng tầm mắt ra xa mới biết mình đã nghĩ nhiều rồi.

Đừng nói là tắm rửa, e rằng cả nơi ở nhà cũng không có.

Nhiêu Tôn cũng đã xuống xe, nhìn một khung cảnh đen tối, hoang lạnh trước mắt, anh ấy ngây ngốc: "Thế này là sao?" Rồi anh ấy nhìn giờ: "Lẽ nào tất cả ngủ sớm như vậy?"

Bây giờ trời cũng vừa mới nhá nhem tối thôi.

Lục Đông Thâm tiến lên, bình tĩnh nói: "Có thể đây là một thôn hoang."

"Chính là một thôn hoang." Tưởng Ly bao năm nay cũng đã đi qua không ít thôn hoang, thế nên bầu không khí không chút hơi người này cô rất quen thuộc: "Không có hơi người, không nghe thấy tiếng chó sủa, Tiểu Khê có lẽ đã bị người dân thôn này từ bỏ rồi."

Nhiêu Tôn không từ bỏ: "Dù sao cũng đã đến rồi, vào trong thôn dạo một vòng xem, chưa biết chừng lại tìm thấy một hộ nào đó không chịu di dời."

Thật ra Tưởng Ly cũng hy vọng mình phán đoán nhầm. Cô gật đầu, với lấy đèn pin, cùng Nhiêu Tôn và Lục Đông Thâm bước thấp bước cao đi vào trong thôn.

Thôn này không lớn.

Chưa đầy hai mươi phút, ba con người đã phải triệt để thỏa hiệp với thực tại.

Trở về bên cạnh xe, Tưởng Ly cười hỏi Nhiêu Tôn: "Giờ chắc anh nhớ mấy gia đình không chịu di dời lắm nhỉ?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Không sai." Nhiêu Tôn ngậm một điếu thuốc lên miệng, cắn thật mạnh đầu lọc: "Lúc ông xây nhà thì phiền nhất là mấy nhà không chịu đi, bây giờ thì hay rồi, cả một thôn không có bóng một gia đình nào còn sót lại!"

Tiểu Khê là một thôn hoang, nói theo lời của Tưởng Ly là hoang đến không thể hoang vắng hơn nữa.

Cô đã đếm đại khái, trong thôn có khoảng trên dưới mười hộ, nhà đất vàng, nhiều nhất là những căn nhà hai tầng trên dưới. Ít nhiều vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của một thôn dân tộc thiểu số, nhưng đã bị phá hoại nghiêm trọng, gần như không còn căn nhà nào hoàn chỉnh. Khó khăn lắm mới tìm được một nhà có nóc, chỉ cần có ít động tĩnh là bốn bức tường xung quanh sẽ bong tróc, sơn rơi xuống lạo xạo.

Nơi này chắc chắn đã bị bỏ hoang không chỉ nửa năm tới một năm.

Nhiêu Tôn châm điếu thuốc, rít một hơi rồi phả khói: "Thằng nhãi kia cũng không nói với chúng ta đây là thôn hoang."

Thằng nhãi ý chỉ Dư Mao.

Lục Đông Thâm nhìn sắc trời, quay người đi ra phía cốp xe, cúi đầu rồi nói với họ: "Tìm một chỗ dựng lều đi, chỗ này trời tối hẳn sẽ nhiều côn trùng thú dữ lắm."

Họ chọn nơi dựng trại là một bãi đất trống. Họ không dám bước vào căn nhà duy nhất có mái ấy. Nói theo lời Tưởng Ly thì chưa biết lúc nào căn nhà ấy sẽ sập, cô không muốn đang ngủ thì bị chôn vùi mất.

Chẳng mấy chốc, hai chiếc lều đã được dựng lên, ba người họ đều không xa lạ gì với cuộc sống rừng núi, thế nên dựng lều cấp tốc xong cũng bắt đầu gác bếp, đặt nồi.

Lục Đông Thâm vác một ít đồ ăn trên xe xuống.

Có nước, thịt bò, còn có một ít rau xanh đã được làm bớt nước, chỉ cần bỏ vào nồi đun sôi là có một món rau tươi mới, thêm mỳ và muối nữa. Đi rừng, đồ ăn luôn phải đơn giản, không thể phong phú như ở nhà, quan trọng là no bụng, sau đó mới quan tâm tới việc có ngon hay không.

Ba người cũng đã đói chết rồi.

Mới sáng sớm đã xuất phát, chỉ ăn vài miếng qua loa dọc đường. Giữa đường ngang qua núi Lâm Vụ lại phải chạy trốn bạt mạng, đến bây giờ được ngồi xuống coi như mới được nghỉ ngơi thực sự.

Nhưng cả ba đều hiểu rõ trong lòng, nơi này không thể ngủ quá say.

Sự hoang dã của núi đến từ bốn phương tám hướng.

Nhiêu Tôn làm chân chạy vặt, Lục Đông Thâm làm mỳ thịt bò, Tưởng Ly ăn ngấy nghiến hai bát, sau đó nghiêm túc nói với Lục Đông Thâm: "Tôi cảm thấy, tài nấu nướng của anh đã tiến bộ không ít."

Lục Đông Thâm cười nói: "Đó là vì em đói thôi."

Có lẽ vậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau khi ăn uống no say, Tưởng Ly bắt đầu lười. Cô trải lớp đệm chống ẩm lên phiến đá tảng gần đống củi rồi ngã xuống, không muốn nhúc nhích nữa. Chiếc nồi nhỏ nấu cơm trên bếp đã được đổi thành chiếc ấm, đang đun trà. Sau khi ăn no, được uống một tách trà là thoải mái nhất. Đây là yêu cầu của Tưởng Ly, thế nên trước khi xuất phát họ đã mang theo không ít trà ngon, trong đó bao gồm trà ba vị của Lâm khách lầu.

Cô nằm ì trên đệm, mắt mơ màng, giống như một con mèo lười trong thành cổ Thương Lăng.

Nhiệt độ về đêm khá thoải mái, không nóng không lạnh, gió phả vào mặt mang theo mùi hoang lạnh, nhưng cũng có mùi thanh mát của hoa cỏ tự nhiên, bên tai là tiếng nước trà sôi sục, loáng thoáng còn có hương trà thơm phảng phất.

Lục Đông Thâm tìm một nguồn nước suối, qua một lượt kiểm tra địa hình, anh đoán định nước này không có vấn đề gì, thế nên ngoài việc đựng đầy vào các thùng nước họ mang theo, anh còn gánh thêm ít nước cho Nhiêu Tôn.

Nhiêu Tôn không phản bác.

Lục Đông Thâm nấu cơm, Nhiêu Tôn rửa bát là chuyện rất bình thường.

Tưởng Ly nhìn dáng vẻ rửa bát của Nhiêu Tôn cũng đủ thấy độ nghiệp dư. Nước rửa bát họ mua là loại túi, tiện mang theo. Kết quả ba bộ bát đũa, Nhiêu Tôn dùng sáu túi rửa bát nhỏ. Cuối cùng Lục Đông Thâm không nhìn nổi nữa, nhắc nhở Nhiêu Tôn: "Tôn thiếu, cậu dùng nước tiết kiệm một chút."

Lục Đông Thâm đang làm dĩa. Anh kiếm một đoạn gỗ chắc chắn gần đó, dùng con dao găm gọt thành dĩ, rồi từ từ điều chỉnh độ cầm sao cho phù hợp, cuối cùng mài nhẵn lớp thô ráp bên ngoài bằng giấy ráp.

Tưởng Ly ngồi nhìn dáng làm việc của anh, nghiêm túc và chuyên chú, nhìn mãi nhìn mãi liền nhớ tới lần anh ngồi làm huyên trúc ở Thương Lăng. Nghĩ tiếp, cô liền nhớ tới cảnh anh dạy cô thổi huyên trúc trên núi Kỳ Thần... và những lời anh nói.

Mặt nóng bừng lên, cô quay đi chỗ khác.

Sau khi làm xong dĩa gỗ, Lục Đông Thâm lại tạo một rãnh trên tay cầm, mắt không buồn ngước lên: "Em đây qua."

Nhiêu Tôn không phản ứng lại.

Tưởng Ly chẳng hiểu sao, cứ thế chắc chắn Lục Đông Thâm đang nói chuyện với mình, uể oải bò dậy khỏi đệm, đi tới trước mặt Lục Đông Thâm: "Chuyện gì?"

Lục Đông Thâm quay người lại, giơ tay ấn lên vỏ con dao Phần Lan trên eo cô, sau khi tìm thấy móc mắc bên ngoài, anh nhét chiếc dĩa vào, rãnh trên cây dĩa vừa trùng hợp với móc bên ngoài của con dao. Anh quan sát một lượt, điều chỉnh một chút rồi nói: "Được rồi, rất chắc chắn, không dễ rớt."

Trên eo cô có hơi ấm của bàn tay anh, chạm qua lớp vải vẫn đủ khiến cô thấy tê dại, đến cả giọng nói cũng run run: "Anh làm thứ này làm gì?"

"Đề phòng em làm mất đũa." Lục Đông Thâm một tay giữ eo cô, một tay đặt lên bao dao, rồi ngẩng đầu nhìn lên mặt cô: "Dĩa tiện hơn."

Tưởng Ly có thói quen vứt đồ đạc lung tung, có lúc cầm thứ gì rồi dùng xong chuyên môn quên để về chỗ cũ. Ví dụ ngay bữa ăn vừa rồi, cô lấy đũa ra khỏi hộp, dùng xong lại chẳng biết đã tiện tay để một chiếc còn lại đi đâu. Lục Đông Thâm nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy dĩa vẫn là hợp với cô hơn cả, chí ít có mất thì cũng mất hết, không giống đũa, mất chiếc này còn chiếc kia, anh nhìn là thấy không thoải mái.

Nhiêu Tôn đứng gần đó cười: "Tôi đề nghị anh làm thêm cái dây dắt, trói cô ấy lại."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Trí Mạng

Số ký tự: 0