Tương sinh tương khắc
Ân Tầm
2024-07-23 14:54:01
Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, khi tôi gặp lại Thai Quốc Cường, ông ấy đáng nhẽ phải rất khỏe mạnh mới đúng.
Sự thẳng thắn của Hạ Trú khiến Hà Tư Nghi cứng người. Tuy bà ta nhanh chóng nở nụ cười, nhưng có thể nhận ra đang cố gắng che giấu sự hoảng sợ và bất an nơi đáy lòng: “Cô đang nói cái gì vậy? Cảnh sát cũng thật nực cười, tìm một bà đồng giả ma giả quỷ tới đây bịa chuyện sinh sự.”
“Cũng phải, có lẽ tất cả mọi người đều sẽ nghĩ những lời tôi nói là hoang đường, nhất là những chỉ trích dành cho bà.” Hạ Trú tựa người vào ghế, nhẹ nhàng nói: “Dẫu sao, bà và Thai Quốc Cường lâu nay vẫn diễn màn kịch một đôi vợ chồng hạnh phúc kinh điển, cho dù cuộc hôn nhân này thật ra đã chỉ còn cái danh.”
Hà Tư Nghi cười khẩy: “Bên ngoài đồn đại Hạ Trú danh tiếng vang dội của Skyline có một cái mũi mà người thường không có. Sao, lẽ nào cô cũng có thể ngửi ra mối quan hệ vợ chồng chúng tôi có tốt hay không? Nực cười.”
Hạ Trú không nói gì, chỉ đẩy tập tài liệu trong tay ra trước mặt bà ta. Hà Tư Nghi nghi hoặc, cầm lên xem, sau vài giây sắc mặt đã thay đổi.
Hạ Trú chậm rãi lên tiếng: “Đương nhiên tôi chẳng thể ngửi ra được vợ chồng bà còn hạnh phúc hay không. Nhưng tôi có thể ngửi được mùi của cây móng tay và cỏ thanh phong. Thai phu nhân, à không, có lẽ tôi nên gọi bà một tiếng bà Hà. Với tình hình âm mưu hãm hại, lấy mạng Thai Quốc Cường này, tôi nghĩ có lẽ bà đã sớm bí mật ly hôn với ông ta rồi phải không?”
Khuôn mặt Hà Tư Nghi hơi co giật.
“Hai loại thực vật này, bà Hà không lạ lẫm chứ?” Hạ Trú khoanh hai tay trước ngực: “Lúc trước khi còn ở Thương Lăng, không phải tôi chưa từng nghi ngờ những người sống ngay bên cạnh Thai Quốc Cường. Trợ lý của ông ta, cấp dưới của ông ta, đối thủ của ông ta, thậm chí là con cái của ông. Chỉ có điều, tôi không thể nào ngờ được, người muốn lấy mạng ông ta lại chính là vợ ông ta.”
“Chỉ dựa vào hai loại thực vật này?” Hà Tư Nghi cười khẩy: “Hai loại thực vật này đâu phải cỏ độc gì, làm sao giết người?”
“Phải đấy, đâu phải thứ cỏ gì có độc tố. Dù có lấy mẫu ra kiểm tra cũng chỉ là những loài thực vật bình thường.” Hạ Trú nhìn bà ta chằm chằm, rồi đổi giọng: “Nhưng, bà Hà làm sao biết hai loài cây này không có độc?”
Hà Tư Nghi nheo mắt lại, âm thầm cuộn chặt bàn tay giấu dưới gầm bàn vào.
“Cây móng tay và cỏ thanh phong đều rất hiếm, người thường đến nghe còn chưa nghe qua. Vậy mà bà Hà không những biết đến chúng, còn rất quen thuộc với tính chất của chúng, đáng để tôi mở rộng tầm mắt.” Hạ Trú lấy lại tài liệu của mình, gập vào: “Hại người có rất nhiều cách, có cách công khai, có cách âm thầm, có cách thấy máu, có cách không thấy máu. Chiêu thức giết người bằng mùi hương này của bà Hà thật sự là kín đáo vô cùng. Có thể tiếp theo đây tôi cần phân tích về quá trình giết người của bà Hà, nếu có chỗ nào chưa chính xác, mong được bà Hà dạy bảo.”
Mùi hương móc nối với tình trạng sức khỏe của con người.
Cái gọi là một cơ thể khỏe mạnh phải bao gồm cả sinh lý và tâm lý.
Tâm lý Thai Quốc Cường có vấn đề gì không thì Hạ Trú không rõ. Cô chỉ biết, thông qua mùi đường cháy khét thoảng qua trong cơ thể ông ta, có thể phán đoán ra quá trình chuyển hóa BCAA* của ông ta đang gặp trở ngại.
*BCAA là chuỗi gồm ba loại axit amin thiết yếu: leucine, isoleucine và valine. BCAA có tác dụng cung cấp năng lượng, thúc đẩy sự tăng trưởng và phục hồi của cơ bắp.
Thông thường mà nói, quá trình chuyển hóa BCAA gặp chướng ngại xuất hiện do di truyền bẩm sinh. Nếu gặp phải hiện tượng này, bệnh nhân có thể mắc bệnh Si-rô niệu.
Loại bệnh này là đối tượng sàng lọc trọng điểm của các bé khi mới chào đời, tránh trường hợp ảnh hưởng nghiêm trọng đến não bộ, gây khuyết tật trí tuệ. Thế nên Thai Quốc Cường không thể là trường hợp bẩm sinh.
Vậy thì chỉ còn một nguyên nhân.
Vì một nguyên nhân nào đó, quá trình chuyển hóa BCAA trong cơ thể ông ta đã bị tổn thương, thế nên cơ thể mới tỏa ra mùi đường cháy, tạo ra những hiện tượng bệnh lý tương đồng với bệnh Si-rô niệu, nguy kịch có thể dẫn đến tổn thương não bộ.
“Tôi suy đoán rằng, ban đầu bà không hề muốn lấy mạng Thai Quốc Cường, mà chỉ muốn kiểm soát và khống chế ông ta.” Hạ Trú từ tốn, nhìn Hà Tư Nghi với vẻ bình thản: “Trên đời này, vạn sự vạn vật đều tuân theo nguyên lý tương sinh tương khắc. Hai loại thực vật trông bề ngoài không có độc tính gì, nhưng khi kết hợp với nhau thì chưa chắc đã vô hại. Chiết tách Ki-nôn trong cây móng tay, sau đó lại tách thành phần Methoxy trong rễ cỏ thanh phong ra. Hai thành phần này một khi kết hợp lại sẽ hình thành một mùi hương hoàn toàn mới có thể làm ảnh hưởng tới tế bào. Đương nhiên, cũng có thể không cần làm những quy trình đặc biệt, để mặc cho hai loài cây này tự kết hợp cũng có thể tạo ra hậu quả tương tự. Có điều thời gian sẽ rất lâu, không nhanh bằng cách chiết xuất thành phần.”
“Thai Quốc Cường thường xuyên chịu ảnh hưởng của sự kết hợp này, nên về suy nghĩ và hành động dần dần có hiện tượng trì trệ, khiến thể chất ông ta suy yếu. Đây cũng là nguyên nhân, cả khách sạn Skyline Thương Lăng có nhiều vị khách đứng ở hành lang quầy bar như vậy, nhưng người ‘trúng tà’ lại là ông ta.” Đây cũng là nguyên nhân quan trọng, lúc đó kế hoạch của cô có thể thành công thuận lợi.
Những người ra vào Skyline Thương Lăng thân phận đều không đơn giản, cũng gần như là những người tài trong giới làm ăn. Những người như vậy thường sẽ càng chú ý tới việc bảo vệ sức khỏe hơn. Thế nên khi giở trò trên bức Giang sơn đồ, kỳ thực cô cũng không chắc chắn 100%, bởi vì mùi hương rất nhạt lại có thời hạn.
Lúc đó muốn đạt thành mục đích của mình cần thỏa mãn đủ hai điều kiện: Một, đây phải là một người am hiểu tranh cổ, hoặc có hứng thú với chính bức Giang sơn đồ; hai, đây phải là người có sức khỏe kém.
Trùng hợp thay, cô lại gặp Thai Quốc Cường, nên mới có một loạt các câu chuyện trong kế hoạch tới Skyline “trừ tà” sau đó của cô.
“Khống chế người khác tốt hơn là giết hại. Thử nghĩ mà xem, nếu trí tuệ của Thai Quốc Cường giảm xuống còn không, nằm im trên giường không thể nhúc nhích, nhưng lại chưa chết hẳn, thì có rất nhiều chuyện bà có thể làm gì tùy ý.” Hạ Trú điều chỉnh lại tư thế ngồi: “Gặp phải tôi không biết là may mắn hay bất hạnh của Thai Quốc Cường nữa. Ông ta bị cái gọi là hồn ma trong Giang sơn đồ dọa cho hồn bay phách tán, sau đó lại bị tôi hành hạ tưởng chết. Nhưng chí ít ông ta có được cơ hội sống lại. Sự xuất hiện của tôi nằm ngoài kế hoạch của bà, nếu không thì cùng lắm chỉ ba năm nữa thôi, Thai Quốc Cường sẽ trở thành một kẻ đần độn.”
Hà Tư Nghi hơi nheo mắt lại nhìn Hạ Trú, bờ môi ban nãy hơi dãn ra lúc này căng chặt.
“Giáng tiên tử có thành phần mùi hương với sức phá hoại rất mạnh, vì vậy, mùi của nó khá nồng. Mùi của nó chủ yếu tỏa ra từ nhụy hoa. Lấy đi thành phần metyl trong nhụy họa, sau đó tổ hợp lại mùi hương rồi lại kết hợp với gỗ chìm dưới nước lâu năm. Mùi hương cuối cùng có tác dụng rất lớn trong việc hoạt hóa tế bào trong cơ thể con người và làm tỉnh táo não bộ. Tôi đã cho Thai Quốc Cường liều thuốc đầy đủ, đồng thời xóa sạch chỗ mùi hương tích tụ lâu năm trong cơ thể ông ấy. Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, khi tôi gặp lại Thai Quốc Cường, ông ấy đáng nhẽ phải rất khỏe mạnh mới đúng.”
Trong lúc nói, người Hạ Trú hơi đổ về phía trước, cô nhìn chằm chằm vào mắt Hà Tư Nghi. Bà ta rất đẹp, tuy rằng đã có tuổi, nhưng vẫn còn những nét xinh đẹp của thời tuổi trẻ. Chỉ tiếc là, bên dưới khuôn mặt xinh đẹp này ẩn giấu một tấí tim quá đỗi ác độc.
“Nhưng bà, thấy một chiêu chưa đủ đã quyết tâm sát hại.” Cô nói: “Sau khi nhận được miếng hương cổ, Thai Quốc Cường đã dấy lên sự cảnh giác với những người xung quanh. Ông ta chỉ tin vào loại hương cổ của tôi, thậm chí sau khi về nước đã bắt đầu ở riêng. Thế là, bà đã giở trò ngay trên miếng hương cổ mà tôi đưa cho Thai Quốc Cường. Công dụng của Giáng tiên tử không khó phá hủy, gặp nước sẽ tan, cho dù là trong một căn phòng ẩm ướt.”
Sắc mặt Hà Tư Nghi có phần run rẩy.
Hạ Trú cười nói: “Thế nên, bà đã sai người mang tặng máy phun sương cho Thai Quốc Cường, lý do đưa ra là vì thời tiết ở Bắc Kinh quá khô. So với những thành phố mà mấy người sống quanh năm ở nước ngoài, độ khô nóng của Bắc Kinh quả thật khiến Thai Quốc Cường không chịu nổi, nên máy phun sương đã có lúc dùng đến. Dùng máy phun sương còn có một lợi ích khác, là có thể nhỏ thêm vài giọt tinh dầu bên trong, trong đó thường thấy nhất chính là tinh dầu chanh, cũng có thể thức tỉnh não bộ. Nhưng bà Hà, vấn đề nằm ngay tại tinh dầu chanh này, đúng không?”
Hà Tư Nghi âm thầm hít sâu một hơi, cười khó hiểu: “Tôi còn nghĩ cô và Thai Quốc Cường chỉ gặp gỡ qua loa vài lần, không ngờ ngay cả chỗ ở riêng của ông ta, cô cũng biết.”
Hạ Trú cười thản nhiên, rồi dựa người ra sau ghế: “Tôi không có hứng thú với đàn ông cao tuổi. Tuy rằng Thai Quốc Cường cũng đẹp lão đấy nhưng sao có thể so sánh với vóc dáng và cơ thể của Lục Đông Thâm. Khi kiểm tra nơi ở của Thai Quốc Cường, cảnh sát không có thu hoạch gì. Tôi đọc được máy phun sương trong bản tổng kết của cảnh sát. Sau khi hỏi lại mới biết, trong máy phun sương có mùi chanh. Tôi nghĩ, một người như Thai Quốc Cường chắc chắn không bao giờ chủ động nhớ ra việc tự mua máy phun sương, chỉ có thể là do người khác tặng. Một người tỉ mỉ chu đáo như vậy còn có thể là ai ngoài bà Hà đây? Thời buổi này, muốn kiểm tra lịch sử mua hàng của ai đó không phải là chuyện khó khăn, hơn nữa như tôi thấy, loại máy phun sương đó còn là hãng nhập khẩu nổi tiếng.”
Hà Tư Nghi cười khẩy: “Thật là nực cười, cho dù tôi là người tặng máy phun sương thì sao nào? Dựa vào tinh dầu chanh là có thể định tội tôi?”
“Tinh dầu chanh quả thực hết sức bình thường. Nhưng sức thẩm thấu của tinh dầu là cực kỳ mạnh. Thông qua những hạt sương do máy phun ra đã phân giải công hiệu của Giáng tiên tử. Lúc này nếu cho thêm một ít cây móng tay hay cỏ thanh phong thì dễ như trở bàn tay.” Ánh mắt Hạ Trú lạnh hẳn đi: “Mà lần này, mà đã thêm vào hai loại thực vật sau khi đã được tổ hợp lại mùi, lợi dụng thêm mùi của tinh dầu chanh để che lấp đi. Không những gia tăng tốc độ lão hóa tế bào não bộ của Thai Quốc Cường, mà còn nhờ sức thẩm thấu của tinh dầu làm tổn thương tới hệ thống tim mạch.”
“Giống như tôi vừa nói ban nãy, mùi hương sau khi được tổ hợp lại hiệu quả sẽ càng cao hơn, nhanh tới mức có thể lấy thẳng mạng đối phương. Nhưng cách lấy mạng thông qua triệu chứng suy tim này vừa hay có thể che giấu sự thật những tổn thương của não bộ.”
“Hàm hồ!” Hà Tư Nghi cười ghê rợn: “Cô luôn miệng nói cái gì mà cây móng tay rồi cỏ thanh phong, lại một mực khăng khăng là do tôi làm, bằng chứng đâu? Dựa vào cái miệng đỏ răng trắng của cô mà muốn vu vạ tôi sao?”
“Cần chứng cứ ư?” Hạ Trú uể oải nghịch móng tay, “con mắt” trên cổ tay lại nhìn chằm chằm Hà Tư Nghi như một vị thẩm phán. Cô liếc nhìn bà ta, bật cười: “Chẳng phải nằm ngay trong bộ sản phẩm chăm sóc da trên bàn trang điểm của bà sao?”
~Hết chương 241~
*Spoil: “Thai Nghiệp Dương chính là hung thủ sát hại Thương Xuyên, tôi nhất định sẽ không để anh ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Còn tội trạng của bà, và cả người đứng sau lưng bà cũng đừng hòng chạy thoát.”
“Cô về rồi, có phải Lục Đông Thâm cũng về rồi không?”
“Đứng dưới lợi ích táng tận lương tâm, làm sao con người còn biết hai chữ áy náy viết thế nào. Tôi nói có đúng không, Ngô Trùng?”
Sự thẳng thắn của Hạ Trú khiến Hà Tư Nghi cứng người. Tuy bà ta nhanh chóng nở nụ cười, nhưng có thể nhận ra đang cố gắng che giấu sự hoảng sợ và bất an nơi đáy lòng: “Cô đang nói cái gì vậy? Cảnh sát cũng thật nực cười, tìm một bà đồng giả ma giả quỷ tới đây bịa chuyện sinh sự.”
“Cũng phải, có lẽ tất cả mọi người đều sẽ nghĩ những lời tôi nói là hoang đường, nhất là những chỉ trích dành cho bà.” Hạ Trú tựa người vào ghế, nhẹ nhàng nói: “Dẫu sao, bà và Thai Quốc Cường lâu nay vẫn diễn màn kịch một đôi vợ chồng hạnh phúc kinh điển, cho dù cuộc hôn nhân này thật ra đã chỉ còn cái danh.”
Hà Tư Nghi cười khẩy: “Bên ngoài đồn đại Hạ Trú danh tiếng vang dội của Skyline có một cái mũi mà người thường không có. Sao, lẽ nào cô cũng có thể ngửi ra mối quan hệ vợ chồng chúng tôi có tốt hay không? Nực cười.”
Hạ Trú không nói gì, chỉ đẩy tập tài liệu trong tay ra trước mặt bà ta. Hà Tư Nghi nghi hoặc, cầm lên xem, sau vài giây sắc mặt đã thay đổi.
Hạ Trú chậm rãi lên tiếng: “Đương nhiên tôi chẳng thể ngửi ra được vợ chồng bà còn hạnh phúc hay không. Nhưng tôi có thể ngửi được mùi của cây móng tay và cỏ thanh phong. Thai phu nhân, à không, có lẽ tôi nên gọi bà một tiếng bà Hà. Với tình hình âm mưu hãm hại, lấy mạng Thai Quốc Cường này, tôi nghĩ có lẽ bà đã sớm bí mật ly hôn với ông ta rồi phải không?”
Khuôn mặt Hà Tư Nghi hơi co giật.
“Hai loại thực vật này, bà Hà không lạ lẫm chứ?” Hạ Trú khoanh hai tay trước ngực: “Lúc trước khi còn ở Thương Lăng, không phải tôi chưa từng nghi ngờ những người sống ngay bên cạnh Thai Quốc Cường. Trợ lý của ông ta, cấp dưới của ông ta, đối thủ của ông ta, thậm chí là con cái của ông. Chỉ có điều, tôi không thể nào ngờ được, người muốn lấy mạng ông ta lại chính là vợ ông ta.”
“Chỉ dựa vào hai loại thực vật này?” Hà Tư Nghi cười khẩy: “Hai loại thực vật này đâu phải cỏ độc gì, làm sao giết người?”
“Phải đấy, đâu phải thứ cỏ gì có độc tố. Dù có lấy mẫu ra kiểm tra cũng chỉ là những loài thực vật bình thường.” Hạ Trú nhìn bà ta chằm chằm, rồi đổi giọng: “Nhưng, bà Hà làm sao biết hai loài cây này không có độc?”
Hà Tư Nghi nheo mắt lại, âm thầm cuộn chặt bàn tay giấu dưới gầm bàn vào.
“Cây móng tay và cỏ thanh phong đều rất hiếm, người thường đến nghe còn chưa nghe qua. Vậy mà bà Hà không những biết đến chúng, còn rất quen thuộc với tính chất của chúng, đáng để tôi mở rộng tầm mắt.” Hạ Trú lấy lại tài liệu của mình, gập vào: “Hại người có rất nhiều cách, có cách công khai, có cách âm thầm, có cách thấy máu, có cách không thấy máu. Chiêu thức giết người bằng mùi hương này của bà Hà thật sự là kín đáo vô cùng. Có thể tiếp theo đây tôi cần phân tích về quá trình giết người của bà Hà, nếu có chỗ nào chưa chính xác, mong được bà Hà dạy bảo.”
Mùi hương móc nối với tình trạng sức khỏe của con người.
Cái gọi là một cơ thể khỏe mạnh phải bao gồm cả sinh lý và tâm lý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tâm lý Thai Quốc Cường có vấn đề gì không thì Hạ Trú không rõ. Cô chỉ biết, thông qua mùi đường cháy khét thoảng qua trong cơ thể ông ta, có thể phán đoán ra quá trình chuyển hóa BCAA* của ông ta đang gặp trở ngại.
*BCAA là chuỗi gồm ba loại axit amin thiết yếu: leucine, isoleucine và valine. BCAA có tác dụng cung cấp năng lượng, thúc đẩy sự tăng trưởng và phục hồi của cơ bắp.
Thông thường mà nói, quá trình chuyển hóa BCAA gặp chướng ngại xuất hiện do di truyền bẩm sinh. Nếu gặp phải hiện tượng này, bệnh nhân có thể mắc bệnh Si-rô niệu.
Loại bệnh này là đối tượng sàng lọc trọng điểm của các bé khi mới chào đời, tránh trường hợp ảnh hưởng nghiêm trọng đến não bộ, gây khuyết tật trí tuệ. Thế nên Thai Quốc Cường không thể là trường hợp bẩm sinh.
Vậy thì chỉ còn một nguyên nhân.
Vì một nguyên nhân nào đó, quá trình chuyển hóa BCAA trong cơ thể ông ta đã bị tổn thương, thế nên cơ thể mới tỏa ra mùi đường cháy, tạo ra những hiện tượng bệnh lý tương đồng với bệnh Si-rô niệu, nguy kịch có thể dẫn đến tổn thương não bộ.
“Tôi suy đoán rằng, ban đầu bà không hề muốn lấy mạng Thai Quốc Cường, mà chỉ muốn kiểm soát và khống chế ông ta.” Hạ Trú từ tốn, nhìn Hà Tư Nghi với vẻ bình thản: “Trên đời này, vạn sự vạn vật đều tuân theo nguyên lý tương sinh tương khắc. Hai loại thực vật trông bề ngoài không có độc tính gì, nhưng khi kết hợp với nhau thì chưa chắc đã vô hại. Chiết tách Ki-nôn trong cây móng tay, sau đó lại tách thành phần Methoxy trong rễ cỏ thanh phong ra. Hai thành phần này một khi kết hợp lại sẽ hình thành một mùi hương hoàn toàn mới có thể làm ảnh hưởng tới tế bào. Đương nhiên, cũng có thể không cần làm những quy trình đặc biệt, để mặc cho hai loài cây này tự kết hợp cũng có thể tạo ra hậu quả tương tự. Có điều thời gian sẽ rất lâu, không nhanh bằng cách chiết xuất thành phần.”
“Thai Quốc Cường thường xuyên chịu ảnh hưởng của sự kết hợp này, nên về suy nghĩ và hành động dần dần có hiện tượng trì trệ, khiến thể chất ông ta suy yếu. Đây cũng là nguyên nhân, cả khách sạn Skyline Thương Lăng có nhiều vị khách đứng ở hành lang quầy bar như vậy, nhưng người ‘trúng tà’ lại là ông ta.” Đây cũng là nguyên nhân quan trọng, lúc đó kế hoạch của cô có thể thành công thuận lợi.
Những người ra vào Skyline Thương Lăng thân phận đều không đơn giản, cũng gần như là những người tài trong giới làm ăn. Những người như vậy thường sẽ càng chú ý tới việc bảo vệ sức khỏe hơn. Thế nên khi giở trò trên bức Giang sơn đồ, kỳ thực cô cũng không chắc chắn 100%, bởi vì mùi hương rất nhạt lại có thời hạn.
Lúc đó muốn đạt thành mục đích của mình cần thỏa mãn đủ hai điều kiện: Một, đây phải là một người am hiểu tranh cổ, hoặc có hứng thú với chính bức Giang sơn đồ; hai, đây phải là người có sức khỏe kém.
Trùng hợp thay, cô lại gặp Thai Quốc Cường, nên mới có một loạt các câu chuyện trong kế hoạch tới Skyline “trừ tà” sau đó của cô.
“Khống chế người khác tốt hơn là giết hại. Thử nghĩ mà xem, nếu trí tuệ của Thai Quốc Cường giảm xuống còn không, nằm im trên giường không thể nhúc nhích, nhưng lại chưa chết hẳn, thì có rất nhiều chuyện bà có thể làm gì tùy ý.” Hạ Trú điều chỉnh lại tư thế ngồi: “Gặp phải tôi không biết là may mắn hay bất hạnh của Thai Quốc Cường nữa. Ông ta bị cái gọi là hồn ma trong Giang sơn đồ dọa cho hồn bay phách tán, sau đó lại bị tôi hành hạ tưởng chết. Nhưng chí ít ông ta có được cơ hội sống lại. Sự xuất hiện của tôi nằm ngoài kế hoạch của bà, nếu không thì cùng lắm chỉ ba năm nữa thôi, Thai Quốc Cường sẽ trở thành một kẻ đần độn.”
Hà Tư Nghi hơi nheo mắt lại nhìn Hạ Trú, bờ môi ban nãy hơi dãn ra lúc này căng chặt.
“Giáng tiên tử có thành phần mùi hương với sức phá hoại rất mạnh, vì vậy, mùi của nó khá nồng. Mùi của nó chủ yếu tỏa ra từ nhụy hoa. Lấy đi thành phần metyl trong nhụy họa, sau đó tổ hợp lại mùi hương rồi lại kết hợp với gỗ chìm dưới nước lâu năm. Mùi hương cuối cùng có tác dụng rất lớn trong việc hoạt hóa tế bào trong cơ thể con người và làm tỉnh táo não bộ. Tôi đã cho Thai Quốc Cường liều thuốc đầy đủ, đồng thời xóa sạch chỗ mùi hương tích tụ lâu năm trong cơ thể ông ấy. Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, khi tôi gặp lại Thai Quốc Cường, ông ấy đáng nhẽ phải rất khỏe mạnh mới đúng.”
Trong lúc nói, người Hạ Trú hơi đổ về phía trước, cô nhìn chằm chằm vào mắt Hà Tư Nghi. Bà ta rất đẹp, tuy rằng đã có tuổi, nhưng vẫn còn những nét xinh đẹp của thời tuổi trẻ. Chỉ tiếc là, bên dưới khuôn mặt xinh đẹp này ẩn giấu một tấí tim quá đỗi ác độc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhưng bà, thấy một chiêu chưa đủ đã quyết tâm sát hại.” Cô nói: “Sau khi nhận được miếng hương cổ, Thai Quốc Cường đã dấy lên sự cảnh giác với những người xung quanh. Ông ta chỉ tin vào loại hương cổ của tôi, thậm chí sau khi về nước đã bắt đầu ở riêng. Thế là, bà đã giở trò ngay trên miếng hương cổ mà tôi đưa cho Thai Quốc Cường. Công dụng của Giáng tiên tử không khó phá hủy, gặp nước sẽ tan, cho dù là trong một căn phòng ẩm ướt.”
Sắc mặt Hà Tư Nghi có phần run rẩy.
Hạ Trú cười nói: “Thế nên, bà đã sai người mang tặng máy phun sương cho Thai Quốc Cường, lý do đưa ra là vì thời tiết ở Bắc Kinh quá khô. So với những thành phố mà mấy người sống quanh năm ở nước ngoài, độ khô nóng của Bắc Kinh quả thật khiến Thai Quốc Cường không chịu nổi, nên máy phun sương đã có lúc dùng đến. Dùng máy phun sương còn có một lợi ích khác, là có thể nhỏ thêm vài giọt tinh dầu bên trong, trong đó thường thấy nhất chính là tinh dầu chanh, cũng có thể thức tỉnh não bộ. Nhưng bà Hà, vấn đề nằm ngay tại tinh dầu chanh này, đúng không?”
Hà Tư Nghi âm thầm hít sâu một hơi, cười khó hiểu: “Tôi còn nghĩ cô và Thai Quốc Cường chỉ gặp gỡ qua loa vài lần, không ngờ ngay cả chỗ ở riêng của ông ta, cô cũng biết.”
Hạ Trú cười thản nhiên, rồi dựa người ra sau ghế: “Tôi không có hứng thú với đàn ông cao tuổi. Tuy rằng Thai Quốc Cường cũng đẹp lão đấy nhưng sao có thể so sánh với vóc dáng và cơ thể của Lục Đông Thâm. Khi kiểm tra nơi ở của Thai Quốc Cường, cảnh sát không có thu hoạch gì. Tôi đọc được máy phun sương trong bản tổng kết của cảnh sát. Sau khi hỏi lại mới biết, trong máy phun sương có mùi chanh. Tôi nghĩ, một người như Thai Quốc Cường chắc chắn không bao giờ chủ động nhớ ra việc tự mua máy phun sương, chỉ có thể là do người khác tặng. Một người tỉ mỉ chu đáo như vậy còn có thể là ai ngoài bà Hà đây? Thời buổi này, muốn kiểm tra lịch sử mua hàng của ai đó không phải là chuyện khó khăn, hơn nữa như tôi thấy, loại máy phun sương đó còn là hãng nhập khẩu nổi tiếng.”
Hà Tư Nghi cười khẩy: “Thật là nực cười, cho dù tôi là người tặng máy phun sương thì sao nào? Dựa vào tinh dầu chanh là có thể định tội tôi?”
“Tinh dầu chanh quả thực hết sức bình thường. Nhưng sức thẩm thấu của tinh dầu là cực kỳ mạnh. Thông qua những hạt sương do máy phun ra đã phân giải công hiệu của Giáng tiên tử. Lúc này nếu cho thêm một ít cây móng tay hay cỏ thanh phong thì dễ như trở bàn tay.” Ánh mắt Hạ Trú lạnh hẳn đi: “Mà lần này, mà đã thêm vào hai loại thực vật sau khi đã được tổ hợp lại mùi, lợi dụng thêm mùi của tinh dầu chanh để che lấp đi. Không những gia tăng tốc độ lão hóa tế bào não bộ của Thai Quốc Cường, mà còn nhờ sức thẩm thấu của tinh dầu làm tổn thương tới hệ thống tim mạch.”
“Giống như tôi vừa nói ban nãy, mùi hương sau khi được tổ hợp lại hiệu quả sẽ càng cao hơn, nhanh tới mức có thể lấy thẳng mạng đối phương. Nhưng cách lấy mạng thông qua triệu chứng suy tim này vừa hay có thể che giấu sự thật những tổn thương của não bộ.”
“Hàm hồ!” Hà Tư Nghi cười ghê rợn: “Cô luôn miệng nói cái gì mà cây móng tay rồi cỏ thanh phong, lại một mực khăng khăng là do tôi làm, bằng chứng đâu? Dựa vào cái miệng đỏ răng trắng của cô mà muốn vu vạ tôi sao?”
“Cần chứng cứ ư?” Hạ Trú uể oải nghịch móng tay, “con mắt” trên cổ tay lại nhìn chằm chằm Hà Tư Nghi như một vị thẩm phán. Cô liếc nhìn bà ta, bật cười: “Chẳng phải nằm ngay trong bộ sản phẩm chăm sóc da trên bàn trang điểm của bà sao?”
~Hết chương 241~
*Spoil: “Thai Nghiệp Dương chính là hung thủ sát hại Thương Xuyên, tôi nhất định sẽ không để anh ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Còn tội trạng của bà, và cả người đứng sau lưng bà cũng đừng hòng chạy thoát.”
“Cô về rồi, có phải Lục Đông Thâm cũng về rồi không?”
“Đứng dưới lợi ích táng tận lương tâm, làm sao con người còn biết hai chữ áy náy viết thế nào. Tôi nói có đúng không, Ngô Trùng?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro