Xứng với một tiếng cảm ơn
Ân Tầm
2024-07-23 14:54:01
Chân trước Lục Khởi Bạch vừa bước vào trong phòng làm việc, chân sau Cảnh Ninh cũng gõ cửa theo vào.
Thấy cô tới, Lục Khởi Bạch không quá bất ngờ. Anh tiện tay chỉ vào một chồng tài liệu trên mặt bàn, muốn cô khẩn trương làm quen với chu trình nghiệp vụ. Một bụng những lời từ chối của Cảnh Ninh nghẹn lại nơi cổ họng, cô tìm cách làm sao để mở lời.
Sắc mặt anh trông cực kỳ khó coi.
Cảnh Ninh ít nhiều cũng nghe nói về quyết định của Đại hội cổ đông nửa tiếng trước: Gác lại đề nghị của Lục Khởi Bạch về dự án công nghệ sinh học vô thời hạn, trọng tâm trước mắt dịch chuyển sang toàn bộ các dự án thuộc quyền quản lý của Lục Bắc Thâm. Người đưa ra những quyết sách quan trọng này là Charles Ellison, các cổ đông khác phụ họa, ngay cả một đổng sự Hứa trước nay vẫn luôn bảo vệ bản thân một cách rõ ràng cũng đứng cả về phía Charles Ellison. Mà trong khoảng thời gian ấy, Tần Tô không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, giữ thái độ trung lập.
Sự xuất hiện của Lục Bắc Thâm dường như đã tạo thành quan hệ đối kháng và kìm kẹp các quyền lực khác của Lục Môn, thể hiện rõ nhất ở phía Lục Khởi Bạch.
Cảnh Ninh mơ hồ ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Tới từ Lục Môn.
Tới từ sức mạnh vô hình phía sau.
Là ai?
Là Tần Tô, hay là Lục Bắc Thâm? Là Lục Chấn Dương hay là Charles Ellison? Hoặc có thể là một Lục Đông Thâm mãi không chịu lộ mặt?
Còn cả những ánh mắt khác luôn rình rập trong Lục Môn, bọn họ há chẳng phải đều là những con hổ ăn thịt người không nhả xương?
Cảnh Ninh không muốn bước vào vũng nước đục Lục Môn này nữa, lên tiếng: "Lục phó tổng..."
Chuông điện thoại vang lên.
Lục Khởi Bạch ra hiệu cho cô đợi một chút, rồi đi tới khu tiếp khách nhận máy.
Cô đứng bên cạnh bàn làm việc, nhìn theo bóng lưng lạnh lẽo của Lục Khởi Bạch, cảm xúc nhất thời đan xen phức tạp.
Phòng làm việc cực kỳ yên tĩnh.
Sau khi nhận điện thoại ở bên đó, Lục Khởi Bạch không nói năng gì, chỉ lắng nghe.
Bầu không khí cực kỳ áp lực.
Cảnh Ninh cảm thấy có phần khó thở.
Cô hít sâu một hơi, còn chưa kịp thở ra thì đã nghe thấy tiếng Lục Khởi Bạch, anh nói một câu: "Charles Ellison!"
Anh đè giọng xuống rất thấp, gần như nghiến răng nghiến lợi.
Cảnh Ninh ở bên này bất giác rùng mình.
Khi Lục Khởi Bạch quay lại, trên khuôn mặt anh dường như khảm đậm sự phẫn nộ, ánh mắt cũng đong đầy sự căm ghét. Nếu là trước kia, Cảnh Ninh chắc chắn né tránh chẳng kịp. Cô sợ nụ cười nửa chính nửa tà của Lục Khởi Bạch, cũng sợ cơn giận dữ lúc rõ ràng lúc kín đáo của anh, vì cô không chịu nổi sự giày vò cảm xúc này.
Nhưng liếc nhìn thấy khuôn cằm gầy rộc đi của anh, chẳng hiểu sao, trái tim cô lại nhói đau.
Trong Lục Môn, tranh giành quyền lực, dường như mỗi người đều buộc phải rơi xuống vực sâu, sau đó ngước mắt lên tuyệt vọng dưới đáy vực. Cảnh Ninh có muốn dạo muốn nói với Lục Khởi Bạch: Đừng giành giật nữa, cứ bình thường không được hay sao?
Lục Khởi Bạch ngồi xuống sofa, châm một điếu thuốc, gọi Cảnh Ninh qua.
Cảnh Ninh lại bắt đầu cảm thấy nặng nề.
"Tôi biết em không muốn làm việc cho tôi." Khi cô đi tới, Lục Khởi Bạch nói thẳng vào vấn đề.
Cảnh Ninh lên tiếng: "Phải, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên..."
Chuông di động lại vang lên, ngang nhiên ngắt lời từ chối của Cảnh Ninh.
Lục Khởi Bạch nhận máy, lần này ở ngay trước mặt Cảnh Ninh.
Cảnh Ninh vô thức lùi sau hai bước giữ khoảng cách, đây là thói quen nghề nghiệp của cô.
Cô nhìn thấy Lục Khởi Bạch chợt nhíu mày sau khi nghe máy.
Phòng làm việc quá im ắng, cho dù Cảnh Ninh có ý né tránh cũng loáng thoáng nghe thấy động tĩnh ở đầu kia điện thoại.
Là Lục Bắc Thâm.
Ban đầu cậu ta nói gì Cảnh Ninh không nghe rõ, sau đó có một câu rất rõ ràng lọt vào tai: Anh họ, vẫn cảm ơn anh đã nhường lại cho em thị trường và lợi nhuận ở Bỉ.
Cảnh Ninh giật mình.
Sắc mặt Lục Khởi Bạch đã cực kỳ khó coi rồi. Anh nói: "Lục Bắc Thâm, cậu thủ đoạn lắm."
Đầu kia bật cười, nghe nhẹ nhàng đắc ý. Cảnh Ninh mơ hồ nghe thấy Lục Bắc Thâm nhắc tới tên Charles Ellison.
Điếu thuốc trên ngón tay Lục Khởi Bạch rơi cả đoạn tàn dài xuống, anh hừ lạnh: "Có thể khiến Charles Ellison trở thành chỗ dựa cho cậu cũng là bản lĩnh của cậu rồi."
Câu sau Cảnh Ninh nghe thấy, Lục Bắc Thâm đáp lại: "Trung Quốc có một câu rất hay: Súng bắn vào đầu chim*. Bây giờ anh họ làm cái đầu chim này, dĩ nhiên sẽ trở thành cái gai trong mắt mọi người. Em có thể tiếp chiêu với anh họ, cũng coi như có thể nhanh chóng bước lên con đường leo cao. Anh họ, nói cho cùng em vẫn phải cảm ơn anh. Còn về Charles Ellison thì anh nhầm rồi, ông ta luôn luôn đứng về phía Lục Đông Thâm."
*Ý nói làm người đừng quá lộ liễu, nếu không sẽ rước họa vào thân.
Lục Khởi Bạch ngắt máy.
Cảnh Ninh không dám thở mạnh, đầu óc tê dại từng cơn.
Cô làm trong Lục Môn nhiều năm, đã sớm nuôi được một sự nhạy bén riêng. Có lẽ, trong cuộc đấu vừa ngấm ngầm vừa công khai giữa Lục Khởi Bạch và Lục Bắc Thâm, Lục Khởi Bạch đã dần dần thất bại.
Đang mải nghĩ thì cô nghe thấy Lục Khởi Bạch lên tiếng, rất mệt mỏi: "Cảnh Ninh, tôi muốn giữ em lại."
Như có bão táp tràn qua đỉnh núi trái tim lạnh lẽo của Cảnh Ninh, bất ngờ cuốn theo vô vàn bi thương.
Cô ghét cảm xúc này của bản thân.
Nhìn thấy anh bi thương, nhìn thấy anh bị đánh bại, nhìn thấy anh giận dữ... Đây chẳng phải là điều cô mong muốn hay sao? Cô hận anh, hận tận cốt tủy.
Nhưng khoảnh khắc này, Cảnh Ninh cũng hiểu rõ lòng mình.
Hận đến tận cùng cũng là yêu đến tận cùng.
Đê tiện.
Cô tự mắng mình thậm tệ như thế.
Rất lâu sau, cô mới lên tiếng: "Nội dung trong tài liệu tôi sẽ cố gắng làm quen thật nhanh."
Lục Khởi Bạch ngước mắt nhìn cô, ít nhiều có chút bất ngờ. Một lúc sau anh mới lẩm bẩm một câu: "Cảm ơn em..."
Cảm ơn em...
Khi ra khỏi phòng làm việc, Cảnh Ninh mới nở nụ cười đắng chát.
Thì ra, giữa cô và anh cũng xứng có một tiếng cảm ơn.
***
Mấy hôm nay, Quý Phi luôn cảm thấy bất thường.
Dù đi đâu, cô luôn cảm giác có một đôi mắt đang theo dõi mình, mấy lần kiếm tìm nhưng không tìm ra ai.
Kể là khi đã trở về nhà, cảm giác này vẫn cứ tồn tại.
Cô không dám mở cửa sổ, lần nào cũng phải kiểm tra đi kiểm tra lại xem đã khóa cẩn thận chưa. Rèm cửa cũng được kéo kín mít, thậm chí có lúc buổi tối cô không dám bật đèn. Nhưng dù là vậy, cô vẫn cảm thấy có người đang giám sát mình.
Từ khi ra khỏi Lục Môn, một thời gian rất dài cô không thể kiếm một công việc bình thường.
Để lại án tích, đầu kia Vệ Bạc Tôn lại cắt đứt toàn bộ các quan hệ với Hội văn thuật, nhất thời cô chỉ có thể rảnh rang ở nhà.
Tưởng Ly cho cô một khoản tiền lớn, không bao lâu sau lần gặp trước đó.
Còn chuyện về sau, Tưởng Ly không nói với cô, chỉ nhắc nhở cô nhất định phải chú ý an toàn.
Đây cũng là nguyên nhân từ đó về sau cô luôn thấp thỏm lo âu.
Cho đến tận chiều hôm nay, cô từ siêu thị đi ra, mới biết lời Tưởng Ly nói không phải vô duyên vô cớ.
Khi cô xách túi giấy đi xuống bãi đậu xe đối diện siêu thị, cần phải đi qua một con phố khá hẹp. Con đường đó bình thường không có xe qua lại, cùng lắm là xe riêng của các gia đình. Nhưng khi cô qua đường, bỗng nhiên có một con xe tải rất to lao tới, phóng ga hướng về phía cô.
Cô sợ đến nỗi máu trong người chảy ngược hết cả, giương mắt chờ đợi khoảnh khắc bị nó đè nát. Bỗng có một bàn tay tức tốc kéo cô sang một bên.
Cô vấp ngã, toàn bộ đồ trong túi rơi vãi hết xuống đất. Khi đó trước cửa siêu thị không có quá nhiều người, cảnh này xảy ra quá nhanh, nên kết thúc cũng trong im lặng.
Chiếc xe đó dừng lại tại chỗ một lúc rồi bỏ đi rất nhanh.
Quý Phi sợ đến ngây ngốc, cứ ngồi bệt dưới đất không nhúc nhích, cho đến khi có người kéo cô dậy, hỏi cô có chuyện gì không.
Cô mới hoàn hồn lại.
Cứu cô là một cậu thanh niên người da trắng, mặc quần bò áo có mũ, đầu đội mũ lưỡi trai, để lộ một vết xăm xanh trên cổ, trông giống một học sinh.
Cô liên tục cảm ơn, nghĩ bụng nếu cậu ta không kéo mình cái, chắc chắn cô đã nát bét dưới bánh xe tải rồi.
Cậu ta nói với cô: Mọi việc phải cẩn trọng.
Về tới nhà, Quý Phi mới nhớ lại, chợt lạnh sống lưng: Vì sao cậu thanh niên đó lại nói như vậy?
Không phải là một câu cẩn thận chút nhẹ nhàng mà muốn cô cẩn trọng.
Cô phải cẩn trọng chuyện gì?
Hoàn toàn tương đồng với lời nhắc nhở của Tưởng Ly lúc trước...
Thấy cô tới, Lục Khởi Bạch không quá bất ngờ. Anh tiện tay chỉ vào một chồng tài liệu trên mặt bàn, muốn cô khẩn trương làm quen với chu trình nghiệp vụ. Một bụng những lời từ chối của Cảnh Ninh nghẹn lại nơi cổ họng, cô tìm cách làm sao để mở lời.
Sắc mặt anh trông cực kỳ khó coi.
Cảnh Ninh ít nhiều cũng nghe nói về quyết định của Đại hội cổ đông nửa tiếng trước: Gác lại đề nghị của Lục Khởi Bạch về dự án công nghệ sinh học vô thời hạn, trọng tâm trước mắt dịch chuyển sang toàn bộ các dự án thuộc quyền quản lý của Lục Bắc Thâm. Người đưa ra những quyết sách quan trọng này là Charles Ellison, các cổ đông khác phụ họa, ngay cả một đổng sự Hứa trước nay vẫn luôn bảo vệ bản thân một cách rõ ràng cũng đứng cả về phía Charles Ellison. Mà trong khoảng thời gian ấy, Tần Tô không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, giữ thái độ trung lập.
Sự xuất hiện của Lục Bắc Thâm dường như đã tạo thành quan hệ đối kháng và kìm kẹp các quyền lực khác của Lục Môn, thể hiện rõ nhất ở phía Lục Khởi Bạch.
Cảnh Ninh mơ hồ ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Tới từ Lục Môn.
Tới từ sức mạnh vô hình phía sau.
Là ai?
Là Tần Tô, hay là Lục Bắc Thâm? Là Lục Chấn Dương hay là Charles Ellison? Hoặc có thể là một Lục Đông Thâm mãi không chịu lộ mặt?
Còn cả những ánh mắt khác luôn rình rập trong Lục Môn, bọn họ há chẳng phải đều là những con hổ ăn thịt người không nhả xương?
Cảnh Ninh không muốn bước vào vũng nước đục Lục Môn này nữa, lên tiếng: "Lục phó tổng..."
Chuông điện thoại vang lên.
Lục Khởi Bạch ra hiệu cho cô đợi một chút, rồi đi tới khu tiếp khách nhận máy.
Cô đứng bên cạnh bàn làm việc, nhìn theo bóng lưng lạnh lẽo của Lục Khởi Bạch, cảm xúc nhất thời đan xen phức tạp.
Phòng làm việc cực kỳ yên tĩnh.
Sau khi nhận điện thoại ở bên đó, Lục Khởi Bạch không nói năng gì, chỉ lắng nghe.
Bầu không khí cực kỳ áp lực.
Cảnh Ninh cảm thấy có phần khó thở.
Cô hít sâu một hơi, còn chưa kịp thở ra thì đã nghe thấy tiếng Lục Khởi Bạch, anh nói một câu: "Charles Ellison!"
Anh đè giọng xuống rất thấp, gần như nghiến răng nghiến lợi.
Cảnh Ninh ở bên này bất giác rùng mình.
Khi Lục Khởi Bạch quay lại, trên khuôn mặt anh dường như khảm đậm sự phẫn nộ, ánh mắt cũng đong đầy sự căm ghét. Nếu là trước kia, Cảnh Ninh chắc chắn né tránh chẳng kịp. Cô sợ nụ cười nửa chính nửa tà của Lục Khởi Bạch, cũng sợ cơn giận dữ lúc rõ ràng lúc kín đáo của anh, vì cô không chịu nổi sự giày vò cảm xúc này.
Nhưng liếc nhìn thấy khuôn cằm gầy rộc đi của anh, chẳng hiểu sao, trái tim cô lại nhói đau.
Trong Lục Môn, tranh giành quyền lực, dường như mỗi người đều buộc phải rơi xuống vực sâu, sau đó ngước mắt lên tuyệt vọng dưới đáy vực. Cảnh Ninh có muốn dạo muốn nói với Lục Khởi Bạch: Đừng giành giật nữa, cứ bình thường không được hay sao?
Lục Khởi Bạch ngồi xuống sofa, châm một điếu thuốc, gọi Cảnh Ninh qua.
Cảnh Ninh lại bắt đầu cảm thấy nặng nề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi biết em không muốn làm việc cho tôi." Khi cô đi tới, Lục Khởi Bạch nói thẳng vào vấn đề.
Cảnh Ninh lên tiếng: "Phải, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên..."
Chuông di động lại vang lên, ngang nhiên ngắt lời từ chối của Cảnh Ninh.
Lục Khởi Bạch nhận máy, lần này ở ngay trước mặt Cảnh Ninh.
Cảnh Ninh vô thức lùi sau hai bước giữ khoảng cách, đây là thói quen nghề nghiệp của cô.
Cô nhìn thấy Lục Khởi Bạch chợt nhíu mày sau khi nghe máy.
Phòng làm việc quá im ắng, cho dù Cảnh Ninh có ý né tránh cũng loáng thoáng nghe thấy động tĩnh ở đầu kia điện thoại.
Là Lục Bắc Thâm.
Ban đầu cậu ta nói gì Cảnh Ninh không nghe rõ, sau đó có một câu rất rõ ràng lọt vào tai: Anh họ, vẫn cảm ơn anh đã nhường lại cho em thị trường và lợi nhuận ở Bỉ.
Cảnh Ninh giật mình.
Sắc mặt Lục Khởi Bạch đã cực kỳ khó coi rồi. Anh nói: "Lục Bắc Thâm, cậu thủ đoạn lắm."
Đầu kia bật cười, nghe nhẹ nhàng đắc ý. Cảnh Ninh mơ hồ nghe thấy Lục Bắc Thâm nhắc tới tên Charles Ellison.
Điếu thuốc trên ngón tay Lục Khởi Bạch rơi cả đoạn tàn dài xuống, anh hừ lạnh: "Có thể khiến Charles Ellison trở thành chỗ dựa cho cậu cũng là bản lĩnh của cậu rồi."
Câu sau Cảnh Ninh nghe thấy, Lục Bắc Thâm đáp lại: "Trung Quốc có một câu rất hay: Súng bắn vào đầu chim*. Bây giờ anh họ làm cái đầu chim này, dĩ nhiên sẽ trở thành cái gai trong mắt mọi người. Em có thể tiếp chiêu với anh họ, cũng coi như có thể nhanh chóng bước lên con đường leo cao. Anh họ, nói cho cùng em vẫn phải cảm ơn anh. Còn về Charles Ellison thì anh nhầm rồi, ông ta luôn luôn đứng về phía Lục Đông Thâm."
*Ý nói làm người đừng quá lộ liễu, nếu không sẽ rước họa vào thân.
Lục Khởi Bạch ngắt máy.
Cảnh Ninh không dám thở mạnh, đầu óc tê dại từng cơn.
Cô làm trong Lục Môn nhiều năm, đã sớm nuôi được một sự nhạy bén riêng. Có lẽ, trong cuộc đấu vừa ngấm ngầm vừa công khai giữa Lục Khởi Bạch và Lục Bắc Thâm, Lục Khởi Bạch đã dần dần thất bại.
Đang mải nghĩ thì cô nghe thấy Lục Khởi Bạch lên tiếng, rất mệt mỏi: "Cảnh Ninh, tôi muốn giữ em lại."
Như có bão táp tràn qua đỉnh núi trái tim lạnh lẽo của Cảnh Ninh, bất ngờ cuốn theo vô vàn bi thương.
Cô ghét cảm xúc này của bản thân.
Nhìn thấy anh bi thương, nhìn thấy anh bị đánh bại, nhìn thấy anh giận dữ... Đây chẳng phải là điều cô mong muốn hay sao? Cô hận anh, hận tận cốt tủy.
Nhưng khoảnh khắc này, Cảnh Ninh cũng hiểu rõ lòng mình.
Hận đến tận cùng cũng là yêu đến tận cùng.
Đê tiện.
Cô tự mắng mình thậm tệ như thế.
Rất lâu sau, cô mới lên tiếng: "Nội dung trong tài liệu tôi sẽ cố gắng làm quen thật nhanh."
Lục Khởi Bạch ngước mắt nhìn cô, ít nhiều có chút bất ngờ. Một lúc sau anh mới lẩm bẩm một câu: "Cảm ơn em..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảm ơn em...
Khi ra khỏi phòng làm việc, Cảnh Ninh mới nở nụ cười đắng chát.
Thì ra, giữa cô và anh cũng xứng có một tiếng cảm ơn.
***
Mấy hôm nay, Quý Phi luôn cảm thấy bất thường.
Dù đi đâu, cô luôn cảm giác có một đôi mắt đang theo dõi mình, mấy lần kiếm tìm nhưng không tìm ra ai.
Kể là khi đã trở về nhà, cảm giác này vẫn cứ tồn tại.
Cô không dám mở cửa sổ, lần nào cũng phải kiểm tra đi kiểm tra lại xem đã khóa cẩn thận chưa. Rèm cửa cũng được kéo kín mít, thậm chí có lúc buổi tối cô không dám bật đèn. Nhưng dù là vậy, cô vẫn cảm thấy có người đang giám sát mình.
Từ khi ra khỏi Lục Môn, một thời gian rất dài cô không thể kiếm một công việc bình thường.
Để lại án tích, đầu kia Vệ Bạc Tôn lại cắt đứt toàn bộ các quan hệ với Hội văn thuật, nhất thời cô chỉ có thể rảnh rang ở nhà.
Tưởng Ly cho cô một khoản tiền lớn, không bao lâu sau lần gặp trước đó.
Còn chuyện về sau, Tưởng Ly không nói với cô, chỉ nhắc nhở cô nhất định phải chú ý an toàn.
Đây cũng là nguyên nhân từ đó về sau cô luôn thấp thỏm lo âu.
Cho đến tận chiều hôm nay, cô từ siêu thị đi ra, mới biết lời Tưởng Ly nói không phải vô duyên vô cớ.
Khi cô xách túi giấy đi xuống bãi đậu xe đối diện siêu thị, cần phải đi qua một con phố khá hẹp. Con đường đó bình thường không có xe qua lại, cùng lắm là xe riêng của các gia đình. Nhưng khi cô qua đường, bỗng nhiên có một con xe tải rất to lao tới, phóng ga hướng về phía cô.
Cô sợ đến nỗi máu trong người chảy ngược hết cả, giương mắt chờ đợi khoảnh khắc bị nó đè nát. Bỗng có một bàn tay tức tốc kéo cô sang một bên.
Cô vấp ngã, toàn bộ đồ trong túi rơi vãi hết xuống đất. Khi đó trước cửa siêu thị không có quá nhiều người, cảnh này xảy ra quá nhanh, nên kết thúc cũng trong im lặng.
Chiếc xe đó dừng lại tại chỗ một lúc rồi bỏ đi rất nhanh.
Quý Phi sợ đến ngây ngốc, cứ ngồi bệt dưới đất không nhúc nhích, cho đến khi có người kéo cô dậy, hỏi cô có chuyện gì không.
Cô mới hoàn hồn lại.
Cứu cô là một cậu thanh niên người da trắng, mặc quần bò áo có mũ, đầu đội mũ lưỡi trai, để lộ một vết xăm xanh trên cổ, trông giống một học sinh.
Cô liên tục cảm ơn, nghĩ bụng nếu cậu ta không kéo mình cái, chắc chắn cô đã nát bét dưới bánh xe tải rồi.
Cậu ta nói với cô: Mọi việc phải cẩn trọng.
Về tới nhà, Quý Phi mới nhớ lại, chợt lạnh sống lưng: Vì sao cậu thanh niên đó lại nói như vậy?
Không phải là một câu cẩn thận chút nhẹ nhàng mà muốn cô cẩn trọng.
Cô phải cẩn trọng chuyện gì?
Hoàn toàn tương đồng với lời nhắc nhở của Tưởng Ly lúc trước...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro