Anh Ta Tìm Em L...
2024-11-18 01:01:12
Cô nói đừng đánh, thế là anh dừng lại, tiếp theo vòng tay qua vai cô và ôm cô vào lòng, bỏ lại những người đứng xem và dẫn cô vào thang máy.
Trong thang máy ánh mắt anh như thiêu đốt, Hà Vân nuốt nước miếng, không dám nhìn anh.
Cô bị anh đẩy vào xe.
Dòng xe Evija trông rất bắt mắt, có cảm giác ba chiều và đường nét mạnh mẽ, Hà Vân hơi bất ngờ trước sở thích của Hà Quân Tửu - ông già rất cổ hủ, cô chưa bao giờ thấy ông lái một chiếc xe thể thao cá tính như vậy.
Hà Quân Tửu cúi người thắt dây an toàn cho cô rồi đạp chân ga, quán tính khiến lưng bị đẩy dính vào ghế, cô run cầm cập ngồi bên ghế lái phụ, ông lão rất ít khi tự lái xe, trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên anh lái ô tô.
Cực kỳ ngang tàng.
Hoàn toàn khác với hình ảnh một ông già chín chắn, thận trọng và thông thái trong nhận thức của cô, chạy rất nhanh, Hà Quân Tửu lái xe với tốc độ cao, mặt lạnh như thể muốn cùng đưa cô đến chỗ chết , Hà Vân vẫn còn sốc, cảm giác như đang tham gia bộ phim hành động rượt đuổi sinh tử.
Anh đưa cô đến một bệnh viện tư nhân.
Hà Vân thường xuyên đến bệnh viện này, vì trong hai năm cuối cùng của cuộc đời, có hơn nửa thời gian ông lão đã trải qua tại đây.
Cô cười không rõ cảm xúc, đôi mắt đượm buồn, như thể mọi thứ đang nhắc nhở cô rằng người cô tìm thấy chỉ là vật thay thế.
Anh là Hà Quân Tửu, Hà Quân Tửu trẻ tuổi.
Anh không phải người cô thích.
Ông lão đã chết.
Nước mắt lưng tròng, cô nhớ ông lão.
Hà Quân Tửu choàng tay qua vai cô và đưa cô đi khám.
Cô đang cúi đầu lau nước mắt, những thắc mắc đến bên môi Hà Quân Tửu, rốt cuộc không hỏi được.
Ví dụ như,
Mối quan hệ giữa Bùi An và em là gì?
Anh ta tìm em làm gì?
Em từng ngủ với anh ta chưa?
Còn có -------
Những lời Bùi An nói có thật không?
Khuôn mặt tuấn tú của Hà Quân Tửu có chút lạnh lùng nghiêm nghị, trên đường chạy như điên đến đây, cơn bực tức ngập đầu đã từ từ tiêu tán trong tiếng nức nở của cô, cuối cùng anh chỉ có thể cong ngón tay lau nước mắt cho cô: “Sao em lại khóc?”
Anh không hỏi là được.
Hà Quân Tửu nghĩ, trước kia như thế nào, anh mặc kệ.
Ngay cả khi cô thực sự ------
Trên thực tế, không thể không quan tâm, vòng tròn lẩn quẩn của bọn họ vốn rất nhỏ, danh tiếng thối nát của Bùi An, những cô gái từng qua lại với gã đều có tiếng tăm, ra ngoài không có nhiều giá trị. Giả sử cô từng qua lại với Bùi An, có lẽ trước đó đã lún sâu rồi, không biết đã qua tay bao nhiêu người.
Hà Quân Tửu muốn cưới cô, trong mắt người ngoài, có lẽ cũng giống như anh muốn kết hôn với gái bao cao cấp hoàn lương.
Cho nên Bùi An mới dám làm nhục anh thẳng thừng như vậy, nói ra loại lời lẽ đó.
Chiếc mũ xanh của anh sắp được treo trên biển hiệu quảng cáo chứng khoán lớn nhất Thượng Hải.
Dường như trí tuệ và sự điềm tĩnh chiếm ưu thế, anh cũng chỉ chơi bời thôi, anh đã hai mươi hai, trong mắt người ngoài, với gia thế và ngoại hình như anh, số phụ nữ qua tay không 1000 thì cũng 800, dù đó là đại minh tinh một đêm hơn trăm ngàn tệ, bao nuôi mấy người chẳng qua chỉ là số tiền nhỏ.
Anh vốn nghĩ rằng mọi người không nên bị những ham muốn xác thịt tầm thường kiểm soát, và anh chưa gặp được một người phụ nữ xứng đáng với mình, chứ không phải cố chấp khăng khăng giữ mình trong sạch.
Một cô gái không trong sạch, tuyệt đối không lọt vào phạm vi xem xét của anh.
Cô tiếp cận anh, quyến rũ anh, đơn giản chỉ vì tiền.
Loại ý nghĩ này khiến anh có chút không thoải mái, cô muốn bao nhiêu tiền, anh không cho được hay sao mà cô còn mập mờ với Bùi An?
Anh chưa bao giờ tức giận như vậy, nhìn thấy người bắt nạt cô, anh còn công khai đánh nhau với họ, tàn bạo như dã thú uống máu.
Anh đang làm cái quái gì vậy?
Có phải anh ghen vì cô không-------
Không thể nào!
Hàng ngàn suy nghĩ lóe lên trong đầu anh, cái sau lạnh lùng và lý trí hơn cái trước.
Cuối cùng, anh ôm cô vào lòng, vụng về an ủi: “Đừng khóc, kiểm tra xong anh mua quà cho em.”
Anh chưa từng yêu, và anh không biết cách dỗ dành con gái.
Khi anh đưa chìa khóa nhà cho cô, mắt cô sáng lên như những vì sao.
Giống như một con chó con nhận phần thưởng.
Trên môi anh nở nụ cười mà thậm chí anh còn không để ý, anh muốn mua thêm cho cô thứ gì đó, giống như các cặp đôi yêu đương thường làm.
Anh cũng chưa tặng cô thứ gì đáng giá, mua nhà, mua xe, mua túi, mua kim cương?
Cô thích gì?
Song anh dám khẳng định, cô thích anh.
Cô khác với những người trước đây, anh không từ chối cô tiếp cận, không phải bởi vì cô là một nữ lưu manh chuyên bám đuôi ----- anh đã từng gặp phải những kẻ bám đuôi, anh bảo cấp dưới xử lý không nương tay ------- Anh dung túng cô, chỉ bởi vì anh thích cô.
Nếu đã thích, vậy anh phải có được cô.
Về phần cô có thích anh hay không ------- hoặc thích tiền của anh cũng không sao, anh có rất nhiều tiền.
Anh định nuôi nhốt cô, làm cún con của riêng anh, không cho ai nhìn lén, không cho ai gặp!
Trong thang máy ánh mắt anh như thiêu đốt, Hà Vân nuốt nước miếng, không dám nhìn anh.
Cô bị anh đẩy vào xe.
Dòng xe Evija trông rất bắt mắt, có cảm giác ba chiều và đường nét mạnh mẽ, Hà Vân hơi bất ngờ trước sở thích của Hà Quân Tửu - ông già rất cổ hủ, cô chưa bao giờ thấy ông lái một chiếc xe thể thao cá tính như vậy.
Hà Quân Tửu cúi người thắt dây an toàn cho cô rồi đạp chân ga, quán tính khiến lưng bị đẩy dính vào ghế, cô run cầm cập ngồi bên ghế lái phụ, ông lão rất ít khi tự lái xe, trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên anh lái ô tô.
Cực kỳ ngang tàng.
Hoàn toàn khác với hình ảnh một ông già chín chắn, thận trọng và thông thái trong nhận thức của cô, chạy rất nhanh, Hà Quân Tửu lái xe với tốc độ cao, mặt lạnh như thể muốn cùng đưa cô đến chỗ chết , Hà Vân vẫn còn sốc, cảm giác như đang tham gia bộ phim hành động rượt đuổi sinh tử.
Anh đưa cô đến một bệnh viện tư nhân.
Hà Vân thường xuyên đến bệnh viện này, vì trong hai năm cuối cùng của cuộc đời, có hơn nửa thời gian ông lão đã trải qua tại đây.
Cô cười không rõ cảm xúc, đôi mắt đượm buồn, như thể mọi thứ đang nhắc nhở cô rằng người cô tìm thấy chỉ là vật thay thế.
Anh là Hà Quân Tửu, Hà Quân Tửu trẻ tuổi.
Anh không phải người cô thích.
Ông lão đã chết.
Nước mắt lưng tròng, cô nhớ ông lão.
Hà Quân Tửu choàng tay qua vai cô và đưa cô đi khám.
Cô đang cúi đầu lau nước mắt, những thắc mắc đến bên môi Hà Quân Tửu, rốt cuộc không hỏi được.
Ví dụ như,
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mối quan hệ giữa Bùi An và em là gì?
Anh ta tìm em làm gì?
Em từng ngủ với anh ta chưa?
Còn có -------
Những lời Bùi An nói có thật không?
Khuôn mặt tuấn tú của Hà Quân Tửu có chút lạnh lùng nghiêm nghị, trên đường chạy như điên đến đây, cơn bực tức ngập đầu đã từ từ tiêu tán trong tiếng nức nở của cô, cuối cùng anh chỉ có thể cong ngón tay lau nước mắt cho cô: “Sao em lại khóc?”
Anh không hỏi là được.
Hà Quân Tửu nghĩ, trước kia như thế nào, anh mặc kệ.
Ngay cả khi cô thực sự ------
Trên thực tế, không thể không quan tâm, vòng tròn lẩn quẩn của bọn họ vốn rất nhỏ, danh tiếng thối nát của Bùi An, những cô gái từng qua lại với gã đều có tiếng tăm, ra ngoài không có nhiều giá trị. Giả sử cô từng qua lại với Bùi An, có lẽ trước đó đã lún sâu rồi, không biết đã qua tay bao nhiêu người.
Hà Quân Tửu muốn cưới cô, trong mắt người ngoài, có lẽ cũng giống như anh muốn kết hôn với gái bao cao cấp hoàn lương.
Cho nên Bùi An mới dám làm nhục anh thẳng thừng như vậy, nói ra loại lời lẽ đó.
Chiếc mũ xanh của anh sắp được treo trên biển hiệu quảng cáo chứng khoán lớn nhất Thượng Hải.
Dường như trí tuệ và sự điềm tĩnh chiếm ưu thế, anh cũng chỉ chơi bời thôi, anh đã hai mươi hai, trong mắt người ngoài, với gia thế và ngoại hình như anh, số phụ nữ qua tay không 1000 thì cũng 800, dù đó là đại minh tinh một đêm hơn trăm ngàn tệ, bao nuôi mấy người chẳng qua chỉ là số tiền nhỏ.
Anh vốn nghĩ rằng mọi người không nên bị những ham muốn xác thịt tầm thường kiểm soát, và anh chưa gặp được một người phụ nữ xứng đáng với mình, chứ không phải cố chấp khăng khăng giữ mình trong sạch.
Một cô gái không trong sạch, tuyệt đối không lọt vào phạm vi xem xét của anh.
Cô tiếp cận anh, quyến rũ anh, đơn giản chỉ vì tiền.
Loại ý nghĩ này khiến anh có chút không thoải mái, cô muốn bao nhiêu tiền, anh không cho được hay sao mà cô còn mập mờ với Bùi An?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh chưa bao giờ tức giận như vậy, nhìn thấy người bắt nạt cô, anh còn công khai đánh nhau với họ, tàn bạo như dã thú uống máu.
Anh đang làm cái quái gì vậy?
Có phải anh ghen vì cô không-------
Không thể nào!
Hàng ngàn suy nghĩ lóe lên trong đầu anh, cái sau lạnh lùng và lý trí hơn cái trước.
Cuối cùng, anh ôm cô vào lòng, vụng về an ủi: “Đừng khóc, kiểm tra xong anh mua quà cho em.”
Anh chưa từng yêu, và anh không biết cách dỗ dành con gái.
Khi anh đưa chìa khóa nhà cho cô, mắt cô sáng lên như những vì sao.
Giống như một con chó con nhận phần thưởng.
Trên môi anh nở nụ cười mà thậm chí anh còn không để ý, anh muốn mua thêm cho cô thứ gì đó, giống như các cặp đôi yêu đương thường làm.
Anh cũng chưa tặng cô thứ gì đáng giá, mua nhà, mua xe, mua túi, mua kim cương?
Cô thích gì?
Song anh dám khẳng định, cô thích anh.
Cô khác với những người trước đây, anh không từ chối cô tiếp cận, không phải bởi vì cô là một nữ lưu manh chuyên bám đuôi ----- anh đã từng gặp phải những kẻ bám đuôi, anh bảo cấp dưới xử lý không nương tay ------- Anh dung túng cô, chỉ bởi vì anh thích cô.
Nếu đã thích, vậy anh phải có được cô.
Về phần cô có thích anh hay không ------- hoặc thích tiền của anh cũng không sao, anh có rất nhiều tiền.
Anh định nuôi nhốt cô, làm cún con của riêng anh, không cho ai nhìn lén, không cho ai gặp!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro