Bá Vương Ngạnh...
2024-11-18 01:01:12
Hà Vân đã chờ đợi chính giây phút này!
Cô vòng tay qua cổ Hà Quân Tửu, khóa chặt anh lại, đẩy anh ngã xuống giường, sau đó nhanh chóng trở mình cưỡi lên trên eo anh.
Cô chỉ mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, nằm sấp trên người anh, gặm cắn môi anh, cởi quần áo anh.
Hà Quân Tửu: ". . ."
Anh thật sự không ngờ, nữ lưu manh này còn bá vương ngạnh thượng cung!
Hà Vân không nương tay, cô học Taekwondo, không phải học chơi cho vui!
Ông lão không cho cô đụng, cô không dám cậy mạnh, sợ tay chân ông già cõi, bất cẩn làm ông gãy xương.
Hà Quân Tửu trẻ tuổi, chà đạp thế nào cũng không hỏng được.
Anh không chủ động, vậy cô chủ động là được!
Cô cũng chẳng xấu hổ, xấu hổ làm gì!
Vừa rồi cô còn muốn đá văng cửa phòng tắm, bây giờ anh không sợ chết đến ôm cô, không phải bất đắc dĩ, cô cũng không muốn sử dụng bạo lực.
Chuyện như cưỡng bức Hà Quân Tửu, nghĩ thôi đã kích thích.
Phía dưới cô ướt sũng, cọ xát lung tung, bôi nước lên bụng anh.
Côn thịt giữa hai chân anh nóng phỏng người, Hà Vân ôm cổ anh, chẳng khác nào yêu tinh hút dương khí uốn éo trên người anh, "Hà Quân Tửu, anh cho rằng anh chạy thoát được à?"
Ngày hôm nay, Hà Vân muốn chơi anh, anh chạy trốn nơi nào?
Không phục thì chơi đến phục, dám chống cự thì chơi đến khi anh dừng phản kháng!
Hà Quân Tửu để mặc cô làm càn, anh đã nhìn ra nữ lưu manh này có tý bản lĩnh, nhưng anh vẫn lao đến công ty tìm cô ngay khi nhận được điện thoại, dù biết đó là một cái bẫy, anh vẫn muốn nhảy vào.
Cảm xúc nơi đáy mắt ngày càng nóng bỏng, cách anh nhìn cô cũng dần thay đổi, rạo rực cuồng loạn, dã thú ẩn nấp trong lòng được giải phóng, nhe nanh vuốt sắc nhọn, muốn cắn đứt cổ cô, nuốt cô vào bụng.
Hà Quân Tửu hành động, cô muốn khống chế anh, nào ngờ anh dễ dàng thoát khỏi khống chế, ôm lấy eo cô.
Cánh tay anh vững chắc như vòng sắt, quấn chặt eo cô, nặng nề áp sát.
Cô bị cắm vào lần nữa, thở dốc dồn dập, cô nằm trên vai anh, không rõ vì sao anh bất ngờ chủ động, cộng thêm hành động cưỡng ép mạnh mẽ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Hà Quân Tửu vốn không muốn, nhưng cô đã cưỡi trên người anh, nếu anh không ăn cô, cô sẽ thật sự nghĩ anh là người ăn chay.
Nếu không trừng trị cô, cô sẽ không biết ở trên giường, ai mới là người định đoạt.
Từ trước đến nay, Hà Quân Tửu chỉ nói một không nói hai, ai dám cưỡi lên người anh, anh sẽ lật người đó lại, để xem cô dám điên cuồng thế nào.
Anh giữ chặt eo cô, hưởng thụ khoái cảm côn thịt xuyên qua tầng tầng lớp lớp thịt non, sướng đến nỗi thở hồng hộc, khóe môi mang theo ý cười, ngay cả ánh mắt cũng trở nên lười biếng, đôi mắt đào hoa ánh lên vẻ cưng chiều, anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, hôn vào má cô.
Môi cô đang run rẩy, trông có vẻ rất đau.
"Ổn chứ?"
Nếu không có vấn đề gì, anh muốn chọc vào sâu thêm chút nữa.
Quy đầu còn chưa vào hết, chưa thỏa mãn.
Hà Vân sướng muốn chết, cô thật sự muốn ngủ với anh, anh bày ra dáng vẻ cường thế, cmn quả thật rất đẹp trai.
Ai không muốn bông hoa lạnh lùng cao ngạo cưỡng chế yêu, bình thường anh đều tỏ vẻ không muốn nói chuyện với cô, dù cô dụ dỗ mê hoặc thế nào anh cũng vờ như không thấy, nào ngờ ở trên giường mới một giây thôi anh đã nắm quyền chủ động.
Hà Vân muốn sinh con cho anh!
Cô cố gắng thả lỏng, muốn anh cắm vào sâu một chút.
Thế nhưng, một dòng chất lỏng chảy vọt ra, mặt cô biến sắc, cứng ngắc ngăn cản động tác của anh.
Hà Quân Tửu đã nhận ra, anh hôn tai cô, còn dịu dàng thè lưỡi liếm vành tai cô, "Anh sẽ nhẹ chút, đừng sợ."
Miệng nói như thế, nhưng động tác của anh hoàn toàn trái ngược, dùng sức mạnh không thể nghi ngờ, tiếp tục ép cô nuốt trọn côn thịt.
"Chờ chút đã!"
Hà Vân lắp bắp lên tiếng.
Ánh mắt Hà Quân Tửu tối sầm lại, cô giãy giụa muốn trèo xuống khỏi người anh.
Ha.
Sao không làm vậy sớm hơn đi.
Hà Quân Tửu nhếch môi, ánh mắt rủ xuống, anh trở mình đè cô trên giường, một tay giữ chặt chân cô đẩy lên trên, cưỡng ép hạ thân cô mở rộng, giao nộp mật động mê hồn cho anh.
Anh rút ra rồi nhanh chóng cắm vào lại, nhưng phải dừng lại đột ngột vì một vệt đỏ.
Anh nhìn vết máu trên côn thịt không chớp mắt, im lặng một lát rồi trừng mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén như muốn giết người.
Hà Vân hơi lúng túng khép chân lại, "Em đến tháng."
Cô vòng tay qua cổ Hà Quân Tửu, khóa chặt anh lại, đẩy anh ngã xuống giường, sau đó nhanh chóng trở mình cưỡi lên trên eo anh.
Cô chỉ mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, nằm sấp trên người anh, gặm cắn môi anh, cởi quần áo anh.
Hà Quân Tửu: ". . ."
Anh thật sự không ngờ, nữ lưu manh này còn bá vương ngạnh thượng cung!
Hà Vân không nương tay, cô học Taekwondo, không phải học chơi cho vui!
Ông lão không cho cô đụng, cô không dám cậy mạnh, sợ tay chân ông già cõi, bất cẩn làm ông gãy xương.
Hà Quân Tửu trẻ tuổi, chà đạp thế nào cũng không hỏng được.
Anh không chủ động, vậy cô chủ động là được!
Cô cũng chẳng xấu hổ, xấu hổ làm gì!
Vừa rồi cô còn muốn đá văng cửa phòng tắm, bây giờ anh không sợ chết đến ôm cô, không phải bất đắc dĩ, cô cũng không muốn sử dụng bạo lực.
Chuyện như cưỡng bức Hà Quân Tửu, nghĩ thôi đã kích thích.
Phía dưới cô ướt sũng, cọ xát lung tung, bôi nước lên bụng anh.
Côn thịt giữa hai chân anh nóng phỏng người, Hà Vân ôm cổ anh, chẳng khác nào yêu tinh hút dương khí uốn éo trên người anh, "Hà Quân Tửu, anh cho rằng anh chạy thoát được à?"
Ngày hôm nay, Hà Vân muốn chơi anh, anh chạy trốn nơi nào?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không phục thì chơi đến phục, dám chống cự thì chơi đến khi anh dừng phản kháng!
Hà Quân Tửu để mặc cô làm càn, anh đã nhìn ra nữ lưu manh này có tý bản lĩnh, nhưng anh vẫn lao đến công ty tìm cô ngay khi nhận được điện thoại, dù biết đó là một cái bẫy, anh vẫn muốn nhảy vào.
Cảm xúc nơi đáy mắt ngày càng nóng bỏng, cách anh nhìn cô cũng dần thay đổi, rạo rực cuồng loạn, dã thú ẩn nấp trong lòng được giải phóng, nhe nanh vuốt sắc nhọn, muốn cắn đứt cổ cô, nuốt cô vào bụng.
Hà Quân Tửu hành động, cô muốn khống chế anh, nào ngờ anh dễ dàng thoát khỏi khống chế, ôm lấy eo cô.
Cánh tay anh vững chắc như vòng sắt, quấn chặt eo cô, nặng nề áp sát.
Cô bị cắm vào lần nữa, thở dốc dồn dập, cô nằm trên vai anh, không rõ vì sao anh bất ngờ chủ động, cộng thêm hành động cưỡng ép mạnh mẽ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Hà Quân Tửu vốn không muốn, nhưng cô đã cưỡi trên người anh, nếu anh không ăn cô, cô sẽ thật sự nghĩ anh là người ăn chay.
Nếu không trừng trị cô, cô sẽ không biết ở trên giường, ai mới là người định đoạt.
Từ trước đến nay, Hà Quân Tửu chỉ nói một không nói hai, ai dám cưỡi lên người anh, anh sẽ lật người đó lại, để xem cô dám điên cuồng thế nào.
Anh giữ chặt eo cô, hưởng thụ khoái cảm côn thịt xuyên qua tầng tầng lớp lớp thịt non, sướng đến nỗi thở hồng hộc, khóe môi mang theo ý cười, ngay cả ánh mắt cũng trở nên lười biếng, đôi mắt đào hoa ánh lên vẻ cưng chiều, anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, hôn vào má cô.
Môi cô đang run rẩy, trông có vẻ rất đau.
"Ổn chứ?"
Nếu không có vấn đề gì, anh muốn chọc vào sâu thêm chút nữa.
Quy đầu còn chưa vào hết, chưa thỏa mãn.
Hà Vân sướng muốn chết, cô thật sự muốn ngủ với anh, anh bày ra dáng vẻ cường thế, cmn quả thật rất đẹp trai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai không muốn bông hoa lạnh lùng cao ngạo cưỡng chế yêu, bình thường anh đều tỏ vẻ không muốn nói chuyện với cô, dù cô dụ dỗ mê hoặc thế nào anh cũng vờ như không thấy, nào ngờ ở trên giường mới một giây thôi anh đã nắm quyền chủ động.
Hà Vân muốn sinh con cho anh!
Cô cố gắng thả lỏng, muốn anh cắm vào sâu một chút.
Thế nhưng, một dòng chất lỏng chảy vọt ra, mặt cô biến sắc, cứng ngắc ngăn cản động tác của anh.
Hà Quân Tửu đã nhận ra, anh hôn tai cô, còn dịu dàng thè lưỡi liếm vành tai cô, "Anh sẽ nhẹ chút, đừng sợ."
Miệng nói như thế, nhưng động tác của anh hoàn toàn trái ngược, dùng sức mạnh không thể nghi ngờ, tiếp tục ép cô nuốt trọn côn thịt.
"Chờ chút đã!"
Hà Vân lắp bắp lên tiếng.
Ánh mắt Hà Quân Tửu tối sầm lại, cô giãy giụa muốn trèo xuống khỏi người anh.
Ha.
Sao không làm vậy sớm hơn đi.
Hà Quân Tửu nhếch môi, ánh mắt rủ xuống, anh trở mình đè cô trên giường, một tay giữ chặt chân cô đẩy lên trên, cưỡng ép hạ thân cô mở rộng, giao nộp mật động mê hồn cho anh.
Anh rút ra rồi nhanh chóng cắm vào lại, nhưng phải dừng lại đột ngột vì một vệt đỏ.
Anh nhìn vết máu trên côn thịt không chớp mắt, im lặng một lát rồi trừng mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén như muốn giết người.
Hà Vân hơi lúng túng khép chân lại, "Em đến tháng."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro