Cô Thật Sự Trơ...
2024-11-18 01:01:12
Hôm nay, Hà Quân Tửu trở về trường học để thuyết trình.
Anh mới 22 là đã trở thành giám đốc trẻ nhất tập đoàn Hà thị, tập đoàn và trường học cũ của anh hợp tác mở một phòng thí nghiệm, anh đại diện tập đoàn cắt bang khánh thành, nhân tiện nhận buổi thuyết trình trên giảng đường nhà trường.
Hà Quân Tửu không quen đưa vệ sĩ theo, bị Hà Vân trăm phương ngàn kế tiếp cận.
Nụ hôn đầu tiên của Hà Vân, cô giở trò lưu manh với người ta, bản thân còn đỏ mặt.
Lại muốn hôn.
Hà Quân Tửu thật sự tức giận, anh đã từng nhận rất nhiều thư tình, gặp muôn dạng người tỏ tình, nhưng cô gái lưu manh như vậy, thật sự từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ anh mới gặp.
“Bạn học!”
Anh dùng sức hơi lớn, Hà Vân còn ấm ức: “Sao anh không hôn em? Em xấu lắm à?”
Ngực cô dính sát vào người ta, hai cánh tay siết chặt, “Anh có biết không, em du hành thời gian từ tương lai trở về đây tìm anh đấy!”
Hà Quân Tửu không ngờ rằng tuy bề ngoài nữ sinh này rất đẹp, nhưng đầu óc lại không được tỉnh táo lắm, còn mắc chứng hoang tưởng.
Sắc mặt anh càng không kiên nhẫn, đôi mày nghiêm nghị cau lại, giọng điệu cũng trở nên lãnh đạm, “Buông tay.”
Anh dùng sức rất lớn, làm đau cô.
Từ nhỏ đến lớn, Hà Vân chưa từng bị anh đối xử như thế!
Từ trước đến nay, ông lão luôn dùng vẻ mặt hiền từ nói chuyện với cô, sẽ không thô bạo với cô như thế!
"Anh thay đổi rồi Hà Quân Tửu! Anh không tin phải không? Trên ngực anh có một vết bớt, màu đỏ, như đám mây!"
Khi ông lão còn sống, cô không thể thành công.
Ngày ông lão chết, cô tự tay mặc áo liệm cho ông.
Cô vuốt ve từng tấc da thịt trên người ông lão, đương nhiên cũng nhìn thấy cái bớt hình đám mây màu đỏ kia.
Da của ông lão đã mất đi tính đàn hồi, giống như vỏ cây khô, loại cây có hương vị thơm ngon nhất.
Ngón tay Hà Vân lưu luyết vuốt ve vết bớt ấy thật lâu, nước mắt rơi lúc nào không hay.
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vết bớt.
Ôm lấy thi thể ông lão.
Khóc không thành tiếng.
Nào ngờ Hà Quân Tửu chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, xoay người rời đi, cô đuổi theo sau, vẫn không từ bỏ ý định: "Lẽ nào anh cho rằng em là tên biến thái cuồng theo dõi? Hà Quân Tửu! Thế này đi, em cho anh biết, giá nhà đất sẽ tăng vọt trong tương lai, đặc biệt kinh khủng! Tổng thống Mỹ đời tiếp theo sẽ là phụ nữ! Năm nay, thị trường chứng khoán sẽ tuột dốc không phanh ------------"
Hà Quân Tửu dừng lại, suýt chút nữa cô đã bổ nhào vào lưng anh.
"Anh tin em rồi phải không?" Cô mong mỏi nhìn Hà Quân Tửu.
Cô biết ông lão rất đẹp, song không ngờ ngày trẻ lại càng đẹp trai như vậy.
Hà Vân cảm thấy mình thật tinh mắt.
Cô ngừng khóc: "Hà Quân Tửu, em là vợ tương lai của anh, anh thật sự rất thích em, mua cho em cả tòa lâu đài, bao Disney mừng sinh nhật, còn để lại tất cả tài sản nhà họ Hà cho em."
Mặt mày cô hớn hở như mắc chứng vọng tưởng.
Ban đầu Hà Quân Tửu còn cảm thấy những lời cô nói khá thú vị -----
Nó giống với dự đoán của anh về giá nhà đất và thị trường chứng khoán, thậm chí cả dự đoán về bầu cử Tổng thống Mỹ.
Anh vừa nổi lên chút hứng thú thì đã bị chứng vọng tưởng của cô dập tắt.
Cô gái này đại khái còn không hiểu rõ anh, anh là người theo chủ nghĩa độc thân, không định kết hôn.
Người thừa kế, anh đã tìm được người thích hợp.
Lâu đài? Disney?
Quả thật hết sức buồn cười.
Tất cả tài sản nhà họ Hà, làm sao có thể giao cho một cô gái trẻ không quen biết?
Mãi cho đến khi anh bước đến bên cạnh xe, lái xe mở cửa cho anh, cô còn níu cửa xe không buông, định bụng tiến vào trong xe, như một fan cuồng quyết tâm theo đuổi thần tượng.
"Cô gái này, nếu cô lại bám theo tôi, tôi sẽ báo cảnh sát."
". . ."
Hà Vân nặng nề hít sâu một hơi, không tức giận, nhìn gương mặt trẻ tuổi đẹp trai của anh, gương mặt khắc sâu trong tim cô, cô không giận.
Cô khẽ mỉm cười buông tay ra, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn xe anh lướt vút đi.
Mẹ kiếp, Hà Quân Tửu, chờ đó cho bà!
Hà Vân sắp bị anh làm tức chết!
Cô từ ngàn dặm xa xôi, không phải, từ nghìn ngày xa xôi, trở về bảy mươi năm trước tìm anh, tại sao chứ?
Thật sự nghĩ cô trơ trẽn như thế à?
Trước khi chết anh là ông lão chê bai cô, bây giờ anh trẻ tuổi lại càng ghét bỏ cô?
Không còn cách nào, cô thật sự không thể đến đồn cảnh sát.
Cô đã dùng tiền để tạo nên thân phận giả khi du hành thời gian, có điều không thể làm được thẻ căn cước công dân, nếu đến đồn cảnh sát cô sẽ bị giam mười lăm ngày vì lai lịch không rõ ràng, như vậy quá lãng phí thời gian.
Hà Quân Tửu không phải vấn đề, cô đã có được thông tin trên dưới bảy mươi năm, còn lén xem nhật ký Hà Quân Tửu.
Nếu không nắm được anh trong lòng bàn tay, vậy thì cô đúng là vô dụng!
Tác giả:
Thành thật mà nói, tôi lại khóc.
Cảm giác về số mệnh này quả thật trớ trêu.
Tôi rất thích nam chính này.
Anh mới 22 là đã trở thành giám đốc trẻ nhất tập đoàn Hà thị, tập đoàn và trường học cũ của anh hợp tác mở một phòng thí nghiệm, anh đại diện tập đoàn cắt bang khánh thành, nhân tiện nhận buổi thuyết trình trên giảng đường nhà trường.
Hà Quân Tửu không quen đưa vệ sĩ theo, bị Hà Vân trăm phương ngàn kế tiếp cận.
Nụ hôn đầu tiên của Hà Vân, cô giở trò lưu manh với người ta, bản thân còn đỏ mặt.
Lại muốn hôn.
Hà Quân Tửu thật sự tức giận, anh đã từng nhận rất nhiều thư tình, gặp muôn dạng người tỏ tình, nhưng cô gái lưu manh như vậy, thật sự từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ anh mới gặp.
“Bạn học!”
Anh dùng sức hơi lớn, Hà Vân còn ấm ức: “Sao anh không hôn em? Em xấu lắm à?”
Ngực cô dính sát vào người ta, hai cánh tay siết chặt, “Anh có biết không, em du hành thời gian từ tương lai trở về đây tìm anh đấy!”
Hà Quân Tửu không ngờ rằng tuy bề ngoài nữ sinh này rất đẹp, nhưng đầu óc lại không được tỉnh táo lắm, còn mắc chứng hoang tưởng.
Sắc mặt anh càng không kiên nhẫn, đôi mày nghiêm nghị cau lại, giọng điệu cũng trở nên lãnh đạm, “Buông tay.”
Anh dùng sức rất lớn, làm đau cô.
Từ nhỏ đến lớn, Hà Vân chưa từng bị anh đối xử như thế!
Từ trước đến nay, ông lão luôn dùng vẻ mặt hiền từ nói chuyện với cô, sẽ không thô bạo với cô như thế!
"Anh thay đổi rồi Hà Quân Tửu! Anh không tin phải không? Trên ngực anh có một vết bớt, màu đỏ, như đám mây!"
Khi ông lão còn sống, cô không thể thành công.
Ngày ông lão chết, cô tự tay mặc áo liệm cho ông.
Cô vuốt ve từng tấc da thịt trên người ông lão, đương nhiên cũng nhìn thấy cái bớt hình đám mây màu đỏ kia.
Da của ông lão đã mất đi tính đàn hồi, giống như vỏ cây khô, loại cây có hương vị thơm ngon nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngón tay Hà Vân lưu luyết vuốt ve vết bớt ấy thật lâu, nước mắt rơi lúc nào không hay.
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vết bớt.
Ôm lấy thi thể ông lão.
Khóc không thành tiếng.
Nào ngờ Hà Quân Tửu chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, xoay người rời đi, cô đuổi theo sau, vẫn không từ bỏ ý định: "Lẽ nào anh cho rằng em là tên biến thái cuồng theo dõi? Hà Quân Tửu! Thế này đi, em cho anh biết, giá nhà đất sẽ tăng vọt trong tương lai, đặc biệt kinh khủng! Tổng thống Mỹ đời tiếp theo sẽ là phụ nữ! Năm nay, thị trường chứng khoán sẽ tuột dốc không phanh ------------"
Hà Quân Tửu dừng lại, suýt chút nữa cô đã bổ nhào vào lưng anh.
"Anh tin em rồi phải không?" Cô mong mỏi nhìn Hà Quân Tửu.
Cô biết ông lão rất đẹp, song không ngờ ngày trẻ lại càng đẹp trai như vậy.
Hà Vân cảm thấy mình thật tinh mắt.
Cô ngừng khóc: "Hà Quân Tửu, em là vợ tương lai của anh, anh thật sự rất thích em, mua cho em cả tòa lâu đài, bao Disney mừng sinh nhật, còn để lại tất cả tài sản nhà họ Hà cho em."
Mặt mày cô hớn hở như mắc chứng vọng tưởng.
Ban đầu Hà Quân Tửu còn cảm thấy những lời cô nói khá thú vị -----
Nó giống với dự đoán của anh về giá nhà đất và thị trường chứng khoán, thậm chí cả dự đoán về bầu cử Tổng thống Mỹ.
Anh vừa nổi lên chút hứng thú thì đã bị chứng vọng tưởng của cô dập tắt.
Cô gái này đại khái còn không hiểu rõ anh, anh là người theo chủ nghĩa độc thân, không định kết hôn.
Người thừa kế, anh đã tìm được người thích hợp.
Lâu đài? Disney?
Quả thật hết sức buồn cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tất cả tài sản nhà họ Hà, làm sao có thể giao cho một cô gái trẻ không quen biết?
Mãi cho đến khi anh bước đến bên cạnh xe, lái xe mở cửa cho anh, cô còn níu cửa xe không buông, định bụng tiến vào trong xe, như một fan cuồng quyết tâm theo đuổi thần tượng.
"Cô gái này, nếu cô lại bám theo tôi, tôi sẽ báo cảnh sát."
". . ."
Hà Vân nặng nề hít sâu một hơi, không tức giận, nhìn gương mặt trẻ tuổi đẹp trai của anh, gương mặt khắc sâu trong tim cô, cô không giận.
Cô khẽ mỉm cười buông tay ra, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn xe anh lướt vút đi.
Mẹ kiếp, Hà Quân Tửu, chờ đó cho bà!
Hà Vân sắp bị anh làm tức chết!
Cô từ ngàn dặm xa xôi, không phải, từ nghìn ngày xa xôi, trở về bảy mươi năm trước tìm anh, tại sao chứ?
Thật sự nghĩ cô trơ trẽn như thế à?
Trước khi chết anh là ông lão chê bai cô, bây giờ anh trẻ tuổi lại càng ghét bỏ cô?
Không còn cách nào, cô thật sự không thể đến đồn cảnh sát.
Cô đã dùng tiền để tạo nên thân phận giả khi du hành thời gian, có điều không thể làm được thẻ căn cước công dân, nếu đến đồn cảnh sát cô sẽ bị giam mười lăm ngày vì lai lịch không rõ ràng, như vậy quá lãng phí thời gian.
Hà Quân Tửu không phải vấn đề, cô đã có được thông tin trên dưới bảy mươi năm, còn lén xem nhật ký Hà Quân Tửu.
Nếu không nắm được anh trong lòng bàn tay, vậy thì cô đúng là vô dụng!
Tác giả:
Thành thật mà nói, tôi lại khóc.
Cảm giác về số mệnh này quả thật trớ trêu.
Tôi rất thích nam chính này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro