Người Tôi Yêu Đã Già

Không Có Tin Nh...

2024-11-18 01:01:12

Cửa phòng tắm mở ra, Hà Quân Tửu lau tóc, bước ra từ làn hơi nước mờ mịt.

Anh chỉ mặc chiếc áo choàng tắm, thắt lưng không chặt không lỏng, màu xám đơn điệu.

Từng giọt nước từ ngọn tóc nhỏ xuống, rơi xuống dưới chân, hai chân rất mảnh khảnh, toàn thân cao gầy giống như tượng mẫu trong triển lãm nghệ thuật.

Hà Quân Tửu cầm điện thoại di động lên, thật bất ngờ, không thấy tin nhắn quấy rối nào.

Đại khái cô gái điên kia biết khó mà lui rồi.

Anh khẽ nhếch môi, đặt điện thoại lên bàn rồi đến tủ rượu lấy một chai rượu.

Chuyện này quá không bình thường, hẳn là do thói quen được hình thành, cho nên anh mới có thể vô thức nhìn điện thoại.

Không có tin nhắn quấy rối thì tốt hơn.

Ly thủy tinh phát ra âm thanh trong trẻo, rượu vang đỏ chảy dọc theo thành ly, anh nhớ đến đôi môi đỏ mọng kia, cộng thêm hương nước hoa nồng nặc phả vào mũi.

Lòng anh có chút bực bội.

Anh định đuổi Phó Như Tuyết ra khỏi công ty, sau này không còn. . . chướng mắt nữa.

Điện thoại di động vang lên, anh thấy dãy số quen thuộc, anh mím môi, không biết có phải đang cười hay không.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chờ điện thoại đổ chuông một lát, anh mới không nhanh không chậm bắt máy, "Xin chào, ai thế?"

Hiện tại Hà Vân đang trốn trong toilet công ty.

Người bên ngoài đang đập cửa.

Sau khi chào Hà Quân Tửu, cô đến phòng thể thao của công ty chạy bộ, sau đó cô đi tắm rồi định bụng trở về văn phòng tổng giám đốc chui vào túi ngủ.

Nào ngờ chạm mặt bảo vệ công ty, người này mặc quần áo bảo vệ, sau khi chào hỏi cô thì theo cô bước vào thang máy.

Cô lễ phép gật đầu chào lại.

Trước mặt Hà Quân Tửu, cô sẽ dịu dàng ngoan ngoãn, còn trước mặt người không quen, cô thật sự không có hứng thú nói chuyện.

Bảo vệ nói gì đó với cô, hỏi cô tại sao một mình tăng ca đến giờ này, ngày nào cũng ngủ lại công ty có mệt không, đủ thứ chuyện, cô cảm thấy phiền, ban đầu chỉ ừ hử đôi câu rồi giả vờ không nghe thấy nữa.

Điểm ấy cô học được từ Hà Quân Tửu, không muốn để ý ai sẽ không màng tới.

Cô lại có chút khổ sở nghĩ, lúc Hà Quân Tửu nhìn thấy cô có phải cũng giống như tâm trạng phiền chán của cô khi nói chuyện với bảo vệ lúc này hay không.

Cô chỉ tùy tiện sấy tóc, đuôi tóc vẫn còn ẩm, lúc bảo vệ chạm vào, cô cực kỳ khó chịu.

"Anh làm gì thế?"

Khi cô tức giận, khí thế hết sức dọa người, dù sao cô cũng là người thừa kế được ông lão đào tạo mười ba năm, loại khí chất bề trên này thật sự khiến người ta hoảng sợ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ai ngờ, người đó chỉ ngẩn ra một lúc, sau đó cười ngả ngớn nói với cô: "Anh thấy một cưng ở một mình cũng buồn, hay anh lên với cưng nhé?"

Hà Vân tức đến bật cười, cô chỉ vào camera: "Thang máy có camera, anh điên rồi phải không?"

Bàn tay như móng heo của gã còn muốn sờ lên mặt cô, cô hất tay gã ra, vừa đúng lúc thang máy đến nơi, cửa mở, cô vội vàng xoay người chạy ra ngoài.

Gã ta chửi thề rồi đuổi theo cô, cuối cùng chặn cô trong nhà vệ sinh.

Chắc chắn gã ta nghĩ rằng dù sao cũng làm rồi, dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, chơi cô rồi cô cũng không dám hé răng với ai vì sĩ diện, đành nghe theo gã.

Lúc gọi điện thoại cho Hà Quân Tửu, cô còn nghĩ, lỡ như anh không nhận điện thoại, cô sẽ xông ra ngoài đánh tên khốn kia tàn phế rồi chạy đến đập cửa nhà anh.

Nào ngờ vừa nghe thấy giọng anh, cô đã khóc nấc lên.

Cô đã quen ỷ lại anh trong nhiều năm.

Bây giờ tất cả ấm ức đều hóa thành nước mắt, "Hà Quân Tửu, anh mau đến cứu em!!!"

Tác giả:

Bố trí cảnh anh hùng cứu mỹ nhân.

Tiến độ thật nhanh ~~

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tôi Yêu Đã Già

Số ký tự: 0