Thật Sự Trồng H...
2024-11-18 01:01:12
Người chết không thể sống lại.
Dù hận đến mấy, cô cũng chỉ có thể cắn răng nuốt máu, đặt hũ tro cốt của ông lão trên đầu giường rồi trồng hoa vào.
Thật sự trồng hoa.
Bởi vì cô hận Hà Quân Tửu chết đi được.
Tốt nhất dù thành quỷ Hà Quân Tửu cũng đừng bao giờ tha cho cô, nắp quan tài không ngăn được ông quay về tính sổ với cô.
Cô mặc quần áo của Hà Quân Tửu, ở trong nhà ông.
Áo sơ mi của ông bị cô mặc thành áo ngủ.
Vừa khéo che ngang đùi.
Mùi nước hoa cổ điển thoang thoảng trên áo sơ mi ông lão.
Cô biết rõ tại sao.
Nhật ký ông lão đã viết.
‘Tiểu Tuyết, anh luôn nghi ngờ trên cơ thể mình có mùi vị của một ông già, khiến em ghét bỏ.
Anh dùng nước hoa rồi, vì thế bớt ghét anh hơn một chút.’
Bây giờ ông lão đã đoàn tụ với người vợ quá cố của mình!
Hai người bọn họ đều đã hóa thành tro cốt, không còn ngại việc ai vứt bỏ ai nữa.
Còn cô là gì?
Nguyện vọng của Hà Quân Tửu là được chôn tro cốt dưới gốc cây Hòe lớn trong trường học cũ.
Ông lão là chủ tịch trường học, quyên tặng cả một tòa nhà, nhân viên nhà trường rất nể tình, đặc biệt sai thư ký hiệu trưởng hỏi cô, khi nào an táng ông cụ Hà.
Cô cúp điện thoại.
Đời này ông lão đừng mơ đi chỗ khác.
Chỉ có thể ở bên cạnh cô!
Cô cũng không đốt nhật ký.
Đã gặp nhau rồi còn đốt nhật ký làm chi nữa.
Sao không đốt từ trước đi!
Thật sự cô rất muốn xé nát ném vào thùng rác, nhưng cô không nỡ.
Đó là do chính tay ông lão viết, chữ viết bằng bút máy của ông lão rất đẹp, uyển chuyển tao nhã.
Cô gần như phát điên vì đố kỵ với người vợ đã chết của ông, tại sao lại có một người yêu một người đến thế, tại sao ngay cả khi bà ấy đã chết mấy chục năm mà ông lão vẫn không kết hôn sinh con.
Ông lão nhất định không được.
Làm sao có thể góa vợ suốt quảng đời còn lại?
Lão góa vợ!
Khiến cô chướng mắt!
Cô trẻ tuổi xinh đẹp lại có học thức, cô còn có tiền!
Cô có thể tìm được hàng tấn tiểu thịt tươi!
Sao cô có thể thích một ông lão tám mươi mấy chín mươi tuổi được!
Quả là chuyện hài!
Hà Vân là người yêu theo lý trí, cô thích ông lão.
Dáng vẻ ông lão dạy cô làm việc, thật sự quyến rũ chết người.
Trong vòng tài chính lắm mưu nhiều kế, ông tùy tiện mua bán cũng có thể gây tiếng vang lớn, thuộc top 10 cổ đông hàng đầu có thể giao dịch vô số cổ phiếu.
Ông lão còn nghiên cứu về du lịch, công nghiệp, công nghệ và y học.
Ông lão trở thành huyền thoại kinh doanh đương đại.
Ông lão thật sự rất đẹp trai, hưởng thụ dịch vụ y tế cao cấp và biết cách chăm sóc bản thân, khiến ông lão trẻ hơn tuổi.
Ông lão có thói quen mang mắt kính gọng bạc, tao nhã như quý tộc thời trung cổ.
Mặt Hà Vân không cảm xúc, cô đã xong rồi.
Cô mặc quần áo ông lão đi lại trong nhà, như cô hồn dã quỷ ai cũng sợ.
Cô đã hiểu vì sao các bậc Đế vương lại theo đuổi thuật trường sinh.
Khi một người nắm trong tay cuộc sống phú quý quyền lực, họ luôn muốn có được nó, không muốn mất đi.
Mà những thứ phú quý quyền lực này trước tro cốt của Hà Quân Tửu, chỉ là những dãy số vô nghĩa.
Bức tranh trong phòng ngủ ông lão đã bị cô sai người lấy xuống.
Nói là vẽ cô, song thật ra là vẽ người vợ đã chết.
Cô cất nó vào trong phòng bí mật, cùng phủ bụi với những trang nhật ký của ông lão.
Hà Vân bỗng nảy sinh một ý tưởng và nhanh chóng thực hiện nó.
Cô muốn xem người vợ quá cố của ông lão trông như thế nào.
Cô có đủ điều kiện này.
Theo cô được biết, du hành thời gian đã đạt những thành tựu nhất định, ông lão đã đầu tư số tiền khổng lồ, hợp tác với trường đại học nổi tiếng trong nước, cho ra đời phòng thí nghiệm Lanke.
Cô nhờ người sắp xếp lộ trình và bay thẳng từ Thượng Hải đến Bắc Kinh bằng chuyên cơ riêng.
Người phụ trách phòng thí nghiệm, họ Hoàng, đã giới thiệu toàn bộ dự án với cô.
Dự án đó đã xảy ra tai nạn, làm chết người và phải tạm dừng một thời gian.
Sau đó, không biết ông lão nghe đến dự án này từ đâu, hằng năm đều đầu tư số liệu thiên văn, kết quả nghiên cứu khoa học của phòng thí nghiệm rất ấn tượng, đã gần đến bước thương mại hóa.
Cô nói rằng cô muốn quay lại bảy mươi năm trước.
Hoàng Bác rất lịch sự nói với cô rằng 70 năm không thành vấn đề, nhưng cô không phải nhà nghiên cứu khoa học, không thể tham gia du hành thời gian.
Do công nghệ này chưa được phê duyệt nên không thể thương mại hóa.
“Hà Quân Tửu đã đầu tư nhiều tiền như vậy, tôi không thể thử một lần sao?”
Cơ hội ở ngay trước mắt, sao cô có thể từ bỏ!
Trước khi qua đời, ông Hà đã thông báo công nghệ này không được đưa vào sử dụng thương mại trong vòng 50 năm nữa. Tuy công nghệ đã hoàn hảo những không thể loại trừ rủi ro. Cô là con gái ông Hà, chúng tôi càng phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của cô.”
“Thật trùng hợp, bây giờ tôi là người có quyền quyết định trong nhà họ Hà. Nếu anh không giúp tôi, từ hôm nay phòng thí nghiệm sẽ giải tán, tôi sẽ không chi thêm bất kỳ khoảng tiền nào nữa.”
Cô độc đoán, nhưng cô nghiêm túc.
Cuối cùng, Hoàng Bác cúi đầu trước tiền tài.
Theo quy luật của thời gian và không gian, cô có thể đi đến bất kỳ thời gian và không gian nào không có cô, và ở lại bao lâu tùy thích.
Tuy nhiên, thể chất mỗi người là khác nhau, cần phải kiểm tra thể chất toàn diện để đo xem cô có đủ điều kiện du hành thời gian hay không.
Cô yêu cầu được kiểm tra y tế ngay lập tức.
Nhìn thái độ nôn nóng của cô, Hoàng Bác không đành lòng nói: “Lịch sử không thể thay đổi, thay đổi lịch sử entropy có thể hủy diệt vũ trụ. Vì thế, không thế lực nào có thể thay đổi lịch sử.”
“Bảy mươi năm cách hiện tại quá gần, cố gắng đừng để lại bất kỳ dấu vết nào của cuộc đời.”
Cô cảm thấy hơi khó hiểu, nếu lịch sử đã không thể thay đổi, để lại dấu vết hay không để lại có gì khác nhau?
Hoàng Bác cực kỳ nghiêm túc giảng giải với cô: “Lịch sử sẽ tự sửa chữa. Nếu ảnh hưởng của cô quá lớn, lịch sử có thể xóa bỏ cô.”
“Trật tự thời gian là thuận, và lịch sử là nhân quả đã được thiết lập. Nếu cô muốn đảo ngược thời gian, đảo ngược nhân quả, cô sẽ bị thế giới này từ chối, từ đó trở nên bất hạnh.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoàng Bác, cô hỏi: “Luật nhân quả?”
Hoàng Bác chỉ mỉm cười, không trả lời cô.
Dù hận đến mấy, cô cũng chỉ có thể cắn răng nuốt máu, đặt hũ tro cốt của ông lão trên đầu giường rồi trồng hoa vào.
Thật sự trồng hoa.
Bởi vì cô hận Hà Quân Tửu chết đi được.
Tốt nhất dù thành quỷ Hà Quân Tửu cũng đừng bao giờ tha cho cô, nắp quan tài không ngăn được ông quay về tính sổ với cô.
Cô mặc quần áo của Hà Quân Tửu, ở trong nhà ông.
Áo sơ mi của ông bị cô mặc thành áo ngủ.
Vừa khéo che ngang đùi.
Mùi nước hoa cổ điển thoang thoảng trên áo sơ mi ông lão.
Cô biết rõ tại sao.
Nhật ký ông lão đã viết.
‘Tiểu Tuyết, anh luôn nghi ngờ trên cơ thể mình có mùi vị của một ông già, khiến em ghét bỏ.
Anh dùng nước hoa rồi, vì thế bớt ghét anh hơn một chút.’
Bây giờ ông lão đã đoàn tụ với người vợ quá cố của mình!
Hai người bọn họ đều đã hóa thành tro cốt, không còn ngại việc ai vứt bỏ ai nữa.
Còn cô là gì?
Nguyện vọng của Hà Quân Tửu là được chôn tro cốt dưới gốc cây Hòe lớn trong trường học cũ.
Ông lão là chủ tịch trường học, quyên tặng cả một tòa nhà, nhân viên nhà trường rất nể tình, đặc biệt sai thư ký hiệu trưởng hỏi cô, khi nào an táng ông cụ Hà.
Cô cúp điện thoại.
Đời này ông lão đừng mơ đi chỗ khác.
Chỉ có thể ở bên cạnh cô!
Cô cũng không đốt nhật ký.
Đã gặp nhau rồi còn đốt nhật ký làm chi nữa.
Sao không đốt từ trước đi!
Thật sự cô rất muốn xé nát ném vào thùng rác, nhưng cô không nỡ.
Đó là do chính tay ông lão viết, chữ viết bằng bút máy của ông lão rất đẹp, uyển chuyển tao nhã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô gần như phát điên vì đố kỵ với người vợ đã chết của ông, tại sao lại có một người yêu một người đến thế, tại sao ngay cả khi bà ấy đã chết mấy chục năm mà ông lão vẫn không kết hôn sinh con.
Ông lão nhất định không được.
Làm sao có thể góa vợ suốt quảng đời còn lại?
Lão góa vợ!
Khiến cô chướng mắt!
Cô trẻ tuổi xinh đẹp lại có học thức, cô còn có tiền!
Cô có thể tìm được hàng tấn tiểu thịt tươi!
Sao cô có thể thích một ông lão tám mươi mấy chín mươi tuổi được!
Quả là chuyện hài!
Hà Vân là người yêu theo lý trí, cô thích ông lão.
Dáng vẻ ông lão dạy cô làm việc, thật sự quyến rũ chết người.
Trong vòng tài chính lắm mưu nhiều kế, ông tùy tiện mua bán cũng có thể gây tiếng vang lớn, thuộc top 10 cổ đông hàng đầu có thể giao dịch vô số cổ phiếu.
Ông lão còn nghiên cứu về du lịch, công nghiệp, công nghệ và y học.
Ông lão trở thành huyền thoại kinh doanh đương đại.
Ông lão thật sự rất đẹp trai, hưởng thụ dịch vụ y tế cao cấp và biết cách chăm sóc bản thân, khiến ông lão trẻ hơn tuổi.
Ông lão có thói quen mang mắt kính gọng bạc, tao nhã như quý tộc thời trung cổ.
Mặt Hà Vân không cảm xúc, cô đã xong rồi.
Cô mặc quần áo ông lão đi lại trong nhà, như cô hồn dã quỷ ai cũng sợ.
Cô đã hiểu vì sao các bậc Đế vương lại theo đuổi thuật trường sinh.
Khi một người nắm trong tay cuộc sống phú quý quyền lực, họ luôn muốn có được nó, không muốn mất đi.
Mà những thứ phú quý quyền lực này trước tro cốt của Hà Quân Tửu, chỉ là những dãy số vô nghĩa.
Bức tranh trong phòng ngủ ông lão đã bị cô sai người lấy xuống.
Nói là vẽ cô, song thật ra là vẽ người vợ đã chết.
Cô cất nó vào trong phòng bí mật, cùng phủ bụi với những trang nhật ký của ông lão.
Hà Vân bỗng nảy sinh một ý tưởng và nhanh chóng thực hiện nó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô muốn xem người vợ quá cố của ông lão trông như thế nào.
Cô có đủ điều kiện này.
Theo cô được biết, du hành thời gian đã đạt những thành tựu nhất định, ông lão đã đầu tư số tiền khổng lồ, hợp tác với trường đại học nổi tiếng trong nước, cho ra đời phòng thí nghiệm Lanke.
Cô nhờ người sắp xếp lộ trình và bay thẳng từ Thượng Hải đến Bắc Kinh bằng chuyên cơ riêng.
Người phụ trách phòng thí nghiệm, họ Hoàng, đã giới thiệu toàn bộ dự án với cô.
Dự án đó đã xảy ra tai nạn, làm chết người và phải tạm dừng một thời gian.
Sau đó, không biết ông lão nghe đến dự án này từ đâu, hằng năm đều đầu tư số liệu thiên văn, kết quả nghiên cứu khoa học của phòng thí nghiệm rất ấn tượng, đã gần đến bước thương mại hóa.
Cô nói rằng cô muốn quay lại bảy mươi năm trước.
Hoàng Bác rất lịch sự nói với cô rằng 70 năm không thành vấn đề, nhưng cô không phải nhà nghiên cứu khoa học, không thể tham gia du hành thời gian.
Do công nghệ này chưa được phê duyệt nên không thể thương mại hóa.
“Hà Quân Tửu đã đầu tư nhiều tiền như vậy, tôi không thể thử một lần sao?”
Cơ hội ở ngay trước mắt, sao cô có thể từ bỏ!
Trước khi qua đời, ông Hà đã thông báo công nghệ này không được đưa vào sử dụng thương mại trong vòng 50 năm nữa. Tuy công nghệ đã hoàn hảo những không thể loại trừ rủi ro. Cô là con gái ông Hà, chúng tôi càng phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của cô.”
“Thật trùng hợp, bây giờ tôi là người có quyền quyết định trong nhà họ Hà. Nếu anh không giúp tôi, từ hôm nay phòng thí nghiệm sẽ giải tán, tôi sẽ không chi thêm bất kỳ khoảng tiền nào nữa.”
Cô độc đoán, nhưng cô nghiêm túc.
Cuối cùng, Hoàng Bác cúi đầu trước tiền tài.
Theo quy luật của thời gian và không gian, cô có thể đi đến bất kỳ thời gian và không gian nào không có cô, và ở lại bao lâu tùy thích.
Tuy nhiên, thể chất mỗi người là khác nhau, cần phải kiểm tra thể chất toàn diện để đo xem cô có đủ điều kiện du hành thời gian hay không.
Cô yêu cầu được kiểm tra y tế ngay lập tức.
Nhìn thái độ nôn nóng của cô, Hoàng Bác không đành lòng nói: “Lịch sử không thể thay đổi, thay đổi lịch sử entropy có thể hủy diệt vũ trụ. Vì thế, không thế lực nào có thể thay đổi lịch sử.”
“Bảy mươi năm cách hiện tại quá gần, cố gắng đừng để lại bất kỳ dấu vết nào của cuộc đời.”
Cô cảm thấy hơi khó hiểu, nếu lịch sử đã không thể thay đổi, để lại dấu vết hay không để lại có gì khác nhau?
Hoàng Bác cực kỳ nghiêm túc giảng giải với cô: “Lịch sử sẽ tự sửa chữa. Nếu ảnh hưởng của cô quá lớn, lịch sử có thể xóa bỏ cô.”
“Trật tự thời gian là thuận, và lịch sử là nhân quả đã được thiết lập. Nếu cô muốn đảo ngược thời gian, đảo ngược nhân quả, cô sẽ bị thế giới này từ chối, từ đó trở nên bất hạnh.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoàng Bác, cô hỏi: “Luật nhân quả?”
Hoàng Bác chỉ mỉm cười, không trả lời cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro