Người Tôi Yêu, Nay Đã Bạc Đầu

Năm người khách

Phù Hoa

2024-07-20 20:51:23

Từ khi đến thế giới này rồi về ở với Giang Trọng Lâm mấy tháng, Du Dao hiếm khi thấy có người ghé thăm, ngay cả hàng xóm láng giềng cũng rất ít tới, thanh tịnh đến nỗi có đôi lúc cô cảm giác bản thân không khác gì người bình thường, cũng chẳng phải là cái quái thai thần kỳ xuyên qua bốn mươi năm.

Nhưng hễ nhìn thấy ông Giang là cô lại hiểu rất rõ, mình sở dĩ có một môi trường và cuộc sống tĩnh lặng như thế đều là nhờ ông cụ trước mặt. Bởi anh biết đáy lòng cô mang nỗi bất an vì xuyên thời gian nên vẫn đang cố gắng tạo điều kiện thuận lợi, tận lực không để người khác quấy rầy quá trình cô hòa nhập vào thế giới mới.

Song, vào ngày thứ ba sau khi cô ngoài ý muốn bại lộ thân phận vì bất ngờ xuất hiện lúc lão Giang đang lên tiết, khách tới nhà.

Bốn nam một nữ này dường như hẹn nhau cùng đến, độ tuổi khoảng từ ba mươi đến năm mươi, thân phận là… học trò của thầy Giang. Ừm, đều lớn hơn cô cả.

Du Dao mở cửa, nhìn vài người xa lạ quần áo lịch sự tay xách đầy quà bên ngoài, còn chưa kịp hỏi họ là ai đã bị kêu một tiếng cô Giang.

Du Dao: “…”

Vì thế cô chỉ còn cách cười cười, sau đó réo thầy Giang: “Lão Giang, học trò của anh tới này!”

Giang Trọng Lâm đang lục lọi trong thư phòng nhanh chóng đi ra, anh đưa mắt về phía mấy người lần lượt vào cửa, nét mặt lộ vẻ kinh ngạc, rồi tỏ vẻ hơi không đồng tình, như đang nhìn trẻ con tự tung tự tác.

Người đàn ông lớn tuổi nhất nở nụ cười, “Là do cô Giang trở về lâu vậy rồi mà chúng em còn chưa ghé thăm đấy chứ, thật sự quá không lễ phép.”

Giang Trọng Lâm không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói: “Các em vào đây ngồi đi.”

Vài người nam nữ thoạt nhìn sự nghiệp thành công lúc này mới buông quà biếu ngồi xuống, Du Dao rất tự giác vào bếp châm trà, Giang Trọng Lâm cũng đi theo, tiếp nhận động tác của cô: “Bọn họ chẳng mấy chốc sẽ đi thôi.”

Du Dao lấy trái cây ra rửa, cười hì hì nhìn anh, “Học trò đến gặp anh mà, ở lâu một chút cũng không có gì, anh làm thầy sao có thể đuổi người ta đi, ông Giang bất lịch sự quá.”

Cô dùng bàn tay còn dính bọt nước búng ngay chóc vào đôi mày đang nhíu lại của ông Giang, “Thả lỏng chút, em để họ nhìn một cái cũng đâu có chết, anh căng thẳng như vậy làm gì.” Đôi lúc cô cảm thấy người này cứ xem mình như một cái chén sứ cổ, đã thế còn là loại đã bị nứt, vừa chạm liền vỡ tan.

Hai người bưng trà và trái cây ra ngoài, bọn học trò vội vàng đứng lên nhận lấy, miệng nhao nhao: “Thầy, cô đừng khách sáo thế, tụi em vào một tí là đi ngay, lâu rồi không đến nên ghé qua hỏi thăm sức khỏe thầy thôi ạ.”

Giấu đầu lòi đuôi, Du Dao nghĩ, rõ ràng mấy đứa tới xem cô Giang trẻ đẹp.

Bị Giang Trọng Lâm dẫn đến chỗ sofa thường ngồi, Du Dao không bất ngờ khi phát hiện mấy người khách đều hoặc vô tình hoặc cố ý nhìn lén cái bụng hơi hơi nhô ra của cô. Tuy trong phòng có hệ thống sàn sưởi nhưng vì tiết trời quá lạnh nên cô vẫn mặc áo len rộng, vùng bụng nhô lên trông cực kỳ rõ ràng.

Du Dao nhìn ra được mấy vị khách lớn tuổi hơn mình này đều kiềm chế sự kinh ngạc và kích động trong lòng, Giang Trọng Lâm vừa lần lượt lia mắt qua thì cùng tỏ vẻ bình tĩnh nghiêm túc. Nhìn tư thế ngồi thành một hàng của họ, không hiểu sao cô lại thấy vui nhộn, đành phải bưng li nước giấu đi ý cười.

Giang Trọng Lâm giới thiệu năm người cho cô, “Đều là học trò của anh, đây là Từ Hưng Minh.”

Từ Hưng Minh lớn tuổi nhất ôn hòa cười với Du Dao, nét mặt hiền lành phóng khoáng, có vẻ là một người giỏi giao tiếp, “Ha ha, em thật sự khiến thầy thất vọng rồi, tuy thầy đã tận lực bồi dưỡng, nhưng mà em trẻ con không dạy được, bây giờ đang giữ chức ở sở giáo dục, làm vài việc nhỏ không quan trọng mà thôi.”

Người đàn ông thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi bên cạnh lộ ra ánh mắt giễu cợt, “Đừng khiêm nhường thế chứ, nếu anh mà làm việc nhỏ, vậy mấy đứa bọn em chẳng đáng là gì rồi.” Nói xong anh ta nhìn về phía Du Dao, giới thiệu mình: “Em tên Thành Khiêm, là một nhà văn.”

Kế tiếp cũng không cần đến Giang Trọng Lâm, vài người còn lại đều tự báo tên, người phụ nữ duy nhất tên La Dung, hơn bốn mươi tuổi, cũng là giáo sư đại học, chẳng qua không phải đại học Hải Thành mà là ở tỉnh bên. Cạnh La Dung là chồng cô Quách Đồng ngày xưa học cùng một khóa, nghề nghiệp là nhiếp ảnh gia. Người trẻ tuổi nhất ngồi cuối cùng tên Lưu Hãn Nhiên, cũng là nhà văn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Các em bình thường ai cũng bận rộn, không cần đặc biệt sang đây.” Giang Trọng Lâm ngữ khí ôn hòa nói với học trò mình.

“Không vội không vội ạ, vừa khéo gần đây có thời gian, mấy đứa bọn em đều rảnh rỗi nên mới hẹn nhau cùng tới.” Từ Hưng Minh mặt mày tươi tắn, còn La Dung hình như có chút không nhịn được, hỏi: “Thầy ơi, cô chừng nào thì sinh, bụng trông hơi lớn rồi, đã nghĩ kỹ xem định sinh ở đâu chưa ạ? Em có đứa em gái làm bác sĩ ở bệnh viện tỉnh, không mấy để em nhắc nhẹ nó nhé?”

Quách Đồng ngồi cạnh dùng tay huých nhẹ, ý nói cô nhảy đề tài nhanh quá, sau đó anh ta mau miệng nói: “Vẫn chưa chúc mừng thầy, cô đã trở về, lại còn mang thai, đúng là khổ đi vui về ạ.”

Giang Trọng Lâm nhìn họ trao đổi ánh mắt, làm động tác nhỏ: “Các em đã nhắn tin chúc mừng hết rồi mà.”

Quách Đồng nhất thời lộ vẻ “Thầy chặn thế sao em nói tiếp đây”, tận lực vớt vát: “Ý em là vẫn chưa gặp tận mặt chúc mừng thầy ấy ạ.”

Du Dao không nhịn được bật cười, sau đó rũ mắt khe khẽ ho khan.

Giang Trọng Lâm cũng mỉm cười, quay sang cậu học trò nhỏ nhất mắt thâm quầng: “Hãn Nhiên, sao em cũng tới đây? Thầy nghe Phương Khoảnh nói dạo này em phải sửa sang lại sách, bận tối mày tối mặt mà?”

Lưu Hãn Nhiên được gọi tên đặt chén trà xuống: “Vâng, sách của em đã sửa gần xong rồi, anh Phương trả lại cho em nhìn qua, nói không tệ, em chỉnh xong lần thứ ba sẽ đưa thầy xem ạ.”

Giang Trọng Lâm gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Năng lực và tính tình của em đều rất tốt, có tiến bộ hơn so với trước đây, vài người bạn già của thầy xem thử một số nội dung của quyển này đều nói rất khá, em phải cố gắng mài giũa.”

“Thầy thiên vị em ấy quá, bỏ bê mấy đứa lớn tuổi bọn em.” Thành Khiêm có vẻ hơi cao ngạo đột nhiên lên tiếng, tuy là nói đùa nhưng Du Dao cảm thấy trong lời anh ta hình như có hơi hờn giận.

Giang Trọng Lâm bình tĩnh nhìn sang Thành Khiêm, nụ cười trên mặt nhạt đi, ánh mắt mang vẻ sắc bén hiếm thấy, “Bài viết kia của em, thầy không đề cử là vì thật sự không thích hợp, giả như thầy có không màng mặt già giúp em đi chăng nữa thì cũng thì cũng sẽ bị đánh rớt. Thành Khiêm, em nên đi xem mười năm trước em viết thế nào rồi nhìn lại bây giờ để thấy mình đã đánh mất gì.” Anh chậm rãi nói thế.

Nét mặt Thành Khiêm lập tức hiện lên sự xấu hổ và chút không cam lòng.

Du Dao không biết hai thầy trò này có mâu thuẫn gì, nhưng thấy Giang Trọng Lâm nghiêm túc lạnh nhạt, những người khác không dám mở miệng, bầu không khí nặng nề, cô liền lấy một quả dâu tây to từ đĩa đựng trái cây nhét vào tay anh.

Giang Trọng Lâm nhìn cô một cái, không nói gì nữa, sắc mặt ôn hòa trở lại, nói với Thành Khiêm: “Em về suy nghĩ thật kỹ đi.”

Thành Khiêm rõ ràng không vui mà không dám nói, chỉ có thể nén giận đứng lên, giọng điệu cứng đờ cáo từ: “Thật ngại quá, em còn có việc, xin phép thầy em đi trước.”

Đợi anh ta đi rồi, La Dung mới liếc mắt, chê ra mặt: “Anh Thành Khiêm xưa nay ngạo mạn, chưa bao giờ chịu nghe lời thầy, theo em thấy thì thầy nên nghiêm khắc mắng anh ta một trận mới phải. Lúc trước cứ đòi đi với bọn em, còn tưởng đã biết sửa đổi, ai dè vẫn cái thói ấy, muốn kệ xác anh ta cho rồi.”

Giang Trọng Lâm lắc đầu, ánh mắt thoáng qua vẻ thất vọng, “Đã nói hai lần rồi mà em ấy vẫn không chịu nghe, thầy cũng không biết phải làm sao.”

Du Dao yên tĩnh ngồi một bên lắng nghe, cô có thể đoán được phần nào câu chuyện nhưng không xen vào, cứ lẳng lặng nhìn anh. Cô chưa từng được thấy một Giang Trọng Lâm như thế, cảm thấy có chút… mới lạ.

Chú ý đến tầm mắt của cô, Giang Trọng Lâm quay sang, giọng nói càng dịu thêm, “Mệt mỏi phải không, hay là về phòng nghỉ ngơi nhé?”

Du Dao lắc đầu, “Em có làm gì đâu, sao mà mệt được.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Thầy lo lắng cho cô thật đấy, bọn em riêng tới xem cô mà, biết mặt nhau để khỏi cho sau này ra đường gặp phải lại không nhận ra ạ.” Quách Đồng trêu ghẹo.

Giang Trọng Lâm buồn cười, “Khi nãy hình như mới nói riêng đến thăm ông thầy này thì phải?”

Quách Đồng: “Thầy à, sao thầy lúc nào cũng chỉ chặn có mình em thế ạ!”

Cô vợ La Dung cười trên nỗi đau của chồng, “Đáng đời, thầy chặn anh nhiều năm thành quen luôn, ai bảo năm đó anh phá phách nhất.”

Bầu không khí trở nên tốt hơn nhiều. Chẳng mấy chốc bọn họ đều ra về, quả nhiên không ở lâu. Giang Trọng Lâm dọn dẹp chén trà trên bàn, Du Dao vươn tay kéo anh ngồi lại, nhanh chóng gác chân mình lên hai chân anh không cho đứng dậy rồi chống cằm nhìn anh.

“Thầy Giang ơi, em không ngờ thầy còn biết răn dạy học sinh đấy.”

Thầy Giang cầm hai chén trà nhưng không đứng nổi, đành phải nói: “Dù gì anh cũng là thầy giáo, nó không đúng anh đương nhiên nên nói cho nó biết, mấy năm trước nó đâu có thế, chỉ là gặp nhiều cám dỗ không giữ được ý muốn ban đầu, không thể so được với trước kia.”

Du Dao ồ một tiếng, nhận lấy chén không trên tay anh: “Thầy, em cảm thấy thầy dữ lên siêu đẹp trai, thầy dữ lại lần nữa cho em xem đi?”

Thầy Giang: “…”



Mấy năm nay thầy Giang từng dạy nhiều lớp học trò, những người họ cũng có liên lạc với nhau, La Dung chia sẻ chuyện hôm nay đến thăm thầy và vợ trong nhóm bình thường hoạt động mạnh nhất khiến mọi người đều hóng hớt.

“Chị La thật lợi hại, rõ ràng biết thầy không thích có người vây xem cô mà cũng dám đi, em chẳng dám đâu.”

Từ Hưng Minh hiếm hoi phát biểu trong nhóm, “Nó làm sao gan tới vậy, hai vợ chồng nó kéo tôi theo mới dám đi đấy.”

“Từ đại lão à! Không được đi! Anh cũng đi mà thầy lại không tức giận á!? Cô sao rồi, mang thai thật ạ?”

Quách Đồng cũng xuất hiện, giọng điệu khoái chí, “Há há há hôm nay tôi được thấy thầy sợ vợ này, thầy suýt nữa là nổi cáu với Thành Khiêm, cô chỉ cần nhét cho thầy một trái dâu là thầy im re ngay ha ha ha! Người khác giấu người đẹp trong nhà vàng, còn thầy nhà mình thì giấu trong thư phòng, mọi người không tin thì tự đi mà xem, có cô ở đấy thầy sẽ chẳng giận đâu.”

Đột nhiên, dưới tin nhắn của Quách Đồng xuất hiện tin nhắn từ một tài khoản tên “Giang Trọng Lâm”: “Không cần qua thăm đâu, cô của các em mang thai nên dễ mệt, không nên gặp quá nhiều người.”

Tài khoản này vừa lên tiếng, các dòng spam tức khắc ngưng bặt, nhất thời một sự yên tĩnh quỷ dị bao trùm, cứ như cả đám bị rớt mạng tập thể.

Chỉ mỗi Quách Đồng là do dự: “… Không phải thầy đâu, tôi nhớ thầy đâu có trong nhóm này, cậu là ai, dám đổi tên hù anh hả!”

Nhưng chẳng mấy chốc, anh ta nhận được sticker bé ngoan từ cậu đàn em Lưu Hãn Nhiên gửi, cậu chàng đâm cho đàn anh mình một nhát: “Em vừa mới thêm thầy Giang vào đấy.”

[Hệ thống thông báo: Quách Đồng đã gỡ một tin nhắn]

Giang Trọng Lâm: “Thầy đọc được rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tôi Yêu, Nay Đã Bạc Đầu

Số ký tự: 0