Người Tốt Số Một Giới Giải Trí Chính Là Tôi

Tốt Thứ Hai

Nhất Khuynh Sơn Thủy

2024-05-12 21:14:25

Cố Chức: “Một nghìn chỉ có thể đổi một ngày? Quả thực hết sức vô lý, quốc gia xấu xa bá đạo nhất thế giới cũng không có tỷ giá hối đoái này.”

[Hệ thống: Sinh mệnh là vô giá, có thể đổi lấy giá trị sinh tồn đã là trợ giúp lớn nhất của hệ thống với ngài rồi.]

Cố Chức: ……

Mi muốn nói như thế, vậy ta cũng có thể.

“Hay là, ta cắt một miếng thịt cho mi nhá,” Cô nghiêm túc, “sinh mệnh của ta là vô giá, thân thể của ta cũng là vô giá, vậy ta cắt một miếng thịt cho mi, chúng ta vô giá đổi vô giá, không lỗ.”

Ai mà không phải bà chị vô giá chứ?

Hệ thống:……

Hệ thống kìm nén nửa ngày, nén ra một câu trả lời.

[Hệ thống: Bổn hệ thống không có cách nào kiểm tra được giá thịt.]

Cố Chức: Cô là lợn con sao? Còn giá thịt.

Nhưng nghĩ cũng biết, con đường này chắc chắn không đi được.

Cô chỉ là chém gió một chút.

Cố Chức lau mặt: “Nhìn thấy chưa? Mặt của ta.”

Hệ thống lần đầu tiên trói định ký chủ, đối với lời nói và hành động của Cố Chức có chút nghi hoặc.

[Hệ thống: Có vấn đề gì sao?]

Cố Chức: “Mặt ta có sạch không?”

[Hệ thống: Ký chủ, mặt cô vô cùng sạch, vẻ đẹp trời sinh.]

Cố Chức nghe được lời này, tâm trạng lập tức mưa rào chuyển nắng.

Cô quay đầu nhìn lại, tấm kính lớn của trung tâm thương mại phản chiếu thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt xinh đẹp, cùng với mái tóc dài dày của cô!

Đây là chuyện tốt đẹp thứ hai mà cô cảm thấy được sau khi xuyên không.

Ở đời trước bình thường làm 007(*), tóc rụng đến độ có thể làm một bộ tóc giả. Hiện tại tốt rồi, danh hiệu vương giả của cô cuối cùng cũng đột phá, cô là vương giả về khối lượng tóc!

(*)007: đề cập đến thời gian làm việc, 24 tiếng/ngày, 7 ngày/tuần

Cố Chức khẽ ho một tiếng: “Đừng tưởng rằng mi khen ta, thì ta sẽ dễ dàng bị thuyết phục.”

[Hệ thống: Tôi không hề khen cô, tôi chỉ là ăn ngay nói thật.]

Cố Chức: Càng vui vẻ hơn rồi, phải làm sao đây?

Không thể cười, không thể cười, vương miện sẽ rơi mất.

Cô điều chỉnh biểu cảm, lần nữa tiếp tục chủ đề “Mặt có sạch không” này.

“Mi xem, mặt ta rất sạch sẽ đúng không?”

[Hệ thống: Đúng.]

Cố Chức: “Nhưng ta cảm thấy giá trị cảm ơn còn sạch hơn cả mặt ta!”

Cô vừa xuyên tới đây, thì đã cố gắng tìm hiểu thế giới này.

Chế độ phúc lợi của xã hội này vô cùng hoàn thiện. Viện phúc lợi, Viện dưỡng lão, bảo vệ người tàn tật, trẻ em gái nông thôn…… các nhóm dễ bị tổn thương đều được bảo vệ rất tốt.

Đời trước cô bởi vì bảo vệ một cụ già khi băng qua đường mà bị xe tông, lần này đặc biệt chú ý đến tin tức về phương diện này, phát hiện ngay cả cụ già qua đường cũng sẽ có camera giao thông quảng bá nhắc nhở tiến hành bảo vệ người già,

Nói tóm lại, một câu tổng kết chính là —— làm người tốt, khó nha.

Giống như việc hôm nay bất ngờ giúp đỡ cụ già tóm lấy đứa trẻ nghịch ngợm, có thể gặp nhưng không thể cầu, dù sao mười ngày tiếp theo cô cũng không thể cứ lảng vảng ở bên ngoài được phải không?

Nhưng xác suất sự việc cũng không bởi vì sự xuất hiện của cô mà trở nên cao hơn nha.

“Hệ thống, dựa theo giá trị cảm ơn hiện có là 1, trợ giúp một người chỉ có thể dành được 1 giá trị cảm ơn? Hay là nói, có thể căn cứ theo sự kiện lớn nhỏ, giá trị cảm ơn cũng sẽ ít nhiều biến hóa theo?”

Đừng có mà giống như cô nghĩ.

[Hệ thống: Bất luận trợ giúp bao nhiêu, lòng biết ơn của mỗi người đều là bình đẳng. Mỗi người mỗi việc chỉ có thể gia tăng 1 giá trị cảm ơn thôi. Bổn hệ thống đề xướng ký chủ trợ giúp mọi người một cách bình đẳng.]

Cố Chức:...... Quả nhiên như những gì cô dự đoán!

Một người một chuyện là 1 giá trị cảm ơn, kiếm 1000 giá trị cảm ơn, phải giúp đỡ một nghìn người? Còn chỉ có thể đổi giá trị sinh tồn một ngày!

Mẹ ơi, Cố Chức bấm tay tính toán, cô sợ mình lao lực mà chết khi đang trên đường lấy giúp người làm niềm vui.

Cố Chức sống không còn gì luyến tiếc.

Oán niệm tồn tại quá mức rõ ràng, ngay cả hệ thống cũng đã nhìn ra rồi, mở miệng an ủi.

[Hệ thống: Ký chủ, hiện tại cô chỉ có thể ăn đồ dưới 10 tệ, mặc quần áo dưới 10 tệ, ngồi phương tiện giao thông dưới 10 tệ, chính là bởi vì số ngày sống sót hạn chế. Những việc này quan hệ mật thiết với sự sinh tồn của cô, chờ đến ngày mai, cô cũng chỉ có thể ăn đồ ăn dưới 9 tệ, mặc quần áo dưới 9 tệ……]

Còn chưa đợi hệ thống nói xong, Cố Chức đột nhiên mở đôi mắt to tròn Kazilan(*).

(*)卡姿兰大眼睛 - Đôi mắt to tròn Kazilan: là cách nói mà cư dân mạng miêu tả người có đôi mắt to, có thể làm mê hoặc người khác và làm người khác không thể từ chối được.

Cố Chức: Cảm ơn, không hề có cảm giác được an ủi.

“Mi đây là làm trầm trọng thêm à, 10 tệ thì 10 tệ, sao lại còn giảm giá chứ?”

[Hệ thống: Không giảm sao có cảm giác cấp bách chứ?]

Cố Chức: Mệt rồi.



Cô nhìn về phía túi nilon.

Chẳng trách.

Nhưng đồng thời đáy lòng lại dâng lên một mộng tưởng.

Cô lẩm bẩm nói: “Nếu ta tích cóp được giá trị tồn tại 100 ngày, vậy thì có thể ăn thức ăn 100 tệ? Mười nghìn ngày, thì có thể tiêu mười nghìn tệ, nếu như to gan hơn một chút 1 triệu 10 triệu cũng không phải không có khả năng……”

[Hệ thống: Đúng vậy.]

Cố Chức bị nắm thóp một cách gắt gao.

Chính mình có tương lai tươi sáng (có thể tiêu tiền).

Người không có mộng tưởng, có gì khác cá mặn(*) đâu chứ?

(*)Cá mặn: tiếng lóng của người Quảng Đông: ngụ ý chỉ những con người không làm việc, lười vận động, không có ước mơ và hoài bảo, sống bạc nhược

Trước đây cô tự an ủi mình rằng cho dù ăn dở một chút cũng không sao, bởi vì không có áp lực sinh tồn, hiện tại cô phát hiện, đều là lấy cớ!

Huhuhu(*), so với việc chỉ có thể nhìn mà không thể đeo, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, vậy đương nhiên vẫn là muốn ăn gì thì ăn nấy tương đối sảng khoái hơn, muốn mặc gì thì mặc nấy, muốn đeo gì thì đeo nấy càng tuyệt cà là vời hơn.

(*)Trong raw là 嘤嘤嘤/yīngyīngyīng/ tiếng khóc giả vờ

Ngồi trên núi vàng núi bạc, mình chỉ có thể giảm giảm xóa xóa, cô cũng sẽ đau lòng, giống như bỏ lỡ tiền tỷ.

[Hệ thống: Ký chủ, tôi còn chưa nói gì hết, cô đã có thể suy đoán ra càng sống sót lâu càng có thể tiêu nhiều tiền hơn, cô thật thông minh.]

Cố Chức vô cùng đắc chí.

Cô cứ không biết liêm sỉ nhận lấy lời khen ngợi này.

Cái hệ thống này khá giỏi xử lý công việc, thỉnh thoảng sẽ tâng bốc một câu, hơn nữa còn là loại vô cùng chân thành.

Cô đơn phương tuyên bố hệ thống vô cùng chân thành, cho dù không chân thành, cô đều sẽ xem như chân thành, nghe khen ngợi là xong xuôi.

Cố Chức ân cần dạy dỗ: “Hệ thống à, duy trì tác phong tốt đẹp khen ngợi ta, mi nhớ kỹ một câu, đối với mi mà nói, miệng còn giang sơn còn.”

Không có thực thể, nếu như còn không biết ăn nói, Oxford càng không có ưu thế nữa.

Hệ thống lần đầu trói định ký chủ có chút ngớ ngẩn đáng yêu.

[Hệ thống: Nhưng mà tôi không có miệng, cũng không có giang sơn nha.]

Cố Chức: “Mi đi cập nhật kho thông tin tí đê, đây là một thuật ngữ trên mạng, dùng để khen ngợi mi.”

[Hệ thống: Được… thôi.]

Sau một lúc.

[Hệ thống: Ký chủ, tôi đã trở lại rồi, bổn hệ thống đã thăng cấp.]

Căn cứ theo kho thông tin, đối diện với sự khen ngợi của ngài, câu trả lời của bổn hệ thống là —— con người cô cũng khá lắm!]

Cố Chức: “...... Tôi thật cảm ơn cái ‘khá lắm’ của ngài.”

Một người một hệ thống đều có chút mù tịt.

Cố Chức là bởi vì nhiệm vụ gian nan, hệ thống là bởi vì cập nhật của kho thông tin quá lớn, phản ứng chậm chạp.

“Bánh mì mới buổi chiều giảm nửa giá……” Cách đó không xa, tiệm bánh mì bật một chiếc lo nhỏ.

Cố Chức sờ sờ bụng.

Hôm nay đầu óc hoạt động quá tải, đói rồi.

Nghĩ vậy, cô liền đứng dậy.

Hệ thống muốn nói lại thôi.

[Hệ thống: Ký chủ, cô tiêu tiền……]

Cố Chức khí phách phát tay: “Ta không ăn nổi bánh mì giá gốc, còn có thể không ăn nổi bánh mì nửa giá sao?”

Sự thật chứng minh, con người không thể quá cuồng vọng.

Nhìn thấy con số “10.5” này, Cố Chức chưa từ bỏ ý định, hỏi nhân viên cửa tiệm: “Đây là rẻ nhất sao?”

Nhân viên cửa tiệm gật đầu.

Cố Chức chết lặng nhìn trời: Không ngờ, kết quả là, mình tự tát mặt của mình.

Lời nói hùng hồn buông ra cách đây 30 giây vẫn còn văng vẳng bên tai.

Cố Chức: “Hệ thống, 30 giây này, mi là đang bật cười vì lời nói của ta, hay là đang lo lắng vì dạ dày của ta?”

30 văn học, thực không lừa ta.

Những người khác, ai hiểu chứ, cô không chỉ không ăn nổi bánh mì giá gốc, còn không ăn nổi bánh mì nửa giá.

Không phải lỗi của bánh mì, là lỗi của cô.

Cô không tiêu nổi số tiền này.

[Hệ thống: Ký chủ, 30 giây này, tôi đang rà quét giá hàng trong phạm vi 1km cho cô.

Trước đó tôi đã quét được giá cả của tiệm bánh mì này không phù hợp với mức chi tiêu của cô, chỉ là lúc đó cô kiên trì muốn qua xem.

Mắt thấy là thật, tai nghe là giả, tôi cho rằng để cho ngài đối mặt trực tiếp với giá cả thật sự, sẽ khơi dậy tinh thần phấn đấu của cô, cho nên cũng không tiếp tục nhắc nhở cô nữa.]



Cố Chức: Đây không chỉ là đối mặt trực tiếp với giá cả thật sự, mà còn trực tiếp đối mặt với nhân sinh ảm đạm đó.

Nhưng mà, hệ thống là hệ thống tốt.

“Cho nên, mi quét ra được cửa hàng ta có thể chi tiêu chưa?” Cõi lòng cô tràn đầy hy vọng hỏi.

[Hệ thống: Quanh đây đều là khu kinh doanh cao cấp, khách hàng mục tiêu là đám người có mức chi tiêu cao. Căn cứ giá trị có thể chi phối trước mắt của ngài, không có tiệm nào phù hợp.]

Cố Chức là sự tồn tại song song của mức chi tiêu cao và chi tiêu thấp, khu kinh doanh không thể tích hợp.

Nói ngắn gọn, cô cần phải tiếp tục đói bụng.

Cố Chức cầm cốc nước cam ép quý giá lên, uống hết một ngụm cuối cùng.

Thời khắc mấu chốt, vẫn phải dựa vào Mixue để tiếp tục mạng sống.

“Ta quyết định rồi!” Cố Chức rút kinh nghiệm xương máu, “Ta phải nỗ lực phấn đấu để có thể ăn được bánh mì giá 10.5 tệ!]

[Hệ thống: Vỗ tay!

Cho nên, ký chủ, chúng ta phải nỗ lực như thế nào?]

Cố Chức: “Ừ ha, phải làm thế nào đây?”

Cô thật sự không phải hô khẩu hiệu, mà là nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Trong túi nilon đột nhiên truyền tới tiếng rung.

Cố Chức kinh ngạc một chốc, nhìn sang.

Cô không có lập tức nghe, mà là đặt túi lên ghế, ngồi xổm trước mặt ghế, rồi cách lớp túi ấn nút nghe.

May mà cảm ứng của di động nhạy.

Cô còn không quên giải thích với hệ thống: “Ta không có trốn tránh, ta chỉ là muốn tạm thời nhận cuộc gọi.”

[Hệ thống: Ký chủ, ngài yên tâm nhận đi, bổn hệ thống sẽ luôn ở đây cho đến khi sinh mệnh của ngài diệt vong, ngài muốn trốn tránh cũng không trốn tránh được.]

Cố Chức: “666.”

(*)666 六六六 /liùliùliù/: Siêu quần là vượt xa nhiều người; xuất chúng: vượt hẳn, hơn hẳn mọi người về tài năng và trí tuệ. (Tốt tốt tốt; cực đỉnh, cực giỏi, trâu bò.)

Sinh tử liền kề, nhóc hệ thống trâu bò.

“666 cái gì,” Đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười sang sảng, “Sư muội, em là biết chị có tin tức tốt cho em, nói chị 6 sao?”

Ký ức trong đầu hiện ra, Cố Chức thật lòng cười thành tiếng.

Vị sư tỷ này, là một trong số ít người người đã từng giúp đỡ Cố Chức trong sách, mặc dù sau này Cố Chức tiến vào giới giải trí, sư tỷ cũng từng lên tiếng thay cô, chỉ là……. sau đó sư tỷ lại bị giận chó đánh mèo, còn bị dân mạng đao ra tin tức công việc, cuối cùng bị ép giải nghệ vì dư luận.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Cố Chức tối sầm hơn mấy phần.

Bản thân cô thế nào cũng được hết, nhưng không thể liên lụy đến những người khác.

“Sư muội, chỗ thực tập mà em nhờ chị tìm có vẻ triển vọng đấy! Bên phía “Mị tỷ”(*) có thực tập sinh bỗng nhiên rời đi, hiện tại tạm thời không tìm được người, nếu như em có thể, tối nay cứ qua đây.”

(*)“Mị tỷ”: Tên viết tắt của “Chị gái mị lực vô biên” (Tỷ tỷ mị lực vô biên)

Cố Chức kinh ngạc thành tiếng: “Tối nay?”

“Phải đó, thực tập sinh kia nói đi là đi, cậu ta thì xả láng rồi, nhân viên công các trong chương trình trái lại xui xẻo, vốn dĩ nhân lực đã nhỏ gọn,” Sư tỷ cũng là người làm công, tựa như đồng cảm với bản thân mà kể khổ.

“Có điều lời cảnh báo nói ở đằng trước, cường độ công việc rất lớn, thực tập sinh kia là bởi vì tiền ít việc nhiều mới không làm, một điểm này, ngay cả chị cũng phải thừa nhận, người ta là thực sự trâu, không ủy khuất bản thân một chút nào.”

Cố Chức mím môi.

[Hệ thống: Ký chủ, cô muốn đi sao? Nhưng mà chúng ta còn phải làm chuyện tốt.]

Cố Chức cũng đang rối rắm.

Cô tập trung tinh thần suy nghĩ vấn đề, căn bản không chú ý đến người đi ngang qua đều đang nhìn cô.

Có ghế dựa không ngồi, ngồi xổm nhận điện thoại, điện thoại còn đặt trong túi nilon, đây là chuyện người bình thường có thể làm ra?

Bên phía sư tỷ hình như có người gọi, bảo Cố Chức chờ chút.

Cố Chức vừa nghĩ vừa vô thức quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt đánh giá của người khác.

Cô đúng lý hợp tình, thẳng lưng, chân thành nói: “Đang phỏng vấn ạ.”

Người xung quanh bừng tỉnh đại ngộ, lập tức lộ ra biểu cảm thấu hiểu.

Vậy thì không lạ nữa.

“Người trẻ tìm công việc không dễ nha, khẳng định là tranh thủ làm hết công việc này tới công việc khác, không có cách nào chỉ có thể quay video phỏng vấn ở bên đường.” Có người trung niên còn tìm lý do cụ thể hơn cho Cố Chức.

Cố Chức liên tục gật đầu.

Cô không phải người trẻ tuổi, mà là người lọc lõi, cũng chưa tranh thủ bao nhiêu việc, chỉ có một việc này. Nếu như cuối cùng không thành công, cô liền về biệt thự cao cấp trải tấm ga giường vải thô 9.9 tệ làm cá mặn, tiếp tục làm trạch nữ toàn thời gian.

Lúc này, trên màn hình LED cực lớn bên trên trung tâm thương mại đúng lúc phát sóng tin tuyên truyền buổi công chiếu thứ hai của “Chị gái mị lực vô biên”.

Trên đó xuất hiện một khuôn mặt tương tự Cố La La đến 80%: “Tôi là Trần Mi, chân thành là tag của tôi, không dối trá, không làm ra vẻ. Bất luận là quá khứ, hiện tại hay tương lại, mọi thứ tôi làm đều là điều tôi muốn, đây chính là mị lực của tôi.”

Cố Chức ngẩng đầu, đôi mắt không thèm chớp nhìn chằm chằm phía trên.

Muôn vàn suy nghĩ.

Sư tỷ bận xong đã trở lại, đầu dây bên kia di động vang lên một thanh âm: “Sư muội, em muốn tới không? Bên kia vừa mới thúc giục chị, nếu như thật sự không muốn, cũng không sao hết, sau này chị lại giúp em hỏi thăm cương vị khác trong đài, cũng không thể chậm trễ bên kia tuyển người gấp.”

Cố Chức: “Em đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tốt Số Một Giới Giải Trí Chính Là Tôi

Số ký tự: 0