Người Vợ Mất Trí Nhớ Của Trùm Xã Hội Đen Sến Súa
La Thiếu Kiệt t...
Tạ Thư Châu
2024-11-11 23:58:47
Tâm trạng của trẻ nhỏ tới nhanh, đi cũng nhanh.
Sau khi Nguyên Tình Nhi rời đi, Tô Dật Thần rửa sạch dâu tây cho con trai, mở phim hoạt hình cho nhóc xem.
Sau đó dọn dẹp phòng khách, phòng bếp, lại đến phòng tắm xả nước tắm. Chuẩn bị thỏa đáng, mới ló ra kêu cục cưng, Tô Tiểu Bảo tuy rằng lưu luyến phim hoạt hình, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy đi đến phòng tắm.
Tô Dật Thần cởi quần áo cùng nhóc tắm, cục cưng dùng chậu lớn, bên trong thả mấy con vịt vàng, chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm đều là tiếng cười của hai người.
Tắm rửa xong, mới vừa dùng khăn tắm bao cục cưng nóng hổi đi ra, Tô Dật Thần chợt nghe tiếng người gõ cửa, cậu đem Tô Tiểu Bảo đặt xuống sô pha.
Từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, lộ ra gương mặt tuấn dật đối diện.
Tô Dật Thần cả kinh, bật nảy người luống cuống. Cậu ôm Tiểu Bảo vẻ mặt ngây ngốc vào phòng ngủ, giấu vào trong giường, dặn dò: "Ở lại nơi này, trước khi ba ba trở về đừng di chuyển."
Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục, trừ nam nhân ngoài cửa, còn có hai vệ sĩ mặc đồ đen mang kính râm, tựa như tượng thần giữ cửa.
Tô Dật Thần không dám mở cửa, cách cửa hỏi: "Ai đó? Tìm ai?"
"Tôi là La Thiếu Kiệt."
"La Thiếu Kiệt" ba chữ xẹt qua ngực Tô Dật Thần, có chút không thoải mái.
Cậu xoa ngực, lại nói: "Tôi không biết La Thiếu Kiệt nào hết, trời cũng đã khuya, không có chuyện gì sẽ không mở cửa."
Ngoài cửa trầm mặt hồi lâu, "Tô Dật Thần, em mở cửa."
Âm thanh của La Thiếu Kiệt êm tai dễ nghe, giống như nước suối lạnh róc rách nơi khe núi, nhưng lại có một cỗ uy hiếp.
Tô Dật Thần càng không thể mở cửa, cục cưng là con trai của cậu, cậu sẽ không đưa nhóc giao cho bất cứ ai.
"Tôi lại không biết anh, có việc cứ nói đi."
"Là về chuyện của La Lập, cậu là giáo viên của nó, chúng ta phải cách cửa như này nói sao?'
Ngoài cửa, La Thiếu Kiệt không vội không hoảng, chắc chắn Tô Dật Thần sẽ mở cửa.
Quả nhiên, chỉ chốc lát, cánh cửa hé mở, nhưng chỉ được một khe nhỏ.
Bên trong là một đôi mắt dè dặt nhìn ra, Tô Dật Thần mang theo khiếp sợ đối diện với La Thiếu Kiệt, lại nghiêng đầu đi nhìn lén hai người khác.
La Thiếu Kiệt giương tay ra hiệu, để người lui xuống trước.
Tô Dật Thần lúc này mới kéo cửa ra một chút, hỏi La Thiếu Kiệt: "Anh là cha của La Lập?"
Con ngươi La Thiếu Kiệt tối đen, yên lặng nhìn chằm chằm Tô Dật Thần: "Như thế nào? Không mời tôi vào?"
Nếu là cha của La Lập, Tô Dật Thần cũng chỉ có thể cùng hắn nói chuyện một chút, cậu mở cửa, làm một động tác mời.
La Thiếu Kiệt đi vào, ngồi xuống sô pha, đánh giá phòng khách nhỏ hẹp này, khi hắn đảo mắt qua bàn trà nhìn thấy món đồ chơi của trẻ nhỏ, ánh mắt co rút nhỏ lại.
Tô Dật Thần pha một ly trà hoa lài cho hắn, thuận tay thu lấy món đồ chơi trên bàn: "Trong nhà có chút loạn, La tiên sinh đừng để ý."
Nghe cậu gọi mình là La tiên sinh, lãnh đạm lại thấy mới lạ, La Thiếu Kiệt chán ghét nhíu mày.
"Cậu sẽ ở nơi như này? Một mình cậu?" La Thiếu Kiệt đột nhiên hỏi.
Tô Dật Thần hàm hồ gật đầu, có nhiều không muốn nói cho hắn sự tồn tại của Tiểu Bảo: "La tiên sinh, chúng ta vẫn là trước nói về chuyện của con anh trước đi."
Cậu mang ba lô của mình tới, lấy ra bức tranh, đưa cho La Thiếu Kiệt.
"Này tất cả đều là tranh của La Lập con anh." Trên bức tranh màu sắc nhiều là đỏ và đen, một bức tranh bức bách hắc ám.
Biểu cảm của Tô Dật Thần rất nghiêm túc: "Mặc dù có chút đường đột, nhưng một đứa nhỏ vốn phải có thể giới ngây ngô rực rỡ, tôi nghĩ ngài cần thiết phải thừa nhận tâm lý của La Lập có chút vấn đề."
La Thiếu Kiệt lẵng lặng nhìn bức tranh không lên tiếng.
"Vợ của ngài..." Nói đến một nửa, lại cảm thấy bàn luận sau lưng người không tốt, Tô Dật Thần sửa lại miệng, "Tính cách của bạn học La quái gỡ, tôi nghĩ là có liên quan với gia đình, La tiên sinh, tôi nghĩ ngài phải dành thời gian quan tâm đứa trẻ nhiều hơn."
La Thiếu Kiệt vẫn không lên tiếng, lúc này lại đột nhiên ngẩng đầu, tầm mắt nặng nề tạo ra áp lực lớn cho người khác.
Hắn bỗng nhiên nở nụ cười nhạt, tùy ý để bức tranh xuống bàn, không chút để tâm nói: "Cậu vậy mà rất hào phóng."
Nụ cười này có chút ý tứ chế nhạo.
Tô Dật Thần cau mày lại, nghĩ đến hắn là ngại mình xen vào việc của người khác, nhẫn nhịn nói: "Tuổi này của trẻ nhỏ tâm tính mẫn cảm, người nhà càng phải chú ý nhiều hơn, các người cứ không quan tâm như vậy sớm hay muộn đứa trẻ sẽ bị hủy!"
Phòng khách cãi cọ, dẫn tới cửa phòng ngủ mở ra một khe nhỏ, Tô Tiểu Bảo ôm gấu bông trộm nhìn ra bên ngoài.
La Thiếu Kiệt lưng tựa vào sô pha, nghiêng đầu bộ dáng mất kiên nhẫn: "Cậu mới bao lớn? Biết được cái gì?"
Bình thường hắn như vậy, chính là dấu hiệu mất hết kiên nhẫn, còn có thể bình tĩnh đối thoại, chính là vì đối phương là Tô Dật Thần.
Tô Dật Thần thấy có khả năng, La Thiếu Kiệt như vậy là có phần không muốn chịu trách nhiệm! Cậu không nhịn được nói: "Việc nhà của các người tôi quả thật không hiểu, nhưng làm giáo viên, hoặc là nói, nếu sinh ra nên nuôi dưỡng thật tốt, một đứa nhỏ không phải là một con mèo, con chó, những đứa nhỏ yếu ớt hơn nhiều so với các người nghĩ..."
"Tô Dật Thần, em im miệng!" La Thiếu Kiệt lạnh giọng cắt ngang, đứng trên cao nhìn xuống Tô Dật Thần, "Tôi không có kiên nhẫn cùng em chơi đùa, nếu đã trở lại, liền đi theo tôi!"
Hai chân hắn đứng thẳng tắp, một đôi mắt sắc bén không có ý tốt, Tô Dật Thần bị bóng hắn bao phủ, có vẻ nhỏ yếu lại bất lực.
"Anh quen tôi?" Tô Dật Thần vẫn cảm thấy được người này đối với cậu thái độ rất kỳ quái, chậm rãi nói, "Vài ngày trước đó tôi bị đụng vào đầu, đã quên rất nhiều chuyện, anh nếu quen tôi, có thể nói cho tôi một chút chuyện trước kia được không?"
Cậu nói rất chân thành, nhưng vào tai La Thiếu Kiệt, chỉ cảm thấy là cậu tìm cớ từ chối.
La Thiếu Kiệt hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, bước nhanh đến, không nói thêm lời nắm lấy tay Tô Dật Thần, túm người lên hướng về phía cửa đi.
"Chú muốn làm gì? Buông ba ba! Buông ra!" Tô Dật Thần còn chưa có phản ứng lại, trong phòng ngủ đã lao ra một thân ảnh nhỏ, vung lên nắm tay nhỏ đánh loạn lên người La Thiếu Kiệt, "Buông ba ba! Buông ra, buông ra!"
La Thiếu Kiệt đứng hình một lúc, cúi đầu nhìn về phía cây cà rốt nhỏ, trong lòng dao động, nhẫn nại buông lỏng tay.
"Cục cưng!" Tô Dật Thần thoát khỏi kiềm chế, ôm cổ Tiểu Bảo, kéo dài khoảng cách với La Thiếu Kiệt.
La Thiếu Kiệt chăm chăm nhìn đứa nhỏ kia, ý tứ của hắn mơ hồ hỏi: "Đây là con của em?"
Chỉ việc Tô Dật Thần không trả lời, trong lòng hắn cũng đã có đáp án. Hắn là một người vặn vẹo cực đoan, trong mắt của hắn, chỉ có thể nhìn ra việc hắn nghĩ đến.
Có lẽ người ngoài nhìn lần đầu đã thấy được đứa nhỏ này diện mạo giống hắn, nhưng chính hắn, lại chỉ nhìn thấy, ánh mắt của đứa nhỏ kia, giống như đúc Tô Dật Thần.
________
Gặp nhau cái là 1406 TvT
Sau khi Nguyên Tình Nhi rời đi, Tô Dật Thần rửa sạch dâu tây cho con trai, mở phim hoạt hình cho nhóc xem.
Sau đó dọn dẹp phòng khách, phòng bếp, lại đến phòng tắm xả nước tắm. Chuẩn bị thỏa đáng, mới ló ra kêu cục cưng, Tô Tiểu Bảo tuy rằng lưu luyến phim hoạt hình, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy đi đến phòng tắm.
Tô Dật Thần cởi quần áo cùng nhóc tắm, cục cưng dùng chậu lớn, bên trong thả mấy con vịt vàng, chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm đều là tiếng cười của hai người.
Tắm rửa xong, mới vừa dùng khăn tắm bao cục cưng nóng hổi đi ra, Tô Dật Thần chợt nghe tiếng người gõ cửa, cậu đem Tô Tiểu Bảo đặt xuống sô pha.
Từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, lộ ra gương mặt tuấn dật đối diện.
Tô Dật Thần cả kinh, bật nảy người luống cuống. Cậu ôm Tiểu Bảo vẻ mặt ngây ngốc vào phòng ngủ, giấu vào trong giường, dặn dò: "Ở lại nơi này, trước khi ba ba trở về đừng di chuyển."
Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục, trừ nam nhân ngoài cửa, còn có hai vệ sĩ mặc đồ đen mang kính râm, tựa như tượng thần giữ cửa.
Tô Dật Thần không dám mở cửa, cách cửa hỏi: "Ai đó? Tìm ai?"
"Tôi là La Thiếu Kiệt."
"La Thiếu Kiệt" ba chữ xẹt qua ngực Tô Dật Thần, có chút không thoải mái.
Cậu xoa ngực, lại nói: "Tôi không biết La Thiếu Kiệt nào hết, trời cũng đã khuya, không có chuyện gì sẽ không mở cửa."
Ngoài cửa trầm mặt hồi lâu, "Tô Dật Thần, em mở cửa."
Âm thanh của La Thiếu Kiệt êm tai dễ nghe, giống như nước suối lạnh róc rách nơi khe núi, nhưng lại có một cỗ uy hiếp.
Tô Dật Thần càng không thể mở cửa, cục cưng là con trai của cậu, cậu sẽ không đưa nhóc giao cho bất cứ ai.
"Tôi lại không biết anh, có việc cứ nói đi."
"Là về chuyện của La Lập, cậu là giáo viên của nó, chúng ta phải cách cửa như này nói sao?'
Ngoài cửa, La Thiếu Kiệt không vội không hoảng, chắc chắn Tô Dật Thần sẽ mở cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả nhiên, chỉ chốc lát, cánh cửa hé mở, nhưng chỉ được một khe nhỏ.
Bên trong là một đôi mắt dè dặt nhìn ra, Tô Dật Thần mang theo khiếp sợ đối diện với La Thiếu Kiệt, lại nghiêng đầu đi nhìn lén hai người khác.
La Thiếu Kiệt giương tay ra hiệu, để người lui xuống trước.
Tô Dật Thần lúc này mới kéo cửa ra một chút, hỏi La Thiếu Kiệt: "Anh là cha của La Lập?"
Con ngươi La Thiếu Kiệt tối đen, yên lặng nhìn chằm chằm Tô Dật Thần: "Như thế nào? Không mời tôi vào?"
Nếu là cha của La Lập, Tô Dật Thần cũng chỉ có thể cùng hắn nói chuyện một chút, cậu mở cửa, làm một động tác mời.
La Thiếu Kiệt đi vào, ngồi xuống sô pha, đánh giá phòng khách nhỏ hẹp này, khi hắn đảo mắt qua bàn trà nhìn thấy món đồ chơi của trẻ nhỏ, ánh mắt co rút nhỏ lại.
Tô Dật Thần pha một ly trà hoa lài cho hắn, thuận tay thu lấy món đồ chơi trên bàn: "Trong nhà có chút loạn, La tiên sinh đừng để ý."
Nghe cậu gọi mình là La tiên sinh, lãnh đạm lại thấy mới lạ, La Thiếu Kiệt chán ghét nhíu mày.
"Cậu sẽ ở nơi như này? Một mình cậu?" La Thiếu Kiệt đột nhiên hỏi.
Tô Dật Thần hàm hồ gật đầu, có nhiều không muốn nói cho hắn sự tồn tại của Tiểu Bảo: "La tiên sinh, chúng ta vẫn là trước nói về chuyện của con anh trước đi."
Cậu mang ba lô của mình tới, lấy ra bức tranh, đưa cho La Thiếu Kiệt.
"Này tất cả đều là tranh của La Lập con anh." Trên bức tranh màu sắc nhiều là đỏ và đen, một bức tranh bức bách hắc ám.
Biểu cảm của Tô Dật Thần rất nghiêm túc: "Mặc dù có chút đường đột, nhưng một đứa nhỏ vốn phải có thể giới ngây ngô rực rỡ, tôi nghĩ ngài cần thiết phải thừa nhận tâm lý của La Lập có chút vấn đề."
La Thiếu Kiệt lẵng lặng nhìn bức tranh không lên tiếng.
"Vợ của ngài..." Nói đến một nửa, lại cảm thấy bàn luận sau lưng người không tốt, Tô Dật Thần sửa lại miệng, "Tính cách của bạn học La quái gỡ, tôi nghĩ là có liên quan với gia đình, La tiên sinh, tôi nghĩ ngài phải dành thời gian quan tâm đứa trẻ nhiều hơn."
La Thiếu Kiệt vẫn không lên tiếng, lúc này lại đột nhiên ngẩng đầu, tầm mắt nặng nề tạo ra áp lực lớn cho người khác.
Hắn bỗng nhiên nở nụ cười nhạt, tùy ý để bức tranh xuống bàn, không chút để tâm nói: "Cậu vậy mà rất hào phóng."
Nụ cười này có chút ý tứ chế nhạo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Dật Thần cau mày lại, nghĩ đến hắn là ngại mình xen vào việc của người khác, nhẫn nhịn nói: "Tuổi này của trẻ nhỏ tâm tính mẫn cảm, người nhà càng phải chú ý nhiều hơn, các người cứ không quan tâm như vậy sớm hay muộn đứa trẻ sẽ bị hủy!"
Phòng khách cãi cọ, dẫn tới cửa phòng ngủ mở ra một khe nhỏ, Tô Tiểu Bảo ôm gấu bông trộm nhìn ra bên ngoài.
La Thiếu Kiệt lưng tựa vào sô pha, nghiêng đầu bộ dáng mất kiên nhẫn: "Cậu mới bao lớn? Biết được cái gì?"
Bình thường hắn như vậy, chính là dấu hiệu mất hết kiên nhẫn, còn có thể bình tĩnh đối thoại, chính là vì đối phương là Tô Dật Thần.
Tô Dật Thần thấy có khả năng, La Thiếu Kiệt như vậy là có phần không muốn chịu trách nhiệm! Cậu không nhịn được nói: "Việc nhà của các người tôi quả thật không hiểu, nhưng làm giáo viên, hoặc là nói, nếu sinh ra nên nuôi dưỡng thật tốt, một đứa nhỏ không phải là một con mèo, con chó, những đứa nhỏ yếu ớt hơn nhiều so với các người nghĩ..."
"Tô Dật Thần, em im miệng!" La Thiếu Kiệt lạnh giọng cắt ngang, đứng trên cao nhìn xuống Tô Dật Thần, "Tôi không có kiên nhẫn cùng em chơi đùa, nếu đã trở lại, liền đi theo tôi!"
Hai chân hắn đứng thẳng tắp, một đôi mắt sắc bén không có ý tốt, Tô Dật Thần bị bóng hắn bao phủ, có vẻ nhỏ yếu lại bất lực.
"Anh quen tôi?" Tô Dật Thần vẫn cảm thấy được người này đối với cậu thái độ rất kỳ quái, chậm rãi nói, "Vài ngày trước đó tôi bị đụng vào đầu, đã quên rất nhiều chuyện, anh nếu quen tôi, có thể nói cho tôi một chút chuyện trước kia được không?"
Cậu nói rất chân thành, nhưng vào tai La Thiếu Kiệt, chỉ cảm thấy là cậu tìm cớ từ chối.
La Thiếu Kiệt hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, bước nhanh đến, không nói thêm lời nắm lấy tay Tô Dật Thần, túm người lên hướng về phía cửa đi.
"Chú muốn làm gì? Buông ba ba! Buông ra!" Tô Dật Thần còn chưa có phản ứng lại, trong phòng ngủ đã lao ra một thân ảnh nhỏ, vung lên nắm tay nhỏ đánh loạn lên người La Thiếu Kiệt, "Buông ba ba! Buông ra, buông ra!"
La Thiếu Kiệt đứng hình một lúc, cúi đầu nhìn về phía cây cà rốt nhỏ, trong lòng dao động, nhẫn nại buông lỏng tay.
"Cục cưng!" Tô Dật Thần thoát khỏi kiềm chế, ôm cổ Tiểu Bảo, kéo dài khoảng cách với La Thiếu Kiệt.
La Thiếu Kiệt chăm chăm nhìn đứa nhỏ kia, ý tứ của hắn mơ hồ hỏi: "Đây là con của em?"
Chỉ việc Tô Dật Thần không trả lời, trong lòng hắn cũng đã có đáp án. Hắn là một người vặn vẹo cực đoan, trong mắt của hắn, chỉ có thể nhìn ra việc hắn nghĩ đến.
Có lẽ người ngoài nhìn lần đầu đã thấy được đứa nhỏ này diện mạo giống hắn, nhưng chính hắn, lại chỉ nhìn thấy, ánh mắt của đứa nhỏ kia, giống như đúc Tô Dật Thần.
________
Gặp nhau cái là 1406 TvT
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro