Người Vợ Phật Hệ Của Thanh Niên Trí Thức Lạnh Lùng [Thập Niên 70]
Đám Cưới
2024-11-09 13:10:42
Editor: TulaBachu1316
Cô dâu môi đỏ, trông như trái anh đào, bộ váy cưới rất vừa vặn, không chỉ che được dáng người hơi tròn trịa, mà còn làm tôn lên những đường nét duyên dáng, ai cũng thấy cô thật đẹp hôm nay.
Đẹp thật, ai cũng ngẩn người nhìn.
Đa số người lần đầu gặp Mạnh Vãn Thu, đều biết trước đây cô từng ngốc, nhưng không ngờ cô lại xinh đẹp đến vậy.
Đúng vậy, phàm là người nào nhìn thấy Mạnh Vãn Thu cũng đều ngạc nhiên không thốt nên lời, không có chút nào giống một người ngốc, ánh mắt linh hoạt long lanh, khí chất bất phàm.
Đinh Hằng vốn chỉ đến để xem náo nhiệt, để biết xem Mạnh Vãn Thu, người mà Bùi Hành Chi lấy trông như thế nào, hóa ra cô không ngốc, lại còn xinh đẹp đến thế.
Đinh Hằng ngoài mặt chúc mừng, nhưng trong lòng ghen tức đến nghiến răng, sự ghen tuông như cơn sóng dữ, tại sao Bùi Hành Chi lại may mắn đến thế, rõ ràng anh ta mới là người để ý đến Mạnh Vãn Thu trước.
Sự ghen tị làm Đinh Hằng mất lý trí, quên rằng chính anh ta là người trước kia coi thường Mạnh Vãn Thu là ngốc.
Hơn nữa, cho dù anh ta có đến cầu hôn, thì mấy toan tính của anh ta sao có thể qua mắt được ông Mạnh từng đi lính.
Bùi Hành Chi chú ý đến phản ứng của Đinh Hằng, thấy đối phương dùng ánh mắt ghê tởm đánh giá Mạnh Vãn Thu.
Anh nhíu chặt mày, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, đi nhanh đến mép giường, ngăn chặn tầm mắt đối phương.
Mạnh Vãn Thu lén liếc qua phía Đinh Hằng một cái rồi lơ đễnh quay đi, mắt lại dừng trên người Bùi Hành Chi, nở nụ cười rạng rỡ.
Bùi Hành Chi cúi người bế cô dâu lên, đôi mắt ngời sáng của cô làm anh bất giác rối loạn, tránh ánh mắt của cô, tay siết nhẹ, nâng cô gái có thân hình hơi tròn ấy lên.
Khoảnh khắc tiếp theo, mùi hương nhẹ nhàng của con gái thoang thoảng, làn da mềm mại dù cách lớp áo vẫn cảm nhận được.
Bùi Hành Chi bất giác đỏ bừng tai, không dám nhìn thẳng Mạnh Vãn Thu.
Mạnh Vãn Thu vòng tay lên cổ Bùi Hành Chi, nhìn thấy gương mặt góc cạnh, yết hầu khẽ nhấp nhô của anh, bất giác muốn cắn một cái, dù cô không coi trọng vẻ ngoài, nhưng dáng vẻ anh tuấn của Bùi Hành Chi khiến cô hài lòng.
Bùi Hành Chi đón dâu bằng một chiếc xe đạp nhãn hiệu Feige, mượn của anh Tôn.
Đám cưới ở làng mà có xe đạp là hiếm, có xe bò hoặc xe ngựa là tốt rồi, nhiều người chỉ dùng xe đẩy để đưa dâu về nhà.
Nhưng Bùi Hành Chi không muốn, đây là hôn lễ của anh, cũng là hôn lễ của Mạnh Vãn Thu, nếu không có ngoài ý muốn, thì sẽ là lần đầu tiên và duy nhất của bọn họ.
Anh không để ý đến hình thức, nhưng anh muốn trong khả năng của mình, làm điều tốt nhất cho Mạnh Vãn Thu.
Bùi Hành Chi biết, anh không yêu nhưng đây là trách nhiệm của anh.
Đặt Mạnh Vãn Thu lên ghế sau, Bùi Hành Chi giơ cao chân dài, đạp xe đạp đi, Mạnh Vãn Thu ở sau ôm eo Bùi Hành Chi, tò mò nhìn khắp nơi, đây vẫn là lần đầu tiên cô đi dạo trong thôn.
Bởi vì tính toán sau hôn lễ sẽ sống ở nhà họ Mạnh, cho nên cũng không có chuyện qua lại giữa nhà mẹ và nhà chồng, mà là đi một vòng trong thôn, sau đó về tới nhà họ Mạnh.
Cô dâu môi đỏ, trông như trái anh đào, bộ váy cưới rất vừa vặn, không chỉ che được dáng người hơi tròn trịa, mà còn làm tôn lên những đường nét duyên dáng, ai cũng thấy cô thật đẹp hôm nay.
Đẹp thật, ai cũng ngẩn người nhìn.
Đa số người lần đầu gặp Mạnh Vãn Thu, đều biết trước đây cô từng ngốc, nhưng không ngờ cô lại xinh đẹp đến vậy.
Đúng vậy, phàm là người nào nhìn thấy Mạnh Vãn Thu cũng đều ngạc nhiên không thốt nên lời, không có chút nào giống một người ngốc, ánh mắt linh hoạt long lanh, khí chất bất phàm.
Đinh Hằng vốn chỉ đến để xem náo nhiệt, để biết xem Mạnh Vãn Thu, người mà Bùi Hành Chi lấy trông như thế nào, hóa ra cô không ngốc, lại còn xinh đẹp đến thế.
Đinh Hằng ngoài mặt chúc mừng, nhưng trong lòng ghen tức đến nghiến răng, sự ghen tuông như cơn sóng dữ, tại sao Bùi Hành Chi lại may mắn đến thế, rõ ràng anh ta mới là người để ý đến Mạnh Vãn Thu trước.
Sự ghen tị làm Đinh Hằng mất lý trí, quên rằng chính anh ta là người trước kia coi thường Mạnh Vãn Thu là ngốc.
Hơn nữa, cho dù anh ta có đến cầu hôn, thì mấy toan tính của anh ta sao có thể qua mắt được ông Mạnh từng đi lính.
Bùi Hành Chi chú ý đến phản ứng của Đinh Hằng, thấy đối phương dùng ánh mắt ghê tởm đánh giá Mạnh Vãn Thu.
Anh nhíu chặt mày, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, đi nhanh đến mép giường, ngăn chặn tầm mắt đối phương.
Mạnh Vãn Thu lén liếc qua phía Đinh Hằng một cái rồi lơ đễnh quay đi, mắt lại dừng trên người Bùi Hành Chi, nở nụ cười rạng rỡ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bùi Hành Chi cúi người bế cô dâu lên, đôi mắt ngời sáng của cô làm anh bất giác rối loạn, tránh ánh mắt của cô, tay siết nhẹ, nâng cô gái có thân hình hơi tròn ấy lên.
Khoảnh khắc tiếp theo, mùi hương nhẹ nhàng của con gái thoang thoảng, làn da mềm mại dù cách lớp áo vẫn cảm nhận được.
Bùi Hành Chi bất giác đỏ bừng tai, không dám nhìn thẳng Mạnh Vãn Thu.
Mạnh Vãn Thu vòng tay lên cổ Bùi Hành Chi, nhìn thấy gương mặt góc cạnh, yết hầu khẽ nhấp nhô của anh, bất giác muốn cắn một cái, dù cô không coi trọng vẻ ngoài, nhưng dáng vẻ anh tuấn của Bùi Hành Chi khiến cô hài lòng.
Bùi Hành Chi đón dâu bằng một chiếc xe đạp nhãn hiệu Feige, mượn của anh Tôn.
Đám cưới ở làng mà có xe đạp là hiếm, có xe bò hoặc xe ngựa là tốt rồi, nhiều người chỉ dùng xe đẩy để đưa dâu về nhà.
Nhưng Bùi Hành Chi không muốn, đây là hôn lễ của anh, cũng là hôn lễ của Mạnh Vãn Thu, nếu không có ngoài ý muốn, thì sẽ là lần đầu tiên và duy nhất của bọn họ.
Anh không để ý đến hình thức, nhưng anh muốn trong khả năng của mình, làm điều tốt nhất cho Mạnh Vãn Thu.
Bùi Hành Chi biết, anh không yêu nhưng đây là trách nhiệm của anh.
Đặt Mạnh Vãn Thu lên ghế sau, Bùi Hành Chi giơ cao chân dài, đạp xe đạp đi, Mạnh Vãn Thu ở sau ôm eo Bùi Hành Chi, tò mò nhìn khắp nơi, đây vẫn là lần đầu tiên cô đi dạo trong thôn.
Bởi vì tính toán sau hôn lễ sẽ sống ở nhà họ Mạnh, cho nên cũng không có chuyện qua lại giữa nhà mẹ và nhà chồng, mà là đi một vòng trong thôn, sau đó về tới nhà họ Mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro