Người Vợ Phật Hệ Của Thanh Niên Trí Thức Lạnh Lùng [Thập Niên 70]
Đêm Tân Hôn
2024-11-09 13:10:42
Editor: TulaBachu1316
Sau khi ăn xong, Mạnh Vãn Thu rất tự nhiên đặt bát vào tay Bùi Hành Chi.
Bùi Hành Chi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên thì thấy cha của Mạnh Vãn Thu đang cầm bát của mẹ và bà nội của cô, còn Mạnh Diên Xuân cũng nhận lấy bát của chị dâu và con trai, rồi đi đến giếng nước ngoài sân, ngồi xuống và thành thạo rửa bát.
Bùi Hành Chi hiểu ra rằng ở nhà họ Mạnh, đàn ông là người rửa bát.
"Không phải đâu, ai nấu ăn thì những người còn lại rửa bát."
Mạnh Vãn Thu nhanh chóng hiểu ý của Bùi Hành Chi, ngồi trên ghế dựa ở sân, chân vắt chéo rất nhàn nhã.
Vậy sao em không rửa bát, em cũng đâu có nấu ăn? Bùi Hành Chi không nói, nhưng ánh mắt đã biểu lộ rõ ý này.
Mạnh Vãn Thu lười biếng bổ sung: "Vậy sáng nay ai là người nấu mì cho anh ăn?"
Trong lòng không nhớ à?
Mạnh Vãn Thu cười thầm, đột nhiên cảm thấy kết hôn thật tốt, giờ bát đĩa có người rửa cho rồi.
Nghĩ lại trước đây, cô phải tự mình rửa một cách khổ sở.
Nghe vậy, Bùi Hành Chi đành theo sau cha và Mạnh Diên Xuân xếp hàng rửa bát.
Không còn cách nào khác, ăn rồi thì mềm miệng, rửa cái bát thôi mà, dù sao ở điểm tụ cư của thanh niên tri thức, anh cũng tự rửa bát.
Mạnh Vãn Thu ngồi một lát rồi đi đun nước chuẩn bị tắm. Ngày nay bận rộn, mồ hôi ra không ít.
Nhưng nghĩ đến việc Bùi Hành Chi cũng chưa tắm, Mạnh Vãn Thu đến bên cạnh hỏi anh: "Anh muốn tắm không? Để em đun nước."
Bùi Hành Chi gật gật đầu, anh cũng là người thích sạch sẽ, ngày thường làm công, thân thể mệt rã rời, buổi tối trở về điểm trí thức, có mệt như thế nào thì anh cũng phải tắm rửa sạch sẽ.
Mạnh Vãn Thu nghe xong, hài lòng đi đun nước, cô cũng là người ưa sạch sẽ, đại đa số đàn ông ở nông thôn đều không sạch sẽ. Cha cô và anh cả cũng vậy, làm công về nhà người dơ dáy mà cũng cứ lên giường nằm, mỗi lần đều bị mẹ và chị dâu cô mắng cho, sua đó mới chịu đi tắm rửa.
Cô không muốn Bùi Hành Chi cũng thế này, may là Bùi Hành Chi cũng không làm cô thất vọng.
Khi nước sôi xong, Mạnh Vãn Thu không để ai giúp, tự mình xách nước vào phòng.
Sau khi ăn xong, Mạnh Vãn Thu rất tự nhiên đặt bát vào tay Bùi Hành Chi.
Bùi Hành Chi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên thì thấy cha của Mạnh Vãn Thu đang cầm bát của mẹ và bà nội của cô, còn Mạnh Diên Xuân cũng nhận lấy bát của chị dâu và con trai, rồi đi đến giếng nước ngoài sân, ngồi xuống và thành thạo rửa bát.
Bùi Hành Chi hiểu ra rằng ở nhà họ Mạnh, đàn ông là người rửa bát.
"Không phải đâu, ai nấu ăn thì những người còn lại rửa bát."
Mạnh Vãn Thu nhanh chóng hiểu ý của Bùi Hành Chi, ngồi trên ghế dựa ở sân, chân vắt chéo rất nhàn nhã.
Vậy sao em không rửa bát, em cũng đâu có nấu ăn? Bùi Hành Chi không nói, nhưng ánh mắt đã biểu lộ rõ ý này.
Mạnh Vãn Thu lười biếng bổ sung: "Vậy sáng nay ai là người nấu mì cho anh ăn?"
Trong lòng không nhớ à?
Mạnh Vãn Thu cười thầm, đột nhiên cảm thấy kết hôn thật tốt, giờ bát đĩa có người rửa cho rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ lại trước đây, cô phải tự mình rửa một cách khổ sở.
Nghe vậy, Bùi Hành Chi đành theo sau cha và Mạnh Diên Xuân xếp hàng rửa bát.
Không còn cách nào khác, ăn rồi thì mềm miệng, rửa cái bát thôi mà, dù sao ở điểm tụ cư của thanh niên tri thức, anh cũng tự rửa bát.
Mạnh Vãn Thu ngồi một lát rồi đi đun nước chuẩn bị tắm. Ngày nay bận rộn, mồ hôi ra không ít.
Nhưng nghĩ đến việc Bùi Hành Chi cũng chưa tắm, Mạnh Vãn Thu đến bên cạnh hỏi anh: "Anh muốn tắm không? Để em đun nước."
Bùi Hành Chi gật gật đầu, anh cũng là người thích sạch sẽ, ngày thường làm công, thân thể mệt rã rời, buổi tối trở về điểm trí thức, có mệt như thế nào thì anh cũng phải tắm rửa sạch sẽ.
Mạnh Vãn Thu nghe xong, hài lòng đi đun nước, cô cũng là người ưa sạch sẽ, đại đa số đàn ông ở nông thôn đều không sạch sẽ. Cha cô và anh cả cũng vậy, làm công về nhà người dơ dáy mà cũng cứ lên giường nằm, mỗi lần đều bị mẹ và chị dâu cô mắng cho, sua đó mới chịu đi tắm rửa.
Cô không muốn Bùi Hành Chi cũng thế này, may là Bùi Hành Chi cũng không làm cô thất vọng.
Khi nước sôi xong, Mạnh Vãn Thu không để ai giúp, tự mình xách nước vào phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro