Người Vợ Phật Hệ Của Thanh Niên Trí Thức Lạnh Lùng [Thập Niên 70]
Thanh Niên Trí...
2024-11-09 13:10:42
Editor: TulaBachu1316
"Bà có sợ không, đại đội trưởng mà thù bà, về sau làm khó thì bà tính sao?"
Bà Lưu gạt tay ông Lưu ra, "Ông chỉ tay chỉ chân cái gì, người khác sợ ông ta là đại đội trưởng chứ tôi thì không sợ."
Bà Lưu cũng cảm thấy ấm ức, ai nấy đều hứa chắc với bà ấy sẽ giữ bí mật, kết quả là chỉ trong một buổi chiều, cả làng đều biết.
Đợi mà xem, bà ấy đã ghi nhớ hết, lần sau có chuyện gì bà ấy sẽ không nói cho họ biết nữa.
Thực ra bà Lưu cũng chẳng sợ, chồng bà ấy là phó đội trưởng, còn bà ấy lại chơi thân với Lan Hương, vợ của bí thư thôn, mà Lan Hương lại là chủ nhiệm phụ nữ của làng.
Ông Giang Hà có muốn làm khó bà ấy cũng không dễ.
“Bà không sợ đại đội trưởng, nhưng ông anh của ông ấy, Giang Hải, là lãnh đạo của công xã, bà cũng không sợ à?” Ông Lưu liếc mắt nhìn bà ấy, giọng trầm xuống.
“Ông cứ đợi xem họ có dám gây khó dễ cho tôi không.” Bà Lưu lườm một cái rồi vén rèm bước ra ngoài, quyết định sẽ đi tìm Lan Hương để trò chuyện.
Ông Lưu thở dài bất lực. Cưới phải người vợ thế này, cháu con đã lớn, cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc dọn dẹp những rắc rối bà ấy gây ra.
Làng Thanh Hà, điểm thanh niên trí thức.
Chuyện lan truyền khắp làng Thanh Hà đương nhiên cũng đến tai các thanh niên trí thức ở đây, mấy người tụ tập lại, cả nam lẫn nữ, đều bất bình thay cho Bùi Hành Chi.
"Thật quá đáng, kết quả bỏ phiếu đã rõ ràng, tại sao lại đổi thành Hà Ngạn, thật không công bằng cho anh Hành Chi."
Người nói là Bì Cảnh Hiên, mặt còn mang vẻ ngây thơ.
Cậu ấy mới đến làng Thanh Hà chưa đầy một năm và luôn được Bùi Hành Chi chăm sóc, nên khi nghe tin, cậu ấy phản ứng dữ dội nhất.
“Đúng thế, sao lại như vậy chứ? Anh Hành Chi chắc buồn lắm, chuyện vốn đã rõ ràng, ai ngờ lại xảy ra chuyện này.”
Người nói là Trương Tú Thanh, một cô gái có vẻ ngoài dịu dàng, tóc buộc hai bím buông trước ngực.
Cô ấy đến muộn hơn Bùi Hành Chi một năm nhưng lớn hơn hai tuổi, năm nay đã hai mươi hai.
Tú Thanh cũng có tình cảm với Bùi Hành Chi, nhưng do lớn hơn hai tuổi nên cô ấy không dám bộc lộ tình cảm của mình, dù ai trong điểm cũng đều biết rõ.
"Tất cả là tại Giang Tú Tú, nói người nông thôn chất phác là nói láo, ai nấy đều mưu mô cả."
Dương Tuyết vốn nóng tính, có gì nói nấy, dù hơi quá nhưng trong tình cảnh này cũng hợp lý.
“Người đáng ghét nhất là Hà Ngạn, chẳng trách hôm qua cậu ta vui như vậy, hóa ra là biết trước kết quả. Tôi hỏi cậu ta thì bảo là nhà gửi đồ, cần lên công xã giải quyết, hóa ra là đi làm thủ tục công nông binh.”
Đinh Hằng tỏ vẻ bực tức với Hà Ngạn. Xếp hạng của anh ấy rõ ràng cao hơn, Hà Ngạn sao lại có tư cách giành suất này?
Nếu là Bùi Hành Chi thì Đinh Hằng không phàn nàn, vì Bùi Hành Chi có nhiều kinh nghiệm, cách cư xử cũng khiến người khác tôn trọng.
"Bà có sợ không, đại đội trưởng mà thù bà, về sau làm khó thì bà tính sao?"
Bà Lưu gạt tay ông Lưu ra, "Ông chỉ tay chỉ chân cái gì, người khác sợ ông ta là đại đội trưởng chứ tôi thì không sợ."
Bà Lưu cũng cảm thấy ấm ức, ai nấy đều hứa chắc với bà ấy sẽ giữ bí mật, kết quả là chỉ trong một buổi chiều, cả làng đều biết.
Đợi mà xem, bà ấy đã ghi nhớ hết, lần sau có chuyện gì bà ấy sẽ không nói cho họ biết nữa.
Thực ra bà Lưu cũng chẳng sợ, chồng bà ấy là phó đội trưởng, còn bà ấy lại chơi thân với Lan Hương, vợ của bí thư thôn, mà Lan Hương lại là chủ nhiệm phụ nữ của làng.
Ông Giang Hà có muốn làm khó bà ấy cũng không dễ.
“Bà không sợ đại đội trưởng, nhưng ông anh của ông ấy, Giang Hải, là lãnh đạo của công xã, bà cũng không sợ à?” Ông Lưu liếc mắt nhìn bà ấy, giọng trầm xuống.
“Ông cứ đợi xem họ có dám gây khó dễ cho tôi không.” Bà Lưu lườm một cái rồi vén rèm bước ra ngoài, quyết định sẽ đi tìm Lan Hương để trò chuyện.
Ông Lưu thở dài bất lực. Cưới phải người vợ thế này, cháu con đã lớn, cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc dọn dẹp những rắc rối bà ấy gây ra.
Làng Thanh Hà, điểm thanh niên trí thức.
Chuyện lan truyền khắp làng Thanh Hà đương nhiên cũng đến tai các thanh niên trí thức ở đây, mấy người tụ tập lại, cả nam lẫn nữ, đều bất bình thay cho Bùi Hành Chi.
"Thật quá đáng, kết quả bỏ phiếu đã rõ ràng, tại sao lại đổi thành Hà Ngạn, thật không công bằng cho anh Hành Chi."
Người nói là Bì Cảnh Hiên, mặt còn mang vẻ ngây thơ.
Cậu ấy mới đến làng Thanh Hà chưa đầy một năm và luôn được Bùi Hành Chi chăm sóc, nên khi nghe tin, cậu ấy phản ứng dữ dội nhất.
“Đúng thế, sao lại như vậy chứ? Anh Hành Chi chắc buồn lắm, chuyện vốn đã rõ ràng, ai ngờ lại xảy ra chuyện này.”
Người nói là Trương Tú Thanh, một cô gái có vẻ ngoài dịu dàng, tóc buộc hai bím buông trước ngực.
Cô ấy đến muộn hơn Bùi Hành Chi một năm nhưng lớn hơn hai tuổi, năm nay đã hai mươi hai.
Tú Thanh cũng có tình cảm với Bùi Hành Chi, nhưng do lớn hơn hai tuổi nên cô ấy không dám bộc lộ tình cảm của mình, dù ai trong điểm cũng đều biết rõ.
"Tất cả là tại Giang Tú Tú, nói người nông thôn chất phác là nói láo, ai nấy đều mưu mô cả."
Dương Tuyết vốn nóng tính, có gì nói nấy, dù hơi quá nhưng trong tình cảnh này cũng hợp lý.
“Người đáng ghét nhất là Hà Ngạn, chẳng trách hôm qua cậu ta vui như vậy, hóa ra là biết trước kết quả. Tôi hỏi cậu ta thì bảo là nhà gửi đồ, cần lên công xã giải quyết, hóa ra là đi làm thủ tục công nông binh.”
Đinh Hằng tỏ vẻ bực tức với Hà Ngạn. Xếp hạng của anh ấy rõ ràng cao hơn, Hà Ngạn sao lại có tư cách giành suất này?
Nếu là Bùi Hành Chi thì Đinh Hằng không phàn nàn, vì Bùi Hành Chi có nhiều kinh nghiệm, cách cư xử cũng khiến người khác tôn trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro