Người Vợ Phật Hệ Của Thanh Niên Trí Thức Lạnh Lùng [Thập Niên 70]
Thanh Niên Trí...
2024-11-09 13:10:42
Editor: TulaBachu1316
Nhưng anh Tôn không thể nào nói chuyện đó cho Hà Ngạn biết được, vậy rốt cuộc Hà Ngạn đã biết từ đâu?
“Hành Chi, dù chuyện của cha em không liên quan gì đến em, nhưng không biết những người đó sẽ lấy xuất thân của em ra làm cớ để bôi xấu ra sao. Sau này, có thể cuộc sống của em sẽ không yên bình như bây giờ nữa đâu, nên em phải chuẩn bị tinh thần.”
“Hoặc là em hãy cân nhắc cách của anh, tuy có hơi không thoải mái nhưng lại rất hiệu quả. Em xem anh bây giờ tự do thế nào!”
Cách ư, tìm một gia đình vợ quyền lực phải không?
Lời của anh Tôn trước khi rời đi cứ quanh quẩn trong đầu Bùi Hành Chi, khiến anh đến nửa đêm cũng không ngủ được.
Bốn năm yên bình, giờ đây lại phải trở về những ngày tháng trước kia sao?
Nhà cửa bị lục soát không ngừng, đồ đạc bị đập phá, bị phê bình, đấu tố không dứt…
Trong giây lát, Bùi Hành Chi không kìm được mà nhớ lại những cảnh tượng thời thơ ấu, khi một nhóm người đeo băng đỏ xông vào nhà, lục tung, đập phá và đốt đồ đạc.
Anh được ông bà nội già yếu bảo vệ phía sau, sợ hãi nhìn tất cả.
Những người đó tại sao lại phá hoại nhà của anh? Bùi Hành Chi khi ấy còn bé, không hiểu nổi.
Sau đó, nhóm người đeo băng đỏ ấy lôi ông nội anh ra ngoài, đánh đấm túi bụi, cạo một bên đầu của ông.
Anh nghe người ta gọi đó là "đầu âm dương," chỉ có những kẻ xấu xa mới bị làm nhục như thế.
Rồi ông bị bọn họ đẩy ra đường, cổ đeo một tấm bảng lớn để diễu phố, trên đó viết gì đó mà bà nội đã lấy tay che mắt anh, không để anh nhìn thấy.
Nhiều người ném đồ vào ông, trong đó, Bùi Hành Chi còn thấy cả học trò cũ của ông nữa.
Trong đêm đen, Bùi Hành Chi không còn chút vẻ ôn hòa ban ngày, thay vào đó là một luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ khắp người.
Ai nhìn thấy anh lúc này cũng sẽ nghĩ rằng đây chắc chắn là một con người hoàn toàn khác với Bùi Hành Chi của thường ngày.
Tiếp theo phải làm sao đây? Đối mặt hay trốn tránh?
Ngày hôm sau, tại nhà họ Giang.
“Trời ơi, rốt cuộc là ai tung mấy tin đồn này ra vậy?”
Giang Tú Tú bứt mạnh vải áo.
Cô ấy hận kẻ đã phát tán những tin đồn ấy, vốn dĩ việc theo đuổi Bùi Hành Chi đã không thuận lợi, giờ lại có thêm lời đồn nhảm khiến đường tình của cô ấy càng thêm trắc trở.
Nói mới nhớ, đời trước đâu có nhiều chuyện phiền phức như vậy, còn đời này sao lại xảy ra lắm chuyện rối ren như thế?
Giang Tú Tú bực bội vô cùng, từ khi sống lại, chẳng có việc gì thuận lợi cả.
Đầu tiên là chia tay với Hà Ngạn.
Lúc đó, cô ấy đã thành công chia tay, nhưng ai mà ngờ Hà Ngạn lại ngốc nghếch tưởng rằng cô ấy đang đùa, sau đó còn gây chuyện đánh nhau với Bùi Hành Chi.
Kết quả là Bùi Hành Chi, người ban đầu còn khá thân thiện, giờ mỗi lần gặp đều ngó lơ cô ấy.
Tiếp đó là việc xét duyệt chỉ tiêu vào đại học công nông binh.
Giang Tú Tú rõ ràng nhớ đời trước chỉ tiêu này là của một thanh niên trí thức họ Trương, sao giờ lại biến thành Bùi Hành Chi?
Nhưng anh Tôn không thể nào nói chuyện đó cho Hà Ngạn biết được, vậy rốt cuộc Hà Ngạn đã biết từ đâu?
“Hành Chi, dù chuyện của cha em không liên quan gì đến em, nhưng không biết những người đó sẽ lấy xuất thân của em ra làm cớ để bôi xấu ra sao. Sau này, có thể cuộc sống của em sẽ không yên bình như bây giờ nữa đâu, nên em phải chuẩn bị tinh thần.”
“Hoặc là em hãy cân nhắc cách của anh, tuy có hơi không thoải mái nhưng lại rất hiệu quả. Em xem anh bây giờ tự do thế nào!”
Cách ư, tìm một gia đình vợ quyền lực phải không?
Lời của anh Tôn trước khi rời đi cứ quanh quẩn trong đầu Bùi Hành Chi, khiến anh đến nửa đêm cũng không ngủ được.
Bốn năm yên bình, giờ đây lại phải trở về những ngày tháng trước kia sao?
Nhà cửa bị lục soát không ngừng, đồ đạc bị đập phá, bị phê bình, đấu tố không dứt…
Trong giây lát, Bùi Hành Chi không kìm được mà nhớ lại những cảnh tượng thời thơ ấu, khi một nhóm người đeo băng đỏ xông vào nhà, lục tung, đập phá và đốt đồ đạc.
Anh được ông bà nội già yếu bảo vệ phía sau, sợ hãi nhìn tất cả.
Những người đó tại sao lại phá hoại nhà của anh? Bùi Hành Chi khi ấy còn bé, không hiểu nổi.
Sau đó, nhóm người đeo băng đỏ ấy lôi ông nội anh ra ngoài, đánh đấm túi bụi, cạo một bên đầu của ông.
Anh nghe người ta gọi đó là "đầu âm dương," chỉ có những kẻ xấu xa mới bị làm nhục như thế.
Rồi ông bị bọn họ đẩy ra đường, cổ đeo một tấm bảng lớn để diễu phố, trên đó viết gì đó mà bà nội đã lấy tay che mắt anh, không để anh nhìn thấy.
Nhiều người ném đồ vào ông, trong đó, Bùi Hành Chi còn thấy cả học trò cũ của ông nữa.
Trong đêm đen, Bùi Hành Chi không còn chút vẻ ôn hòa ban ngày, thay vào đó là một luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ khắp người.
Ai nhìn thấy anh lúc này cũng sẽ nghĩ rằng đây chắc chắn là một con người hoàn toàn khác với Bùi Hành Chi của thường ngày.
Tiếp theo phải làm sao đây? Đối mặt hay trốn tránh?
Ngày hôm sau, tại nhà họ Giang.
“Trời ơi, rốt cuộc là ai tung mấy tin đồn này ra vậy?”
Giang Tú Tú bứt mạnh vải áo.
Cô ấy hận kẻ đã phát tán những tin đồn ấy, vốn dĩ việc theo đuổi Bùi Hành Chi đã không thuận lợi, giờ lại có thêm lời đồn nhảm khiến đường tình của cô ấy càng thêm trắc trở.
Nói mới nhớ, đời trước đâu có nhiều chuyện phiền phức như vậy, còn đời này sao lại xảy ra lắm chuyện rối ren như thế?
Giang Tú Tú bực bội vô cùng, từ khi sống lại, chẳng có việc gì thuận lợi cả.
Đầu tiên là chia tay với Hà Ngạn.
Lúc đó, cô ấy đã thành công chia tay, nhưng ai mà ngờ Hà Ngạn lại ngốc nghếch tưởng rằng cô ấy đang đùa, sau đó còn gây chuyện đánh nhau với Bùi Hành Chi.
Kết quả là Bùi Hành Chi, người ban đầu còn khá thân thiện, giờ mỗi lần gặp đều ngó lơ cô ấy.
Tiếp đó là việc xét duyệt chỉ tiêu vào đại học công nông binh.
Giang Tú Tú rõ ràng nhớ đời trước chỉ tiêu này là của một thanh niên trí thức họ Trương, sao giờ lại biến thành Bùi Hành Chi?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro