Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Âm hồn không tan 1
Quang Vũ
2024-07-24 01:45:54
Bạch Tinh Nhiên gục đầu, chột dạ xoay người đi.
Phía sau yên lặng mấy giây, thì vang lên lời nói lạnh nhạt của Nam Cung Thiên Ân: “Biết tôi ghét nhất là kiểu phụ nữ gì không?”.
“Nói dối như cuội”, Bạch Tinh Nhiên vẫn cứ cúi gằm đầu.
“Biết thì tốt…”.
“Xin lỗi”, Bạch Tinh Nhiên bỗng xoay người lại, nắm lấy cổ tay anh nhìn chằm chằm anh với vẻ áy náy: “Tôi chỉ mong anh có thể nghe lời bác sĩ ở lại bệnh viện nghỉ ngơi mấy hôm, anh xem tối qua anh đã nôn ra máu, hôm nay còn bị ngất, nếu còn liều mạng làm việc như này nữa thì cơ thể anh sẽ không chịu được”.
“Xin hãy tha thứ cho lời nói dối thiện chí của tôi được không? Sau này tôi sẽ không nói dối anh nữa, nếu không thì sẽ bị sét đánh”, cô vội vàng thêm một câu.
“Không nói dối nữa?”.
“Đúng… vậy”, Bạch Tinh Nhiên kiên trì đồng ý.
Trời ơi! Cô làm vậy là đang ép mình vào đường cùng!
Với tình hình hiện tại của cô, có việc gì mà không đang lừa dối Nam Cung Thiên Ân? Cô đóng giả Bạch Ánh An, cô còn giấu anh việc mình có thai, ở trước mặt Nam Cung Thiên Ân, dường như ngoài giới tính là thật ra thì cô chẳng có cái gì là thật!
Hổ thẹn! Thật là hổ thẹn!
Nam Cung Thiên Ân quả thực rất ghét phụ nữ nói dối và giả tạo, nhưng nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên với vẻ áy náy trước mặt, anh lại không nổi giận được.
Chẳng lẽ thực sự như cô nói, mỗi câu nói dối của cô đều là thiện chí, nên anh mới không ghét cô được sao?
Nam Cung Thiên Ân bất đắc dĩ khẽ hít một hơi, nói: “Cầm quần áo lại đây”.
Bạch Tinh Nhiên ngẩng đầu lên, nhưng không lấy quần áo trong tủ theo lời anh nói, mà nhìn chằm chằm anh, không sợ chết nói: “Đại thiếu gia, tôi nghĩ thế này, nếu công việc hôm nay đã xong rồi, thì không cần phải xuất viện nữa, chi bằng ở lại viện thêm một đêm, sáng mai tiêm xong thì lại đến công ty”.
“Bạch Ánh An!”.
“Xin lỗi, tôi lại sai rồi”, Bạch Tinh Nhiên lại cúi gằm đầu.
“Rốt cuộc có ai từng nói với cô, tôi ghét bệnh viện, tôi ngửi thấy mùi nước khử trùng ở đây thì muốn nôn, tôi không tín nhiệm bác sĩ nào hết chưa?”.
Đúng là chưa ai nói với cô thật! Bạch Tinh Nhiên bối rối nghĩ.
“Không muốn ở cũng phải ở cho bà!”, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của lão phu nhân, tiếp đó lão phu nhân đi vào cùng với chị Hà.
Lão phu nhân rất tức giận với việc Nam Cung Thiên Ân lại ngất xỉu nhập viện, vừa vào đã đanh mặt trách: “Đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, tiền kiếm không hết, nhưng Nam Cung Thiên Ân chỉ có một. Việc công ty giao cho Thẩm Khác và chú cháu giải quyết, đừng có khiến mình mệt đến hỏng sức khỏe, mà cháu cứ không nghe”.
“Bà nội nói đúng”, Bạch Tinh Nhiên tiến lên, khoác cánh tay lão phu nhân để bà ngồi xuống ghế.
Trước khi lão phu nhân ngồi xuống, thì giơ tay đập vào đỉnh đầu Nam Cung Thiên Ân một cái: “Ranh con! Cháu muốn làm bà tức chết à?”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn Nam Cung Thiên Ân bị đánh, còn cả biểu cảm bị trách mà không dám cãi lại, suýt thì bật cười.
Bao lâu nay, thời khắc khiến cô cảm thấy sung sướng nhất chính là lúc Nam Cung Thiên Ân bị lão phu dạy dỗ, vì chỉ có lúc này, Nam Cung Thiên Ân lạnh lùng, ngang ngược mới thể hiện ra dáng vẻ cháu trai ngoan ngoãn nghe lời.
Anh thế này trông thậm chí còn hơi thân thiết đáng yêu, không có còn vẻ trịch thượng.
Nam Cung Thiên Ân nhìn dáng vẻ nhịn cười của cô, khóe môi mấp máy, nhưng lại không thể nói gì hết, vì giờ là lúc lão phu nhân đang phê bình, giáo dục anh.
Lão phu nhân dạy cho Nam Cung Thiên Ân một trận, sau khi ra lệnh cho anh không ở viện đủ ba ngày thì không được xuất viện xong thì hất tay rời khỏi phòng bệnh.
Quả nhiên là nữ chủ nhân của nhà Nam Cung, đưa ra quyết định không hề kém sự nghiêm túc, độc đoán của Nam Cung Thiên Ân, Bạch Tinh Nhiên không kiềm được mà âm thầm bội phục bà ta trong lòng.
Sau khi lão phu nhân về, trong phòng bệnh lại yên tĩnh, so với sự mừng thầm của Bạch Tinh Nhiên, Nam Cung Thiên Ân lại tràn ngập buồn bực và bức bối.
Anh không để ý Bạch Tinh Nhiên khóe môi vương nụ cười, cũng không kiên trì thay quần áo nữa, mà rầu rĩ quay lưng vào cô nằm lại về giường.
Hai người không để ý nhau ngẩn ngơ một lúc, Bạch Tinh Nhiên nhìn thời gian, nhìn chằm chằm bóng lưng anh nói: “Anh nghỉ ngơi một lát trước, tôi ra mua cho anh ít đồ ăn”.
Không đợi được câu trả lời của Nam Cung Thiên Ân, cô đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Ra khỏi cửa mới phát hiện bên ngoài còn có hai người đàn ông trẻ tuổi trông như bảo vệ đang đứng, xem ra lão phu nhân quyết tâm không cho Nam Cung Thiên Ân xuất viện rồi.
Bạch Tinh Nhiên mua mấy quyển tạp chí và hai bó hoa với một số đồ ăn vặt khai vị thanh đạm ở siêu thị gần đó, lúc về đến phòng bệnh, chị Hà đã sai người đưa cơm tối đến rồi.
Cô bày một bó hoa ở tủ đầu giường, bó còn lại thì bày ở bệ cửa sổ.
Nam Cung Thiên Ân cau mày, giọng nói rõ ràng không vui: “Tôi vẫn chưa chết, cô bày bao nhiêu hoa tươi cạnh tôi thế làm gì?”.
Bạch Tinh Nhiên vừa sắp xếp hoa vừa nghiêm túc nói: “Chẳng phải anh nói ngửi thấy mùi khử trùng sẽ muốn nôn sao? Có hoa tươi thơm ngát này rồi thì anh sẽ không ngửi thấy mùi nước khử trùng nữa”.
Nam Cung Thiên Ân không nói nữa, âm thầm hít sâu một hơi, quả nhiên, quanh mũi toàn là mùi hoa tươi.
“Với cả đây là tạp chí tôi mua cho anh, như vậy anh sẽ không cảm thấy chán nữa”, Bạch Tinh Nhiên lại đặt tạp chí mà mình cố tình chọn cho anh ở chiếc bàn đầu giường.
Nam Cung Thiên Ân liếc tạp chí một cái, chính là loại tài chính kinh tế mà anh thích.
Bạch Tinh Nhiên bắt đầu múc cháo trong hộp giữ nhiệt cho anh, lúc đưa bát cho anh thì nói: “Anh yên tâm, có tôi ở đây với anh, anh sẽ không chán đâu”.
Đúng thật!
Nam Cung Thiên Ân rất đồng ý với điều này, có kiểu phụ nữ nói nhiều như cô ở bên cạnh, anh đúng là không cần cảm thấy chán, chỉ có điều sẽ cảm thấy chán ghét thôi!
Trong đêm, Nam Cung Thiên Ân ngủ trên giường bệnh, Bạch Tinh Nhiên thì bảo Phác Luyến Dao mang chăn đến, ôm chăn nằm xuống sofa. Dù sao thân hình cô nhỏ con, ngủ ở sofa cũng không quá chật.
Nam Cung Thiên Ân ở trên giường quay lưng với cô có vẻ cực kì yên lặng, cũng không biết rốt cuộc có ngủ hay không.
Bạch Tinh Nhiên mới nằm chưa tới nửa phút lưng eo đã đau nhức, để không làm phiền anh nên dè dặt xoay người, nghĩ bụng sofa đúng là không phải thứ cho người nằm mà, sau khi vùi cả người vào thì đến cả xoay người cũng khó khăn.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa nhàn nhạt lướt qua cánh mũi, vốn phải là mùi rất dễ ngửi, nhưng Bạch Tinh Nhiên lại hắt hơi.
Cả buổi tối, hoặc là Bạch Tinh Nhiên trở mình hoặc là hắt hơi, vô cùng náo nhiệt. Đến tận khi trời tờ mờ sáng cuối cùng mới buồn ngủ đến mức chịu không nổi mà thiếp đi.
Đại khái là vì ngủ không ngon, trong mơ toàn là chuyện không tốt, cô thậm chí còn mơ thấy một đứa trẻ chưa thành hình đang vẫy tay khóc thút thít với mình trong đêm tối, gọi từng tiếng “mẹ ơi” một.
Đứa bé này trông cứ vô tội, đáng thương vậy đó.
Tám giờ sáng, bác sĩ đến kiểm tra phòng đúng giờ, Bạch Tinh Nhiên bị người ta lay tỉnh.
Cô mở mắt ra thì thấy một nhóm bác sĩ đứng trong phòng bệnh, mà người lay cô dậy chính là Phác Luyến Dao.
“Xin lỗi, chị ngủ quá giấc rồi”, cô vội vàng đứng dậy khỏi sofa, đồng thời tiện tay cuộn chăn thành một cục xếp vào một góc sofa.
Chán thật, thế mà lại ngủ đến khi bác sĩ đến kiểm tra phòng.
Giám đốc bệnh viện đích thân dẫn chuyên gia có liên quan tới kiểm tra cho Nam Cung Thiên Ân, sau khi nói một loạt lời lễ phép lấy lòng rồi mới rời khỏi phòng bệnh, sau đó là Phác Luyến Dao đích thân cắm ống truyền cho Nam Cung Thiên Ân.
Phía sau yên lặng mấy giây, thì vang lên lời nói lạnh nhạt của Nam Cung Thiên Ân: “Biết tôi ghét nhất là kiểu phụ nữ gì không?”.
“Nói dối như cuội”, Bạch Tinh Nhiên vẫn cứ cúi gằm đầu.
“Biết thì tốt…”.
“Xin lỗi”, Bạch Tinh Nhiên bỗng xoay người lại, nắm lấy cổ tay anh nhìn chằm chằm anh với vẻ áy náy: “Tôi chỉ mong anh có thể nghe lời bác sĩ ở lại bệnh viện nghỉ ngơi mấy hôm, anh xem tối qua anh đã nôn ra máu, hôm nay còn bị ngất, nếu còn liều mạng làm việc như này nữa thì cơ thể anh sẽ không chịu được”.
“Xin hãy tha thứ cho lời nói dối thiện chí của tôi được không? Sau này tôi sẽ không nói dối anh nữa, nếu không thì sẽ bị sét đánh”, cô vội vàng thêm một câu.
“Không nói dối nữa?”.
“Đúng… vậy”, Bạch Tinh Nhiên kiên trì đồng ý.
Trời ơi! Cô làm vậy là đang ép mình vào đường cùng!
Với tình hình hiện tại của cô, có việc gì mà không đang lừa dối Nam Cung Thiên Ân? Cô đóng giả Bạch Ánh An, cô còn giấu anh việc mình có thai, ở trước mặt Nam Cung Thiên Ân, dường như ngoài giới tính là thật ra thì cô chẳng có cái gì là thật!
Hổ thẹn! Thật là hổ thẹn!
Nam Cung Thiên Ân quả thực rất ghét phụ nữ nói dối và giả tạo, nhưng nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên với vẻ áy náy trước mặt, anh lại không nổi giận được.
Chẳng lẽ thực sự như cô nói, mỗi câu nói dối của cô đều là thiện chí, nên anh mới không ghét cô được sao?
Nam Cung Thiên Ân bất đắc dĩ khẽ hít một hơi, nói: “Cầm quần áo lại đây”.
Bạch Tinh Nhiên ngẩng đầu lên, nhưng không lấy quần áo trong tủ theo lời anh nói, mà nhìn chằm chằm anh, không sợ chết nói: “Đại thiếu gia, tôi nghĩ thế này, nếu công việc hôm nay đã xong rồi, thì không cần phải xuất viện nữa, chi bằng ở lại viện thêm một đêm, sáng mai tiêm xong thì lại đến công ty”.
“Bạch Ánh An!”.
“Xin lỗi, tôi lại sai rồi”, Bạch Tinh Nhiên lại cúi gằm đầu.
“Rốt cuộc có ai từng nói với cô, tôi ghét bệnh viện, tôi ngửi thấy mùi nước khử trùng ở đây thì muốn nôn, tôi không tín nhiệm bác sĩ nào hết chưa?”.
Đúng là chưa ai nói với cô thật! Bạch Tinh Nhiên bối rối nghĩ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không muốn ở cũng phải ở cho bà!”, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của lão phu nhân, tiếp đó lão phu nhân đi vào cùng với chị Hà.
Lão phu nhân rất tức giận với việc Nam Cung Thiên Ân lại ngất xỉu nhập viện, vừa vào đã đanh mặt trách: “Đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, tiền kiếm không hết, nhưng Nam Cung Thiên Ân chỉ có một. Việc công ty giao cho Thẩm Khác và chú cháu giải quyết, đừng có khiến mình mệt đến hỏng sức khỏe, mà cháu cứ không nghe”.
“Bà nội nói đúng”, Bạch Tinh Nhiên tiến lên, khoác cánh tay lão phu nhân để bà ngồi xuống ghế.
Trước khi lão phu nhân ngồi xuống, thì giơ tay đập vào đỉnh đầu Nam Cung Thiên Ân một cái: “Ranh con! Cháu muốn làm bà tức chết à?”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn Nam Cung Thiên Ân bị đánh, còn cả biểu cảm bị trách mà không dám cãi lại, suýt thì bật cười.
Bao lâu nay, thời khắc khiến cô cảm thấy sung sướng nhất chính là lúc Nam Cung Thiên Ân bị lão phu dạy dỗ, vì chỉ có lúc này, Nam Cung Thiên Ân lạnh lùng, ngang ngược mới thể hiện ra dáng vẻ cháu trai ngoan ngoãn nghe lời.
Anh thế này trông thậm chí còn hơi thân thiết đáng yêu, không có còn vẻ trịch thượng.
Nam Cung Thiên Ân nhìn dáng vẻ nhịn cười của cô, khóe môi mấp máy, nhưng lại không thể nói gì hết, vì giờ là lúc lão phu nhân đang phê bình, giáo dục anh.
Lão phu nhân dạy cho Nam Cung Thiên Ân một trận, sau khi ra lệnh cho anh không ở viện đủ ba ngày thì không được xuất viện xong thì hất tay rời khỏi phòng bệnh.
Quả nhiên là nữ chủ nhân của nhà Nam Cung, đưa ra quyết định không hề kém sự nghiêm túc, độc đoán của Nam Cung Thiên Ân, Bạch Tinh Nhiên không kiềm được mà âm thầm bội phục bà ta trong lòng.
Sau khi lão phu nhân về, trong phòng bệnh lại yên tĩnh, so với sự mừng thầm của Bạch Tinh Nhiên, Nam Cung Thiên Ân lại tràn ngập buồn bực và bức bối.
Anh không để ý Bạch Tinh Nhiên khóe môi vương nụ cười, cũng không kiên trì thay quần áo nữa, mà rầu rĩ quay lưng vào cô nằm lại về giường.
Hai người không để ý nhau ngẩn ngơ một lúc, Bạch Tinh Nhiên nhìn thời gian, nhìn chằm chằm bóng lưng anh nói: “Anh nghỉ ngơi một lát trước, tôi ra mua cho anh ít đồ ăn”.
Không đợi được câu trả lời của Nam Cung Thiên Ân, cô đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Ra khỏi cửa mới phát hiện bên ngoài còn có hai người đàn ông trẻ tuổi trông như bảo vệ đang đứng, xem ra lão phu nhân quyết tâm không cho Nam Cung Thiên Ân xuất viện rồi.
Bạch Tinh Nhiên mua mấy quyển tạp chí và hai bó hoa với một số đồ ăn vặt khai vị thanh đạm ở siêu thị gần đó, lúc về đến phòng bệnh, chị Hà đã sai người đưa cơm tối đến rồi.
Cô bày một bó hoa ở tủ đầu giường, bó còn lại thì bày ở bệ cửa sổ.
Nam Cung Thiên Ân cau mày, giọng nói rõ ràng không vui: “Tôi vẫn chưa chết, cô bày bao nhiêu hoa tươi cạnh tôi thế làm gì?”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Tinh Nhiên vừa sắp xếp hoa vừa nghiêm túc nói: “Chẳng phải anh nói ngửi thấy mùi khử trùng sẽ muốn nôn sao? Có hoa tươi thơm ngát này rồi thì anh sẽ không ngửi thấy mùi nước khử trùng nữa”.
Nam Cung Thiên Ân không nói nữa, âm thầm hít sâu một hơi, quả nhiên, quanh mũi toàn là mùi hoa tươi.
“Với cả đây là tạp chí tôi mua cho anh, như vậy anh sẽ không cảm thấy chán nữa”, Bạch Tinh Nhiên lại đặt tạp chí mà mình cố tình chọn cho anh ở chiếc bàn đầu giường.
Nam Cung Thiên Ân liếc tạp chí một cái, chính là loại tài chính kinh tế mà anh thích.
Bạch Tinh Nhiên bắt đầu múc cháo trong hộp giữ nhiệt cho anh, lúc đưa bát cho anh thì nói: “Anh yên tâm, có tôi ở đây với anh, anh sẽ không chán đâu”.
Đúng thật!
Nam Cung Thiên Ân rất đồng ý với điều này, có kiểu phụ nữ nói nhiều như cô ở bên cạnh, anh đúng là không cần cảm thấy chán, chỉ có điều sẽ cảm thấy chán ghét thôi!
Trong đêm, Nam Cung Thiên Ân ngủ trên giường bệnh, Bạch Tinh Nhiên thì bảo Phác Luyến Dao mang chăn đến, ôm chăn nằm xuống sofa. Dù sao thân hình cô nhỏ con, ngủ ở sofa cũng không quá chật.
Nam Cung Thiên Ân ở trên giường quay lưng với cô có vẻ cực kì yên lặng, cũng không biết rốt cuộc có ngủ hay không.
Bạch Tinh Nhiên mới nằm chưa tới nửa phút lưng eo đã đau nhức, để không làm phiền anh nên dè dặt xoay người, nghĩ bụng sofa đúng là không phải thứ cho người nằm mà, sau khi vùi cả người vào thì đến cả xoay người cũng khó khăn.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa nhàn nhạt lướt qua cánh mũi, vốn phải là mùi rất dễ ngửi, nhưng Bạch Tinh Nhiên lại hắt hơi.
Cả buổi tối, hoặc là Bạch Tinh Nhiên trở mình hoặc là hắt hơi, vô cùng náo nhiệt. Đến tận khi trời tờ mờ sáng cuối cùng mới buồn ngủ đến mức chịu không nổi mà thiếp đi.
Đại khái là vì ngủ không ngon, trong mơ toàn là chuyện không tốt, cô thậm chí còn mơ thấy một đứa trẻ chưa thành hình đang vẫy tay khóc thút thít với mình trong đêm tối, gọi từng tiếng “mẹ ơi” một.
Đứa bé này trông cứ vô tội, đáng thương vậy đó.
Tám giờ sáng, bác sĩ đến kiểm tra phòng đúng giờ, Bạch Tinh Nhiên bị người ta lay tỉnh.
Cô mở mắt ra thì thấy một nhóm bác sĩ đứng trong phòng bệnh, mà người lay cô dậy chính là Phác Luyến Dao.
“Xin lỗi, chị ngủ quá giấc rồi”, cô vội vàng đứng dậy khỏi sofa, đồng thời tiện tay cuộn chăn thành một cục xếp vào một góc sofa.
Chán thật, thế mà lại ngủ đến khi bác sĩ đến kiểm tra phòng.
Giám đốc bệnh viện đích thân dẫn chuyên gia có liên quan tới kiểm tra cho Nam Cung Thiên Ân, sau khi nói một loạt lời lễ phép lấy lòng rồi mới rời khỏi phòng bệnh, sau đó là Phác Luyến Dao đích thân cắm ống truyền cho Nam Cung Thiên Ân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro