Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Bị làm nhục (2)
Quang Vũ
2024-07-24 01:45:54
Chu Chu sợ anh, không muốn gả cho anh, cho nên kể cả đến lúc đó anh đã hoàn toàn chia tay Bạch Tinh Nhiên rồi, anh và cô ấy cũng không có kết quả đâu. Vì anh sẽ không ép cô ấy phải gả cho anh, cũng không nhẫn tâm cưỡng ép.
"Sao lại như vậy được...", lão phu nhân buồn bã than thở, sau đó ngẩng đầu trừng mắt nhìn Nam Cung Thiên Ân: "Nam Cung Thiên Ân cháu lừa bà đúng không? Vì cháu không muốn cưới cô ta nên mới lừa bà nói là cô ta chết rồi đúng không?".
Nam Cung Thiên Ân lắc đầu: "Nếu đến lúc đó cháu và Bạch tiểu thư ly hôn, cháu lấy ai mà chẳng vậy, có cần phải lừa bà không?"
"Ai mà biết được?", lão phu nhân buồn rầu lại cúi đầu xuồng.
Nam Cung Thiên Ân tiếp tục nói: "Nếu bà không tin, vậy thì bà cứ tiếp tục tìm đi, cháu sẽ không ngăn bà đâu", anh nói xong đứng dậy khỏi ghế nói: "Bà, cứ như vậy đi, cháu đến công ty đây".
Tranh thủ thời gian bọn trẻ ngủ trưa, Bạch Tinh Nhiên đi ra khỏi phòng, đến khu vườn sắp xếp lại dụng cụ cho buổi học vẽ chiều nay.
Khi kê lại ngay ngắn chiếc bàn cuối cùng, đứng dậy chuẩn bị về phòng, cô quay người suýt nữa thì đâm sầm vào một ai đó. Cô giật nảy mình, rồi tức giận trừng mắt nói: "Anh đến đây làm gì?"
Lâm An Nam đưa mắt nhìn xung quanh mỉm cười: "Thì ra là chuyển đến trại trẻ mồ côi ở à”.
"Nói đi, anh đến đây lại là muốn làm gì đấy?", giọng nói Bạch Tinh Nhiên lạnh nhạt hơn: "Nếu anh đến để gây chia rẽ tôi và Nam Cung Thiên Ân, vậy thì không cần
thiết nữa đâu, vì tôi đã rời khỏi nhà Nam Cung Thiên Ân đúng như mong muốn của anh rồi đấy".
"Tinh Nhiên, nếu tôi nói lần này đến đây không có bất kỳ mục đích gì thì em có tin không?'.
"Tôi không tin", Bạch Tinh Nhiên tiếp tục nhắc nhở kèm theo cả cảnh cáo: "Tôi hy vọng anh vẫn còn nhớ lời tôi đã nói, kể cả tôi và Nam Cung Thiên Ân có chia tay, cũng tuyệt đối sẽ không về bên anh, cho nên xin anh sau này đừng có lãng phí công sức vào tôi nữa".
Cô vội vàng vạch rõ giới hạn với anh ta, anh ta lại vẫn thở dài: "Còn nhớ ngày trước chúng ta thường đến trại trẻ mồ côi chơi với bọn trẻ, sau đó đưa bọn chúng đi ăn, mới đấy mà đã nửa năm trôi qua, tôi cũng lâu lắm chưa đến chơi với bọn trẻ”.
Bạch Tinh Nhiên cạn lời lắc đầu, đúng là ông nói gà bà nói vịt, người đàn ông này chắc chắn là cố tình!
Bạch Tinh Nhiên quay người đi vào phòng, Lâm An Nam hỏi với theo bóng lưng cô: "Phải rồi, Tiểu Lạp đâu, chắc nó biết viết nhiều chữ lắm rồi nhỉ?".
Co thể Bạch Tinh Nhiên như bị cứng lại.
Tiểu Lạp... cô đã lâu lắm rồi không dám nhớ đến thằng bé, vì mỗi lần nhớ là lại đau lòng.
"Sao thế? Tôi nói sai gì à?", Lâm An Nam bước tới, khẽ khàng hỏi.
Bạch Tinh Nhiên nhắm mắt lại hít nhẹ một hơi, khi mở mắt cô nói với vẻ mặt không cảm xúc: "Tiểu Lạp đã không còn nữa .
"Có chuyện gì vậy?".
"Sức khỏe của Tiểu Lạp vốn dĩ đã không tốt".
"Sao em không nói cho tôi biết?", Lâm An Nam nói với vẻ trách cứ.
"Nói với anh làm gì? Anh có thể cứu nó chắc?".
"ít nhất tôi có thể giúp nó tìm bác sĩ giỏi”, Lâm An Nam tóm lấy cánh tay Bạch Tinh Nhiên: "Tinh Nhiên, Em quên rồi sao? Trước đây chúng ta đã từng hứa với Tiểu Lạp, nhất định sẽ giúp nó chữa khỏi bệnh, để nó có thể sống khỏe mạnh vui vẻ mà”.
Bàn tay anh ta nắm chặt, Bạch Tinh Nhiên lập tức cảm thấy cơ thể như bị kim châm cô rụt người lại, đưa mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay anh ta.
"Tôi xin lỗi", Lâm An Nam đột nhiên buông cô ta, trông thì có vẻ vô cùng áy náy, còn trong lòng tràn đầy sự tức tối. Cô ấy như vậy là ý gì đây, coi anh ta như ôn dịch mà xa lánh sao? Giờ đến cầm tay cô ấy cũng không được nữa?
Anh ta không hề bày tỏ sự bất mãn trong lòng ra, mà cúi đầu nói với giọng áy náy: "Xin lỗi em, Tinh Nhiên, ban đầu tôi đã hứa cùng em chăm sóc cho bọn trẻ, là tôi đã thất hứa".
Bạch Tinh Nhiên vuốt phẳng lại cánh tay áo bị anh ta tóm chặt đến mức nhàu đi, liếc anh ta chế giễu nói: "Lâm thiếu gia việc gì phải tự trách mình như vậy? Thời gian đó anh còn đang bận lén lút qua lại với Bạch Ánh An, bận cùng chị ta lừa tôi vào nhà Nam Cung, thì làm gì có thời gian để lo cho sự sống chết của bọn trẻ chứ?".
"Tôi...".
"Lâm thiếu gia", Bạch Tinh Nhiên ngắt lời anh ta: "Anh cũng không cần phải giả vờ làm gì, anh rõ ràng không hề quý những đứa trẻ ở đây, lần nào đến cũng tỏ ra vô cùng bực bội, những điều này tôi biết hết. Nhưng tôi không trách anh, dù sao bọn chúng cũng không phải con đẻ của anh, anh không việc gì phải đối xử tốt với bọn
chúng cả. Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, không cần phải ở đây giả vờ tỏ vẻ áy náy, cũng không cần thăm dò tìm cớ để hòa nhập vào đại gia đình này, vì anh không phù hợp".
Đàn ông mà, nhất là đàn ông có tiền, đa phần đều sẽ không thích chơi với trẻ con, điều này trong lòng Bạch Tinh Nhiên hiểu rất rõ. Nam Cung Thiên Ân thậm chí còn toàn gọi bọn trẻ là con hoang, rồi mỗi lần nghe thấy cô nhắc đến bọn trẻ là lại thấy phản cảm nữa là.
Cô thậm chí không tưởng tượng nổi, người đàn ông kiêu ngạo nghiêm túc như Nam Cung Thiên Ân nếu chơi đùa với bọn trẻ thì sẽ trông như thế nào.
Tưởng tượng đến cảnh đó, khóe miệng Bạch Tinh Nhiên đột nhiên hiện ra một nụ cười nhẹ.
"Em cười gì vậy?", Lâm An Nam nhíu mày hỏi.
Bạch Tinh Nhiên bị anh ta hỏi như vậy mới định thần lại, cô tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Chẳng có gì, mời anh về".
Cô nói xong lén lút cắn vào môi dưới của mình, trong lòng thầm trách sao mình lúc này lại nhớ đến Nam Cung Thiên Ân người đàn ông xấu xa đấy chứ? Đúng là không nên gì cả!
"Cần gì phải tuyệt tình như vậy, lẽ nào chia tay rồi thì nhất định phải trở thành kẻ thù sao?", Lâm An Nam bất lực hít nhẹ một hơi: "Chúng ta... còn có thể làm bạn không?".
Bạch Tinh Nhiên cười chua chát, nhìn chằm chằm anh ta nói: "Còn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Anh đi tới nói với tôi, chúng ta có thể làm bạn không? Lúc đó tôi không nghĩ gì mà nói luôn là được. Sau đó chúng ta trở thành bạn của nhau, rồi sau nữa từ bạn trở thành người yêu. Chớp mắt đã ba năm trôi qua, hôm nay của ba năm sau, anh vẫn cấn qua, hòm nay của ba năm sau, anh vẫn cẩn thận từng chút một hỏi tôi như lần đầu gặp nhau vậy, còn có thể làm bạn không? vẫn là câu hỏi đó, phía trước thêm chữ 'còn', nhưng lại trở thành ý nghĩa khác hẳn".
"Lâm thiếu gia, chính vì lúc đầu trở thành bạn của anh, cuộc sống của tôi mới có thêm nhiều đau khổ và thất bại, cho nên... lần này xin cho phép tôi được từ chối yêu cầu của anh, xin lỗi nhé", Bạch Tinh Nhiên nói xong nhìn anh gật đầu rồi quay người đi vào phòng.
Trên đường đến còng ty khách hàng, trợ lý Nhan hơi quay đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái, thấy anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô biết anh chắc chắn chưa ngủ, vì vừa mới lên xe được một lúc.
Cô nghĩ một lúc, nói: "Thiên Ân thiếu gia, hôm nay lúc tôi đi qua khu Kim Hoa, thấy xe của Lâm An Nam đỗ bên lề đường".
"Sao lại như vậy được...", lão phu nhân buồn bã than thở, sau đó ngẩng đầu trừng mắt nhìn Nam Cung Thiên Ân: "Nam Cung Thiên Ân cháu lừa bà đúng không? Vì cháu không muốn cưới cô ta nên mới lừa bà nói là cô ta chết rồi đúng không?".
Nam Cung Thiên Ân lắc đầu: "Nếu đến lúc đó cháu và Bạch tiểu thư ly hôn, cháu lấy ai mà chẳng vậy, có cần phải lừa bà không?"
"Ai mà biết được?", lão phu nhân buồn rầu lại cúi đầu xuồng.
Nam Cung Thiên Ân tiếp tục nói: "Nếu bà không tin, vậy thì bà cứ tiếp tục tìm đi, cháu sẽ không ngăn bà đâu", anh nói xong đứng dậy khỏi ghế nói: "Bà, cứ như vậy đi, cháu đến công ty đây".
Tranh thủ thời gian bọn trẻ ngủ trưa, Bạch Tinh Nhiên đi ra khỏi phòng, đến khu vườn sắp xếp lại dụng cụ cho buổi học vẽ chiều nay.
Khi kê lại ngay ngắn chiếc bàn cuối cùng, đứng dậy chuẩn bị về phòng, cô quay người suýt nữa thì đâm sầm vào một ai đó. Cô giật nảy mình, rồi tức giận trừng mắt nói: "Anh đến đây làm gì?"
Lâm An Nam đưa mắt nhìn xung quanh mỉm cười: "Thì ra là chuyển đến trại trẻ mồ côi ở à”.
"Nói đi, anh đến đây lại là muốn làm gì đấy?", giọng nói Bạch Tinh Nhiên lạnh nhạt hơn: "Nếu anh đến để gây chia rẽ tôi và Nam Cung Thiên Ân, vậy thì không cần
thiết nữa đâu, vì tôi đã rời khỏi nhà Nam Cung Thiên Ân đúng như mong muốn của anh rồi đấy".
"Tinh Nhiên, nếu tôi nói lần này đến đây không có bất kỳ mục đích gì thì em có tin không?'.
"Tôi không tin", Bạch Tinh Nhiên tiếp tục nhắc nhở kèm theo cả cảnh cáo: "Tôi hy vọng anh vẫn còn nhớ lời tôi đã nói, kể cả tôi và Nam Cung Thiên Ân có chia tay, cũng tuyệt đối sẽ không về bên anh, cho nên xin anh sau này đừng có lãng phí công sức vào tôi nữa".
Cô vội vàng vạch rõ giới hạn với anh ta, anh ta lại vẫn thở dài: "Còn nhớ ngày trước chúng ta thường đến trại trẻ mồ côi chơi với bọn trẻ, sau đó đưa bọn chúng đi ăn, mới đấy mà đã nửa năm trôi qua, tôi cũng lâu lắm chưa đến chơi với bọn trẻ”.
Bạch Tinh Nhiên cạn lời lắc đầu, đúng là ông nói gà bà nói vịt, người đàn ông này chắc chắn là cố tình!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Tinh Nhiên quay người đi vào phòng, Lâm An Nam hỏi với theo bóng lưng cô: "Phải rồi, Tiểu Lạp đâu, chắc nó biết viết nhiều chữ lắm rồi nhỉ?".
Co thể Bạch Tinh Nhiên như bị cứng lại.
Tiểu Lạp... cô đã lâu lắm rồi không dám nhớ đến thằng bé, vì mỗi lần nhớ là lại đau lòng.
"Sao thế? Tôi nói sai gì à?", Lâm An Nam bước tới, khẽ khàng hỏi.
Bạch Tinh Nhiên nhắm mắt lại hít nhẹ một hơi, khi mở mắt cô nói với vẻ mặt không cảm xúc: "Tiểu Lạp đã không còn nữa .
"Có chuyện gì vậy?".
"Sức khỏe của Tiểu Lạp vốn dĩ đã không tốt".
"Sao em không nói cho tôi biết?", Lâm An Nam nói với vẻ trách cứ.
"Nói với anh làm gì? Anh có thể cứu nó chắc?".
"ít nhất tôi có thể giúp nó tìm bác sĩ giỏi”, Lâm An Nam tóm lấy cánh tay Bạch Tinh Nhiên: "Tinh Nhiên, Em quên rồi sao? Trước đây chúng ta đã từng hứa với Tiểu Lạp, nhất định sẽ giúp nó chữa khỏi bệnh, để nó có thể sống khỏe mạnh vui vẻ mà”.
Bàn tay anh ta nắm chặt, Bạch Tinh Nhiên lập tức cảm thấy cơ thể như bị kim châm cô rụt người lại, đưa mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay anh ta.
"Tôi xin lỗi", Lâm An Nam đột nhiên buông cô ta, trông thì có vẻ vô cùng áy náy, còn trong lòng tràn đầy sự tức tối. Cô ấy như vậy là ý gì đây, coi anh ta như ôn dịch mà xa lánh sao? Giờ đến cầm tay cô ấy cũng không được nữa?
Anh ta không hề bày tỏ sự bất mãn trong lòng ra, mà cúi đầu nói với giọng áy náy: "Xin lỗi em, Tinh Nhiên, ban đầu tôi đã hứa cùng em chăm sóc cho bọn trẻ, là tôi đã thất hứa".
Bạch Tinh Nhiên vuốt phẳng lại cánh tay áo bị anh ta tóm chặt đến mức nhàu đi, liếc anh ta chế giễu nói: "Lâm thiếu gia việc gì phải tự trách mình như vậy? Thời gian đó anh còn đang bận lén lút qua lại với Bạch Ánh An, bận cùng chị ta lừa tôi vào nhà Nam Cung, thì làm gì có thời gian để lo cho sự sống chết của bọn trẻ chứ?".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi...".
"Lâm thiếu gia", Bạch Tinh Nhiên ngắt lời anh ta: "Anh cũng không cần phải giả vờ làm gì, anh rõ ràng không hề quý những đứa trẻ ở đây, lần nào đến cũng tỏ ra vô cùng bực bội, những điều này tôi biết hết. Nhưng tôi không trách anh, dù sao bọn chúng cũng không phải con đẻ của anh, anh không việc gì phải đối xử tốt với bọn
chúng cả. Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, không cần phải ở đây giả vờ tỏ vẻ áy náy, cũng không cần thăm dò tìm cớ để hòa nhập vào đại gia đình này, vì anh không phù hợp".
Đàn ông mà, nhất là đàn ông có tiền, đa phần đều sẽ không thích chơi với trẻ con, điều này trong lòng Bạch Tinh Nhiên hiểu rất rõ. Nam Cung Thiên Ân thậm chí còn toàn gọi bọn trẻ là con hoang, rồi mỗi lần nghe thấy cô nhắc đến bọn trẻ là lại thấy phản cảm nữa là.
Cô thậm chí không tưởng tượng nổi, người đàn ông kiêu ngạo nghiêm túc như Nam Cung Thiên Ân nếu chơi đùa với bọn trẻ thì sẽ trông như thế nào.
Tưởng tượng đến cảnh đó, khóe miệng Bạch Tinh Nhiên đột nhiên hiện ra một nụ cười nhẹ.
"Em cười gì vậy?", Lâm An Nam nhíu mày hỏi.
Bạch Tinh Nhiên bị anh ta hỏi như vậy mới định thần lại, cô tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Chẳng có gì, mời anh về".
Cô nói xong lén lút cắn vào môi dưới của mình, trong lòng thầm trách sao mình lúc này lại nhớ đến Nam Cung Thiên Ân người đàn ông xấu xa đấy chứ? Đúng là không nên gì cả!
"Cần gì phải tuyệt tình như vậy, lẽ nào chia tay rồi thì nhất định phải trở thành kẻ thù sao?", Lâm An Nam bất lực hít nhẹ một hơi: "Chúng ta... còn có thể làm bạn không?".
Bạch Tinh Nhiên cười chua chát, nhìn chằm chằm anh ta nói: "Còn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Anh đi tới nói với tôi, chúng ta có thể làm bạn không? Lúc đó tôi không nghĩ gì mà nói luôn là được. Sau đó chúng ta trở thành bạn của nhau, rồi sau nữa từ bạn trở thành người yêu. Chớp mắt đã ba năm trôi qua, hôm nay của ba năm sau, anh vẫn cấn qua, hòm nay của ba năm sau, anh vẫn cẩn thận từng chút một hỏi tôi như lần đầu gặp nhau vậy, còn có thể làm bạn không? vẫn là câu hỏi đó, phía trước thêm chữ 'còn', nhưng lại trở thành ý nghĩa khác hẳn".
"Lâm thiếu gia, chính vì lúc đầu trở thành bạn của anh, cuộc sống của tôi mới có thêm nhiều đau khổ và thất bại, cho nên... lần này xin cho phép tôi được từ chối yêu cầu của anh, xin lỗi nhé", Bạch Tinh Nhiên nói xong nhìn anh gật đầu rồi quay người đi vào phòng.
Trên đường đến còng ty khách hàng, trợ lý Nhan hơi quay đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái, thấy anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô biết anh chắc chắn chưa ngủ, vì vừa mới lên xe được một lúc.
Cô nghĩ một lúc, nói: "Thiên Ân thiếu gia, hôm nay lúc tôi đi qua khu Kim Hoa, thấy xe của Lâm An Nam đỗ bên lề đường".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro