Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Chu tiểu thư (1)
Quang Vũ
2024-07-24 01:45:54
Bạch Tinh Nhiên trăm tư về con thành nộ trong điện thoại lúc này, có nhìn Nam
Cung Thiên Ân thăm dò, phát hiện anh hình như không hề lo lắng. Nghe lão phu
nhân tức giận như vậy cô sắp hồn bay phách lạc rồi, mà anh thì…
“Sao em cảm thấy anh hình như không để tâm đến cơn giận của bà nội chút nào vậy?”.
“Chẳng phải đã nói là tối về sẽ an ủi bà sao?” Nam Cung Thiên Ân không phải
không để tâm đến cơn giận của lão phu nhân mà là biết bà ta có tức giận thể nào
mình cũng có thể dỗ được. Anh thậm chí có thể đoán được tại sao lão phu nhân lại
gọi anh về, chắc chắn là khuyên anh ly hôn với Bạch Tinh Nhiên, tìm cái gì mà tình
nhân định mệnh.
Đây cũng là nguyên nhân anh trốn tránh không chịu về
Thật ra không chỉ mình anh nghĩ đến, bản thân Bạch Tinh Nhiên cũng có thể nghĩ
đến, cô biết dạo gần đây lão phu nhân cứ có ý muốn cô rời xa Nam Cung Thiên Ân,
cho nên cô rất lo, lo hơn cả Nam Cung Thiên Ân.Sinh nhật đồng nghiệp chỉ là một
lời nói dối Bạch Tinh Nhiên bia ra để lửa Nam Cung Thiên Ân, buổi tối Nam Cung
Thiên Ân một mình lái xe về nhà, cô và đông nghiệp vừa ra khỏi văn phòng, đi ra
khỏi tòa nhà, liền gọi điện cho Tổ Tích.
Tô Tích vốn là dân học nhảy, gần đây cô ấy đang dựng bài một nhóm nhảy, lúc
Bạch Tinh Nhiên gọi điện cô ấy đang dựng bài trong phòng tập. Vừa mở miệng đã
nói: “Tinh Nhiên, cậu lại muốn hỏi chuyện con gái cậu à? Xin lỗi nhé bạn yêu tạm
thời mình không có manh mối gì cả”.
Bạch Tinh Nhiên biết sẽ có kết quả này,
nhưng vẫn thấy hơi hụt hằng.
“Tiểu Tích, giờ cậu có rảnh không?”.
“Chuẩn bị tan ca, sao thế?”
“Đi ăn đi.
“Lão kia nhà cậu cho cậu tự do ra ngoài
röi à?”.
“Anh ấy về nhà tổ rồi”.
“Được, cậu ở đâu mình qua đón”.
“Đang ở dưới công ty Tô Tích cúp máy xong không lâu, liên đón cả Diễu Mỹ cùng
tới đó.
Bạch Tinh Nhiên lên xe, Diêu Mỹ liên huých khuỷu tay vào cánh tay cô trêu: “Xem
ra những ngày tháng hạnh phúc của cậu sắp đến rồi, còn vào cả tập đoàn Nam
Cung làm việc cơ”.
“Sao mình lại cảm thấy những ngày tháng khổ sở của mình sắp đến nhỉ?”, Bạch
Tinh Nhiên yếu ớt nói một cậu, tối nay Nam Cung Thiên Ân về còn chưa biết sẽ bị
lão phu nhân xử lý thế nào.
“Cậu đấy, bị dọa cho nhiều quá, giờ cứ sợ sệt”, Tô Tích quay đầu nhìn cô một cái
“Phải rồi, về chuyện đứa bé mình không bỏ cuộc đầu, cậu đừng mắng mình nhé”.
“Mình nào dám mắng cậu, đắc tội với
cậu, ai giúp mình tìm con?”.
“Nói cũng đúng”, Tô Tích gật đầu: “Phải rồi, hai cậu muốn ăn gì? Mình mời.
“Đương nhiên là cậu mời rồi, lẽ nào là mình mời?”, Diêu Mỹ đang nghịch điện
thoại ngẩng đầu lên nói.
“Hay là tối nay bọn mình ra bờ sông ăn
đồ Tây đi”.”Được, lâu rồi mình chưa ăn đồ Tây, Diệu Mỹ tán thành, sau đó quay
sang Bạch Tinh Nhiên: “Tinh Nhiên, còn cậu?”.
“Mình thế nào cũng được”.
Tô Tịch đưa hai người bọn họ đến nhà hàng đồ Tây nổi tiếng nhất bên sông Tô Tích
có quen biết với ông chủ, ngang ngược đòi ngồi chỗ đẹp nhất gần sông.
Sau khi ba người ngồi xuống, liền gọi nước hoa quả trước, sau đó tựa vào lan can
ngắm cảnh sông.
Diệu Mỹ điệu đà kéo Bạch Tinh Nhiên lại chụp ảnh, Tô Tích nhìn hai người họ chụp
ảnh, không vui phản đối: “Này, hai người các cậu ý gì thế? Cố ý bỏ rơi mình à?”.
“Cậu đẹp quá mình không thích chụp ảnh với cậu”, Diễu Mỹ ôm vai Bạch Tinh
Nhiên nói: “Tinh Nhiên, nhìn đi đâu thế, nhìn vào ống kính đi”.
Thấy cô không phản ứng, thế là giơ tay khua khua trước mặt cô, Bạch Tình Nhiên
vẫn như bị một vật gì đó ở trước mắt hút hồn, không động đậy.
Tô Tịch bỏ ống hút trong miệng ra,cùng Diệu Mỹ nhìn theo hưởng ánh mắt của cô,
phát hiện ra ở bên cạnh lan can có một cô gái duyên dáng yêu kiều đang đứng, cô
gái đó vừa như đang ngắm cảnh sống, vừa như đang đứng ngây dại.
Tô Tích gọi Bạch Tinh Nhiên một tiếng: “Sao thế? Người tình nào đó của Nam
Cung Thiên Ân à?”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu.
“Cậu nói gì cơ?”, Tô Tích bỗng đứng phắt dậy khỏi ghế: “Thế mà mình lại nói
đúng à?”.
Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng không nhìn cô gái đó nữa, nói với Tô Tích và Diễu
Mỹ: “Cô ấy chính là tình nhân định mệnh của Nam Cung Thiên Ân”.
“Chính là cái cô họ Chu mà lần trước cậu nói là gặp mấy lần trên phố đấy à?”.
“Ừ”, Bạch Tinh Nhiên đi đến ngồi xuống trước mặt Tô Tịch nói: “Tiểu Tích, cậu
thấy Châu Thành có lớn không?”.
“Lớn”.
“Vậy tại sao mình cứ gặp cô ta hết lần này đến lần khác thế?”“Còn phải nói, không
phải cậu cố tình thì là cô ta cố ý”.
“Sao mình lại cố tình được, mình ước có thể cách xa cô ta cả dài ngân hà còn chẳng
được nữa là.
“Vậy thì là cô ta cố ý rồi”.
“Vậy rốt cuộc cô ta định làm gì?”, Diêu Mỹ cũng ngồi xuống theo, ánh mắt lén
nhìn sang người cô gái kia.
Tô Tích nghĩ một lúc rồi nói: “Cố ý tiếp cận Tinh Nhiên, tìm hiểu tính cách của cậu
ấy, nắm bắt tất cả những cơ hội có thể hại chết Tinh Nhiên, sau đó nhân cơ hội ra
tay”.
Bạch Tinh Nhiên bị dọa cho hít ngược vào một hơi: “Có thể đừng nói kinh khủng
vậy không?”.
“Cậu chưa từng tiếp xúc với tiểu tam, nên cậu không biết mức độ thâm độc của tiểu
tam lớn cỡ nào đâu”, Tô Tích hừ lạnh một tiếng, rồi hằng giọng nói: “Hay là để
mình giúp cậu xử lý cô ta?”.
“Cậu định làm gì?”.
“Cậu yên tâm, tìm cô ta nói chuyệnthôi”.
“Thôi không cần đầu, Bạch Tinh Nhiên ngăn lại, nói chuyện thì có thể nói được gì
chứ? Ngộ nhỡ để Nam Cung Thiên Ân biết cô động vào mối tình đầu của anh, nhất
định sẽ không vui.
Mặc dù cô không biết Nam Cung Thiên Ân và vị Chu tiểu thư này gần đây có liên lạc
với nhau không, nhưng với thái độ của Nam Cung Thiên Ân đối với cô bây giờ, chắc
là không có.
Có điều, có câu nói này cũng khá đúng, lúc chồng bạn đối xử với bạn cực kỳ tốt, thì
nên chú ý, anh ấy ở bên ngoài đến tám phần là có người khác.
Gần đây Nam Cung Thiên Ân đối với cô cũng cực kỳ tốt, nhưng vấn đề là cho dù
Nam Cung Thiên Ân có muốn ngoại tình, cũng không cần phải giấu cô, còn cố tình
dỗ dành cô. Hồi đầu chẳng phải cô đã nói, anh ở bên ngoài có phụ nữ hay không, cô
không có tư cách tham gia rồi mà.
Cô còn chưa kịp hoàn hồn, Tô Tích đã đứng dậy khỏi ghế, hướng ra phía Chu tiểu
thư chào hỏi, rồi dùng vẻ mặt vui mừng gọi: “Chu Chu, em là Chu Chu đúng
không?”. Chu tiểu thư nghe thấy tiếng gọi nghi ngờ quay đầu lại, Tô Tích lập tức
vui mừng đẩy ghế chạy ra đón: “Trời ơi, em đúng là Chu Chu rồi, sao? Biểu cảm gì
đây? Không nhận ra chị à? Chị là Tô Tích trong đội nghi thức của trường ngày
trước, học trên em hai khóa”.
Chu tiểu thư vẫn vẻ mặt mơ hồ nhìn cô ấy, biểu cảm không nhận ra.
“Xem em kìa, quên rồi đúng không?
Không nhớ ra chị phải không?”.
“Xin lỗi, em thật sự không nhớ rõ”, Chu tiểu thư có vẻ kháng cự đứng lùi về sau
một bước. Tô Tích lại khoác tay cô ta kéo về phía bàn, đưa tay chỉ Bạch Tinh Nhiên
và Diêu Mỹ đang ngồi trên ghế nói: “À, phải rồi, hai người này là bạn thân của chị,
con người rất tốt, ngồi xuống làm quen đi.
Nói rồi cô ấy lại quay sang Chu tiểu thư cười khanh khách nói: “Chị thấy em hình
như đang đợi ai, đợi bạn trai à? Không sao, ngồi xuống đợi cũng được.
Chu tiểu thư cứ thế bị Tô Tích kéo ngồi xuống ghế, đối diện với Bạch Tinh Nhiên,
Bạch Tinh Nhiên quan sát cô ta, lần đầu tiên ở khoảng cách gần quan sát cô ta một
cách quang minh chính đại như vậy.Quan sát một lúc Bạch Tinh Nhiên tiên tay gọi
một nước hoa quả cho cô ta.
Chu tiểu thư thả lỏng rất nhanh, nhìn mọi người một cái: “Vậy em không khách
sáo nữa, làm phiền ba chị nhé.
“Nói cái gì thế?” Tô Tích cười nói: “Bạn họ đều là bạn rất thân của chị, sẽ không để
ý đầu. Huống hồ chúng ta lâu lắm rồi không gặp, khó khăn làm mới gặp ở đây,
đương nhiên phải hàn huyện cho đã chứ.
“Phải đầy, đúng là lâu lắm rồi không gặp”, Chu tiểu thư cầm cốc nước nhìn Tô
Tích: “Em vừa ở nước ngoài về, rất nhiều bạn học đều mất liên lạc, không biết bọn
họ giờ đầu cả rồi. Cá chị nữa, mấy năm này chị làm gì?”.
Chị ả, nhảy nhót này, mua sắm này, sống vui chơi qua ngày. Tô Tích hỏi ngược lại.
Thế còn em? Sao đột nhiên lại muốn về nước? Về nước rồi có dự định gì không?”.
Tạm thời không có dự định gì, đến tuổi rồi, có thể sẽ tìm một người đàn ông phủ
hợp để lấy cái đã.
Nghe cô ta nói thế Bạch Tinh Nhiên đang cúi đầu gồm ống hút liên ngắng mặt lên
nhìn cô ta. Tìm một người đàn ông để lấy? Người đàn ông cô ta muốn tìm không
phải là Nam Cung Thiên Ân đấy chứ?
Cung Thiên Ân thăm dò, phát hiện anh hình như không hề lo lắng. Nghe lão phu
nhân tức giận như vậy cô sắp hồn bay phách lạc rồi, mà anh thì…
“Sao em cảm thấy anh hình như không để tâm đến cơn giận của bà nội chút nào vậy?”.
“Chẳng phải đã nói là tối về sẽ an ủi bà sao?” Nam Cung Thiên Ân không phải
không để tâm đến cơn giận của lão phu nhân mà là biết bà ta có tức giận thể nào
mình cũng có thể dỗ được. Anh thậm chí có thể đoán được tại sao lão phu nhân lại
gọi anh về, chắc chắn là khuyên anh ly hôn với Bạch Tinh Nhiên, tìm cái gì mà tình
nhân định mệnh.
Đây cũng là nguyên nhân anh trốn tránh không chịu về
Thật ra không chỉ mình anh nghĩ đến, bản thân Bạch Tinh Nhiên cũng có thể nghĩ
đến, cô biết dạo gần đây lão phu nhân cứ có ý muốn cô rời xa Nam Cung Thiên Ân,
cho nên cô rất lo, lo hơn cả Nam Cung Thiên Ân.Sinh nhật đồng nghiệp chỉ là một
lời nói dối Bạch Tinh Nhiên bia ra để lửa Nam Cung Thiên Ân, buổi tối Nam Cung
Thiên Ân một mình lái xe về nhà, cô và đông nghiệp vừa ra khỏi văn phòng, đi ra
khỏi tòa nhà, liền gọi điện cho Tổ Tích.
Tô Tích vốn là dân học nhảy, gần đây cô ấy đang dựng bài một nhóm nhảy, lúc
Bạch Tinh Nhiên gọi điện cô ấy đang dựng bài trong phòng tập. Vừa mở miệng đã
nói: “Tinh Nhiên, cậu lại muốn hỏi chuyện con gái cậu à? Xin lỗi nhé bạn yêu tạm
thời mình không có manh mối gì cả”.
Bạch Tinh Nhiên biết sẽ có kết quả này,
nhưng vẫn thấy hơi hụt hằng.
“Tiểu Tích, giờ cậu có rảnh không?”.
“Chuẩn bị tan ca, sao thế?”
“Đi ăn đi.
“Lão kia nhà cậu cho cậu tự do ra ngoài
röi à?”.
“Anh ấy về nhà tổ rồi”.
“Được, cậu ở đâu mình qua đón”.
“Đang ở dưới công ty Tô Tích cúp máy xong không lâu, liên đón cả Diễu Mỹ cùng
tới đó.
Bạch Tinh Nhiên lên xe, Diêu Mỹ liên huých khuỷu tay vào cánh tay cô trêu: “Xem
ra những ngày tháng hạnh phúc của cậu sắp đến rồi, còn vào cả tập đoàn Nam
Cung làm việc cơ”.
“Sao mình lại cảm thấy những ngày tháng khổ sở của mình sắp đến nhỉ?”, Bạch
Tinh Nhiên yếu ớt nói một cậu, tối nay Nam Cung Thiên Ân về còn chưa biết sẽ bị
lão phu nhân xử lý thế nào.
“Cậu đấy, bị dọa cho nhiều quá, giờ cứ sợ sệt”, Tô Tích quay đầu nhìn cô một cái
“Phải rồi, về chuyện đứa bé mình không bỏ cuộc đầu, cậu đừng mắng mình nhé”.
“Mình nào dám mắng cậu, đắc tội với
cậu, ai giúp mình tìm con?”.
“Nói cũng đúng”, Tô Tích gật đầu: “Phải rồi, hai cậu muốn ăn gì? Mình mời.
“Đương nhiên là cậu mời rồi, lẽ nào là mình mời?”, Diêu Mỹ đang nghịch điện
thoại ngẩng đầu lên nói.
“Hay là tối nay bọn mình ra bờ sông ăn
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
đồ Tây đi”.”Được, lâu rồi mình chưa ăn đồ Tây, Diệu Mỹ tán thành, sau đó quay
sang Bạch Tinh Nhiên: “Tinh Nhiên, còn cậu?”.
“Mình thế nào cũng được”.
Tô Tịch đưa hai người bọn họ đến nhà hàng đồ Tây nổi tiếng nhất bên sông Tô Tích
có quen biết với ông chủ, ngang ngược đòi ngồi chỗ đẹp nhất gần sông.
Sau khi ba người ngồi xuống, liền gọi nước hoa quả trước, sau đó tựa vào lan can
ngắm cảnh sông.
Diệu Mỹ điệu đà kéo Bạch Tinh Nhiên lại chụp ảnh, Tô Tích nhìn hai người họ chụp
ảnh, không vui phản đối: “Này, hai người các cậu ý gì thế? Cố ý bỏ rơi mình à?”.
“Cậu đẹp quá mình không thích chụp ảnh với cậu”, Diễu Mỹ ôm vai Bạch Tinh
Nhiên nói: “Tinh Nhiên, nhìn đi đâu thế, nhìn vào ống kính đi”.
Thấy cô không phản ứng, thế là giơ tay khua khua trước mặt cô, Bạch Tình Nhiên
vẫn như bị một vật gì đó ở trước mắt hút hồn, không động đậy.
Tô Tịch bỏ ống hút trong miệng ra,cùng Diệu Mỹ nhìn theo hưởng ánh mắt của cô,
phát hiện ra ở bên cạnh lan can có một cô gái duyên dáng yêu kiều đang đứng, cô
gái đó vừa như đang ngắm cảnh sống, vừa như đang đứng ngây dại.
Tô Tích gọi Bạch Tinh Nhiên một tiếng: “Sao thế? Người tình nào đó của Nam
Cung Thiên Ân à?”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu.
“Cậu nói gì cơ?”, Tô Tích bỗng đứng phắt dậy khỏi ghế: “Thế mà mình lại nói
đúng à?”.
Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng không nhìn cô gái đó nữa, nói với Tô Tích và Diễu
Mỹ: “Cô ấy chính là tình nhân định mệnh của Nam Cung Thiên Ân”.
“Chính là cái cô họ Chu mà lần trước cậu nói là gặp mấy lần trên phố đấy à?”.
“Ừ”, Bạch Tinh Nhiên đi đến ngồi xuống trước mặt Tô Tịch nói: “Tiểu Tích, cậu
thấy Châu Thành có lớn không?”.
“Lớn”.
“Vậy tại sao mình cứ gặp cô ta hết lần này đến lần khác thế?”“Còn phải nói, không
phải cậu cố tình thì là cô ta cố ý”.
“Sao mình lại cố tình được, mình ước có thể cách xa cô ta cả dài ngân hà còn chẳng
được nữa là.
“Vậy thì là cô ta cố ý rồi”.
“Vậy rốt cuộc cô ta định làm gì?”, Diêu Mỹ cũng ngồi xuống theo, ánh mắt lén
nhìn sang người cô gái kia.
Tô Tích nghĩ một lúc rồi nói: “Cố ý tiếp cận Tinh Nhiên, tìm hiểu tính cách của cậu
ấy, nắm bắt tất cả những cơ hội có thể hại chết Tinh Nhiên, sau đó nhân cơ hội ra
tay”.
Bạch Tinh Nhiên bị dọa cho hít ngược vào một hơi: “Có thể đừng nói kinh khủng
vậy không?”.
“Cậu chưa từng tiếp xúc với tiểu tam, nên cậu không biết mức độ thâm độc của tiểu
tam lớn cỡ nào đâu”, Tô Tích hừ lạnh một tiếng, rồi hằng giọng nói: “Hay là để
mình giúp cậu xử lý cô ta?”.
“Cậu định làm gì?”.
“Cậu yên tâm, tìm cô ta nói chuyệnthôi”.
“Thôi không cần đầu, Bạch Tinh Nhiên ngăn lại, nói chuyện thì có thể nói được gì
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
chứ? Ngộ nhỡ để Nam Cung Thiên Ân biết cô động vào mối tình đầu của anh, nhất
định sẽ không vui.
Mặc dù cô không biết Nam Cung Thiên Ân và vị Chu tiểu thư này gần đây có liên lạc
với nhau không, nhưng với thái độ của Nam Cung Thiên Ân đối với cô bây giờ, chắc
là không có.
Có điều, có câu nói này cũng khá đúng, lúc chồng bạn đối xử với bạn cực kỳ tốt, thì
nên chú ý, anh ấy ở bên ngoài đến tám phần là có người khác.
Gần đây Nam Cung Thiên Ân đối với cô cũng cực kỳ tốt, nhưng vấn đề là cho dù
Nam Cung Thiên Ân có muốn ngoại tình, cũng không cần phải giấu cô, còn cố tình
dỗ dành cô. Hồi đầu chẳng phải cô đã nói, anh ở bên ngoài có phụ nữ hay không, cô
không có tư cách tham gia rồi mà.
Cô còn chưa kịp hoàn hồn, Tô Tích đã đứng dậy khỏi ghế, hướng ra phía Chu tiểu
thư chào hỏi, rồi dùng vẻ mặt vui mừng gọi: “Chu Chu, em là Chu Chu đúng
không?”. Chu tiểu thư nghe thấy tiếng gọi nghi ngờ quay đầu lại, Tô Tích lập tức
vui mừng đẩy ghế chạy ra đón: “Trời ơi, em đúng là Chu Chu rồi, sao? Biểu cảm gì
đây? Không nhận ra chị à? Chị là Tô Tích trong đội nghi thức của trường ngày
trước, học trên em hai khóa”.
Chu tiểu thư vẫn vẻ mặt mơ hồ nhìn cô ấy, biểu cảm không nhận ra.
“Xem em kìa, quên rồi đúng không?
Không nhớ ra chị phải không?”.
“Xin lỗi, em thật sự không nhớ rõ”, Chu tiểu thư có vẻ kháng cự đứng lùi về sau
một bước. Tô Tích lại khoác tay cô ta kéo về phía bàn, đưa tay chỉ Bạch Tinh Nhiên
và Diêu Mỹ đang ngồi trên ghế nói: “À, phải rồi, hai người này là bạn thân của chị,
con người rất tốt, ngồi xuống làm quen đi.
Nói rồi cô ấy lại quay sang Chu tiểu thư cười khanh khách nói: “Chị thấy em hình
như đang đợi ai, đợi bạn trai à? Không sao, ngồi xuống đợi cũng được.
Chu tiểu thư cứ thế bị Tô Tích kéo ngồi xuống ghế, đối diện với Bạch Tinh Nhiên,
Bạch Tinh Nhiên quan sát cô ta, lần đầu tiên ở khoảng cách gần quan sát cô ta một
cách quang minh chính đại như vậy.Quan sát một lúc Bạch Tinh Nhiên tiên tay gọi
một nước hoa quả cho cô ta.
Chu tiểu thư thả lỏng rất nhanh, nhìn mọi người một cái: “Vậy em không khách
sáo nữa, làm phiền ba chị nhé.
“Nói cái gì thế?” Tô Tích cười nói: “Bạn họ đều là bạn rất thân của chị, sẽ không để
ý đầu. Huống hồ chúng ta lâu lắm rồi không gặp, khó khăn làm mới gặp ở đây,
đương nhiên phải hàn huyện cho đã chứ.
“Phải đầy, đúng là lâu lắm rồi không gặp”, Chu tiểu thư cầm cốc nước nhìn Tô
Tích: “Em vừa ở nước ngoài về, rất nhiều bạn học đều mất liên lạc, không biết bọn
họ giờ đầu cả rồi. Cá chị nữa, mấy năm này chị làm gì?”.
Chị ả, nhảy nhót này, mua sắm này, sống vui chơi qua ngày. Tô Tích hỏi ngược lại.
Thế còn em? Sao đột nhiên lại muốn về nước? Về nước rồi có dự định gì không?”.
Tạm thời không có dự định gì, đến tuổi rồi, có thể sẽ tìm một người đàn ông phủ
hợp để lấy cái đã.
Nghe cô ta nói thế Bạch Tinh Nhiên đang cúi đầu gồm ống hút liên ngắng mặt lên
nhìn cô ta. Tìm một người đàn ông để lấy? Người đàn ông cô ta muốn tìm không
phải là Nam Cung Thiên Ân đấy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro