Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chữa bệnh (3)

Quang Vũ

2024-07-24 01:45:54

“Mẹ…”, Tiểu Vãn Nhiên lấy tay lau nước mắt trên mặt Bạch Tinh Nhiên: “Con không sợ đau, con muốn lấy máu của mình cứu bố Thiên Ân”.

Bạch Tinh Nhiên đau lòng nhìn Tiểu Vãn Nhiên nói: “Đây không phải là chuyện đau hay không đau, mà liên quan đến tính mạng đấy”.

“Con không sợ, con muốn làm một đứa bé dũng cảm, con muốn giúp bố khỏi bệnh”.

Đúng lúc đó, bác sĩ Trương gõ cửa: “Kiều thiếu gia, đã xong chưa? Thời gian không còn nhiều nữa”.

Kiều Tư Hằng nhìn sang Bạch Tinh Nhiên nói: “Tôi đang chờ Bạch tiểu thư trả lời”.

Trông Bạch Tinh Nhiên có vẻ càng hoang mang hơn, thực sự không biết nên làm thế nào.

“Mẹ, mẹ mau đồng ý với bác đi, con làm được thật mà...”, đến cả Tiểu Vãn Nhiên cũng thúc giục cô.

“Vãn Nhiên, con muốn làm thật sao?”.

Tiểu Vãn Nhiên gật đầu: “Con muốn mà, con không muốn mất bố, con muốn làm một thiên thần có thể cứu mạng bố, giống như bố từng cứu con ra khỏi tay đám người xấu vậy”.

Bạch Tinh Nhiên tuy rất dằn vặt, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý: “Được, vậy để Tiểu Vãn Nhiên đi đi”.

“Được, vậy mau đưa Tiểu Vãn Nhiên đi lấy máu thôi”, Kiều Tư Hằng xúc động nói với bác sĩ Trương, thật ra anh ta cũng rất thương cô bé hiểu chuyện này.

Dưới sự cổ vũ và săn sóc của Bạch Tinh Nhiên và Kiều Phong, quá trình lấy máu diễn ra khá thuận lợi, nhìn Tiểu Vãn Nhiên kiên cường nằm trên giường bệnh, tay cắm chiếc ống rút máu mà lòng Bạch Tinh Nhiên quặn lại.

Ở bên ngoài phòng bệnh, lão phu nhân lòng cũng nóng như lửa đốt, một bên là đứa cháu trai mà bà ta hết mực yêu quý, một bên là đứa chắt mà bà ta vẫn hằng mong ngóng bấy lâu nay, cho dù là bên nào xảy ra chuyện, chắc bà ta cũng không sống nổi mất.

Sau hai ngày lấy máu, Tiểu Vãn Nhiên và Nam Cung Thiên Ân bắt đầu tiến hành phẫu thuật cấy ghép tủy. Nhìn hai người được đưa vào trong phòng phẫu thuật, Bạch Tinh Nhiên nước lòng đau như cắt, đó là hai người cô yêu thương bằng cả sinh mạng, mà cô lại không thể làm gì, chỉ có thể đứng bên ngoài cầu nguyện cho cuộc phẫu thuật diễn ra suôn sẻ.

Vài tiếng đồng hồ trôi qua, nhìn thấy Tiểu Vãn Nhiên và Nam Cung Thiên Ân được các bác sĩ đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, trái tim Bạch Tinh Nhiên như nhảy ra khỏi lồng ngực, cô chạy lên hỏi bác sĩ Trương: “Thế nào rồi bác sĩ?”.

Bác sĩ Trương lau mồ hôi trên trán, bỏ khẩu trang ra cười nói: “Phẫu thuật rất thuận lợi, Tiểu Vãn Nhiên tuy là sức còn yếu, nhưng may mắn không ảnh hưởng đến tính mạng”.

Ơn trời, nước mắt Bạch Tinh Nhiên ứa ra càng lúc càng nhiều, nghẹn ngào: “Vậy còn Thiên Ân thì sao?”.

“Phẫu thuật không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng phương pháp này có thực sự hiệu quả hay không, thì cần phải theo dõi thêm”, bác sĩ Trương nói.

Bạch Tinh Nhiên coi như cũng thở phào được một nửa, cô đi theo Tiểu Vãn Nhiên về phòng bệnh, quan sát đến khi thấy cô bé thực sự không sao, mới yên tâm đi sang phòng của Nam Cung Thiên Ân.

“Thiên Ân, anh biết không, Tiểu Vãn Nhiên của chúng ta quả là một đứa bé dũng cảm, con bé đã dùng hết sức lực của mình để cứu bố, thế nên... anh không được làm em và con thất vọng nhé, em tin là anh làm được mà...”, nước mắt cô lại trào ra, nghĩ đến việc nếu anh thực sự khỏi bệnh, cô sẽ phải rời xa anh mãi mãi, cô thật không đành lòng.

Ngày hôm sau, Tiểu Vãn Nhiên tỉnh lại, nhìn thấy lão phu nhân đứng bên cạnh mỉm cười với mình thì ngơ ngác quay sang Bạch Tinh Nhiên. Bạch Tinh Nhiên dịu dàng xoa đầu Tiểu Vãn Nhiên: “Đây là cụ nội, chẳng phải con đã gặp rồi sao?”.

“Con chào cụ nội”, Tiểu Vãn Nhiên nhớ ra, quay lại nhìn lão phu nhân nói.

Biểu cảm của lão phu nhân thay đổi từ kinh ngạc đến vui mừng, bà ta ngồi xuống bên cạnh, vuốt ve khuôn mặt trắng nõn mà nhợt nhạt của cô bé, trong lòng bỗng thấy xót xa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đứa bé tội nghiệp, bé thế này đã phải đảm đương trách nhiệm cứu bố”, nước mắt lão phu nhân lăn xuống: “Vãn Nhiên, cháu đúng là phúc tinh của nhà Nam Cung”.

“Cụ nội đừng khóc, cháu đã hết đau rồi mà”, Tiểu Vãn Nhiên yếu ớt nói.

“Nhưng mà cụ đau lòng, cháu mới bé thế mà...”.

“Bà, bà đừng khóc, bà khóc như vậy, Vãn Nhiên sẽ khó xử đấy ạ”, Bạch Tinh Nhiên vội vàng an ủi.

“Ừ ừ, bà không khóc nữa, không khóc nữa”, lão phu nhân nở nụ cười, rồi lấy tay lau nước mắt trên mặt.

“Cụ nội ngoan lắm”, Tiểu Vãn Nhiên với tay lên vuốt má lão phu nhân, bắt chước giọng thường ngày của Bạch Tinh Nhiên nói.

Dáng vẻ bà cụ non của cô bé đúng là khiến người ta thích thú.

Nghỉ ngơi qua mấy ngày, sức khỏe của Tiểu Vãn Nhiên đã bắt đầu hồi phục, cô bé đã có thể đi lại chạy nhảy, còn hay chạy sang phòng Nam Cung Thiên Ân động viên anh, gọi anh mau chóng tỉnh lại. Mặc dù sắc mặt anh đã đỡ hơn trước nhiều, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Hôm nay nhân lúc Kiều Tư Hằng đến thăm, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng không chờ được mà hỏi: “Kiều thiếu gia, rốt cuộc phương pháp của anh có tác dụng không vậy? Thiên Ân liệu có tỉnh lại không?”.

Kiều Tư Hằng quan sát tình hình của Nam Cung Thiên Ân, anh ta quả quyết phương pháp này đã có tác dụng, nhưng cần thời gian, anh ta không quên tranh thủ nhắc nhở Bạch Tinh Nhiên: “Chỉ cần cô giữ đúng lời hứa, thì cậu ta chắc chắn sẽ tỉnh lại”.

Bạch Tinh Nhiên hiểu ý của Kiều Tư Hằng, buồn bã gật đầu: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ lời”.

Vừa đúng lúc, chuông điện thoại của Bạch Tinh Nhiên reo lên, cô vừa bắt máy, phía bên kia điện thoại liền phát ra một câu hỏi thăm dò: “Tinh Nhiên à?”.

“Là tôi, cô là…”, Bạch Tinh Nhiên mở to hai mắt: “Tô Tích?”.

Nghe thấy hai từ ‘Tô Tích’, Kiều Tư Hằng theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn sang cô.

Tô Tích ở đầu bên kia kinh ngạc một lúc rồi reo lên: “Trời ơi! Cậu là Bạch Tinh Nhiên thật sao? Đừng có dọa mình, mình nhát gan lắm”.

“Cậu yên tâm, mình không phải là ma đâu”.

“Thật không, vậy là Kiều Phong đó không lừa mình, Y Lâm chính là cậu đúng không? Cả Vãn Nhiên cũng là thật đúng không?”, Tô Tích mừng rỡ nói.

“Ừ, đúng thế”.

“Ôi trời đất! Thật là không thể tin nổi!”.

“Tô Tích”, Bạch Tinh Nhiên cảm nhận được ánh mắt hình viên đạn của Kiều Tư Hằng, khẽ hỏi: “Cậu đang ở đâu vậy?”.

“Mình vừa mới về nước, đi qua nhà hàng Tinh Duyên ăn bữa cơm thì nghe được tin cậu còn sống, cậu đang ở đâu? Mình tới chỗ cậu”.

“Mình đang ở bệnh viện”.

“Được, đợi chút mình qua luôn”, nói rồi Tô Tích cúp máy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Việc Nam Cung Thiên Ân và Tiểu Vãn Nhiên phải làm phẫu thuật, Tô Tích cũng đã nghe Kiều Phong nhắc tới. Hai người ngồi ở ngoài sân của bệnh viện hàn huyên, Tô Tích phấn khởi đòi Bạch Tinh Nhiên kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện cho cô ấy nghe.

Nhắc đến chuyện của Tiểu Vãn Nhiên, Bạch Tinh Nhiên cảm kích nói: “Tiểu Tích, cảm ơn cậu đã cứu Vãn Nhiên”.

“Mình á?”.

“Ừ, chẳng phải cậu đã nhờ Kiều thiếu gia giúp đỡ sao? Anh ta mặc dù ngoài miệng thì nói không giúp, nhưng sau lưng thì lại âm thầm giấu Vãn Nhiên đi”.

“Cái gì? Là anh ta giấu con bé đi á, thế sao anh ta lại nói dối là không giúp, lúc mình nhờ tìm Vãn Nhiên còn nói sẽ giúp mình? Tên khốn nạn này thật là…!”.

“Tiểu Tích, cậu đừng kích động, thật ra mình không trách anh ta, mình sớm đã bỏ qua hết tất cả rồi, dù sao nếu không nhờ anh ta, thì mình và Tiểu Vãn Nhiên cũng không có cơ hội gặp lại”, Bạch Tinh Nhiên cười nói.

“Vậy Nam Cung Thiên Ân thế nào rồi?”, sau khi kinh ngạc qua đi, cô ấy mới chợt nhớ là mình chưa hỏi thăm Nam Cung Thiên Ân.

“Kiều thiếu gia nói chắc mấy hôm nữa anh ấy sẽ tỉnh”.

“Là Kiều Tư Hằng chữa bệnh cho anh ta ư?”, Tô Tích thắc mắc.

“Đúng thế, cho nên mình rất cảm kích anh ta”.

“Không đúng, anh ta không tốt bụng thế đâu”, Tô Tích nhìn Bạch Tinh Nhiên thăm dò: “Có phải có điều kiện gì không?”.

Bạch Tinh Nhiên im lặng một lúc rồi nói: “Điều kiện là mình phải rời xa Nam Cung Thiên Ân, quay về bên Kiều Phong”.

“Biết ngay mà, tên khốn đó!”, Tô Tích cau mày: “Chuyện tình cảm mà cũng có thể lấy ra để giao dịch được”.

“Anh ta cũng là vì Kiều Phong mà, dù sao Kiều Phong cũng đã hi sinh cho mình rất nhiều”.

Tô Tích đi đến nắm lấy tay Bạch Tinh Nhiên, áy náy nói: “Xin lỗi Tinh Nhiên, mình không biết là cậu còn sống, lại phải đối mặt với nhiều khó khăn như vậy, đáng ra mình nên ở bên cạnh cậu mới đúng. Tinh Nhiên, cậu đừng lo, mình nhất định sẽ giúp cậu khuyên bảo Kiều Tư Hằng”.

“Khuyên cái gì?”, Bạch Tinh Nhiên còn chưa kịp đáp lời, thì ở đằng sau đã vang lên tiếng của Kiều Tư Hằng.

Biết được Tô Tích sẽ đến viện gặp Bạch Tinh Nhiên, nên ban nãy Kiều Tư Hằng đã chủ động để mắt đến Bạch Tinh Nhiên, quả nhiên là gặp được Tô Tích.

“Kiều thiếu gia”, Bạch Tinh Nhiên ngoái đầu lại nhìn Kiều Tư Hằng, rồi lại quay sang nhìn Tô Tích, cười ngượng.

“Kiều thiếu phu nhân, em cũng biết đường về nhà rồi cơ à?”, Kiều Tư Hằng ngó lơ Bạch Tinh Nhiên, đi thẳng đến trước mặt Tô Tích.

Tô Tích không những không tránh né, mà còn trừng mắt nhìn anh ta: “Anh đến thật đúng lúc, tôi đang có chuyện muốn hỏi anh đây”.

Kiều Tư Hằng nắm lấy tay Tô Tích, cười nói: “Em yêu, anh cũng có rất nhiều điều muốn nói với em, chúng ta về nhà rồi nói nhé”.

Tô Tích không vui hất tay Kiều Tư Hằng ra, mặc dù tức giận nhưng cô ấy vẫn cố kìm nén, quay sang nói với Bạch Tinh Nhiên: “Tinh Nhiên, mình về trước đây, lúc khác nói chuyện tiếp nhé”.

Nói rồi, Tô Tích một mình đi ra xe trước.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Số ký tự: 0