Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 485
Quang Vũ
2024-07-24 01:45:54
Người vừa nãy là chồng tôi
"Tôi rất ổn, cô là....” Bạch Tinh Nhiên nhìn cô ta, rồi lại nhìn Nam Cung Thiên Ân, đoán quan hệ của hai bọn họ.
"Tôi là vợ của Thiên Ân thiếu gia”
Chu Chu dựa vào Nam Cung Thiên Ân khoác cánh tay anh, ánh mắt nhìn Bạch Tinh Nhiên rõ ràng là chứa đựng vẻ kiêu ngạo.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, mỉm cười:
"Đoán được rồi”
sau đó thì áy náy nói:
"Thật sự rất xin lỗi, tôi làm xước xe hai người rồi, đang định bàn xem giải quyết thế nào".
"Vậy hai người thảo luận được ra kết quả chưa?”
Chu Chu ngẩng đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân, phát hiện ánh mắt anh nhìn chằm chằm Bạch Tinh Nhiên không chớp, quen Nam Cung Thiên Ân lâu như vậy, nhưng cô ta chưa từng thấy anh thất lễ thế này.
Cô ta không kiềm được lại quan sát Bạch Tinh Nhiên ở trước mặt, cũng không xinh lắm mà, nhưng trông thì là kiểu trong sáng mà Nam Cung Thiên Ân thích.
Cô ta cảm thấy cơn ghen và cơn giận trong lòng mình lại bắt đầu nhen nhóm, bàn tay khoác tay Nam Cung Thiên Ân cũng siết chặt theo, lặng lẽ tuyên bố chủ quyền của mình.
"Tôi đang đợi xem ý anh đây thế nào”
Bạch Tinh Nhiên nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái rồi nói.
Nam Cung Thiên Ân bình tĩnh lại, khẽ lắc đầu, nghĩ bụng mình điên thật rồi, lúc nãy cảm thấy dáng vẻ của người phụ nữ này quen thuộc, mùi hương quen thuộc, giờ dần dần thế mà đến cả giọng nói cô ấy cũng cảm thấy vô cùng thân quen.
Thực sự là... điên rồi!
"Thiên Ân, em thấy hay thôi đi”
Chu Chu nhìn Nam Cung Thiên Ân nói:
"Vết xước nhỏ thế này báo bảo hiếm sửa là được, người ta chắc chắn cũng không cố ý, hơn nữa người ta còn có con nhỏ nữa".
Mặc dù trong lòng hận đến nghiến răng, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn cười rất hiền lành, thực tế cô ta có suy tính của riêng mình.
Theo cô ta thấy chiếc xe này đừng nói là bị xước, dù là bị đâm nát bét cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy, dù sao thì nhà Nam Cung giàu có như vậy mua lại chiếc khác lúc nào chẳng được.
"Vậy tôi cảm hơn hai người trước".
"Không cần cảm ơn, sau này lái xe cẩn thận chút là được”
Chu Chu cười nói với cô.
Bach Tinh Nhiên dắt Tiếu Vãn Nhiên:
"Con yêu, mau chào tạm biệt cô chú đi".
"Con không!”
Tiếu Vãn Nhiên nghiêng mặt đi, hiến nhiên vẫn còn giận Nam Cung Thiên Ân.
Bạch Tinh Nhiên thấy cô bé ngang bướng, xấu hổ mỉm cười với hai người, dắt cô bé lên xe.
"Thiên Ân, chúng ta cũng lên đi, phim sắp bắt đầu rồi”
Chu Chu nói với Nam Cung Thiên Ân.
Nam Cung Thiên Ân gật đầu, đi cùng cô ta về phía thang máy.
Lúc đợi thang máy, chu chu đột nhiên nói với Nam Cung Thiên Ân:
"Thiên Ân, anh đợi em một lát, em vào nhà vê sinh chút".
Nam Cung Thiên Ân đáp:
"ừ'.
Khi Chu Chu ra khỏi khu vực thang máy, nụ cười trên mặt dần được giấu đi, cô ta không đi nhà vệ sinh mà nhanh chân đi về phía lối ra bãi đỗ xe.
Lúc cô ta đến lối ra bãi đỗ xe,
Bạch Tinh Nhiên đang định trả tiền vé, nhìn thấy cô ta vẫy tay với mình, Bạch Tinh Nhiên đỗ xe lại, đấy cửa xuống xe.
"Có việc gì sao?”
cô khó hiếu quan sát chu chu đang có vẻ mặt không được tốt lắm, nghĩ bụng không phải cô ta hối hận rồi chứ?
Muốn bảo cô đền tiền sửa xe rồi à?
Chu Chu đi đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm cô nói với vẻ măt lanh
tanh:
"Người vừa nãy là chồng tôi".
"Tôi biết mà, sao thế?”
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, không hiếu sao đột nhiên cô ta lại nói việc này với mình.
"Sao thế?
Cô nói xem là làm sao?”
Chu Chu giơ tay lên tát ngay một cái vào mặt cô, đánh cho cô trở tay không kịp:
"Nhìn thấy đàn ông giàu có là muốn quyến rũ đúng không?
Tựa vào lòng anh ấy không muốn ra đúng không?
Đồ khốn chết tiệt, cô rốt cuộc muốn làm gì?”
Bạch Tinh Nhiên bị đánh cho đần thối mặt, Tiếu Vãn Nhiên trong xe nhìn thấy mẹ bị đánh, sốt ruột bật khóc:
"Sao cô lại đánh mẹ cháu?
Đồ xấu xa....”"Đồ con hoang câm mồm cho tao!”
Chu Chu xoay người hét với Tiếu Vãn Nhiên.
"Đồ xấu xa! Cô mới là đồ con hoang! cháu không phải....” Tiếu Vãn Nhiên lắc đầu nói, vì còn thắt dây an toàn, nên cô bé chỉ có thể sốt ruột suông ở trong xe.
Chu Chu không muốn để ý một đứa trẻ, lại quay sang Bạch Tinh Nhiên lạnh lùng cảnh cáo:
"Đồ khốn! Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất cô tránh xa chồng tôi chút, nếu không tôi sẽ không tha cho cô!".
"Cô....” bị chọc phải chỗ đau Chu Chu tức nghẹn.
"Tôi nói một câu cuối cùng, người đàn ông của cô tôi không có hứng thú, tạm biệt!”
Bạch Tinh Nhiên nói xong chẳng thèm nhìn Chu Chu đang tức điên lấy một cái, xoay người kéo cửa xe lên xe.
Trừng trừng nhìn xe Bạch Tinh Nhiên lái đi xa, Chu Chu mới khẽ hít một hơi, xoay người đi nhanh về phía thang máy.
Nam Cung Thiên Ân đứng trong khu vực đợi thang máy, dáng vẻ ra chiều suy nghĩ.
Chu Chu ổn định tâm trạng, nở nụ cười đi lên khoác cánh tay anh:
"Thiên Ân, bọn mình lên đi".
Nam Cung Thiên Ân gật đầu, đi vào thang máy với cô ta.
Lúc thang máy đi lên, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên xoay đầu nhìn cô ta nói:
"Em có thấy cô bé vừa nãy rất giống em lúc nhỏ không?”
Chu Chu hơi sửng sốt, nhanh chóng nhớ lại ngoại hình của cô bé kia, cô ta thực sự không đế ý.
Cô ta cười nói:
"Hơi giống thật".
Thực ra cô ta đã không nhớ rõ lắm dáng vẻ lúc nhỏ của Bạch Tinh Nhiên nữa, xem ra hôm nào phải xem lại mới được, cô ta nghĩ thầm trong bụng.
Cô ta không bận tâm lời Nam Cung Thiên Ân nói lắm, nghĩ rằng anh có lẽ chí nói đại vậy thôi, nên trá lời cũng khá tùy tiện.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ta, không ngờ cô ta lại không bận tâm việc thế này như vậy.
Xem ra người vẫn luôn khắc ghi chuyện này trong lòng chỉ có mình anh, người khác đều cảm thấy mặt giống nhau chẳng phải việc gì kì lạ.
Sau khi về nhà, Bạch Tinh Nhiên đỗ xe trong sân, rồi lại lật gương trên nóc xe xuống, quan sát mặt trái đang đau âm ỷ của mình.
Cũng may có vẻ không có dấu tay quá rõ ràng.
Tiếu Vãn Nhiên quan tâm hỏi:
"Mẹ ơi, đau không?”
"Không đau”
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, sau khi đẩy lại gương về thì xoay người nhìn Tiếu Vãn Nhiên nói:
"Con yêu, đừng nói với bố biết chưa?”
"Tại sao ạ?
Người phụ nữ đó đáng ghét thế mà!".
"Vì mẹ không muốn bố lo”
Bạch Tinh Nhiên giơ tay xoa đầu Tiếu Vãn Nhiên:
"Còn cả cái cô đáng ghét đó nữa, thực ra chỉ là hiếu nhầm thôi, mẹ đã mắng lại cô ta, cũng tha thứ cho cô ta rồi.
con cũng tha thứ cho cô ta được không?”
Tiếu Vãn Nhiên gật đầu.
Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, lại nói:
"Còn cả việc chú đó biết tên con, vừa nãy mẹ nghĩ một lúc, hình như lúc đó mẹ đã gọi tên của Vãn Nhiên, nên chú mới biết.
Xin lỗi con, mẹ trách nhầm con rồi".
"Tôi rất ổn, cô là....” Bạch Tinh Nhiên nhìn cô ta, rồi lại nhìn Nam Cung Thiên Ân, đoán quan hệ của hai bọn họ.
"Tôi là vợ của Thiên Ân thiếu gia”
Chu Chu dựa vào Nam Cung Thiên Ân khoác cánh tay anh, ánh mắt nhìn Bạch Tinh Nhiên rõ ràng là chứa đựng vẻ kiêu ngạo.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, mỉm cười:
"Đoán được rồi”
sau đó thì áy náy nói:
"Thật sự rất xin lỗi, tôi làm xước xe hai người rồi, đang định bàn xem giải quyết thế nào".
"Vậy hai người thảo luận được ra kết quả chưa?”
Chu Chu ngẩng đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân, phát hiện ánh mắt anh nhìn chằm chằm Bạch Tinh Nhiên không chớp, quen Nam Cung Thiên Ân lâu như vậy, nhưng cô ta chưa từng thấy anh thất lễ thế này.
Cô ta không kiềm được lại quan sát Bạch Tinh Nhiên ở trước mặt, cũng không xinh lắm mà, nhưng trông thì là kiểu trong sáng mà Nam Cung Thiên Ân thích.
Cô ta cảm thấy cơn ghen và cơn giận trong lòng mình lại bắt đầu nhen nhóm, bàn tay khoác tay Nam Cung Thiên Ân cũng siết chặt theo, lặng lẽ tuyên bố chủ quyền của mình.
"Tôi đang đợi xem ý anh đây thế nào”
Bạch Tinh Nhiên nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái rồi nói.
Nam Cung Thiên Ân bình tĩnh lại, khẽ lắc đầu, nghĩ bụng mình điên thật rồi, lúc nãy cảm thấy dáng vẻ của người phụ nữ này quen thuộc, mùi hương quen thuộc, giờ dần dần thế mà đến cả giọng nói cô ấy cũng cảm thấy vô cùng thân quen.
Thực sự là... điên rồi!
"Thiên Ân, em thấy hay thôi đi”
Chu Chu nhìn Nam Cung Thiên Ân nói:
"Vết xước nhỏ thế này báo bảo hiếm sửa là được, người ta chắc chắn cũng không cố ý, hơn nữa người ta còn có con nhỏ nữa".
Mặc dù trong lòng hận đến nghiến răng, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn cười rất hiền lành, thực tế cô ta có suy tính của riêng mình.
Theo cô ta thấy chiếc xe này đừng nói là bị xước, dù là bị đâm nát bét cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy, dù sao thì nhà Nam Cung giàu có như vậy mua lại chiếc khác lúc nào chẳng được.
"Vậy tôi cảm hơn hai người trước".
"Không cần cảm ơn, sau này lái xe cẩn thận chút là được”
Chu Chu cười nói với cô.
Bach Tinh Nhiên dắt Tiếu Vãn Nhiên:
"Con yêu, mau chào tạm biệt cô chú đi".
"Con không!”
Tiếu Vãn Nhiên nghiêng mặt đi, hiến nhiên vẫn còn giận Nam Cung Thiên Ân.
Bạch Tinh Nhiên thấy cô bé ngang bướng, xấu hổ mỉm cười với hai người, dắt cô bé lên xe.
"Thiên Ân, chúng ta cũng lên đi, phim sắp bắt đầu rồi”
Chu Chu nói với Nam Cung Thiên Ân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Cung Thiên Ân gật đầu, đi cùng cô ta về phía thang máy.
Lúc đợi thang máy, chu chu đột nhiên nói với Nam Cung Thiên Ân:
"Thiên Ân, anh đợi em một lát, em vào nhà vê sinh chút".
Nam Cung Thiên Ân đáp:
"ừ'.
Khi Chu Chu ra khỏi khu vực thang máy, nụ cười trên mặt dần được giấu đi, cô ta không đi nhà vệ sinh mà nhanh chân đi về phía lối ra bãi đỗ xe.
Lúc cô ta đến lối ra bãi đỗ xe,
Bạch Tinh Nhiên đang định trả tiền vé, nhìn thấy cô ta vẫy tay với mình, Bạch Tinh Nhiên đỗ xe lại, đấy cửa xuống xe.
"Có việc gì sao?”
cô khó hiếu quan sát chu chu đang có vẻ mặt không được tốt lắm, nghĩ bụng không phải cô ta hối hận rồi chứ?
Muốn bảo cô đền tiền sửa xe rồi à?
Chu Chu đi đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm cô nói với vẻ măt lanh
tanh:
"Người vừa nãy là chồng tôi".
"Tôi biết mà, sao thế?”
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, không hiếu sao đột nhiên cô ta lại nói việc này với mình.
"Sao thế?
Cô nói xem là làm sao?”
Chu Chu giơ tay lên tát ngay một cái vào mặt cô, đánh cho cô trở tay không kịp:
"Nhìn thấy đàn ông giàu có là muốn quyến rũ đúng không?
Tựa vào lòng anh ấy không muốn ra đúng không?
Đồ khốn chết tiệt, cô rốt cuộc muốn làm gì?”
Bạch Tinh Nhiên bị đánh cho đần thối mặt, Tiếu Vãn Nhiên trong xe nhìn thấy mẹ bị đánh, sốt ruột bật khóc:
"Sao cô lại đánh mẹ cháu?
Đồ xấu xa....”"Đồ con hoang câm mồm cho tao!”
Chu Chu xoay người hét với Tiếu Vãn Nhiên.
"Đồ xấu xa! Cô mới là đồ con hoang! cháu không phải....” Tiếu Vãn Nhiên lắc đầu nói, vì còn thắt dây an toàn, nên cô bé chỉ có thể sốt ruột suông ở trong xe.
Chu Chu không muốn để ý một đứa trẻ, lại quay sang Bạch Tinh Nhiên lạnh lùng cảnh cáo:
"Đồ khốn! Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất cô tránh xa chồng tôi chút, nếu không tôi sẽ không tha cho cô!".
"Cô....” bị chọc phải chỗ đau Chu Chu tức nghẹn.
"Tôi nói một câu cuối cùng, người đàn ông của cô tôi không có hứng thú, tạm biệt!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Tinh Nhiên nói xong chẳng thèm nhìn Chu Chu đang tức điên lấy một cái, xoay người kéo cửa xe lên xe.
Trừng trừng nhìn xe Bạch Tinh Nhiên lái đi xa, Chu Chu mới khẽ hít một hơi, xoay người đi nhanh về phía thang máy.
Nam Cung Thiên Ân đứng trong khu vực đợi thang máy, dáng vẻ ra chiều suy nghĩ.
Chu Chu ổn định tâm trạng, nở nụ cười đi lên khoác cánh tay anh:
"Thiên Ân, bọn mình lên đi".
Nam Cung Thiên Ân gật đầu, đi vào thang máy với cô ta.
Lúc thang máy đi lên, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên xoay đầu nhìn cô ta nói:
"Em có thấy cô bé vừa nãy rất giống em lúc nhỏ không?”
Chu Chu hơi sửng sốt, nhanh chóng nhớ lại ngoại hình của cô bé kia, cô ta thực sự không đế ý.
Cô ta cười nói:
"Hơi giống thật".
Thực ra cô ta đã không nhớ rõ lắm dáng vẻ lúc nhỏ của Bạch Tinh Nhiên nữa, xem ra hôm nào phải xem lại mới được, cô ta nghĩ thầm trong bụng.
Cô ta không bận tâm lời Nam Cung Thiên Ân nói lắm, nghĩ rằng anh có lẽ chí nói đại vậy thôi, nên trá lời cũng khá tùy tiện.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ta, không ngờ cô ta lại không bận tâm việc thế này như vậy.
Xem ra người vẫn luôn khắc ghi chuyện này trong lòng chỉ có mình anh, người khác đều cảm thấy mặt giống nhau chẳng phải việc gì kì lạ.
Sau khi về nhà, Bạch Tinh Nhiên đỗ xe trong sân, rồi lại lật gương trên nóc xe xuống, quan sát mặt trái đang đau âm ỷ của mình.
Cũng may có vẻ không có dấu tay quá rõ ràng.
Tiếu Vãn Nhiên quan tâm hỏi:
"Mẹ ơi, đau không?”
"Không đau”
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, sau khi đẩy lại gương về thì xoay người nhìn Tiếu Vãn Nhiên nói:
"Con yêu, đừng nói với bố biết chưa?”
"Tại sao ạ?
Người phụ nữ đó đáng ghét thế mà!".
"Vì mẹ không muốn bố lo”
Bạch Tinh Nhiên giơ tay xoa đầu Tiếu Vãn Nhiên:
"Còn cả cái cô đáng ghét đó nữa, thực ra chỉ là hiếu nhầm thôi, mẹ đã mắng lại cô ta, cũng tha thứ cho cô ta rồi.
con cũng tha thứ cho cô ta được không?”
Tiếu Vãn Nhiên gật đầu.
Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, lại nói:
"Còn cả việc chú đó biết tên con, vừa nãy mẹ nghĩ một lúc, hình như lúc đó mẹ đã gọi tên của Vãn Nhiên, nên chú mới biết.
Xin lỗi con, mẹ trách nhầm con rồi".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro