Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Lại gây họa rồi 3
Quang Vũ
2024-07-24 01:45:54
Mong Nam Cung Thiên Ân mua tranh cho cô? Thôi khỏi, chắc chưa đợi cô lên tiếng đã bị từ chối dứt khoát luôn.
“Nhìn biểu cảm của chị kìa”, Phác Luyến Dao cười nói: “Em nghe Thẩm Khác nói lúc anh họ cưng chiều một người con gái thì cũng rất biến thái, ngoài mặt trăng trên trời ra thì chỉ cần chị muốn, anh ấy đều sẽ cho chị”.
Ha, ha, vậy phải đợi anh một ngày nào đó lương tâm trỗi dậy, nhìn thấy được sự tồn tại của người vợ là cô đã.
“Chị dâu họ, chị xem thong thả, em phải đi làm việc đây”, Phác Luyến Dao cười buông tay Bạch Tinh Nhiên ra.
“Được, em đi đi”.
Sau khi Phác Luyến Dao đi, Bạch Tinh Nhiên lại ngắm nghía bức tranh thiếu nữ này một lúc, phát hiện rõ ràng là tranh thiếu nữ rất trẻ, nhưng lại lấy một cái tên cực kì cổ lỗ sĩ, tên là “Tịnh phu nhân”.
Cô vắt nát óc nghĩ một lúc, nhưng vẫn không nhớ ra mình rốt cuộc đã gặp Tịnh phu nhân này ở đâu, rồi sao lại cảm thấy cô ấy quen mắt.
Đến tận giờ đóng cửa cô mới rời khỏi phòng triển lãm dưới lời mời ra về lịch sự của nhân viên, đi ra cửa.
Cô vừa bước ra khỏi phòng triển lãm thì giọng của nhân viên bên trong vang lên: “Bạch tiểu thư, xin đợi một lát”.
Bạch Tinh Nhiên xoay người, đánh giá nhân viên đang đi về phía mình với vẻ hoài nghi.
Nhân viên cười tủm tỉm đưa tác phẩm tranh vừa đóng gói xong trong tay đến trước mặt cô: “Bạch tiểu thư, đây là ‘Tịnh phu nhân’ mà một tiên sinh tặng cô”.
“Là… sao?”, Bạch Tinh Nhiên hạ mí mắt nhìn cuộn giấy trong tay cô ta, vị tiên sinh nào tặng “Tịnh phu nhân” cho cô?
“Tấm lòng của người theo đuổi, Bạch tiểu thư nhận đi”, nhân viên nhét cuộn giấy vào trong lòng Bạch Tinh Nhiên với vẻ mờ ám, sau khi lại phẩy tay với cô, xoay người đi vào phòng triển lãm.
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên nhìn bóng lưng rời đi của cô ta, lúc muốn hỏi gì đó, thì người đã đi xa rồi.
Không phải nói bức tranh này không bán sao? Chẳng phải vừa nãy còn treo trên tường sao? Tại sao mới đó đã đến tay cô?
Giây tiếp theo, cô nhìn thấy Lâm An Nam bước ra khỏi phòng triển lãm, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, sẽ không phải là anh ta tặng chứ?
Lâm An Nam một tay nhét túi quần đi về phía này, nhìn chằm chằm cô, nói với vẻ mặt dịu dàng: “Tinh Nhiên, thực ra tôi chỉ muốn khiến em biết, chỉ cần là thứ em muốn, tôi sẽ tặng cho em, giống như ba năm qua”.
“Cảm ơn, nhưng tôi không muốn”, sắc mặt Bạch Tinh Nhiên u ám đưa cuộn tranh về lại trước mặt anh ta.
Lâm An Nam không giơ tay ra nhận, hạ mí mắt nhìn cuộn tranh cười khẽ: “Nhìn nó cả buổi chiều rồi còn nói không thích?”.
“Tôi nói là tôi không muốn”, Bạch Tinh Nhiên đanh mặt hét.
“Đồ tặng em thì là của em, em có quyền xử lý nó, nếu thực sự ghét nó thế, vậy thì…”, Lâm An Nam dùng cằm hất về phía thùng rác bên cạnh: “Thùng rác ở đó”.
“Anh…”, Bạch Tinh Nhiên cứng họng.
Đồ quý báu như vậy sao nói vứt là vứt được? Đây rõ ràng là đang ép cô nhận.
“Sao? Không nỡ vứt? Vậy thì nhận đi”, Lâm An Nam mỉm cười với cô, cái anh ta cược chính là sự không nỡ của cô.
Bên dưới cầu thang vang lên tiếng bước chân vững vàng, da đầu Bạch Tinh Nhiên tê dại, thế mà cảm thấy tiếng bước chân này quen thuộc, tiếng bước chân ngày càng gần, sau đó bóng dáng của Nam Cung Thiên Ân xuất hiện trước mặt hai người.
Lần này, Bạch Tinh Nhiên lại cảm giác muốn chết.
Sao mỗi lần đều gặp anh?
Nam Cung Thiên Ân cũng nhìn thấy cô. Chỉ có điều trên gương mặt đẹp trai không có chút kinh ngạc và khó hiểu nào, thậm chí đến cả bước chân cũng không dừng lại, đi về phía hai người.
Vừa nãy nhận được tin nhắn nặc danh nói Bạch Tinh Nhiên hẹn riêng với đàn ông, cảm giác đầu tiên của Nam Cung Thiên Ân chính là tin nhắn do Lâm An Nam tự gửi, nên không định đích thân ra mặt. Nhưng xe của anh trùng hợp lại ra khỏi công ty về nhà, nghĩ một lúc dù sao cũng không có gì làm, dứt khoát thuận đường đến xem thử.
“Sao? Giờ định về chưa?”, Nam Cung Thiên Ân đánh giá hai người, cười rất nho nhã.
Trên mặt Lâm An Nam ánh lên vẻ kinh ngạc, sau đó mỉm cười buông mí mắt xuống lễ phép gọi: “Anh họ”.
“Trùng hợp thật, lại gặp hai người ở cùng nhau”.
Nam Cung Thiên Ân vừa dứt lời thì Lâm An Nam vội vàng nói: “Anh họ, anh hiểu nhầm rồi, em và chị dâu họ chỉ trùng hợp gặp nhau thôi”.
“Đúng đó, chỉ là trùng hợp gặp nhau”, Bạch Tinh Nhiên bổ sung một câu.
Nam Cung Thiên Ân không nhìn Bạch Tinh Nhiên, mà kéo cô vào khuỷu tay, cười khẽ, vẫn cứ nhìn chăm chú vào Lâm An Nam: “Là chồng, tôi tự thấy mọi mặt của mình đều có thể làm hài lòng chị dâu họ cậu, cho nên không lo cô ấy sẽ ngoại tình, cậu yên tâm đi”.
Gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Tinh Nhiên đỏ ửng, rất bản năng mà nghĩ ngay đến chuyện ấy.
Sắc mặt Lâm An Nam cũng hơi thay đổi, chỉ có điều sự thay đổi này khiến người ta khó nhận ra, ngay sau đó giả vờ cười yên tâm: “Anh họ có thể nghĩ vậy thì tốt”.
“Được rồi, chúng ta về thôi”, câu này Nam Cung Thiên Ân nói với Bạch Tinh Nhiên.
Bạch Tinh Nhiên vội vàng cất bước, phối hợp với bước chân của anh đi ra cửa cung văn hóa.
Đến tận khi lên xe rồi, Bạch Tinh Nhiên mới không nhịn nổi nữa hỏi: “Đại thiếu gia, sao anh lại đến cung văn hóa?”.
Mặc dù cô biết giờ trong lòng anh rất khó chịu, cũng không thích hợp để hỏi vấn đề này vào lúc này, nhưng cô vẫn không nhịn được mà hỏi.
Bởi vì cô muốn biết rốt cuộc là ai giở trò sau lưng, Nam Cung Thiên Ân xuất hiện ở cung văn hóa chắc chắn không phải là trùng hợp đơn giản như vậy, vậy thì khẳng định có người đã báo tin với anh. Mà cái người báo tin này sẽ là ai chứ? Cái bẫy Lâm An Nam tự giăng? Hay là Phác Luyến Dao nói với Nam Cung Thiên Ân?
Phác Luyến Dao không có thù oán gì với cô, không thể nào hại cô được, còn loại tiểu nhân đê tiện như Lâm An Nam có khả năng làm việc này.
Nhưng Lâm An Nam tranh phụ nữ với Nam Cung Thiên Ân một cách công khai như vậy không sợ nhà Nam Cung san bằng Lâm Thị sao? Thực sự là… rối hết óc!
Cô vẫn nhìn chằm chằm Nam Cung Thiên Ân, ánh sáng của hầm để xe hơi tối, nhưng cô vẫn cảm giác được sự lạnh nhạt sâu trong mắt Nam Cung Thiên Ân.
Nam Cung Thiên Ân không lên tiếng, lờ cô bằng cách anh vẫn thường làm.
Bạch Tinh Nhiên lại không bỏ cuộc hỏi tiếp một câu: “Tôi và anh ta thực sự không có gì hết, anh có thể đừng tức giận không?”.
Xe đỗ ở khu vực đèn đỏ, Nam Cung Thiên Ân nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua bức tranh trong lòng cô dừng ở trên mặt cô, lạnh nhạt nhả ra một câu: “Về rồi sẽ xử cô”.
Nghe thấy câu này của anh, Bạch Tinh Nhiên dùng hai tay che bụng mình theo bản năng, xử của anh… là chỉ loại xử đó sao? Giờ cô có thai, hơn nữa còn đang trong thời kỳ nguy hiểm đó.
Cả tối, Bạch Tinh Nhiên đều không yên lòng, chỉ sợ Nam Cung Thiên Ân không kiềm chế được cảm xúc xử cô thật dữ dội.
Kim giờ đã chỉ về hướng 11 giờ, cô đã bắt đầu hơi buồn ngủ rồi, nhưng Nam Cung Thiên Ân vẫn chưa có động tĩnh gì. Trong lòng bắt đầu nghi ngờ Nam Cung Thiên Ân có phải đã quên hẳn việc chiều nay rồi không, nếu không thì tại sao từ lúc về đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì chứ?
Lại mười phút nữa trôi qua, Bạch Tinh Nhiên đến cửa phòng ngủ của Nam Cung Thiên Ân, giơ tay gõ cánh cửa, phải một phút sau, cửa mới được người ta kéo mở, bóng dáng Nam Cung Thiên Ân xuất hiện trước mặt cô.
Không đợi anh lên tiếng, Bạch Tinh Nhiên đã ngay lập tức giơ bản kiểm điểm dài cả một trang vừa viết xong đến trước mặt anh, nói: “Đại thiếu gia, đây là chi tiết mọi hành tung của tôi từ lúc tách ra với anh ở bệnh viện đến khi tình cờ gặp anh ở cung văn hóa, không có chút giả dối nào, nếu có bất kì câu chữ nào giả… thì tôi sẽ bị sét đánh, không chết yên lành”.
“Là sao?”, Nam Cung Thiên Ân cau mày.
“Kiểm điểm, chẳng phải anh muốn xử tôi sao?”, Bạch Tinh Nhiên kiên trì nói: “Không phải có một câu nói, thẳng thắn được khoan hồng, chống đối nghiêm phạt sao?”.
Nam Cung Thiên Ân giơ tay ra, dùng hai ngón tay cầm bản kiểm điểm, sau khi nhìn lướt qua thì vứt lại bản kiểm điểm về tay cô cười khẩy: “Tôi thấy là cô muốn quyến rũ tôi đúng không?”.
“Làm gì có!”, sau khi Bạch Tinh Nhiên phản bác một câu, thì mới phát giác lúc này trên người Nam Cung Thiên Ân chỉ quàng một cái khăn tắm, tóc mai và trên người còn có mấy giọt nước lăn xuống, chỉ số gợi cảm lên cao hết mức!
Gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng, xoay người bỏ chạy.
Cảnh tượng mờ ám thế này, sao cô có thể không chạy.
Đổi là ngày trước, có lẽ cô sẽ rất thiếu nghị lực mà bị anh mê hoặc, sau đó ỡm ờ để mặc anh đè cô, nhưng bây giờ khác rồi, giờ cô là phụ nữ có thai, phụ nữ có thai cần được bảo vệ toàn diện.
“Nếu đã tắm rửa sạch sẽ đưa tới cửa, vậy thì như cô mong muốn vậy”, Nam Cung Thiên Ân nói với giọng điệu như đấng giải cứu thế giới, đồng thời giơ cánh tay ra kéo cô vào phòng, một tay khác thuận thế đóng cửa.
Bạch Tinh Nhiên hoảng hốt, vừa đẩy ngực anh vừa bực tức nói: “Đại thiếu gia anh hiểu nhầm rồi, tôi thề là tôi không có ý quyến rũ anh, hôm nay tôi không khỏe, xin anh để tôi về đi”.
“Không khỏe? Không khỏe ở đâu?”.
“Ừm…”, Bạch Tinh Nhiên vốn định nói mình đến kì, nhưng nghĩ lại, ngày định kì của cô là cuối tháng, cuối tháng trước cô đã dùng cái cớ này để từ chối Nam Cung Thiên Ân rồi. Mà giờ là giữa tháng, nếu lại nói mình đến ngày thì vừa nghe đã thấy giả, hơn nữa Nam Cung Thiên Ân lại không phải kẻ ngốc.
“Nhìn biểu cảm của chị kìa”, Phác Luyến Dao cười nói: “Em nghe Thẩm Khác nói lúc anh họ cưng chiều một người con gái thì cũng rất biến thái, ngoài mặt trăng trên trời ra thì chỉ cần chị muốn, anh ấy đều sẽ cho chị”.
Ha, ha, vậy phải đợi anh một ngày nào đó lương tâm trỗi dậy, nhìn thấy được sự tồn tại của người vợ là cô đã.
“Chị dâu họ, chị xem thong thả, em phải đi làm việc đây”, Phác Luyến Dao cười buông tay Bạch Tinh Nhiên ra.
“Được, em đi đi”.
Sau khi Phác Luyến Dao đi, Bạch Tinh Nhiên lại ngắm nghía bức tranh thiếu nữ này một lúc, phát hiện rõ ràng là tranh thiếu nữ rất trẻ, nhưng lại lấy một cái tên cực kì cổ lỗ sĩ, tên là “Tịnh phu nhân”.
Cô vắt nát óc nghĩ một lúc, nhưng vẫn không nhớ ra mình rốt cuộc đã gặp Tịnh phu nhân này ở đâu, rồi sao lại cảm thấy cô ấy quen mắt.
Đến tận giờ đóng cửa cô mới rời khỏi phòng triển lãm dưới lời mời ra về lịch sự của nhân viên, đi ra cửa.
Cô vừa bước ra khỏi phòng triển lãm thì giọng của nhân viên bên trong vang lên: “Bạch tiểu thư, xin đợi một lát”.
Bạch Tinh Nhiên xoay người, đánh giá nhân viên đang đi về phía mình với vẻ hoài nghi.
Nhân viên cười tủm tỉm đưa tác phẩm tranh vừa đóng gói xong trong tay đến trước mặt cô: “Bạch tiểu thư, đây là ‘Tịnh phu nhân’ mà một tiên sinh tặng cô”.
“Là… sao?”, Bạch Tinh Nhiên hạ mí mắt nhìn cuộn giấy trong tay cô ta, vị tiên sinh nào tặng “Tịnh phu nhân” cho cô?
“Tấm lòng của người theo đuổi, Bạch tiểu thư nhận đi”, nhân viên nhét cuộn giấy vào trong lòng Bạch Tinh Nhiên với vẻ mờ ám, sau khi lại phẩy tay với cô, xoay người đi vào phòng triển lãm.
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên nhìn bóng lưng rời đi của cô ta, lúc muốn hỏi gì đó, thì người đã đi xa rồi.
Không phải nói bức tranh này không bán sao? Chẳng phải vừa nãy còn treo trên tường sao? Tại sao mới đó đã đến tay cô?
Giây tiếp theo, cô nhìn thấy Lâm An Nam bước ra khỏi phòng triển lãm, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, sẽ không phải là anh ta tặng chứ?
Lâm An Nam một tay nhét túi quần đi về phía này, nhìn chằm chằm cô, nói với vẻ mặt dịu dàng: “Tinh Nhiên, thực ra tôi chỉ muốn khiến em biết, chỉ cần là thứ em muốn, tôi sẽ tặng cho em, giống như ba năm qua”.
“Cảm ơn, nhưng tôi không muốn”, sắc mặt Bạch Tinh Nhiên u ám đưa cuộn tranh về lại trước mặt anh ta.
Lâm An Nam không giơ tay ra nhận, hạ mí mắt nhìn cuộn tranh cười khẽ: “Nhìn nó cả buổi chiều rồi còn nói không thích?”.
“Tôi nói là tôi không muốn”, Bạch Tinh Nhiên đanh mặt hét.
“Đồ tặng em thì là của em, em có quyền xử lý nó, nếu thực sự ghét nó thế, vậy thì…”, Lâm An Nam dùng cằm hất về phía thùng rác bên cạnh: “Thùng rác ở đó”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh…”, Bạch Tinh Nhiên cứng họng.
Đồ quý báu như vậy sao nói vứt là vứt được? Đây rõ ràng là đang ép cô nhận.
“Sao? Không nỡ vứt? Vậy thì nhận đi”, Lâm An Nam mỉm cười với cô, cái anh ta cược chính là sự không nỡ của cô.
Bên dưới cầu thang vang lên tiếng bước chân vững vàng, da đầu Bạch Tinh Nhiên tê dại, thế mà cảm thấy tiếng bước chân này quen thuộc, tiếng bước chân ngày càng gần, sau đó bóng dáng của Nam Cung Thiên Ân xuất hiện trước mặt hai người.
Lần này, Bạch Tinh Nhiên lại cảm giác muốn chết.
Sao mỗi lần đều gặp anh?
Nam Cung Thiên Ân cũng nhìn thấy cô. Chỉ có điều trên gương mặt đẹp trai không có chút kinh ngạc và khó hiểu nào, thậm chí đến cả bước chân cũng không dừng lại, đi về phía hai người.
Vừa nãy nhận được tin nhắn nặc danh nói Bạch Tinh Nhiên hẹn riêng với đàn ông, cảm giác đầu tiên của Nam Cung Thiên Ân chính là tin nhắn do Lâm An Nam tự gửi, nên không định đích thân ra mặt. Nhưng xe của anh trùng hợp lại ra khỏi công ty về nhà, nghĩ một lúc dù sao cũng không có gì làm, dứt khoát thuận đường đến xem thử.
“Sao? Giờ định về chưa?”, Nam Cung Thiên Ân đánh giá hai người, cười rất nho nhã.
Trên mặt Lâm An Nam ánh lên vẻ kinh ngạc, sau đó mỉm cười buông mí mắt xuống lễ phép gọi: “Anh họ”.
“Trùng hợp thật, lại gặp hai người ở cùng nhau”.
Nam Cung Thiên Ân vừa dứt lời thì Lâm An Nam vội vàng nói: “Anh họ, anh hiểu nhầm rồi, em và chị dâu họ chỉ trùng hợp gặp nhau thôi”.
“Đúng đó, chỉ là trùng hợp gặp nhau”, Bạch Tinh Nhiên bổ sung một câu.
Nam Cung Thiên Ân không nhìn Bạch Tinh Nhiên, mà kéo cô vào khuỷu tay, cười khẽ, vẫn cứ nhìn chăm chú vào Lâm An Nam: “Là chồng, tôi tự thấy mọi mặt của mình đều có thể làm hài lòng chị dâu họ cậu, cho nên không lo cô ấy sẽ ngoại tình, cậu yên tâm đi”.
Gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Tinh Nhiên đỏ ửng, rất bản năng mà nghĩ ngay đến chuyện ấy.
Sắc mặt Lâm An Nam cũng hơi thay đổi, chỉ có điều sự thay đổi này khiến người ta khó nhận ra, ngay sau đó giả vờ cười yên tâm: “Anh họ có thể nghĩ vậy thì tốt”.
“Được rồi, chúng ta về thôi”, câu này Nam Cung Thiên Ân nói với Bạch Tinh Nhiên.
Bạch Tinh Nhiên vội vàng cất bước, phối hợp với bước chân của anh đi ra cửa cung văn hóa.
Đến tận khi lên xe rồi, Bạch Tinh Nhiên mới không nhịn nổi nữa hỏi: “Đại thiếu gia, sao anh lại đến cung văn hóa?”.
Mặc dù cô biết giờ trong lòng anh rất khó chịu, cũng không thích hợp để hỏi vấn đề này vào lúc này, nhưng cô vẫn không nhịn được mà hỏi.
Bởi vì cô muốn biết rốt cuộc là ai giở trò sau lưng, Nam Cung Thiên Ân xuất hiện ở cung văn hóa chắc chắn không phải là trùng hợp đơn giản như vậy, vậy thì khẳng định có người đã báo tin với anh. Mà cái người báo tin này sẽ là ai chứ? Cái bẫy Lâm An Nam tự giăng? Hay là Phác Luyến Dao nói với Nam Cung Thiên Ân?
Phác Luyến Dao không có thù oán gì với cô, không thể nào hại cô được, còn loại tiểu nhân đê tiện như Lâm An Nam có khả năng làm việc này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Lâm An Nam tranh phụ nữ với Nam Cung Thiên Ân một cách công khai như vậy không sợ nhà Nam Cung san bằng Lâm Thị sao? Thực sự là… rối hết óc!
Cô vẫn nhìn chằm chằm Nam Cung Thiên Ân, ánh sáng của hầm để xe hơi tối, nhưng cô vẫn cảm giác được sự lạnh nhạt sâu trong mắt Nam Cung Thiên Ân.
Nam Cung Thiên Ân không lên tiếng, lờ cô bằng cách anh vẫn thường làm.
Bạch Tinh Nhiên lại không bỏ cuộc hỏi tiếp một câu: “Tôi và anh ta thực sự không có gì hết, anh có thể đừng tức giận không?”.
Xe đỗ ở khu vực đèn đỏ, Nam Cung Thiên Ân nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua bức tranh trong lòng cô dừng ở trên mặt cô, lạnh nhạt nhả ra một câu: “Về rồi sẽ xử cô”.
Nghe thấy câu này của anh, Bạch Tinh Nhiên dùng hai tay che bụng mình theo bản năng, xử của anh… là chỉ loại xử đó sao? Giờ cô có thai, hơn nữa còn đang trong thời kỳ nguy hiểm đó.
Cả tối, Bạch Tinh Nhiên đều không yên lòng, chỉ sợ Nam Cung Thiên Ân không kiềm chế được cảm xúc xử cô thật dữ dội.
Kim giờ đã chỉ về hướng 11 giờ, cô đã bắt đầu hơi buồn ngủ rồi, nhưng Nam Cung Thiên Ân vẫn chưa có động tĩnh gì. Trong lòng bắt đầu nghi ngờ Nam Cung Thiên Ân có phải đã quên hẳn việc chiều nay rồi không, nếu không thì tại sao từ lúc về đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì chứ?
Lại mười phút nữa trôi qua, Bạch Tinh Nhiên đến cửa phòng ngủ của Nam Cung Thiên Ân, giơ tay gõ cánh cửa, phải một phút sau, cửa mới được người ta kéo mở, bóng dáng Nam Cung Thiên Ân xuất hiện trước mặt cô.
Không đợi anh lên tiếng, Bạch Tinh Nhiên đã ngay lập tức giơ bản kiểm điểm dài cả một trang vừa viết xong đến trước mặt anh, nói: “Đại thiếu gia, đây là chi tiết mọi hành tung của tôi từ lúc tách ra với anh ở bệnh viện đến khi tình cờ gặp anh ở cung văn hóa, không có chút giả dối nào, nếu có bất kì câu chữ nào giả… thì tôi sẽ bị sét đánh, không chết yên lành”.
“Là sao?”, Nam Cung Thiên Ân cau mày.
“Kiểm điểm, chẳng phải anh muốn xử tôi sao?”, Bạch Tinh Nhiên kiên trì nói: “Không phải có một câu nói, thẳng thắn được khoan hồng, chống đối nghiêm phạt sao?”.
Nam Cung Thiên Ân giơ tay ra, dùng hai ngón tay cầm bản kiểm điểm, sau khi nhìn lướt qua thì vứt lại bản kiểm điểm về tay cô cười khẩy: “Tôi thấy là cô muốn quyến rũ tôi đúng không?”.
“Làm gì có!”, sau khi Bạch Tinh Nhiên phản bác một câu, thì mới phát giác lúc này trên người Nam Cung Thiên Ân chỉ quàng một cái khăn tắm, tóc mai và trên người còn có mấy giọt nước lăn xuống, chỉ số gợi cảm lên cao hết mức!
Gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng, xoay người bỏ chạy.
Cảnh tượng mờ ám thế này, sao cô có thể không chạy.
Đổi là ngày trước, có lẽ cô sẽ rất thiếu nghị lực mà bị anh mê hoặc, sau đó ỡm ờ để mặc anh đè cô, nhưng bây giờ khác rồi, giờ cô là phụ nữ có thai, phụ nữ có thai cần được bảo vệ toàn diện.
“Nếu đã tắm rửa sạch sẽ đưa tới cửa, vậy thì như cô mong muốn vậy”, Nam Cung Thiên Ân nói với giọng điệu như đấng giải cứu thế giới, đồng thời giơ cánh tay ra kéo cô vào phòng, một tay khác thuận thế đóng cửa.
Bạch Tinh Nhiên hoảng hốt, vừa đẩy ngực anh vừa bực tức nói: “Đại thiếu gia anh hiểu nhầm rồi, tôi thề là tôi không có ý quyến rũ anh, hôm nay tôi không khỏe, xin anh để tôi về đi”.
“Không khỏe? Không khỏe ở đâu?”.
“Ừm…”, Bạch Tinh Nhiên vốn định nói mình đến kì, nhưng nghĩ lại, ngày định kì của cô là cuối tháng, cuối tháng trước cô đã dùng cái cớ này để từ chối Nam Cung Thiên Ân rồi. Mà giờ là giữa tháng, nếu lại nói mình đến ngày thì vừa nghe đã thấy giả, hơn nữa Nam Cung Thiên Ân lại không phải kẻ ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro