Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Lần sau đừng như vậy nữa
Quang Vũ
2024-07-24 01:45:54
Đúng rồi, anh hình như còn nói cô mặc bộ lễ phục này là để thay thế vị
trí của cô gái kia trong lòng anh, chẳng lẽ bộ lễ phục này có liên quan
đến cô gái kia?
Để làm rõ việc này, cô cầm lễ phục, cẩn thận kéo mở cửa, nhìn trái nhìn phải xong không thấy bóng người, nên đi về phía bộ phận hậu cần tạm thời ở tầng một.
Chị Hà đang chỉ huy người của bộ phận hậu cần làm việc, trông có vẻ rất bận, chị ta xoay người, khi nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên mặc đồ ngủ thì cau mày, đi tới.
“Thiếu phu nhân, cô mặc thế này làm gì? Muốn làm mất hết thể diện của đại thiếu gia sao?”.
“Không, chị Hà, tôi không chạy lung tung, tôi chỉ… tìm chị có chút việc”, Bạch Tinh Nhiên vội vàng lắc tay nói.
“Việc gì?”.
“Tôi muốn hỏi chị một chút, bộ lễ phục này là ai chọn cho tôi? Tại sao đại thiếu gia nhìn thấy lại phản ứng mạnh vậy?”.
Chị Hà nhìn bộ lễ phục trên người cô một cái, không hề kinh ngạc, cũng không hỏi nhiều, cứ như mọi việc đều trong dự đoán của chị ta.
“Bộ lễ phục này là bộ Chu tiểu thư mặc lần đầu tiên đến nhà Nam Cung ăn cơm, còn về việc ai chọn cho cô, thì cô phải đi hỏi Phác tiểu thư rồi”.
“Chu tiểu thư?”, Bạch Tinh Nhiên hơi kinh ngạc, đây là lại ai?
Thấy chị Hà không để ý mình, đã xoay người tiếp tục chỉ huy mọi người làm việc, cô chỉ đành rời khỏi bộ phận hậu cần, sai người giúp việc gọi Phác Luyến Dao đến.
Đối diện với chất vấn của cô, Phác Luyến Dao lại cười vui vẻ, thậm chí còn dùng giọng điệu rất là mờ ám cười hỏi: “Sao? Anh họ nhìn thấy bộ này của chị có phải là vui chết đi được không?”.
“Còn vui chết đi được gì chứ, trong lúc tức giận đã xé rách váy, còn mắng chị cố ý quyến rũ anh ấy”.
“Hả?”.
“Rốt cuộc là sao? Em mau nói với chị đi, trong lòng chị không yên”, Bạch Tinh Nhiên có vẻ rất bất lực.
“Xin lỗi nhé, xem ra em giúp mà làm hỏng việc rồi”, Phác Luyến Dao giơ tay tóm lấy hai tay cô, nụ cười trên mặt đã được thay bằng áy náy: “Em nghe nói Chu tiểu thư lần đầu đến nhà Nam Cung đã mặc chiếc váy này, còn là anh họ đích thân chọn cho cô ấy. Em tưởng anh họ thấy chị mặc cũng sẽ rất vui, xin lỗi, em chỉ mong hai người có thể chung sống thật tốt, sớm yêu nhau, như vậy anh họ sẽ không sống mãi dưới cái bóng của Chu tiểu thư nữa”.
Chu tiểu thư, không cần hỏi cũng biết chính là người con gái mà Nam Cung Thiên Ân từng thích.
Thấy dáng vẻ áy náy ra mặt của Phác Luyến Dao, Bạch Tinh Nhiên cũng ngại trách cô tiếp, hơn nữa người ta cũng xuất phát từ ý tốt. Cô vỗ mu bàn tay cô ta: “Mặc dù em có lòng tốt, nhưng lần sau đừng vậy nữa, vì chị không mong Thiên Ân thiếu gia hiểu nhầm chị có động cơ không trong sáng”.
“Em biết rồi, lần sau chắc chắn sẽ không vậy nữa”, Phác Luyến Dao cười hì hì: “Cảm ơn chị dâu có thể tha thứ cho em”.
Bạch Tinh Nhiên cười với cô: “Không sao, em ra ngoài chơi tiếp đi”.
“Vậy chị thì sao? Có muốn thay bộ màu tím kia không, bộ đó cũng đẹp lắm”.
“Không cần nữa, chị không quen thuộc với họ, cũng không có gì để nói, chi bằng nghỉ ngơi sớm thì hơn”, cô không quên việc Nam Cung Thiên Ân đã cấm túc cô ở trong phòng ngủ.
“Ôi, vậy em ra ngoài chơi đây”, Phác Luyến Dao đứng dậy khỏi sofa, sau khi vẫy tay với cô thì đi về phía cửa phòng ngủ.
Nhìn bóng lưng xa dần của cô ta, trong lòng Bạch Tinh Nhiên hơi phiền muộn.
Cô không hiểu cô bé Phác Luyến Dao này, cũng không đoán được cô ta rốt cuộc là cố ý hay vô tình, nhưng mà… cô ta là vợ chưa cưới của Thẩm Khác, theo lý mà nói thì sẽ không giở trò xấu với cô mới đúng.
Lễ phục Chu tiểu thư từng mặc, Bạch Tinh Nhiên cầm lễ phục lên nhìn một cái, quẳng nó lên sofa trút giận, thế mà cô còn khá thích, cảm thấy mình mặc cũng đẹp, thì ra…
Thảo nào Nam Cung Thiên Ân lại tức giận như vậy, aiz!
Để làm rõ việc này, cô cầm lễ phục, cẩn thận kéo mở cửa, nhìn trái nhìn phải xong không thấy bóng người, nên đi về phía bộ phận hậu cần tạm thời ở tầng một.
Chị Hà đang chỉ huy người của bộ phận hậu cần làm việc, trông có vẻ rất bận, chị ta xoay người, khi nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên mặc đồ ngủ thì cau mày, đi tới.
“Thiếu phu nhân, cô mặc thế này làm gì? Muốn làm mất hết thể diện của đại thiếu gia sao?”.
“Không, chị Hà, tôi không chạy lung tung, tôi chỉ… tìm chị có chút việc”, Bạch Tinh Nhiên vội vàng lắc tay nói.
“Việc gì?”.
“Tôi muốn hỏi chị một chút, bộ lễ phục này là ai chọn cho tôi? Tại sao đại thiếu gia nhìn thấy lại phản ứng mạnh vậy?”.
Chị Hà nhìn bộ lễ phục trên người cô một cái, không hề kinh ngạc, cũng không hỏi nhiều, cứ như mọi việc đều trong dự đoán của chị ta.
“Bộ lễ phục này là bộ Chu tiểu thư mặc lần đầu tiên đến nhà Nam Cung ăn cơm, còn về việc ai chọn cho cô, thì cô phải đi hỏi Phác tiểu thư rồi”.
“Chu tiểu thư?”, Bạch Tinh Nhiên hơi kinh ngạc, đây là lại ai?
Thấy chị Hà không để ý mình, đã xoay người tiếp tục chỉ huy mọi người làm việc, cô chỉ đành rời khỏi bộ phận hậu cần, sai người giúp việc gọi Phác Luyến Dao đến.
Đối diện với chất vấn của cô, Phác Luyến Dao lại cười vui vẻ, thậm chí còn dùng giọng điệu rất là mờ ám cười hỏi: “Sao? Anh họ nhìn thấy bộ này của chị có phải là vui chết đi được không?”.
“Còn vui chết đi được gì chứ, trong lúc tức giận đã xé rách váy, còn mắng chị cố ý quyến rũ anh ấy”.
“Hả?”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Rốt cuộc là sao? Em mau nói với chị đi, trong lòng chị không yên”, Bạch Tinh Nhiên có vẻ rất bất lực.
“Xin lỗi nhé, xem ra em giúp mà làm hỏng việc rồi”, Phác Luyến Dao giơ tay tóm lấy hai tay cô, nụ cười trên mặt đã được thay bằng áy náy: “Em nghe nói Chu tiểu thư lần đầu đến nhà Nam Cung đã mặc chiếc váy này, còn là anh họ đích thân chọn cho cô ấy. Em tưởng anh họ thấy chị mặc cũng sẽ rất vui, xin lỗi, em chỉ mong hai người có thể chung sống thật tốt, sớm yêu nhau, như vậy anh họ sẽ không sống mãi dưới cái bóng của Chu tiểu thư nữa”.
Chu tiểu thư, không cần hỏi cũng biết chính là người con gái mà Nam Cung Thiên Ân từng thích.
Thấy dáng vẻ áy náy ra mặt của Phác Luyến Dao, Bạch Tinh Nhiên cũng ngại trách cô tiếp, hơn nữa người ta cũng xuất phát từ ý tốt. Cô vỗ mu bàn tay cô ta: “Mặc dù em có lòng tốt, nhưng lần sau đừng vậy nữa, vì chị không mong Thiên Ân thiếu gia hiểu nhầm chị có động cơ không trong sáng”.
“Em biết rồi, lần sau chắc chắn sẽ không vậy nữa”, Phác Luyến Dao cười hì hì: “Cảm ơn chị dâu có thể tha thứ cho em”.
Bạch Tinh Nhiên cười với cô: “Không sao, em ra ngoài chơi tiếp đi”.
“Vậy chị thì sao? Có muốn thay bộ màu tím kia không, bộ đó cũng đẹp lắm”.
“Không cần nữa, chị không quen thuộc với họ, cũng không có gì để nói, chi bằng nghỉ ngơi sớm thì hơn”, cô không quên việc Nam Cung Thiên Ân đã cấm túc cô ở trong phòng ngủ.
“Ôi, vậy em ra ngoài chơi đây”, Phác Luyến Dao đứng dậy khỏi sofa, sau khi vẫy tay với cô thì đi về phía cửa phòng ngủ.
Nhìn bóng lưng xa dần của cô ta, trong lòng Bạch Tinh Nhiên hơi phiền muộn.
Cô không hiểu cô bé Phác Luyến Dao này, cũng không đoán được cô ta rốt cuộc là cố ý hay vô tình, nhưng mà… cô ta là vợ chưa cưới của Thẩm Khác, theo lý mà nói thì sẽ không giở trò xấu với cô mới đúng.
Lễ phục Chu tiểu thư từng mặc, Bạch Tinh Nhiên cầm lễ phục lên nhìn một cái, quẳng nó lên sofa trút giận, thế mà cô còn khá thích, cảm thấy mình mặc cũng đẹp, thì ra…
Thảo nào Nam Cung Thiên Ân lại tức giận như vậy, aiz!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro