Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Nghi ngờ
Quang Vũ
2024-07-24 01:45:54
Anh vội vàng lao ra khỏi nhà, sau khi lên xe, anh lưỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn
quyết định khởi động xe rời đi.
Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà Bạch Tinh Nhiên, anh ngồi trong xe nhìn vào trong
rất lâu. Kiều Tư Hằng nói gia đình em trai anh ta chuẩn bị ra nước ngoài, đúng lúc
Bạch Tinh Nhiên cũng từ chức nói ra nước ngoài sinh sống. Con gái Kiều Phong 3
tuổi, Tiểu Vãn Nhiên cũng vừa hay 3 tuổi, không lẽ nào.
Nam Cung Thiên Ân nhấc điện thoại lên gọi cho trợ lý Nhan, đầu bên kia vừa bắt
máy, anh lập tức hỏi: “Trợ lý Nhan, cô giúp tôi điều tra xem bất động sản này đứng
tên ai”.
Sau khi gửi địa chỉ cho trợ lý Nhan không lâu, thì điện thoại anh đã reo lên: “Thiên
Ân thiếu gia, người đứng tên căn nhà này là Kiều Phong”, giọng trợ lý Nhan vang
lên.
Quả nhiên là anh ta… Một cảm giác lạ thường dâng lên trong lòng anh, anh im lặng
một lúc rồi nói: “Y tiểu thư vậy mà lại là vợ của Kiều Phong day”.
“Vậy thì sao a?”, khác với anh, trợ lý Nhan dường như không để ý đến vấn đề này
lắm.
“Thiên Ân thiếu gia, không phải anh đang nghi ngờ Y tiểu thư chính là Bạch tiểu
thư đấy chứ?”, thấy anh không nói gì, trợ lý Nhan liền hỏi.
Trong trí nhớ của Nam Cung Thiên Ân, Kiều Phong trước đây rất thích Bạch Tinh
Nhiên, rất quan tâm đến cô. Thậm chí còn khiến anh phải ghen tuồng không biết
bao nhiêu lần.
“Theo như tôi nhớ, cách đây hơn hai năm Kiều Phong đã rất thích Tinh Nhiên, thời
gian đó đâu có thấy cậu ta hay Kiều Tư Hằng nhắc gì đến vợ con của cậu ta đâu. Vậy
mà hai năm sau bỗng dưng lại tòi đầu ra một người vợ và một đứa con chứ”, anh
không giấu mối nghi ngờ trong lòng, nói với trợ lý Nhan.
“Thiên Ân thiếu gia”, trợ lý Nhan lên tiếng: “Cho dù là như vậy, vậy anh giải thích
sao về Tiểu Văn Nhiên chứ? Nhìn bọn họ thì chắc chắn là mẹ con ruột rồi, nếu Y
tiểu thư là Bạch tiểu thư, vậy phải giải thích sao về Tiểu Vãn Nhiên đây? Mà cô ấy
cũng rất lạ lẫm nơi đây, còn không biết anh là ai. Chả có lẽ cô ấy lại bị mất trí nhớ
và bị phẫu thuật chỉnh hình sao? Chắc không đến mức như phim điện ảnh vậy
chứ?”.
Nam Cung Thiên Ân không nói gì, điều đó cũng không hoàn toàn là không thể.
Bỗng anh nói với trợ lý Nhan: “Lập tức tìm cho tôi tung tích của mẹ và em trai
Tinh Nhiên”, sau khi nghe trợ lý Nhan vâng một tiếng, anh lập tức cúp máy.
Đúng thế, mặc dù hơi điên rồ, cũng có thể nói là hơi cổ chấp, nhưng cho dù chỉ là
một tia hi vọng nhỏ nhoi, anh cũng nhất định không từ bỏ. Chỉ cần có thể giám
định được DNA của bọn họ, thì sẽ biết được chân tướng thôi.
Ngày hôm sau, Nam Cung Thiên Ân hẹn Kiều Tự Hằng đến nhà hàng Tinh Duyên.
Vừa đến, Kiều Tư Hằng đã tươi cười nói: “Chẳng phải cậu không được uống rượu
sao? Còn hẹn tôi ra đây làm gì?”.
“Uống được hay không được, thì vẫn muốn tìm cậu bầu bạn có được không?”, Nam
Cung Thiên Ấn cười đáp trả.
“Được chứ, được chứ, ai bảo cậu là bạn tốt của tôi”, Kiều Tư Hằng vỗ vào vai Nam
Cung Thiên Ân.
Trong lòng Nam Cung Thiên Ân cười khẩy, nếu như Y Lâm chính là Bạch Tinh
Nhiên, vậy thì Kiều Từ Hằng không thể không biết. Hơn hai năm qua, anh chỉ có
Kiều Tự Hàng bầu bạn, nếu đến cả anh ta cũng phản bội anh, lừa dối anh, thì liệu
anh còn có thể tin ai trên đời nãy nữa đây?
Anh cầm cốc nước lên cạch vào ly rượu của anh ta hỏi: “Vẫn chưa có tin tức gì của
Tô tiểu thư sao?”.
Kiều Tư Hằng thở dài: “Trước khi đi, cô ấy đã nói là sẽ không để ai tìm ra cô ấy, bao
gồm cả tôi mà, giờ tôi chỉ có thể ngồi im chờ cô ấy quay đầu thôi”.
“Cô ấy sang Anh sinh sống à?”.
“Miễn không phải là trong nước, chỗ nào cô ấy cũng đi.
Giờ Nam Cung Thiên Ân có hàng trăm câu hỏi muốn chất vấn Kiều Tư Hằng,
nhưng lại không dám nói ra, sợ bứt dây động rừng, cái cảm giác ấy thật là khó chịu.
Buổi chiều, sau khi về công ty, Nam Cung Thiên Ân vừa vào văn phòng thì trợ lý
Nhan cũng đi theo anh vào.
“Thiên Ân thiếu gia, đã tìm thấy nhẫn của Y tiểu thư rồi”, trợ lý Nhan đưa cho
Nam Cung Thiên Ân một mảnh giấy nhỏ, bên trong có gói chiếc nhẫn, đúng là
nhân của Bạch Tinh Nhiên đã đeo ngày hôm đó,
“Đúng là một nhân viên vệ sinh đã nhặt được nó, nhưng vì sợ bị đuổi việc nên
không dám khai ra. Tôi đã phải đảm bảo sẽ không đuổi việc bà ấy mới dám thú
nhận, nói rằng hôm đó nhặt được chiếc nhẫn, lòng tham nổi lên nên đã giấu đi,
cũng may là vì sợ bị anh hỏi đến nên từ đó tới giờ vẫn cất trong nhà, không dám
đem đi bán”, trợ lý Nhan nhìn chiếc nhẫn vẫn còn vết máu của Bạch Tinh Nhiên,
nói: “Chiếc nhẫn này có dính một ít máu của Y tiểu thư, có cần tôi mang đi vệ sinh
không?”.
Nam Cung Thiên Ân ngắm nghĩa chiếc nhẫn một lúc, sau đó gói lại rồi cẩn thận cất
vào ngăn bàn: “Không cần, tạm thời cứ để ở đây đã”. Trầm tư một lúc, anh ngẩng
đầu lên hỏi trợ lý Nhan: “Việc tôi bảo cô điều tra đến đâu rồi?”.
“Tôi cũng đang định báo cáo với anh đây, đã tìm ra tung tích của Chu phu nhân và
con trai bà ấy rồi. Mặc dù họ đã đổi tên và chỗ ở, nhưng tôi đã cẩn thận xác nhận lại
mấy lần, đích thị là bọn họ”, thấy Nam Cung Thiên Ân không nói gì, trợ lý Nhan
nói tiếp: “Có cần tôi cho người lấy tóc của Tiểu Ý không?”.
“Không cần, lập tức đặt vé máy bay chuyển sớm nhất cho tôi đến Châu Thành”.
“Anh muốn tự mình đi sao?”.
“Ừm” Nam Cung Thiên Ân ra hiệu cho trợ lý Nhan lập tức đi làm việc, còn bản
thân thì lại rơi vào trầm tư.
Giờ chỉ còn mỗi một vấn đề quanh quẩn trong đầu anh, tại sao Tiểu Vãn Nhiên lại
giống Bạch Tinh Nhiên đến vậy? Lẽ nào lúc phẫu thuật cho Bạch Tinh Nhiên đã mô
phỏng theo nét của Tiểu Văn Nhiên cho giống mẹ con sao? Chiếc nhẫn làm cách
nào mà thảo được khỏi tay cô? Bất luận là dùng cách nào, thì chắc cũng đau đớn
lắm. Nghĩ đến đó thôi trong lòng anh bỗng thấy chua xót. Nếu Y Lâm thực sự là
Bạch Tinh Nhiên, thì anh nhất định phải đoạt lại cô về.
Sáng hôm sau, Nam Cung Thiên Ân đáp chuyến bay sớm nhất đến Yên Thành. Vừa
nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiểu Ý vội chạy ra mở cửa: “Anh rể, sao anh lại ở đây?”,
nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân, Tiểu Ý vừa bất ngờ vừa mừng rỡ.
Nam Cung Thiên Ân xoa đầu Tiểu Ý: “Anh rể đến thăm em”.
Thấy Nam Cung Thiên Ân đến, Chu Tuệ không mấy vui vẻ, từ ngày Bạch Tinh
Nhiên xảy ra tai nạn, bà ấy vẫn luôn cho rằng là Nam Cung Thiên Ân hại chết cô,
nên thái độ với anh càng khó chịu hơn: “Cậu đến đây làm gì?”.
“Bác gái, cháu đến thăm hai người”, Nam Cung Thiên Ân lẽ phép chào hỏi
“Khỏi cần, gia đình tôi và cậu bây giờ không liên quan gì đến nhau nữa rồi”, Chu
Tuệ bực bội đi vào trong nhà.
“Mẹ, mẹ đừng như thế với anh rể, anh rể đến thăm con, là khách của con mà”,
Tiểu Ý nói xong thì quay sang Nam Cung Thiên Ân: “Anh rể, anh vào nhà ngồi đi”.
Nam Cung Thiên Ân đi theo Tiểu Ý vào trong nhà, căn nhà nhỏ nhắn đơn sơ, không
có gì đặc biệt. Anh nhìn lên trên tủ có một ban thờ nhỏ, trên đó để ảnh của Bạch
Tinh Nhiên, nhìn thấy tấm ảnh, lòng anh bằng đau nhói.
Chu Tuệ thấy anh cứ đứng ngẩn ra đó nhìn vào ban thờ thì khẽ thở dài, cũng không
nói gì cả. Nói là giận thì có giận, nhưng bà ấy biết, trong lòng anh cũng chẳng vui
vẻ gì.
Sau một hồi hỏi han tình hình cuộc sống của hai mẹ con, Nam Cung Thiên Ân ngỏ
ý muốn đưa Tiểu Ý đến Châu Thành chơi vài hôm. Lúc đầu Chu Tuệ không đồng ý,
nhưng Tiểu Ý cử ra sức nài nỉ, bà ấy cuối cùng cũng phải miễn cưỡng gật đầu.
Việc đầu tiên Nam Cung Thiên Ân làm sau khi trở về Châu Thành, là đưa Tiểu Ý đến
bệnh viện lấy máu xét nghiệm. Đồng thời anh cũng lấy mẫu máu trên chiếc nhân
của Bạch Tinh Nhiên, bảo trợ lý Nhan đưa cho bác sĩ giám định, trước khi đưa anh
còn đặc biệt dặn dò trợ lý Nhan: “Việc này tuyệt đối không được để ai biết, kể cả
bác sĩ Phác”.
Tiểu Ý không hiểu hỏi: “Anh rể, anh lấy máu của em làm gì thế?”.
Nam Cung Thiên Ân cười ôn hòa, nói: “Anh muốn xét nghiệm lại cho Tiểu Ý, xem
bệnh của em đã khỏi hẳn chưa”.
Tiểu Ý cười híp mắt nói: “Anh rể yên tâm, Tiểu Ý đã khỏi hắn rồi, giờ em khỏe lầm,
còn có thể chơi thể thao nữa cơ.
“Vậy thì tốt quá rồi”, Nam Cung Thiên Ân ngoài miệng thì cười, nhưng trong lòng
thì có phần thấp thỏm, anh thực sự rất mong đợi kết quả giám định lần này.
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
quyết định khởi động xe rời đi.
Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà Bạch Tinh Nhiên, anh ngồi trong xe nhìn vào trong
rất lâu. Kiều Tư Hằng nói gia đình em trai anh ta chuẩn bị ra nước ngoài, đúng lúc
Bạch Tinh Nhiên cũng từ chức nói ra nước ngoài sinh sống. Con gái Kiều Phong 3
tuổi, Tiểu Vãn Nhiên cũng vừa hay 3 tuổi, không lẽ nào.
Nam Cung Thiên Ân nhấc điện thoại lên gọi cho trợ lý Nhan, đầu bên kia vừa bắt
máy, anh lập tức hỏi: “Trợ lý Nhan, cô giúp tôi điều tra xem bất động sản này đứng
tên ai”.
Sau khi gửi địa chỉ cho trợ lý Nhan không lâu, thì điện thoại anh đã reo lên: “Thiên
Ân thiếu gia, người đứng tên căn nhà này là Kiều Phong”, giọng trợ lý Nhan vang
lên.
Quả nhiên là anh ta… Một cảm giác lạ thường dâng lên trong lòng anh, anh im lặng
một lúc rồi nói: “Y tiểu thư vậy mà lại là vợ của Kiều Phong day”.
“Vậy thì sao a?”, khác với anh, trợ lý Nhan dường như không để ý đến vấn đề này
lắm.
“Thiên Ân thiếu gia, không phải anh đang nghi ngờ Y tiểu thư chính là Bạch tiểu
thư đấy chứ?”, thấy anh không nói gì, trợ lý Nhan liền hỏi.
Trong trí nhớ của Nam Cung Thiên Ân, Kiều Phong trước đây rất thích Bạch Tinh
Nhiên, rất quan tâm đến cô. Thậm chí còn khiến anh phải ghen tuồng không biết
bao nhiêu lần.
“Theo như tôi nhớ, cách đây hơn hai năm Kiều Phong đã rất thích Tinh Nhiên, thời
gian đó đâu có thấy cậu ta hay Kiều Tư Hằng nhắc gì đến vợ con của cậu ta đâu. Vậy
mà hai năm sau bỗng dưng lại tòi đầu ra một người vợ và một đứa con chứ”, anh
không giấu mối nghi ngờ trong lòng, nói với trợ lý Nhan.
“Thiên Ân thiếu gia”, trợ lý Nhan lên tiếng: “Cho dù là như vậy, vậy anh giải thích
sao về Tiểu Văn Nhiên chứ? Nhìn bọn họ thì chắc chắn là mẹ con ruột rồi, nếu Y
tiểu thư là Bạch tiểu thư, vậy phải giải thích sao về Tiểu Vãn Nhiên đây? Mà cô ấy
cũng rất lạ lẫm nơi đây, còn không biết anh là ai. Chả có lẽ cô ấy lại bị mất trí nhớ
và bị phẫu thuật chỉnh hình sao? Chắc không đến mức như phim điện ảnh vậy
chứ?”.
Nam Cung Thiên Ân không nói gì, điều đó cũng không hoàn toàn là không thể.
Bỗng anh nói với trợ lý Nhan: “Lập tức tìm cho tôi tung tích của mẹ và em trai
Tinh Nhiên”, sau khi nghe trợ lý Nhan vâng một tiếng, anh lập tức cúp máy.
Đúng thế, mặc dù hơi điên rồ, cũng có thể nói là hơi cổ chấp, nhưng cho dù chỉ là
một tia hi vọng nhỏ nhoi, anh cũng nhất định không từ bỏ. Chỉ cần có thể giám
định được DNA của bọn họ, thì sẽ biết được chân tướng thôi.
Ngày hôm sau, Nam Cung Thiên Ân hẹn Kiều Tự Hằng đến nhà hàng Tinh Duyên.
Vừa đến, Kiều Tư Hằng đã tươi cười nói: “Chẳng phải cậu không được uống rượu
sao? Còn hẹn tôi ra đây làm gì?”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Uống được hay không được, thì vẫn muốn tìm cậu bầu bạn có được không?”, Nam
Cung Thiên Ấn cười đáp trả.
“Được chứ, được chứ, ai bảo cậu là bạn tốt của tôi”, Kiều Tư Hằng vỗ vào vai Nam
Cung Thiên Ân.
Trong lòng Nam Cung Thiên Ân cười khẩy, nếu như Y Lâm chính là Bạch Tinh
Nhiên, vậy thì Kiều Từ Hằng không thể không biết. Hơn hai năm qua, anh chỉ có
Kiều Tự Hàng bầu bạn, nếu đến cả anh ta cũng phản bội anh, lừa dối anh, thì liệu
anh còn có thể tin ai trên đời nãy nữa đây?
Anh cầm cốc nước lên cạch vào ly rượu của anh ta hỏi: “Vẫn chưa có tin tức gì của
Tô tiểu thư sao?”.
Kiều Tư Hằng thở dài: “Trước khi đi, cô ấy đã nói là sẽ không để ai tìm ra cô ấy, bao
gồm cả tôi mà, giờ tôi chỉ có thể ngồi im chờ cô ấy quay đầu thôi”.
“Cô ấy sang Anh sinh sống à?”.
“Miễn không phải là trong nước, chỗ nào cô ấy cũng đi.
Giờ Nam Cung Thiên Ân có hàng trăm câu hỏi muốn chất vấn Kiều Tư Hằng,
nhưng lại không dám nói ra, sợ bứt dây động rừng, cái cảm giác ấy thật là khó chịu.
Buổi chiều, sau khi về công ty, Nam Cung Thiên Ân vừa vào văn phòng thì trợ lý
Nhan cũng đi theo anh vào.
“Thiên Ân thiếu gia, đã tìm thấy nhẫn của Y tiểu thư rồi”, trợ lý Nhan đưa cho
Nam Cung Thiên Ân một mảnh giấy nhỏ, bên trong có gói chiếc nhẫn, đúng là
nhân của Bạch Tinh Nhiên đã đeo ngày hôm đó,
“Đúng là một nhân viên vệ sinh đã nhặt được nó, nhưng vì sợ bị đuổi việc nên
không dám khai ra. Tôi đã phải đảm bảo sẽ không đuổi việc bà ấy mới dám thú
nhận, nói rằng hôm đó nhặt được chiếc nhẫn, lòng tham nổi lên nên đã giấu đi,
cũng may là vì sợ bị anh hỏi đến nên từ đó tới giờ vẫn cất trong nhà, không dám
đem đi bán”, trợ lý Nhan nhìn chiếc nhẫn vẫn còn vết máu của Bạch Tinh Nhiên,
nói: “Chiếc nhẫn này có dính một ít máu của Y tiểu thư, có cần tôi mang đi vệ sinh
không?”.
Nam Cung Thiên Ân ngắm nghĩa chiếc nhẫn một lúc, sau đó gói lại rồi cẩn thận cất
vào ngăn bàn: “Không cần, tạm thời cứ để ở đây đã”. Trầm tư một lúc, anh ngẩng
đầu lên hỏi trợ lý Nhan: “Việc tôi bảo cô điều tra đến đâu rồi?”.
“Tôi cũng đang định báo cáo với anh đây, đã tìm ra tung tích của Chu phu nhân và
con trai bà ấy rồi. Mặc dù họ đã đổi tên và chỗ ở, nhưng tôi đã cẩn thận xác nhận lại
mấy lần, đích thị là bọn họ”, thấy Nam Cung Thiên Ân không nói gì, trợ lý Nhan
nói tiếp: “Có cần tôi cho người lấy tóc của Tiểu Ý không?”.
“Không cần, lập tức đặt vé máy bay chuyển sớm nhất cho tôi đến Châu Thành”.
“Anh muốn tự mình đi sao?”.
“Ừm” Nam Cung Thiên Ân ra hiệu cho trợ lý Nhan lập tức đi làm việc, còn bản
thân thì lại rơi vào trầm tư.
Giờ chỉ còn mỗi một vấn đề quanh quẩn trong đầu anh, tại sao Tiểu Vãn Nhiên lại
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
giống Bạch Tinh Nhiên đến vậy? Lẽ nào lúc phẫu thuật cho Bạch Tinh Nhiên đã mô
phỏng theo nét của Tiểu Văn Nhiên cho giống mẹ con sao? Chiếc nhẫn làm cách
nào mà thảo được khỏi tay cô? Bất luận là dùng cách nào, thì chắc cũng đau đớn
lắm. Nghĩ đến đó thôi trong lòng anh bỗng thấy chua xót. Nếu Y Lâm thực sự là
Bạch Tinh Nhiên, thì anh nhất định phải đoạt lại cô về.
Sáng hôm sau, Nam Cung Thiên Ân đáp chuyến bay sớm nhất đến Yên Thành. Vừa
nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiểu Ý vội chạy ra mở cửa: “Anh rể, sao anh lại ở đây?”,
nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân, Tiểu Ý vừa bất ngờ vừa mừng rỡ.
Nam Cung Thiên Ân xoa đầu Tiểu Ý: “Anh rể đến thăm em”.
Thấy Nam Cung Thiên Ân đến, Chu Tuệ không mấy vui vẻ, từ ngày Bạch Tinh
Nhiên xảy ra tai nạn, bà ấy vẫn luôn cho rằng là Nam Cung Thiên Ân hại chết cô,
nên thái độ với anh càng khó chịu hơn: “Cậu đến đây làm gì?”.
“Bác gái, cháu đến thăm hai người”, Nam Cung Thiên Ân lẽ phép chào hỏi
“Khỏi cần, gia đình tôi và cậu bây giờ không liên quan gì đến nhau nữa rồi”, Chu
Tuệ bực bội đi vào trong nhà.
“Mẹ, mẹ đừng như thế với anh rể, anh rể đến thăm con, là khách của con mà”,
Tiểu Ý nói xong thì quay sang Nam Cung Thiên Ân: “Anh rể, anh vào nhà ngồi đi”.
Nam Cung Thiên Ân đi theo Tiểu Ý vào trong nhà, căn nhà nhỏ nhắn đơn sơ, không
có gì đặc biệt. Anh nhìn lên trên tủ có một ban thờ nhỏ, trên đó để ảnh của Bạch
Tinh Nhiên, nhìn thấy tấm ảnh, lòng anh bằng đau nhói.
Chu Tuệ thấy anh cứ đứng ngẩn ra đó nhìn vào ban thờ thì khẽ thở dài, cũng không
nói gì cả. Nói là giận thì có giận, nhưng bà ấy biết, trong lòng anh cũng chẳng vui
vẻ gì.
Sau một hồi hỏi han tình hình cuộc sống của hai mẹ con, Nam Cung Thiên Ân ngỏ
ý muốn đưa Tiểu Ý đến Châu Thành chơi vài hôm. Lúc đầu Chu Tuệ không đồng ý,
nhưng Tiểu Ý cử ra sức nài nỉ, bà ấy cuối cùng cũng phải miễn cưỡng gật đầu.
Việc đầu tiên Nam Cung Thiên Ân làm sau khi trở về Châu Thành, là đưa Tiểu Ý đến
bệnh viện lấy máu xét nghiệm. Đồng thời anh cũng lấy mẫu máu trên chiếc nhân
của Bạch Tinh Nhiên, bảo trợ lý Nhan đưa cho bác sĩ giám định, trước khi đưa anh
còn đặc biệt dặn dò trợ lý Nhan: “Việc này tuyệt đối không được để ai biết, kể cả
bác sĩ Phác”.
Tiểu Ý không hiểu hỏi: “Anh rể, anh lấy máu của em làm gì thế?”.
Nam Cung Thiên Ân cười ôn hòa, nói: “Anh muốn xét nghiệm lại cho Tiểu Ý, xem
bệnh của em đã khỏi hẳn chưa”.
Tiểu Ý cười híp mắt nói: “Anh rể yên tâm, Tiểu Ý đã khỏi hắn rồi, giờ em khỏe lầm,
còn có thể chơi thể thao nữa cơ.
“Vậy thì tốt quá rồi”, Nam Cung Thiên Ân ngoài miệng thì cười, nhưng trong lòng
thì có phần thấp thỏm, anh thực sự rất mong đợi kết quả giám định lần này.
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro