Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Sao lại phát bệnh (3)
Quang Vũ
2024-07-24 01:45:54
Cô nhớ Nam Cung Thiên Ân từng nói, bố anh là vì mẹ anh qua đời, tâm trạng bịảnh hưởng nặng nề mới xảy ra tai nạn qua đời.”
Rất tốt”, Nam Cung Thiên Ân gật đầu.
Bạch Tinh Nhiên cảm nhận được sự bi thương trong giọng anh, muốn thay đổi bầukhông khí, nên mỉm cười nói:
“Mẹ anh chắc chắn là một người phụ nữ rất tốt”.
Nam Cung Thiên Ân đột nhiên xoay mặt qua, trong giọng hơi không vui:
“Giờ bàấy cũng là mẹ cô”.
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên, sau đó gật đầu:
“Xin lỗi, tôi không cố ý hỗn đâu”.
Nam Cung Thiên Ân không trả lời cô, lặng im một lúc mới đột nhiên nói:
“Bà ấyđúng là một người phụ nữ rất tốt, là người tốt nhất tôi từng thấy.
Thì ra anh có tình cảm sâu nặng với mẹ đến vậy, đánh giá bà ấy cao như vậy, tronglòng Bạch Tinh Nhiên đột nhiên trở nên dịu dàng không lí do, còn là lần đầu tiêncô thấy anh có tình cảm sâu nặng với một người ngoài Chu Chu“Vậy lúc bà ấy đi, chắc anh buồn lắm”, Bạch Tinh Nhiên bất giác hỏi câu này, cũngkhông biết xuất phát từ tâm lý gì mà hỏi nữa.
Tóm lại lúc cô hỏi câu này, trong đầunghĩ đến tình cảnh bà ngoại qua đời.
Lúc đó cô đang đi học ở Châu Thành, đột nhiên nhận được tin bà ngoại mất, là mợnói với cô, hơn nữa sau khi bà ngoại nhập thổ thì mới nói cho cô biết, lúc ấy khi cônghe được tin này suýt thì ngất ngay ở tòa nhà kí túc của trường.”
Đúng là rất buồn, khóc đến mức chết đi sống lại”, Nam Cung Thiên Ân lẩm bẩm, kéo suy nghĩ đang bay xa của Bạch Tinh Nhiên về.
Cô xoay đầu qua, nhìn anh cười đẳng chất:
“Người thân yêu nhất rời xa mình, saocó thể không buồn chứ? “
Đúng”, Nam Cung Thiên Ân gật đầu, không hề cảm nhận được sự hận thù trênmặt Bạch Tinh Nhiên.
Trời sáng hẳn rồi, bên ngoài từ đường vang lên tiếng bước chân, tiếp đó là tiếngcửa bị người ta mở ra và lời chào hỏi lịch sự của người giúp việc:
“Lão phu nhân, chào buổi sáng”
Thiếu phu nhân tối qua có quỹ hẳn hoi không? ”, chị Hà hỏi.”
Có, vẫn luôn quỳ, nhưng mà anh ta ngập ngừng, dè dặt nói:
“Đại thiếu gia sángsớm cũng đến.”
Biết rồi”, chị Hà nói.
Họ chính vì buổi sáng đến phòng Nam Cung Thiên Ân thăm anh phát hiện anhbiến mất, vừa hỏi người giúp việc mới biết anh đi về phía từ đường, cho nên mớiđến đây sớm thế này.
Người giúp việc mở cửa từ đường, lão phu nhân bước vào, sau đó nhìn thấy NamCung Thiên Ân quỳ bên cạnh Bạch Tinh Nhiên.
Bà ta vừa sốt ruột vừa giận đi lên, nhìn xuống Nam Cung Thiên Ân bực mình trách:
“Thiên Ân, cháu đang làm gì thế? Còn không mau về giường nằm cho bà!!”.
Nhìn thấy lão phu nhân đột nhiên xuất hiện, trong lòng Bạch Tinh Nhiên bất giácdấy lên sự sợ hãi, với lão phu nhân nói một là một này, cô vẫn luôn khá là sợ, đặcbiệt là khi bà ta xuất hiện với cơn giận như bây giờ.
Cô nhanh chóng nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái, nhỏ giọng nhạc:
“Đại thiếu gia, không muốn hại chết tôi thì mau về nghỉ đi”.
Nam Cung Thiên Ân lại không đứng dậy rời khỏi từ đường, mà ngắng đầu nhìn lãophu nhân nói nghiêm túc:
“Bà nội, Ảnh An có phải không nói với bà người muốnăn lẩu là cháu, đề nghị đi ăn lẩu cũng là cháu không? Bà phạt nhầm người rồi”.
Bạch Tinh Nhiên xoay đầu ngạc nhiên nhìn anh, anh đang xin hộ cô ư? Sao có thểchú? Lão phu nhân không hề tin lời anh, mặt lạnh tanh nói:
“Từng này tuổi đầu cháuchưa từng muốn đi ăn lẩu, sao tối qua lại muốn đi? “
Vì sáng qua nghe thấy Thẩm Khác và Luyến Dao tối đi ăn lẩu, cho nên cũng muốnthử một chút”, Nam Cung Thiên Ân thong dong giải thích:
“Hơn nữa, việc phátbệnh tối qua chưa chắc đã liên quan đến lấu”.
Mặc dù anh giải thích rất hợp lý, nhưng lão phu nhân vẫn không hài lòng nói:
“Dùlà cháu đề nghị, thì làm vợ cháu, nó cũng phải biết cái gì ăn vào có hại cho sức khoẻcủa cháu, nó không những không ngăn mà còn đi ăn với cháu, có thể thấy nókhông để ý sức khỏe cháu đến mức nào”.
Bà nội, Ảnh An còn đang mang thai mà”
Mang thai thì sao? Mang thai thì có thể tùy tiện phạm sai lầm cơ bản thế này à? “
Bà nội…“Cháu đừng xin cho nó nữa, bà khôngmuốn nghe”
Bà nội, bà hiểu nhầm rồi, cháu không xin hộ cô ấy, cháu chỉ muốn nói với bà mộtcâu.”
, Nam Cung Thiên Ân nói nghiêm túc:
“Xin bà về đi, đừng làm phiền cả nhàbọn cháu chấp hành gia pháp”
Cháu..”
, lão phu nhân tức điện:
“Nam Cung Thiên Ân, cháu cố ý chống đối bà đấyà? “
Không, cháu chỉ cảm thấy người thèm ăn là cháu, đề nghị đi ăn lẩu cũng là cháu, không có lí do gì để mẹ con cô ấy chịu phạt thay cháu”, Nam Cung Thiên Ân nói vớivẻ mặt vô tội.
Lão phu nhân tức giận nghiến răng, nhưng lại bỏ tay với anh, chỉ đành bực mìnhnói với Bạch Tinh Nhiên một câu:
“Nếu lần sau còn phạm lỗi cơ bản thể này thì tôisẽ không tha cho cổ”.
Bạch Tinh Nhiên vội vàng cúi đầu:
“Bà nội, cháu biết rồi”.
Lão phu nhân tức tối bỏ đi, trong từ đường bỗng chốc lại chỉ còn hai người họ.
Bạch Tinh Nhiên nhìn Nam Cung ThiênÂn đã đứng dậy khỏi đêm, cảm kích nói:
“Cảm ơn anh”.
Nếu không có anh thì cô còn phải quỳ đến chiều.
Nhưng người đàn ông này bình thường trông đứng đần, thế mà cũng có thể khiếnbà nội tức đến câm nín, nghĩ thôi cũngthấy khả đáng yêu.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô vẫn còn quỳ:
“Sao? Quỳ rất thoảimái à? ”.
Bạch Tinh Nhiên lúc này mới nhận ra đến lúc mình đứng dậy rồi, nên chống ngườidậy.
Chắc là vì quỹ quá lâu nên hai chân tê rần, cô mới vừa chống người dậy thì độtnhiên lệch sang bên“Cẩn thận”, Nam Cung Thiên Ân nhanh tay lẹ mắt ôm eo cô, bảo vệ có trong vòngtay.
Sắc mặt Bạch Tinh Nhiên thay đổi, cảm nhận được bản thân an toàn rồi mới thởphào, rụt khỏi vòng tay anh:
“Cảm ơn”.
Rõ ràng là một việc rất đơn giản, nhưng cô lại cứ nói cảm ơn mãi, làm vợ chồng thếnày thì cũng thất bại thật, Nam Cung Thiên Ân hơi bực mình nhìn cô:
“Cô cảm ơnđủ chưa? Bạch Tinh Nhiên cứng họng, nhìn thấy anh chuẩn bị bỏ đi, vội vàng theo chân anhđi ra cửa từ đường.
Đúng lúc sáng sớm, bên ngoài từ đường chim hót, hoa thơm, tràn trề nhựa sống, ánh nắng vàng dịu nhẹ len lỏi qua tán cây sà xuống, cắt mặt đất thành từng mảngmàu vàng.
Bạch Tinh Nhiên đứng ở bậc thềm cửa từ đường, dang hai tay hít sâu một hơi, đếncả trong không khí cũng là hương thơm say lòng người.
Cô lần đầu tiên nhận ra nơinày đẹp đẽ, mê người đến vậy.
Mấy lần trước đều vì đến và đi vội vàng, căn bản không có tâm trạng để ý những cáinày, chỉ có hôm nay, cô vừa bước ra khỏi phòng thì bị cảnh tượng bên ngoài hấpdẫn.
Nam Cung Thiên Ân đi mấy bước thấy cô không đi theo thì xoay người, nhìn thấycô đang say mê dừng ở cửa từ đường, nên nhếch mày với cô nói:
“Cô đang lưuluyến việc phạt quỳ tối qua à? “
Đương nhiên không Bạch Tinh Nhiên gần như là hoảng hốt lắc đầu, đời này côchưa từng sợ nơi nào tới vậy, sao có thể lưu luyến chứ? “Tôi chỉ đột nhiên phát hiện cảnh nơi này rất đẹp”, cô nói.
Nam Cung Thiên Ân nhìn xung quanh, không đồng ý:
đẹp thực sự của Nhà NamCung không phải ởThế à? Không phải ở đây? Bạch Tinh Nhiên thực sự không biết nhà Nam Cung cònchỗ nào đẹp hơn chỗ này.
Vì có lời cảnh cáo của chị Hà, dù bình thường ra ngoàigiải khuây, thì cũng sẽ vòng qua nhà chính đi một lúc thì về, chưa từng đi nơi khác.
Cô chỉ biết nhà Nam Cung rất rộng, rộng đến mức người đi cũng không hết nổi.”
Cô muốn đi xem thử không? ”, Nam Cung Thiên Ân hỏi.”
Không muốn, Bạch Tinh Nhiên lắc đâu.”
Thật à? “
Tôi không muốn bị phạt nữa đâu”, chị Hà đã cảnh cáo cô không được đi lungtung, nếu bị bắt thì tối nay chắc lại phải ở từ đường mất.
Cô cứ tưởng Nam Cung Thiên Ân sẽ tỏ vẻ ngang ngược như vừa nãy kiểu có anh ởđây, không phải lo gì hết, không ngờ anh chỉ nghĩ một lúc rồi gật đầu:
“Nói cũngđúng, vẫn nên về nghỉ ngơi thì hơn”.
Bạch Tinh Nhiên cạn lời, nhưng vẫn nhấc chân đi theo anh.
Vừa nghe thấy Nam Cung Thiên Ân có ý dẫn cô đi thăm quan nhà Nam Cung tronglòng cô vẫn khá hứng thú, dù sao gả vào lâu vậy rồi mà cô vẫn chưa thực sự tham quan biệt thự này lần nào.
Rất tốt”, Nam Cung Thiên Ân gật đầu.
Bạch Tinh Nhiên cảm nhận được sự bi thương trong giọng anh, muốn thay đổi bầukhông khí, nên mỉm cười nói:
“Mẹ anh chắc chắn là một người phụ nữ rất tốt”.
Nam Cung Thiên Ân đột nhiên xoay mặt qua, trong giọng hơi không vui:
“Giờ bàấy cũng là mẹ cô”.
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên, sau đó gật đầu:
“Xin lỗi, tôi không cố ý hỗn đâu”.
Nam Cung Thiên Ân không trả lời cô, lặng im một lúc mới đột nhiên nói:
“Bà ấyđúng là một người phụ nữ rất tốt, là người tốt nhất tôi từng thấy.
Thì ra anh có tình cảm sâu nặng với mẹ đến vậy, đánh giá bà ấy cao như vậy, tronglòng Bạch Tinh Nhiên đột nhiên trở nên dịu dàng không lí do, còn là lần đầu tiêncô thấy anh có tình cảm sâu nặng với một người ngoài Chu Chu“Vậy lúc bà ấy đi, chắc anh buồn lắm”, Bạch Tinh Nhiên bất giác hỏi câu này, cũngkhông biết xuất phát từ tâm lý gì mà hỏi nữa.
Tóm lại lúc cô hỏi câu này, trong đầunghĩ đến tình cảnh bà ngoại qua đời.
Lúc đó cô đang đi học ở Châu Thành, đột nhiên nhận được tin bà ngoại mất, là mợnói với cô, hơn nữa sau khi bà ngoại nhập thổ thì mới nói cho cô biết, lúc ấy khi cônghe được tin này suýt thì ngất ngay ở tòa nhà kí túc của trường.”
Đúng là rất buồn, khóc đến mức chết đi sống lại”, Nam Cung Thiên Ân lẩm bẩm, kéo suy nghĩ đang bay xa của Bạch Tinh Nhiên về.
Cô xoay đầu qua, nhìn anh cười đẳng chất:
“Người thân yêu nhất rời xa mình, saocó thể không buồn chứ? “
Đúng”, Nam Cung Thiên Ân gật đầu, không hề cảm nhận được sự hận thù trênmặt Bạch Tinh Nhiên.
Trời sáng hẳn rồi, bên ngoài từ đường vang lên tiếng bước chân, tiếp đó là tiếngcửa bị người ta mở ra và lời chào hỏi lịch sự của người giúp việc:
“Lão phu nhân, chào buổi sáng”
Thiếu phu nhân tối qua có quỹ hẳn hoi không? ”, chị Hà hỏi.”
Có, vẫn luôn quỳ, nhưng mà anh ta ngập ngừng, dè dặt nói:
“Đại thiếu gia sángsớm cũng đến.”
Biết rồi”, chị Hà nói.
Họ chính vì buổi sáng đến phòng Nam Cung Thiên Ân thăm anh phát hiện anhbiến mất, vừa hỏi người giúp việc mới biết anh đi về phía từ đường, cho nên mớiđến đây sớm thế này.
Người giúp việc mở cửa từ đường, lão phu nhân bước vào, sau đó nhìn thấy NamCung Thiên Ân quỳ bên cạnh Bạch Tinh Nhiên.
Bà ta vừa sốt ruột vừa giận đi lên, nhìn xuống Nam Cung Thiên Ân bực mình trách:
“Thiên Ân, cháu đang làm gì thế? Còn không mau về giường nằm cho bà!!”.
Nhìn thấy lão phu nhân đột nhiên xuất hiện, trong lòng Bạch Tinh Nhiên bất giácdấy lên sự sợ hãi, với lão phu nhân nói một là một này, cô vẫn luôn khá là sợ, đặcbiệt là khi bà ta xuất hiện với cơn giận như bây giờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nhanh chóng nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái, nhỏ giọng nhạc:
“Đại thiếu gia, không muốn hại chết tôi thì mau về nghỉ đi”.
Nam Cung Thiên Ân lại không đứng dậy rời khỏi từ đường, mà ngắng đầu nhìn lãophu nhân nói nghiêm túc:
“Bà nội, Ảnh An có phải không nói với bà người muốnăn lẩu là cháu, đề nghị đi ăn lẩu cũng là cháu không? Bà phạt nhầm người rồi”.
Bạch Tinh Nhiên xoay đầu ngạc nhiên nhìn anh, anh đang xin hộ cô ư? Sao có thểchú? Lão phu nhân không hề tin lời anh, mặt lạnh tanh nói:
“Từng này tuổi đầu cháuchưa từng muốn đi ăn lẩu, sao tối qua lại muốn đi? “
Vì sáng qua nghe thấy Thẩm Khác và Luyến Dao tối đi ăn lẩu, cho nên cũng muốnthử một chút”, Nam Cung Thiên Ân thong dong giải thích:
“Hơn nữa, việc phátbệnh tối qua chưa chắc đã liên quan đến lấu”.
Mặc dù anh giải thích rất hợp lý, nhưng lão phu nhân vẫn không hài lòng nói:
“Dùlà cháu đề nghị, thì làm vợ cháu, nó cũng phải biết cái gì ăn vào có hại cho sức khoẻcủa cháu, nó không những không ngăn mà còn đi ăn với cháu, có thể thấy nókhông để ý sức khỏe cháu đến mức nào”.
Bà nội, Ảnh An còn đang mang thai mà”
Mang thai thì sao? Mang thai thì có thể tùy tiện phạm sai lầm cơ bản thế này à? “
Bà nội…“Cháu đừng xin cho nó nữa, bà khôngmuốn nghe”
Bà nội, bà hiểu nhầm rồi, cháu không xin hộ cô ấy, cháu chỉ muốn nói với bà mộtcâu.”
, Nam Cung Thiên Ân nói nghiêm túc:
“Xin bà về đi, đừng làm phiền cả nhàbọn cháu chấp hành gia pháp”
Cháu..”
, lão phu nhân tức điện:
“Nam Cung Thiên Ân, cháu cố ý chống đối bà đấyà? “
Không, cháu chỉ cảm thấy người thèm ăn là cháu, đề nghị đi ăn lẩu cũng là cháu, không có lí do gì để mẹ con cô ấy chịu phạt thay cháu”, Nam Cung Thiên Ân nói vớivẻ mặt vô tội.
Lão phu nhân tức giận nghiến răng, nhưng lại bỏ tay với anh, chỉ đành bực mìnhnói với Bạch Tinh Nhiên một câu:
“Nếu lần sau còn phạm lỗi cơ bản thể này thì tôisẽ không tha cho cổ”.
Bạch Tinh Nhiên vội vàng cúi đầu:
“Bà nội, cháu biết rồi”.
Lão phu nhân tức tối bỏ đi, trong từ đường bỗng chốc lại chỉ còn hai người họ.
Bạch Tinh Nhiên nhìn Nam Cung ThiênÂn đã đứng dậy khỏi đêm, cảm kích nói:
“Cảm ơn anh”.
Nếu không có anh thì cô còn phải quỳ đến chiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng người đàn ông này bình thường trông đứng đần, thế mà cũng có thể khiếnbà nội tức đến câm nín, nghĩ thôi cũngthấy khả đáng yêu.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô vẫn còn quỳ:
“Sao? Quỳ rất thoảimái à? ”.
Bạch Tinh Nhiên lúc này mới nhận ra đến lúc mình đứng dậy rồi, nên chống ngườidậy.
Chắc là vì quỹ quá lâu nên hai chân tê rần, cô mới vừa chống người dậy thì độtnhiên lệch sang bên“Cẩn thận”, Nam Cung Thiên Ân nhanh tay lẹ mắt ôm eo cô, bảo vệ có trong vòngtay.
Sắc mặt Bạch Tinh Nhiên thay đổi, cảm nhận được bản thân an toàn rồi mới thởphào, rụt khỏi vòng tay anh:
“Cảm ơn”.
Rõ ràng là một việc rất đơn giản, nhưng cô lại cứ nói cảm ơn mãi, làm vợ chồng thếnày thì cũng thất bại thật, Nam Cung Thiên Ân hơi bực mình nhìn cô:
“Cô cảm ơnđủ chưa? Bạch Tinh Nhiên cứng họng, nhìn thấy anh chuẩn bị bỏ đi, vội vàng theo chân anhđi ra cửa từ đường.
Đúng lúc sáng sớm, bên ngoài từ đường chim hót, hoa thơm, tràn trề nhựa sống, ánh nắng vàng dịu nhẹ len lỏi qua tán cây sà xuống, cắt mặt đất thành từng mảngmàu vàng.
Bạch Tinh Nhiên đứng ở bậc thềm cửa từ đường, dang hai tay hít sâu một hơi, đếncả trong không khí cũng là hương thơm say lòng người.
Cô lần đầu tiên nhận ra nơinày đẹp đẽ, mê người đến vậy.
Mấy lần trước đều vì đến và đi vội vàng, căn bản không có tâm trạng để ý những cáinày, chỉ có hôm nay, cô vừa bước ra khỏi phòng thì bị cảnh tượng bên ngoài hấpdẫn.
Nam Cung Thiên Ân đi mấy bước thấy cô không đi theo thì xoay người, nhìn thấycô đang say mê dừng ở cửa từ đường, nên nhếch mày với cô nói:
“Cô đang lưuluyến việc phạt quỳ tối qua à? “
Đương nhiên không Bạch Tinh Nhiên gần như là hoảng hốt lắc đầu, đời này côchưa từng sợ nơi nào tới vậy, sao có thể lưu luyến chứ? “Tôi chỉ đột nhiên phát hiện cảnh nơi này rất đẹp”, cô nói.
Nam Cung Thiên Ân nhìn xung quanh, không đồng ý:
đẹp thực sự của Nhà NamCung không phải ởThế à? Không phải ở đây? Bạch Tinh Nhiên thực sự không biết nhà Nam Cung cònchỗ nào đẹp hơn chỗ này.
Vì có lời cảnh cáo của chị Hà, dù bình thường ra ngoàigiải khuây, thì cũng sẽ vòng qua nhà chính đi một lúc thì về, chưa từng đi nơi khác.
Cô chỉ biết nhà Nam Cung rất rộng, rộng đến mức người đi cũng không hết nổi.”
Cô muốn đi xem thử không? ”, Nam Cung Thiên Ân hỏi.”
Không muốn, Bạch Tinh Nhiên lắc đâu.”
Thật à? “
Tôi không muốn bị phạt nữa đâu”, chị Hà đã cảnh cáo cô không được đi lungtung, nếu bị bắt thì tối nay chắc lại phải ở từ đường mất.
Cô cứ tưởng Nam Cung Thiên Ân sẽ tỏ vẻ ngang ngược như vừa nãy kiểu có anh ởđây, không phải lo gì hết, không ngờ anh chỉ nghĩ một lúc rồi gật đầu:
“Nói cũngđúng, vẫn nên về nghỉ ngơi thì hơn”.
Bạch Tinh Nhiên cạn lời, nhưng vẫn nhấc chân đi theo anh.
Vừa nghe thấy Nam Cung Thiên Ân có ý dẫn cô đi thăm quan nhà Nam Cung tronglòng cô vẫn khá hứng thú, dù sao gả vào lâu vậy rồi mà cô vẫn chưa thực sự tham quan biệt thự này lần nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro