Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Tình cờ gặp gỡ (3)

Quang Vũ

2024-07-24 01:45:54

Bên ngoài cửa đột nhiên vang lên một âm thanh: "Em yêu, việc này còn phải hỏi sao? Có phải em chưa từng bỏ đi bao giờ đâu".

Ngay sau đó là Thấm Khác đi vào, tươi cười đến trước mặt Phác Luyến Dao, nghiêng người hôn lên trán cô ta mắng yêu: "Cái đồ không có lương tâm".

Phác Luyến Dao không phục phản bác: "Lúc đó em còn trẻ, hơn nữa mới đi có ba năm, đâu có giống nhau".

"Ba năm đã là lâu rồi đấy biết không? Đủ để anh yêu thêm mấy cô rồi đấy", Thấm Khác lấy trong túi ra

hai vé xem phim: "Xem đây là cái gì?".

"Phim bom tấn mới của Hollywood?".

"Chính xác", Thấm Khác vỗ hai tấm vé đó vào trán Chu Chu: "Còn chê em không đủ thương cô ấy ư? Em thấy em sắp chiều hư cô ấy rồi đấy".

"Nhưng... hôm nay em làm ca tối mà", Phác Luyến Dao cạn lời ngán ngấm: "Em đi làm ca nào anh còn không biết, vậy mà nói là thương em?".

"Cái gì? Hôm nay em làm ca tối à?".

"Đổi ca rồi, sáng em chả nói với anh rồi là gì?", Phác Luyến Dao oán trách.

"Nói rồi á?", Thẩm Khác vẻ mặt bất lực, liền nói: "Không sao, chí là hai tấm vé thôi mà, mai lại mua hai vé khác là được".

"Nhưng bộ phim này rất ăn khách, giờ chiếu và chỗ ngồi đẹp thế này bỏ đi phí lắm", Phác Luyến Dao nhìn vé xem phim trong tay cậu ta, rồi đưa nó cho Chu Chu nói: "Chị dâu họ, chẳng phải chị cũng thích thể loại phim nước ngoài này sao? cho chị đi xem đấy".

"Chị? Chị có ai đi cùng đâu", Chu Chu tỏ vẻ đáng thương.

"Bảo anh họ đưa chị đi, vừa hay hôm nay anh họ về sớm".

Chu Chu nhìn Nam Cung Thiên Ân, trên mặt vẫn tỏ vẻ tội nghiệp hỏi:

"Thiên Ân, anh có thời gian đi cùng em không?".

Trước đây không phải cô ta chưa từng rủ Nam Cung Thiên Ân đi xem phim cùng cô ta, thậm chí còn cầm sẵn vé chạy đi rủ anh, nhưng lần nào anh cũng lấy lí do bận công việc để từ chối. Cô ta cho rằng lần này Nam Cung Thiên Ân nhất định cũng sẽ từ chối, sẽ bảo Tiểu Nguyên đi cùng cô ta, không ngờ anh lại im lặng một lúc rồi gật dầu: "Được".

Chu Chu thấy anh đồng ý, liền vui mừng ra mặt: "Thật không? Anhsẽ đi xem phim với em thật chứ?".

"Chẳng phải đã nói rồi sao, hôm nay công việc không bận lắm".

"Tốt quá", Chu Chu cảm kích nhìn Phác Luyến Dao, Phác Luyến Dao cũng nháy mắt cười với cô ta.

Ăn cơm tối xong, Nam Cung Thiên Ân quả thật đã ra ngoài xem phim với cô ta, sự bất thường của anh khiến cả lão phu nhân cũng cảm thấy kỳ lạ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trên đường đi, Nam Cung Thiên Ân mặc dù không nói gì, nhưng Chu Chu vẫn cảm nhận được rõ rệt sự thay đổi nhỏ của anh, cô ta vô cùng vui sướng, không giấu nổi nụ cười, cả đường đi thi thoảng lại nghĩ ra chuyện đế nói với anh.

Sau khi đỗ xe trong hầm đế xe của trung tâm thương mại, hai người cùng đi lên rạp chiếu phim ở tầng trên cùng.

Ở khu quần áo trẻ con trên tầng ba, Bạch Tinh Nhiên đang dắt Tiếu Vãn Nhiên đi lòng vòng tìm mua quần tất trắng để mặc biểu diễn cho ngày tết thiếu nhi, mãi mới tìm được một chỗ có hàng.

Cô nhìn chiếc quần tất trong tay nói: "Hình như có vẻ hơi bé, còn kiểu khác không?".

Nhân viên bán hàng nhìn Tiếu Vãn Nhiên một vòng, cười nói: "Đây là chiếc cuối cùng rồi, bởi vì tầm này năm nào cũng có nhiều trẻ em đi biếu diễn, phụ huynh nào cũng tìm mua quần tất trắng, nên bây giờ đều bán hết rồi".

Cô ấy cầm chiếc quần tất ướm lên chân của Tiếu Vãn Nhiên một hồi: "Bạn này cũng là mặc đế biếu diễn

đúng không? Chiếc quần này co giãn tốt, hơn nữa cũng là mặc một lần, cố gắng mặc một hôm đi vậy".

Nhà khác không còn nữa, Bạch Tinh Nhiên cũng chí có thế lấy chiếc này.

Cô mua quần tất xong, liền đưa Tiếu Vãn Nhiên về nhà, lúc đi xuống hầm đế xe phát hiện ra xe ở đây hơi khó lấy ra, bèn vẫy tay gọi một viên bảo vệ đang trực tới giúp đỡ.

Cậu bảo vệ vừa giơ tay ra hiệu vừa lên tiếng chỉ đạo: ''Đánh tay lái về bên trái một chút, sang trái thêm chút

Bạch Tinh Nhiên dừng xe nhìn trái nhìn phải, không chắc chắn lắm hỏi: "Sang trái thêm một chút có thế ra không? Sao tôi cứ có cảm giác không được nhỉ?".

"Ra được, chị yên tâm đi", cậu ta gật đầu nói.

Bạch Tinh Nhiên nhả phanh xe, từ từ lách ra ngoài theo sự chí dẫn của cậu ta, mặc dù cô đã rất cẩn thận, nhưng vẫn không may quệt vào chiếc xe màu đen bên cạnh. Hai xe va vào nhau rồi, cậu bảo vệ mới bắt đầu hô: "Dừng! Mau dừng lại!".

Bạch Tinh Nhiên sợ hãi một lúc, lo lắng xuống xe xem tình hình.

Chết rồi! Quệt cho xe sang nhà người ta một vệt dài mấy chục centimet rồi.

Cô cạn lời ngấng dầu lên nhìn cậu bảo vệ trách móc: "Cậu có biết chỉ dẫn không vậy!".

Cậu bảo vệ cũng sợ đến ngây ngốc, vội xin lỗi: "Xin lỗi, em cứ nghĩ như vậy có thế ra được, thật sự xin lỗi...".

"Cậu biết lái không?".

"Không ạ, mới đăng ký thi lấy bằng thôi", cậu bảo vệ lo lắng đáp.

Bạch Tinh Nhiên cạn lời rồi, thế mà cô lại gọi một người không cả biết lái xe đến đế chí dẫn cô cách đánh xe ra!

Nhìn chiếc xe sang giá tiền cả trăm triệu tệ ở bên cạnh, cô thầm tính giá trong dầu, đúng là gặp ma rồi!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Vậy giờ phải làm sao? Tính cho cậu hay tính cho tôi đây?", cô hỏi cậu kia.

Cũng không thể cứ thế lái xe đi được, đừng nói là trong đây có camera giám sát, cho dù là không có cô cũng sẽ không đành lòng bỏ đi.

Bị cô hỏi như thế, cậu ta vô cùng sợ hãi, liền nói: "Chị, năm nay em mới bắt đầu đi làm, không đền nổi, em thấy chị cũng là người có tiền, hay là...", mặt của cậu ta đỏ ửng lên: "Hay là chị báo với bên bảo hiếm, rồi tự mình bù thêm một ít đi".

Bạch Tinh Nhiên thấy cậu ta lo lắng đến nỗi đỏ cả mặt cũng không dám mong cậu ta sẽ dền bù, gặp phải chuyện như thế này chí có thế xem như mình đen đủi, chán nản nói:

"Thôi, mau tìm chủ xe tới giải quyết đi".

"Vâng, em đi tìm ngay", cậu nhóc mau chóng lấy bộ đàm ra gọi lên văn phòng.

Bạch Tinh Nhiên quay lại xe bế Tiếu Vãn Nhiên xuống, Tiếu Vãn Nhiên không hiếu chuyện gì thắc mắc hỏi: "Mẹ sao thế? Chẳng phải chúng ta chuẩn bị đi về sao?".

"Mẹ không cấn thận làm xước xe của người ta, phải đợi một lúc nữa mới về được".

Tiếu Vãn Nhiên nhìn hai chiếc xe đang chạm vào nhau, chí vào Bạch Tinh Nhiên đắc ý nói: "Mẹ, mẹ làm việc không chịu đế tâm".

"Được rồi, đừng có lấy câu mẹ dạy con ra đế nói mẹ, mẹ là bị người ta hại", Bạch Tinh Nhiên véo đôi má nhỏ của cô bé nói.

Vé của Nam Cung Thiên Ân và Chu Chu phải hai mươi phút nữa mới đến giờ chiếu, Chu Chu đưa cây kem cô ta mua đến bên miệng của anh tươi cười nói: "Vị vani đó, ngon lắm, anh có muốn thử không?".

"Không cần đâu, anh không thích ăn đồ lạnh", Nam Cung Thiên Ân nói.

"Thật không thế hiếu nổi sao lại có người không thích ăn kem", Chu Chu mím cười rụt cây kem lại tự mình ăn.

Lúc này, trên loa phát ra một đoạn thông báo tìm chủ xe, sau khi phát

xong hai lần, Chu Chu thắc mắc nhìn Nam Cung Thiên Ân: "Thiên Ân, biến số xe mà cô ấy đọc hình như là của anh đấy".

ở rạp chiếu phim này đông người ồn ào, lúc phát loa Nam Cung Thiên Ân không đế ý nghe, sau khi Chu Chu nói thế thì anh mới đế ý, nghe thấy kiểu xe và biến số xe nhân viên thông báo đọc quả nhiên là xe của anh.

"Anh xuống xem sao", anh nói rồi đứng dậy khỏi ghế.

"Xảy ra chuyện gì thế?".

"Chắc là chặn phải xe của ai đấy", Nam Cung Thiên Ân nói: "Em cứ ở đây chờ, anh xuống xử lý xong sẽ lên".

"Vâng, vậy anh đi nhanh nhé, chưa đến hai mươi phút nữa là đến chiếu phim rồi", chu chu nói.

Nam Cung Thiên Ân gật đầu, đứng dậy đi về phía thang máy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Số ký tự: 0