Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Tinh Nhiên mất tích rồi (1)
Quang Vũ
2024-07-24 01:45:54
Sau khi về đến khách sạn, Bạch Tinh Nhiên tắm rửa rồi leo lên giường nằm.
Nam Cung Thiên Ân cúi xuống nhìn cô đang nằm trên giường: “Cô chắc chắn không cần gọi bác sĩ đến chứ?”
“Tôi chắc chắn”, Bạch Tinh Nhiên xoay
người, quay lưng vào anh.
Thấy cô không muốn nói nhiều, Nam Cung Thiên Ân cũng không làm phiền cô nữa, mà đi đến trước bàn làm việc mở chiếc máy tính mang theo bắt đầu giải quyết việc công.
Chắc là lúc chiều ngủ nhiều quá, Bạch Tinh Nhiên nằm trên giường lại không hề buồn ngủ, nghe tiếng anh thỉnh thoảng gõ bàn phím, thỉnh thoảng gọi điện thoại, thế mà lại cảm thấy rất hay.
Cô túm tóc mình, nghĩ bụng mình đúng là điên rồi, lúc này mà còn cảm thấy âm thanh anh làm việc rất vui tai.
Cô nhằm chặt mật, cố ép bản thân mau chóng chìm vào giấc ngủ, chỉ cần ngủ rồi thì sẽ không nghĩ linh tinh nữa.
Thế mà dân dẫn cô lại thiếp đi thật,
không còn nghe thấy tiếng Nam Cung
Thiên Ân ở bàn làm việc nữa. Cập nhật chương mới nhất tại nhayhȯ.com
Cũng không biết ngủ bao lâu, trong lúc mơ màng cô cảm thấy cơ thể Nam Cung Thiên Ân tiến sát sau lưng cô, ôm cô vào lòng như bình thường. Còn lòng bàn tay anh thì khẽ khàng đặt lên chiếc bụng đang nhô lên của cô, và có xu thể hướng lên trên.
Cảm nhận được nhu cầu của anh, Bạch Tinh Nhiên hơi ngọ nguậy, giả vờ như không chịu được việc bị quấy rầy, đẩy tay anh khỏi người mình.
Nam Cung Thiên Ân khựng lại, ghé vào tại cô thổi hơi: “Cô đúng là một người vợ chẳng biết chiều chồng”.
Mí mắt Bạch Tinh Nhiên chớp một cái, tiếp tục vờ ngủ.
Cô không biết những phụ nữ có thai khác thì phục vụ ông chồng có nhu cầu sinh lý thế nào, hơn nữa hiện tại cô cũng không có tâm trạng làm chuyện ấy trước khi ngủ cô cứ nghĩ mãi làm sao để tìm được cả nhà người cậu đã biến mất nhiều năm.
Mặc dù Nam Cung Thiên Ân bất mãn với phản ứng của có, nhưng nghĩ đến việc vốn cô đã xa lạ với chuyện ấy cứ như thiếu nữ, nên cũng không ép cô nữa. Cuối cùng chỉ hít sâu một hơi rồi ôm cô dân chim vào giấc ngủ.
Bạch Tinh Nhiên ngủ sớm đương nhiên cũng dậy sớm, cô xoay đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân say ngủ bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng dậy đi vào nhà tắm.
Mặc dù có oán trách với anh, nhưng dù sao giờ anh vẫn là chồng cô, chăm sóc anh cũng vẫn là trách nhiệm của cô. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô bèn xuống tầng chuẩn bị bữa sáng.
Tối qua lúc anh lên giường đã hơn 12 giờ rồi, 9 giờ hôm nay lại phải đi họp ở tòa thị chính, lúc này để anh ngủ thêm chút nào hay chút ấy,
Nguyên liệu nấu ăn khách sạn chuẩn bị cũng khá đầy đủ, Bạch Tinh Nhiên quyết định nấu cháo thịt băm dưa muối đơn giản, vừa bổ vừa ngon.
Chảo dưa muối trước giờ vẫn luôn là món yêu thích của Tiểu Ý, Nam Cung Thiên Ân chắc cũng sẽ thích, cô nghĩ
Nấu cháo xong, cô vừa định lên tầng gọi Nam Cung Thiên Ân dậy thì Nam Cung Thiên Ân đã thong dong đi từ tầng hai xuống, vừa chỉnh cà vạt ở cổ áo vừa nhìn cô: “Dậy sớm vậy, tôi tưởng cô ra ngoài rồi”.
“Nấu ít cháo dưa muối, anh ăn tạm đi”, Bạch Tinh Nhiên múc cho anh một bát đặt lên bàn.
Nam Cung Thiên Ân nhìn bát cháo trên bàn, ngước mắt lên nhìn cô cười khẽ: “Trông cũng được đó, chắc sẽ không khó nuốt”.
“Thử đi là biết”.
“Cảm ơn”, Nam Cung Thiên Ân ngồi xuống chỗ đối diện cô, dùng thìa múc một miếng cho vào miệng xong thì ngẩng đầu nhìn cô nói: “Tối qua trách nhầm cô, thực ra về mặt nào đó thì cô cũng là một người vợ khá tốt.
Chỉ là liếc mắt đưa tình giữa vợ chồng rất bình thường, cũng là cảnh tượng mà Bạch Tinh Nhiên vẫn luôn mong đợi, song lúc này có lại cảm thấy vô cùng bực bội nói: “Mau ăn cho xong rồi đi hợp đi, cẩn thận muộn giờ”.
Nam Cung Thiên Ân cảm nhận được sự bực bội của cô, cầm thìa quan sát cô. “Đây cũng là chứng cầu kinh của phụ nữ có thai à?”.
Bạch Tinh Nhiên cứng họng, cô ngôi xuống đối diện xong thì bắt đầu ăn.
Nam Cung Thiên Ân ăn mấy miếng, lại ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm cô: “Sáng tôi đi họp, tối là tiệc của tòa thị chính, cô muốn đi cùng tôi không?”.
“Có phải là nhất định phải đi không?”, Bạch Tinh Nhiên hỏi dửng dưng.
“Ban tổ chức không quy định phải dẫn theo bạn nữ”.
“Nếu thế thì tôi không đi đâu”.
“Vậy hôm nay cô định đi đâu?”.
“Tôi… đi dạo linh tinh thôi”.
“Cũng được, bảo lái xe Trần chở cô đi.
“Không cần, tôi đi loanh quanh đây thôi, không cần xe”.
Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc, gật đầu: “Vậy được, có việc thì gọi cho tôi.
Bạch Tinh Nhiên “ừm đại một tiếng, tiếp tục ăn cháo trong bát
Sau khi Nam Cung Thiên Ân ăn xong thì tiện tay rút giấy ăn lau miệng sạch sẽ: “Tôi đi trước đây”, nói xong thì đứng dậy rời khỏi bàn ăn đi ra cửa chính của khách sạn.
Cũng không biết xuất phát từ tâm gì, Bạch Tinh Nhiên đứng dậy theo anh ra cửa, đứng ở bậc thềm nhìn anh lên xe. Nam Cung Thiên Ân cảm nhận được cô có đi theo, động tác lên xe dừng lại, xoay người quan sát cô, sau đó cất bước đi về phía cô.
“Cô đang đợi nụ hôn tạm biệt của tôi sao?”, Nam Cung Thiên Ân mỉm cười hỏi.
Không đợi Bạch Tinh Nhiên phủ nhận, anh đã nâng mặt cô lên hôn vào mỗi cô
Bạch Tinh Nhiên nhằm mặt, để mặc cho lưỡi anh đi sâu vào miệng cô, cử cảm thấy nụ hôn này sẽ là nụ hôn biệt lỵ, còn về việc tại sao lại có cảm giác này thì bản thân cô cũng không rõ.
Chắc là vì việc lát nữa mình định làm có liên quan đến cái chết của bà nội, có nghĩ.
Nếu đã là biệt ly vậy thì cho cô vô sỉ, xóa nốt một lần đi, để gửi đến quá khứ hoang đường này lời tạm biệt chân chính.
Sau khi xe Nam Cung Thiên Ân rời khỏi cửa khách sạn, Bạch Tinh Nhiên về phòng thay quần áo, một mình rời khỏi khách sạn, cô không dùng xe của lái xe Trần, mà tự thuê một chiếc xe đi về phía trung tâm thành phố.
Cô chỉ biết sau này cậu dọn đến một biệt thự ở trung tâm thành phố, cũng từng nghe mẹ nói cả nhà cậu di dân ra nước ngoài rồi, nhưng cô vẫn muốn đi thử vận may, có lẽ có thể gặp được cả nhà cậu thì sao.
Tiếc là biệt thự đã bán cho nhà khác rồi, mà chủ nhà hiện tại trả lời cô luôn là không biết cả nhà họ dọn đi đâu.
Bạch Tinh Nhiên lại hỏi mấy hàng xóm, không ai biết tin tức của cả nhà cậu, chỉ nói lúc ấy cả nhà họ đi rất vội vã, chẳng chào hỏi gì đã đi mất rồi.
Bạch Tinh Nhiên hết cách chỉ dành đến nghĩa trang.
Thời gian của lần này và lần trước đến cách nhau không lâu lâm, nhưng lại là hai tâm trạng khác hẳn nhau, lần này đến trước mộ của bà ngoại, Bạch Tinh Nhiên đầu tiên là quỳ xuống, dập đầu lạy bà ấy, nước mắt lưng tròng, nức nở nói: “Cháu xin lỗi…
“Bà ngoại, xin bà tha thứ cho sự ngu dốt và bất lực của cháu, cháu không cố ý muốn gả cho Nam Cung Thiên Ân, cháu cũng chưa bao giờ ngờ anh ấy lại là hung thủ bức chết bà, nếu biết trước thì dù thế nào cháu cũng sẽ không gả cho anh ấy. Bà ngoại, có lẽ bà sẽ trách cháu, hận cháu, trách cháu tại sao bây giờ không rời xa anh ấy. Xin bà tha thứ cho cháu, cháu đã đi đến bước này rồi, hơn nữa cũng đã mang thai con của anh ấy, cho nên chỉ có thể kiên trì đến cùng. Nhưng bà ngoại à, cháu hứa với bà, đợi con cháu thuận lợi ra đời cháu sẽ rời xa anh ấy, cách anh ấy thật xa, từ giờ không gặp lại nữa”.
“Xin lỗi bà, cháu không thể trả thù cho bà, cháu không thể đâm anh ấy một dạo như trong mơ, vì… anh ấy dù sao cũng là bố của con cháu. Bà ngoại ơi, còn nhớ lúc cháu còn nhỏ, bà cứ hay ôm cháu lau nước mắt, nói cháu nhỏ thế này mà không có bố yêu thương, đứa trẻ không có bố yêu thương đúng là rất tôi nghiệp, cho nên cháu không thể khiến con cháu bước vào vết xe đổ của cháu, cũng không nhân tâm khiến nó chịu cảnh như vậy.
“Bà ngoại, bà sẽ tha thứ cho cháu đúng không? Nếu bà tha thứ cho cháu rồi thì tối xin bà hãy báo mộng nói cho cháu biết, để cháu yên tâm…
Một giọt nước lạnh lẽo rơi xuống trấn Bạch Tinh Nhiên, ngắt lời cô.
Mưa rồi ư? Cô chậm rãi ngẩng đầu lên mới phát hiện bầu trời vốn sáng sủa không biết đã âm u tự bao giờ, nhìn có vẻ như sắp mưa.
Bạch Tinh Nhiên ổn định tâm trạng, đặt hoa ly trong lòng xuống trước bia mộ của bà ngoại, sau đó lưu luyến xoay người đi ra nghĩa trang.
Cô đi đến cổng nghĩa trang, đang định lên xe thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói có vẻ thăm dò: “Tiểu Tuyết?”
Bạch Tinh Nhiên sửng sốt, dù đã mười mấy năm không nghe thấy cải tên này, nhưng lúc nghe lại lần nữa, cô vẫn hiểu ngay.
Có kinh ngạc xoay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ đang đi về phía mình, trên đầu người phụ nữ đội mũ rộng vành, quân áo trên người cũng khá sang trọng.
Cảm giác quen thuộc ập tới, trong lòng Bạch Tinh Nhiên dấy lên kinh ngạc, gọi: “Mo?”.
Mặc dù cô không có nhiều tình cảm với người mợ này, nhưng người hôm nay mới tìm mãi không được thế mà lại gặp ở đây, đương nhiên là vui rồi.
So với người mợ bần hàn mấy năm trước, người mợ hiện tại dù là khí chất hay ăn mặc thì đều hơn hẳn ngày trước một bậc, trông có cảm giác quý bà.
“Mười mấy năm không gặp, không ngờ cháu vẫn có thể nhớ ra mợ”, Trâu Tố đi đến trước mặt cô, kéo tay cô: “Vừa nãy mợ còn sợ mình nhận nhầm người cơ, sau đó nghĩ lại, gặp ở đây thì chỉ có thể là cháu, chắc chắn không thể là cô chị kia của cháu, nên mới dám gọi cháu”.
Ngày trước Bạch Tinh Nhiên phẫu thuật thẩm mỹ thành dáng vẻ của Bạch Anh An Trâu Tố đều thấy cả, chỉ là quá nhiều năm không gặp, nên nhận không ra.
“ Mợ , mợ đến thăm bà ngoại à?” Bạch Tinh Nhiên mãi một lúc mới hỏi,
“Ừ, Trâu Tố ngẩng đầu nhìn sắc trời một cái: “Nhưng mà giờ sắp mưa rồi, xem ra không đi được rồi,
Bạch Tinh Nhiên cảm thấy mình có vô vàn chuyện muốn hỏi, nhưng lại không biết bắt đầu từ đầu, cuối cùng vẫn bắt đầu hỏi từ chuyện bình thường nhất: “Mợ, cháu nghe mẹ cháu nói cậu mợ nhiều năm trước đã di dân ra nước ngoài, sao hôm nay lại ở Yên Thành? Cậu mợ chuyển về nước rồi sao?”.
“Không”, Trâu Tổ lắc đầu: “Mợ về nước làm chút việc, hôm nay vừa hay rảnh nên đến thăm bà ngoại cháu”.
Mưa lất phất, Trâu Tố ngẩng đầu lên nhìn đỉnh đầu một cái, sau đó khoác cảnh tay cô: “Đi nào, Tiểu Tuyết, chúng ta lên xe nói chuyện đi, tiện thể chở cháu về đúng rồi, giờ cháu ở đâu?”
“Cháu ở Vịnh Hà”, Bạch Tinh Nhiên theo bà ta lên xe.
“Ô, ở với ai? Về Yên Thành chơi sao?”. Trâu Tố bảo tài xế lái xe xong thì xoay đầu hỏi.
Bạch Tinh Nhiên không muốn để Trâu Tổ biết việc mình gả cho Nam Cung Thiên Ân, cũng không muốn bàn quá nhiều về mình, nên trả lời đại rồi ngay lập tức đối chủ đề hỏi: “Mẹ ơi, cháu có thể hỏi mợ chút việc không?”.
“Việc gì?”.
“Việc về bà ngoại”, Bạch Tinh Nhiên do dự một lúc mới nói: “Cháu nghe mẹ cháu nói, bà ngoại bị bức chết trong cuộc mua bán nhà cũ của nhà họ Chu, có phải vậy không?”.
Trâu Tổ hơi kinh ngạc, cứ như không ngờ Bạch Tinh Nhiên sẽ hỏi việc này, nhìn cô nhưng lại do dự mãi cũng không trả lời.
Bạch Tinh Nhiên lại hỏi: “Mợ ơi, xin mờ hãy nói thật với cháu, cháu muốn biết rất cuộc là có chuyện gì”.
Nam Cung Thiên Ân cúi xuống nhìn cô đang nằm trên giường: “Cô chắc chắn không cần gọi bác sĩ đến chứ?”
“Tôi chắc chắn”, Bạch Tinh Nhiên xoay
người, quay lưng vào anh.
Thấy cô không muốn nói nhiều, Nam Cung Thiên Ân cũng không làm phiền cô nữa, mà đi đến trước bàn làm việc mở chiếc máy tính mang theo bắt đầu giải quyết việc công.
Chắc là lúc chiều ngủ nhiều quá, Bạch Tinh Nhiên nằm trên giường lại không hề buồn ngủ, nghe tiếng anh thỉnh thoảng gõ bàn phím, thỉnh thoảng gọi điện thoại, thế mà lại cảm thấy rất hay.
Cô túm tóc mình, nghĩ bụng mình đúng là điên rồi, lúc này mà còn cảm thấy âm thanh anh làm việc rất vui tai.
Cô nhằm chặt mật, cố ép bản thân mau chóng chìm vào giấc ngủ, chỉ cần ngủ rồi thì sẽ không nghĩ linh tinh nữa.
Thế mà dân dẫn cô lại thiếp đi thật,
không còn nghe thấy tiếng Nam Cung
Thiên Ân ở bàn làm việc nữa. Cập nhật chương mới nhất tại nhayhȯ.com
Cũng không biết ngủ bao lâu, trong lúc mơ màng cô cảm thấy cơ thể Nam Cung Thiên Ân tiến sát sau lưng cô, ôm cô vào lòng như bình thường. Còn lòng bàn tay anh thì khẽ khàng đặt lên chiếc bụng đang nhô lên của cô, và có xu thể hướng lên trên.
Cảm nhận được nhu cầu của anh, Bạch Tinh Nhiên hơi ngọ nguậy, giả vờ như không chịu được việc bị quấy rầy, đẩy tay anh khỏi người mình.
Nam Cung Thiên Ân khựng lại, ghé vào tại cô thổi hơi: “Cô đúng là một người vợ chẳng biết chiều chồng”.
Mí mắt Bạch Tinh Nhiên chớp một cái, tiếp tục vờ ngủ.
Cô không biết những phụ nữ có thai khác thì phục vụ ông chồng có nhu cầu sinh lý thế nào, hơn nữa hiện tại cô cũng không có tâm trạng làm chuyện ấy trước khi ngủ cô cứ nghĩ mãi làm sao để tìm được cả nhà người cậu đã biến mất nhiều năm.
Mặc dù Nam Cung Thiên Ân bất mãn với phản ứng của có, nhưng nghĩ đến việc vốn cô đã xa lạ với chuyện ấy cứ như thiếu nữ, nên cũng không ép cô nữa. Cuối cùng chỉ hít sâu một hơi rồi ôm cô dân chim vào giấc ngủ.
Bạch Tinh Nhiên ngủ sớm đương nhiên cũng dậy sớm, cô xoay đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân say ngủ bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng dậy đi vào nhà tắm.
Mặc dù có oán trách với anh, nhưng dù sao giờ anh vẫn là chồng cô, chăm sóc anh cũng vẫn là trách nhiệm của cô. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô bèn xuống tầng chuẩn bị bữa sáng.
Tối qua lúc anh lên giường đã hơn 12 giờ rồi, 9 giờ hôm nay lại phải đi họp ở tòa thị chính, lúc này để anh ngủ thêm chút nào hay chút ấy,
Nguyên liệu nấu ăn khách sạn chuẩn bị cũng khá đầy đủ, Bạch Tinh Nhiên quyết định nấu cháo thịt băm dưa muối đơn giản, vừa bổ vừa ngon.
Chảo dưa muối trước giờ vẫn luôn là món yêu thích của Tiểu Ý, Nam Cung Thiên Ân chắc cũng sẽ thích, cô nghĩ
Nấu cháo xong, cô vừa định lên tầng gọi Nam Cung Thiên Ân dậy thì Nam Cung Thiên Ân đã thong dong đi từ tầng hai xuống, vừa chỉnh cà vạt ở cổ áo vừa nhìn cô: “Dậy sớm vậy, tôi tưởng cô ra ngoài rồi”.
“Nấu ít cháo dưa muối, anh ăn tạm đi”, Bạch Tinh Nhiên múc cho anh một bát đặt lên bàn.
Nam Cung Thiên Ân nhìn bát cháo trên bàn, ngước mắt lên nhìn cô cười khẽ: “Trông cũng được đó, chắc sẽ không khó nuốt”.
“Thử đi là biết”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cảm ơn”, Nam Cung Thiên Ân ngồi xuống chỗ đối diện cô, dùng thìa múc một miếng cho vào miệng xong thì ngẩng đầu nhìn cô nói: “Tối qua trách nhầm cô, thực ra về mặt nào đó thì cô cũng là một người vợ khá tốt.
Chỉ là liếc mắt đưa tình giữa vợ chồng rất bình thường, cũng là cảnh tượng mà Bạch Tinh Nhiên vẫn luôn mong đợi, song lúc này có lại cảm thấy vô cùng bực bội nói: “Mau ăn cho xong rồi đi hợp đi, cẩn thận muộn giờ”.
Nam Cung Thiên Ân cảm nhận được sự bực bội của cô, cầm thìa quan sát cô. “Đây cũng là chứng cầu kinh của phụ nữ có thai à?”.
Bạch Tinh Nhiên cứng họng, cô ngôi xuống đối diện xong thì bắt đầu ăn.
Nam Cung Thiên Ân ăn mấy miếng, lại ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm cô: “Sáng tôi đi họp, tối là tiệc của tòa thị chính, cô muốn đi cùng tôi không?”.
“Có phải là nhất định phải đi không?”, Bạch Tinh Nhiên hỏi dửng dưng.
“Ban tổ chức không quy định phải dẫn theo bạn nữ”.
“Nếu thế thì tôi không đi đâu”.
“Vậy hôm nay cô định đi đâu?”.
“Tôi… đi dạo linh tinh thôi”.
“Cũng được, bảo lái xe Trần chở cô đi.
“Không cần, tôi đi loanh quanh đây thôi, không cần xe”.
Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc, gật đầu: “Vậy được, có việc thì gọi cho tôi.
Bạch Tinh Nhiên “ừm đại một tiếng, tiếp tục ăn cháo trong bát
Sau khi Nam Cung Thiên Ân ăn xong thì tiện tay rút giấy ăn lau miệng sạch sẽ: “Tôi đi trước đây”, nói xong thì đứng dậy rời khỏi bàn ăn đi ra cửa chính của khách sạn.
Cũng không biết xuất phát từ tâm gì, Bạch Tinh Nhiên đứng dậy theo anh ra cửa, đứng ở bậc thềm nhìn anh lên xe. Nam Cung Thiên Ân cảm nhận được cô có đi theo, động tác lên xe dừng lại, xoay người quan sát cô, sau đó cất bước đi về phía cô.
“Cô đang đợi nụ hôn tạm biệt của tôi sao?”, Nam Cung Thiên Ân mỉm cười hỏi.
Không đợi Bạch Tinh Nhiên phủ nhận, anh đã nâng mặt cô lên hôn vào mỗi cô
Bạch Tinh Nhiên nhằm mặt, để mặc cho lưỡi anh đi sâu vào miệng cô, cử cảm thấy nụ hôn này sẽ là nụ hôn biệt lỵ, còn về việc tại sao lại có cảm giác này thì bản thân cô cũng không rõ.
Chắc là vì việc lát nữa mình định làm có liên quan đến cái chết của bà nội, có nghĩ.
Nếu đã là biệt ly vậy thì cho cô vô sỉ, xóa nốt một lần đi, để gửi đến quá khứ hoang đường này lời tạm biệt chân chính.
Sau khi xe Nam Cung Thiên Ân rời khỏi cửa khách sạn, Bạch Tinh Nhiên về phòng thay quần áo, một mình rời khỏi khách sạn, cô không dùng xe của lái xe Trần, mà tự thuê một chiếc xe đi về phía trung tâm thành phố.
Cô chỉ biết sau này cậu dọn đến một biệt thự ở trung tâm thành phố, cũng từng nghe mẹ nói cả nhà cậu di dân ra nước ngoài rồi, nhưng cô vẫn muốn đi thử vận may, có lẽ có thể gặp được cả nhà cậu thì sao.
Tiếc là biệt thự đã bán cho nhà khác rồi, mà chủ nhà hiện tại trả lời cô luôn là không biết cả nhà họ dọn đi đâu.
Bạch Tinh Nhiên lại hỏi mấy hàng xóm, không ai biết tin tức của cả nhà cậu, chỉ nói lúc ấy cả nhà họ đi rất vội vã, chẳng chào hỏi gì đã đi mất rồi.
Bạch Tinh Nhiên hết cách chỉ dành đến nghĩa trang.
Thời gian của lần này và lần trước đến cách nhau không lâu lâm, nhưng lại là hai tâm trạng khác hẳn nhau, lần này đến trước mộ của bà ngoại, Bạch Tinh Nhiên đầu tiên là quỳ xuống, dập đầu lạy bà ấy, nước mắt lưng tròng, nức nở nói: “Cháu xin lỗi…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bà ngoại, xin bà tha thứ cho sự ngu dốt và bất lực của cháu, cháu không cố ý muốn gả cho Nam Cung Thiên Ân, cháu cũng chưa bao giờ ngờ anh ấy lại là hung thủ bức chết bà, nếu biết trước thì dù thế nào cháu cũng sẽ không gả cho anh ấy. Bà ngoại, có lẽ bà sẽ trách cháu, hận cháu, trách cháu tại sao bây giờ không rời xa anh ấy. Xin bà tha thứ cho cháu, cháu đã đi đến bước này rồi, hơn nữa cũng đã mang thai con của anh ấy, cho nên chỉ có thể kiên trì đến cùng. Nhưng bà ngoại à, cháu hứa với bà, đợi con cháu thuận lợi ra đời cháu sẽ rời xa anh ấy, cách anh ấy thật xa, từ giờ không gặp lại nữa”.
“Xin lỗi bà, cháu không thể trả thù cho bà, cháu không thể đâm anh ấy một dạo như trong mơ, vì… anh ấy dù sao cũng là bố của con cháu. Bà ngoại ơi, còn nhớ lúc cháu còn nhỏ, bà cứ hay ôm cháu lau nước mắt, nói cháu nhỏ thế này mà không có bố yêu thương, đứa trẻ không có bố yêu thương đúng là rất tôi nghiệp, cho nên cháu không thể khiến con cháu bước vào vết xe đổ của cháu, cũng không nhân tâm khiến nó chịu cảnh như vậy.
“Bà ngoại, bà sẽ tha thứ cho cháu đúng không? Nếu bà tha thứ cho cháu rồi thì tối xin bà hãy báo mộng nói cho cháu biết, để cháu yên tâm…
Một giọt nước lạnh lẽo rơi xuống trấn Bạch Tinh Nhiên, ngắt lời cô.
Mưa rồi ư? Cô chậm rãi ngẩng đầu lên mới phát hiện bầu trời vốn sáng sủa không biết đã âm u tự bao giờ, nhìn có vẻ như sắp mưa.
Bạch Tinh Nhiên ổn định tâm trạng, đặt hoa ly trong lòng xuống trước bia mộ của bà ngoại, sau đó lưu luyến xoay người đi ra nghĩa trang.
Cô đi đến cổng nghĩa trang, đang định lên xe thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói có vẻ thăm dò: “Tiểu Tuyết?”
Bạch Tinh Nhiên sửng sốt, dù đã mười mấy năm không nghe thấy cải tên này, nhưng lúc nghe lại lần nữa, cô vẫn hiểu ngay.
Có kinh ngạc xoay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ đang đi về phía mình, trên đầu người phụ nữ đội mũ rộng vành, quân áo trên người cũng khá sang trọng.
Cảm giác quen thuộc ập tới, trong lòng Bạch Tinh Nhiên dấy lên kinh ngạc, gọi: “Mo?”.
Mặc dù cô không có nhiều tình cảm với người mợ này, nhưng người hôm nay mới tìm mãi không được thế mà lại gặp ở đây, đương nhiên là vui rồi.
So với người mợ bần hàn mấy năm trước, người mợ hiện tại dù là khí chất hay ăn mặc thì đều hơn hẳn ngày trước một bậc, trông có cảm giác quý bà.
“Mười mấy năm không gặp, không ngờ cháu vẫn có thể nhớ ra mợ”, Trâu Tố đi đến trước mặt cô, kéo tay cô: “Vừa nãy mợ còn sợ mình nhận nhầm người cơ, sau đó nghĩ lại, gặp ở đây thì chỉ có thể là cháu, chắc chắn không thể là cô chị kia của cháu, nên mới dám gọi cháu”.
Ngày trước Bạch Tinh Nhiên phẫu thuật thẩm mỹ thành dáng vẻ của Bạch Anh An Trâu Tố đều thấy cả, chỉ là quá nhiều năm không gặp, nên nhận không ra.
“ Mợ , mợ đến thăm bà ngoại à?” Bạch Tinh Nhiên mãi một lúc mới hỏi,
“Ừ, Trâu Tố ngẩng đầu nhìn sắc trời một cái: “Nhưng mà giờ sắp mưa rồi, xem ra không đi được rồi,
Bạch Tinh Nhiên cảm thấy mình có vô vàn chuyện muốn hỏi, nhưng lại không biết bắt đầu từ đầu, cuối cùng vẫn bắt đầu hỏi từ chuyện bình thường nhất: “Mợ, cháu nghe mẹ cháu nói cậu mợ nhiều năm trước đã di dân ra nước ngoài, sao hôm nay lại ở Yên Thành? Cậu mợ chuyển về nước rồi sao?”.
“Không”, Trâu Tổ lắc đầu: “Mợ về nước làm chút việc, hôm nay vừa hay rảnh nên đến thăm bà ngoại cháu”.
Mưa lất phất, Trâu Tố ngẩng đầu lên nhìn đỉnh đầu một cái, sau đó khoác cảnh tay cô: “Đi nào, Tiểu Tuyết, chúng ta lên xe nói chuyện đi, tiện thể chở cháu về đúng rồi, giờ cháu ở đâu?”
“Cháu ở Vịnh Hà”, Bạch Tinh Nhiên theo bà ta lên xe.
“Ô, ở với ai? Về Yên Thành chơi sao?”. Trâu Tố bảo tài xế lái xe xong thì xoay đầu hỏi.
Bạch Tinh Nhiên không muốn để Trâu Tổ biết việc mình gả cho Nam Cung Thiên Ân, cũng không muốn bàn quá nhiều về mình, nên trả lời đại rồi ngay lập tức đối chủ đề hỏi: “Mẹ ơi, cháu có thể hỏi mợ chút việc không?”.
“Việc gì?”.
“Việc về bà ngoại”, Bạch Tinh Nhiên do dự một lúc mới nói: “Cháu nghe mẹ cháu nói, bà ngoại bị bức chết trong cuộc mua bán nhà cũ của nhà họ Chu, có phải vậy không?”.
Trâu Tổ hơi kinh ngạc, cứ như không ngờ Bạch Tinh Nhiên sẽ hỏi việc này, nhìn cô nhưng lại do dự mãi cũng không trả lời.
Bạch Tinh Nhiên lại hỏi: “Mợ ơi, xin mờ hãy nói thật với cháu, cháu muốn biết rất cuộc là có chuyện gì”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro